| Hyeongseop × Hanbin | Thỏ trắng nhỏ yêu mèo trắng nhỏ [Hoàn]

Kết - Tình yêu này, hãy cùng nhau vun đắp



Chào buổi sáng, anh Hubin.

Một tuần bảy ngày, mỗi ngày một tin nhắn chúc ngủ ngon, một tin nhắn chào buổi sáng của Hyeongseop đã là một phần trong cuộc sống của Hanbin. Đôi khi đi làm về Hyeongseop sẽ ngẫu nhiên mua những món anh thích ăn, đôi khi còn tự tay xuống bếp để làm cho anh món thịt kho tàu theo kiểu Việt Nam, dù có bị khét một xíu nhưng Hanbin vẫn ăn ngon lành. Hai người rất hiểu ý mà âm thầm dò hỏi tình cảm của đối phương, mỗi ngày lại hiểu nhau hơn một ít.

Khoảng thời gian này, Hanbin cũng nhận ra rằng anh không thấy phản cảm khi được sự quan tâm từ một một người con trai. Hồi cấp 3 anh cũng có bạn gái, nhưng chung quy cũng chẳng đến đâu cả. Hanbin bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận lại xu hướng tính dục của mình. Trước đây khi quen con gái, anh thường phải chiều chuộc bạn nữ, trong khi giờ đây anh lại được chiều chuộng nhiều hơn. Ừm, thực ra anh thích được chiều hơn.

Hanbin cũng nhận ra rằng yêu nam hay nữ không quan trọng, quan trọng là trong lòng hai người có nhau, luôn quan tâm chăm sóc cho nhau. Anh muốn mỗi ngày yêu cậu ấy thêm một chút thôi, yêu ít thôi nhưng dài lâu.

Nếu đã quyết định vun vén cho tình yêu này, anh quyết định sẽ cố gắng đến cùng. Anh bắt đầu chủ động nhắn tin cho Hyeongseop, đưa cậu đi ăn, làm bánh phô mai chỉ vì cậu nói thích. Đôi khi bọn họ sẽ thức đến 3 giờ sáng ngồi trong phòng khách để học Tiếng Việt, rồi khi Hyeongseop ngủ gật, Hanbin sẽ dịu dàng ngắm nhìn dáng vẻ của cậu. Dưới ánh sáng ấm áp nhu hòa, nhìn cậu yên bình hơn bao giờ hết. Chính anh cũng không ngờ lúc đó anh lại cúi xuống hôn chộm lên má cậu.

Lúc đó đột nhiên Hyeongseop tỉnh giấc, anh đã nghĩ xong luôn, toang mình luôn rồi. Nhưng Hyeongseop chỉ chúc anh ngủ ngon rồi về phòng ngủ mất. Những ngày tiếp sau đó, tin nhắn của cậu thưa dần. Đỉnh điểm là hôm nay, một tin nhắn cũng chẳng thấy đâu cả.

Hanbin ngủ không yên giấc. Anh đột nhiên tỉnh dậy giữa đêm khuya, từng bông tuyết thưa thớt rơi xuống, phủ lên cửa sổ phòng anh một lớp băng mờ. Cơn buồn ngủ của anh chợt tiêu tan hết, không thể ngủ lại nữa. Anh ra ngoài pha một cốc nước ấm, lặng lẽ ngắm thành phố lộng lẫy hoa lệ.

Từ lần đầu tiên đến Seoul, anh đã tưởng rằng bản thân sẽ không bao giờ quen được thời tiết lạnh giá, cũng như nhịp sống hối hả và xô bồ nơi đây, nhưng hai năm cũng đã qua rồi. Anh không những sống được, mà còn sống rất tốt. Sự nghiệp thì khởi sắc, những người bạn tốt đã dạy cho anh rất nhiều điều. Cuộc sống này khiến anh gần như hài lòng, chỉ trừ chuyện tình cảm luôn làm anh phải suy nghĩ.

Hanbin nhìn đồng hồ vừa điểm 12 giờ, thực ra bình thường bọn họ không ngủ giờ này, nhưng do mấy ngày qua phải tập luyện vất vả quá nên ai cũng mệt lử. Dù vậy, đồng hồ sinh học chập mạch cũng chẳng cho phép Hanbin ngủ sớm. Đột nhiên thức dậy giữa đêm khiến anh chẳng ngủ lại được nữa.

Dù biết ý nghĩ này chỉ giúp anh tự huyễn hoặc bản thân. Thực sự trong lòng anh khó chịu không tả nổi khi Hyeongseop không quan tâm đến mình. Anh thực sự đã thương em ấy mất rồi.

Lạch cạch, tiếng chửa phòng bật mở. Sáu người chạy ù vào phòng đánh trống thổi kèn như lũ khỉ. Hanbin quay lại nhìn bọn họ, hai bên nhìn nhau, một phút yên tĩnh đầy ngại ngùng.

"Chúc mừng sinh nhật anh Hanbin", Euiwoong hô lên, bầu không khí lập tức tươi vui trở lại. Hyeongseop cầm bánh kem cắm đầy nến đến trước mặt anh, cả bọn nhao nhao lên kêu anh ước đi. Anh cúi xuống, chắp tay, rồi khi anh ngầng đầu lên, khuân mặt Hyeongseop hiện lên trong tầm mắt. Điều ước của anh đã xuất hiện tại đây.

Hyeongseop mỉm cười dịu dàng nhìn anh, tưởng như cả thế giới dường như đều bị nhòe mất, chỉ còn anh và cậu mà thôi.

Hanbin cũng nhìn cậu. Anh cười rất tươi, như chưa bao giờ được cười như thế. Anh mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng, trưởng thành nhưng lại quá đỗi ngây thơ. Hyeongseop nhận ra rằng cậu yêu anh, yêu mọi mặt của anh, yêu anh lúc đẹp cũng như lúc xấu, yêu anh lúc ngoan ngoãn cũng yêu anh lúc cứng đầu. Trong lòng cậu đã có anh trước cả khi họ gặp gỡ, thậm chí là lâu hơn. Hai năm trước khi thấy anh trên sân khấu Iland, cậu biết rằng bản thân không thể khống chế sự rung động. 

Kể cả lúc này, khi hai người lặng lẽ nhìn nhau, dù không hề nói một câu nào, nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả.

"Tại sao lại cắm nhiều nến vậy?" Hanbin nhìn số nến vừa đúng với số tuổi của mình, 24 cây nến cắm chi chít trên mặt bánh. Sao mấy đứa này không dùng nến số 2 và số 4 để ghép thành tuổi của anh nhỉ?

"Là ý tưởng của Hyeongseop đó anh. Anh ý bảo thấy bên Việt Nam toàn cắm từng cái nến lên bánh nên cũng bắt chước theo luôn." Taerae vừa lấy từng cây nến ra, hướng về phía Hyeongseop, cà khịa: "Anh Hanbin cũng đâu phải đứa nhỏ mà anh làm thế. Hay anh ý luôn là em bé trong lòng của anh Hye... thôi em không nói đâu."

Taerae bị Hyeongseop đạp một cái, cực kì kín đáo, cực kì hiểm, làm cậu đau mà không dám phản kháng. Mấy ngày hôm nay cậu phải chạy đôn chạy đáo giúp Hyeongseop nghĩ ý tưởng tỏ tình với Hanbin. Ai ngờ đâu hai ông anh khiến cậu tin vào tình đồng chí lại yêu nhau cơ chứ. Đúng là tình anh em xã hội chủ nghĩa quá là "pha ke" mà.

Theo kế hoạch, Hyeongseop sẽ lấy ra món quà Hanbin thích kèm một lọ thủy tinh đầy sao, vùi trong đống sao đấy là thư tỏ tình của Hyeongseop. Việc của Taerae là "vô tình" làm rớt lọ thủy tinh để bức thư lòi ra, nhưng cậu bị đánh, cậu dỗi, cậu ứ thèm làm nữa. Vậy là phương ánh tỏ tình A thất bại.

Hyeongseop nhìn Taerae cười cười, nhóc con à, anh còn phương án B cơ.

Hanbin mở quà của từng người ra, đến quà của Hyeongseop, ngoài chiếc áo anh yêu thích đã lâu còn có một quả cầu tuyết. Anh tò mò cầm nó lên lắc qua rồi lắc lại. Trong đó là hình ảnh hai chàng trai nọ nắm tay nhau, nhưng khi nhìn góc khác, anh thấy hai người này dần dần già đi. Quả cầu tuyết này tưởng chừng như đơn giản, nhưng để thiết kế ra sự chuyển đổi hình ảnh tinh xảo đến thế này nhất định phải đặt làm riêng.

Cầm quả cầu tuyết trên tay mà trái tim Hanbin cứ đập thình thịch. Anh cẩn thận soi xét, ngắm nghía từng chi tiết của nó, đến khi mọi người đã về phòng ngủ hết rồi, anh vẫn không buông tha. Dường như nó cất chứa chính đáp án của người anh thương nhớ. Anh không thể dễ dàng buông tha nó như vậy được.

Trông Hanbin tiều tụy sau một tuần giải mã bí ẩn quả cầu tuyết làm Hyeongseop xót quá xá. Đúng như lời Taerae nói, tỏ tính mà không trực tiếp một chút thì với IQ của Hanbin, chắc kiếp sau bọn họ mới nên đôi được. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Hyeongseop mang vở rồi theo Hanbin vào phòng.

"Anh ơi, cho em hỏi mấy câu Tiếng Việt nhé?" Hyeongseop xòe vở ra, nghiêm túc như một cậu nhóc hiếu học.

Hanbin bước tới tì cằm lên vai cậu. Anh rất thích ôm cậu từ phía sau như thế này.

Cậu viết ra hai chữ "quan tâm" và "an tâm", tỏ ra tò mò hỏi: "Hai từ này đều có chữ "tâm" nhưng em không biết chúng khác nhau ở chỗ nào?"

"À, "quan tâm" có nghĩa là khi anh chăm sóc cho em này. Còn "an tâm" chính là cảm giác ấm áp mà em nhận được khi anh quan tâm, chăm sóc em, kiểu kiểu vậy đó."

"Được." Hyeongseop bật cười khi nghe ví dụ của anh, "Em hiểu rồi." Ngừng một chút như đang suy ngẫm điều gì đó, cậu bỗng nói: "Còn một từ nữa gắn liền với chữ "tâm", anh có biết là từ gì không?"

Hanbin lúc này đã hơi buồn ngủ rồi, anh lim dim tựa cả người lên Hyeongseop, dính chặt lấy cậu như con gấu nhỏ. Anh nhỏ giọng nói: "Anh không  biết."

"Vậy để em chỉ anh nhé." Hyeongseop xoa đầu anh, dịu dàng nói: "Đó là từ "động tâm"."

Hanbin chợt tỉnh táo lại: "Em nói sao?"

"Ý em là, một mối quan hệ cần có sự quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, cần phải cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh nhau thì mới nảy sinh thứ cảm giác gọi là động tâm. Lâu dần nếu ta nuôi dưỡng nó, nó sẽ nở ra một tình yêu bền chặt." Hyeongseop nắm lấy tay Hanbin, nói: "Em chưa từng hỏi ai câu này một lần nào trong đời, ngoại trừ anh. Liệu anh có nguyện ý vun đắp nó cùng em cả đời này hay không?"

"Anh...anh." Hanbin gật đầu lia lịa, xúc động đến mức ăn nói cứ lắp ba lắp bắp. Anh vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Hyeongseop, nhỏ giọng đáp: "Anh nguyện ý."

"Sao em chưa nghe thấy gì nhỉ?" Hyeongseop trêu anh.

"Không nói nữa đâu". Hanbin ngượng ngùng bĩu môi nhìn Hyeongseop. Rồi chợt nhận ra người này đã là bạn trai mình, anh liền không e dè gì mà hôn chụt lên má bạn trai một cái.

Hyeongseop giật mình nhìn anh, chỉ vào môi mình cười rất đểu: "Sao anh hôn vào chỗ đó? Hôn vào đây này."

Vậy là Hanbin ứ để ý đến cậu nữa. Mặc sức Hyeongseop dỗ anh. Cậu ôm lấy chú mèo nhỏ của cậu ở trong lòng, thật sự yêu anh quá đi thôi.

Còn quả cầu tuyết đấy chứa đựng bí mật gì, chính Hanbin cũng chẳng biết. Chỉ biết rằng mỗi lần hỏi là một lần bị Hyeongseop cà khịa chỉ số IQ, nên anh chẳng thèm hỏi nữa. Ngoài Hyeongseop ra, người duy nhất biết bí mật này là Taerae, vì chính cậu là người giúp ông anh đặt làm quả cầu tuyết này. Cậu cũng muốn giúp Hanbin lắm, nhưng nhìn thấy anh ngốc ngốc thế này cũng rất dễ thương. Cố lên Hanbin, anh cứ đoán tiếp đi nha.

Bốn mươi năm sau, trong một lần chuyển nhà, ông già Hanbin nhìn thấy quả cầu tuyết năm xưa mà ông cụ Hyeongseop tặng mình. Hai người trong quả cầu tuyết lặng lẽ nắm lấy tay nhau qua năm tháng. Dáng vẻ của họ như khắc họa cả cuộc đời của hai người.

Lúc đó, Hanbin mới vỡ lẽ ra rằng, lời tỏ tình của Hyeongseop chỉ đơn giản là hai chữ "đồng hành" mà thôi.


_Hết_

09/04/2022







Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật