[Đam mỹ] Hắn đang vờ sợ hãi - Bất Gian Bất Giới (Hoàn)

Chương 128 (Hoàn)



Chương 128: Ngoại truyện 2 - Lâm Hổ Thẩm Trạch Đồng, Đào Bách Khả ÂnHách

Ba năm sau, trong một căn cứ nhân loại nhỏ ở vùng núi.

Dân chúng xếp hàng chờ tiêm vào vaccine chống virus zombie, hàng người thật dài đứng từ tờ mờ sáng đến tận lúc mặt trời lên cao ngay cả y tá trực cũng không thể nào nhìn thấy điểm cuối.

Một cô bé mười ba, mười bốn tuổi mang súp đậu xanh đến cho các y tá và dì đã vất vả làm việc hàng giờ đồng hồ, còn đặc biệt lấy hai cốc trà chanh ướp lạnh bằng đá viên chen vào giữa đám đông.

Một người đàn ông trưởng thành ăn mặc như một học giả ngồi sau bàn dài, anh ta lặng lẽ nhìn vào trang bút ký đang mở, trong khi một thanh niên cao lớn và đẹp trai khác được đám đông vây quanh đang kiên nhẫn và tỉ mỉ giải thích cho mọi người những điều nên và không nên làm sau khi tiêm vaccine phòng chống virus zombie.

"Tỷ lệ thành công không được 100%, vẫn có trường hợp ngoại lệ, một vài người vẫn bị nhiễm virus zombie sau khi tiêm..."

Mọi người lập tức xôn xao.

"Nhưng mọi người đừng lo lắng, viện nghiên cứu quốc gia vẫn đang tiếp tục thử nghiệm, tin rằng không bao lâu nữa sẽ cho mọi người một câu tra lời thuyết phục."

"Anh Mèo Con! Bác sĩ Đinh!" Cô gái vừa nhảy chân sáo vừa gọi to, nếu cô không làm ra cái vẻ càn quấy, nếu mình không đi chơi cùng cô thì cô sẽ khóc Lâm Hổ không biết mình sẽ bị đám người kia quấn lấy trong bao lâu nữa --- Anh Tiêu Tê dạy cho cô ấy.

Đinh Nhất Kiệt nâng kính nhìn người đang tới, "... Là Tuân Mộng à."

"Sắp ăn cơm trưa rồi, mọi người cũng về nghỉ ngơi đi ạ." Lâm Hổ mỉm cười xoa đầu một cô bé ngoan ngoãn không khóc quấy được mẹ ôm trong lòng, chờ đám người tản đi Tuân Mộng dẩu mỏ rất không vui nói: "Còn bao lâu nữa, em muốn về rồi!"

"Không phải đã bảo em đi theo đội trưởng Tuân trước rồi à?" Lâm Hổ mở nắp bình trà chanh đưa cho Đinh Nhất Kiệt, "Thầy ơi, thầy uống nước cho đỡ khát."

"Chú em phiền lắm, em muốn nói chuyện với anh cơ."

"Còn mấy trạm nữa thôi." Lâm Hổ an ủi, "Chờ về anh đưa em đi tìm anh Tiêu Tê chơi."

"Anh chỉ muốn anh ấy mau chóng hốt em đi cho nhanh thôi."

"Anh bảo anh ấy đưa em đi chơi xa."

"..."

Đinh Nhất Kiệt vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lâm Hổ, khi ấy y chỉ nghĩ đứa bé này quá gầy, vì khuôn mặt quá nhỏ nên đôi mắt trông rất to, là một búp bê nhỏ suy dinh dưỡng. Không ngờ chớp mắt một cái đã ba năm trôi qua, cậu bé 1m4 ngày nào nay đã gần 1m9, vai rộng chân dài, dinh dưỡng tốt nên sau khi dậy thì cơ thể cũng phát triển, ngay cả anh Tiêu Tê của cậu cũng không muốn đi bên cạnh cậu nữa, nói là nhìn thấy nó cao như thế lại bực mình.

Đinh Nhất Kiệt vào tuổi trung niên có hơi mập ra, dù cao 1m75 nhưng nhìn có hơi thấp, vẻ ngoài của y nho nhã nghiêm chỉnh nhưng đứng cạnh Lâm Hổ mi thanh mục tú, trẻ tuổi đẹp trai chẳng có vẻ gì là thầy giáo và học sinh mà trông giống quý công tử sống trong nhung lụa và thằng chăn ngựa của cậu.

Một ngày nào đó vào ba năm trước, Đinh Nhất Kiệt cũng không nhớ rõ đó là lúc nào, Lâm Hổ bỗng nhiên quyết tâm tới tìm y nói muốn học chữa bệnh, cậu muốn nghiên cứu ra một loại vaccine có thể chống lại virus zombie. Đinh Nhất Kiệt nói cậu nên tử bỏ, cậu không phải thiên tài trong lĩnh vực sinh học, trước mắt cứ học xong cấp hai đi rồi lại nói chuyện.

Nhưng kỳ thật đam mê mới là thiên phú tốt nhất. Đinh Nhất Kiệt không thể nói rõ Lâm Hổ có thật sự hứng thú với virus zombie hay không, y chỉ cảm thấy trong lòng Lâm Hổ có oán hận, nhưng có chấp niệm cũng tốt, đây cũng là một loại động lực thôi thúc người ta tiến tới.

Trước đây qua lại thân thiết với Tiêu Tê xem như Đinh Nhất Kiệt đang trả ơn cứu mạng, nhưng không ngờ lại là một niềm vui ngoài ý muốn. Nội bộ hiệp hội chiến đội bỗng nhiên lòi ra một cái Bộ quản lý người dị năng, đã vậy bộ trưởng còn là một thằng mặt hoa da phấn chỉ được cái mặt, có rất nhiều người dị năng tiến hóa lần hai không phục len lén lên kế hoạch giết Tiêu Tê, để xem còn ai dám quản bố mày.

Nhưng một tháng sau cái đám người dị năng tiến hóa lần hai đó đều biến thành chó săn của Tiêu Tê hết rồi.

Về sau vẫn còn vài thành phần ngoan cố theo dõi người nước ngoài tóc bạc mắt xanh trước giờ vẫn như hình với bóng cùng Tiêu Tê, khi biết không thể dùng vũ lực họ nghĩ quẩn dùng tới một cách vô cùng bỉ ổi.

Nghe nói hơn nửa đêm Tây Tư Diên thấy một cô gái trẻ tuổi ăn mặc hở hang nằm trên giường mình, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Lại nghe nói hơn nửa đêm cô gái trẻ tuổi kia chứng kiến hai anh đẹp trai ôm ôm ấp ấp, quần áo xộc xệch dính nhau suốt từ ngoài cửa vào đến trong này, vẻ mặt càng đặc sắc hơn.

Ăn trưa xong Lâm Hổ bỗng nhiên muốn ra ngoài đi dạo, suy nghĩ này tới một cách đột ngột như trong chỗ u minh tự có thiên ý, bởi bình thường vào lúc này cậu sẽ quay về phòng mình nghỉ ngơi hoặc đọc vài cuốn sách có liên quan đến y học.

Có lẽ vì cảnh núi rừng non nước hữu tình, cậu thản nhiên chấp nhận sự bốc đồng của mình đồng thời biến nó thành hành động, đầu tiên là hỏi Tuân Mộng ở cách vách có muốn đi dạo với mình không, cô nhóc kia đang mải chơi cờ tỷ phú với vài người bạn cùng tuổi quen trong khu an toàn nên nói không đi, còn giục cậu mau đi đi.

Lâm Hổ bất đắc dĩ cười cười, chào hỏi Đinh Nhất Kiệt, lại kiểm tra số đạn còn trong súng mới một mình ra khỏi bệnh viện dã chiến.

Kỹ thuật bắn được kế thừa từ Tiêu Tê, thầy là tay súng thiện xạ nổi tiếng gần xa, chỉ cần một cây súng bắn tỉa đã có thể đạt đến cảnh giới thần kỳ, trò lại chẳng có chút tài cán nào, nhưng được cái chăm chỉ, bây giờ ít nhất đã có thể bắn trúng vai và chân.

--- ít ra không bắn chệch bia.

Không ngờ mới đi được hai bước Lâm Hổ đã nghe thấy tiếng khóc của một bé trai từ chỗ góc nhà, tiếng khóc quá thảm thiết, Lâm Hổ còn thấy đau họng thay nó, hết cách cậu chỉ có thể tiến lên ôm lấy đứa bé, Lâm Mèo Con lấy ra một viên kẹo sữa dổ dành hỏi: "Sao thế, nói cho anh nghe được không?"

Mấy năm nay ba tên trứng thối Tiêu Tê, Khỉ Ốm, Tuân Thiên, một làm Lâm Hổ khóc sẽ cho kẹo, một chọc Tiểu Ngư khóc sẽ cho kẹo, một dọa Tuân Mộng chạy sẽ cho kẹo, hết lần này tới lần khác dùng không biết mệt, tất cả mọi người đều trúng chiêu. Trong đó có cả Tây Tư Diên, anh cũng chỉ có mỗi cái chiêu cho kẹo này để dỗ dành Tiêu Tê, khiến Tiêu Tê được dỗ dành suốt ngày khoe khoang quyển bách khoa toàn thư trưng bày vỏ kẹo của mình, Lưu Huy vui vẻ noi theo nhưng đáng tiếc dường như chỉ có Bạch Nga không có hứng thú gì với kẹo.

Lưu Huy trông có vẻ ngốc nhất lại là kẻ đào hoa chẳng khác gì trồng ba vạn dặm hoa đào, gần thì có hai cô Trần Huỳnh Huỳnh và Triển Thần, xa thì có muôn vàn cô gái xa lạ cầm cưa muốn được gả cho hắn.

Lâm Hổ năm nay vừa tròn 18 tuổi, anh trai nhặt được ngoài đường Tiêu Tê sầu lo chuyện vợ con của cậu đến bạc cả đầu, "Không nhà không xe sao có thể tốt được."

Lâm Hổ: "Hở?"

Bé trai ngước đôi mắt ngập nước nhận kẹo thút thít nói: "Mẹ bảo em xin lỗi.... không xin lỗi, không xin lỗi, thì không được về nhà..."

"À, vậy em đã làm sai chuyện gì?"

"Em... em không... người khác đều nói như vậy, vì sao... lại chỉ có một mình em bị mắng?"

"Tất cả mọi người nói như vậy không có nghĩa là mọi người đều đúng. Nếu em cũng hiểu đó là không tốt vậy em nên đi xin lỗi người ta." Lâm Hổ nhẹ nhàng chỉ dạy, trong lòng thầm nghĩ người mẹ này cũng nghiêm khắc thật, dù muốn dạy dỗ nhưng sao có thể để con ở bên ngoài như vậy, dù trong căn cứ có người canh gác nên zombie không có khả năng xuất hiện nhưng lỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì đúng là hối không kịp.

Cậu bé chăm chú lột giấy gói kẹo, sau khi ăn kẹo xong tâm trạng ổn định hơn rất nhiều, Lâm Hổ hỏi tiếp: "Vậy em đã làm gì để phải xin lỗi?"

"... Bọn em thấy người kia giống zombie, còn ném đá vào chú ấy nữa." Cậu bé nói xong liền đọc một bài đồng dao, gì mà đồ khốn nạn, gì mà zombie ăn thịt người, Lâm Hổ nghe xong liền búng trán đứa nhỏ, "Khó trách mẹ em lại tức giận, em đúng là nên nói xin lỗi."

"Nhưng chú ấy giống zombie lắm mà!"

"Vậy chú ấy có phải là zombie không?"

"... Không ạ... Chú ấy không ăn thịt người, cũng không thúi."

"Em cũng không ăn thịt người, cũng không thúi, nhưng anh thấy em giống zombie."

Cậu bé bị xoay đến hôn mê, ấp úng cãi lại: "Em không giống mà!"

"Anh dẫn em đi xin lỗi được không?" Lâm Hổ thả cậu bé xuống, khóe mắt khẽ liếc thấy phía sau cửa sổ có một người phụ nữ đang vén một góc rèm lên nhìn lúc này cậu mới hiểu người mẹ vẫn luôn ở gần quan tâm con mình. Người phụ nữ nở nụ cười cảm ơn với cậu rồi gật đầu, Lâm Hổ cúi đầu nhìn thẻ bác sĩ treo trước ngực mình mới hiểu rõ nguyên nhân mẹ cậu bé tin tưởng.

Cậu bé suy tư một hồi, cảm thấy hứng thú với kẹo ngọt nên lập tức gật đầu thật mạnh, "Vâng ạ!" Nói xong nó nhấc hai cái chân ngắn ngủn đi trước dẫn đường, thị trấn không lớn cậu bé nhanh chóng dẫn theo Lâm Hổ ra khu vực bên ngoài, ngay khi Lâm Hổ cho rằng cả hai đã ra khỏi phạm vi an toàn đang muốn ngăn nhóc lại thì một khoảnh sân độc lập giữa cây lá xanh tươi bỗng hiện ra trước mắt.

"Chính là chỗ này." Cậu bé quen cửa quen nẻo nhảy lên hòn đá, men theo thân cây cạnh tường nhanh chóng bò lên đầu tường, nó cẩn thận nhô đầu ra thì thầm trong miệng gì mà lính trinh sát số 1 đã tiếp cận vị trí mục tiêu, sau đó nghiêm túc sừng sộ lên, "Quái vật không ở nhà!"

"Gì?"

"..." Cậu bé bị chất giọng bỗng nhiên hạ thấp của Lâm Hổ dọa sợ, khẩn trương nói: "Em, em cũng không biết chú ấy tên gì."

Lúc này phía sau tường bỗng truyền đến một giọng nam giới, Lâm Hổ cảm thấy có chút quen nhưng không nhớ ra được đó là người nào.

"À, là mi hả thằng nhóc khốn nạn, lại đến bắt nạt zombie nhà ông mày đúng không?"

"Không phải!" Cậu bé la toán lên, "Cháu tới để xin lỗi ạ!"

"Xin lỗi?" Người đàn ông hoài nghi, hiển nhiên là không tin, "Trời đổ mưa đỏ à?"

"Thật mà!!"

"Mặc kệ nhóc nói là thật hay giả... nhưng nhóc tới một mình à? Mau về đi, mẹ sẽ lo lắng đấy."

"Còn có một anh nữa đi cùng ạ." Cậu bé nói xong nhìn về phía Lâm Hổ, phía sau tường yên lặng một hồi, lúc sau cửa chính từ từ mở ra.

Lâm Hổ xoay người, đầu tiên là nghi ngờ trong chốc lát, chờ người đàn ông đến gần mới lập tức trợn to hai mắt: "Ân... Ân Hách?"

"Á." Ân Hách cũng bị thanh niên có thể nói ra tên thật của mình dọa sợ, y cau mày lùi sau một bước bày ra tư thế tấn công bất cứ lúc nào. Lâm Hổ vội vàng giải thích: "Em là Lâm Hổ đây, là cậu nhóc bên cạnh Tiêu Tê ấy, anh còn nhớ Tiêu Tê không... Lúc đó em chỉ cao chắc khoảng từng này!!" Lâm Hổ khua tay múa chân.

"..." Ân Hách nghĩ nghĩ, "Không phải chứ... em uống thuốc sâu à?"

Lâm Hổ dở khóc dở cười, "Sao các anh ai cũng nói em như vậy..."

Người quen cũ gặp lại, đơn giản chào hỏi vài câu sau đó lại không biết nói gì. Ân Hách do dự một chút, vẫn là mời: "Vào ngồi chút không? Nhưng đừng để bị dọa nhé."

"Dạ? Dọa gì cơ?"

"Cục cưng, hiếm khi có khách tới, vào chơi không?" Ân Hách không lập tức trả lời vấn đề của Lâm Hổ, y khom lưng nhìn cậu bé đang trèo từ trên cây xuống, cậu bé nhanh chóng lắc đầu, "Cháu phải đi về!"

"Anh đưa em về." Lâm Hổ vội vàng tới đón nó, không ngờ cậu nhóc thành thạo leo xuống rồi chạy xa.

"Đừng để ý tới nó, em mất tích được chứ nó không lạc được đâu." Ân Hách cười nói, "Cho em chọn trà, trà lài, phổ nhị, bích loa xuân hay trà lúa mạch?"

"Nhiều loại thế?" Lâm Hổ rất kinh ngạc, hiện tại mục tiêu phấn đấu của đa số người trên địa cầu là được ăn no, rất ít người bỏ công sức ra để thu hái nhiều loại lá trà như vậy, Đào Bách Khả đẩy cửa ra, "Thích thì làm thôi, dù sao cuộc sống cũng nhàm chán mà, phải kiếm chút chuyện để làm."

Ban đầu khóe môi Lâm Hổ còn khẽ nhếch, đến khi vào trong nhà, thấy người đang ngồi sau bàn đá đã từng đột nhiên biến mất, cậu không biết nên nói gì mở to hai mắt, chốc lát cũng không cử động được.

"Haha." Ân Hách nhịn không được bật cười, "Biết ngay là sẽ dọa được em mà."

"Gã, không phải gã chết rồi ư?" Lâm Hổ lúc này đã không kinh ngạc nổi nữa, phải nói là hoảng sợ, mấy năm qua, ngay cả Tiêu Tê và Tây Tư Diên, mọi người ai cũng tin rằng người này đã chết rồi.

Ân Hách thấy dù Lâm Hổ mâu thuẫn nhưng cũng không quá mãnh liệt, y vừa khẽ thở phào vừa cười cười đi tới phía sau bàn nâng khuôn mặt gã đàn ông lên rồi hôn lên má gã, "Nói sống cũng không đúng, mà nói chết cũng không biết là đã chết hay chưa."

Lúc này Ân Hách mới thấy Đào Bách Khả không thích hợp, gã đàn ông hai mắt vô thần ngây người ngồi trên ghế đá, ánh mắt tan rã. Ân Hách nghiêng người hôn gã thêm lần nữa nhưng Đào Bách Khả cũng không phản ứng lại, hồi lâu sau gã giật giật chân như muốn đứng dậy rời đi nhưng vừa di chuyển Lâm Hổ đã nghe thấy tiếng xích sắt leng keng vang lên, cậu khó hiểu nhìn xuống, thấy dưới chân Đào Bách Khả bị trói lại bằng một đoạn xích to, Ân Hách giải thích: "Không như vậy anh ấy sẽ chạy linh tinh."

"... Gã... ngu rồi?" Lâm Hổ hỏi.

"Em trả lời anh trước, có phải hiện tại anh ấy rất dễ thương không?" Đào Bách Khả nở nụ cười mà Lâm Hổ không thể thấu hiểu, Mèo Con không biết trả lời vấn đề này thế nào mà Ân Hách cũng không chờ cậu trả lời. Y đưa ngón tay đã quen cầm nhíp và ống nghiệm của mình đến bên khóe môi Đào Bách Khả, gã đàn ông không có phản ứng gì với bên ngoài cuối cùng cũng có động tác, gã ngậm lấy ngón tay vẻ mặt dữ tợn cắn xé, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ nhưng trên mặt Ân Hách lại là vẻ vui thích, sức lực rất nhẹ rất nhẹ.

"..." Ân Hách biến thái đến mức reset lại nhận thức cho Lâm Hổ luôn, cậu hít sâu một hơi, "Zombie... Không phải, zombie sao lại..." sao lại không bị thối rữa? Trước mắt Đào Bách Khả mặc dù cư xử như một con zombie nhưng vẻ bề ngoài lại như một người bình thường.

"Anh gọi trạng thái này là "kẻ vô dụng"." Ân Hách rút ngón tay trỏ bị liếm cắn nhưng vẫn khô ráo của mình ra, "Không ăn uống, không bài tiết, mỗi ngày phơi nắng một chút là có thể di chuyển, so với dáng vẻ trước kia giờ anh ấy ngoan ngoãn hơn rất nhiều, khuyết điểm duy nhất là cứ thích chạy tới những nơi phát ra tiếng động lớn, không thể làm gì hơn ngoài trói anh ấy lại."

"..." Lâm Mèo Con không biết phải hình dung như thế nào tâm trạng lúc này của mình, đầu tiên cậu cảm thấy khó trách đứa trẻ lúc nãy nói Đào Bách Khả giống zombie nhưng không thối, nhưng cậu bỗng nhận ra quái vật mà cậu bé nói không ở nơi này.

Ghế đá cũng có tận ba cái, Lâm Hổ có thể dựa vào vị trí khoảnh sân và thái độ của Ân Hách đối với bên ngoài để nhận ra y cũng không hiếu khách.

"Chỉ có hai người thôi à?"

"À không." Ân Hách lắc đầu, ánh mắt lướt qua Lâm Hổ nhìn về phía sau của cậu, "Mới vừa nhắc tới, anh ta về rồi."

Cửa sắt truyền đến tiếng két, Mèo Con nghi ngờ quay đầu lại đối diện với một đôi mắt xanh xám. Người này đeo khẩu trang bịt kín mũi miệng, cả người che đậy kín mít, tóc cũng giấu trong mũ chỉ để lộ đôi mắt đáng sợ không khác gì zombie.

Tim Lâm Hổ đập thình thịch, người kia cũng lùi một bước về phía sau, đôi tay đeo găng không khống chế được buông lỏng làm giỏ trúc rơi xuống đất làm vỡ bốn quả trứng gà và rau dại bên trong.

"Ai dà!!!: Ân Hách đau lòng không thôi, "Anh làm sao vậy?"

Một cái tên không ngừng cuồn cuộn trong đầu, người đàn ông cao lớn khôi ngô trong trí nhớ, cái ôm ấm áp mạnh mẽ, cả cánh tay đều là cơ bắp rắn chắc khác xa vẻ gầy yếu chán chường chỉ cao đến cằm mình của người trước mặt, nhưng Lâm Hổ lại bỗng nhiên liên tưởng cả hai người với nhau, tựa như suy nghĩ muốn đi dạo bỗng nhiên trỗi dậy.

Lâm Hổ không nói ra được, luyến tiếc đọc lên, cậu an tĩnh nhìn từ đầu tới chân người kia một lần, lại nhìn từ dưới lên trên thêm lần nữa.

"Hỏi anh đó Thẩm Trạch Đồng." Ân Hách không biết là cố ý hay là thật sự không nhìn ra gió nổi mây phun giữa hai người, "Không nhận ra à? Tôi cũng không nhìn ra lúc đầu đâu, đây là Lâm Hổ đấy."

Sao Thẩm Trạch Đồng lại không nhận ra? Anh chỉ là không dám mà thôi.

Đôi mắt người đàn ông nhìn về phía trứng vỡ trên mặt đất, chậm chạm cứng ngắc ngồi xổm xuống, Ân Hách lập tức buông Đào Bách Khả ra chạy tới đi hỗ trợ, "Mấy chuyện vặt vãnh này để tôi làm, anh và Lâm Hổ vào nhà trò chuyện một chút đi."

"..." Thẩm Trạch Đồng lại từ từ đứng thẳng người, động tác của anh chậm chạp không giống một người bình thường, hơn nữa quần áo võ trang đầy đủ khiến dự cảm không ổn trong lòng Lâm Hổ càng ngày càng nghiêm trọng, cậu nhìn Thẩm Trạch Đồng không nói một lời nghiêng người đi vào trong nhà liền cùng Ân Hách theo vào.

"Thẩm..." Từ sau khi cao hơn 1m8 Lâm Hổ ngại dùng vẻ ngoài của mình để tỏ ra dễ thương, già mà anh Tiêu Tê anh Khỉ Ốm đều thành tên người, hoặc chỉ một chữ "anh", cậu hơi dừng một chút rồi gọi ba chữ: "Thẩm Trạch Đồng."

Thẩm Trạch Đồng như trước không nói được một lời, anh yên lặng đi vào buồng trong cầm lên một xấp giấy và một cái bút quấn vải thô, Lâm Hổ muốn còn muốn hỏi vì sao Thẩm Trạch Đồng không để ý mình, nhìn cảnh này lập tức tiến lên một bước: "Anh không nói được?"

Người đàn ông đưa lưng về phía cậu khẽ gật đầu, cách một lớp găng tay khiến anh khó khăn cầm bút, cố gắng viết chữ nhưng thất bại, Thẩm Trạch Đồng chỉ đành buông bút xuống. Lâm Hổ nhịn không được an ủi: "Không sao, từ từ sẽ đến..."

Thẩm Trạch Đồng tháo găng tay xuống để lộ bàn tay bầm tím, móng tay nơi đầu ngón tay bén nhọn lại cứng rắn, trên đầu ngón tay còn gồ ghề dính vụn lông lá có vẻ sáng sớm vừa mài qua.

"... Trời ạ." Lâm Hổ vô ý thức nắm góc bàn, thấy Thẩm Trạch Đồng lần nữa cầm bút, ngòi bút xiêu vẹo viết ra tên của mình...

Lâm Hổ

"Sao anh lại biến thành thế này?" Trọng lúc lơ đãng giọng nói của Lâm Hổ mang theo vội vàng xao động, "Anh có bị nhiễm bệnh không? Anh có thể ăn uống không? Anh đã... ăn thịt người chưa?"

Thẩm Trạch Đồng từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu cụp mắt, chữ xiêu vẹo chậm rãi được viết ra---

Ân Hách, có, có thể, không.

Lâm Hổ nắm lấy tay đang cầm bút của Thẩm Trạch Đồng, cậu làm việc lúc nào cũng tay chân nhanh hơn đầu óc, dù Tiêu Tê có dạy dỗ bao lần cũng vẫn tính tình như xưa. Ngón tay xanh tím như trong tưởng tượng, không hề có nhiệt độ, Mèo Con thậm chí còn sinh ra ảo giác mình đang nắm lấy bàn tay của một thi thể.

"Em sẽ bị lây bệnh ư?"

Thẩm Trạch Đồng không dám nhìn vào mắt cậu, khẽ lắc đầu.

Lâm Hổ không ngừng cố gắng, "Em tháo khẩu trang của anh xuống được không?"

"..." Người đàn ông trầm mặc rất lâu, Lâm Hổ đợi một hồi rồi khuỵu chân xuống nhìn mặt Thẩm Trạch Đồng, người đàn ông cúi mặt không rõ cảm xúc, Lâm Hổ cho là anh ngầm đồng ý liền vươn khó tay thử đụng, sau đó tháo cái khẩu trang vô cùng chướng mắt xuống.

Thẩm Trạch Đồng không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, hầu kết lăn lên lộn xuống, bờ môi anh cũng tím đen, trên da hiện lên vẻ xanh tím bất thường, hai gò má nổi những vết hoen tử thi. Lâm Hổ nâng cằm anh lên để anh há miệng ra, Thẩm Trạch Đồng thuận theo để lộ hàm răng sắc bén.

"Ân Hách!" Trong ngực Lâm Hổ chất chứa phẫn nộ chực trào, cậu xé rách cái vỏ khéo léo bên ngoài giận dữ hét lên: "Anh đã làm gì anh ấy?"

"Anh làm cái gì với anh ta được?" Ân Hách đang ngồi ở trên đùi Đào Bách Khả chơi trò gặm tay nhau, "Nếu không có anh thì không biết anh ta đã thối rữa rồi chỉ biết ăn thịt người ở cái xó xỉnh nào rồi."

Lúc trước y giấu thuốc thử virus loại mới trong lòng bàn tay, một nửa dùng cho Đào Bách Khả, nửa còn lại tiêm cho Thẩm Trạch Đồng đang ngồi dưới tán cây chờ chết.

Không ngờ lại tạo ra một quái vật hình người và một người trong lốt quái vật.

Đáng tiếc số liệu đã để lại hết trong căn cứ, không biết có bị người nào nhiễm zombie gặm sạch không, thành phẩm cũng chỉ có một ống đó, rất có thể trên thế giới chỉ có Đào Bách Khả và Thẩm Trạch Đồng là hai cá thể đặc thù.

"Bộ dạng anh ấy bây giờ... Không được, em phải đưa anh ấy đi!"

"Thoải mái nhá." Ân Hách cười híp mắt ngắm Đào Bách Khả, "Anh có A Khả là đủ rồi."

Lâm Hổ xoay người lại nhìn về phía Thẩm Trạch Đồng đứng ở cạnh cửa, "Anh Thẩm, theo em về Tây Dương! Chắc chắn thầy sẽ có cách chữa cho anh."

Thẩm Trạch Đồng lặng lẽ lắc đầu, Lâm Hổ không thể tin, hỏi: "Vì sao chứ?"

Thẩm Trạch Đồng quay đầu vào cửa, chốc lát sau lại mang theo một trang giấy, phía trên chỉ có một hàng chữ: Ở đây rất tốt.

Lâm Hổ nắm chặt tay, cậu hít sâu một hơi nghĩ nếu Tiêu Tê ở đây hắn sẽ làm thế nào -- đầu tiên, vì sao Thẩm Trạch Đồng không muốn về với cậu?

Nếu như là Ân Hách, vẫn còn chút cảm tình, nhưng y mang theo Đào Bách Khả vậy Tiêu Tê nhất định sẽ cho Đào Bách Khả chết thêm lần nữa mới bằng lòng bỏ qua.

Nhưng là Thẩm Trạch Đồng...

"Anh Thẩm, có phải anh cảm thấy mình như vậy... mọi người sẽ thấy kì quái đúng không?" Lâm Hổ thử dùng từ ngữ uyển chuyển để thăm dò: "Sẽ không đâu, anh nghĩ lại đi, Tiêu Tê, Khỉ Ốm, Tây Tư Diên, Lưu Huy nhất định sẽ không nói gì, thầy của em cũng là người tốt, nếu thầy dám có ý kiến với anh em sẽ dỗi cho thầy xem! Còn những người khác, nói thì cứ để họ nói thôi, cũng chẳng sao cả..."

Thẩm Trạch Đồng cúi đầu, lại viết một hàng chữ--

Em phải về, hoạt động buổi chiều bắt đầu rồi.

"Anh nói cho em biết vì sao anh không chịu về." Lâm Hổ đâu có dễ lừa như ba năm trước nữa, cậu cứng đầu đứng trước mặt Thẩm Trạch Đồng không chịu tha cho anh, Ân Hách phía sau mắt điếc tai ngơ đắm chìm trong thế giới hai người, Thẩm Trạch Đồng không nói được một lời, hai người giằng co một hồi Lâm Hổ túm cổ tay anh kéo ra ngoài.

"Em biết vì sao anh không chịu theo em về." Khí thế quanh người Lâm Hổ trong nháy mắt thay đổi, cậu híp mắt trông rất giống Tiêu Tê khi không giả vờ sợ hãi nữa, đáng tiếng vẫn thiếu chút khí thế của kẻ mạnh, nhưng trong chớp mắt ấy nhu thuận và khát máu cũng đủ tạo thành tương phản mạnh mẽ khiến người ta áp lực.

"Anh thích em đúng không?" Lâm Hổ tàn nhẫn nói ra, lúc trước cậu đã quên hết chuyện xảy ra ở bệnh viện Sơn Loan nhưng ba năm qua đã dần nhớ lại toàn bộ, "Anh cứng với em, anh không dám về vì sợ phải thấy em sống chung với người khác, kết hôn, sống rồi chết?"

Thẩm Trạch Đồng nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, Lâm Hổ thấy dòng máu màu đỏ chảy ra thì lại mềm lòng, cậu muốn kích để Thẩm Trạch Đồng thừa nhận anh yêu mình say đắm, lại lợi dụng chút thích này để anh chịu đi với mình, nhưng chút màu máu không bình thường này khiến lòng cậu trong nháy mắt lòng rối như tơ vò, "Anh chảy máu rồi! Cơ thể anh bây giờ có thể tự động cầm máu được không?"

Trong nháy mắt Mèo Con lại biến thành cậu bén bị Đào Bách Khả kèm hai bên trong căn cứ, cậu gắng sức khống chế hơi thở hỗn loạn, trước mặt là Thẩm Trạch Đồng hô hấp dồn dập toàn thân cứng ngắc, cậu nghe thấy Đào Bách Khả châm biếm ra lệnh Thẩm Trạch Đồng tự đâm mình, nếu không vết dao ấy sẽ rơi lên người cậu.

"Đi thôi." Thẩm Trạch Đồng không chút do dự giấu tay vào trong lòng, máu đỏ như thấm sâu vào ác mộng của Lâm Hổ, không thể nghi ngờ điều này có liên quan đến cảnh tượng khi ấy, mỗi vết dao đều là một khoản Lâm Hổ còn nợ, đều là ân tình khắc sâu mà cậu phải gánh vác.

Thẩm Trạch Đồng mở bàn tay ra, hiện nay thân thể của anh không có cảm giác đau, Lâm Hổ không nói anh không hề biết tay mình đang chảy máu. Mèo Con nhanh chóng móc băng vải từ trong túi ra, vì không biết tình huống thân thể Thẩm Trạch Đồng hiện tại nên không dám dùng thuốc lung tung, cũng chỉ có thể thuần thục băng lại cho Thẩm Trạch Đồng.

"Đi theo em đi." Lâm Hổ rút đi sát khí trên người, mềm mại năn nỉ, cậu với tay vào trong áo lấy ra một tấm thẻ nho nhỏ, "Anh Tiêu Tê muốn tiễn anh về Sơn Loan nhưng em không đồng ý... Em vẫn luôn mang theo bên người..."

"... Anh hiểu ý của em không?"

Lâm Hổ trợn tròn đôi mắt hạnh của mình dáng dấp vô cùng khiến người ta yêu thương.

Cậu biết Thẩm Trạch Đồng nhất định sẽ không từ chối.

-- TOÀN VĂN HOÀN –

02.04.2023


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật