[NP, bdsm, cao H, hiện đại] Thiên sứ gãy cánh

Chương 34



Những lời Hạ Mỹ Vi nói đã gây ra một cơn sóng to gió lớn trong lòng tôi. Tôi yêu bọn họ sao? Tôi thật sự đã yêu bọn họ sao? Tôi không biết, nhưng tôi biết tôi không đành lòng để bọn họ vẫy tay thì đến, xua tay thì đi, càng không muốn bọn họ thuận lợi gả cho mỹ nữ, sống sung sướng.

Sự ghen ghét cùng thù hận thật sự rất đáng sợ.

Tôi quyết định nghe theo ý kiến của Hạ Mỹ Vi, tôi không không có gan để thực hiện một vụ án giết người, càng không có đủ tự tin có thể khiến bọn họ yêu tôi một cách vô điều kiện, nhưng có một thứ tôi có thể lợi dụng -- mối quan hệ giữa tôi và bọn họ không thể công khai, điều những gia tộc hào môn sợ nhất chẳng phải chính là gièm pha sao? Bọn họ nhất định sẽ rất cẩn thận để giấu kín chuyện đáng ghê tởm này trong bóng tối, có thể làm nhưng lại không thể nói ra.

Tôi đã chẳng còn gì để sợ hãi nữa. Cho dù hiện tại tôi cam tâm rời khỏi, Trần Diễm Mai cùng Triệu mẫu cũng sẽ không dễ dàng buông tha tôi như vậy, tôi đã mất trinh tiết, vứt bỏ cả tôn nghiêm, còn cái gì mà không thể mất nữa?

Hạ quyết tâm, tôi quyết định bắt đầu thực thi kế hoạch báo thù từ đêm nay. Tôi muốn họ phải trả một cái giá tương xứng, tôi muốn bọn họ biết rằng ngay cả một nhân vật nhỏ bé như tôi cũng không phải sinh ra để bọn họ đùa bỡn và sỉ nhục, mà tôi cũng có thể khiến bọn họ đau triệt tâm can như vậy.

Tôi lấy những bộ nội y gợi cảm mình chưa mặc trong phòng thay quần áo ra, và đứng ở trước gương so sánh từng cái một. Chẳng phải bọn họ rất mê luyến thân thể của tôi sao? Nếu như thế tôi phải lợi dụng thân thể không còn thuần khiết thân thể này một chút.

"Tiểu thư, tối nay cô muốn ăn gì?"
Bà Ô gõ cửa tiến vào phòng tôi, dò hỏi thực đơn bữa tối của tôi.

"Bà chuẩn bị một ít món thanh đạm ngon miệng là được. Còn nữa, tối nay bà không cần mang bữa tối đến phòng tôi, tôi tự mình đến nhà ăn là được."
Tôi cười như hoa đáp lại bà ấy.

Bà Ô sửng sốt một chút, như thể bà rất ngạc nhiên khi nhìn thấy biểu tình vui sướng như thế của tôi. Nhưng cũng thực mau bà phục hồi lại tinh thần, và mỉm cười.

"Tiểu thư, cuối cùng cô cũng lấy lại được tinh thần. Nhìn thấy cô như vậy, tôi yên tâm nhiều rồi. Mấy ngày nay trông cô vẫn luôn không vui, tôi thực sự rất là lo lắng. Tuy rằng hai tiểu thiếu gia ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng cả hai cũng rất lo lắng, mấy ngày này bọn họ đều đến khuya mới trở về từ công ty, hơn nữa sau khi trở về cũng không nói gì, không khí trong nhà vô cùng trầm trọng, thiếu phu nhân một câu cũng không dám nhiều lời với hai người họ."

"Vậy sao? Làm mọi người lo lắng rồi. Tôi chỉ là không muốn để người khác nhìn thấy vết bầm quá dọa người trên mặt mình, chẳng phải điều quan trọng nhất đối với con gái chính là khuôn mặt sao."
Tôi làm nũng với bà Ô, nói.

"Được rồi, tiểu thư vui vẻ thì tốt rồi. Tối nay tôi sẽ chuẩn bị thêm vài món ăn."
Bà Ô cười ha hả rồi đi xuống lầu.

Tôi thu hồi nụ cười quyến rũ trên mặt, rồi ngắm nhìn bóng dáng chính mình ở trong gương, đó là một cô gái với biểu tình lạnh băng, và âm trầm đến mức quỷ dị hiện ra trong gương.

Đây là tôi sao?

Đến bữa tối, tôi xuống lầu đúng giờ và tiến vào nhà ăn. Bà Ô đã chuẩn bị một bàn ăn đầy ắp mỹ vị, có món tôi thích ăn, cũng có món bọn hắn thích ăn. Bọn hắn chưa trở về, nhưng tôi biết bọn hắn sẽ sớm trở lại. Buổi chiều khi tôi gọi điện thoại đến Triệu thị, bọn hắn đều đang trong phòng họp, tôi đã nhờ thư ký bọn hắn báo rằng cả hai phải về nhà đúng giờ để ăn cơm. Tôi nghĩ bọn hắn sẽ không từ chối lời đề nghị của tôi.

Triệu mẫu cũng không đến nhà ăn, không biết là đi ra ngoài để kết bạn cùng những phu nhân quý tộc khác, hay là đi làm việc để cống hiến cho kinh tế Đài Loan. Nhưng dù bà ấy chết sống thế nào tôi cũng không quan tâm, sau khi liên tục bị bà ấy chế giễu, tôi hận không thể khiến bà ta nhanh chóng biến mất khỏi trái đất, tôi thật hối hận khi ngày đó nhất thời mềm lòng, vì đã không để Triệu Nghi Bác đuổi bà ta ngay lập tức.

Nhưng tôi đã không còn là một đứa nhỏ đáng thương cố nuốt giận nữa. Có lẽ tôi không có thực lực để đối đầu trực diện với bà ta, nhưng anh em Triệu gia lại có năng lực này, mà tôi rất tự tin chính mình có thể khơi mào khiến mẫu tử bọn họ đối kháng kịch liệt. Sự phản kháng cùng đả kích đến từ mấy đứa con trai của mình có phải sẽ càng khiến bà ta cảm thấy thống khổ hay không? Tôi thật sự rất muốn biết.

Nghe tiếng ô tô trên đường xe chạy từ bên ngoài truyền vào, tôi vội kéo chiếc váy đẹp mà tôi đã đặc biệt lựa chọn để mặc lên người, rồi đứng dậy đi đến cửa nghênh đón.

"Hai người đã trở lại."

Tôi nhào vào vòng tay Triệu Nghi Hiên xuất hiện ở cửa đầu tiên, liền kiễng chân vươn tay vòng lấy cổ hắn, và thân mật in một dấu môi thơm ở trên má hắn.

Hắn sững sờ trước sự nhiệt tình của tôi, hai mắt thâm thúy sáng ngời cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi, như thể đang suy đoán tôi định giở trò gì.

Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, tôi đã buông hắn ra, rồi bổ nhào vào lòng ngực Triệu Nghi Bác, người theo sau bước vào cửa, cũng thân mât in lại một dấu môi thơm.

Triệu Nghi Bác cũng ngây ngẩn cả người.

Tôi cầm lấy bao văn kiện cao cấp bằng da trâu đựng tài liệu cùng cuốn sách giáo khoa từ trên tay bọn hắn, rồi tùy tiện ném vào phòng khách, sau đó kéo tay cả hai lôi vào nhà ăn.

"Hôm nay bà Ô đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon. Hai người thật sự rất có lộc ăn."

Tầm mắt bọn hắn cũng không nhìn về phía những món ăn ngon trên bàn cơm, mà là gắt gao chăm chú vào mặt tôi, ánh mắt đánh giá gần như muốn xuyên thấu da thịt tôi.

Nội tâm tôi dâng lên một trận hoảng loạn nho nhỏ, nhưng sau đó liền bị tôi đè nén xuống lập tức.

"Sao lại nhìn em như vậy? Vì hai người muốn đính hôn nên mới không muốn nhìn thấy em?"
Tôi đáng thương nhìn bọn hắn, làm một bộ dáng ủy khuất.

"Không có gì."
Bọn hắn trả lời, ánh mắt chăm chú cũng rời khỏi người tôi.

Có chuyện gì vậy? Là không muốn đính hôn, hay là không muốn nhìn thấy tôi? Tôi không muốn nghĩ đến, vì mỗi lần nghĩ đến càng nhiều sẽ càng làm chính mình thống khổ, hiện tại tôi chỉ có một niềm tin kiên định -- chính là trả thù!

"Em đói bụng rồi, chúng ta mau ăn cơm đi."
Tôi cố ý loại trừ Triệu mẫu vẫn chưa trở về từ bên ngoài, hỏi bọn họ. Mụ già đáng chết, không xứng đáng được ăn cơm.

"Được."
Bọn hắn nghe theo ý kiến của tôi, ngồi xuống bên bàn ăn, và ưu nhã cầm lấy chiếc đũa bắt đầu dùng bữa.

Trong lòng tôi dâng lên một cổ đắc ý nho nhỏ. Xem ra địa vị của tôi trong lòng bọn hắn vẫn cao hơn so với mụ già kia.

Lúc chúng tôi đang vui vẻ ăn uống thì Triệu mẫu đã trở lại.

Bà ta trông vẫn đoan trang cao quý như cũ, trên mặt được trang điểm tinh xảo, mái tóc được ưu nhã quấn lên, trên người mặc một bộ trang phục cao cấp sang trọng màu vàng nhạt. Kỳ thật diện mạo bà ấy quả thực rất xinh đẹp, khí chất cũng rất cao nhã, nhìn soái khi anh tuấn trên mặt đôi song sinh có thể loáng thoáng nhận ra bóng dáng của bà ấy, nhưng sự cao ngạo cùng khinh thường trong mắt bà ta đã phá hủy vẻ đẹp này.

Trên tay bà ấy xách một vài chiếc túi mua sắm từ vài cửa hàng, bên trong hẳn là chiến lợi phẩm mà bà đã tranh giành được suốt một buổi trưa. Tôi thật sự đã đoán đúng, những người phụ nữ cao quý như bà ta không có gì khác để làm ngoại trừ việc dạo phố, nói chuyện phiếm, và làm đẹp. Loại phế vật vô dụng như bà ta vì cái gì lại khinh thường nỗ lực kiếm sống của những người bình thường luôn dốc sức làm.

Tôi lo ăn cơm của mình, nên cũng không đến chào hỏi bà, hai anh em Triệu gia cũng không chủ động chào hỏi bà ấy.

Cơn giận dữ quen thuộc lại lần nữa bò lên trên khuôn mặt bà ta.

"Cái con nhỏ không hiểu quy củ chết tiệt kia, thật là láo xược. Chủ nhân còn chưa trở về, mày đã dám ăn như thế."
Bà ta nhắm ngay khẩu pháo vào tôi.

Tôi không chút hoang mang nuốt thức ăn trong miệng mình xuống, trên mặt giả bộ dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
"Thực xin lỗi, Triệu mẫu, tôi không phải xuất thân từ gia đình giàu có, nên không hiểu quy củ này đó, mong bà đừng trách móc. Tôi chỉ là mấy ngày nay không có ăn uống tử tế, tâm tình mới tốt một chút liền cảm thấy rất đói bụng. Hơn nữa bọn họ cũng không nói tôi không được phép như vậy."
Tôi nhẹ nhàng đâm bà ta một đao. Chẳng phải mấy đứa con trai xuất thân từ xã hội thượng lưu của bà cũng không khác gì một con nhỏ vô phép tắc chết tiệt như tôi đây không đợi bà mà bắt đầu dùng cơm hay sao?

"Mày......"

Bà ta nghe ra sự chế giễu cùng đả kích ẩn chứa trong lời nói của tôi, lửa giận thiêu đốt trong ánh mắt càng bùng lên dữ dội nhìn tôi, làm tôi cảm thấy như thể bà ta chỉ hận không thể ăn thịt tôi, uống máu tôi, nhưng bà ta không có can đảm làm như vậy, vết bầm giấu trong khăn lụa trên cổ tay bà vẫn còn rõ ràng như cũ, hiển nhiên ngày đó bà ta cũng được giáo huấn một bài học.

Bà ta phẫn nộ xoay người rời khỏi nhà ăn.

Tôi tiếp tục thưởng thức bữa ăn ngon lành, mà ánh mắt bọn hắn nhìn tôi như hiểu rõ hết thảy, với sự khôn ngoan và từng trải của mình hẳn là cả hai cũng nghe ra sự chế giễu trong lời nói của tôi, nhưng bọn hắn đã không tham gia vào trận chiến của phái yếu này, hơn nữa tôi cảm thấy cả hai rất hào hứng khi nhìn thấy tôi giơ móng vuốt sắc bén mà phản kháng như một con sư tử nhỏ.

Trong khi nội tâm tôi thì lại tán thưởng kỹ thuật diễn xuất tinh vi cùng biểu cảm chân thực của mình, có lẽ một ngày nào đó tôi có thể tiến vào Hollywood, và tham gia vào cuộc đua Oscar cho giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật