(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 172 Phiên ngoại chi trai châu (hạ)



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Bạch Đường

Triệu Kim Ca trải qua hầu hết thời gian mang thai dưới tâm thế cực kỳ gian khổ.

Lớn tuổi lại có mang tuyệt không phải chuyện đơn giản, nếu như có thể lựa chọn, y và Tưởng Chấn phỏng chừng đều không muốn có con, bất quá con cái đã lựa chọn đến với bọn họ, hai chồng chồng cũng tràn ngập chờ mong với bé.

Đương nhiên, Tưởng Chấn càng lo lắng nhiều hơn.

Thật vất vả mới có được ngày lành, nếu ngay lúc này Triệu Kim Ca xảy ra chuyện, về sau hắn phải sống thế nào đây?

Vì Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn thậm chí phái người đến Đại Tề tìm thêm mấy đại phu về đây, mua thêm dược liệu quý.

Đương nhiên, hắn cũng không quên nhìn chằm chằm Triệu Kim Ca.

Hiện giờ tình trạng cơ thể Triệu Kim Ca không so được với lúc trước sinh Triệu Minh Châu Triệu Thừa Dự, không thể vận động nhiều, Tưởng Chấn liền nhìn chằm chằm đồ ăn thức uống của y.

Hôm nay, cơm chiều của Triệu Kim Ca là ức gà chưng, tôm hấp, còn có mấy món ăn chay, cộng thêm một chén cơm nhỏ.

Tưởng Chấn lột vỏ tôm, thịt tôm bỏ vào dĩa dấm bên cạnh, để Triệu Kim Ca gắp ăn, hắn lo lắng mà nhìn thoáng qua bụng Triệu Kim Ca, sau đó liền cười tươi nói về đứa bé trong bụng với y: "Kim ca nhi, ngươi nói, sau này chúng mình đặt con tên gì đây?"

"Mình lấy từ điển ra xem nhé?" Triệu Kim Ca hỏi.

Từ điển là Tưởng Chấn tìm người biên soạn, hiện giờ chỉ mới là bản đầu tiên, đã bị người ta chỉ ra nhiều chỗ sai, nhưng tạm bợ thì vẫn dùng được.

Hai người ăn cơm xong liền lấy từ điển ra lật, lật tới lật lui, mày Triệu Kim Ca đột nhiên nhíu lại.

"Có phải ngươi khó chịu ở đâu không?" Tưởng Chấn lập tức hỏi.

"Bụng ta đau." Triệu Kim Ca nói.

Theo lý, Triệu Kim Ca phải hai mươi ngày nữa mới sinh, nhưng lúc này bụng y lại đau.

Triệu Kim Ca đã sinh qua hai đứa nhỏ, cơ hồ lập tức hiểu được mình tới lúc sinh rồi: "Tưởng Chấn, ngươi đưa ta đi phòng sinh."

"Được......" Tưởng Chấn gật gật đầu, đôi tay run rẩy ôm choàng lấy y.

Tưởng Chấn kiên trì vào phòng sinh, lúc hắn bước vào trong lòng còn bất ổn, ngồi ở đầu giường, nắm tay Triệu Kim Ca thật chặt. Nhìn hắn còn căng thẳng hơn ông bầu đang chuẩn bị sinh kia: "Kim ca nhi, em cũng không thể xảy ra chuyện, phải nghĩ đến ta, nghĩ đến con chúng mình."

"Nếu em có việc gì, nói không chừng liền có kẻ khác vào nhà em ở, ngủ với người đàn ông của em, còn đánh con của em!"

"Kim ca nhi......"

......

Triệu Kim Ca nghe mấy lời này, không hiểu vì sao lại có hơi muốn cười.

Mấy người phụ trách đỡ đẻ lại càng câm nín hơn.

"Thủ tướng đại nhân, hài tử ra rồi!"

"Nhanh như vậy?" Tưởng Chấn hoảng hồn hỏi.

"Em bé nhỏ kí nên sinh rất nhanh." Mấy bà đỡ cười bảo, đứa bé đã được sinh ra, gầy gầy nho nhỏ, hiện tại đang nằm dưới thân Triệu Kim Ca, cũng chưa khóc tiếng nào.

Trong lòng bọn họ hơi lo lắng, may mắn là lúc họ ẵm bé lên, đánh một cái lên gan bàn chân, đứa bé liền ngoác miệng khóc to.

Đứa bé này không có việc gì, bọn họ cuối cùng có thể thả lỏng.

Mà tiếng em bé khóc liền làm Tưởng Chấn bừng tỉnh.

Trong lúc nhất thời hắn cũng không rảnh đi quản em bé, lại nhìn về phía Triệu Kim Ca: "Kim ca nhi, may là em không sao......"

"Ừa." Triệu Kim Ca gật gật đầu: "Em không thể để người khác chạy tới đánh con mình được."

Tưởng Chấn: "......"

Em bé nhìn rất nhỏ, có hơi gầy, giữa mày một viên dựng chí đỏ rực, là một em bé song nhi.

Tưởng Chấn đã có trai có gái, lần này thế nhưng lại thêm một bé song nhi, quả thực mừng rỡ muốn chết, tuy nhiên tương đối tiếc nuối chính là cơ thể bé con có hơi nhỏ, thậm chí chỉ hơn hai kí một chút.

Bất quá, may là nhờ như vậy, Triệu Kim Ca không có chịu tội gì.

Triệu Kim Ca uống canh sâm rồi liền mê man đi, Tưởng Chấn bồng con trên tay, hôn lên mặt bé một cái, có chút luyến tiếc không muốn đặt con xuống.

Bấy lâu nay Tưởng Chấn vẫn luôn chờ ôm cháu ngoại, cố tình lại luyến tiếc gả Triệu Minh Châu ra ngoài, hiện giờ đứa bé mới sinh này lại làm hắn yêu thương không thôi.

Triệu Minh Châu và Triệu Thừa Dự cũng thích đứa nhỏ này.

Mới đầu thấy hai người cha mình hy sinh cho em bé đến độ này, lớn tuổi còn chịu mạo hiểm để sinh bé, bọn họ còn thấy hơi không vui, nhưng sau đó Triệu Lưu thị nói cho hai đứa, khi Triệu Minh Châu và Triệu Thừa Dự còn nhỏ, Tưởng Chấn cũng lo lắng cho hai đứa như vậy, chút không vui này của bọn họ liền biến mất, thậm chí rất vui lòng xem Tưởng Chấn và Triệu Kim Ca quan tâm em bé.

Khi bọn họ còn nhỏ cha mẹ cũng yêu thương họ như vậy.

Thời điểm Triệu Minh Châu và Triệu Thừa Dự có ký ức, Tưởng Chấn liền không ra biển nữa, chuyên môn ở nhà với con suốt ba năm, vô cùng yêu thương hai đứa, sau đó tới Nam Dương, mấy năm đầu tiên Tưởng Chấn cũng không đi đánh giặc, vẫn luôn ở cạnh con, giáo dục bọn họ nên người.

Khi đó Tưởng Chấn biên soạn tài liệu giảng dạy với người khác, sau khi soạn xong, người đầu tiên được dạy chính là bọn họ.

Tưởng Chấn thật sự rất tốt với hai đứa con đầu tiên của mình, nghĩ đến chuyện tình từ trước tới giờ, hai đứa cũng không còn ghen tị với đệ đệ mình nữa.

"Các con đến xem em trai này, muốn ôm em một cái không?" Tưởng Chấn thấy Triệu Minh Châu và Triệu Thừa Dự đứng bên người, đột nhiên hỏi.

Thật ra hắn không nỡ buông em bé chút nào, chỉ là...... hắn phải bồi dưỡng tình cảm của ba đứa nhỏ.

"Muốn!" Triệu Minh Châu không chút nghĩ ngợi liền nói.

Tưởng Chấn thấy thế, liền đặt em bé lên tay Triệu Minh Châu, lại nói: "Vậy em trai của các con liền giao cho các con chăm sóc, hai con ra ngoài trước đi nhé."

Triệu Minh Châu ôm em bé, chính cảm thấy em trai nho nhỏ mềm mại đặc biệt đáng yêu, nghe phụ thân nói vậy lập tức sửng sốt: "A?"

Hai người Triệu Minh Châu và Triệu Thừa Dự ngây ngây ngốc ngốc ra ngoài từ hồi nào, sau đó liền nhìn em bé mềm mụp trên tay, trợn tròn mắt —— bọn họ hiện tại phải làm sao bây giờ?

Đứa nhỏ này...... bọn họ không biết đường chăm nha!

Bất quá may mắn, bọn họ có thể hỏi người khác......

Triệu Minh Châu và Triệu Thừa Dự vội vội vàng vàng đi tìm bà nội, Tưởng Chấn lúc này lại đang dùng nước lau sơ cơ thể cho Triệu Kim Ca, sau đó liền nằm cạnh Triệu Kim Ca mà ngủ.

Hắn đã mệt mỏi rồi.

Tưởng Chấn và Triệu Kim Ca ngủ thật lâu, còn Triệu Minh Châu và Triệu Thừa Dự lại bị em trai mới ra lò làm cho luống cuống tay chân.

Tuy rằng bọn họ có mời bà vú, nhưng nếu cha giao em trai cho bọn họ, thì bọn họ phải chăm sóc tốt bé mới được!

Hai người thay phiên ôm em trai, cuối cùng lại càng lúc càng thích em trai muốn chết.

Song nhi nhỏ nhất nhà này được Tưởng Chấn đặt tên là Triệu Thừa An.

Sau khi Triệu Minh Châu sinh ra đời, Tưởng Chấn cả ngày lo lắng cái này lo lắng cái kia, sợ tương lai Triệu Minh Châu sống không tốt, nhưng đối với Triệu Thừa An, hắn lại không cần phải lo lắng nhiều như vậy.

Đây là con của hắn, hiện tại, đã không ai có thể khi dễ bé nữa!

Tưởng Chấn yêu cầu không cao với Triệu Thừa An, bé sinh ra thiếu ký, lại càng yêu chiều bé hơn, mà chiều Triệu Thừa An đâu chỉ có riêng mình hắn —— hai đứa Triệu Minh Châu và Triệu Thừa Dự này càng yêu thương đứa em trai này không chịu nổi.

Đây là hoàng tử bé của bọn họ và Kim Quốc.

Đương nhiên, yêu một người, không thể chỉ sủng ái người đó là xong...... lúc em bé vừa đầy tháng, nhìn Triệu Thừa An như mặt trăng được muôn sao vây lấy, Tưởng Chấn cũng đã bắt đầu cân nhắc phải bồi dưỡng một song nhi lợi hại nhất trần đời này thế nào rồi.

Con hắn cho dù là song nhi, con đường tương lai cũng nhất định phải để bé tự mình lựa chọn!

Ai nói song nhi chỉ có thể gả chồng?

Con trai bọn họ có thể cưới vợ, có thể cưới song nhi khác, nói không chừng còn có thể áp một tên đàn ông nha.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật