[ĐM/EDIT] Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 113 - Đích tử tục huyền (6)



Edit: Min

Mặc dù Vân Dương trưởng công chúa rất nóng lòng muốn Lôi Uyên và Đào Nguyện thành thân, thế nhưng hôn lễ này vẫn phải chuẩn bị hơn một tháng, bởi vì có một số thứ quan trọng cần tốn một khoảng thời gian nhất định mới có thể chuẩn bị xong.

Sau khi thương nghị với Vân Dương trưởng công chúa, quốc sư đã bày một trận pháp kiểm soát linh lực trong và ngoài tẩm điện của Lôi Uyên. Cũng có nghĩa là khi Đào Nguyện và Lôi Uyên động phòng, quốc sư sẽ cùng hai trăm thị thần đứng canh ở bên ngoài, giúp làm suy yếu sức mạnh Huyền Dương của Lôi Uyên.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Đào Nguyện chỉ mặc một chiếc trường sam mỏng màu đỏ, được tám người hầu nâng kiệu vào tẩm điện của Lôi Uyên.

Hàng Sương và Hàng Vũ vén rèm kiệu, Đào Nguyện vịn tay họ bước xuống, sau đó đi về phía chiếc giường màu đỏ rộng lớn.

Khi cậu đã nằm xuống giường, Hàng Sương cùng Hàng Vũ buông rèm rồi lui ra ngoài.

Đào Nguyện ngẩn người nhéo ngón tay mình, đây không phải là lần đầu tiên cậu thành thân động phòng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút hồi hộp. Có lẽ chính bầu không khí căng thẳng của những người canh gác bên ngoài đã lây nhiễm khiến cậu không khỏi căng thẳng theo. Mặc dù không phải là lần đầu tiên động phòng, nhưng được nhiều người canh giữ ở bên ngoài như vậy, khiến trong lòng cậu cứ thấy kỳ kỳ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Đào Nguyện biết là Lôi Uyên đi vào. Khi tiếng bước chân của hắn đến gần, rèm che được vén lên, ánh mắt Đào Nguyện và Lôi Uyên chạm nhau, trong một khoảnh khắc, Lôi Uyên cảm giác được trái tim mình đập loạn nhịp một cách vô cùng rõ ràng.

Lôi Uyên ngồi xuống bên mép giường, nắm tay Đào Nguyện và nhìn cậu, đêm nay chính là đêm mà linh lực của hắn rất có thể sẽ mất khống chế nhất. Chỉ cần lần động phòng này không xảy ra chuyện gì, xác suất xảy ra tai nạn trong tương lai cũng sẽ trở nên rất nhỏ, nhưng nếu như không thể bình an vượt qua đêm nay...

Lôi Uyên bị suy nghĩ của mình làm cho khiếp sợ. Bởi vì điều đầu tiên mà hắn nghĩ tới chính là nếu như hắn không thể sống sót, vậy thì hắn sẽ không thể cùng người trước mặt chung sống cả đời, chứ không phải nên gánh vác nghĩa vụ và trách nhiệm của một Lôi Võ Vương. Tại sao chứ? Tại sao trong tiềm thức của hắn đã có những suy nghĩ ích kỷ như vậy ngay từ đầu?

Đào Nguyện thấy hắn cứ ngồi đấy và chẳng có động tác nào khác ngoài nắm tay cậu đến đờ ra, bèn chủ động ngồi dậy, cởi áo ngủ màu đỏ của mình, sau đó nhìn hắn.

Đào Nguyện nghĩ thầm, mình đã chủ động cởi y phục rồi, nếu như hắn vẫn không có phản ứng gì, vậy thì cậu chỉ còn cách dùng đòn chí mạng là khóc cho hắn xem, sau đó hỏi rằng có phải hắn ghét bỏ mình hay không.

Lôi Uyên nhìn vào đôi mắt của Đào Nguyện, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh mơ hồ, kế đó không tự chủ được mà hôn lên môi Đào Nguyện.

Đào Nguyện bám vào vai hắn, nhắm mắt lại để hắn hôn, sau đó từ từ nằm xuống, khẽ hé môi cho hắn hôn mình sâu hơn.

