[OhmNanon] Con Đường Theo Đuổi Học Trưởng Của Trường

#34. The end



Vài phút sau.

Nanon: Lấy ra đi, cầu xin anh đấy.

Ohm: Chẳng phải vừa nảy còn nói để dành hơi cầu xin em à.

Nanon: Em xin lỗi, lấy ra đi có được không.

Cậu càng ra sức cầu xin thì anh lại càng thúc sâu vào bên trong cậu, sâu đến nỗi nó trướng cả bụ cậu lên.

Ohm: Xem này, bụng em thấy cả của anh luôn cơ đấy.

Cậu cảm thấy bây giờ khó thở hơn bất cứ lúc nào, cậu hoàn toàn như sắp ngất đi vậy.

Lúc này anh buộc phải rút ra, đỡ cho cậu ngồi dậy lên trên người.

Ohm: Từ từ nào, thở từ từ thôi.

Cậu làm lời anh nói, hít sâu rồi thở từ từ ra. Sau một hồi cậu mới ổn định được hơi thở của mình.

Ohm: Bộ dạng lúc này của em nhìn mắc cười thật đấy.

Cậu không nói gì mà nằm xuống bên cạnh anh thở dài mệt mỏi.

Ohm: Sao thế.

Nanon: Em muốn được cùng anh đi biển.

Ohm: Em thích biển à.

Cậu cười nhẹ rồi lắc đầu.

Nanon: Không, em sợ.

Anh cảm thấy khó hiểu nên mới hỏi lại.

Ohm: Sợ nhưng sao lại muốn.

Nanon: Mẹ em bảo, nếu mình mang điều ước của mình đem ra ngoài biển trôi đi xa thì nó sẽ thành hiện thực.

Anh cũng bắt đầu suy ngẫm, tuy lời của cậu nói chẳng khác gì một lời nói ngây thơ qua loa tin người nhưng mà thật sự trong lòng thì anh cũng mong đó là sự thật.

Ohm: Nếu em muốn thì chúng ta cùng đi.

Cậu bật dậy vì háo hức.

Nanon: Thật ạ, em sẽ đi viết điều ước của mình rồi bỏ vào lọ.

Cậu lập tức chạy lại bàn ngồi viết, anh nhìn thấy thì cũng ngồi xuống viết.

Ngồi hơn một tiếng đồng hồ cậu và anh mới viết xong.

Ohm: Mình đi thôi.

Nanon: Vâng ạ.

Hai người thay đồ đàng hoàng lại rồi cùng nhau lên xe. Vì thích một sự lãng mạng nhẹ nhàng nên anh quyết định chạy xe đạp để đèo cậu đi.

...

Chạy được một hồi lâu cuối cùng cũng đã đến biển, anh dường như mệt nhừ nên đã ngồi ở trên bờ.

Còn cậu trong lòng thì háo hức muốn được chạm đến những cơn sóng đang vỗ êm dịu.

Nhưng vì nỗi sợ lúc còn nhỏ nên cậu không dám đi một mình, đành phải ngồi chờ anh hết mệt rồi mới đi.

Sau 15 phút, anh đã hết mệt đứng dậy chìa tay đến phía cậu.

Ohm: Đi thôi, chúng ta phải chơi cho thật đã chứ.

Vì đây là khu biển để du lịch cho nên đến tối lại có đèn sáng khắp nơi, anh cùng cậu đứng khá xa sóng mà vứt điều ước của mình xuống.

Anh thì nhìn phía xa biển kia còn cậu thì nhìn về phía anh, có lẽ cậu đàn có điều gì muốn nói với anh nhưng cổ họng cứ cứng lại.

Ohm: Em có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, giữ trong lòng không tốt đâu.

Cậu cười nhẹ rồi đi lại nắm lấy tay anh, tựa vào vai anh mà nói với giọng nhẹ nhàng vô cùng ấm áp.

Nanon: Một mai kia em lớn lên và đủ tuổi thì...

Ohm: Thì...

Nanon: Anh có cưới em không.

Anh nhìn thẳng vào mắt cậu một khoảng thời gian dài rồi trao cho cậu một nụ hôn vội.

Ohm: Đừng nghĩ nhiều về chuyện đó.

Cậu cảm thấy khá buồn nhưng miệng vẫn cười, cậu tự hỏi rằng là "Tại sao anh không trả lời là có hay một thứ gì đó mà lại là đừng nghĩ nhiều về chuyện đó".

Ohm: Anh chỉ là đùa giỡn tình cảm với em thôi.

Cậu liền rút tay về nhưng anh lại đưa tay đến nắm chặt.

Ohm: Nhưng đó chỉ là lúc trước thôi. Còn bây giờ thì, yêu chết đi được.

Nanon: Em cũng yêu học trưởng nhiều lắm, mong có thể bên học trưởng hết cuộc đời này.

Anh xoa nhẹ đầu cậu.

Ohm: Anh cũng thế.

Cả hai người cùng trò chuyện cho đến khuya thì quay về nhà ngủ.

___6 năm sau___

Mẹ Ohm: Hôm nay không đi tới trường à.

Anh nằm trên giường nói với giọng ngáy ngủ.

Ohm: Con đã tốt nghiệp được một năm rồi còn gì hả mẹ.

Mẹ Ohm: Không phải, ý mẹ là con không đi đến để cùng nhóc Nanon chup một tấm ảnh kỉ niệm ngày tốt nghiệp à.

Anh nghe thấy liền bật dậy cầm lấy điện thoại.

Ohm: 23 cuộc gọi nhỡ, chết thật rồi.

Anh thay đồ một cách thật nhanh, mặc kệ cho mẹ còn đang trong phòng.

Ohm: Con không ăn sáng đâu nhé, mẹ ăn ngon miệng.

Mẹ Ohm: Mẹ là gì đã nấu đâu mà đòi ăn.

Anh chạy nhanh ra lên xe con chạy nhanh đến trường đại học của cậu. Bên trong người ta thay nhau chụp hình kỉ niệm nhưng con cậu lại ngồi ở dưới gốc cây bàng.

Anh nhìn thấy thì chạy lại đứng trước mặt cậu.

Ohm: Cho anh xin lỗi có được không, tại hôm qua đi làm uống hơi nhiều cho nên...

Nanon: Thôi đi, anh lúc nào chẳng kiếm lí do.

Anh ngồi xuống lại gần cậu.

Ohm: Anh nói thật mà, không tin thì em ngửi người anh xem. Còn mùi rượu này.

Cậu lấy từ trong cặp ta một chai nước, kem đánh răng cùng bàn chải đưa cho anh.

Nanon: Em không giận đâu, mau đánh răng trước đi rồi mình cùng chụp hình.

Anh vui vẻ cầm lấy mà đi đánh răng.

Sau 5 phút thì anh và cậu đã bắt đầu chụp anh. Trong hai người rất chi là tình cảm, gọi làm mặn nồng.

Đang chụp thì anh hôn nhẹ lên má cậu rồi nói.

Ohm: Em có đồng ý làm chàng dâu của anh không.

Cậu nhìn anh với vẻ bỡ ngỡ, cậu vui đến phát khóc ôm chặt lấy anh.

Nanon: Anh có biết rằng là em chờ lâu lắm rồi không, em còn tưởng chúng ta chỉ làm người yêu thế này thôi chứ.

Ohm: Em muốn đi mua nhẫn cưới ngay sau khi làm xong lễ tốt nghiệp không.

Cậu đồng ý mà gật đầu lia lịa.

Thời gian trôi qua, cuối cùng lễ tốt nghiệp cũng xong. Anh và cậu phải đi ăn trước đã, để có sức cho một buổi tối đặc biệt.

___19 giờ 00 phút___

Hiện tại anh và cậu đã có mặt ở tiệm nhẫn, đi vào trong thì cậu há miệng to ra không thể nào khép lại được.

Tất cả đều đẹp trong mắt cậu, nói ra thì hơi ham một tí nhưng cậu thật sự muốn hốt cái đống nhẫn này về.

Ohm: Em đã chọn được cái yêu thích chưa.

Cậu không chần chừ mà chỉ thẳng vào cặp nhẫn đẹp lộng lẫy kia. Thế là anh và cậu liền thử rồi chốt đơn đi về thôi.

___Vài ngày sau___

Điều hai đứa mong mỏi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã được thực hiện rồi.

Năm ấy cậu đã ghi một điều ước chẳng khác gì anh cả, từng câu từng chữ, từng tử. Không sai một thứ gì mà thả ra biển.

Mc: Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất trong bữa tiệc đám cưới này, chính là hai người hãy trao cho nhau một nụ hôn tình yêu đi nào.

Anh nhìn cậu, cậu cũng nhìn anh rồi sau đó hai người từ từ trao nhau một nụ hôn thật sâu.

Hai người mẹ ngồi ở phía dưới vui đến khóc lên khi thấy con trai của mình hạnh phúc đến thế.

Tất cả đều vui, đều hạnh phúc. Mọi chuyện kết thúc một cách êm đềm trong nhiều sự ngọt ngào rồi.

___The End___
Truyện đến đây đã hết rồi
Thật nhanh phải không
Đã cùng nhau từng ngày trải qua từng chap, từng cảm xúc, từng cách tiếp nhận
Bây giờ thật sự phải nói lời chào tạm biệt ở bộ truyện này rồi
Bái bai mọi người nhé 👋 vui vẻ khi đọc hết bộ này nhé









Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật