[Lichaeng - Cover] Đúng như của chị ôn nhu

Chương 38. Dây dưa [tam] - Trang trí nhà cửa



Lạp Lệ Sa lôi kéo tay Phác Thái Anh đi vào nhà của nàng.

Nàng kéo bức màn, mở ra cửa sổ.

Phong nghênh diện thổi vào, tràn khắp phòng, liêu khởi bức màn trắng noãn bên cạnh, thổi tán hương vị dược phẩm hóa học gay mũi.

Phòng trang hoàng xong liền bàn giao công trình, Lạp Lệ Sa chỉ xem qua một lần, gia cụ chỉnh tề đặt ở góc, không ai động qua chúng nó, sau khi chúng nó được tân trang vẫn chưa lưu lại độ ấm chủ nhân, phòng rất mới, giống phòng mẫu quảng cáo trong TV.

Nhan sắc sô pha là màu vàng gỗ, cũng đủ lớn cũng đủ ấm áp, có thể ngồi xem TV cũng có thể nằm nghỉ ngơi, phía trước là bàn trà gỗ, còn chưa kịp đặt vật phẩm trang trí, trên bàn hẳn là nên đặt 1 chồng tạp chí bình thường muốn xem, còn có một chậu nước dưỡng cây cỏ. Tạp chí sẽ được tùy ý mở ra, nước dưỡng cây luôn được tẩy rửa sạch sẽ.

Cái giá hai bên TV treo tường cũng trống không, đĩa âm nhạc của Lạp Lệ Sa cùng các loại bộ sách vẫn còn đặt ở trong rương.

Vài cái thùng to chồng cùng một chỗ, ngay cả phòng sách đều chưa mở ra.

Phác Thái Anh đứng ở phòng khách dạo qua một vòng, nàng nhắm mắt lại đều có thể biết bên này bài trí là bộ dáng gì, đây là nhà nàng có thể dự đoán được.

Lạp Lệ Sa nghĩ nàng hẳn là xem phòng khách đủ rồi, liền mang nàng đến địa phương khác, hướng bên trong, đi vào một bên phòng, tiểu ngăn tủ gỗ lim cũ kỹ hé ra vài thứ bên trong, mặc dù sửa chữa lại nhà nhưng không tu sửa cái tủ này, lớp sơn hồng bị bóc ra một nửa, cái ổ khóa cũng bị rớt ra luôn, phía trên ngăn tủ đặt một bình hoa, nhưng vẫn chưa kịp cắm hoa bên trong.

Lúc Phác Thái Anh thiết kế cũng không có nghĩ về khối này, nàng còn không kịp nghĩ tinh tế như vậy, nhưng Lạp Lệ Sa lại cho nàng một kinh hỉ.

Trên tường là bức họa lộ vẻ sắc thái thanh nhã ý cảnh sâu xa, cảnh cùng người trong bức họa đều bình tĩnh, không chút gợn sóng, ngồi xem đám mây bay qua bay lại, phân thanh nhã này sẽ làm người ta trở nên thoải mái.

Màu sắc chỗ này là màu ấm áp, ngọn đèn, sàn, thậm chí là mặt tường đều làm cho người ta thanh tĩnh.

Cửa phòng ngủ theo phong cách Nhật, trên cửa trang trí tranh thủy mặc thanh nhã.

Lạp Lệ Sa nói: "Chị chọn tác phẩm của thiết kế sư này nguyên nhân chủ yếu là bởi vì thiết kế phòng ngủ. Tác phẩm của nàng tràn ngập linh tính, gây cho người ta ấm áp. Thiết kế sư khác đều vì người khác mà thiết kế phòng ở, chỉ có nàng mới là vì chính mình họa phòng ở".

Người kia chính là nàng. Thời điểm Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa đánh giá chính mình thì kích động vạn phần.

Nàng không nghĩ chính mình có thể được một người chấp nhận, thậm chí sẽ bị nàng biến thành giấc mộng, nhất là người này lại là người yêu chính mình, giấc mộng này bên trong bao gồm chính mình.

Các nàng từ từ mở cửa phòng ngủ, thế giới bên trong phòng hiện ra trước mắt các nàng.

Không gian phòng rất rộng mở, giường lớn theo phong cách châu Âu đặt ở trung gian, chiếc giường giống như một con thuyền lớn, có thể chở người phiêu đãng trên mộng hải dương.

Trên giường, tấm drap hoa lệ cuồn cuộn, phía dưới còn có tấm trang trí sắc kim hoàng.

Phòng ngủ có một cửa sổ, cách giường vài bước, ngoài ban công hẳn là đặt một tiểu bàn trà, hai cái bồ đoàn, phao một ly trà, chậm rãi thưởng thức buổi chiều.

"Nơi này chính là nhà mới của chị. Sau khi chị thất tình liền đem nơi này trang hoàng một lần, đem quá khứ toàn bộ lau đi, giống một người trọng sinh, rực rỡ vươn lên từ gốc rễ vốn có, nếu nhà đã trọng sinh, vậy em chính là khách nhân đầu tiên đi vào nơi này, em nguyện ý lấy chìa khóa thứ 2 sao?" Lạp Lệ Sa nắm tay Phác Thái Anh, đối nàng nói.

Nhà mình sẽ không hề tịch mịch, sẽ có một tân chủ nhân ở đây.

Cũng nên đón Lily về. Hẳn là nói cho Phác Thái Anh, nàng dưỡng một con mèo, con mèo kia đã bị nàng Lạp Lệ Sa chiều hư.

Không biết Lily có thể thích Phác Thái Anh hay không.

"Em nguyện ý." Ánh mắt Phác Thái Anh lại ướt át lần nữa, hôm nay nàng từ chỗ Lạp Lệ Sa đạt được nhiều cảm động như vậy, nhiều đến mức tràn ra thân thể, hóa thành nước mắt, luôn luôn chảy ra.

Lúc nãy đã khóc rồi, nàng làm sao nguyện ý ở trước mặt Lạp Lệ Sa khóc nữa, như vậy sẽ làm nàng nghĩ mình là một nữ nhân ngây thơ, nhưng cố tình mình không thể khống chế nước mắt... Chỉ có thể hận Lạp Lệ Sa lúc lơ đãng cảm động nàng.

Lạp Lệ Sa dùng ngón cái lau đi nước mắt của nàng, nước mắt Phác Thái Anh trong suốt như một viên thủy tinh, biến mất ở đầu ngón tay nàng.

Phác Thái Anh nháy mắt mấy cái, dưới ánh mắt đỏ bừng kia, làn da cũng hồng hồng, lông mi thật dài bị nước mắt ướt sũng, còn đọng lại một giọt nước mắt trong suốt.

Lạp Lệ Sa nói: "Em thực hay khóc".

"Em biết em không đủ thành thục, em trước kia cũng không như vậy." Phác Thái Anh giải thích.

Nàng mới không muốn để Lạp Lệ Sa hiểu lầm mình.

"Như vậy thực đáng yêu." Lạp Lệ Sa cười khẽ nói.

"Đừng với em nói từ đáng yêu này, em đã muốn nhanh tới ba mươi, chị lại coi em như một tiểu hài tử".

"Thái Anh, em ở trong mắt chị chính là một đứa nhỏ." Lạp Lệ Sa nói.

Nàng nói xong, Phác Thái Anh lộ ra biểu tình mất mát.

Lạp Lệ Sa thành thục đến khẳng khái, mà chính mình lại vĩnh viễn cũng vô pháp biến thành như nàng, nàng 26 tuổi lại vẫn non nớt, không có khả năng như Lạp Lệ Sa. Cho nên Lạp Lệ Sa xem nàng như đứa nhỏ là đương nhiên đi.

Nhưng Phác Thái Anh không thích bị Lạp Lệ Sa nhìn thấu, thật giống như chính mình không đúng tý nào.

Lạp Lệ Sa vén lên tóc mái của nàng, đem mặt nàng nâng lên, nói: "Chị nói em ở trong mắt chị là một đứa nhỏ, là vì chị muốn hảo hảo sủng em, cũng không có ý tứ khác".

"Chị không ghét bỏ em ngây thơ?" Phác Thái Anh buồn buồn nói.

Lạp Lệ Sa mỉm cười nói: "Vậy em có ghét bỏ chị so với em lão hơn hay không?".

"Không có." Phác Thái Anh phủ nhận rất nhanh, nàng như thế nào sẽ ghét bỏ Lạp Lệ Sa lão, hoàn toàn tương phản, nàng hâm mộ Lạp Lệ Sa lịch lãm, đây là điểm nàng tự ti.

Năm tháng cho Lạp Lệ Sa trầm ổn, để nàng biến thành một nữ nhân hiểu đạo lý, dưỡng ra khí chất của nàng, khiến cho nàng biến thành một đóa thanh liên.

Phác Thái Anh nên cảm tạ Lạp Lệ Sa có niên kỉ, trong lòng chỉ có ngưỡng mộ, mà không phải ghét bỏ.

"Em tốt lắm, chị không hề chê em. Nếu không chị cũng sẽ không yêu thượng em, Phác Thái Anh, em không cho rằng em tốt lắm sao?".

"Em không tốt." Phác Thái Anh nghĩ Lạp Lệ Sa chính là lừa nàng.

Không ai hoàn mỹ, Phác Thái Anh hiểu được mình yếu đuối, đây là nhược điểm nàng vĩnh viễn không thể trừ tận gốc, Lạp Lệ Sa nói những lời này, chỉ là vì an ủi nàng để nàng vui vẻ.

Lạp Lệ Sa nói: "Chị trước kia đã nói qua, em không nên hoảng loạn, chị mới có thể yêu thượng em".

Có đôi khi, lời nói dù ngọt cỡ nào cũng không gặp quá phận, tình nồng mật ý là khi trong miệng ngoài việc hàm chứa khối đường tình yêu thì vẫn còn che giấu vị ngọt khác.

Nhà mới vẫn còn cần sửa sang lại mới có thể vào ở, Lạp Lệ Sa một mặt gọi người đem gì đó gửi ở nơi khác mang về, một mặt là sửa sang lại này nọ đã mang vào.

Vài thùng giấy đặt đầy ở phòng khách, dự định sẽ đem những món đồ bên trong lấy ra xếp gọn gàng, bởi vì chỉ có chỉnh tề đầy đủ mới xem như một cái nhà, nếu không chỉ là một cái xác hoa lệ.

Phác Thái Anh vào nhà Lạp Lệ Sa, chỉ mang theo một cái rương, ngoài ra còn có chính nàng. Còn lại nàng đều không có mang, cũng không cần mang cái gì. Nàng hồi tưởng hành vi chính mình, như là bỏ trốn, rõ ràng đang giữ kín không nói ra.

Không có âm nhạc bi tình cũng không có tinh phong huyết vũ, nàng lặng yên không một tiếng động ngồi xe Lạp Lệ Sa vào trong thế giới của nàng. Này không phải bỏ trốn là cái gì.

Phác Thái Anh đứng ở phòng tắm, đem mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm của nàng đặt bên cạnh đồ của Lạp Lệ Sa.

Đồ dùng Lạp Lệ Sa rất ít rất đơn giản, một loạt đều là hương nại nhi, màu đen vĩnh hằng, rút đi mạnh mẽ.

Các loại đồ dùng đồng dạng nhau gắt gao lần lượt đặt bên cạnh đồ Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh đến phòng khách, thấy Lạp Lệ Sa sửa sang lại bộ sách của nàng cùng chồng đĩa âm nhạc, tò mò đi đến bên thân thể của nàng, bắt gặp Lạp Lệ Sa cầm một quyển sách thất thần.

Lạp Lệ Sa nghĩ chính mình đã đem gì đó của Hứa Như Tư đều rửa sạch đi, không nghĩ tới còn giữ lại này nọ.

Ở trong giá sách hé ra bức hình, ảnh chụp đã nhiều năm, nhất thời nhớ không nổi là chụp vào mùa hè năm nào, hơn nữa ngày đó ánh mặt trời cũng rất lớn, cho nên ảnh chụp rất rõ. Trong ảnh chụp, Hứa Như Tư mặc cái yếm quần màu trắng, cầm trong tay kem ly, đi trên thang cuốn, tay nàng mở ra, giống ở phi tường. Sau lưng nàng là một mảnh trời cao xanh lam.

Hứa Như Tư tóc ngắn bay lên, khuôn mặt tuổi trẻ mang theo tính trẻ con, thanh xuân làm càn, vô ưu vô lự.

Khi đó chụp cả chồng ảnh, sau này không muốn giữ nữa vì thế dọn dẹp vứt bỏ.

Phác Thái Anh đứng ở bên người nàng thật lâu, lẳng lặng nhìn nàng.

Lạp Lệ Sa lấy lại tinh thần mới chú ý tới nàng, ngẩng đầu đối nàng nói: "Sắp xếp đồ dùng xong rồi sao?".

"Đồ đạc không nhiều lắm, không cần nhiều thời gian để sắp xếp. Chị, chị đang nhìn cái gì vậy?" Phác Thái Anh kỳ thật đã thấy ảnh chụp, nhưng nàng cũng không nói gì phá đám suy nghĩ Lạp Lệ Sa.

"Vài thứ của trước kia, không biết khi nào thì lưu lại." Lạp Lệ Sa đem ảnh chụp đưa cho nàng, nói: "Trước kia đều là chị giúp nàng chụp ảnh, đi theo sau thân thể của nàng, chưa từng nghĩ tới chụp cho chính mình. Nếu có chụp được có lẽ có thể cho em xem bộ dáng năm đó của chị".

"Chị, nơi này có chị." Phác Thái Anh kinh ngạc nói.

Nàng chỉ vào kính phản quang thật lớn bên cạnh Hứa Như Tư cấp Lạp Lệ Sa xem, kính phản quang có một người cầm máy ảnh trong tay.

Lạp Lệ Sa chưa từng có chú ý qua, đại khái từ trước trong mắt của nàng chỉ nhìn một người cho nên chưa từng xem qua chính mình.

"Đem ảnh chụp ném đi." Lạp Lệ Sa tiếp tục cúi đầu sửa sang lại.

Phác Thái Anh nói: "Em đem chị tiễn ra." Nói xong phải đi tìm kéo.

Lạp Lệ Sa đem sách bỏ vào giá sách, sau khi đặt sách đầy cái giá, thì chuyển sang sửa sang lại cái đĩa.

Nàng dùng mười mấy năm sưu tầm đĩa âm nhạc, đến bây giờ đã không thể đếm được có bao nhiêu, mặc dù hiện tại mp3 đã đào thải CD, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn lưu trữ chúng nó, ở trong nhà mình chừa một chỗ cho chúng nó.

Phác Thái Anh giúp đỡ nàng, bắt bọn nó bỏ vào.

Rất nhanh đã làm xong sự tình, nhà mới không hề trống trải lạnh lùng, có dấu vết chủ nhân, tràn ngập lòng trung thành.

Phác Thái Anh ngồi ở sàn tùy ý tìm ra một quyển sách lẩm nhẩm, nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Lạp Lệ Sa, như một đóa hoa nở rộ giữa nhà.

Lạp Lệ Sa mở tủ lạnh, bên trong còn một ít nước khoáng, nàng còn chưa kịp bổ sung.

Nàng cầm hai bình nước khoáng đến phòng khách, một lọ đưa cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nói một tiếng cám ơn, Lạp Lệ Sa cười cười, nói: "Không cần cảm tạ, Phác tiểu thư".

Lạp Lệ Sa đang cười Phác Thái Anh rất khách khí, Phác Thái Anh bị nàng chê cười một phen, mặt đỏ tai hồng, mượn động tác uống nước để che giấu.

Chờ nghỉ ngơi trong chốc lát, Lạp Lệ Sa kêu Phác Thái Anh đứng lên, hai người nên đi ra ngoài mua đồ dùng hằng ngày cùng cây cảnh.

"Lấy túi xách, lấy chìa khóa, còn có, không quên tắt đèn." Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh tìm được túi chính mình, lại nhớ không nổi cái chìa khóa ở nơi nào.

"Thái Anh, cái chìa khóa vẫn còn ở trong tay chị." Lạp Lệ Sa giơ chìa khóa trong tay, lưu lại cái chìa khóa này là vì Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa còn chưa kịp bắt nó đặt vào tay Phác Thái Anh.

Hai người xuất môn, tắt đèn, đóng cửa, một màn này rất bình thường, có điều lại là lần đầu tiên hai người trình diễn.

Phác Thái Anh nắm chìa khóa trong tay thật lâu, cho nên kim chúc bị tay nàng nắm nóng lên. Phác Thái Anh căn bản không muốn buông cái chìa khóa, cái chuôi chìa khóa này đối nàng mà nói có ý nghĩa trọng đại, nàng đối đãi giống bảo bối.

Lạp Lệ Sa cũng dừng tầm mắt trên tay nàng đang gắt gao nắm chặt, Phác Thái Anh từ lúc lấy cái chìa khóa của nàng liền nắm ở lòng bàn tay chưa từng buông ra. Trân trọng của nàng đối chính mình mà nói là một loại cảm động.

Không kịp đi chỗ bán quá xa, phụ cận có một cửa hàng đồ gia dụng Lạp Lệ Sa thích nhất.

Cái tốt nhất cửa hàng đồ gia dụng này chính là nó đem một cái nhà triển lãm trước mặt khách nhân, để khách nhân thân ở trong đó tự nhiên sẽ muốn mua vài thứ, những đồ trưng bày sẽ chân thật hơn so với cách bài trí hàng hóa thông thường, xúc tích trọng điểm, có thể ở trong đầu tưởng tượng ra bộ dáng nó đặt ở trong nhà mình.

Vừa tiến vào thương trường, Phác Thái Anh tựa như tiến nhập bảo khố, có nhiều thứ nàng muốn lắm, nên không thể khắc chế dục vọng mua sắm.

Nàng muốn đem toàn bộ những thứ này về nhà, nàng muốn trên trần nhà của nàng cùng Lạp Lệ Sa trang trí đèn treo thủy tinh xinh đẹp, hoặc là đèn phục cổ gốm sứ kia, có lẽ là đèn đom đóm mộc chế cũng rất tốt. Nàng có nhiều cơ hội lựa chọn, bởi vậy hoảng thần, toàn bộ nàng đều muốn, nhưng cũng không thể nào mang về toàn bộ.

Nếu một đứa nhỏ đi vào tiệm kẹo ngũ quang thập sắc, hẳn là cũng sẽ lộ ra ánh mắt giống Phác Thái Anh như vậy đi. Lạp Lệ Sa trong lòng âm thầm nghĩ.

Phác Thái Anh nhất định không có nhìn biểu tình chính mình, không biết biểu tình của mình viết thuần túy khát vọng cỡ nào.

Nhưng đó là dục vọng không làm người khác chán ghét, ngược lại làm cho người ta vui mừng muốn khuynh hết mọi lực lượng thỏa mãn khát vọng của nàng. Muốn giúp nàng đem tất cả kẹo nàng muốn sở hữu đều cất vào túi, làm cho nàng vui vẻ.

Phác Thái Anh phụ giúp đẩy xe, một đường nhìn trái nhìn phải, nàng xem đèn lục sắc, liền ảo tưởng một hình ảnh, ban đêm trong phòng thắp cái đèn này, ngọn đèn thực ám, hắc ám bị xua tan, xây dựng ra một thế giới ấm áp nho nhỏ.

Có lẽ là nên đem ghế dựa gỗ kia về, nó thích hợp đặt ở ban công, đặt bên cạnh bàn trà, có thể uống trà, hoặc là đơn thuần ngồi đọc sách phơi nắng, tốt nhất là ở mùa đông, ánh mặt trời ấm áp, mặc đồ ấm áp ngồi dưới thái dương phơi nắng.

Ngày như vậy thật tốt lắm tốt lắm.

Nàng nghĩ liền cảm thấy hạnh phúc.

Nàng muốn hạnh phúc như vậy, không tự giác đi về phía cái ghế.

Lạp Lệ Sa phát giác nàng ly khai lộ tuyến, giống như đang mộng du đi sang bên kia nhìn ghế dựa không chớp mắt, ngồi xổm xuống lấy tay vuốt ve ghế dựa.

Lạp Lệ Sa theo đi qua, đến bên người nàng, chống lại ánh mắt Phác Thái Anh tràn ngập chờ mong: "Tỷ, em muốn mua cái chuôi ghế dựa này đặt ở nhà chúng tôi".

Ánh mắt Phác Thái Anh làm mọi sự chống đỡ đều mất đi hiệu lực hết thảy, bao gồm Lạp Lệ Sa đang cực lực giữ bình tĩnh.

Lạp Lệ Sa thậm chí hiện lên một ý niệm trong đầu, như vậy cũng không sai, dù sao trong nhà trống không như vậy, có rất nhiều địa phương để nàng đặt.

Nhưng là...

Một chuyến này của các nàng căn bản không có thời gian mua mấy thứ này, những thứ cần mua trong kế hoạch đã làm đầy cả xe, huống chi cái chuôi ghế dựa này lớn như vậy, dù gấp lại cũng đủ chiếm phần lớn cốp xe.

Sự thật tuy là vậy nhưng cũng đành phải mặc kệ nó thôi, Lạp Lệ Sa bình tĩnh cả đời, nhưng ngay tại lúc này lại quên bình tĩnh, bởi vì Phác Thái Anh đang miêu tả ý tưởng của nàng ấy cho nàng nghe. Nàng nghĩ cái chuôi ghế dựa này đặt bên ngoài ban công là lựa chọn tối ưu nhất, ban công không lớn, nhưng cũng đủ cất chứa cái ghế dựa này, trên ban công nếu trồng chút hoa cỏ lục lục thông thông, ngồi trên ghế là có thể thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ...

Lời nói Phác Thái Anh rất có ma lực, Lạp Lệ Sa đã muốn đồng ý.

Nàng nói: "Vậy mua đi".

"Tỷ, cám ơn chị." Phác Thái Anh kích động rất nhiều, quên hết tất cả ôm chầm lấy nàng mà hôn.

Môi mềm mại va chạm vào môi chính mình, khoảnh khắc ấm áp làm cho Lạp Lệ Sa sửng sốt một chút. Phác Thái Anh cũng sửng sốt, bởi vì nàng cũng không dám tin tưởng chính mình cư nhiên sẽ vì một phen ghế dựa mà cao hứng thành như vậy.

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh xấu hổ buông đối phương ra.

Một đôi đệ tử bộ dáng tiểu cô nương đi qua bên người các nàng, tự cho là đang vặn thanh âm rất nhỏ, lặng lẽ nói: "Các nàng hảo thân thiết, là một đôi lạp lạp sao?".

"Không phải lạp, tớ nghe một người kêu người kia là tỷ tỷ".

"Thì phải là tỷ muội nga? Như thế nào có khả năng, các nàng rõ ràng đang hôn môi".

"Tỷ muội vì sao không thể hôn môi, không chuẩn các nàng đến từ ngoại quốc".

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh liếc mắt một cái, nở nụ cười, tiếng cười kinh động cô gái, các nàng vội vàng đẩy xe tránh ra.

"Tỷ, vậy ghế dựa còn mua không?" Từ sau khi nghe hai cái cô gái nói, nàng cảm thấy kêu tỷ thật sự rất xấu hổ.

Nhưng nàng thích kêu Lạp Lệ Sa là tỷ, xưng hô độc nhất vô nhị, hơn nữa còn hết sức thân thiết.

Lạp Lệ Sa nói: "Chị nếu nói không mua, em có thể sinh khí hay không?".

"Sẽ không." Nhưng sẽ thực mất mát.

"Kia..." Lạp Lệ Sa cố ý kéo dài.

Phác Thái Anh cắn môi dưới, tâm bị nàng kéo bay qua cổ họng tới trên mắt luôn rồi, tay bắt lấy ghế dựa, nàng nghĩ cho dù Lạp Lệ Sa không mua nàng cũng sẽ ôm trở về.

"Vẫn là mua đi. Em nói không sai, ban công hẳn là nên đặt một cái ghế dựa." Lạp Lệ Sa mỉm cười nói, "Bất quá chúng tôi không cần phải xách theo làm gì, gửi cho nhân viên công tác cầm, chúng tôi trước tiên lên lầu mua đồ dùng cuộc sống. Bởi vì những đồ chúng tôi cần mua cũng đã rất nhiều, cho nên Thái Anh, đáp ứng chị, đừng nên lâm thời nảy lòng tham mua những món đồ khác được không?".

Lạp Lệ Sa còn thật sự đối Phác Thái Anh nói, nàng nghĩ lấy tính cách Phác Thái Anh hẳn là không đến mức vì một ít này nọ mà điên cuồng, nhưng nàng sai lầm rồi.

Lạp Lệ Sa thở dài một hơi, ánh mắt đặt vào ánh mắt quen thuộc đang tràn ngập khát vọng của Phác Thái Anh.

Nàng nghĩ, nàng sai lầm rồi.

Mặc dù nàng đã nhắc nhở Phác Thái Anh không nên nổi lòng tham, nhưng Phác Thái Anh vẫn nơi nơi gieo mầm móng yêu thương.

Nàng vừa thấy bình thủy tinh thích hợp đặt trên giá sách liền hận không thể bắt nó mang về, một bức họa cũng thích hợp treo trên tường. Vì thế hình ảnh kia lần nữa trình diễn.

"Thái Anh, chúng tôi thật sự không thể..." Lạp Lệ Sa chỉ vào xe đẩy đã muốn tràn đầy của mình.

Sau khi Phác Thái Anh nhìn cũng hoảng sợ, nàng chỉ lo xem, lại không biết mình đã lấy nhiều thứ như vậy, le lưỡi, đem này nọ thả lại, nói: "Kỳ thật cũng không phải em thật sự muốn cái này, chúng tôi vẫn là tiếp tục đi".

Phác Thái Anh nói an ủi mất mát chính mình.

"Bàn chải đánh răng, khăn mặt, đồ rửa chén..." Lạp Lệ Sa nhìn di động nhớ kỹ, những thứ các nàng muốn mua thật sự không ít, cơ hồ là cần mua lại toàn bộ.

Mọi thứ đều phải mua một đôi, đây là Phác Thái Anh kiên trì.

Sau khi xác định mọi thứ đã được mua đủ, nhờ nhân viên cửa hàng hỗ trợ đưa vào xe, Lạp Lệ Sa nhìn thùng xe tràn đầy, còn có vài thứ Phác Thái Anh đang ôm.

Lạp Lệ Sa giễu cợt nàng: "Em vừa đến đã mua thật nhiều thứ khiến bọn họ cao hứng nửa ngày. Chị ở trong này nhiều năm như vậy còn chưa đủ tư cách hội viên, hôm nay một ngày liền phá kỉ lục mà trước đó các nàng ghi lại".

Phác Thái Anh ôm vài thứ trong lòng vẫn còn đắm chìm trong cao hứng, nói: "Em cũng không biết chính mình là làm sao vậy, vừa thấy liền dừng không được".

"Sau này thực không thể mang em đi dạo phố".

"Không cần, sau này em không như vậy là được." Phác Thái Anh thực sợ Lạp Lệ Sa sau này sẽ không mang nàng đi, nàng thích mua này nọ cho khoái hoạt, nhưng càng thích cùng đi với Lạp Lệ Sa. Cảm thấy dù chỉ là đi một chút cũng đủ hạnh phúc.

"Chị nói giỡn thôi." Lạp Lệ Sa nói.

Hai người hợp lực đem này nọ lên lầu, phân ba lượt mới đem hết toàn bộ.

Dù sao chuyển nhà đều đã bị thương cân động cốt, này coi như là việc nhỏ.

Phác Thái Anh khẩn cấp đem vài thứ nàng mua đặt ở chỗ nàng đã định sẵn, vật nhỏ giống nhau hoặc là cùng một màu sắc, khiến cho toàn bộ không gian đều sáng sủa thêm, không hề lạnh như băng.

Ánh mắt Phác Thái Anh làm cho người ta kinh ngạc, nàng chọn đồ đạc không hề dư thừa, hơn nữa thời điểm nàng đem vài thứ kia đặt ở nơi đó, Lạp Lệ Sa thậm chí cảm thấy đáng lẽ nó nên ở trong này .

Toàn bộ nhà này đều do chính Phác Thái Anh thiết kế, nàng đương nhiên biết.

Lạp Lệ Sa đi đến ban công, không gian nho nhỏ ngoài ban công nhiều ra một chiếc ghế, ban công đối diện Thượng Hải phồn hoa, ngồi trên cao nhìn xuống, thật giống như toàn bộ thế giới biến thành một bức họa trước mắt.

Lạp Lệ Sa ngồi vào ghế, trầm tĩnh lại tựa lưng vào ghế ngồi, nàng ở nơi này lâu như vậy, nhưng không có tâm tình ngắm phong cảnh, không có phát hiện cũng không tâm đi phát hiện.

"Thoải mái không?" Phác Thái Anh ngồi vào tay vịn ghế dựa, cùng nàng xem phong cảnh đồng dạng.

"Thực thoải mái, hơn nữa, thực tự tại." Lạp Lệ Sa nói.

************************.

Thời gian cách lúc hết giờ nghỉ trưa còn một phút đồng hồ, người người không vội đi làm, thong thả cước bộ, nơi nơi đều là người đang tản mạn.

Từ cuối hành lang xuất hiện cảnh tượng một người đang vội vàng.

Tóc nàng nguyên bản được búi cẩn thận tỉ mỉ có chút hỗn độn, nhưng nàng không có cách nào bận tâm, giày búp bê dẫm đạp phát ra tiết tấu nhanh lại tràn ngập quy luật. Mà biểu tình của nàng nghiêm túc, thậm chí có tức giận rõ ràng, cùng những người thả lỏng còn lại hoàn toàn bất đồng.

Nàng đi lướt qua từng người, nguyên bản không chút để ý người người đang nói chuyện phiếm chạy lui về phía sau, lưu cho nàng một con đường, tiện nàng thông qua.

Nàng đi qua đám người, địa phương đi qua cuồn cuộn nổi lên một trận gió.

Mọi người đều trong lòng hiểu rõ, tập mãi thành thói quen, trợ lý vạn năng bộ tài vụ làm việc hiệu suất cao, ngay cả đi đường cũng không ướt át bẩn thỉu, viên công tốt như vậy rất đáng giá khen ngợi.

Nhưng không ai phát hiện Kim Trân Ni hôm nay thất thường, cước bộ của nàng mất đi tiết tấu bình thường, quá mức vội vàng nên ngay cả chính nàng cũng cảm thấy khó chịu.

Kim Trân Ni ôm hộp cấp cứu trong lòng, chạy nhanh về phía buồng vệ sinh.

Sự tình là do một giờ trước.

Có một ngu ngốc nào đó không biết sống chết không chịu ăn điểm tâm lại đi uống rượu, uống đến say khướt gọi điện thoại kêu Kim Trân Ni thay nàng xin phép.

Kim Trân Ni giúp nàng làm thủ tục xin phép.

Một giờ trước, ngu ngốc đó gọi điện thoại cho Kim Trân Ni kêu nàng đi qua cứu mạng.

Kim Trân Ni lái xe đến khách sạn, chỉ nhìn đến bổn nữ nhân kia cùng hộ khách chuyện trò vui vẻ, chọc cái lão nam nhân kia cười nở hoa, một cái nâng ly bảo đảm về sau sẽ có nhiều hợp tác.

Ngu ngốc thoạt nhìn sắc mặt vẫn hồng nhuận phong tao như trước, hơn nữa mị lực khôn cùng, làm sao có một chút bộ dáng cần cứu mạng, thậm chí nói trạng thái nàng hiện tại một giây giết 100 nam nhân đều dư dả.

Nhưng khi đem nàng về công ty, vào thang máy, người kia liền cầm bụng té trên mặt đất. Sau đó hỏi mới biết được nàng ngay cả điểm tâm đều không có ăn thì đã uống rượu đế, hỏi tiếp thì mới biết, cơm chiều của nàng tối hôm qua đều là đi tiếp khách uống rượu.

Rượu rượu rượu, nàng cơ hồ lấy rượu làm nước uống, ngay cả ăn cơm cũng không.

Nàng ngồi xổm xuống thang máy công ty kêu to bụng đau, Kim Trân Ni khó có khi đối nàng có một chút tâm đồng tình, nhưng lúc người khác vào thang máy, ngu ngốc này lại đứng lên, hoàn toàn một bộ dáng cục cưng khỏe mạnh, còn cùng nam đồng sự công ty phao mị nhãn.

Này không phải diễn trò thì là cái gì.

Kim Trân Ni nghĩ chính mình bị nàng đùa giỡn, sau khi ra thang máy sẽ không để ý tới nàng.

Đi chưa được mấy bước lại nghe thấy nàng thống khổ rên rỉ, lần này Kim Trân Ni mới nhìn rõ nàng ngay cả má hồng đều không che giấu được sắc mặt tái nhợt.

Kim Trân Ni đi đến trước mặt ngu ngốc, nói: "Cô gạt tôi có ý tứ sao?".

Nàng cầm lấy ống quần tây trang của Kim Trân Ni, nói: "Lão nương mới không có công phu lừa cô. Tôi thật sự đau. Cô không tin liền mở bụng của tôi nhìn a!".

"Uy, cô nói thật thì thật đi?" Kim Trân Ni thôi thôi nàng.

Kim Trân Ni nhìn cái trán nàng thấm ra mồ hôi, đọng lại từng giọt li ti rậm rạp, cái này Kim Trân Ni không tin cũng khó, nếu đây là Kim Trí Tú lừa nàng, này cũng quá thực đi.

Kim Trân Ni kéo tay nàng đem nàng nâng dậy, giúp đỡ nàng đi.

Kim Trí Tú thải giày cao gót loan loan xoay xoay, thân thể thon dài đổ về phía Kim Trân Ni, Kim Trân Ni vốn không cao, bị nàng ép lại càng thấp.

Mỗi bước đi đều có vẻ như đang cố hết sức.

Ai kêu Kim Trí Tú cao hơn so với nàng, hơn nữa không chỉ là một chút.

Kim Trí Tú giẫm giày cao gót lên giày búp bê da trâu của Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni cắn răng nhịn, nói: "Cô là cố ý ".

"Tôi... Mới không phải cố ý..".

"Vậy cô hảo hảo đi a!" Kim Trân Ni hung tợn nói.

"Tôi cũng muốn... Nhưng, đang chóng mặt... Động đất sao?".

"Không phải động đất, là cô bị lắc lư, đừng đè lại đây, tôi mau đụng tới tường..." Kim Trân Ni nói, hai người đã lệch khỏi quỹ đạo, sức nặng Kim Trí Tú đặt trên người Kim Trân Ni làm cho nàng càng đi càng lệch, cuối cùng bả vai đụng phải mặt tường.

Cố tình Kim Trí Tú vẫn không chịu đem sức nặng dời đi, hai người đứng ở nơi đó dựa vào tường, không nói gì.

Kim Trân Ni nghiến răng nghiến lợi, phát ra thanh âm âm lãnh khủng bố: "Cô rốt cuộc là có ý tứ gì! Cố ý chỉnh tôi phải không?".

Kim Trí Tú đè nặng thân thể của nàng, lấy nàng làm đệm lưng, cho nên không cảm giác mặt tường cứng lạnh. Kim Trân Ni vẫn luôn nói lời cứng rắn lại lạnh lẽo a, nhưng thân thể của nàng lại mềm mại ngoài ý muốn.

Kim Trí Tú giống như nghe thấy được hương vị quen thuộc, hương vị này thực đạm, cơ hồ là muốn bị rượu vị của nàng che giấu đi, vì thế nàng cúi đầu, tiến đến bên cổ Kim Trân Ni ngửi ngửi.

Đúng rồi, cái này thực rõ ràng.

Kim Trân Ni bị nàng đột nhiên tới gần làm cho lông tơ cả người đều gợn sóng, nơi nơi đều nổi da gà.

Kim Trí Tú giống một con mèo cọ cổ nàng, không phải, không phải mèo, là một con rắn, hơn nữa là một độc xà thoạt nhìn sắc thái sặc sỡ, động tác cọ này càng như đang tự hỏi con mồi này có thể nuốt vào hay không.

Kim Trân Ni vặn vẹo cổ, tận lực cách xa nàng một chút, miệng phát ra thanh âm kháng nghị: "Cô rốt cuộc có để yên không!".

Kim Trí Tú dùng đầu óc hỗn độn nghĩ rốt cuộc là hương vị gì, vì sao lại quen thuộc như vậy, linh cơ vừa động, nói: "Cô dùng là dầu gội giống tôi giống, đúng hay không? Không tin cô nghe tóc của tôi..." Kim Trí Tú đem cả người đều áp lên người Kim Trân Ni, kẹp Kim Trân Ni giữa thân thể nàng cùng bức tường. Phía trước Kim Trân Ni là thân thể Kim Trí Tú đang có hứng thú với thân thể mềm mại, phía sau là tường lạnh như băng. Tay còn bởi vì động tác phía trước giáp trên người Kim Trí Tú không thể rời đi, hiện tại cơ hồ chẳng khác nào tay không có lực đánh trả.

Kim Trân Ni bị nàng làm cho vô cùng xấu hổ, bởi vì bộ ngực đầy đặn kia của Kim Trí Tú đối diện cổ của nàng, hai mắt của nàng mặc kệ chuyển động như thế nào đều có thể nhìn được trước ngực đầy đặn của nàng ấy.

Kim Trân Ni bị bắt nhìn bộ ngực của nàng, nhớ tới lời đồng sự bát quái.

Bọn họ nói, Kim Trí Tú bộ ngực là giả, đi Hàn Quốc chỉnh ngực nên mới có thể lớn như vậy, cúp D bên trong đều là silicon.

Kim Trân Ni muốn nói, không phải, đó là thật sự, hơn nữa, bên trong căn bản không có nhét cái gì, hàng thật giá thật như kích thước áo ngực cúp D.

Kim Trân Ni mặt trướng đỏ bừng, Kim Trí Tú chính là muốn cho nàng ngừng thở mới chịu buông sao.

Kim Trí Tú vẫn là không chịu để nàng rời đi, tựa hồ cảm thấy đè nặng nàng tốt lắm.

Kim Trân Ni nói: "Cô cách xa tôi một chút! Đừng giống..".

Giống một sắc lang? Rõ ràng là một nữ nhân lại cùng nam nhân giống nhau, Kim Trân Ni cũng không phải mỹ nữ gì, thậm chí so với Kim Trí Tú toàn thân siêu việt thì chỉ là nữ nhân bình thường, nàng ấy đạt tới nữ nhân xinh đẹp trình độ phi bình thường, còn cần như vậy sao.

Kim Trí Tú không nghe rõ ràng, trên thực tế hiện tại đầu óc nàng đều mơ hồ, dạ dạy đau, yết hầu cũng đau, toàn bộ thân thể đều thiêu cháy, chỉ có thân thể ấm áp giờ phút này cấp nàng an ủi.

Kim Trân Ni thật sự không chịu nổi bị nàng đè nặng, nhẫn đến cực hạn dùng sức đẩy nàng ra, Kim Trí Tú dễ dàng đã bị nàng đẩy ra, lảo đảo lui vài bước, cước bộ không xong, như là mất đi trọng tâm vũ trụ.

Kim Trân Ni cảm giác được không ổn, lập tức đi đến bên cạnh nàng giữ chặt nàng.

Kim Trí Tú đối nàng lộ ra cười khổ, nói: "Cô cần như vậy sao!".

"Là cô gây rối với tôi trước. Cho dù cô là nữ nhân cũng không thể tha thứ cô, huống chi quy định quấy nhiễu tình dục ở văn phòng không chỉ nhằm vào nam nhân. Cô hiện tại tỉnh táo lại sao có thể đi rồi sao?".

Thanh âm Kim Trí Tú như là bị cái gì đè nén, nói: "Tôi thanh tỉnh, nhưng chân của tôi trụ không vững".

Kim Trân Ni thật muốn ôm đầu kêu to, sau đó hung hăng trừu Kim Trí Tú một cái tát, nữ nhân này thật sự là một yêu nghiệt, giống như bộ ngực của nàng, hàng thật giá thật!

Nàng nâng Kim Trí Tú dậy, lần này nàng cắn răng nhịn xuống, Kim Trí Tú lại đổ sức nặng về bên này.

Kim Trí Tú không muốn về văn phòng, bởi vì về văn phòng sẽ ý nghĩa đi qua trước mặt mọi người, nàng không muốn để người khác thấy được bộ dáng mình chật vật.

Kim Trân Ni nghĩ nữ nhân như Kim Trí Tú hẳn là kiêu ngạo đến mức không thèm cố kỵ ánh mắt người khác, cũng sẽ không quan tâm người khác suy nghĩ cái gì, căn bản chính là khinh thường để ý, nghĩ nàng là da mặt dày cộng thêm hoàn toàn tự kỷ, không nghĩ tới chính mình vẫn là đã đoán sai, bởi vì Kim Trí Tú cũng có một mặt này.

Kim Trân Ni vẫn là đưa nàng vào WC, lúc Kim Trí Tú biết mình bị đưa đến WC nữ, cơ hồ muốn điên, nàng nắm bả vai Kim Trân Ni, nói: "Vì sao đem tôi đưa đến nơi này!".

"Nơi này là an toàn nhất, WC này là WC nhân viên cao cấp chuyên dụng, người khác vào không được, trừ bỏ thời gian họp thì địa phương này cơ hồ không có người tới, hôm nay vừa lúc không có hội nghị, cho nên cô ở trong này là an toàn nhất." Kim Trân Ni nghiêm trang nói.

Kim Trí Tú tự nhận đời này chuyện tình không hay ho nhất đều đã trải qua, không nghĩ tới còn có đáng thương không hay ho này.

Nàng đỡ bồn rửa tay chậm rãi ngồi xổm xuống, Kim Trân Ni cũng ngồi xổm theo, nàng xem nàng thống khổ lại không biết nói sao.

Kim Trân Ni chưa thấy qua ai so với Kim Trí Tú càng đáng sợ, một giây trước là một đóa gái hồng lâu đang giao tiếp, một giây sau liền biến thành thương tàn nhân sĩ. Biến đổi thật lớn này chỉ có nàng một người nhìn thấy.

Kim Trân Ni đột nhiên có điểm đáng thương nàng, đồng tình nàng, cộng thêm một chút thương tiếc không đáng giá.

"Cần gọi 120 sao?" Kim Trân Ni hỏi.

Kim Trí Tú ngẩng đầu, nói: "Không cần, lão nương không muốn bị người khác chê cười, uống vài chén rượu liền vào bệnh viện, khinh thường tôi làm bằng giấy a. Cô đi mua cho tôi một túi toan nãi, còn có vị dược, càng nhanh càng tốt".

Toan nãi? Vị dược? Kim Trân Ni rốt cuộc biết nàng cần cái gì, gật gật đầu, thu được mệnh lệnh liền xuất phát.

Kim Trí Tú gọi nàng lại: "Cô có thể không trở lại hay không?".

Kim Trân Ni xoay người, khó hiểu nói: "Tôi vì sao không trở lại?".

Kim Trí Tú cười huy phất tay nói: "Kim bí thư, đi nhanh về nhanh".

Kim Trân Ni nhìn nàng một cái thật sâu, xoay người bước đi, sau khi nàng đi Kim Trí Tú đang tươi cười trở nên vặn vẹo, hai tay ôm chặt lấy bụng, cắn răng chịu đựng đau đớn nóng rực.

Kim Trân Ni vốn là dựa theo tiết tấu bình thường mà đi, đát đát đát...

Nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra biểu tình ngu ngốc kia thống khổ lại nhẫn nại, nàng giống như rất khó chịu, là thật khó chịu, nàng không cần phải lừa chính mình.

Một khi nghĩ đến bộ mặt thống khổ kia, cước bộ đột nhiên nhanh hơn, ngay cả chính Kim Trân Ni đều không chú ý tới.

Kim Trí Tú nghe được có người đi về phía bên này, gian nan khởi động thân thể, lại lần nữa chịu đựng chân đau khập khiễng đi vào tiểu phòng, đi vào bên trong đóng cửa lại.

Nàng tuyệt đối sẽ không để cho người khác thấy được bộ dáng nàng chật vật, trừ phi nàng đã chết.

Bên ngoài vài người đi vào, đứng trước gương hoá trang để trang điểm, thừa dịp thời điểm ít người dùng toilet của nhân viên cao cấp một chút.

Kim Trí Tú ngồi ở mặt trên bồn cầu, sau khi tỉnh lại bộ dáng chật vật hiện tại của mình, lộ ra một chút cười khổ, việc này rốt cuộc là tự mình làm bậy hay là trời làm bậy đây.

Sau khi Kim Trân Ni đi trở về văn phòng thì lại đi vòng vèo ngay tại bên trong, nàng mất đi điều khiển tự động, không thể khống chế tiết tấu rối loạn của nàng, nàng cần phải có người đem nàng bắt trở về.

Đúng rồi, nàng nghĩ tới muội muội mình.

Nàng gọi điện thoại cho Kim Hân, Kim Hân ở trong phòng cà phê, sau lưng truyền đến âm nhạc thư hoãn, Kim Trân Ni vội vàng nói: "Muội muội, chị hiện tại nên làm cái gì bây giờ!".

Nàng nói chuyện quá nhanh, làm cho Kim Hân ý thức được không thích hợp.

Kim Hân nói: "Kim Trân Ni, chậm lại trước đã, không nên gấp gáp, hít sâu".

Kim Trân Ni hít một hơi thật sâu, nói: "Chị tốt một chút rồi".

"Đã xảy ra sự tình gì?".

"Có người sinh bệnh, bệnh bao tử, uống rượu say, hiện tại ở trong phòng vệ sinh sắp chết, chị nên làm cái gì bây giờ?".

Kim Hân vừa nghe, thiếu chút nữa bật dậy trên ghế, cất cao thanh âm đối Kim Trân Ni nói: "Đưa bệnh viện a!".

"Nàng không cần đưa bệnh viện. Nói cần toan nãi còn có vị dược".

Kim Hân thiếu chút nữa hít thở không thông, này không tính là muốn chết, mà tính là đã chết rồi.

Kim Hân nói: "Kim Trân Ni, chuyện tình chị hiện tại phải làm là đi trạm y tế hoặc là đi phòng y tế nhờ cấp cứu".

"Hảo".

"Nếu công ty của chị không có phòng y tế, chị phải đi tiệm dược phụ cận mua vị dược, phải mua vị dược có hiệu quả tức thời, rồi mua một chút gì đó để ăn. Sau đó đưa đến trước mặt nàng để nàng uống thuốc, lại ăn thêm một chút điền đầy bụng. Nếu còn có vấn đề liền mang nàng tìm thầy thuốc." Một câu cuối cùng, Kim Hân đem thanh âm cất cao vài độ.

Thanh âm của nàng ở quán cà phê im lặng không thể nghi ngờ là một trận nổ.

Nhân viên phục vụ quầy bar bên kia hướng bên này đi tới, Kim Hân đỡ lấy cái trán, phát ra thanh âm thất bại

Kim Trân Ni nói: "Hảo. Cám ơn".

"Không cần cảm tạ, lần sau nếu lại có vấn đề thì tìm em." Kim Hân cúp điện thoại, có đôi khi ở trước mặt Kim Trân Ni, nàng mới là tỷ tỷ, Kim Trân Ni mới là muội muội.

Thân cao vượt qua 1m7 mặc chế phục quán cà phê, Cao Đạt đi đến trước mặt nàng, Kim Hân ngửa đầu nhìn mặt than của nàng, may mắn nàng là mặt than, nếu không, không chừng sẽ chê cười mình.

Quan hệ Cao Đạt cùng Kim Hân, là từ một tuần trước, ở Thượng Hải thành phố lớn cất chứa mấy ngàn vạn người này, hai người chỉ là hai người xa lạ nho nhỏ.

Nhưng ngay tại một tuần trước ở cùng nhau, không, là cùng nhau dọn vào phòng cho thuê trên lầu quán cà phê, trở thành khách trọ.

Kim Hân giơ tay lên, nói: "Ok, Cao Đạt, tôi đi. Không cần cô đuổi tôi".

"Không phải." Phục vụ sinh nhẹ giọng nói.

"Vậy thì làm sao? Cô sẽ không phải muốn tôi bồi thường cô đi, điều lệ bảo hộ người lao động sẽ bảo hộ tôi, mà không phải bảo hộ cô." Kim Hân có tính cách tựa như tóc ngắn của nàng, thực dễ dàng biến thành con nhím.

"Cô cần ly nữa sao?" Phục vụ sinh mặt than nói.

"..." Kim Hân mắt trợn trắng, nói: "Hảo. Cho tôi một ly".

Bạn mặt than cùng phòng xoay người đi về phía quầy bar.

Bà chủ phong tình vạn chủng ngồi trên quầy bar giơ ra tươi cười hơi chút ái muội, nhẹ nhàng vuốt phì mèo bên người nàng cũng đang nằm trên quầy bar.

Sau khi Kim Trân Ni tỉnh táo lại thì lập tức hành động.

Nàng chạy đến văn phòng bộ tài vụ tìm hòm thuốc.

Nàng nhớ rõ Lạp Lệ Sa sẽ đặc biệt chuẩn bị một ít thuốc bình thường muốn dùng, vị dược hẳn là có.

Chạy đến văn phòng nhưng không thấy Lạp Lệ Sa, ngay cả Phác Thái Anh cũng không thấy.

Có người thần bí hề hề nói cho nàng sáng nay chuyện gì đã xảy ra, mà nguyên bản chắc chắn là bị các nàng gia công qua nhiều lần, muốn bao nhiêu cẩu huyết là có bấy nhiêu cẩu huyết, quả thực là bộ TVB phim truyền hình hạng nhất.

Kim Trân Ni vốn đang định nghe giải thích nhiều một chút, nhưng có người đang ở phòng vệ sinh trên lầu chờ chết, nàng vô tâm tình nghe, vọt vào văn phòng tìm cái hòm thuốc, lục nhiều ngăn tủ tìm được cái hòm thuốc phát hiện Vân Nam bạch dược, băng gạc, còn có các loại này nọ nhưng lại không có cái kia, nàng chạy ra cửa lấy thanh âm mọi người đều có thể nghe được đối mọi người nói: "Ở chỗ ai có vị dược, còn có toan nãi, tốt nhất cho tôi một diện bao".

Toàn bộ văn phòng đều im lặng, mọi người lấy ánh mắt xa lạ nhìn nàng.

Kim Trân Ni lặp lại một lần nữa.

Có người giơ tay lên, nói: "Tôi nơi này có vị dược, hiệu quả phi thường tốt, là thuần thiên nhiên, tôi nếm qua rất nhiều lần đều không có tác dụng phụ".

"Toan nãi tôi có".

"Diện bao, Khắc Lý Tư đinh, cô nhớ rõ trả lại cho tôi 1 bao, không, 3 bao".

"Cám ơn." Kim Trân Ni giống một trận lốc xoáy thổi qua, đem văn phòng thổi quét một lần, cuốn đi vài thứ, sau đó hóa thành một trận gió rời đi.

Chờ nàng đi, mọi người đều huyên náo, Kim Trân Ni hôm nay ngoài ý muốn liều mạng đuổi theo cẩu huyết kích tình a.

Hôm nay rốt cuộc là ngày gì a, vì cái gì trò hay thường xuyên trình diễn?

Đát đát đát...

Tiếng bước chân dồn dập, dừng ở trong lòng mỗi người.

Bộ dáng Kim Trân Ni vội vàng như là đi cứu hoả, thật giống như thế giới chờ nàng đi cứu vớt.

Mọi người đều nhường đường cho nàng, nàng rốt cuộc có được một đường thuận lợi tới buồng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh còn có người, viên công đang ở trong này trang điểm, nói nói cười cười, Kim Trân Ni đứng ở cửa, trên mặt tái nhợt giống như là một con quỷ.

Mọi người sợ tới mức nói không ra lời, sau khi thấy nàng vội vàng hoàn thành chuyện tình chạy nhanh rời đi.

Mặt Kim Trân Ni bị tái nhợt là vì không thấy Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú không ở nơi này còn có thể ở đâu?

Chẳng lẽ thật sự đưa vào bệnh viện?

Mũi chân Kim Trân Ni vừa định chuyển để li khai, có một thanh âm từ bên trong truyền ra.

"Kim Trân Ni..." Hơi thở mong manh thuyết minh người này đã sắp không được.

Kim Trân Ni vọt vào phòng vệ sinh, đẩy cửa ra tìm người.

Một gian xem qua, không ai không ai không ai...

Một gian cuối cùng, Kim Trân Ni đẩy cửa ra, cửa ở trước mặt nàng mở ra.

Kim Trí Tú ngồi trên bồn cầu, sắc mặt tử bạch, son môi cũng nhợt nhạt, tóc bị mồ hôi lộng thấp, dính vào mặt, có vẻ yếu ớt.

Nàng thật sự chật vật, nhưng cho dù thời điểm chật vật nhất, nàng vẫn là Kim Trí Tú, vẫn là Kim Phó quản lý ngành quan hệ xã hội.

Kim Trí Tú thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì là Kim Trân Ni đã tìm được mình, mà không phải người khác.

Nàng không muốn nghĩ nàng sẽ như thế nào nếu không phải Kim Trân Ni mà là người khác.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật