Trở thành kẻ vô lại nhà Bá tước (501-700)

Chap 630: Không phải vùng đất hỗn loạn (2)



"Vậy thì ta sẽ nhanh chóng đến chỗ mẹ! Ta phải nhanh lên!"

Dodori dường như đang vội vã chạy về phía sân hiên.

- ...Nhân loại! Ngươi đang lừa Rồng hồng sao? Ngươi tính đánh tên ngốc đó từ phía sau? Tại sao lại cười như vậy? Ông nội Ron đã nói ta hãy cho ông ấy biết nếu ngươi có hành động kỳ lạ! Đây đúng là một quyết định khó khăn mà!

Cale vẫn nở một nụ cười dịu dàng và tiếp tục nói một cách ấm áp.

"Dodori-nim, không cần phải vội vàng như vậy đâu."

"Không không! Mẹ ta có thể không mở cửa nông trại cho ta đâu! Ta đã trộm lấy một hộp trái cây trong vườn để trả tiền mua đồ khi ta bỏ nhà đi! Ha ha ha ha!"

'Hửm? Một nông trại? Vườn cây?'

- Nhân loại! Tên đó vừa nói một nông trại đó! Đó là một con Rồng đang mở một vườn cây ăn quả! Ta không thể tin được lại có một con Rồng trồng đồ ăn đó! Thật là một con Rồng thực sự hoành tráng!

Cale quay lại sau khi cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng từ bên cạnh mình.

Cậu có thể thấy Choi Han đang đứng đó.

Choi Han, vẫn khuôn mặt ngây thơ như mọi khi nhưng đôi mắt đang rực cháy. Cale nghĩ đến hy vọng nhỏ nhoi của Choi Jung Soo và Lee Soo Hyuk dành cho cậu.

Choi Han đang nhìn Dodori với ánh mắt hơi buồn. Cale đột nhiên ớn lạnh. Cậu cảm thấy mình nên nhanh chóng đẩy Dodori đi.

"Dodori-nim, chúc ngài có một chuyến đi an toàn!"

Dodori lúc này đang đứng trên lan can sân thượng. Cười rạng rỡ và vẫy tay về phía hai con người và một con Rồng nhỏ đang ở đó để nói lời tạm biệt.

"Tạm biệt! Ta nhất định sẽ không bị mẹ đánh chết và sống sót quay lại!"

Paaaaat!

Dodori để lại những lời đáng sợ đó và biến mất.

Raon bay vào trong và tóm gọn về cuộc gặp mặt vừa rồi.

"Nhân loại! Rồng hồng có vẻ giống với Clopeh điên, khoảng 50%! Ta thực sự muốn đi thăm nông trại và vườn cây ăn quả đó!"

"Tôi thực sự muốn đi thăm nó."

Cale gạt đi lời nhận xét quả quyết của Choi Han. Lúc này cậu đang rất hạnh phúc.

Thái tử đã âm thầm tìm kiếm Rồng được một thời gian với sự giúp đỡ của Dark Elf và Elf. Eruhaben và Sheritt cũng đang giúp cậu, nhưng đến lúc này họ vẫn chưa có kết quả gì.

'Không thể tìm thấy tất cả các con Rồng.'

Bây giờ White Star có thể tấn công Thành phố Puzzle hoặc một nơi nào khác trong tương lai gần, tốt hơn hết là tập hợp lực lượng họ có ngay bây giờ.

Đó là lý do tại sao Cale tập trung vào những vấn đề khác hơn là tìm Rồng.

'Nhưng một con Rồng đã tự mình bước vào! Và còn là hai nữa!'

Cậu bắt đầu nghĩ đến mẹ của Dodori.

'Eruhaben-nim là con Rồng già nhất. Việc bà ấy có thể gọi Eruhaben-nim là một con Rồng ngạo mạn nghĩa là bà ấy nhỏ hơn Eruhaben-nim nhưng vẫn tầm tuổi đó.'

Cậu không biết bà ta sẽ mạnh như thế nào.

Nụ cười trên khuôn mặt của Cale chỉ tiếp tục tươi hơn.

- Nhân loại! Nụ cười của ngươi sặc mùi khả nghi!

Đó là lý do tại sao cậu không quan tâm đến lời của Raon và chuẩn bị đi ngủ.

"Vậy thì tôi sẽ gặp cậu vào ngày mai, Cale-nim. Xin đừng quên về vườn cây ăn trái."

Choi Han cũng rời đi và Cale nằm xuống giường. Cậu chỉ có thể cuộn tròn ở một bên vì Raon đã chiếm giữa giường.

"Haha."

Cale không thể không cười.

Deruth đã sử dụng tiền của mình để tập trung ở đây rất nhiều cá nhân mạnh mẽ. Trong đó cũng có hai con Rồng.

Cậu đã không phải làm gì tập trung những mảnh ghép bất ngờ, nhưng Cale rất vui về việc sức mạnh của nhóm được tăng lên.

"Ha."

Cậu tiếp tục cười khúc khích và chìm vào giấc ngủ.

Đã lâu rồi cậu không ngủ ngon như vậy.

* * *

Ngày hôm sau.

10 giờ sáng. Thời tiết vẫn còn khá ấm vì đang ở giữa tháng 11.

"...Gì vậy?"

Cale đã thức dậy sau giấc ngủ ngon và hiện đang ngồi trên ghế dài nhìn ra bên ngoài.

Cậu có thể nhìn thấy bên ngoài hàng rào cao của ngôi nhà vì phòng ngủ của cậu ở trên tầng ba.

"...Tại sao mọi người tụ tập ở đó để ném những cánh hoa và thứ bột lấp lánh thế?"

Họ đang ở thủ đô, nhưng đây là khu vực của giới quý tộc nên nhìn chung rất yên tĩnh.

Hầu hết những ngôi nhà ở đây đều vắng tanh vì tất cả đều ở trong lãnh địa của mình trừ khi họ làm việc ở thủ đô.

Khu vực này thường yên tĩnh hơn nhiều so với chợ hoặc quảng trường nơi tất cả người dân đi qua hàng ngày.

"Đáng ra nó phải là một nơi yên tĩnh......"

Đó là cách nó vẫn luôn như vậy.

Tuy nhiên, khu vực phía trước Điền trang Henituse và khu vực lân cận lại mang đến cảm giác như đang ở giữa một lễ hội.

Có gần hai hoặc ba trăm người ngoài kia.

"Nhân loại! Ta có thể đi xem chuyện gì đang xảy ra không?"

"Đi đi."

"Được rồi! 30 phút nữa ta sẽ quay lại! Chúng ta cần cùng nhau đi cung điện ăn cơm!"

Raon tàng hình và nhanh chóng bay ra ngoài trong khi Choi Han mang cho cậu một tách trà.

"Mm."

Cale ngập ngừng một lúc.

"Beacrox nói với tôi là phải đảm bảo cậu có uống trà. Anh ta nói trà chanh này được làm bằng những quả chanh mới được bảo quản kỹ lưỡng."

"...Ừ, được rồi."

"Ồ, và đây là một cái bánh táo. Raon lấy một ít ra cho cậu."

"À... Chắc chắn rồi."

Đống bánh táo lớn khiến tầm mắt Cale bắt đầu run rẩy.

Tuy nhiên, Cale đã uống trà chanh trước, cảm thấy khao khát và vui vẻ.

Tại thời điểm đó...

- Nhân loại! Tất cả bọn họ! Tất cả bọn họ!

Cậu chợt nghe thấy giọng nói vội vàng của Raon.

'Hửm?'

Cale nhảy dựng lên sau khi nghe giọng Raon.

Trà chanh gần như tràn ra khỏi cốc.

- Nhân loại!

Raon tiếp tục hét lên.

- Mọi người đều nói ngươi vĩ đại và hùng mạnh! Họ đang nói người anh hùng sẽ không bao giờ được nhìn thấy trên thế giới này nữa đã trở lại! Đó là lý do tại sao tất cả đều vui vẻ chạy ra đường!

Tối hôm qua...

Cale đã nhận thấy rất nhiều cửa sổ đang mở khi cậu vừa đến.

Cale không biết điều đó, nhưng những người giúp việc được thuê và quý tộc của mỗi nơi cư trú đang nhìn qua cửa sổ và ngay lập tức thông báo cho chủ nhân biết về sự trở lại của Cale Henituse.

Những người đó sau đó đã thông báo cho những người khác và hầu như mọi người ở thủ đô đều biết việc cậu đến vào lúc 10 giờ sáng nay.

Cale là người duy nhất không biết.

- Nhân loại, họ nói họ đang cổ vũ cho ngươi vì đó là tất cả những gì họ có thể làm! Đó là lý do tại sao họ đang ném những cánh hoa màu đỏ xung quanh nơi này!

Sau đó Cale nhận thấy, trong khi khu vực bên ngoài Điền trang Henituse đầy ắp người, thì những nơi khác trông khá hoang vắng.

- Ha!

Raon thở dốc và Cale cảm thấy ớn lạnh, giống như có người đang dùng nước đá xoa lưng mình.

- Họ nói có một nhóm đang tụ tập ở đây! Hơn một nửa trong số họ là thành viên của một nhóm gọi là YHW!

'...Cái gì? ...Một nhóm?'

Những ngón tay của Cale hơi run khi cầm tách trà.

Cậu cảm thấy có vẻ mình đã nghe thấy một từ viết tắt mà cậu không nên biết.

YHW.

Cậu không muốn tìm hiểu xem nó là viết tắt của từ gì.

Tuy nhiên, Raon không ngừng cung cấp thông tin cho Cale.

– Đó là tập hợp của những người đang cổ vũ và mong muốn giúp Thiếu gia Khiên bạc, một người anh hùng sẽ không thấy được lần thứ 2 trên thế giới này nữa! (Lưu ý: YHW là viết tắt của Thiếu gia Khiên bạc theo phiên âm tiếng Hàn). Họ còn nói sẽ không dung thứ cho những kẻ đố kỵ và nói xấu ngươi! Ôi trời ạ! Nhân loại! Ta cũng muốn tham gia nhóm này! A, nhưng ta có một cảm giác kỳ lạ, chúng ta không nên để Clopeh phát hiện ra nhóm này!

Cale bắt đầu suy nghĩ.

'Mấy cái này nghĩa là gì?'

Những người bình thường nói chung không thể dễ dàng tiếp cận những quý tộc.

Ngoài ra, chắc chắn sẽ có sự ghen tị nếu có người đạt được thứ gì đó to lớn và trở nên rất thành công.

Đó là lý do tại sao nhiều anh hùng trong suốt lịch sử cuối cùng đã đánh mất sức mạnh và danh tiếng của họ.

'Nhưng có một nhóm cổ vũ cho mình, một quý tộc, và có hơn 100 thành viên trong nhóm đó?'

Quên việc bất ngờ đi đi, Cale đang nghĩ mấy thứ này không thực tế.

Nhưng có điều cậu không biết.

Những cuốn sách bán chạy nhất trong các hiệu sách trên khắp Vương quốc Roan đều là những cuốn sách liên quan đến Cale và nhóm của cậu.

Những người này lần đầu tiên chứng kiến ​​chiến tranh trên khắp Tây lục địa sau một thời gian dài, cũng như họ đã quen với hòa bình đã tồn tại hàng chục năm ở đây.

Điều này cực kỳ khó đối với mọi người và họ cần ai đó hoặc thứ gì đó giúp họ giữ bình tĩnh.

Mọi người sẽ tự nhiên đi tìm kiếm các anh hùng ngay cả khi không ai ép buộc họ.

Người dân ở thủ đô phản ứng nhạy cảm hơn với thông tin về anh hùng Cale Henituse hơn Cale nghĩ.

Tại sao họ không ghen tị với cậu?

Hơn một nửa số thành viên của nhóm này là những người sống sót sau vụ khủng bố Quảng trường của Arm trước đó.

Họ là những người đã được cứu khi lần đầu tiên Cale sử dụng Khiên Bất hoại.

Làm sao mà những người được Cale cứu trong sự cố đó hoặc nhờ những chiến công khác của cậu trong cuộc chiến với Liên minh bất khuất lại ghen tị lại với người cứu mình được?

Cá nhân Cale Henituse không đạt được bất cứ điều gì cho mọi thứ mà cậu đã làm.

Gia tộc Henituse đã trở thành một Công quốc, nhưng bên cạnh đó, Cale đã không được hưởng lợi cá nhân từ mọi thứ cậu đã làm cho Vương quốc Roan và Tây lục địa.

Tất cả họ đều biết danh hiệu Chỉ huy của cậu chỉ là một danh hiệu tạm thời và thậm chí còn chưa nhận được lãnh thổ hay tước hiệu nào cả, đó là những thứ mà hầu hết những người vốn có những chiến tích ít hơn cậu đã làm được từ lâu.

Hơn nữa, có vẻ như cậu đang sống một cuộc sống bình lặng khác với khi bảo vệ mọi người và chiến đấu vì sự an toàn của họ.

Cậu là một người, dường như không quan tâm đến danh tiếng hay sức mạnh quyền lực.

Hình ảnh của Cale Henituse trước mắt công chúng khiến mọi người không khỏi nể phục và dõi theo cậu.

Nó giống như có bao nhiêu cá nhân mạnh đã đến làm việc cho Công quốc Henituse, với những người khác hiện đang trên đường làm việc đó.

- À! Ngoài ra còn có một nhóm người hâm mộ cho Choi Han, Rosalyn và Mary! Ohhhhhhh! Nhân loại! Ta muốn tham gia tất cả các nhóm này!

"Aigoo, đầu ta."

Cale, người không biết gì về những điều này và chỉ muốn trở thành một kẻ lười biếng giàu có trong tương lai, chỉ có thể hoài nghi thở dài.

Cậu không nói nên lời khi nhét bánh táo và trà chanh vào miệng theo thói quen. Cậu không biết Choi Han đang nhìn cậu với vẻ mặt hài lòng.

* * *

Alberu có vẻ mặt bối rối khi đặt nĩa và dao xuống.

"... Em trai bé nhỏ của ta ơi. Tại sao hầu như không ăn gì thế?"

Một bữa ăn nhẹ thay cho bữa tiệc thịnh soạn được bày trên chiếc bàn tròn. Tuy nhiên, bữa ăn được cho là bữa ăn nhẹ này lại đầy ắp những món ăn vô cùng sang trọng và đẹp mắt.

"...Thưa điện hạ."

"Sao?"

Alberu bắt đầu cau mày sau khi thấy Cale hầu như không ăn gì và không nói gì, giống như muốn khóc.

"...Tôi no rồi."

"Ha."

Alberu lắc đầu.

Anh chỉ có thể tặc lưỡi sau khi thấy Cale nói đã no sau khi chỉ ăn hai miếng bít tết.

Anh chuyển ánh mắt và nhìn về phía Choi Han và Raon.

Anh đã đẩy người hầu của mình đi và chỉ có bốn người họ ở đây.

"Này, Thế tử! Đầu bếp cung điện nấu ăn ngon như Beacrox nấu! Ngon!"

Raon trông rất dễ thương với nước sốt đầy miệng, Choi Han thì đang cười và ăn không ngừng.

Alberu quay lại nhìn Cale với ánh mắt nghi ngờ.

"Đầu bếp cung điện của bọn ta đã làm những món ăn ngon nhất sau khi nghe tin em trai ta sẽ đến. Tại sao lại không ăn nhiều hơn một chút? Nó không thể có mùi vị tệ đâu, phải không?"

Sau đó anh nhìn vào cơ thể yếu ớt của Cale.

"...Thưa điện hạ."

"Sao?"

"Ngài có biết tôi đã nhìn thấy những gì trên đường đến cung điện không?"

"Hm?"

"Ngài có biết khi vào cung tôi đã nhìn thấy những ánh mắt gì không?"

Alberu lặng lẽ thở dài sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cale.

"A."

Lần này Cale đến gặp Alberu một cách bình thường. Đó là lý do tại sao nhiều người hầu, người giúp việc và quản lý trong cung nhìn thấy cậu bước vào. Alberu không thể không nghĩ đến những gì có lẽ đang xảy ra lúc này.

"Thưa điện hạ. Ngài đã nghe nói về một nhóm được gọi là YHW chưa?"

"...Không. Đó là gì?"

Lúc này Alberu giả vờ không biết gì cả.

"Haaaaaaaa."

Cale thở dài thườn thượt rồi nhìn Alberu với ánh mắt lấp lánh. Đôi mắt như đang bùng lửa.

"Điện hạ! Ngài PHẢI để tôi là một kẻ lười biếng trong tương lai!"

"Tất nhiên rồi. Ta sẽ để cậu là một kẻ lười biếng giàu có. Một kẻ lười biếng không phải lo lắng về bất cứ điều gì."

"Ngài thực sự là mặt trời rực rỡ và lấp lánh của Vương quốc Roan."

"Sao cậu lại nói một điều hiển nhiên như vậy? Ăn thôi."

Cale lắc đầu sau khi nghe Alberu bảo cậu ăn.

"Không, tôi thực sự no rồi. Trước khi đến đây, tôi đã ăn một ít bánh táo và uống một ít trà chanh."

Có lẽ đã ăn hết ba bánh táo.

Có thể đã uống 1 lít trà chanh cùng với nó.

"...Haaaa."

Giờ đến lượt Alberu thở dài và lắc đầu.

'Thằng nhóc này vừa nói đã no sau khi uống một tách trà và một miếng bánh.'

Đó có lẽ là những món ăn nhẹ mà họ đã cho cậu ta vào buổi sáng.

Alberu cảm thấy có vẻ như mình biết lý do đằng sau bản chất yếu đuối của Cale.

'...Tên khốn đáng thương.'

Cale đột nhiên buồn bã sau khi thấy Alberu nhìn cậu với ánh mắt thương hại, tuy nhiên, cậu bắt đầu cười khúc khích vì vị vua tương lai này nói sẽ được phép lười biếng.

Alberu nhìn cậu với ánh mắt thậm chí còn thương hại hơn và Cale thậm chí còn khó chịu hơn nữa khi...

Cốc cốc cốc!

Họ nghe thấy một số tiếng gõ cửa vội vã.

"Điện hạ!"

Họ nghe thấy giọng nói bức xúc của Tham mưu trưởng.

"Đại tướng quân Toonka của Vương quốc Whipper và Nữ vương Litana của Đại Ngàn đã đến!"

Vẫn còn rất nhiều thời gian cho đến cuộc họp.

Tuy nhiên, hai nhân vật chủ chốt này đã đến sớm hơn nhiều so với dự kiến.

"Mm. Vào đi."

Alberu từ từ đứng dậy khỏi ghế.

Raon nhanh chóng tàng hình trong khi Choi Han với lấy thanh kiếm mà cậu ta đã đặt bên cạnh.

'Có chuyện khẩn cấp gì xảy ra sao?'

'Có lẽ. Điều này thật kỳ lạ.'

Alberu và Cale liếc nhìn nhau và cứng người lại.

Litana và Toonka. Cả hai đều là những người rất bận rộn, và dựa vào giọng nói của Tham mưu trưởng, họ nhất định phải chạy tới đây vì một lý do nào đó.

Tham mưu trưởng mở cửa và bước vào và hét lên.

"Cả hai đều đang tìm thiếu gia Cale Henituse!"

"Hm?"

"A?"

'Ai? Họ đang tìm mình à?'

Cale vô thức nhìn qua vai của Tham mưu trưởng ngoài sảnh.

Toonka đang lao tới, giống như một con lợn rừng đang tìm kiếm thức ăn giữa mùa đông.

"Bạn của ta ơi! Người bạn thân duy nhất của ta! Bạn thân của ta! Ngươi ở đâu?!"

Và đang khóc.

Trông... khá đáng sợ.

"Mm. Đại tướng quân Toonka. Hình như ngài đang hành động hơi vô lễ. Mặc dù có lẽ đúng hơn là nên đợi theo nghi thức của Vương quốc Roan, nhưng tôi sẽ đi theo ngào để ngăn ngài lại nếu ngài nhất quyết đi."

Litana đang theo sau tên đó cùng với một nụ cười gượng. Con báo đen lớn của cô ấy tự nhiên ở bên cạnh.

Cả hai giống như đang xấu hổ nhưng vẫn đi theo để ngăn Toonka lại.

"Grrrrrr."

Tuy nhiên, đôi mắt của họ lấp lánh như đang tìm kiếm con mồi mà họ cần phải săn để sống sót trong rừng.

"...Mình có nên bỏ chạy không-"

Alberu và Choi Han tránh ánh mắt của cậu sau khi nghe Cale lầm bầm.

Đó là vào thời điểm đó.

- Nhân loại! Trên bầu trời cung điện!

Cale nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Raon.

Một giọng nói uy nghiêm vang lên trong đầu cậu vào lúc đó.

- Hừ. Cậu có phải là Cale Henituse?

Đó là một giọng nói xa lạ.

- Tôi là mẹ của Dodori.

Khi Cale từ từ bắt đầu mở miệng...

- Nhân loại! Hình như có một con Rồng trên bầu trời bên ngoài kết giới bảo vệ cung điện!

Có một kết giới ma pháp hình mái vòm phía trên cung điện Roan.

Ngay bên ngoài kết giới đó... Có một con Rồng trên bầu trời.

Cale không ngờ Dodori lại quay lại sớm như vậy.

Dodori và mẹ của Dodori đều ở trên đó.

- Nhưng có tới ba tên lận!

"...Hử?"

- Một tên nữa hình như đột nhiên xuất hiện!

Cậu nghe thấy giọng nói của mẹ Dodori.

- ...Ồ, ngoài tôi và con trai tôi ra, cậu còn mời thêm nữa à?

'Không, không có.'

Cale muốn trả lời.

Tuy nhiên, cậu không thể làm như vậy.

Cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói giống như con lười trong đầu.

- Wow~ có đủ loại người lập dị tụ tập ở đây. Hoooo, có cả ba con Rồng nữa. Trước giờ ta chưa từng thấy cảnh tượng này. Ngươi đang tìm kiếm ta?

Giọng nói hơi côn đồ nói thêm.

- Không phải ngươi phái Dark Elf đi tìm ta sao? Mấy tên đó đã rất ồn ào. Ngươi muốn chết sao?

Con Rồng mà Trưởng làng Obante đã nhìn thấy trong quá khứ.

- Sao nhà ngươi dám làm to thế làm ta giật mình tỉnh giấc hả? Sao một con người dám làm điều đó? Ngươi muốn ta đập chết ngươi sao? (Ở đây câu cuối mình đoán đại, tại bản Eng là 'Do you want me to fuck you up?')

Toonka, Litana và con báo đen của cô ấy bước vào căn phòng mà Cale đang ở vào lúc đó.

"Ồ, bạn thân nhất của ta!"

"Thiếu gia Cale!"

"Grrrrrr!"

Sau đó họ đã nhìn thấy.

"H, hahahahaha!"

Họ thấy Cale cười lớn.

'Rồng cứ tiếp tục đến! Đây không phải là một cánh đồng hỗn loạn mà là một cánh đồng của Rồng!'

Cale không thể không cười, không phải vì vui mừng mà vì cậu không thể tin được những gì đang xảy ra.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật