[TR]: Vương Quyền

Con Đường Hạnh Phúc.



         Người yêu dấu hỡi!
         Anh mãi là mặt trời...
       ...
           Tôi cầm một túi hạt dẻ lớn đi bộ lên đồi. Chà, nhà cửa của con gái tôi cũng đàng hoàng ghê.
      - Tác giả Luth, lại gặp cô rồi! Vào đây, vào đây! - Bella bồng Noah đang ăn kẹo mút trên tay và ấm áp cười với tôi.
      Mùa xuân đang lả lướt trên đỉnh đồi, có lẽ mùa xuân ở đây thật sự biết giữ chân người đến.
      Thật đẹp!
     Cả gia đình Sano đều ở đây. Tề tựu và sum vầy.
     - Hime! Mẹ đã nói là con không được trượt ván trong nhà cơ mà. Con đã làm vỡ hai bình hoa sứ trong một tuần rồi nhé!
     Mikey đẩy đĩa bánh cho tôi và cười:
   - Có thấy nhà tôi nhộn nhịp không? Họ có thể như thế cả ngày!
     Tôi gãi đầu:
   - Tôi biết mà. Mikey này, đã có người thay anh "gạt đi bóng tối" rồi nhỉ?
     Mikey nhìn tôi và đầy tin cậy:
   - Thật may, vì đã đem cô ấy đến đây. Không thì...
     Mikey bỏ ngỏ câu nói.
     Hime lém lỉnh nhìn tôi:
   - Oa! Cô Luth này, cô thích ăn hạt dẻ lắm à? Ba Hime có cả một vườn sau lâu đài đấy! Dù sao cũng không ai ăn, cô có muốn đi nhặt chúng không?
     Tôi gật lấy gật để ấy chứ.
   - Nhóc ngoan lắm!
    Bella rót trà cho tôi:
   - Hầy, nó là trốn đi chơi đấy mà! Chứ đời nào nó miễn phí cái gì?
    Hime nháy mắt với tôi.
     Noah với tay với Bella, nhìn tôi len lén.
   - Noah ăn hạt dẻ không? - Tôi mời mọc.
   Noah chạy bập bõm lại phía tôi, hôn lên má tôi làm tôi ngỡ ngàng và lấy hạt dẻ trong tay tôi.
     - Ôi trời ! Hôn cái nữa được không Noah!
    Mikey cười tôi:
   - Cô y chang thằng Haruchiyou! Chỉ được cái nước biến thái.
    Tôi lườm Mikey:
   - Anh có tin với cây bút con cá này là tôi đưa gia đình anh về nơi sản xuất không?
   - Tôi bắn chết cô.
    - Tôi chết thì các con tôi cũng bay màu. Anh dám?
    - Tôi thua.
      ...
        Tác giả Luth ( Hạt Dẻ) và Bella Lý.
     - Gia đình? - Tác giả.
     - Ừm, trước đó thì là con một. Gia đình tôi có điền trang nhỏ, biệt viện nhỏ, tôi là sinh viên đại học. Gia tộc tôi rất sóng gió, họ phụ lòng tử tế của ba mẹ tôi. - Bella thoáng giận dữ nhưng kìm nén - Sau đó, như cô biết, bố mẹ tôi bị giết. Tôi, tôi đi theo Manjirou...
     - Ban đầu Mikey đối xử với cô như nào?
     - Anh ấy, anh ấy rất lãnh đạm. Tôi chỉ là một  con búp bê tiêu khiển với những trò giải trí bệnh hoạn của anh ấy và Sanzu. Nhưng... kì lạ, làm gì cũng được, miễn là tôi không bị thương, chán ăn hay giận dữ.
     - Cô không hài lòng mà tại sao lại yêu? Có gọi là một hội chứng tâm lí không?
     Bella cười:
   - Yêu cũng đã là một loại bệnh lí kia mà. Chỉ là, tôi nhận ra... tự do, hạnh phúc, bữa ăn,hơi ấm, thấu cảm của tôi hoá ra lại nằm ở anh ấy. Rất gần. Tôi không thể tìm thấy ai khác.
     - Không chạy trốn?
     - Không, vì tôi đã tham lam.
     Tôi hắng giọng:
   - Hỏi câu tế nhị nhé! Cô... hẳn biết rõ tình cảm của người khác dành cho mình chứ?
    Bella mỉm cười:
   - Biết chứ! Nhưng mà, tôi chủ đích rõ ràng rồi, tôi không đáp lại đâu. Tôi, đập vỡ hy vọng hoặc là, họ sẽ phải trả giá vì đã đem tình cảm với tôi.
    - Đó là lí do tại sao cô bắt Haitani Ran làm "khế ước bán thân" à?
    - Ừ, dẫu không bảo vệ được tôi, sau này con cái của tôi anh ta sẽ chăm sóc chúng. Thân tôi như bồ liễu, tôi sợ... sợ mình đột ngột biến mất. Ai sẽ bao bọc lũ trẻ đây? Đành nhờ cậy hết vào Phạm Thiên.
    - Nếu có kiếp sau, cô muốn báo đáp ai không?
     Bella đã nghĩ trong một chốc:
   - Không! Kiếp sau, tôi không muốn gặp lại ai hết.
    - Cô không sợ chồng cô buồn sao?
    Bella nháy mắt:
   - Xin đừng nói cho anh ấy. Nếu giả sử, kiếp này tôi không đem lòng yêu Sano Manjirou thì cuộc gặp gỡ của chúng tôi đều là sai lầm.
     - Gặp ai cũng là điều nên gặp mà. Sao cô gọi là sai lầm được?
     Bella cười buồn:
    - Tôi rất hài lòng về chồng con hiện tại. Anh ấy đã tuyệt vời hơn rất nhiều theo năm tháng. Nhưng... cô biết không, tôi đã nghĩ tôi muốn gặp anh ấy ở năm anh ấy 15 tuổi. Anh ấy tràn đầy hy vọng và tươi đẹp, không buồn rầu. Có lẽ lúc đấy, chúng tôi sẽ yêu một cách trọn vẹn, không phải là xây lên từ đổ vỡ.
     - Nhưng vì cô và Mikey đã gặp ở lúc cả hai thảm hại nhất nên mới đồng điệu và đi tới bây giờ chứ!
     Bella nhún vai:
   - Nếu có thể đổi cho anh ấy có một tuổi trẻ tươi đẹp với gia đình nguyên vẹn thì tôi sẵn sàng hy sinh không gặp gỡ Mikey. Nhưng, tôi tự tin rằng mình đã và đang xoá nhoà kí ức xấu.
      Mikey có vẻ đã nghe lén và anh ta đập cửa xồ vào. Anh ta chạy vù tới ôm Bella, bỏ mặc tôi.
      - Đừng, Sói ơi! Em hoàn thiện anh! Không có nếu gì hết! Là anh không đủ tốt, khiến em phiền lòng. Anh không hề buồn, anh luôn hạnh phúc vì em. Nhìn em ăn, em tức giận, em vui vẻ , đau đớn hay mắng nhiếc anh.... Hay, hay xáo trộn mọi súng ống của anh... anh đều bằng lòng.
     ...
        Tôi và anh em Haitani.
     - Nhìn cái gì, cô lại thích làm trò à? - Rindou.
- Không dám, tới thăm các anh tí ấy mà.
Ran giật tóc mai tôi rất đau và nói đầy hăm doạ:
- Cô khôn hồn đừng có mà ngược đãi Sói nữa. Tôi bắn chết cô đấy!
- Aiss! Tự mà kiếm tình yêu của mình đi.
Rindou cốc đầu tôi:
- Tác giả! Bớt tọc mạch với bọn này đi! Cô bị readers ném gạch cho chưa đủ sứt đầu mẻ trán à?
Tôi trâng tráo:
- Kệ tôi!
Ran khoác vai Rindou và đi:
- Kệ con oắt này đi, nếu không phải cô ta sáng tạo ra Sói và lũ trẻ thì chết với anh.
Sao cuộc sống khắc nghiệt với tác giả thế? Hỏi?
Nhưng, tôi vẫn nói, họ đã dừng chân và đã nghe:
- Dù là thế giới nào đi chăng nữa, Bella của tôi... chưa bao giờ ngừng yêu thương các anh. Đừng làm những điều không phải phép với cô ấy nhé! Ăn nói hơi khó nghe tí thôi...
...
Một ngày.
Bella chạy xuống tầng 2. Mikey đang ở phòng tập.
- Anh đang làm gì đấy anh?
- À, anh đang tập thể dục.
Mikey tỉnh bơ.
- Thế sao anh lại nhấc lên nhấc xuống con trai em?
Mikey hồn nhiên:
- Tập tạ mà em!
" Cốc..." cái cốc đầu rõ giòn.
Mikey dùng một tay ôm Noah đang cười cười lên và hôn lên má:
- Ba con ta tập thể hình tới đây là đủ rồi. Mẹ Sói đòi nhóc á.
...
Ngày nào đó.
Noah 3 tuổi.
- Noah-chan, lại đây anh ôm cái nào. - Cậu con trai hơn 2 tuổi của Kokonoi sà tới chân Noah đang ngồi trên hiên với mái tóc tơ mềm mại bay bay trong gió.
- Tránh ra, anh đừng sán vào em! - Noah đẩy cậu bé lớn kia ra với chất giọng mà Bella cho rằng còn trong trẻo hơn cả Hime.
Quả thật vẻ ngoài của Noah đẹp phi giới tính.
- Noah à, anh thích em. Muốn ăn chocolate không?
- Em có! - Noah mát tính và dễ thương hơn Hime nhiều. Không càn quấy, nhưng nếu tức giận thì... chắc chỉ có mẹ nó mới dỗ được.
- Thơm anh, thơm anh! - Kokonoi bé chỉ vào má.
Noah nhướn người lên và thơm lên má anh Koko bé 5 tuổi.
Koko bé không phải dạng vừa, liền giữ má Noah lại và hôn tới hôn lui:
- Ôi chao, Noah! Anh thích em chết mất!
- Kệ anh! -Noah lấy chocolate từ tay Koko bé và đứng dậy bỏ đi.
- Này, đừng có mà ngại chứ! Đừng bỏ anh chứ!
...
Một trưa mùa xuân.
- Suỵt! Trật tự đi. - Noah nói với Hime. Hai đứa đang áp mặt trên cửa sổ nhìn ra ngoài. Nơi mà dưới tán anh đào bay lả tả, lướt theo gió mềm, xích đu trắng, người phụ nữ ấy như không có tuổi.
Người phụ nữ với chiếc váy hoa nằm ép mình trên cánh tay du dương theo tình ca gió.
- A, mẹ giống công chúa Aurora quá Noah!
- Ừm, ba kìa! Aiss em phải là hoàng tử hôn mẹ thức dậy chứ! - Noah trề môi.
- Không, ba sẽ là vị Vua đón mẹ về lâu đài haha!
Chị em chúng luôn chứng kiến những câu chuyện cổ tích từ ba mẹ.
Cat hai đều say mình theo đôi vợ chồng kia. Mikey đưa tay ra và môi thoáng cười đầy mềm mại. Anh gỡ cánh hoa anh đào lướt trên mũi vợ.
Cô ấy hơi nhăn nhẹ mũi như chú mèo mùa xuân.
- Đẹp thật! Vợ của anh!
Bella nheo mắt, Mikey đưa tay che mắt cô.
Anh nâng đầu cô lên đùi và cúi xuống hôn lên làn môi mềm mọng.
- Mơ tiếp đi. Anh ở đây, lũ trẻ sẽ không làm phiền em.
Cô ngái ngủ:
- Em đã mơ thấy bánh kem matcha.
- Chiều nay gia đình ta sẽ đi ăn buffet bánh ngọt nhé, em yêu.
Hai đứa trẻ vẫn nghiêng đầu nhìn.
Noah cầm máy ảnh Polaroid và "tách..."
Khung ảnh êm đềm bỏ mặc bóng tối đâu đó đã được Noah in ra.
Hai đứa nhìn nhau. Một cảm giác khiến chúng bật cười.
Không biết nữa.
- Chị sẽ không trêu họ nữa chứ?
- Ừ, chị sẽ tha ba một hôm.
- Chị mà không tha là mẹ đi đổi chồng cho mà coi.
- Hahahaa!
...
Tôi- Hạt Dẻ ( Lutheries) chân thành cảm ơn các babies một lần nữa vì đã đón đọc Vương Quyền.
Có lẽ tôi sẽ không viết về Phạm Thiên nữa. 3 phần là đủ rồi nhỉ?
Nhưng mà tôi cũng không dừng viết lách đâu. Có thể là một ý tưởng riêng biệt của tôi.
Giả sử các bạn có ý tưởng gì mà khó cất thành văn, hãy truyền đạt và tin tưởng tôi.
- Mọi thắc mắc xin hãy hỏi.
Nắng đã chạm ngõ, hè đã dần tới, chúc các bạn mùa hè nhiệt huyết, tràn trề khát vọng và sức khoẻ.
Tái bút : Cầu nguyện cho tôi comeback.
Thân Ái!
Hạt Dẻ ( Lutheries)


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật