[Trans/Edit] River | Series

[Thi Tình Họa Dịch] Cùng nhau đi đến nơi cao nhất



Link: https://dkhgyyds.lofter.com/post/74f206b5_2b8616e29

___ 

Tôi là Châu Thi Vũ, SNH48 Team NII, là một tiểu thần tượng, bạn cùng phòng của tôi, SNH48 Team HII Vương Dịch, cũng là đối tượng kiêm đối tác tốt nhất của tôi.

Tôi phát hiện gần đây em ấy không tốt lắm, dạo này có rất nhiều hắc tử là độc tôn tôi mà luôn công kích em ấy, em vốn dĩ ít nói, nhưng bây giờ thậm chí là không nói gì luôn, mỗi lần đều ở trong góc rồi thu mình lại thành một quả bóng, khiến lòng tôi đau nhói.


Tôi cũng biết mỗi lần tôi về, em đều lao vào tắm hoặc vào nhà vệ sinh vụng trộm khóc thầm, lúc ấy tôi nghe được mũi mình mỏi nhừ, thật đau lòng.

Tôi biết mỗi khi ngủ, em ấy sẽ đưa lưng về phía tôi, tưởng là tôi ngủ rồi nên sẽ bắt đầu im lặng khóc thút thít, tôi nghe cũng rất khó chịu, thật xin lỗi, Vương Dịch, thật xin lỗi.


Tôi biết, em cũng cần thời gian để trút bầu tâm sự, chờ thêm mấy ngày nữa rồi tôi sẽ thử lại một chút, tôi cũng ngủ không yên, liền quay đầu nhìn về phía Vương Dịch, em ấy vẫn đưa lưng về phía tôi như mọi khi. Tôi thở dài một hơi, đợi tôi thêm chút nữa thôi.


Rạng sáng, tôi liếc nhìn Vương Dịch mỉm cười, lúc nàng tỉnh dậy trông thật đáng yêu mà. Một lúc sau tôi thay quần áo ra ngoài tập luyện, cảnh quay hôm nay rất đơn giản nên sẽ kết thúc sớm thôi.

Tôi vừa định về phòng thì Thiến Thiến nhất quyết kéo tôi đi dạo phố, đi một mạch tới buổi chiều tôi mới trở lại trung tâm rồi về phòng.


Vương Dịch còn đang ngủ sao? Không đến mức đó đi, nàng ngủ tới 13 tiếng, trong lòng tôi dâng lên một loại điềm xấu, tôi đi tới bên giường Vương Dịch.


Sau khi đứng vững, đột nhiên từ trong chăn có một giọt chất lỏng màu đỏ trên mặt đất, tôi chấn động, không thể nào! Tôi hoảng loạn nhấc chăn lên.


Ngay khi chăn vừa được vén lên, mùi máu tươi đột nhiên xộc thẳng vào mũi tôi, chất lỏng màu đỏ từ cổ tay phải của Vương Dịch chảy ra khắp giường rồi đến chiếc khăn trước mặt khiến tôi giật mình, chính là tôi nghĩ như vậy sao!

Tôi khiếp sợ bế Vương Dịch lên, lúc ôm em tôi mới biết em ấy đã gầy đi rất nhiều, không còn nhiều thời gian, tôi không nghĩ gì thêm nữa mà bế em ấy lên rồi mở cửa chạy ra ngoài.


Khi tôi đi từ cầu thang xuống nhà ăn ở tầng một thì gặp Dao Dao và Hứa Dương, tôi bảo họ gọi xe cấp cứu, sau khi đến bệnh viện gần nhất, em được đẩy vào phòng cấp cứu.

Tôi cùng Dao Dao và Hứa Dương đợi ở cửa, tôi vẫn chưa hồi phục, sốt ruột đi tới đi lui, tôi chỉ hy vọng em ấy bình an vô sự.


Tôi sợ hai tài khoản blogger đó sẽ gây sự, vì vậy tôi lo lắng lướt Weibo, rồi tới Baba48, các bình luận đều đang mắng tài khoản đó, mặt khác các tài khoản khác đều là đau lòng Vương Dịch, còn tốt còn tốt, em ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy những cái này.


Vài phút sau, Vương Dịch được đẩy ra, em ấy vẫn chưa tỉnh lại, tôi hoảng loạn hỏi: "Bác sĩ, em ấy làm sao vậy?" Bác sĩ nói: "Cô ấy tự cắt cổ tay, rất có thể đến từ vấn đề tâm lý, có thời gian thì mang cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý đi, một cô gái tốt như vậy, thật đáng tiếc mà." Sau đó liền bỏ đi.

Tôi đến phòng bệnh của Vương Dịch, lo lắng khóc lớn, Dao Dao và Hứa Dương đều đang nỗ lực an ủi tôi, tôi vào phòng vệ sinh tắm rửa mặt để thanh tỉnh một chút.


Sau khi trở về phòng bệnh thì em cũng đã tỉnh, trông rất xanh xao và yếu ớt, chúng tôi đều im lặng trong chốc lát, tôi hỏi em ấy: "Tại sao vậy?" 

Em chậm rãi nói: "Em thấy họ nói rất đúng, em không xứng với chị, nhưng họ mắng quá lợi hại, em liền không muốn sống nữa."


Tôi lập tức ôm lấy em rồi nói: "Không, bọn họ không đúng, em xứng với chị, chỉ có em xứng với chị, về sau đừng như vậy có được hay không?" Những lời này giống như phá vỡ hàng phòng vệ cuối cùng của em, em ôm thật chặt tôi khóc lớn, tôi vừa ôm vừa xoa lưng an ủi nàng.


Trước khi xuất viện, bác sĩ nói với tôi rằng em bị trầm cảm mức độ vừa phải, nên giấu những vật sắc nhọn đi và bọc kỹ các góc bàn, sau khi về nhà tôi cũng làm theo bác sĩ nói mà giấu những vật sắc nhọn và bọc góc bàn lại.

Giờ đã qua nửa tháng, các buổi công diễn đã tới, vẫn là chúng tôi, gần đây lại có hắc tử bắt đầu mắng mỏ, tôi nhất định sẽ không để em có việc gì, sau buổi công diễn tôi liền dắt em ra khỏi rạp, có người chụp hình, tôi vẫn nắm lấy tay em ấy, chúng tôi vẫn luôn nắm tay nhau, fans la hét, tôi cũng mỉm cười.

Đem em đi La Sâm*, lúc chúng tôi mua đồ vẫn một mực nắm tay nhau, trở về trung tâm tôi cũng không bỏ ra, khi về phòng chúng tôi cũng không cãi nhau, rất bình tĩnh hàn huyên một buổi tối, khiến em trở nên vui vẻ, thật tốt rồi.


*La Sâm - Lawson, chuỗi siêu thị tiện lợi Nhật Bản


___

END.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật