[NP, bdsm, cao H, hiện đại] Thiên sứ gãy cánh

Chương 52



"Tiểu thư, cô dậy rồi à?"
Má Ô nhẹ nhàng gõ cửa phòng tôi.

"Má Ô vào đi, con đã dậy rồi."
Tôi nhẹ nhàng đáp lại.

Má Ô mở cửa bước vào, trông thấy tôi vui vẻ ngồi chải tóc ở trước bàn trang điểm, bà có chút ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy thực vui mừng.

"Tiểu thư, tinh thần cô đã khá hơn nhiều so với vài ngày trước."

"Cả ngày mặt ủ mày ê chỉ càng nhanh già hơn, con đã gần 30 tuổi, cũng muốn chăm sóc bản thân tốt một chút a."
Tôi làm nũng với má Ô.

"Tiểu thư…… hai tiểu thiếu gia ở dưới lầu chờ cô…… Bọn họ……"
Trên mặt má Ô lại lần nữa dâng lên khó xử.

Tôi biết má Ô muốn nói cái gì, nên tôi bước đến và nhẹ nhàng tựa đầu vào vai bà.

"Má Ô, má đừng lo lắng nữa, con đã có quyết định."

Trong phòng khách, Triệu Nghi Bác cùng Triệu Nghi Hiên đã mặc quần áo chỉnh tề chờ ở dưới lầu, sắc mặt rất ảm đạm, tinh thần cũng rất tệ, xem ra cả đêm qua bọn họ đều không ngủ, trong lòng tôi liền dâng lên một khoái cảm trả thù nho nhỏ.

Tôi phớt lờ bọn họ, trực tiếp đi thẳng qua mặt họ vào phòng ăn, ngồi vào bàn ăn trước bắt đầu thong thả ung dung ăn sáng. Bọn họ cũng không đi theo, bữa sáng trên bàn cơm cũng không động qua, bọn họ hẳn là chưa ăn bữa sáng.

Tôi không để ý tới bọn họ, tiếp tục ăn đồ ăn của mình. Ngay khi thả lỏng tâm trạng, tôi đột nhiên cảm thấy thức ăn thật ngon miệng. Khi tôi ăn xong bữa sáng, thì đã hơn một giờ trôi qua.

Đến khi tôi ra khỏi nhà ăn, đôi song sinh đang ngồi trầm mặc trên ghế sô pha lập tức đứng lên, hai đôi mắt đồng thời nhìn chăm chú vào mặt tôi.

Trầm mặc một lát. Triệu Nghi Bác mở miệng nói:
"Thanh Hạ, sắp đến giờ hẹn với bác sĩ rồi, chúng ta đi thôi."

"Lại kiểm tra thân thể? Ngày hôm qua không phải đã kiểm tra rồi sao?"
Tôi giả vờ vô tri nói.

"Không…… Là phẫu thuật bỏ đứa nhỏ này."
Triệu Nghi Bác khó khăn nói, ánh mắt dời khỏi mặt tôi, dường như không dám đối diện với tôi.

"Là phá thai sao? Nghe nói rất đau."
Tôi ra vẻ hoảng sợ nói:
"Tôi có đọc tin tức về việc phá thai trên báo, nghe nói nạo thai là đặt một loại máy móc giống như chiếc thìa vào trong tử cung, sau đó lấy phôi thai bằng cách nghiền thành bùn, rồi moi ra ngoài, bằng không sẽ dùng kìm lớn luồn vào tử cung để gắp phôi thai ra ngoài. Nếu không gắp sạch và kỹ lưỡng sẽ gây ra vô sinh suốt đời, nghiêm trọng hơn sẽ có xuất huyết, máu chảy rất nhiều……"

Sau khi nghe tôi nói xong, sắc mặt cả hai càng thêm khó coi, như thể cảnh tượng khủng khiếp này đang được dàn dựng trước mắt họ.

Nhìn bọn họ sắc mặt xanh mét, trong lòng tôi dâng lên một cổ khoái cảm trả thù nho nhỏ. Bọn họ cầm tù tôi chín tháng, một chút trả thù nho nhặt cũng không đáng là gì so với những chuyện bọn họ đã làm với tôi, sau này bọn họ sẽ còn phải chịu nhiều hơn nữa.

"Sẽ không phát sinh tình huống như vậy."
Triệu Nghi Bác cứng đờ nói:
"Bác sĩ Lưu là chuyên gia về phương diện này, hắn rất có kinh nghiệm, sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Không biết là hắn muốn thuyết phục tôi, hay là thuyết phục chính mình.

"Bất luận là phẫu thuật gì đi chăng nữa cũng đều không thể đảm bảo trăm phần trăm an toàn, nói không chừng tôi sẽ không thể rời khỏi bệnh viện. Ba mẹ tôi……"
Tôi giả vờ khóc lóc.

"……" Bọn họ trầm mặc đứng ở giữa phòng khách, cũng không tiếp tục yêu cầu tôi đến bệnh viện cùng bọn họ.

"Em nghỉ ngơi thật tốt đi."

Cuối cùng bọn họ để lại những lời này, rồi vội vàng chạy trối chết.

Nhìn bóng dáng chật vật đau khổ của bọn họ, tôi liền cất tiếng cười, cười đến nỗi nước mắt đều chảy ra ngoài.

"Tiểu thư, cô cũng thật thông minh, đây là lần đầu tôi nhìn thấy hai tiểu thiếu gia chật vật như vậy."
Má Ô cũng cười ha hả nhìn bóng dáng hoảng loạn rời đi của bọn họ.
"Cô có định giữ lại đứa bé không?"

"Vâng. Con cũng không còn trẻ nữa, không sinh thì không được."
Tôi cười tủm tỉm trêu ghẹo.

"Vậy cô hãy tha thứ cho hai tiểu thiếu gia bọn họ……"
Má Ô thật cẩn thận nhìn tôi, dường như không muốn nhắc tới chuyện cũ trước kia đã làm chúng tôi thống khổ.

"Tha thứ cho bọn họ? Không có cửa đâu! Tôi vẫn luôn bị bắt nạt như vậy, nếu không trả thù tôi không cam lòng."

Má Ô nhìn tôi nở nụ cười "ha hả", như thể không để ý lắm, rồi đi vào bếp thu dọn bát đĩa.

Sau khi bị tôi hù dọa một phen, Triệu Nghi Bác cùng Triệu Nghi Miên thật lâu cũng không còn nhắc đến chuyện phá thai nữa, bọn họ bắt đầu bắt đầu đọc rất nhiều sách y học về khoa phụ sản, người không biết còn tưởng rằng Triệu thị muốn vượt cạn, sắp đổi thành nghề y.

Nhưng khoảng bốn tháng sau, bọn họ lại hẹn bác sĩ đến.

Đáng chết, bọn họ như vậy là muốn giết người sao? Tôi hung hăng nói trong bụng.

"Nghe nói thai nhi hơn bốn tháng cơ bản đã phát triển hoàn toàn, lúc này phá thai sẽ rất nguy hiểm, rất dễ bị nhiễm trùng, băng huyết, hơn nữa có thể nhìn thấy tứ chi và cơ thể của thai nhi trong bụng, bê bết máu..."

Sắc mặt bọn họ lại lần nữa xanh mét, cổ họng lăn lộn lên xuống, như thể sắp nhổ nó ra.

Đáng đời lắm! Nhìn sắc mặt khó coi của bọn họ, tôi cười hả hê trong lòng.

Trải qua phiên miêu tả đầy khủng bố này, bọn họ đã không còn can đảm nhắc tới việc phá thai, nhưng khi ngày dự sinh của tôi đến gần, bọn họ càng trở nên nôn nóng bất an, nhưng tôi không đủ sức lực để an ủi bọn họ, việc mang thai đã khiến tôi rất mệt mỏi, phần lớn thời gian tôi đều nằm trên giường nghỉ ngơi, tôi cũng không muốn an ủi bọn họ, tuy rằng tôi nguyện ý cho bọn hắn một cơ hội, cùng bọn họ bắt đầu lại từ đầu, nhưng hơn phân nửa nguyên nhân là vì sinh mệnh bé nhỏ ở trong bụng, tôi cũng không hề độ lượng đến mức có thể chân chính quên đi tất cả những chuyện bọn họ đã gây ra cho mình.

Mặc dù ý nghĩa của cuộc sống nằm ở tương lai hơn là quá khứ, nhưng những việc trong quá khứ vẫn không thể bị xóa nhòa.

Chẳng mấy chốc, ngày sinh của tôi đã đến, sau khi trải qua một ngày một đêm bị tra tấn thống khổ, một bé trai trắng trẻo mập mạp, nặng 9 pound đã chào đời.

Mặc dù cùng lúc quan hệ với hai người đàn ông, nhưng tôi biết đứa trẻ này chỉ có một người cha ruột, tôi không muốn tìm hiểu xem Triệu Nghi Bác hay Triệu Nghi Hiên ai mới là cha của con mình, tôi chỉ muốn nắm lấy hiện tại mình đang có trong tay.

Triệu Nghi Bác cùng Triệu Nghi Hiên ở bên ngoài phòng sinh chờ đợi một ngày một đêm, sắc mặt mỏi mệt của bọn họ so với tôi còn khó coi hơn, làm tôi nhịn không được hoài nghi  liệu họ hay tôi mới là người sinh con.

Vì gia thế hiển hách của bố đứa nhỏ nên sự ra đời của đứa nhỏ nhận được rất nhiều sự quan tâm. Những người nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh đều gửi lẵng hoa đến để chúc mừng, Nhan Thủy Lâm đã lâu không thấy nay cũng tự mình mang quà đến.

"Thanh Hạ, chúc mừng quý tử của cậu mừng đã chào đời."
Tuy rằng đã cực lực kiềm chế, nhưng vẫn nhìn ra được sự cô đơn trên mặt của cô.

"Thủy Lâm…… Thực xin lỗi……"
Tôi không biết nên nói gì để an ủi cô ấy, chỉ có thể nói ra một tiếng xin lỗi.

"Không có gì, cậu hạnh phúc là tốt rồi." Cô cười cười, rồi cúi người chạm vào đứa nhỏ,
"Thật là đáng yêu."

"Thủy Lâm, bọn họ có gây khó dễ cho cậu không?"
Tôi lo lắng hỏi.

"Bọn họ vừa mới thông báo cho cha tôi, chuyển tôi đến chi nhánh nước ngoài, nếu không bọn họ sẽ phải khai chiến cùng với Tuyệt Thế, cho nên tôi đã bị điều sang nước ngoài."
Cô không thèm để ý cười cười,
"Bọn họ như vậy đã là rất nhân từ rồi, nếu không hiện tại công ty đóng tàu Tuyệt Thế sẽ không thể tồn tại, tôi thực sự rất cảm kích."

"……" Đều là tôi hại cô ấy. Chuyện này nếu có cơ hội tôi nhất định phải tính sổ với bọn họ.

"Anh tôi đã về nhà, chuyện này nếu không phải bọn họ uy hiếp anh ấy, không biết anh ấy còn định ở cái thôn nhỏ kia đến bao lâu."
Cô cười tủm tỉm nhắc tới Nhan Bá Niên.

"Anh cậu có khỏe không?"
Tôi quan tâm hỏi, dù không thân thiết với hắn, nhưng hắn vẫn đón nhận tôi vào thời điểm tôi đau đuồn mất mát nhất.

"Không sao, vết thương lòng cần thời gian dài để chữa lành, ít nhất thì anh ấy đã về nhà."
Cô ấy nói, trong lời nói dường như cũng ám chỉ chính mình.

"Câu thì sao? Đây là điều cậu muốn sao?Hiện tại cậu có hạnh phúc không?"
Cô ấy chuyển đề tài sang tôi, chuyên chú nhìn chằm chằm tôi.

Hạnh phúc sao? Sống thế nào mới là hạnh phúc? Tôi không biết, tôi cũng không thể cho cô ấy một câu trả lời chắc chắn.

Nhìn thấy hai người đàn ông mang theo thuốc bổ và trái cây đi nhanh về phía tôi, gương mặt phòng bị không vui nhìn chằm chằm Nhan Thủy Lâm ngồi bên giường bệnh tôi, tôi nghĩ, ít nhất bây giờ tôi đang hạnh phúc.

"Tôi rất hạnh phúc."
Tôi cười trả lời cô ấy.

Những người không hạnh phúc không hạnh phúc theo cách riêng của họ, những người hạnh phúc hạnh phúc theo cách riêng của họ, hạnh phúc không có khuôn mẫu.

《Thiên sứ gãy cánh》 hoàn chính văn.

-----
Còn mấy chương ngoại truyện nữa nha các cô.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật