( ĐN Jujutsu Kaisen ) Hoang Hải Tựa Thiên Không

Chương 47: Đặc cấp và nhãi con (3)




Sau một ngày một đêm thức trắng để đọc hết hai thùng hồ sơ chất chồng như núi , Sora cuối cùng vẫn quyết định rủ lòng thương để Okkotsu Yuuta ngủ bù và nhiệm vụ sẽ tiếp tục tiến hành bước tiếp theo sau khi hắn ta tỉnh dậy. 


Thực ra thì ban đầu nó không có ý định đó đâu , bởi do khoảng thời gian làm việc một mình quá lâu khiến nó quên rằng trong nhiệm vụ lần này nó còn có thêm một người đồng đội nữa. Và người đồng đội này thì chẳng trâu bò được như nó. Tuy rằng Okkotsu Yuuta cũng có ngỏ lời về việc nó không cần bận tâm về giấc ngủ của hắn nhưng Sora đã kiên quyết muốn hắn phải ngủ bù. 


Đùa chứ ai dám để hắn thức đêm với đôi quầng thâm trên cả mức khủng khiếp đó chứ? Không khéo vài ngày nữa cao chuyên lại có thêm một con panda khác thì khổ.


Trong khi Okkotsu Yuuta ngã lưng trên giường thì Sora vẫn tiếp tục miệt mài với đống tư liệu. Nó đã có một vài suy đoán về nguyền hồn lần này cũng như những truyền thuyết xoay quanh về con nguyền hồn ấy. Tuy rằng nó vẫn chưa có thêm bằng chứng gì cho thấy suy luận của nó là đúng , nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất thì Sora vẫn tìm hiểu kĩ càng thông tin về truyền thuyết ' Đám cưới của cáo ' và những truyền thuyết về loài cáo.


Bởi vì những lời đồn và cả tư liệu thu thập được từ nạn nhân đều chỉ về hướng đó , thật sự khó mà không nghi ngờ. 


Nhưng mà nếu như suy luận của Sora là đúng , vậy thì số người chết hẳn sẽ không dừng lại ở con số 116. 


Còn bây giờ hai vị đặc cấp trẻ tuổi ấy đang đi loanh quanh trong khu rừng thuộc cả hai tỉnh Shizuoka và Yamanashi. Trước đó họ đã xem qua chuyến xe khách của 64 hành khách đã tử vong trước đó cùng hiện trường ở suối nước nóng và cái vùng thôn quê hẻo lánh ở quận Kanbara. Nhưng vì không thu hoạch được gì nhiều nên đó là lý do họ xuất hiện ở cái nơi núi rừng hoang sơ này.


Okkotsu Yuuta bất an ôm chặt bao chú cụ đưa mắt nhìn khắp chung quanh chỉ toàn cây và cây. Lúc nhìn đám rừng này trong sách hắn cứ nghĩ nơi này thực trong lành và yên tĩnh nhưng khi hắn thực sự đi một cách vô định ở trong rừng thì hắn lại chợt thấy sợ. 


Sợ chính sự yên tĩnh và rộng lớn này , sợ cả con nguyền hồn có thể đang ẩn núp ở đây nữa.


Bám sát người thiếu nữ tóc đen bên cạnh , nhìn vẻ mặt bĩnh tĩnh và bước đi một cách tự tin của nó. Okkotsu Yuuta không khỏi nuốt khan , run rẫy hỏi _ " S-Sora , cậu chắc rằng...... chúng ta đang đi đúng hướng chứ? " _


_ " Ai mà biết " _ Sora thẳng thừng đáp , nó không hù dọa đâu, Thực sự chính nó còn chả biết nó đang đi đâu nữa là , nhưng mà cứ đi theo bản năng thôi vì đây vốn dĩ là kế hoạch khả thi nhất mà nó có thể nghĩ ra - xới tung cả cánh rừng lên. Nhìn vẻ mặt trở nên tái xanh đến mức dọa người của Okkotsu Yuuta sau khi nghe lời nói thiếu trách nhiệm của nó , Sora không sao cả nói _ " Đằng nào cũng phải đi mà , cứ tìm hết cả cái rừng là được. Có tao ở đây mày sợ cái gì " _ 


Không , có nó ở đây hắn mới sợ đấy! 


Okkotsu Yuuta âm thầm phun tào , thân là người đã từng bị nó tai họa qua vô số lần hắn đương nhiên có thể ý thức được rằng giữa Sora và con nguyền hồn thì ai mới là kẻ nguy hiểm hơn. Nhưng hắn cũng chỉ dám nói thầm ở trong lòng chứ chả dám chơi ngu như Tobi tóc xoăn. 


Các bạn biết đấy , Sora nổi tiếng đánh người không nhập viện thì đánh thêm lần nữa mà.


Vậy nên để bảo toàn mạng sống của bản thân , Okkotsu Yuuta quyết định ngậm miệng lại và đi sát theo sau Sora để tiến hành kế hoạch lục tung cánh rừng mà chắc chỉ có mình đặc cấp Sora có thể nghĩ ra được. 


Một kế hoạch quá trời là xuất sắc!


Bước đi không có mục đích trong khu rừng hoang sơ không một bóng người , Sora bắt đầu tự hỏi về việc quy mô sức mạnh của con nguyền hồn có thể lớn đến mức nào. Nó có một linh cảm rất tệ hại về nhiệm vụ lần này , một nguyền hồn không biết hình thành từ bao giờ , đã giết rất nhiều người mà đến bây giờ vẫn chưa thể định vị và có khả năng lẩn trốn cực kì cao. Ngẩn đầu nhìn những tán lá cao rộng màu xanh mướt đang chen nhau che lấp cả bầu trời , Sora không khỏi nheo chặt mắt lại.


Có một mùi rất nhẹ.... nhẹ thôi , nhưng nó vẫn cảm nhận được. Rằng ở cái chốn toàn màu xanh lá này có thứ tàn uế giống với tàn uế trên mấy cái xác và hiện trường mấy vụ án mạng.


Tuy rằng mùi ẩm mốc của rừng cây đã che giấu gần hết hơi thở của con nguyền hồn nhưng thứ mùi máu tanh vừa thoáng qua nó hoàn toàn không thể lẫn đi đâu được. Hơn nữa khu rừng này cũng có vấn đề , mọi thứ quá mức yên tĩnh. Đến cả một con kiến hay động vật nhỏ cũng không có. Nơi này yên tĩnh đến mức ngoại trừ cây cỏ thì chẳng còn bất kì sự sống nào khác quanh đây.


Không ngờ nó đánh bậy đánh bạ vậy mà cũng đánh trúng vào hang ổ của địch. 


Tách-----!!


Một cảm giác lành lạnh trượt xuống từ nơi đầu mũi làm gián đoạn dòng suy tư trong đầu của Sora. Nó dừng lại bước chân , khẽ chạm vào nơi đầu mũi còn dư lại cảm giác ươn ướt của khi nãy. 


_ " Mưa sao? " _


_ " Nhưng trời đang nắng mà " _ Okkotsu Yuuta cũng theo đó dừng lại bước chân , ngửa mặt lên nhìn vào nền trời xanh thẳm xa vút. Ánh nắng gay gắt từ bầu trời đầu hạ khiến hắn không thể không nheo chặt mắt lại , cảm thấy thực khó hiểu rằng sao dưới cái nắng oi bức này lại có thể đổ mưa.


Mưa khi trời vẫn đang nắng sao.......


Sora đã từng nghe về một truyền thuyết liên quan đến mưa bóng mây - hiện tượng trời bỗng đổ mưa khi trời vẫn đang nắng. Truyền thuyết Nhật Bản kể rằng mỗi khi có mưa bóng mây , loài cáo sẽ tổ chức lễ rước dâu. Vậy nên mỗi khi đến những ngày như vậy cha mẹ thường sẽ không để con cái ra khỏi nhà vì sợ sẽ bắt gặp đoàn rước dâu và sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng. 


Chưa bao giờ Sora lại thấy bản thân nó tài giỏi như vầy , suy nghĩ của nó đã đúng! Đám cưới của Cáo , tất cả 116 nạn nhân hoặc đều đã từng tham gia lễ hội hôn lễ của Cáo được tổ chức hằng năm tại Yamaguchi vào ngày 3 tháng 11. Nó đã đúng khi quyết định ưu tiên điều tra về sự kiện này , bây giờ khi xâu chuỗi tất cả những sự kiện lại với nhau thì đến kẻ ngốc cũng đoán ra được lời nguyền kia giống với thứ gì. 


Cáo tinh! Lời nguyền đó giống với loài Cáo tinh thích ăn gan người và chuyên ăn cắp gia cầm của người dân.


Vậy thì sẽ có phiền phức lớn đây , khi mà những lời nguyền bị gắn liền với truyền thuyết có niên đại lớn như vậy thì chưa bao giờ là thứ dễ xơi cả. Giờ nó chỉ hy vọng rằng cái thứ kia chỉ là hàng nhái chứ đừng là đặc cấp oán linh giả tưởng Tamamo-no-Mae. Nó đã từng đọc qua về tư liệu của một trong trong mười sáu lời nguyền đặc cấp này rồi và thực sự là phiền không gì kể hết.


Nhìn về phía thiếu niên vẫn còn chưa ý thức được tầm quan trọng của vấn đề , nó mím môi. Nó đã sai khi quyết định mang theo Okkotsu Yuuta đến nơi này. Nếu đối thủ là đặc cấp oán linh giả tưởng Tamamo no Mae , vậy thì cho dù nó có thể tự bảo toàn tính mạng của bản thân nhưng còn hắn ta thì sao? Ai dám đảm bảo rằng hắn ta sẽ không bất thình lình bị giết khi nó đang chiến đấu chứ?


Chưa bao giờ Sora thấy bất an như bây giờ. Nó có thể không sợ chết , nhưng Okkotsu Yuuta thì không như vậy. Hắn ta vẫn phải sống , bởi vì hắn chưa bao giờ thôi khát khao về việc hắn sẽ có một lý do để chứng minh hắn đáng được tồn tại. Vậy nên hắn không thể chết ở đây được , nó không cho phép hắn chết ở chỗ này. 


_ " Này Yuuta " _ Nó nhìn hắn , cái nhìn nghiêm túc đến phát sợ khiến Okkotsu Yuuta theo bản năng căng chặt thân mình. Gương mặt nó lạnh đi , giọng đè nén đầy nghiêm trọng _ " Bắt đầu từ bây giờ nhiệm vụ sẽ do một mình tao tiến hành , việc của mày là quay lại tìm phụ trợ giám sát để về cao chuyên. Tao sẽ mở ' cửa ' đưa mày ra khỏi nơi này " _


_ " K-Khoan đã , tớ sẽ không về cao chuyên " _ Dù bị bất ngờ bởi thái độ nghiêm trọng của nó nhưng Okkotsu Yuuta vẫn rụt rè từ chối mệnh lệnh của nó. Hắn đã tự hứa , hắn sẽ không bao giờ bỏ chạy nữa. Hắn sẽ không bao giờ trở thành kẻ vô dụng chỉ biết là gánh nặng cho đồng đội nữa , vậy nên cho dù thế nào hắn cũng sẽ không bỏ chạy một mình.


Xiết chặt nắm tay , hắn hạ quyết tâm nói _ " Tớ sẽ không bỏ cậu lại , tuyệt đối không! "_


Thiếu niên ấy bóng hình đơn bạc , làn da tái nhợt và đôi quầng thâm chẳng hề có sức sống. Okkotsu Yuuta trong ấn tượng của Sora vẫn luôn là một kẻ yếu đuối , hay khóc nhưng lại ôn nhu đến thảm hại. Hắn chưa bao giờ biết cách từ chối người khác , yếu đuối đến mức vẫn luôn bị đám dân đen hỗn tạp kia bắt nạt mà chẳng phản kháng nổi nhưng lại dành hết ôn nhu và kiên nhẫn để chịu đựng tính nết của nó.


Một kẻ thảm hại như vậy tại giờ khắc quan trọng này lại nhìn nó với thái độ cường ngạnh , vẫn kiên quyết ở lại cho dù rằng bản thân hắn cũng đang rất sợ hãi. Đây có lẽ là lần dũng cảm nhất trong đời hắn , khi mà hắn dám cả gan cãi lời của đầu gấu cao chuyên.


_ " Mày lại phát bệnh gì nữa đây!? Một kẻ cầm katana còn không vững như mày thì chỉ tổ làm món tráng miệng cho con nguyền hồn thôi! Cút về cao chuyên đi!! " _ Sora hét ầm lên đầy giận dữ , gân xanh trên trán nổi lên và nếu không phải còn giữ lại một tia lý trí thì chắc nó đã rút đao ra chém làm đôi tên ngu ngốc trước mặt rồi. 


Nó đã luôn mong rằng ngày nào đó Okkotsu Yuuta có thể trưởng thành , có thể tự mình sống sót mà không có nó. 


Nhưng không phải bây giờ!!


Nó có một niềm tin mãnh liệt rằng nếu hắn còn tiếp tục giở chứng ở chỗ này thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ bị biến thành thức ăn đóng hộp trong tay nguyền rủa. Và dù muốn hay không thì nó cũng không thể để cái viễn cảnh đó diễn ra , Gojo Satoru sẽ giết nó mất thôi.


_ " Nghe đây , hoặc là mày tự nguyện bước qua ' cửa ' để đến chỗ Ijichi hoặc tao sẽ đá đít mày về thẳng cao chuyên ch----------- " _ 


Đinh linh------!!


Tiếng lục lạc ngân vang từ phía xa truyền đến cắt ngang lời đe dọa của Sora , lúc này nó mới ý thức được và chuyển mắt nhìn xung quanh. Sương mù xám xịt nổi lên một cách vô lý , trận mưa rào xối xuống người nó và hắn dẫu cho trời vẫn còn đang nắng rực rỡ. Mọi thứ kì quặc đến không thể kì quặc hơn được nữa.


Đinh linh----!!


Tiếng lục lạc trong veo đó lạc ngân lên một lần nữa , và lần này có vẻ rõ hơn lần trước. Sắc mặt đầu gấu trở nên khó coi vô cùng lập tức vươn tay kéo theo thiếu niên vẫn còn mờ mịt ở bên cạnh trốn vào sau một thân cây lớn. Nhìn vẻ mặt dần rơi vào hoảng loạn của hắn , nó vội đưa tay ra hiệu để hắn im lặng. Sau khi chắc rằng hắn sẽ không mở miệng nó mới đè thấp giọng xuống.


_ " Đoàn rước dâu đang đến , nhắm mắt lại đừng nhìn gì cả " _ Nó ra lệnh.


_ " Và tao sẽ đưa mày ra khỏi đây ngay bây giờ " _


_ " Không! " _ Okkotsu Yuuta làm khẩu hình đáp , tay hắn trở mình thoát khỏi gông cùm rồi trở tay nắm chặt lấy lòng bàn tay của thiếu nữ lại có dấu hiệu sắp bão nổi trước mặt. Nhưng chỉ lần này thôi , chuyện gì hắn cũng có thể nghe theo nó hết , nhưng riêng chuyện này không được.


Càng nghĩ tay hắn càng xiết chặt hơn nữa , giống như hắn đang dùng hết toàn bộ sức lực để giữ lấy điều quý giá nhất của hắn. Mãi mãi cũng sẽ không buông tay , cho dù nó có đánh hắn sống dở chết dở cũng không.


Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Okkotsu Yuuta , Sora bỗng dưng kinh hoảng hét lớn lên và dùng tay đẩy mạnh hắn khiến hắn bị bất ngờ ngã người về phía sau. Hắn có thể thề , chưa bao giờ hắn thấy Sora kinh hoảng như bây giờ. Sự sợ hãi và kinh ngạc hoàn toàn biểu lộ trên mặt nó - điều mà đa phần chỉ xuất hiện trên mặt kẻ thù của nó.


_ " Chạy đi Yuuta!!!! " _


Ở khoảng khắc bị nó đẩy ngã về phía sau cổng không gian , Okkotsu Yuuta thấy thời gian như bị tua chậm lại. Mắt hắn mở to đầy kinh hãi , trong mắt hắn phản chiếu lại vẻ mặt hốt hoảng của Sora , và phía sau chỗ họ là một loạt bóng đen hình dáng kì dị ẩn sau lớp sương mù. Chúng rất gần họ , gần một cách khủng khiếp. Vậy mà hắn chẳng hay biết gì cả , hắn hoàn toàn không ý thức được hóa ra nguyền rủa đã gần họ đến mức này.


' Tôi sẽ luôn ở đây , cho đến khi cậu có thể tự tin sống tốt hơn.... ' 


Sora...... thực là một kẻ biết giữ lời hứa nhỉ?


Ở khoảng khắc chưa đến vài giây ngắn ngủi ấy , mọi thứ diễn ra nhanh thật nhanh vậy mà Okkotsu Yuuta vẫn kịp phản ứng lại vòng tay ôm ghì lấy thiếu nữ tóc đen trước mặt. Cái ôm chặt và nhanh như chớp nhoáng , đây có lẽ là hành động nhanh nhất cả đời hắn và đến Sora thân là đặc cấp cũng chẳng kịp phản ứng lại thì cơ thể gầy mỏng của hắn đã hoàn toàn bao trùm thân hình của nó , đè nặng ở trong lòng ngực. Tựa như bóng đêm đặc sệt cuốn chặt lấy nó , cùng nó bị màn sương kì lạ nuốt chửng. 



......



Tiếng sóng biển ồ ạt xô vào bờ , từng gợn sóng lăn tăn bọt trắng mang theo vị mặn chát truyền vào trong không khí. Mọi thứ đều nồng vị dữ dội và xa vời của một miền biển bao la. Hòa lẫn còn có tiếng chim hải âu vang từ nơi mây xanh trên trời , nơi có những vạt nắng chói chang đang soi rọi xuống từng làn nước trong vắt. Âm thanh ào ạt từng đợt từng đợt vỗ vào bờ cát , như một bản hòa ca yên bình và nhịp nhàng. Đây hẳn là một nơi lý tưởng để nướng thịt......


Khoan đã!! 


Biển!???


Sora giật mình tỉnh giấc khỏi sự ảo tưởng về BBQ cạnh biển của bản thân , nó vội vàng đẩy cái sinh vật đang dán chặt nó ra chỗ khác rồi trợn to mắt nhìn chằm chằm khung cảnh trước mặt.


BBQ cạnh biển là có thật , à không , thế quái nào lại có biển ở đây!???


Sora sốc toàn tập khi nhìn thấy phía bên kia tay vịn là một bãi biển bao la xanh ngát , hương vị mặn nồng và bỏng rát từ biển thổi phà vào mặt nó khiến nó nhận thức rõ nó đang thực sự ở biển. Và ngoài những âm thanh đó ra nó còn thấy cả những con chim hải âu đang lượn lờ trên nền trời xanh chói mắt nữa.


Đây là mơ hay thật vậy? 


Con nguyền hồn chết tiệt đó cũng có khả năng dịch chuyển như nó sao?


Đây là thông tin cực kì tệ đấy! 


Okkotsu Yuuta ở bên cạnh vừa mới bị nó đẩy một phát ngã ngồi ra đất cũng nhanh chóng hoàn hồn lại nhìn cảnh vật xung quanh. Sau đó vẻ mặt hắn cũng chả khác nó là bao , hắn ngơ ngác không nói nên lời khi chứng kiến cảnh này. Phải đến gần phút sau hắn mới lồm cồm ngồi dậy , và sau đó hắn lại phát hiện thêm một bất ngờ khác nữa.


_ " Sora..... " _ Hắn gọi.


_ " ..... cậu nhìn quần áo của chúng ta nè " _ 


Sora khó hiểu nhìn hắn , sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lại quần áo của bản thân theo lời hắn. Và chỉ chưa đến một giây sau đó , lũ hải âu còn chưa kịp bay xà xuống đã bị một tiếng gào thất thanh dọa cho bay trở về trời xanh.


_ " Cái mẹ gì đây!????????? " _


Trên người Sora và Okkotsu Yuuta lúc này là bộ đồng phục hồi sơ trung của cả hai. Làm thế quái nào mà con nguyền hồn đó có thể đổi quần áo cho nó mà nó chả có tí cảm giác nào cơ chứ? Ảo giác ư? Nó hoài nghi chạm vào lớp vải trên người , lòng bàn tay lập tức cảm nhận được cảm giác khô ráp của vật liệu may mặc. Đây không phải ảo ảnh , đây là thật. 


Ngước nhìn vùng biển rộng trước mặt , nếu đây là thật vậy thì làm cách nào bộ giáo phục sơ trung của nó lại xuất hiện? Nguyền hồn có khả năng phục chế đồ vật trong ký ức sao? Nếu vậy thì trong ký ức của nó làm gì có biển chứ. Nhưng nếu cả hai đều là thật thì thuật thức của nguyền hồn lại là cái ? 


Đứng trước một nơi xa lạ được tạo ra bởi một con nguyền hồn nguy hiểm và Sora thì chả biết gì về con nguyền hồn đó khiến nó dần cảm thấy bất lực và cáu khỉnh. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra và giờ thì nó còn bị kẹt ở cái nơi khỉ ho cò gáy cùng một tên nhát gan vô dụng. 


Lẽ ra Okkotsu Yuuta nên nghe lời nó và cút về cao chuyên mới phải chứ! Hắn ôm chặt lấy nó làm cái mẹ gì để giờ cả hai cùng bị kẹt ở một nơi không có đường ra? Nó tự lo cho nó đã không xong giờ nó còn phải vác theo cái của nợ này nữa. Nó ước gì nó đã đạp Okkotsu Yuuta về thẳng cao chuyên thay vì đôi co với hắn.


Trong công cuộc mười mấy năm trời tạo nghiệp với thiên hạ , chưa bao giờ Sora thấy mình bực dọc và khó chịu như bây giờ. Nó giãy nảy ra mặt như một đứa trẻ con bởi sự cố chấp ngu ngốc của Okkotsu Yuuta. 


_ " Mày đi theo tao làm cái mẹ gì chứ hả? " _ 


_ " Mày hả dạ chưa , giờ vì mày mà cả hai cùng bị kẹt ở cái nơi chết tiệt này rồi đó! Nếu có một người trở về yêu cầu chi viện thì mọi chuyện đã chẳng tệ đến mức này! " _ 


_ " Đồ ngu!! Đáng lý ra mày không nên ở đây , sao mày chẳng bao giờ nghe lời vậy hả?! " _


Tâm trạng nó bây giờ đủ tệ đến mức nó có thể tẩn cả mười Gojo Satoru cùng một lúc. Một cổ bực dọc , khó chịu như sóng thần đổ ập vào người nó , khiến nó tức đến phát khóc. Và thực sự thì nó đã khóc , từng giọt nước mắt cứ lăn dài , nóng hổi trượt qua gò má rơi lạch bạch xuống nền đất. Cứ thế càng ngày càng nhiều giọt nước mắt nối tiếp , làm cách nào cũng không thể dừng lại được.


Sora khóc sao?


Đó nhất định là điều khó tin nhất trên đời , không ai nghĩ rằng một kẻ như Ayakumo Sora lại có ngày sẽ bật khóc nức nở như thế cả. Kể cả đó có là Okkotsu Yuuta.


Nhưng nhìn từng giọt nước mắt lần lượt rơi ra khỏi mi mắt nó , tròng mắt màu xanh sáng ngời mà hắn thích nhất giờ phút này phủ đầy mù sương , như bị bão tố phong ba che lấp không còn thấy đâu nên trời xanh. Hắn mới dần dần ý thức được mọi chuyện khủng khiếp đến thế nào.


Hắn đã chọc giận Sora đến mức nó phải phát khóc.


Hắn thà nhìn chằm chằm mấy cái xác đã bị phân hủy gần hết cả đời còn hơn là để chuyện này xảy ra. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hắn sẽ chứng kiến cảnh tượng nó bật khóc vì tức tưởi , chứ đừng nói là hắn lại là lý do khiến nó phải khóc. Chưa bao giờ Okkotsu Yuuta tự thấy mình là một thằng tồi đáng bị tử hình như thế này cả , đây có lẽ là tội nghiệt lớn nhất đời hắn.


Run rẫy vòng tay ôm lấy người con gái đang cố gắng áp lực tiếng khóc nhưng không sao ngăn được nước mắt tràn ra ngoài , động tác hắn nhẹ nhàng kéo nó vào trong người. Đầu hắn cúi thấp dựa sát vào bên tai nó , đồng thời cũng khiến hắn nghe rõ từng âm thanh nghẹn ngào bị nó cắn răng nén giữ lại. Hiện giờ dù người khóc chẳng phải là hắn nhưng Okkotsu Yuuta lại có cảm giác đau xót và khó chịu đến không tả được.


Giống như có thứ gì đó nương theo tiếng khóc của nó đâm chọt vào tim hắn , khiến tim hắn nhói lên từng cơn âm ĩ. Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng rõ ràng mà ý thức được dù người khóc không phải hắn nhưng hắn vẫn như cũ khó thở.


Cảm nhận tiếng khóc khiến tim hắn đau đến xé lòng , bàn tay đang vòng lấy nó càng thêm xiết chặt hơn nữa. Giống như muốn mang theo nó dung nhập vào trong cốt tủy , như vậy thì sẽ không có thứ gì trên đời này có thể tổn thương nó , cũng không có thứ gì trên đời này ngoại trừ hắn có thể trông thấy nó. Bởi vì khi đó , nó sẽ độc thuộc về hắn. Nhưng đồng thời Okkotsu Yuuta cũng không thể chấp nhận chuyện hắn lại là người làm nó tổn thương. Trên đời này không ai biết Okkotsu Yuuta yêu Sora đến thế nào , nhưng chỉ có hắn là biết.


Okkotsu Yuuta yêu Sora nhiều hơn bất cứ ai trên đời , vậy nên hắn không cách nào chấp nhận việc có kẻ dám làm tổn thương nó , kể cả có là hắn thì cũng không được.


Hắn áp lực tiếng nói , hơi khàn tựa như nỉ non ở bên tai nó. Giống như một lời thú tội của kẻ tội đồ đối với Chúa trời , tín ngưỡng đến điên dại lại tựa như van nài đầy hèn mọn. Đúng vậy , hắn là kẻ tội đồ , một kẻ dơ bẩn như hắn sao lại dám làm tín ngưỡng tốt đẹp nhất của hắn phải rơi nước mắt chứ? Chúa trời của hắn , đức tin của hắn , xin người hãy để kẻ hèn mọn như hắn được đưa đôi bàn tay đầy tội lỗi này gạt đi giọt nước mắt thiêng liêng ấy.


_ " Xin cậu.... đừng khóc. Tớ có thể làm bất kì thứ gì Sora à , chỉ xin cậu đừng khóc. Là tớ đã sai , đều là lỗi của tớ. Tớ xin lỗi , Sora à xin cậu đừng khóc " _


Đức tin của hắn ơi , hắn có thể làm bất cứ thứ gì để nó chẳng phải khổ sở rơi nước mắt đến thế nữa. Hắn có thể vì nó làm tất cả để chuộc lại lỗi lầm này. Nhưng nếu được hỏi rằng hắn có hối hận khi làm thế không thì hắn có thể trả lời rằng hắn không.


Bởi vì Okkotsu Yuuta rõ ràng mà ý thức được mỗi khi có thứ gì dính dáng đến Sora , thần kinh của hắn mẫn cảm đến mức chẳng chịu nổi một chút chấn động nào dù cho có là nhỏ nhất. Hắn vô pháp chịu đựng việc sẽ mất đi Sora một lần nữa , một lần để vụt mất nó đã là quá đủ đối với hắn. Nếu còn để chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, Okkotsu Yuuta cũng không biết chính hắn sẽ làm ra chuyện gì.


Vậy nên cho dù nó tức giận vì sự cố chấp của hắn cũng được , bị lạc cùng nhau ở một miền không gian khác bởi nguyền hồn cũng được , chỉ cần nó vẫn còn ở bên cạnh hắn. Vậy thì tất cả những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.


Hắn nhẹ nhàng dỗ dành thiếu nữ trong lòng ngực , miệng không ngừng thề thốt dỗ dành. Ngữ khí hắn chưa bao giờ săn sóc và cẩn thận đến thế này , như thể hắn sợ một lời nói sai của hắn cũng đủ khiến thiếu nữ chịu tổn thương.


Nhưng thực tế thì , ai mà không biết cái người mà Okkotsu Yuuta ảo tưởng rằng hắn phải bảo vệ thực tế lại là con khỉ đầu chó có thể xé xác mọi thực thể tồn tại trên cõi đời này. 


Đúng là tình yêu sẽ khiến con người ta trở nên ngu dốt.


_ " Mày đang cố mưu sát tao đó hả? " _


Tiếng nói nghiến răng lại hơi khàn do vừa mới khóc gian nan truyền vào tai của Okkotsu Yuuta khiến hắn giật mình vội buông lỏng tay ra. Lúc này hắn mới thấy Sora đã ngừng rơi nước mắt từ khi nào và sắc mặt thì dần trở nên đem ngòm nên nhìn nó lúc này vô cùng khó ở.


Thật ra thì lúc nào Sora cũng khó ở cả.


Ngượng ngùng gãi gãi cái ót , Okkotsu Yuuta nhanh chóng chôn chặt những cảm xúc đặc sệt vừa rồi vào nơi u tối nhất trong hắn , chỉ chừa lại một mặt thiếu niên đơn thuần  dần nhuộm đỏ nhìn nó.


Hắn vừa hai lần ôm Sora đấy!!!!!!! Hắn có thể thử lại lần nữa không? 


À Sora sẽ giết hắn mất.


Nhưng mà hắn thực sự muốn ôm Sora thêm lần nữa , hắn thực sự muốn như vậy!! Hay là hắn chọc khóc Sora thêm lần nữa nhỉ? 


Trái ngược với vẻ xoắn xuýt ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn của Okkotsu Yuuta , sắc mặt của Sora thực sự chẳng hề tốt đẹp đi đâu. Nó hiểu rõ bản thân nó hơn bất kì ai trên trần đời này. Vậy nên so với việc nói rằng nó sẽ bật khóc vì một chuyện như thế này thì việc Gojo Satoru trở nên thành thục và trưởng thành hơn nghe có vẻ đáng tin hơn nhiều đấy.


Không có bất kì thứ gì trên đời này có thể khiến nó rơi nước mắt trong hoảng loạn như thế cả , nếu thực sự khó chịu vậy cùng lắm thì dùng nắm đấm giải quyết thôi chứ có gì đâu mà phải khóc. Nhưng có một điều nó có thể chắc rằng , vừa rồi cảm xúc của nó đã bị chi phối mãnh liệt đến mức khiến nó mất kiểm soát và khóc như một tên hề.


Nơi này quả nhiên không bình thường.


Nhưng vấn đề nằm ở chỗ , nơi này rốt cuộc là cái quái gì vậy chứ?


Sora càng nghĩ càng cau chặt đôi mày , vẻ mặt lạnh lẽo nhìn xung quanh. Mọi thứ quá thực , nhưng nó vẫn cảm giác có thứ gì đó ở đây rất kỳ quái. Kiểu như có thứ gì đó bị mắc kẹt ở nơi này khiến nó cảm thấy giữa không khí đang có một tấm màng trong suốt nhưng không thể chạm vào vậy.


Khó chịu cực kì!


_ " Lão đạiiiiiiiiiii---!!! " _


_ " Hả? " _ Sora buộc miệng thốt ra khi bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc đang gọi nó bằng cách xưng hô quen thuộc. Tiếng hô kéo dài đầy ớn lạnh đó nó không thể nào nhầm lẫn được , cả Okkotsu Yuuta cũng nhận ra cái âm thanh ngứa đòn đặc trưng ấy nữa là.


Còn ai ngoài Tobi tóc xoăn nữa!!


Nhưng làm thế quái nào mà thằng chết tiệt đó lại xuất hiện ở đây chứ? Là ảo cảnh hay là người thật vậy? Nguyền hồn lại đang phục chế điều gì đó từ kí ức của họ sao? Càng nghĩ nó càng căng thẳng nhiều hơn là kinh ngạc.


Bóng dáng của thằng tóc xoăn dần hiện ra trong mắt họ , vẫn mái tóc xoăn xù mì che kín cả mắt và nụ cười ngờ nghệch như mấy thằng chơi đá mà tóc xoăn vẫn tự nhận đấy là điển trai. Cậu ta cũng mặc bộ đồng phục xộc xệch và không cài cúc áo như trong kí ức của họ , một chút cũng không sai lệch đang từ nơi xa chạy ùa đến như một cơn lốc.


_ " Lão đạiiiiiii " _ Tobi tóc xoăn lao thẳng đến chỗ của Sora , hơn một nửa trọng lượng cơ thể đều treo ở trên người nó khiến Sora không khỏi lảo đảo vài bước. Đối diện với ánh mắt như muốn giết người của Sora , cậu lại nở nụ cười ngu ngốc để lấy lòng nó _ " Lão đại à , bọn mày đi lâu quá làm tao tìm mệt muốn chết " _


_ " Giờ mà mày còn không bỏ tay ra khỏi người tao là tao đem mày làm mồi cho cá đó " _ Sora mỉm cười đằng đằng sát khí , dùng một tay bóp mạnh vào vai Tobisaru khiến cậu ta kêu lên đau đớn. 


_ " A a a a a a a a------!! Lão đại , đau đau đau đau đau " _


_ " Đừng bóp nữa đau quá , tao sai rồi , đau quá!! " _


Nhìn Tobisaru khoa trương ôm chặt cứng cơ thể đứng núp ở phía sau lưng của Okkotsu Yuuta , vẻ mặt ủy khuất hề hề lên án nhìn nó khiến Sora không khỏi ghét bỏ hừ lạnh.


_ " Phế vật! " _


_ " Lão đại làm như ai cũng trâu bò như mày vậy đó " _ Tobisaru bĩu môi thấp giọng phản bác.


Lỗ tai của Sora giật giật , nó hét ầm lên _ " Mày nói ai giống trâu bò hả thằng tóc quắn kia!! " _


_ " A a a a a lão đại tao sai rồi mà!!!!! " _


_ " Các cậu à..... " _ Okkotsu Yuuta nhỏ yếu , bất lực , tuyệt vọng nhìn chằm chằm hai người bạn đầu gấu của mình lại đuổi bắt nhau chạy vòng vòng. Trong tiếng gió biển còn có tiếng mắng chửi dọa giết của Sora và tiếng la thất thanh của Tobisaru.


Cảnh tượng này đã từng diễn ra vô số lần trong kí ức của hắn , nhưng vẫn không khi nào khiến hắn thôi không hoài niệm về bầu trời tươi đẹp này.


Gặp được bọn họ , là điều may mắn nhất của hắn. 


Sau khi kết thúc màn đuổi bắt thì ba người bọn họ cuối cùng cũng có thể đi hàng ngang trong sự yên bình. Nhưng mà sự yên bình nào cũng phải đánh đổi bằng những cuộc chiến , những giọt nước mắt và những nỗi thương tật.


Tobisaru đi ở phía ngoài cùng nghẹn ngào khóc thút thít , tay bưng chặt lấy một bên mặt bị đánh đến sưng vù lên như bị ong đốt. Vẻ ngoài vốn đã vì mái tóc mà trở nên dị hợm giờ đây trông cậu chẳng khác gì thằng ăn mày , trông buồn cười không chịu được.


Sora đi ở giữa vẻ mặt hằn học như sắp đánh cả thế giới. Và thực tế thì nó đã đánh rồi , người đi bên cạnh nó là nạn nhân đầu tiên chứ đâu nữa.


Okkotsu Yuu đi ở trong cùng vẻ mặt bất đắc dĩ không ngừng nghĩ cách xoa dịu cơn tức của Sora. Hắn đã làm điều này rất nhiều lần trước đây và chưa bao giờ hắn thành công cả. Sự nổi đóa muốn đánh người của Sora lúc nào cũng như một cơn lốc , không có thứ gì có thể cản nổi việc nó đánh ai đó nhập viện cả.


Nhìn sang Tobisaru vẫn không ngừng khóc chít chít như bị ai lấy đi trinh tiết , hắn ngượng ngùng an ủi vài câu _ " Tobi-kun cậu vẫn còn đau lắm sao? Phía trước có cửa hàng tiện lợi , tớ mua đá chườm cho cậu nhé " _


_ " Huhu gương mặt đẹp trai của tao. Bị đánh thành như vầy thì sao tao còn làm nam thần được nữa , đi thẩm mỹ viện không biết có cứu được không nữa huhu " _


_ " Lão đại à mày ghen tỵ với nhan sắc của tao có đúng không? Sao mày có thể ra tay tàn độc như vậy với gương mặt của mỹ nam thần như tao chứ? " _


_ " Huhu " _


Cuối cùng , Sora thật sự không thể nghe lọt thêm một từ ngữ buồn nôn nào từ cái miệng của cậu ta nữa , nó quay phắt sang bóp chặt lấy cổ Tobisaru , gằn giọng _ " Câm miệng! " _


Cảm thấy bản thân còn chưa đe dọa đủ , nó nói thêm _ " Mày mà còn mở miệng nữa là tao bẻ răng mày đó " _


Sora một khi đã ra tay thì đến xương người nó còn đánh gãy được thì huống hồ gì vài cái răng , nó có thể đảm bảo nếu Tobisaru còn dám mở miệng thì nó sẵn sàng tạo điều kiện cho cậu ta đi làm một bộ răng giả mới.


Bị đe dọa , Tobisaru nhanh chóng gật đầu lia lịa rồi dùng tay bịt chặt lấy miệng của mình. Đùa chứ thách thức lão đại là điều không nên nha , nó sẽ bẻ răng cậu thật cho mà coi. Nhưng mà lão đại cũng chỉ nói là không cho nói chuyện , nhắn tin cũng được mà nhỉ?


Sự yên lặng đầy bình yên của Sora còn chưa bắt đầu được 5 phút thì đã liên tục bị âm thanh chuông báo tin nhắn quấy rầy không ngừng. Và 2 phút sau đó nữa , sự chịu đựng của Sora đã đến mức cực hạn. Nó quay phắt sang rồi gào lên _ " Mẹ mày tóc quắn!! Tao sẽ chặt tay mày!!!! " _


_ " Mày chỉ nói là không cho tao mở miệng chứ có cấm tao không được nhắn tin đâu!! Lão đại mày vô lý như vậy là không được đâuuuuu " _



_oOo_



_ " Vào thời Edo , Tokugawa Ieyasu đánh bại liên quân bốn mươi Daimyo ......... " _ Vị thầy giáo với đôi kính cận dày và một nửa đầu bị hói mặc một bộ vét màu nâu đứng trên bục giảng , trên tay cầm một quyển sách lịch sử có niên đại gần gấp đôi số tuổi của mình. Sora nhận ra ông ấy , ông thầy dạy lịch sử năm hai này là người đã luôn âm thầm lặng lẽ mách lẻo nó với chủ nhiệm chứ đâu.


Đùa chứ nó cũng cay ông thầy này lắm đấy , nhưng mà đây không phải lúc để trả thù.


_ " Tại sao tao vẫn phải học dù đã tốt nghiệp? Lẽ ra con nguyền hồn nên làm gì đó có ích hơn việc bắt tao nghe lại mấy cái thứ này " _ Vẫn cái vị trí quen thuộc như ngày nào , Sora chán đến chết nhét chân vào hộc bàn rồi ngã người ra sau lưng ghế dựa. Gương mặt không chút hứng thú ngẩn lên nhìn trần nhà , chao ôi con nguyền hồn đã dàn dựng mọi thứ tốt đấy chứ. Mọi thứ vẫn giống hệt như trong ký ức của nó.


_ " Sora à cậu đang mặc váy đó " _ Okkotsu Yuuta ở bên cạnh lúng túng khoa tay múa chân trước cái dáng ngồi không giống một ai của con đầu gấu , hắn vội che đi gương mặt đỏ lừ của bản thân bằng cuốn sách lịch sử. Nhưng những âm thanh rầu rĩ đầy ngượng ngùng vẫn thoát ra từ sau những trang sách chi chít chữ hòng nhắc nhở nó hãy chú ý cái dáng ngồi của bản thân.


_ " Rồi rồi rồi " _ Nó thừa biết dù bản thân có giải thích cả trăm lần rằng nó có mặc quần đùi bên trong thì Okkotsu Yuuta cũng sẽ bằng một cách nào đó từ chối tiếp thu cái chuyện nó mặc quần đùi bên trong. Vậy nên nó lựa chọn việc bỏ chân xuống thay vì tiếp tục nói mãi một câu vô nghĩa như thế.


_ " Mày có cảm nhận được gì không? " _


_ " G-Gì cơ? " _ Okkotsu Yuuta cẩn thận ló mặt ra khỏi cuốn sách , sau khi chắc rằng nó đã chịu bỏ chân xuống hẳn hoi mà mới chịu bỏ hẳn cuốn sách xuống , tò mò đưa mặt lại hỏi _ " Cậu phát hiện ra gì sao? "_


_ " Hmmmmmmm tự dưng tao muốn đi wc quá  " _ Vừa nói nó vừa nghênh mặt ra cười.


_ " Sora cậu có thể nghiêm túc một chút được không? " _ Hắn dùng ánh mắt cá chết nhìn nó.


_ " Đùa tí thôi mà " _ Nó nói xong liền ngã hết phần lưng ra sau như thể nó chả có cái xương sống nào , hai tay buông thòng xuống một cách tự do _ " Nhưng mà hãy hưởng thụ đi , tao có thể chắc với mày rằng con nguyền hồn này sở hữu năng lực cực kì thú vị đấy. Không phải thứ gì cũng có thể tạo ra một ảo cảnh chân thật đến vậy đâu " _


_ " Ảo cảnh sao? Nhưng lỡ như....... " _


_ " Đây là ảo cảnh , Yuuta " _ Nó nhắc lại , chắc nịch _ " Thằng tóc xoăn khi nãy là giả , dù tao biết rất giống thật nhưng đừng để bị mắc lừa. Nếu là một không gian khác vậy thì tao đã cảm nhận được sự dịch chuyển của duy độ và dao động giữa các miền không gian rồi mới phải " _


Là kẻ được mệnh danh là sở hữu thuật thức không gian mạnh nhất lịch sử , Sora có đủ tự tin để khẳng định suy đoán của bản thân. Tuy rằng thuật thức bị hạn chế nhưng Sora vẫn có thể miễn cưỡng dùng chú thuật để kiểm tra vùng không gian xung quanh và tất cả đều thu về số liệu ảo.


Điều đó có nghĩa là vùng không gian này là giả , nhưng Sora không thể chắc rằng liệu cơ thể thật của họ có đang rơi vào thuật thức cùng với tâm trí họ hay không. Nhưng ra khỏi đây là cả một vấn đề lớn đấy. Vì nếu nguyền hồn dùng mảnh vụn ký ức của họ để đắp nặn nên ảo cảnh thì nguyền hồn cũng có thể tạo ra những nỗi sợ dựa theo ký ức của họ.


Sora thì..... ờm , thứ gì có thể làm con khỉ đầu chó này sợ hãi chứ? Chẳng có cái mẹ gì trên đời có thể làm được điều đó cả! Nhưng Okkotsu Yuuta thì không chắc , hắn ta có cả tá thứ để sợ và Sora thề nếu hắn dám tưởng tượng ra thứ gì đó kì quái thì nó sẽ khiến hắn hiểu cái gì gọi là sự thống nhất giữa các mặt đối lập với nhau.


_ " Thôi được rồi , đừng căng thẳng thế. Không có gì phải sợ cả nên thoải mái đi " _ Nó không để ý xua tay vài cái khi trông thấy cái nhăn mày đăm chiêu của tên cùng bàn , rời mông khỏi ghế , nó bước vòng sang phía sau người hắn ta.


_ " Cậu đi đâu thế? " _


_ " Đi bài tiết nước thải và chất độc qua đường tiết niệu! " _ Sora vứt lại một câu rồi nghênh ngang rời khỏi lớp mà chẳng thèm bận tâm đến giáo viên trên bục giảng. Và tất nhiên , chẳng ai dám ý kiến với hành xử tùy tiện của vị đầu gấu đứng đầu cả trường cả.


_ " Nhưng cậu mới ngồi được 10 phút...... " _ Nhìn theo bóng dáng mờ mờ lướt qua ô cửa kính ngoài hành lang , Okkotsu Yuuta không khỏi lầm bầm trong miệng _ " Bộ đường tiết niệu của cậu ấy gặp vấn đề sao? " _


Sora rời khỏi dãy phòng học , dựa theo ký ức đi xuống thang lầu dẫn xuống mặt đất. Tuy rằng tầng hai cũng có nhà vệ sinh nhưng nó lại chỉ luôn sử dụng nhà vệ sinh ở dưới mặt đất. Bởi vì làm như vậy sẽ kéo dài được thêm một chút thời gian trốn học , mà lâu dần cũng trở thành thói quen nên Sora cũng lười sửa lại. Vậy nên mỗi lần nó đi vệ sinh đều sẽ theo thói quen dùng nhà vệ sinh ở dưới mặt đất.


Đi ngang qua đại sảnh lớn của trường , Sora nhàm chán quay ra nhìn chiếc đồng hồ lớn tướng treo giữa sảnh lớn. Bây giờ là 3 giờ 15 phút chiều , còn gần nửa tiếng nữa mới tan học.


_ " Buồn ngủ quá.... " _ Nó lầm bầm rồi ngáp nhẹ một cái , sau đó đút tay vào túi váy nhấc chân đi vào nhà vệ sinh ở phía sau dãy phòng học bên cạnh đại sảnh.


Ngôi trường này vốn dĩ không nên yên lặng như thế.


Đậy lại nắp bồn cầu , Sora nhàm chán ngồi lên rồi chống tay nghĩ thầm. Lẽ ra những lúc thế này ngôi trường mục nát này phải tràn đầy thứ âm thanh chửi rủa của lũ du côn tóc vuốt keo hay những màn đánh hội đồng của đám giòi bọ sống hùa theo bầy chứ chả phải yên tĩnh như thế này. Đến cả bóng dáng mấy thằng nghiện hay trốn sau mấy dãy phòng học hút thuốc lá cũng không thấy nốt.


Dưới cái nắng chói chang của mùa hạ này , ngôi trường này im lặng đến nỗi cũng chỉ còn lại tiếng ve kêu. Sự khác thường này khiến Sora càng ý thức rõ hơn về việc đây thực sự chỉ là một ảo cảnh do nguyền hồn tạo ra.


Nhưng tại sao lại giam họ trong ảo cảnh dựng lên bằng ký ức của họ? Hơn nữa còn là những dòng ký ức vô hại. Mục đích cuối cùng là gì? Và làm cách nào để thoát ra khỏi chỗ này?


Miên man tự hỏi một lúc lâu , cho đến khi đầu gối nó bắt đầu tê mỏi và nó gần như đã chẳng thể cảm giác được đôi chân của mình. Sora mới chấp nhận dứt khỏi dòng suy tư của bản thân. Vươn tay ra phía sau ấn vào cần gạt nước , âm thanh ào ạt cuốn trôi mọi thứ tiếp nối vang lên , nhưng lại chẳng thể nào cuốn trôi đi những phiền não trong nó lúc này.


Có lẽ nó nên chấp nhận rằng nó và Okkotsu Yuuta sẽ bị kẹt ở cái nơi quái đản này một thời gian. 


Okkotsu Yuuta nhàm chán ngồi chống cằm ở trong lớp , những kiến thức mà thầy lịch sử đang dạy hắn đã học qua vào lúc năm hai sơ trung rồi. Mà sau khi kết thúc cuộc trò chuyện khi nãy thì giờ hắn cũng chẳng còn hứng thú học lại nữa.


Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi họ ở trong một ảo cảnh chứ? Lỡ như ảo cảnh lại thay đổi lần nữa thì sao? Hắn không thể ngừng căng thẳng mỗi khi nghĩ về những gì tệ hại có thể xảy ra ở giây tiếp theo. 


Cọt kẹt------!!


Okkotsu Yuuta theo bản năng nhìn về phía cửa lớp , nét lo lắng trên mặt hắn nhanh chóng giãn ra khi trông thấy bóng dáng người con gái đang tiến lại gần. Ngay khi Sora kéo ghế ra ngồi xuống hắn lập tức thò đầu sang hỏi với vẻ mặt hết sức nghi hoặc.


_ " Sao cậu về nhanh thế? Có chuyện gì à? "_


_ " Gì cơ? Tao đi gần nửa tiếng mà? Gần tới giờ tan học luôn rồi " _ Sora nhìn hắn , cả mặt tràn ngập sự khó hiểu. Nhìn vẻ mặt mờ mịt ngu ngốc của tên nhát gan trước mắt , nó cười nhếch mép chế giễu _ " Bộ mày sợ tới nỗi quên thời gian luôn rồi hả? " _


_ " Không phải " _ Hắn lắc đầu , gương mặt vì kích động mà hơi hơi đỏ lên. Hắn gấp gáp chỉ tay về phía đồng hồ ở phía sau bàn giáo viên , ngữ khí đầy hối hả _ " Cậu nhìn kìa " _ 


_ " Từ lúc cậu ra khỏi lớp đến nay đã qua phút nào đâu " _ 





________________________________________________________________________________

Đôi lời của tác giả : Tui ngoi lên rồi đây hehe








































Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật