Em rất hay phân vân về một vấn đề nào đó. Nhất là lúc mua đồ.
Ví dụ như khi thấy hai cái áo đều đẹp, em thường phân vân xem liệu có nên mua hay không, nên mua món nào trước, món nào sau. Kể cả là em đã có kinh tế độc lập rồi, em cũng rất hay do dự khi mua đồ. Những lúc ấy anh chỉ nhàn nhạt bảo một câu:
- Thích thì mua hết đi
- Hâm, tiếc tiền lắm
- Em tiếc tiền thì lấy của anh mà tiêu
Vừa nói, anh vừa rút cái blackcard ra đưa cho em. Nhẹ nhàng như đưa một tờ giấy ấy.
- Cứ tiêu đi, người yêu em giàu.