Hai người hôn nhau hồi lâu, Lôi Uyên vuốt ve làn da mịn màng của Đào Nguyện, dần dần hứng tình, thân thể bắt đầu có phản ứng nóng rực. Dần dà, chỉ hôn và vuốt ve thôi đã không đủ để khiến Lôi Uyên thỏa mãn.

Khoảnh khắc hai người vừa kết hợp, một luồng sáng xanh với năng lượng mạnh mẽ bộc phát từ trong cơ thể Lôi Uyên. Sau khi cảm nhận được nguồn năng lượng cường đại này, quốc sư cùng những vị tư tế canh giữ bên ngoài đều cảm thấy sợ hãi. Lỡ như linh lực của Lôi Uyên bùng nổ, thì bọn họ rất có thể sẽ không tránh khỏi bị tiêu diệt.

Mồ hôi trên trán Lôi Uyên không ngừng nhỏ xuống, hắn cố hết sức để khống chế bản thân, thế nhưng cảm giác rất muốn phát tiết song lại không thể phát tiết khiến hắn vô cùng đau đớn.

Đào Nguyện ôm mặt hắn, kéo mặt hắn về phía mình, môi hai người một lần nữa chạm vào nhau. Trong cơ thể Đào Nguyện phát ra những tia sáng màu trắng, những tia sáng đó bao phủ ánh sáng xanh lam của Lôi Uyên.

Lôi Uyên ôm ghì lấy Đào Nguyện, cảm giác vô cùng tuyệt vời này khiến hắn có thể khống chế được linh lực của bản thân nhưng lại không thể kiểm soát được dục vọng của mình, bởi vậy mà động tác cũng bắt đầu vừa nhanh vừa mạnh.

Vì gian ngoài có rất nhiều người canh giữ, cho nên Đào Nguyện vẫn luôn cố hết sức để mình không kêu quá lớn. Song, cuối cùng vẫn không kiềm được mà hét lên.

Vào đêm Đào Nguyện và Lôi Uyên thành thân, hơn một nửa số quan viên trong toàn thành đều thức trắng đêm.

Các quan viên đứng bên phe Lôi Uyên đương nhiên hy vọng rằng hắn sẽ vượt qua đêm nay một cách bình an, cũng như làm Đào Nguyện mang thai thành công. Thực lực Lôi Uyên càng lớn thì quyền lợi sẽ càng lớn, và lợi ích của bọn họ cũng sẽ càng nhiều.

Còn những quan viên đứng bên phe Diễm Võ Vương tất nhiên hy vọng rằng Đào Nguyện và Lôi Uyên đều không thể sống sót qua đêm nay. Chỉ cần Lôi Uyên chết, những thế lực còn lại bên phe hắn sẽ không có gì đáng ngại cả.

Giai Đức trưởng công chúa cùng Diễm Hạo ngồi trong đại sảnh chờ người báo tin, đêm nay họ cũng không định về phòng ngủ. Mức độ lo lắng của họ không thua gì Vân Dương trưởng công chúa, chỉ có điều kết quả cuối cùng mà họ mong muốn lại hoàn toàn trái ngược.

Khúc Phong cũng ngồi trong đại sảnh với họ vì không ngủ được. Cậu ta vẫn còn ấm ức chuyện phải nhường vị trí chính quân cho Đào Nguyện, vậy nên cậu ta rất hy vọng rằng Đào Nguyện và Lôi Uyên đều không thể vượt qua đêm nay một cách bình an.

Sắc trời dần sáng, Giai Đức trưởng công chúa và Diễm Hạo không chờ được tin tức mà mình muốn nghe, thậm chí ngay cả tiếng sét cũng chẳng thấy đâu. Nếu như cơ thể Huyền Dương của Lôi Uyên mất khống chế rồi nổ tung, thì chắc chắn sẽ có tiếng sét thật lớn. Thế nhưng cả đêm qua rất yên tĩnh, dù xa hay gần cũng không nghe thấy tiếng động lớn nào hết.

Diễm Hạo vỗ mạnh xuống chiếc bàn thấp bên cạnh, sau đó đứng dậy sải bước đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn trời, gã siết chặt nắm tay để kìm nén lửa giận và sự không cam lòng trong lòng.

Sắc mặt của Giai Đức trưởng công chúa cũng rất khó coi, thị đã có dự cảm rằng từ nay về sau bọn họ sẽ là bên bị trấn áp. Qua nhiều thế hệ tranh đấu gay gắt, nếu cuối cùng lại vì con trai của thị cưới nhầm người mà thua hết cả bàn cờ, thì thị sẽ hối hận cả đời, chết rồi cũng không còn mặt mũi nào để đi gặp chồng và tổ tiên nữa.

Khúc Phong nhìn Diễm Hạo, rồi lại nhìn Giai Đức trưởng công chúa, sau đó cúi đầu hết mức để giảm bớt cảm giác tồn tại, sợ họ sẽ trút giận lên mình.

Khi trời hoàn toàn hừng sáng, Đào Nguyện tỉnh lại trong vòng tay của Lôi Uyên, mắt nhắm mắt mở, mơ màng ngẩng đầu nhìn hắn.

Lôi Uyên vuốt ve mặt cậu, hôn một cái lên trán cậu, sau đó lại hôn lên môi cậu.

Đào Nguyện tỉnh lại trong nụ hôn sâu của hắn, sau khi kết thúc nụ hôn nồng nàn, cậu nhìn hắn hỏi: "Đại vương..., phu quân, chúng ta nên dậy thôi. Em còn phải đi dâng trà cho mẫu thân nữa, đi trễ là không tốt đâu."

Lôi Uyên ôm Đào Nguyện ngồi dậy, nghiêm túc nhìn cậu hỏi: "Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

"Khó chịu?" Đào Nguyện ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Eo hơi nhứt, phía dưới..., có hơi đau."

"Đau theo kiểu nào?" Lôi Uyên có chút lo lắng trong lòng.

Đào Nguyện mặt đỏ nói: "Thì, tối hôm qua em cảm nhận được, có một nguồn năng lượng nóng rực, lưu lại trong cơ thể em."

"Sức mạnh Huyền Dương của ta làm em bị thương rồi sao?" Lôi Uyên đưa tay ấn bụng cậu.

"Không có." Đào Nguyện lắc đầu, "Em không có bị sức mạnh Huyền Dương làm cho bị thương. Nếu bị thương, em nhất định sẽ cảm giác được. Chỉ là thấy hơi đau bình thường mà thôi, chàng đừng lo."

Lôi Uyên ôm Đào Nguyện vào lòng thật chặt, giờ khắc này hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đêm hôm qua, bản thân hắn đã hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh của mình không còn khó kiểm soát như trước nữa, song chỉ sợ phần sức mạnh đó sẽ làm tổn thương đến người trong lòng mà thôi. Cho dù biết cậu sở hữu cơ thể Thánh Linh, nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng. Hắn thực sự càng ngày càng không còn là người đủ bình tĩnh và lạnh nhạt như trước nữa rồi.

Hai người rời giường rửa mặt và thay y phục, sau đó cùng nhau đi thỉnh an Vân Dương trưởng công chúa.

Vân Dương trưởng công chúa cũng thức cả đêm, nhưng nàng vẫn tràn đầy năng lượng và rạng rỡ, không hề mệt mỏi một chút nào cả, đang chờ họ tới thỉnh an dâng trà.

Nhìn thấy hai người cùng bước vào, Vân Dương trưởng công chúa cười càng tươi hơi, trong mắt cũng tràn đầy vui mừng, thậm chí mắt còn ầng ậng nước.

Sau khi Đào Nguyện quỳ xuống dâng trà cho Vân Dương trưởng công chúa, ba người cùng nhau dùng bữa sáng. Vân Dương trưởng công chúa dặn dò Đào Nguyện vài câu rồi mới về phòng nghỉ ngơi.

Ba tháng sau Lôi Uyên phải rời đô thành dẫn binh đến Bắc Lương Quan, hắn đi ít nhất cũng mấy tháng, cho nên hai người vô cùng quý trọng khoảng thời gian ba tháng ở bên nhau này, mỗi ngày đều quấn quýt như keo sơn.

Khi đến lễ hội thả đèn trời, Đào Nguyện bảo Lôi Uyên dẫn mình đến Đông Hồ để thả đèn, Lôi Uyên lập tức sai người đi chuẩn bị.

Bọn họ định thả đèn bên bờ Đông Hồ náo nhiệt nhất, cạnh Đông Hồ là một dãy dài tửu lầu, mà tửu lầu lớn nhất và xa hoa nhất là sản nghiệp của cung Lôi Võ Vương. Bởi vì đêm nay Lôi Uyên sẽ dẫn Đào Nguyện đi thả đèn, cho nên Lôi Uyên đã hạ lệnh cho người đi sắp xếp ở tầng cao nhất của tửu lầu, và không ai được phép đi lên.

Từ binh lính mở đường, xe ngựa dừng ở ngoài tửu lầu, sau khi Lôi Uyên xuống ngựa liền đích thân đỡ Đào Nguyện xuống xe.

Đào Nguyện nắm tay Lôi Uyên bước xuống bậc thang gỗ. Ngay khi cậu đứng vững trên mặt đất liền nhìn thấy Khúc Phong cũng vừa xuống xe ngựa ở cửa tửu lầu cách vách, còn có cả Diêm Hạo đang đứng bên cạnh Khúc Phong.

Diễm Hạo ngây người nhìn khuôn mặt của Đào Nguyện, trong lòng thầm nghĩ, chỉ mới không gặp y có một thời gian thôi, vì sao gương mặt ấy lại đẹp hơn nhiều như thế?

Khúc Phong vừa nhìn thấy Đào Nguyện đã không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ trong lòng, cậu ta cảm thấy tất cả đều tại Đào Nguyện nên mình mới trở thành trò cười của cả đô thành.

Đào Nguyện và Lôi Uyên đã bước vào tửu lầu, Khúc Phong quay mặt qua nhìn Diễm Hạo, thấy Diễm Hạo nhìn theo bóng lưng của Đào Nguyện đến đờ ra, khiến cậu ta tức đến ứa nước mắt.

Lôi Uyên và Đào Nguyện vừa bước vào tửu lầu, đại sảnh lầu một vốn đang ồn ào huyên náo lập tức yên tĩnh lại, sau đó các vị khách khứa đều đứng dậy hành lễ với Lôi Uyên và Đào Nguyện.

Tửu lầu rất lớn cũng rất xa hoa, vì đang là lễ hội thả đèn trời nên trong tửu lầu gần như kín chỗ, chỉ có tầng cao nhất là đang chờ Đào Nguyện và Lôi Uyên đi lên. Tửu lầu có tổng cộng năm tầng, tầng cao nhất có thể nhìn rất xa và có thể ngắm cảnh đêm một cách bao quát, vô cùng đẹp.

Đào Nguyện và Lôi Uyên đi lên lầu từ lối đi nhỏ ở giữa, cầu thang rộng rãi được trải một lớp thảm dày, khi họ đi đến lầu 5 thì đã có rất nhiều người hầu cùng nữ tỳ đang chờ để hầu hạ.

Đào Nguyện đi đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, bởi vì có nhiều thuyền đèn nên Đông Hồ rất sáng, trên mặt hồ còn truyền đến nhạc khúc của sáo khèn. Một số đường phố chính cũng được thắp sáng rực rỡ, cực kỳ đẹp. Cậu đã ngắm nhiều cảnh đêm rồi, nhưng kiểu cảnh đêm này lại có phong thái khác biệt hoàn toàn với cảnh đêm hiện đại. Nhưng bất kể đó là cảnh đêm nào, điều quan trọng nhất là ngắm nhìn nó với ai.

Đào Nguyện quay sang nhìn Lôi Uyên đang đứng bên cạnh, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc khác. Cậu cùng người này rốt cuộc còn có thể yêu nhau bao nhiêu kiếp nữa? Cậu sẽ đi đâu về đâu khi hoàn thành mọi chuyến du hành thời gian và có thể rời khỏi hệ thống?

Lôi Uyên cũng quay mặt qua nhìn Đào Nguyện. Hắn nhìn vào mắt Đào Nguyện, phát hiện trong mắt cậu có sự trưởng thành không thuộc về lứa tuổi này của cậu. Lôi Uyên đang cảm thấy kỳ quái thì cảm giác trong mắt Đào Nguyện đã lập tức biến mất. Điều này khiến hắn hoài nghi chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn thôi ư?

"Không phải em muốn thả đèn sao? Đi chọn mấy cái mà em thích đi." Lôi Uyên nhìn Đào Nguyện nói.

Đào Nguyện gật đầu, sau đó đi về nơi đặt rất nhiều đèn, trên đèn vẽ đủ kiểu hoa lá, chim chóc, cá, côn trùng,... trông rất đẹp, nhưng chọn tới chọn lui, Đào Nguyện đột nhiên muốn tự tay vẽ.

"Em muốn tự mình vẽ." Đào Nguyện nhìn Lôi Uyên nói.

Lôi Uyên lập tức quay đầu, ra hiệu cho người hầu đứng cạnh cửa đi chuẩn bị.

Người hầu mang mực màu cùng bút lông đến, Đào Nguyện bước đến bàn và cẩn thận vẽ ba con cá chép lên đèn.

Lôi Uyên nhìn cậu vẽ, cảm thấy cậu vẽ tuy đơn giản nhưng xử lý vùng sáng tối rất tốt, làm cho ba con cá chép này trông rất sống động, tung tăng chơi đùa trên giấy, khiến người xem cảm thấy thích thú khi nhìn vào.

"Cho ta cái này đi." Lôi Uyên nói.

Đào Nguyện cho rằng hắn muốn thả nên gật đầu đồng ý, sau đó chuẩn bị vẽ lại một chiếc khác cho mình. Nhưng nếu vẽ cá chép nữa thì chẳng có gì thú vị cả, Đào Nguyện nghiêm túc ngẫm nghĩ, nên vẽ gì bây giờ?

Cậu đột nhiên nghĩ tới hoa đào, có điều không phải hoa đào trong hệ thống, mà là cây hoa đào đã nhiều năm không nở hoa lại nở rộ trong một đêm ở trong sân vườn ở thế giới ban đầu của cậu.

Đào Nguyện lại cầm bút lông lên và vẽ một cây hoa đào lớn đang nở rộ lên đèn. Do không vẽ quá chi tiết mà vẽ theo lối trừu tượng nên rất nhanh đã hoàn thành bức tranh.

"Cái này cũng cho ta đi." Lôi Uyên lại nói.

"... Thế em thả cái gì?" Đào Nguyện không nói nên lời nhìn hắn, cậu vẽ một cái hắn liền lấy một cái, vậy cậu thả gì đây?

"Em thả mấy cái đó đi, thả hết luôn cũng được, nhưng đừng thả hai cái này." Lôi Uyên cũng không biết tại sao lại không nỡ để cậu thả hai ngọn đèn này nữa.

Đào Nguyện nhớ lại những kiếp trước hắn đã có đam mê sưu tầm chữ viết và tranh vẽ của cậu rồi, nghĩ thầm chắc đây là thói quen của hắn, không cần biết hắn có ký ức hay không, cũng không cần biết hắn chuyển thế bao nhiêu lần, đại khái là không sửa được, thôi kệ hắn vậy.

Đào Nguyện vốn định viết một vài câu thơ hoặc câu đối lên chiếc đèn khác, nhưng nghĩ lại, nếu cậu mà viết thì chắc chắn Lôi Uyên lại lấy nữa cho mà xem, hôm nay khỏi thả đèn gì hết, vì thế chỉ tự mình đốt lửa, sau đó buông tay để đèn bay đi.

Các bá tánh trong thành cũng bắt đầu thả đèn, Đào Nguyện nhìn bầu trời càng lúc càng dày đặc ánh đèn, cảm thấy trong bầu không khí như vậy có cảm giác vô cùng lãng mạn, vì thế không khỏi nở nụ cười.

Lôi Uyên thất thần nhìn nụ cười của Đào Nguyện một hồi lâu, sau khi hoàn hồn lại, hắn không kiềm được xoay người cậu về phía mình.

Đào Nguyện nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, thấy gương mặt hắn từ từ tiến lại gần, cậu theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Lôi Uyên vốn chỉ định lướt qua rồi dừng ngay, nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi Đào Nguyện, hắn không nhịn được mà hôn cậu càng lúc càng sâu hơn.

............
Min: hè lố ô!✌️


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật