everyday with you

Vết thương ở chân em



Cho Won bị xước chân.

Hời ơi, chuyện cũng chả có gì to tát cho lắm. Em mua nhầm phải đôi dép vừa to vừa cứng. Hôm nay bên công ty tan làm hơi muộn chút xíu, anh thì bận bịu quá nên em phải đi ra bến bắt xe bus đi về. Phải đi nhanh để không lỡ xe nên ngón chân em cọ vào dép rách cả một mảng da. Tới lúc về nhà thấy hơi xót em mới biết.

Dọn dẹp cơm nước xíu xiu cho qua bữa, em lao lên giường vùi mình vào giấc ngủ, quên đi cả cái chân đau, quên mất cả đợi anh về nhà.

___________

Em tỉnh dậy khi thấy chân mình âm ấm.

Lười biếng đưa mắt nhìn xuống, em thấy anh đang tỉ mẩn cầm khăn để lau chân cho em.

- Ủa? Anh về lúc nào đấy? Sao không gọi em dậy? Ăn uống gì chưa mà ngồi đây, đợi xíu em đi hâm lại đồ ăn cho anh

- Yên nào

Anh khẽ khàng nắm cổ chân em lại, thổi thổi rồi dán lên đó miếng băng sơ cứu. Xong xuôi đâu đó, anh mới chịu buông em ra.

- Rách cả da thế này mà vẫn ngủ được, em giỏi nhỉ?

- Sao anh biết?

- Lần nào đau chân em cũng cọ cọ chân lúc ngủ đấy

Vừa nói, anh vừa khệ nệ bê thau nước ấm vào trong nhà tắm.

Đó là thói quen em giữ từ hồi còn bé. Em hay ngã, mà lạ một cái là khi ngã đau là mặc kệ, không thèm băng bó gì cả. Vết thương nhỏ nhưng mỗi khi vậy thì vừa đau vừa ngứa nên em hay cọ cọ hai chân vào nhau. Vô thức thôi, đến tận sau này lớn lên em mới biết mình có cái tật đó.

Chỉ không ngờ rằng anh cũng biết.

- Cái bụng đau cũng ôm đi ngủ, cái chân bong cả da ra cũng vác lên giường ngủ. Em là trẻ con hay sao mà phải để anh nhắc những cái đơn giản thế nữa? Rồi nhỡ anh không có nahf thì em tính sao đây?

- Tại nó bé tí mà, em đâu có biết

- Bé cái gì mà bé, rỉ cả máu ra rồi mà còn bé với bỏng à?

- Thui thui em chin nhỗi béeee

Em vội vàng nhổm dậy ôm cổ anh thật chặt rồi hôn vào môi anh mấy cái, hôn tới khi hai hàng lông mày của anh dãn ra rồi mới thôi.

- Mà sao anh biết em hay làm thế? Em chả để ý luôn cơ

- Em thì để ý cái gì

- Thôiii mà bớt giận nhó, u chu cha sao hôm nay Yoongi đẹp trai quá vậy nè

- Không phải dẻo miệng

Anh cười đến sáng lạn, ôm em vào lòng thật chặt.

Thật ra không phải bây giờ anh mới biết thói quen đó.

Em hay ngã, mỗi lần ngã đều ngã rất đau. Anh dặn em nhiều lần rồi nhưng em sửa không được, thành ra mỗi lần em ngã anh lại vừa băng bó vừa mắng em. Sau này, mỗi khi bị ngã em thường giấu nhẹm đi. Vết thương không được sơ cứu cọ vào tấm chăn làm em xót, cứ cọ hai chân vào nhau cho bớt khó chịu. Mỗi lần như vậy hai mắt em cứ vô thức nhíu chặt lại, anh đều thấy cả.

Bao nhiêu lần em ngã, bấy nhiêu lần anh ngồi bôi thuốc cho em mà em toàn ngủ, chẳng biết trời trăng gì cả. Hôm nay thấy anh ngồi băng bó vết thương tí xíu, em mới biết rằng hóa ra anh vẫn cứ lặng lẽ theo sau em như thế.

Nếu như cuộc đời này cho em nhiều vết xước, thì anh chính là người đưa em miếng băng keo.

Kiểu như vậy đó.

- Eo ơi bây giờ mới thấy đau đây này. Xót quá Yungi ơi uhuhu

- Thôi đi đừng có làm nũng

- Huhu Yoongi ơi em đau quá, phải ôm thì mới hết cơ người yêu ơi

- Lắm trò quá đấy.

Anh cười, lắc đầu ra vẻ bất lực lắm. Rồi vẫn ôm em vào lòng, vẫn vỗ về em, như cách mà anh đã ngồi vỗ về vết xước bé tí teo của em vậy.

Trời Seoul hôm nay nhiều sao ghê, hoặc là vì em đã yêu anh thêm chút nữa nên em thấy thế.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật