Trở thành kẻ vô lại nhà Bá tước (501-700)

Chap 545: Hoan nghênh, đây là nhà của bọn ta (3)



Cale bắt đầu nói.

"...Vàng!"

Có vàng ở khắp mọi nơi mà cậu nhìn.

"Thiếu gia Naru, đây là lần đầu tiên cậu tới đây phải không?"

Có một vầng hào quang đằng sau vị Phó linh mục đang mỉm cười dịu dàng.

Trên thực tế, đó là vàng sau lưng cô ấy tỏa sáng.

Trên một bức tường mà chỉ một lúc trước chẳng có gì ngoài nấm mốc và mạng nhện đột nhiên có một chiếc hộp thủy tinh chứa đầy những thỏi vàng.

"Cậu có thể đi lối này nếu muốn nhìn gần hơn."

Phó linh mục vẫy tay với một nụ cười ấm áp trên khuôn mặt.

"Phó linh mục, cô có chắc là đã loại bỏ ảo ảnh không?"

Khóe môi tươi cười của cô nhếch lên trước ánh mắt sắc lạnh của Naru.

"Ánh mắt cậu sắc bén đấy, nhưng đây là thật. Tôi không cần phải tiếp tục duy trì ảo ảnh."

Sau đó, cô ấy quan sát Naru đang từ từ tiến lại gần với ánh mắt sắc bén được che giấu bởi nụ cười của cô ấy.

'Thực sự giống Công tước Fredo.'

Sự kỹ lưỡng của đứa trẻ này giống hệt như cha mình.

'Không, có lẽ là cả hai đều có nhiều nghi ngờ hơn là họ thấu đáo giống nhau?'

Cô ấy bắt đầu nói chuyện với Naru, người đã đến bên cạnh cô ấy.

"À, nhân tiện, cậu có thấy mana chảy quanh chiếc hộp thủy tinh không? Cậu sẽ bị thương nếu tự ý chạm vào nó. Nó được thiết lập để bất kỳ ai ngoài những người được ủy quyền chạm vào nó sẽ ngay lập tức bị dịch chuyển."

Cô có thể thấy Naru, người đã ngừng di chuyển sau khi nghe câu nói của cô ấy, cuối cùng cũng bắt đầu nói sau một lúc.

"...Phó linh mục."

Giọng nói cực kỳ thấp. Ánh mắt cô tự động hướng về phía đôi mắt của Naru.

Cô vô thức bối rối.

'...Sao ánh mắt của cậuấy lại có thể như vậy-'

Làm sao có thể dã man đến như vậy?

Cô đã bị ngạc nhiên vì ánh mắt đó.

'Không, thật bất ngờ vì đó lại là Naru.'

Cụ thể hơn, cô đã bất ngờ khi cậu bé tên Naru này có ánh mắt như vậy.

'Mình đoán những tin đồn là sự thật lần này Naru đã gây ra một vấn đề lớn.'

Kế hoạch phá hủy Lâu đài Đen.

Tất cả những lãnh đạo của Vương quốc Endable đều đã nghe về nó.

Những người ở trung tâm của kế hoạch đó là Bá tước Mock và thiếu gia Naru Von Ejellan.

'Tất nhiên, mình chắc chắn Công tước Fredo đã ra lệnh cho cậu ta từ phía sau.'

Phó linh mục, người biết rõ Công tước Fredo hoàn toàn không bất tỉnh, tin tưởng Fredo là kẻ chủ mưu đằng sau tất cả những điều này.

'Anh ta là một Vampire tuyệt vời.'

Phải không?

Cô ngưỡng mộ khả năng và kế hoạch của anh ấy để thu hút Vương quốc Roan và Cale Henituse và khiến cô cảm thấy mình đã nắm đúng sợi dây để thành công.

'...Mình không thể tụt lại phía sau Gersey.'

Sự tham lam hiện rõ trong mắt cô. Lòng tham đó mạnh đến nỗi chàng trai nhìn cô cũng cảm nhận được.

"Thiếu gia Naru, gọi tôi tới đây sao không nói lời nào?"

"...Phó linh mục."

"Sao?"

"...Tôi thực sự tin cô rất tuyệt."

'Hả?'

Phó linh mục đột nhiên trở nên lo lắng.

'Aigoo.'

Alberu, người đang quan sát từ phía sau, vô thức nhắm nghiền mắt lại.

Anh ngay lập tức hiểu ý nghĩa đằng sau những lời của Cale.

'Mắt cậu ta đã trợn lên vì vàng rồi.'

Nó khiến anh tự hỏi tại sao một tay giàu có như vậy lại hành động như vậy.

Cale tiếp tục nói

"Tôi thực sự tôn trọng cô. Làm thế nào cô có được sự giàu có như vậy?"

"...Cái này, cậu biết mà."

Phó linh mục lo lắng.

Không thể tránh được.

"...Thật ngạc nhiên khi nghe lời đó từ cậu đó, thiếu gia Naru. Sự giàu có của Công quốc Ejellan không thể so sánh với của tôi."

Cô đang hỏi tại sao một người là con trai của Công tước Fredo, người giàu có hơn cô rất nhiều lại nói một điều như vậy.

"Hô."

Phó linh mục nhận thấy ánh mắt của cậu bé trở nên hung ác hơn vào lúc đó.

Tuy nhiên, cảm giác đó nhanh chóng biến mất.

"Haha, tôi xin lỗi vì đã cho cô thấy một cảnh tượng như vậy. Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy vàng chất đống như thế này."

Naru gãi đầu như một cậu bé xấu hổ khi trả lời.

'Hả? Mình vừa nhìn nhầm sao?'

Phó linh mục tự hỏi liệu cô có nhìn nhầm ánh mắt trước đó khi Naru trở lại với con người bình thường của mình hay không. Cale và Alberu trao đổi ánh mắt vào lúc đó.

'Anh. Anh đã nghe thấy, phải không?

'Đúng, ta đã nghe thấy.'

Cale và Alberu giờ đã biết Fredo cực kỳ giàu có.

"Dù gì thì, chúng ta hãy bắt tay vào công việc."

Cale quay lại phía Phó linh mục sau khi nghe thấy giọng nói của cô ấy.

"Chúng ta không có nhiều thời gian."

"Hầu tước Gersey có giám sát chặt chẽ không?"

Cô lặng lẽ gật đầu trước câu hỏi của Cale và lấy một phong bì niêm phong ra khỏi túi.

"Tầng hầm của Khu vực 1... Nơi này có bản đồ và một số thông tin về cơ sở nằm ở đó."

Phong bì khá dày. Cale cẩn thận nhận lấy và bỏ ngay vào túi.

"Tôi nghe nói cô sẽ đến với chúng tôi vào thời điểm đó, Phó linh mục."

"Đúng rồi. Cậu sẽ không thể đi cùng chúng tôi vào thời điểm đó, thiếu gia Naru, nhưng tôi sẽ hướng dẫn nhóm đi khắp cơ sở."

Thiếu gia Naru không thể đi cùng họ.

Đôi mắt của Cale mờ đi trước khi ngay lập tức trở lại bình thường sau khi nghe Phó linh mục nói vậy.

"Và..."

Cô im lặng một lúc khi lựa chọn từ ngữ của mình. Sau đó, dường như đã quyết định khi rút ra một mảnh giấy cuộn lại từ trong túi.

"Đây là thông tin về nghi thức vào ngày cuối cùng của lễ hội."

Biểu hiện trông không được tốt lắm.

"Tôi nghĩ phải có điều gì đó ẩn giấu bên trong nghi lễ, nhưng nó chỉ giống như một nghi lễ ban phước bình thường cho dù tôi có xem nó bao nhiêu lần đi chăng nữa."

"Là vậy sao?"

"Mm. Tôi nghĩ thuộc hạ của Gersey biết về điều đó."

Phó linh mục là người dưới quyền của Trưởng linh mục Gersey, nhưng ông ta lại có những thuộc hạ của riêng mình, những người lo liệu mọi việc cho ông ta.

Có khoảng năm người trong số họ chỉ nghe Gersey.

"Tôi vẫn chưa thể cử người của mình đến đó."

"Không sao đâu. Thông tin này đã cực kỳ có lợi rồi, Phó linh mục."

"Vậy thì tôi yên tâm rồi. Dù sao, tôi đã ghi lại một số ghi chú về những nghi ngờ của mình. Thiếu gia Naru, cách cậu nói chuyện khiến người nghe cảm thấy ngạc nhiên đấy."

Cô ấy tôn trọng Naru giống như chưa từng coi Cale là một đứa trẻ.

"Cảm ơn cô."

Cale nhẹ nhàng đáp lại cô ấy như thể không có gì.

'Bây giờ đã kết thúc.'

Thông tin về cơ sở ngầm và ngày cuối cùng của lễ hội.

Và 'Cale' xác nhận khuôn mặt của Phó linh mục.

Cale đã xác nhận mọi thứ cậu đã đến hôm nay.

"Được rồi, bây giờ thì!"

Phó linh mục nở nụ cười rạng rỡ.

Cale đã bắt đầu sẵn sàng để nói lời tạm biệt.

Sau đó cô ấy bắt đầu nói.

"Được rồi, chúng ta sẽ đi kiểm tra con tin chứ?"

'Hả?'

Cale thắc mắc mình có nghe nhầm hay kh6ong trong một khoảng khắc.

'Kiểm tra cái gì?'

Phó linh mục dường như không nhận thấy thắc mắc của Cale khi đi về phía cánh cửa mà cô ấy đã đến trước đó.

Đó là cánh cửa dẫn xuống lòng đất.

"Hm? Chuyện gì vậy, thiếu gia Naru?"

"A, cô xem..."

Phó linh mục kêu lên 'À!' và tiếp tục nói khi Cale đang cố gắng tìm ra những gì để nói.

"Thiếu gia Naru, chắc hẳn cậu đã rất sốc vì tôi gọi họ là con tin. Đừng lo lắng, đó không phải là một tình huống tàn khốc như một đứa trẻ nhỏ sẽ nghĩ đến đâu."

"...Vâng."

Cô ấy tiếp tục nói với Cale cứng nhắc như đang thương hại cậu.

"Tôi chắc rằng đây là lần đầu tiên cậu tiến hành bắt tay vào công việc chính thức. Chắc là khó để hoàn thành tất cả các mệnh lệnh của Công tước Fredo, phải không?"

Sau đó, cô nhìn về phía cầu thang nhỏ bên dưới cánh cửa dẫn xuống lòng đất.

Cô càu nhàu.

"Tôi hơi khó chịu khi Công tước Fredo muốn tôi đến xem con tin một lần nữa, cậu biết không? Tôi là một người rất bận rộn. Anh ấy rất tự đề cao về điều đó bởi vì đó là điều kiện thỏa thuận với Vua đánh thuê hoặc tương tự."

Điều kiện thỏa thuận với Vua đánh thuê.

Con tin.

Những sợi tóc trên lưng của Cale bắt đầu dựng đứng khi nghe điều đó.

'Công tước Fredo chết tiệt!'

Cậu hoàn toàn chắc chắn con tin là thành viên của Quân đoàn Biệt động!

Cale và Alberu giao tiếp bằng mắt.

Phó linh mục kéo cánh cửa cũ hướng xuống lòng đất một lần nữa.

"Cái này không hoạt động bình thường được vì nó quá cũ rồi."

Kéttttt-

Alberu đã không bỏ lỡ sơ hở từ tiếng càu nhàu của cô ấy và tiếng rít của cánh cửa cũ và khẽ thì thầm để chỉ Cale có thể nghe thấy.

"Cậu có biết về chuyện này không?"

Cale lắc đầu.

'Không.'

Cậu chưa từng nghe về chuyện này.

Công tước Fredo đã không nói bất cứ điều gì về những thành viên Quân đoàn Biệt động.

'Tên khốn đó.'

Ý định của Công tước Fredo rất rõ ràng.

'Làm bất cứ điều gì cậu muốn.'

Anh ta đã đưa vấn đề về các thành viên Quân đoàn Biệt động cho Cale.

Khóe môi Cale nhếch lên.

'Mình đoán đây là cách anh ta xin lỗi vì đã che giấu thông tin về White Star.'

Anh ấy thực sự khá kỹ lưỡng trong việc giữ mọi thứ cân bằng.

Cale bước đến chỗ Phó linh mục, người đang quay lưng về phía cậu và đang đi về phía cầu thang.

"Phó linh mục, chúng ta chỉ cần đi xuống thôi sao?"

"Tất nhiên! Các con tin đang ở dưới đó."

Cale đã sửng sốt.

Cậu đã nghĩ các thành viên của Quân đoàn Biệt động sẽ ở bên ngoài thành phố hố sụt này.

Nhưng họ thực sự rất gần với Cale!

Họ đã ở Khu vực 2 lúc đó!

Đối với Cale, việc họ đưa họ đến đây như thế nào hay họ đã lừa được White Star như thế nào không quan trọng.

Điều quan trọng đối với Cale là khả năng đáng kinh ngạc của Công tước Fredo và Phó linh mục.

"Được, chúng ta đi xuống đi."

Phó linh mục dẫn đầu trong khi Cale và Alberu đi xuống phía sau cô ấy.

Có một hành lang sạch sẽ và rộng hơn dự kiến ​​khi họ bước xuống cầu thang ngắn và hẹp.

Và những căn phòng ở hai bên hành lang.

Tuy nhiên, chỉ có những thanh sắt có kích thước bằng cánh cửa thay vì cửa.

"Được rồi, cậu sẽ kiểm tra họ chứ? Công tước Fredo đã nói cậu sẽ lo liệu việc đó, thiếu gia Naru."

"Tất nhiên."

Cale bắt đầu đi về phía hành lang.

Cộp. Cộp. Cộp.

Hành lang được làm bằng đá cẩm thạch khiến bước chân của Cale vang vọng.

"Thiếu gia."

Alberu theo sau cậu.

"Ha!"

Cale không che giấu sự chế giễu của mình.

'Nó quá tốt.'

Mỗi phòng đều khá rộng. Hơn nữa, có sàn lát đá cẩm thạch và những tấm thảm đắt tiền ở khắp mọi nơi.

Hình như có sự thông gió cũng như không khí trong lành.

Rõ ràng là tốn kém để xây dựng.

"Thành thật mà nói, đây vốn là một chỗ ẩn nấp mà tôi đã lén lút tạo ra."

Cậu nghe thấy Phó linh mục đứng sau.

"Nó tạm thời được sửa thành nhà tù theo yêu cầu của Công tước Fredo."

Cale gật đầu.

Như Công tước Fredo đã đề cập lần trước, anh ấy đang chăm sóc tốt cho các thành viên Quân đoàn Biệt động  của Hiệp hội Lính đánh thuê.

'Nhẹ nhõm thật.'

Một nụ cười chân thật xuất hiện trên khuôn mặt của Cale thay vì một nụ cười méo mó.

Cậu có thể nhìn vào trong phòng qua song sắt to bằng cửa.

Những người bên trong mỗi phòng đều bị xiềng xích ở một chân, nhưng không có vẻ gì bị thương và nước da của họ có vẻ tốt.

Cale đã sử dụng 'ghi chép' khi đi dọc hành lang đến căn phòng cuối cùng.

Sau đó vô thức nói.

"...Bud sẽ rất vui."

Đó là vào thời điểm đó.

Baaaaang! Baaaaang!

Cậu có thể nhìn thấy hai bàn tay nắm lấy các thanh sắt.

Sau đó, nhìn thấy một đôi mắt tàn bạo đang nhìn cậu từ căn phòng cuối cùng.

"...Sao lũ khốn các người dám gọi tên Vua lính đánh thuê của bọn ta như thế?"

Chàng trai trẻ với vết sẹo trên má trông như thể muốn xé xác Cale ra.

'À, phải rồi. Mình quên bây giờ mình đang là Naru.'

Cale nhận ra cậu đã đề cập đến Vua lính đánh thuê trong hình dạng Naru và nhẹ nhàng nói chuyện với chàng trai trẻ đang cực kỳ tức giận.

"Bình tĩnh."

"Bình tĩnh cái mông!"

Tuy nhiên, điều đó càng khiến chàng trai trẻ có khả năng là thành viên của Quân đoàn Biệt động càng thêm tức giận.

"Các ngươi đang âm mưu gì khi nhốt bọn ta ở đây? Và một đứa trẻ như ngươi đang làm cái quái gì ở đây? Các ngươi coi thường bọn ta đến thế sao?!"

Bang! Bang!

Mọi người bắt đầu đá vào các thanh hoặc nắm lấy chúng và lườm Cale từ các phòng khác.

Hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm vào Cale một cách tàn nhẫn.

"Hahaha. Tất cả đều tràn đầy năng lượng!"

Cale không thể không cười trước cảnh tượng đó.

'Bud sẽ rất vui. Đặc biệt là vì tất cả họ đều tràn đầy năng lượng như thế này.'

Cale rất phấn khích.

Cậu đã ghi lại số lượng thành viên Quân đoàn Biệt động mà cậu nhìn thấy trong các phòng mỗi khi bước xuống. Số lượng có vẻ đúng.

Cậu nở một nụ cười thực sự hạnh phúc.

Ánh mắt của cậu hướng về phía các thành viên Quân đoàn Biệt động bên trong nhiều phòng.

"Đừng lãng phí năng lượng mà không lý do và chỉ cần ngồi lại và chờ đợi đi."

'Ta sẽ đến cứu các ngươi.'

Cale rất phấn khích.

"...Kinh ngạc."

Cale quay lại sau khi nghe thấy giọng nói của Phó linh mục.

Cô ấy bước đến chỗ Cale với ánh mắt ngưỡng mộ.

"Tôi đoán cậu thực sự có dòng máu của Công tước Fredo."

Cô ấy đã bất ngờ trước Cale.

'Cậu ấy có thể trông rất thoải mái và bình tĩnh ngay cả khi đối mặt với hàng trăm kẻ địch.'

Cô có thể cảm thấy câu chuyện về việc Naru đã lật đổ hội trường lớn ở cung điện trắng là sự thật.

'Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ từ 12-15 tuổi theo tuổi một con người, nhưng để thấy cậu ấy trấn áp kẻ thù với sự hiện diện của mình như thế này-'

Cô không bao giờ có thể tưởng tượng được.

"Ha ha, tôi giống cha sao? Tôi thực sự không biết nếu đó là thật đấy. Dù sao thì, tôi đã hoàn tất việc xác nhận tình trạng của các con tin rồi."

"Có thật không?"

"Vâng. Bây giờ tôi phải đi đây."

"Thật nhanh."

Cale mỉm cười.

"Tôi nghĩ không cần phải kiểm tra nữa khi thấy những kẻ này đều tràn đầy năng lượng như thế."

Bùm bùm!

Những thanh sắt lại bắt đầu rung chuyển.

Một trong những thành viên của Quân đoàn Biệt động bắt đầu hét lên.

"Ngươi đang chơi với bọn tao hả?! Đồ khốn, tao sẽ không để yên khi tao ra khỏi đây đâu!"

"Đúng rồi! Đồ khốn! Ngươi thực sự nghĩ có thể giam cầm bọn ta mãi mãi với những xiềng xích này sao?"

"Tháo chúng ra ngay!"

Leng keng! Baaaaang!

Những thanh sắt rung chuyển và các thành viên trong đoàn bắt đầu lên tiếng.

Phó linh mục có thể nhìn thấy một cậu bé bước đến chỗ cô ấy trong khi phớt lờ mọi tiếng ồn.

Cậu bé đi ngang qua cô và đi về phía lối vào khi cậu bắt đầu nói.

"Phó linh mục. Nơi này cách âm đúng không?"

Sau đó bắt đầu mỉm cười.

Cô nghĩ nụ cười đó trông khá xấu xa.

'...Cậu ta có thể còn độc ác hơn cả Công tước Fredo.'

Cô đã nghe nói cơ thể cậu ta yếu đuối.

Nhưng một cậu bé như vậy lại có thể tỏ ra tự tin như vậy trước hàng trăm kẻ thù, không, cậu ấy còn quá tự tin khi trấn áp và khinh thường lại chúng.

Rõ ràng là tại sao Công tước Fredo lại yêu mến cậu ấy đến vậy.

Đó là lý do tại sao cô cũng đang tận hưởng chính mình.

Cô nhanh chóng bắt đầu bước đến đứng cạnh Cale và  đáp lại.

"Tất nhiên. Nơi này hoàn toàn cách âm và không ai có thể vào đây mà không có tôi."

"...Có thật không?"

"Tất nhiên!"

Cô không để ý đến đôi mắt lấp lánh của cậu bé khi ngước nhìn cô.

"Thiếu gia Naru, hôm nay thật vui. Mặc dù nó thực sự rất ngắn."

Cô nói lời tạm biệt với Cale khi họ quay trở lại.

"Tôi cũng rất thích, Phó linh mục."

"Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó. Mm."

Cô nhìn vào một tờ lịch bên trong ngôi nhà cũ và tiếp tục nói.

"Tôi nghe nói kế hoạch phá hủy Lâu đài Đen sẽ diễn ra vào ngày đầu tiên của lễ hội?"

"Vâng. Tôi đoán tôi sẽ gặp lại cô sau lễ hội."

"Được thôi. Chúc chuyến đi an toàn."

"Vâng."

***

"Naru. Ngày cháu chờ đợi cuối cùng cũng đến. Cháu đã sẵn sàng chưa?"

White Star giơ cả hai tay lên và đặt lên vai Cale với vẻ mặt hiền lành.

Bá tước Mock đang đứng cạnh Cale với vẻ mặt nghiêm túc.

Cậu bé với đôi mắt màu tím đáp lại trong khi đứng đó trong bộ đồng phục màu bạc.

"Vâng, thưa bệ hạ."

"Gọi là bác."

"Con hiểu rồi, bác."

Đôi mắt của Cale lấp lánh khi hăng hái đáp lại White Star.

"Chúng tôi chắc chắn sẽ quay lại sau khi biến Lâu đài Đen của Cale Henituse thành cát bụi."

Cale mở rộng một cánh tay.

"Cùng với các chiến binh của Vương quốc Endable của chúng ta."

Có rất nhiều chiến binh đứng sau Bá tước Mock và Cale.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật