[Lichaeng - Cover] Đúng như của chị ôn nhu

Chương 19. Ái muội [tứ] - Cẩu huyết văn phòng



Một giọt nước từ đầu Phác Thái Anh nhỏ xuống, dừng trên mu bàn tay Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa hỏi: "Hiện tại bên ngoài trời đang mưa?".

Phác Thái Anh một bên đem tóc ướt buộc lại, miễn cho tiếp tục nhỏ giọt, một bên trả lời: "Lúc trở về trời bắt đầu mưa. Hiện tại hẳn là rất lớn".

Quả nhiên, vừa chuyển đầu liền thấy bên ngoài màn mưa rất nặng, như bức màn dày đặc, đem toàn bộ thành thị đều bao phủ vào trong.

Phác Thái Anh buộc tóc dài thành đuôi ngựa, Lạp Lệ Sa nói: "Không nên buộc tóc ướt lại".

Phác Thái Anh nói: "Không có vấn đề gì".

Phác Thái Anh một bộ dáng chẳng hề để ý, làm Lạp Lệ Sa không thể bình tĩnh, Thái Sơn băng lãnh hảo tính tình bởi vậy phá công.

Hiện tại là thời điểm đầu hạ, thời tiết còn chưa kịp ấm, hạ một trận mưa nhiệt độ xuống dưới 20 độ, nhiệt độ chênh lệch lớn như vậy, không cẩn thận sẽ cảm mạo.

Lạp Lệ Sa đi đến phía sau Phác Thái Anh, đặt vào tay nàng một cái bánh trứng cùng trà lài nóng, vươn tay muốn sờ lên tóc của nàng, mở dây buộc ra, để tóc nàng buông ra.

Phác Thái Anh nói: "Lạp tỷ không sao đâu, dù sao cũng không quan trọng, không cần...".

Lạp Lệ Sa lớn tiếng nói: "Thái Anh, ngậm miệng lại, nếu không ăn bánh trứng, bánh trứng sẽ lạnh".

Chỉ có ở tình huống nàng phát hỏa Phác Thái Anh mới có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, cắn vài miếng ăn xong bánh trứng, Lạp Lệ Sa lấy khăn mặt lau khô nước mưa dính trên tóc nàng.

Ban đầu nghĩ chỉ là ướt một chút mà thôi, sờ qua mới biết ướt đến đầm đìa, không rõ Phác Thái Anh chạy trong mưa bao lâu.

Một ngụm đản thát cuối cùng nuốt vào bụng, trong bụng ấm áp, trên mặt cũng nhiễm đỏ ửng, khôi phục sức sống.

Phác Thái Anh từ gương nhìn Lạp Lệ Sa vì chính mình lau tóc, kia một màn ôn nhu nói không nên lời, ngay cả chính mình đều cảm thấy thật cảm động.

Tóc Phác Thái Anh rất dài, cũng không rối, tỉ mỉ bảo dưỡng, chất tóc vô cùng tốt.

Lạp Lệ Sa vuốt ve tóc của nàng, không tự giác so sánh nàng với Hứa Như Tư, Hứa Như Tư tóc ngắn luôn lộn xộn, hơn nữa sẽ không chủ động đi để ý nó, tùy ý cho đầu tóc bay rối, chỉ có mình quan tâm tóc của nàng, lúc nàng tắm rửa xong sẽ vì nàng lau khô.

Động tác lau tóc đột nhiên dừng lại, Phác Thái Anh nhận thấy được liền nhìn về phía Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa thu hồi ý thức, đem cảm xúc thất thố che giấu đi.

Tuy rằng chỉ là thoáng nhìn ngắn ngủi, nhưng nội tâm nhẵn nhụi của Phác Thái Anh vẫn bắt giữ được cảm xúc khác thường trên mặt nàng, thật giống như đang tưởng niệm.

Chỉ có Lạp Lệ Sa biết, cảm xúc trong lòng nàng không phải tưởng niệm, mà là hoài niệm.

Người nọ sớm rời đi, không cần nàng tưởng niệm.

Không nghĩ đột nhiên nhớ tới nàng, rõ ràng Phác Thái Anh trước mắt cùng Hứa Như Tư khác xa như vậy, nhưng chính mình không tự chủ được đem hai người so sánh đối lập, rốt cuộc là vì duyên cớ gì?

Cảm xúc như vậy lan tràn sinh trưởng không biết có phải chính là tịch mịch hay không.

Lạp Lệ Sa lấy ngón tay chải vuốt sợi tóc Phác Thái Anh đã được lau khô sơ qua nhưng vẫn còn ẩm ướt, ngón tay xuyên tới da đầu của nàng: "Nếu không lau khô sẽ cảm mạo".

"A thiết...".

Đang nói, Phác Thái Anh đánh một cái hắt xì nho nhỏ, nàng che cái mũi cùng miệng, này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết nhắc Tào Tháo Tào Tháo đi ra? Quả nhiên nghe được tiếng cười Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh thầm nghĩ lấy một cái hố để ẩn nấp chính mình.

Kim Trân Ni ở ngoài cửa chợt nghe tiếng cười của Lạp Lệ Sa, cảm thấy ngoài ý muốn, lúc nãy tổng giám đốc ở văn phòng đối nàng phát hỏa, vô duyên trách nàng làm việc bất lợi, Lạp Lệ Sa không có sinh khí mà nén lại, nhưng Kim Trân Ni nhìn ra được Lạp Lệ Sa tâm tình không tốt, không nghĩ tới mới một lát sau, văn phòng liền truyền ra tiếng cười của nàng.

Kim Trân Ni muốn biết là cái gì làm cho tâm tình Lạp Lệ Sa từ kém chuyển hảo, nhón mũi chân một chút, từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, cửa chớp chặn một nửa tầm mắt, chỗ có khe hở có thể nhìn thấy Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa một tay chống tại bàn công tác, ngồi ở mép bàn, mặt khác một bàn tay nâng lên vuốt ve cái gì.

Nếu không đoán sai kia hẳn chính là vị trí của Phác Thái Anh.

Bởi vì cửa chớp chặn bên kia, cho nên Kim Trân Ni nhìn không tới Phác Thái Anh có phản ứng gì, chỉ có thể ở trong đầu lấy ảo tưởng bổ khuyết.

Lạp Lệ Sa tươi cười sáng lạn, rất trái ngược với ngoài trời tối tăm.

Kim Trân Ni nhìn Lạp Lệ Sa đem một bàn tay Phác Thái Anh bắt đến trước ngực chính mình, bởi vì một màn này mà trừng mắt, cảnh tiếp theo làm cho nàng giật mình hơn, Lạp Lệ Sa hạ thắt lưng cúi người hướng bên kia.

Rốt cuộc là đang làm cái gì?

Kim Trân Ni đem mặt gần sát cửa sổ thủy tinh, đến trình độ toàn bộ khuôn mặt đều thiếp lên, rốt cục có thể giúp nàng xem được, Lạp Lệ Sa cư nhiên một tay cầm lấy tay Phác Thái Anh, mặt khác một bàn tay còn lại đang nắm cằm của nàng, mà đầu của nàng cũng đang ngăn trở đầu Phác Thái Anh.

Một màn này, có thể có rất nhiều giải thích, trong đầu Kim Trân Ni chạy vô số loại hình ảnh có khả năng.

Rốt cuộc chuyện này là gì nhỉ, nếu nói Phác Thái Anh chủ động câu dẫn Lạp Lệ Sa, thì vì sao biểu hiện Phác Thái Anh thật giống như nàng mới là người bị bắt buộc, nếu Lạp Lệ Sa chủ động, cái này lại càng không có khả năng, trừ phi là tận thế đã đến trừ phi là địa cầu tiến vào thời kì băng hà...

Trợ lý vạn năng ghé vào cửa thủy tinh nhìn vào bên trong, hơn nữa biểu tình quái dị, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi rồi lại cười lạnh, còn có đột ngột đỏ lên rồi bỗng nhiên rút đi huyết sắc, một chuỗi hành động quái dị của nàng cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người, người đầu tiên bởi vì tò mò cho nên học bộ dáng của nàng ghé vào cửa sổ, quần chúng hảo quan tâm cũng bị lây bệnh theo, hơn nữa nữ nhân bát quái chi hồn dễ dàng bị châm ngòi, vì thế trên cửa sổ thủy tinh lập tức đầy người, còn có người bởi vì trễ không đi vào mà vỗ người trước mặt hỏi: "Văn phòng đã xảy ra sự tình gì?".

Đầu người phía trước cũng không quay lại nói: "Giám đốc đang cười".

"Nga." Cười mà thôi, có cái gì kỳ quái.

Người đứng ở các góc khác thu được phong cảnh khác nhau: "Phác Thái Anh chủ động bổ nhào vào lòng giám đốc".

"A! Cho tôi xem xem." Người phía sau lập tức kích động nhào về phía trước.

Weibo được đăng lên: Văn phòng cư nhiên nở rộ bách hợp ái tình, nữ viên chức cường phác nữ giám đốc, việc này cũng quá lớn mật đi.

"Giám đốc không cười, giống như đang sinh khí." Người ở tận cùng bên trong mở to âm lượng nói.

"Còn gì nữa còn gì nữa?" Một bên hỏi một bên lấy điện thoại cầm tay ra rất nhanh đổi mới tiêu đề: Giám đốc quả nhiên không có nhận, người ta là nữ nhân đã kết hôn, như thế nào khả năng động tâm.

"Phác Thái Anh có phải đang khóc hay không a, rút giấy ăn..." Hành động này khiến người ta có vô số mơ màng, có phải bởi vì giám đốc cự tuyệt nàng mà khóc hay không?

Weibo lập tức cập nhật: Tiểu viên chức đẹp mắt như tiểu mỹ nữ cùng giám đốc thoạt nhìn thực xứng.

"Giám đốc đi đến trước bàn công tác của nàng, kéo ngăn kéo ra, nàng giống như đang tìm gì đó?".

Lập tức có người ở Weibo viết: Tuy rằng tiểu viên chức lớn mật một chút, giám đốc cũng không nên tất yếu sinh khí đến tìm dao nhỏ, có thể thẹn quá thành giận phạm hạ án mạng hay không...

Đột nhiên, mọi người đều im bặt.

Cửa đông nghìn nghịt một đám người đều biến thành câm điếc, đơn giản vì Lạp Lệ Sa đi tới cửa sổ thủy tinh phía trước, nàng thấy được, cũng biết mọi người mặc kệ sống chết nơi này rình coi riêng tư của thủ trưởng.

Chỉ chớp mắt cửa sổ đang lấp đầy mặt người được tan ra, trở lại vị trí của mình, bả đầu cuối đến chỗ sâu nhất sợ chính mình ngẩng đầu lên trở thành đối tượng đứng đầu ngọn sóng.

Lạp Lệ Sa không đi ra văn phòng, mà là kéo cửa chớp kín lại, ngăn cách khả năng các nàng soi mói.

Cuối cùng Weibo chỉ còn lại có một câu: Đại khái thật sự muốn gọi 110*.

*Gọi công an

Đột nhiên nhìn thấy một bầy khuôn mặt dán trên cửa kính, người nào cũng đều sẽ bị dọa đến hồn bay phách tán đi.

Lạp Lệ Sa đóng cửa chớp lại, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, để các nàng có muốn nhìn đều nhìn không tới.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật