[NP, bdsm, cao H, hiện đại] Thiên sứ gãy cánh

Chương 37



Ngày 18 rất nhanh liền đến, đây là thời điểm Triệu Nghi Bác và Triệu Nghi Hiên đính hôn.

Bọn hắn diện một bộ âu phục cao cấp và chỉnh tề, rất ra dáng như hai chàng rể tương lai, nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy bọn hắn trông đặc biệt chói mắt, và cực kỳ anh tuấn.

"Em vẫn chưa thay quần áo sao? Không còn nhiều thời gian nữa, sắp không kịp rồi."
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của tôi, Triệu Nghi Bác chủ động lựa chọn quần áo cho tôi.

Không kịp thời gian? Đây không phải chuyện của tôi? Hôm nay cũng không phải lễ đính hôn của tôi. Mà bọn hắn dự định để tôi đi cùng sao? Thời điểm đính hôn còn mang theo người tình, đây là phong tục đặc thù của xã hội thượng lưu, hay là bọn hắn quá cả gan dám làm loạn, kinh thế hãi tục?

[Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi]

"Em không muốn đi."
Đẩy quần áo hắn đưa đến cạnh mình, tôi bực mình vùi mặt vào trong chăn. Tôi không muốn đi xem dáng vẻ đắc ý của bọn hắn, sẽ làm tôi càng cảm thấy chính mình thực đáng thương và thảm hại. Huống chi tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm hôm nay.

"Hôm nay em cũng là nhân vật chính, sao có thể không đi?"
Triệu Nghi Hiên không cho tôi cự tuyệt, hắn nhẹ nhàng kéo tôi xuống giường, chủ động thay quần áo cho tôi.

Sao tôi lại là nhân vật chính? Chẳng lẽ bọn hắn muốn giới thiệu tôi với vị hôn thê của bọn hắn? Nói tôi là tình nhân của cả hai, liệu họ có chấp nhận tôi không? Chẳng phải sự xuất hiện của tôi sẽ khiến hai vị hôn thê bọn hắn không vui sao? Nhưng bọn hắn không sợ tôi sẽ làm loạn trước mặt đông đảo khách mời dự lễ đính hôn hay sao?

"Sẽ không có người hoan nghênh em đâu, bọn họ nhất định sẽ khi dễ em."
Tôi tiếp tục tìm lý do kháng nghị. Mặc dù tôi đã không còn là cô nhóc đáng thương nhu nhược như trước kia, nhưng cảm giác bị sỉ nhục trước mặt mọi người vẫn khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

"Sẽ không ai dám khi dễ em."
Triệu Nghi Hiên phủ định lý do ở đây của tôi.

Xem ra tôi nhất định phải có mặt, tôi miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường. Đây là do bọn hắn cho phép tôi đi, thế thì về sau đừng có mà hối hận. Hôm nay là ngày kết thông gia của tam đại xí nghiệp giàu nhất Đài Loan, nhất định sẽ có rất nhiều phóng viên cùng truyền thông xuất hiện ở đây, vậy thì đừng trách tôi khiến bọn hắn khó xử ngay tại đây.

Tôi viện lý do để tạm thời đuổi bọn hắn ra khỏi phòng, rồi mở ngăn bàn, lấy ra một chiếc túi da, và cho vào bên trong chiếc giỏ xách nhỏ cùng tông với bộ quần áo của mình.

Lễ đính hôn diễn ra tại Nguyên Triều, khách sạn sáu sao nổi tiếng nhất của Triệu thị. Những người tham gia tiệc cưới đều là những nhân vật nổi danh trong giới kinh doanh, và giới chính trị, trừ một vài nhà truyền thông được phép vào bên trong quay chụp, tất cả những người không phận sự đều không được đi vào. Một số lượng lớn phương tiện phỏng vấn cùng những người hâm mộ cuồng nhiệt đã tập trung tại cổng, một vài nhân viên an ninh được trang bị vũ trang đầy đủ để phụ trách công tác bảo an. Ngoài cửa đại sảnh, nhân viên tạp vụ ăn mặc bảnh bao cẩn thận kiểm tra thiệp mời của từng vị khách có mặt.

Trước sự dẫn dắt của nhóm chú rễ, tôi đã thuận lợi tiến vào đại sảnh.

Đại sảnh được bố trí lãng mạn và hoa lệ, là điều mà mỗi nữ nhân luôn thầm mơ ước. Nhưng lòng tôi lại dâng lên một loại xúc động chỉ muốn phóng hỏa thiêu hủy hết thảy.

"Sao cô lại đến đây?"
Nhìn thấy tôi xuất hiện, Triệu mẫu đang nói chuyện phím cùng các quý phu nhân khác, lập tức tiến lên, thần sắc cực kỳ khó coi.

"Bị ép buộc thôi."
Tôi nhún nhún vai, ánh mắt quét về phía hai vị thần đứng ở hai bên trái phải cửa. Dáng người nhỏ bé của tôi như một con tin đáng thương bị bọn cướp bắt cóc, đều bị bọn hắn vây quanh ở giữa.

"Hôm nay là lúc nào, sao lại mang cô ta đến?"
Triệu mẫu không vui chỉ trích bọn hắn.

Sắc mặt của bọn hắn trầm xuống.
"Thì sao? Chúng tôi đã vô điều kiện cống hiến khách sạn tốt nhất của Triệu thị để các người tổ chức lễ đính hôn, thế nhưng người làm chủ như chúng tôi ngay cả tư cách muốn dẫn theo khách mời cũng không có sao?"

"Đây là ý gì?"
Ngữ nghĩa trong lời hắn nói khiến Triệu mẫu có loại cảm giác kinh tâm động phách, như thể sắp chuyện chẳng lành phát sinh.

Không tiếp tục để ý tới bà ta, bọn hắn đưa tôi đi về phía bàn ăn dài bên trái đại sảnh. Bữa tiệc hôm nay là tự phục vụ, muốn dùng món nào thì tự mình lấy.

Triệu mẫu nhìn bọn hắn cùng bóng lưng của tôi, trong lòng lần nữa dâng lên một dự cảm không tốt, bà ta vội vàng chạy đi, chuẩn bị đi tìm viện binh.

"Cô dâu đâu? Sao không nhìn thấy?"
Tôi vừa dùng thức ăn bọn hắn đưa đến, vừa đánh giá bốn phía. Ngoại trừ nhân viên phục vụ bên ngoài, tất cả nữ khách mời trong đại sảnh đều mặc một thân lễ phục tinh xảo mỹ lệ, nhưng có thể nhìn ra họ đều không phải nhân vật chính của hôm nay, vì tôi vẫn chưa nhìn thấy bộ lễ phục trắng mang biểu tượng của cô dâu xuất hiện.

"Hiện tại hẳn sẽ không xuất hiện, thời điểm tiến hành nghi thức em mới có thể nhìn thấy bọn họ."
Triệu Nghi Bác vừa trả lời tôi, vừa tiếp tục gắp thức ăn giúp tôi.

"Bọn mày đang làm cái gì vậy? Dám trắng trợn mang người tình đến tham gia lễ đính hôn."
Một người đàn ông vội vã đi đến chỗ chúng tôi. Dựa vào vẻ bề ngoài của ông ta cùng đôi song sinh, tôi đoán ông ta hẳn là cha của bọn hắn.

"Là bạn gái, không phải người tình." Triệu Nghi Bác nhàn nhạt phản bác.

"Mặc kệ cô ta là cái gì của mày, hôm nay cô ta không nên xuất hiện, mau đưa cô ta đi ngay lập tức."
Ông ta không khách khí ra lệnh.
"Quan hệ của chúng mày sẽ khiến mọi người phải suy đoán, nếu để nhà gái biết sẽ không hay, bọn mày cũng nên chuẩn bị một chút đi, nghi thức sắp bắt đầu rồi."

"Ông cũng hi vọng chúng tôi lập tức rời đi sao, phụ thân đại nhân?"
Đôi mắt nguy hiểm của Triệu Nghi Hiên híp lại.

"Bọn mày...... quên đi, tao mặc kệ bọn mày, lễ đính hôn hôm nay không thể xảy ra chuyện gì."
Nói xong ông ta liền đùng đùng nổi giận rồi bỏ đi.

Tôi bắt đầu quét mắt tìm kiếm bóng dáng phóng viên trong đám đông. Chốc lát nữa khi bọn hắn lên đài cử hành nghi thức tôi sẽ đem ảnh chụp nóng bỏng bên trong giỏ xách giao cho truyền thông, rồi mới quyết định đến Nhật Bản. Một khi những bức ảnh bị bại lộ trên truyền thông, không chỉ Triệu gia bị liên lụy, còn có tôi, mặt của tôi cũng sẽ hiện ra rõ ràng trên những bức ảnh.

Trước khi quyết định làm việc này trước, tôi đã nghĩ kỹ đường lui, tôi âm thầm xin visa và hộ chiếu để sang Nhật Bản, cho nên nếu việc này lộ ra tôi sẽ đến Nhật để lẩn trốn một thời gian. Đến khi đó bọn hắn còn đang vội vàng xử lý hỗn loạn sẽ không có thời gian truy tìm tung tích của tôi. Tôi vừa vặn có thể tranh thủ thời gian nghĩ kỹ bước kế tiếp nên làm thế nào.

Hành khúc hôn lễ bắt đầu chậm rãi vang lên, hai người bọn họ vẫn đứng cạnh tôi không nhúc nhích.

"Nghi thức sắp cử hành, sao hai người còn chưa đi chuẩn bị?"
Tôi kỳ quái nhìn hai người bọn hắn.

"Bọn anh đã chuẩn bị xong."
Triệu Nghi Bác có chút nở nụ cười.

"Nhanh đi nghênh đón cô dâu a."
Tôi thúc giục bọn hắn. Tôi đã tìm được một phóng viên trà trộn trong đám đông, nhìn biểu tượng mang trên lưng, tôi biết anh ta chắc chắn là phóng viên《 chính trị và kinh tế Đài Loan》. Đây là một tạp chí rất có sức ảnh hưởng, đem ảnh chụp giao cho anh ta chắc hẳn có thể đạt được kết quả tôi mong muốn. Nhưng tại sao bọn hắn vẫn chưa rời đi?

"Nghênh đón cô dâu hẳn là công việc của chú rễ, không cần chúng ta xen vào."
Triệu Nghi Hiên tiếp tục đứng bên cạnh tôi hóng mát.

Bọn hắn không phải chú rễ sao? Chẳng phải báo chí đưa tin khắp nơi cùng lời của Triệu mẫu đều nói rõ hôm nay là lễ đính hôn của bọn hắn hay sao? Lại xảy ra biến cố gì? Những lời bọn hắn nói khiến tôi nghi ngờ suy đoán.

"Bọn mày còn chờ gì nữa? Cô dâu đã đến, còn không mau đi nghênh đón cô dâu!"
Triệu phụ, Triệu mẫu cũng lo lắng chạy tới, ra lệnh.

"Tại sao bọn tôi phải đi nghênh đón cô dâu?"
Triệu Nghi Bác ra vẻ nghi ngờ hỏi, đáy mắt thoáng hiện ra một tia ác ý.

"Chúng mày là chú rễ! Đây là lễ đính hôn của bọn mày!"
Triệu phụ không kềm được giận giữ rống to, âm lượng không tiết chế đã thu hút sự chú ý của mọi người, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều tập trung trên người chúng tôi. Khúc ca du dương của hôn lễ cũng ngừng lại vì hai chú rễ chậm trễ vẫn chưa lên đài.

Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

"Đây là lễ đính hôn đã được tỉ mỉ chuẩn bị cho những đứa con của các người, cũng không chỉ rõ là của chúng tôi, con của các người cũng không phải chỉ có hai chúng tôi."
Triệu Nghi Bác nhàn nhạt phản bác, nhưng những lời hắn ta nói lại gây nên một trận âm thanh ồn ào từ đám đông.

Thần sắc tôi cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

"Mày...... đồ bất hiếu, đừng tưởng rằng chúng mày nắm giữ Triệu thị, tao sẽ quản không được chúng mày, tao vẫn có thể kéo chúng mày xuống."
Triệu phụ giận dữ rống to.

"Ông có thể thử nhìn một chút. Ông cho rằng ông vẫn còn thế lực ở Triệu thị sao?"
Triệu Nghi Bác chế giễu nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Triệu phụ.

Hóa ra, những điều chỉnh nội bộ do bọn hắn làm trước đó tại Triệu thị, là vì để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

"Chúng mày......"
Triệu phụ tức đến mức run rẩy cả người. Có lẽ ông ta sẽ thổ huyết, tôi ác ý thầm nghĩ.

"Cẩn thận một chút, đừng quá kích động. Lớn tuổi, thân thể không còn như trước, cẩn thận bị trúng gió."
Triệu Nghi Bác như giết người không cần đền mạng, tiếp tục nói.
"Nếu các người đã không chào đón chúng tôi, thế thì chúng tôi xin phép cáo từ trước."

"Triệu Nghi Bác! Anh đứng lại đó cho tôi!" Trần Diễm Mai, một trong hai cô dâu hôm nay lớn tiếng thét lên.
"Sao anh lại đối xử với tôi như thế? Con nha đầu chết tiệt kia có điểm nào tốt hơn tôi?"
Cô ta chỉ vào người tôi lớn tiếng chất vấn.

Ngón tay của của cô ta khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người tôi, lúc này mọi người mới chú ý đến sự tồn tại của tôi.

Hóa ra nguyên nhân gây ra một màn ngày hôm nay không phải tranh chấp gia đình, hay tranh đoạt tài sản, mà là vì hồng nhan họa thủy. Tôi nhìn ra ý nghĩ này trong mắt mọi người. Tôi vô tội cong khóe miệng, không biết kiếp trước tôi đã cùng Trần Diễm Mai kết thù oán gì, lại khiến cô ta một mực ghi hận trong lòng, nhân cơ hội liền muốn gây rắc rối cho tôi, chuyện ngày hôm nay rõ ràng tôi chỉ là người xem náo nhiệt, cô ta lại kiên quyết kéo tôi vào nội bộ tranh chấp này.

"Hóa ra một chút hiểu chuyện cô cũng không có."
Dáng vẻ tiếc hận của Triệu Nghi Bác ác độc chế giễu, đánh giá khuôn mặt vặn vẹo của Trần Diễm Mai.

"Anh......"
Trần Diễm Mai tức giận đến khóc ngay tại chỗ, sau đó che mặt chạy ra ngoài.

Cha của cô ta -- chủ tịch Trần Chính của bách hóa Hằng Xa, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, cứng rắn nói với Triệu Nghi Bác:
"Triệu tiên sinh, chuyện ngày hôm nay hi vọng cậu có thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không......"
Lời ông ta nói ẩn chứa uy hiếp rõ ràng.

"Lời giải thích cho việc này hẳn là giao cho Triệu Quân Hoành tiên sinh và bà Lư Ngải Mi, dù sao chuyện này từ đầu tới cuối đều là do hai người họ bày ra. Tôi chỉ là phụ trách cung cấp sân diễn để bọn họ hoàn thành vở kịch này thôi."
Triệu Nghi Bác nhẹ nhõm trả lời, đem trách nhiệm hoàn toàn đẩy hết lên đầu cha mẹ của hắn.

Sắc mặt Trần Chính Thành càng thêm khó coi, ông ta rất nhanh quay người rời khỏi đại sảnh bữa tiệc.

Mà thái độ của một cô dâu khác, Nhan Thủy Lâm thì vô cùng đáng giá nghiền ngẫm. Cô ấy dường như không quan tâm thái độ kiên quyết cự tuyệt của chú rễ mà cảm thấy khó xử, mà chỉ nhìn chằm chằm tôi với một ánh mắt tràn đầy hứng thú. Nhưng tôi còn chưa kịp nghiên cứu thái độ của cô ấy, Triệu Nghi Bác đã mạnh mẽ ôm lấy eo tôi, sau đó cùng tôi rời khỏi đại sảnh bữa tiệc.

Trước sự hỗn loạn này, kế hoạch báo thù đả thương người của tôi liền chết từ trong trứng nước.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật