Trở thành kẻ vô lại nhà Bá tước (501-700)

Chap 634: Quán trọ Yêu thương của Hy vọng và phiêu lưu tuyệt vời (1)



"...Chúa tể?"

Dodori, người chưa từng nghe về Sheritt, nghiêng đầu bối rối, nhưng Cale không có thời gian để giải thích.

"Choi Han."

Choi Han bắt đầu nói giống như đã biết Cale muốn cậu ấy làm gì.

"Tôi sẽ ở lại và thông báo cho điện hạ về tình hình."

Điều đó có nghĩa là cậu ấy sẽ tham gia với tư cách là người đại diện cho Cale.

Cale gật đầu.

'Tên này là một kẻ ngây thơ, thế nên hắn sẽ làm tốt việc.'

Choi Han và Thế tử Alberu, hai người này biết rõ nhất về tình hình hiện tại của cậu, nên có thể xử lý bất kỳ tình huống kỳ lạ nào xảy ra.

Cale cảm thấy cậu có những người đáng tin cậy hỗ trợ mình.

"Việc chuẩn bị đã hoàn tất."

Cale nhìn những con Rồng khác sau khi nghe thấy giọng của Eruhaben.

Mila đang đi về phía cậu với một nụ cười dịu dàng và Dodori đi bên cạnh, Rasheel cứng đờ người một cách khó xử khi bước tới, và Dodori đang vui vẻ bước đi sau khi nghe tin họ sẽ đi cùng nhau.

- ...Nhân loại.

Cale bắt đầu nói trong khi vỗ lưng Raon.

"Chúng ta nên đi thôi?"

Một ánh sáng vàng trắng chói lọi, và tất cả mọi người ngoại trừ Choi Han đều biến mất.

"C, cái gì vừa-"

Tham mưu trưởng vội vã đến sau khi được một người hầu liên lạc, không biết phải nghĩ gì khi nhìn Cale biến mất.

Ông tự nhiên đi về phía người có thể cho mình câu trả lời.

"Choi Han-nim. Tôi có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra không?"

Nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt Tham mưu trưởng.

Hiện đang có một cuộc họp bí mật giữa những người đứng đầu/ lãnh đạo của các vương quốc trên khắp Tây lục địa. Một trong những người lẽ ra phải biết tầm quan trọng của cuộc họp như vậy vừa biến mất.

Choi Han bắt đầu bước đi khi trả lời lại.

"Một người nào đó, ngày hôm nay có thể chỉ để lại cơ thể."

Những người theo sau Choi Han mở to mắt và run sợ.

Để lại cơ thể.

Đồng nghĩa có thể chết.

'Đó là ai?'

Họ muốn hỏi ai có thể chết, nhưng họ biết đó là điều không nên hỏi.

Chỉ có một sự im lặng thậm chí còn khó xử hơn. Tham mưu trưởng không thể phá vỡ sự im lặng và thay vào đó nhìn Choi Han đầy ngưỡng mộ.

'Ngài ấy không hề run sợ.'

Mặc dù tuổi của Choi Han không ai biết rõ, nhưng vẻ ngoài trẻ tuổi này, được biết đến là Swordmaster trẻ tuổi nhất. Tuổi t1c của cậu ấy có lẽ tương ứng với ngoại hình.

Nhưng một thanh niên như vậy lại bình tĩnh khi nói về cái chết của ai đó.

'...Các anh hùng chắc chắn sẽ được bao quanh bởi các anh hùng khác.'

Tham mưu trưởng bắt đầu nghĩ về anh hùng và cạnh anh hùng cũng đầy anh hùng. Sau đó nghĩ đến cái chết và cảm thấy như thể mình đang bị ngạt thở.

Sự ngột ngạt này có lẽ là do áp lực mà những anh hùng đó luôn phải đối mặt.

Đó là lý do tại sao Tham mưu trưởng tránh đường cho Choi Han, người đang bước vào một căn phòng có một cảm giác nặng nề với một loại áp lực khác mà không chút do dự.

Choi Han bước vào phòng họp và làm lật tung căn phòng bằng những lời nói của mình.

Cuộc họp tạm dừng vì cậu đến bất ngờ, và Alberu bật dậy nhìn Choi Han với vẻ bối rối.

"Choi Han, không, thầy? Điều gì mang cậu đến nơi này vậy?"

Đôi mắt anh đang đặt câu hỏi.

'Ta nghĩ các cậu đang kéo Rồng vào bên trong?'

Choi Han khẽ lắc đầu và bắt đầu nói.

"Thưa điện hạ. Cale-nim phải rời đi vì những vấn đề khẩn cấp, thế nên tôi đến thay. Tôi được yêu cầu tham gia thay mặt cậu ấy."

Cale đã rời đi vì những vấn đề khẩn cấp.

Câu đó khiến Toonka, Litana, Valentino, Clopeh Sekka và những người đại diện còn lại nhìn về phía Choi Han với ánh mắt sắc bén.

Họ đến đây để hỏi về tình trạng của Cale, nhưng người anh hùng đó đã rời đi vì những vấn đề khẩn cấp mà không hề ló mặt.

Cả phòng chìm vào im lặng trong giây lát

"...Sức khỏe của thiếu gia Cale có vấn đề gì sao?"

Litana phá vỡ sự im lặng để thận trọng hỏi câu hỏi đó.

Choi Han không nghĩ nhiều về điều đó và trả lời một cách thành thật.

"Sức khỏe của cậu ấy không bao giờ tốt."

Cậu cần cung cấp thông tin về cuộc đàm phán với Rồng và tình trạng Rồng lai cho Alberu mà không thông báo cho những người khác.

Đó là lý do tại sao cậu thành thật trả lời câu hỏi của Litana trong khi bước lại gần Alberu.

"Sức khỏe của cậu ấy, sức khỏe của cậu ấy tệ đến mức nào-"

Giọng Litana run run và thậm chí không thể nói hết câu, nhưng Choi Han không nhận ra.

Cậu đang tập trung vào việc giảm bớt gánh nặng cho Alberu, vì hình như Alberu đang nghĩ Cale đã gây ra rắc rối.

"Bạn thân của ta bị bệnh sao?!"

Choi Han thờ ơ kể cho họ nghe về những điều cậu đã thấy sau khi nghe Toonka đặt câu hỏi.

"Cậy ấy ho ra máu và ngất đi vài ngày trước và không thể kiểm soát được tay chân run rẩy của mình."

Cale yếu đuối mà Choi Han đã nhìn thấy, một cách tự nhiên, trong thời gian Cale là Kim Rok Soo.

"Tuy nhiên, cậu ấy đã sống sót với mong muốn cứu tất cả mọi người và thay đổi tương lai. Cậ ấy đau đớn đến mức giống như trái tim sẽ bị xé toạc, nhưng ngay cả như vậy cũng không thể ngăn được Cale-nim."

"...C, Choi Han-"

Alberu bấy ngờ đến mức quên gọi Choi Han là 'thầy', mà thay vào đó gọi thẳng tên.

"A."

Choi Han cuối cùng cũng nhận ra những gì mình vừa làm.

'Mình phạm sai lầm rồi.'

Kim Rok Soo và Cale.

Choi Han, người coi hai người như cùng một người, đã nói về việc Cale đã như thế nào khi chiến đấu chống lại con quái vật không xếp Cấp.

Tình trạng hiện tại của Cale không tệ lắm.

Hơi gầy và xanh xao, nhưng... dạo này sức khỏe tốt hơn trước rất nhiều nhờ ăn uống điều độ và nghỉ ngơi hợp lý.

Choi Han cảm thấy ớn lạnh kỳ lạ và quay lưng lại với Alberu để nhìn quanh phòng họp nằm ở nơi sâu nhất của cung điện.

Những đại diện khác nhau của mỗi vương quốc đang ngồi quanh bàn. Mỗi người họ đều có một vài người lãnh đạo đi cùng và cũng có những người túc trực quanh phòng để bảo vệ tất cả họ.

Con ngươi của mọi người đều run lên, không giấu được vẻ chấn động.

"...Trời ơi."

Cloph Sekka, người đã ngồi yên lặng cho đến lúc đó, khẽ thở dài trước khi bắt đầu nói.

"Thật xấu hổ."

Khuôn mặt đầy lo lắng của anh ta dường như thậm chí còn tồi tệ hơn bình thường.

"Ngay cả khi đó là con đường của một anh hùng sẽ đi vào lịch sử... Là một người đang sống trong cùng khung thời gian với anh hùng đó và là đại diện của một vương quốc, tôi không thể chỉ ngồi yên được."

Alberu và Choi Han là những người duy nhất có thể nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Clopeh.

Họ nghĩ họ có thể cảm nhận được mong muốn mạnh mẽ của Clopeh là đuổi theo Cale, người đã tạo ra một huyền thoại, để bản thân cũng có thể trở thành một phần của huyền thoại đó.

"Chúng tôi chắc chắn sẽ tham gia cùng người anh hùng Cale Henituse trong cuộc chiến vì công lý khủng khiếp nhưng cao quý của ngài ấy."

Anh thực sự muốn làm như vậy.

Ý chí giúp đỡ mạnh mẽ của Cloph đã khiến một người nhiệt tình khác hưởng ứng.

Baaaaang!

"Tôi cũng sẽ tham gia cùng người bạn thân của mình! Tấm khiên sẽ không bị vỡ!"

Đương nhiên là Toonka.

Nhưng mong muốn cháy bỏng được giúp đỡ cũng dần lấp đầy trái tim của những người khác. Một số người trong số họ tỏ ra thụ động, nhưng chắc hẳn họ đã cảm nhận được cảm giác chung của căn phòng khi họ lặng lẽ gật đầu.

Đây là điều mà Choi Han, Alberu và đặc biệt là Cale hoàn toàn không ngờ tới.

* * *

Một lâu đài đen tráng lệ rất phù hợp với Khu rừng bóng tối xuất hiện trước mặt Cale.

"Ồồồồồồồồồồồ!"

Bản chất hùng vĩ của nó khiến Dodori phấn khích thốt lên.

"Cậu thực sự đã có một căn cứ ẩn! Ồ! Đó là một tòa lâu đài màu đen hoàn toàn tương phản với White Star! Thậm chí còn nằm trong Dạ Lâm nữa! Ai biết được cậu đã có sự chuẩn bị như vậy chứ!"

"Dodori."

Mẹ của Dodori, Mila, đặt một tay lên vai Dodori và nhẹ nhàng nói.

"Im lặng."

"Mẹ, làm sao con có thể đứng yên khi nhìn vào tòa lâu đài đen đang khiến tim con đập loạn nhịp-"

Dodori định cãi lại mẹ mình rồi nhanh chóng im lặng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Mila.

'Mình cần phải nghe lời mẹ mỗi khi mẹ dùng ánh mắt đó.'

Cuộc đời Rồng của cậu đã kéo dài 14 năm. Đây là một trong nhiều bài học mà cậu đã học được sau nhiều năm khó khăn.

Mila rời mắt khỏi Dodori đã bình tĩnh lại.

"Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng..."

Cô ấy nhìn Cale và Raon không còn tàng hình nữa và tiếp tục nói.

"Tôi đoán mình cần phải đợi."

"Tôi cũng tò mò đấy!"

Dodori thêm vào vì tò mò trước khi nhanh chóng im lặng. Đó là vì ánh mắt của mẹ.

Tuy nhiên, Dodori cũng bắt đầu cau mày khi nhìn vào khuôn mặt của Raon.

Trước đây cậu mới chỉ nhìn thấy hậu bối Rồng này một lần, có lẽ đó là lý do tại sao cậu cảm thấy lo lắng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Raon.

'Điều gì đã xảy ra mà anh ấy cần phải lao ra gần như ngay lập tức?'

Dodori im lặng.

Tương tự với Rasheel. Con Rồng vẫn mặc bộ đồ ngủ lặng lẽ nhìn xung quanh.

Không giống như Dodori, không phải vì biểu hiện của Raon.

'...Lâu đài đen đó không phải là lâu đài bình thường.'

Hắn đang nhìn vào tòa lâu đài màu đen trước mặt.

Hắn có thể nói tòa lâu đài này có gì đó rất độc đáo.

Dodori có lẽ không thể nhận ra, nhưng những con Rồng ở cấp độ của Rasheel và Mila đã lạnh người sau khi cảm nhận được các vòng tròn ma pháp được khắc trong lâu đài và cảm nhận được lượng mana xung quanh.

Họ cũng có thể cảm thấy một sự hiện diện mạnh mẽ bên trong.

Kétttttt-

Cánh cổng của lâu đài tự mở ra.

Rasheel và Mila đã chắc chắn.

'...Đó là một con Rồng.'

Chắc chắn có một con Rồng khác ở đây.

'Có phải đó là Chúa tể không?'

'Đó là Chúa tể Rồng.'

Họ nghe thấy giọng nói của Cale vào lúc đó.

"Tôi phải vào trước. Nếu được, phiền mọi người chờ ở phòng tiếp khách tầng một được không?"

Chú thuật sư Gashan và Lock tình cờ ở bên trong bước ra chào đón họ.

"Thiếu gia!"

"...Thiếu gia."

Cả hai người đều có biểu cảm dữ dội trên khuôn mặt.

"Gashan, chăm sóc tốt cho những vị khách quý của chúng ta."

"Vâng. Tôi hiểu rồi. Xin mời vào trong."

Gashan nhìn Raon một lúc trước khi quay đi.

Cale bắt đầu đi phía sau Lock, người đã quay lại để dẫn đường cho cậu.

Raon có một biểu cảm khó diễn tả trên khuôn mặt khi bay cạnh Cale. Nó không run như trước.

Eruhaben cũng đi sau họ một bước.

"Phòng ở đằng kia."

Lock dừng lại trước cửa căn phòng biệt lập nhất bên trong lâu đài đen.

"...Ở đây."

Cậu không cần phải nói ai đã ở đây.

Rồng lai và Sheritt. Chắc là hai người họ đang ở bên trong.

Cale đứng bên ngoài cánh cửa đó một lúc.

'Nó phức tạp lắm.'

Rồng lai là một cá thể cực kỳ phức tạp đối với Cale.

Cậu không nắm lấy tay nắm cửa.

Cá nhân đã mở cổng lâu đài không mở cửa.

"Tôi đây."

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra khi Cale nói điều đó.

Sheritt, người đang ngồi trên ghế gài, chạm mắt với Cale.

Không, cô ấy dang tay về phía Raon, người đang lơ lửng sau vai Cale.

"Con sẽ đến đây chứ?"

Raon sau đó lặng lẽ bay đến và rúc vào vòng tay của cô ta.

Ánh mắt của Raon hướng về phía bên trong căn phòng.

Đôi mắt của Cale di chuyển theo cùng một hướng.

"Ugh! Mm."

Tương tự như cách Cale đã làm trong trận chiến cuối cùng chống lại quái vật không xếp Cấp...

Tử mana và thuộc tính ánh sáng của hắn ta liên tục xung đột và khiến cho Rồng lai lăn lộn  với tay chân run rẩy, cảm thấy như thể trái tim mình sắp nổ tung.

"Ugh, ugh, cuối cùng thì, ugh."

Rồng lai không thể nói.

Cale bước đến chỗ đó.

Cale ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh giường và bắt đầu nói.

"Ta đoán ngươi cuối cùng đã đạt đến giới hạn của mình."

Rồng lai bắt đầu mỉm cười mặc dù Cale có vẻ nghiêm túc.

Một dòng máu đen nhỏ xuống khóe miệng.

"Ugh, đúng thế. Tôi đã sống trong một thời gian dài."

"Vậy thì, ngươi sẽ chết?"

Rồng lai tự giễu sau khi nghe giọng điệu lạnh lùng của Cale một lần nữa.

Cale đã từng hỏi Rồng lai một câu hỏi trong quá khứ.

'Ngươi, ngươi sẽ làm gì nếu có cơ hội để bắt đầu lại?'

Đó là ngày mà Rồng lai đã kể cho Chúa tể Sheritt và Raon mọi chuyện.

Cơ hội đó là để Rồng lai ở lại lâu đài đen, tương tự như Chúa tể Sheritt.

Rồng lai cố gắng lấy lại nhịp thở khi nói.

"Tôi, mm. Tôi là một tên khốn đáng chết."

"Đúng. Ngay cả cái chết cũng quá dễ dàng nếu xem xét tất cả những điều khủng khiếp mà ngươi đã làm. Ngươi có quá nhiều tội lỗi phải trả giá."

Giọng nói của Cale cực kỳ lạnh lùng và vô cảm.

Tuy nhiên, Rồng lai bắt đầu cười.

"...Hahaa ....."

Đó là bởi vì hắnnhìn thấy ánh mắt phức tạp trong mắt Cale.

Hắn mở miệng nói.

Giọng run run như thể có thể cắt đứt bất cứ lúc nào.

"...Tuy nhiên... tôi, tôi không muốn biến mất như thế này."

Trái tim vô cùng đau đớn, mỗi phút lại da9u.

Hắn đã sống hơn nửa năm trong khi đối mặt với nỗi đau vô tận tưởng chừng như cơ thể sẽ bị xé thành từng mảnh.

Tuy nhiên, đây là khoảng thời gian yên bình nhất trong hơn 900 năm cuộc đời của Rồng lai.

'...Và mình đã rất hạnh phúc.'

Hắn hạnh phúc đến nỗi cứ tự nhủ rằng mình không xứng đáng được hạnh phúc.

Bởi vì điều đó...

Bởi vì hắn đã cảm thấy như vậy...

"Tôi muốn trả giá cho tội lỗi của mình."

Hắn cũng muốn trả thù.

Cale có thể nhìn thấy ngọn lửa bên trong đôi mắt của Rồng lai.

"Tôi sẽ không ở trong lâu đài đen."

Cale đã từng nói với hắn thế này.

'Nghỉ ngơi một chút và sau đó bọn ta sẽ tấn công Arm khi ta gọi lại cho ngươi... Ngươi sẽ đi cùng ta để tấn công Arm.'

'Ngươi sẽ phá hủy căn cứ bí mật của Arm với ta trước khi chết. Thoả thuận là thế.'

Cale đã mang theo Rồng lai để tấn công căn cứ của Arm và lấy lại dinh thự của Molan. Họ cũng đã phá hủy căn cứ cạnh Cổng vào Thế giới Quỷ, khu vực xung quanh Vương quốc Endable hiện tại.

Tuy nhiên, White Star và Arm vẫn ở xung quanh.

Lời hứa giữa Cale và Rồng lai vẫn chưa được hoàn thành.

Rồng lai đã sắp xếp kiến ​​thức về ma pháp của mình khi ở trong lâu đài này.

Hắn cũng đã tiến hành một số nghiên cứu.

Hắn đang tìm cách giết White Star.

Hắn không bao giờ nhìn vào bất cứ điều gì có thể cho phép mình sống.

Linh hồn hắn ngập tràn cảm giác tội lỗi cứ mỗi khi cảm thấy dù chỉ một chút hạnh phúc.

"Cá nhân tôi. Đích thân tôi sẽ chặt đầu tên khốn đó và giết hắn."

"Cái gì?

Cale nhìn lại Rồng lai với vẻ mặt như đang hỏiđang nói nhảm nhí gì thế.

Không có cách nào để duy trì cơ thể của Rồng lai.

Lúc đó có người bước vào phòng.

"Thiếu gia."

Cale nhìn người bước đến gần mình.

Áo choàng đen của người đó đang kéo lê trên mặt đất.

"Tôi tin rằng ngài có thể cần lời giải thích của tôi."

Đó là Mary.

"Cho dù đó là lâu đài hay xương cốt này... Tất cả chúng đều cần vòng tròn ma pháp. Tôi tin rằng mình có thể tạo ra những chiếc xương đủ cứng cáp để xử lý những vòng tròn ma pháp."

Đôi mắt của Cale mờ đi trong giây lát.

Mary lấy ra một đống giấy tờ, nhìn giống như đã có người đã xem qua chúng khá nhiều. Những tờ giấy này chứa đầy những biểu thức và công thức liên quan đến vòng tròn ma pháp. Cậu có thể cảm nhận được sự kiên trì và cống hiến của cô để làm cho nó hoạt động.

Giọng nói điềm tĩnh của Mary tràn ngập căn phòng.

"Một con Cốt Long di chuyển theo ý chí của chính nó. Có khả năng cao là tôi sẽ có thể thực hiện yêu cầu của ngài Rồng lai."

'...Cốt Long? Họ có...?'

Ánh mắt của Cale hướng về phía Rồng lai.

"...Ngươi sắp trở thành Cốt Long à?"

Rồng lai mỉm cười.

Mary thờ ơ nói tiếp giống như đang đọc một cuốn sách.

"Tuy nhiên, cả Cốt Long và Ngài Rồng lai sẽ ra đi mãi mãi nếu xương gãy. Đây chỉ là một lời nhắc nhở rằng White Star đã tiêu diệt rất nhiều Không đoàn Skeleton của tôi rồi. Xương chắc khỏe nhưng đồng thời cũng yếu."

Mặc dù Rồng lai bị giới hạn trong lâu đài đen, nhưng hắn có thể sống yên bình ở đây.

Sau đó, có một phương pháp khác mà hắn có thể chiến đấu một lần nữa, nhưng sẽ chết ngay khi chiếc xương có vòng tròn ma pháp được khắc trên đó bị phá hủy.

Rồng lai bắt đầu nói chuyện với Cale, Raon và mọi người khác trong phòng.

Hắn ít nhất cần phải có được sự cho phép của họ để làm điều này.

"Tôi muốn trở thành con Rồng mà tên khốn đó đã muốn tôi trở thành bấy lâu nay và chiến đấu chống lại hắn."

Đó là mong muốn cuối cùng và duy nhất còn lại của hắn.
-----

Up 1 chương để báo mọi người biết mình vẫn còn sống, chỉ là hơi bận nên 2 tuần nay không up thôi :))))


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật