[NP, bdsm, cao H, hiện đại] Thiên sứ gãy cánh

Chương 50



"Bác sĩ Từ, cô ấy sao rồi?"
Mơ màng tỉnh lại, một giọng nói nôn nóng mà quen thuộc vang lên bên tai tôi.

"Đại thiếu gia, Thạch tiểu thư là vì tinh thần chịu kích thích nên dẫn đến hiện tượng thân thể bị bài xích, cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần tịnh dưỡng thật tốt sẽ nhanh chóng hồi phục."
Bác sĩ Từ kỹ càng tỉ mỉ giải thích bệnh tình của tôi.

Tôi từ từ mở to mắt, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là tấm gương sáng trên trần nhà. Phát hiện chính mình vẫn bị nhốt trong nhà giam kín mít không kẽ hở này, tôi bi ai giương khóe miệng lên.

"Em tỉnh rồi sao? Thân thể còn khó chịu không?"
Người đầu tiên phát hiện tôi tỉnh lại chính là Triệu Nghi Hiên, hắn đang ngồi ở mép giường chăm sóc tôi. Thấy tôi mở mắt hắn lập tức quan tâm dò hỏi.

Mèo khóc chuột còn giả từ bi! Tôi dùng sức lắc đầu, không muốn nhìn thấy hắn.

"Ai......"
Tiếng thở dài vang lên, hắn đứng dậy, yên lặng đứng bên giường nhìn tôi trong chốc lát, rồi đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, căn phòng yên tĩnh dường như tràn ngập hơi thở chết chóc.

Má Ô đi đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, bàn tay bà ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve ta đầu.
"Tiểu thư, nếu con thật sự yêu hai tiểu thiếu gia, một ngày nào bọn họ sẽ cảm nhận được tình cảm của con, cả hai sẽ thả con ra."

"Ba mẹ con đâu?"
Tôi nghẹn ngào hỏi. Họ sẽ không làm liên lụy đến gia đình tôi trong khi trừng phạt tôi phải không?

"Người nhà con đều đã về Gia Nghĩa, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện như vậy. Đại thiếu gia lừa bọn họ nói con cùng nhị thiếu gia đi Nhật Bản hưởng tuần trăng mật, cho nên bọn họ đã yên tâm trở về nhà."
Má Ô chậm rãi nói với tôi.

"Má Ô, bọn họ sẽ thả con ra ngoài sao?" Bắt lấy bàn tay ấm áp của má Ô, tôi sợ hãi hỏi.

"Sẽ! Nhất định sẽ!"
Má Ô dịu dàng an ủi tôi, nhưng tôi lại chỉ thấy sự lừa gạt trong mắt bà.

Tôi không thể thoát ra được!

Ngày qua ngày trôi qua, tôi đã sống tại căn phòng nhỏ hẹp kín bưng này. Trong phòng không có đồng hồ, tôi chỉ có thể mơ hồ ước lượng thời gian vào số lần má Ô đưa cơm đến cho tôi, chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua.

Mỗi ngày bọn họ đều sẽ đến đây để đùa bỡn tôi, lăng nhục tôi, thậm chí đôi khi còn sử dụng một số đạo cụ kỳ quái, kể từ ngày tôi kết hôn, thân thể của tôi vẫn luôn trần trụi, chưa bao giờ có quần áo để mặc vào, trên người cũng luôn phủ kín những dấu hôn cùng dấu cắn xanh xanh tím tím. Tôi đã triệt để trở thành một công cụ tình dục để cả hai phát tiết.

Nhưng nỗi đau dường như đã dần rời xa tôi, tâm tôi đã chết hoàn toàn.

Mỗi khi bọn hắn rời đi, tôi sẽ luôn lẳng lặng nhìn chăm chú tấm gương trên tường, trong gương là một cô gái vừa xa lạ mà quen thuộc, mái tóc dài đến đùi buông xõa sau lưng, hiện ra một loại gợi cảm đầy phóng túng, ngũ quan gương mặt tinh xảo vừa bằng lòng bàn tay to lớn, làn da vì lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời đã trở nên tái trắng, thân hình mảnh khảnh trần truồng, trên da nổi đầy những dấu hickey xanh tím cùng nhiều loại dấu vết do những cuộc hoan ái lưu lại. Trên khắp tay chân đều mang những sợi xích mỏng bằng kim loại tinh tế, và trên cổ cũng mang một loại vòng cổ tương tự bằng kim loại.

Tôi luôn nhìn vào bóng dáng chính mình trong gương, tự hỏi:
"Đây là tôi sao?"

Không có ai trả lời tôi, ngay cả tôi cũng không biết đáp án.

Tôi đã trầm luân vào cơn ác mộng vĩnh hằng này, vĩnh viễn không thể trốn thoát, cũng không thể tỉnh lại.

Đây có phải là tất cả những gì tôi muốn có được? Là tất cả những gì tôi muốn trân trọng? Là những nỗ lực cho tương lai về sau sao?

Đột nhiên tôi nhớ tới lời Nhan Bá Niên, tôi chợt cảm thấy có chút hận hắn, hận những lời hắn đã nói với tôi khiến tôi cảm động thật sâu.

Tình yêu là gì? Nó là thứ khiến người khác thống khổ đến thế sao?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật