Trở thành kẻ vô lại nhà Bá tước (501-700)

Chap 543: Hoan nghênh, đây là nhà của bọn ta (1)



Alberu Crossman đang lặng lẽ nhìn xuống khung cảnh từ sân thượng tầng hai.

Mặc dù mặt nạ nửa mặt của anh ấy đang che mọi thứ từ mũi trở lên, nhưng đôi mắt vẫn đang quan sát Khu vực 1 của Vương quốc Endable với hình dạng một phần tư Dark Elf.

"Bob, anh không định ăn à?"

Alberu từ từ quay đầu lại sau khi nghe giọng nói.

Một cậu bé mặc áo choàng xám có mũ trùm đầu đang nhìn anh.

Cậu ta đội mũ trùm đầu, vì vậy không ai có thể nhìn thấy cậu như thế nào ngoại trừ Alberu, người ngồi đối diện.

Alberu nhìn vào mắt cậu bé đang nhìn mình trước khi quay lại nhìn ra khung cảnh bên ngoài sân thượng.

Miệng anh nói.

"Ta cứ muốn nhìn."

"Tại sao?"

"Theo một cách nào đó... Nơi này có ý nghĩa rất lớn đối với ta."

Giọng nói tự tin của cậu bé đập vào tim Alberu như một cái móc vào lúc đó.

"Tại sao? Bởi vì Dark Elf?"

Anh thực sự không thể lừa được thằng nhóc này.

Alberu nhìn cậu bé trước mặt. Anh nhận ra thật khó để che giấu cảm xúc của mình với Cale.

'Điều đó cũng có nghĩa là cậu ấy biết rất nhiều bí mật của mình.'

Tuy nhiên, chia sẻ một bí mật không thể công khai với ai đó đôi khi có thể mang lại sự thoải mái và bình yên... Nó cũng có thể khiến một người cảm thấy khó xử giống như những suy nghĩ sâu kín nhất của họ đang bị tiết lộ.

Alberu đang cảm thấy cả cái trước và cái sau.

Anh mở miệng nói.

"Chà, ta đoán cậu có thể nói như vậy."

Anh tiếp tục tìm kiếm vì Dark Elf, như Cale đã đề cập.

"Tuyệt không?"

Alberu từ từ gật đầu trước câu hỏi của Cale.

"Thật tuyệt."

Sau đó, anh nhanh chóng nói tiếp.

"Tốt hơn ta nghĩ."

Khung cảnh của Vương quốc Endable đẹp hơn những gì anh nghĩ và tốt hơn những gì anh có thể tưởng tượng.

Mặc dù ánh sáng mặt trời chỉ chiếu xuống ở trung tâm, nhưng thủ đô không hề tối tăm có lẽ là do họ đã sử dụng rất nhiều thiết bị ma pháp.

Nhà hàng mà Cale đưa Alberu đến theo lời giới thiệu của Solena chỉ có hai tầng nên sân thượng ở tầng hai không đủ cao để nhìn thấy mọi thứ ở Vương quốc Endable.

'Nhưng đó là lý do tại sao mình có thể nhìn thấy khuôn mặt của những người sống ở đây.'

Nó không cao lắm nên Alberu có thể quan sát rõ biểu cảm và cảm xúc của những người sống ở đây.

Ngay khi ánh mắt anh bắt gặp nụ cười đầy sức sống của một người bán trái cây...

"Anh à, không phải nó giống nhau sao? Đây và Vương quốc Roan."

"...Là thế."

Cale, người đang cho một miếng bít tết vào miệng, lén nhìn về phía Alberu sau khi nghe thấy một giọng nói yếu ớt kỳ lạ.

Anh ấy trông có vẻ hơi thất vọng và mệt mỏi.

Alberu thực sự hơi mệt như Cale đang nghĩ.

'Nó tồn tại trên Đông lục địa. Một nơi mà các chủng tộc có thuộc tính bóng tối có thể sống tự do.'

Miệng Alberu không hiểu sao cảm thấy đắng ngắt.

Anh rất vui và chào đón một nơi như vậy, nhưng vì một lý do kỳ lạ nào đó, miệng anh cảm thấy đắng và nóng.

Anh nghe thấy giọng nói bình thường của Cale.

"Anh, anh có thể đến đây để thư giãn bất cứ khi nào chán nản với công việc sau khi mọi thứ đã hoàn thành."

'Hả?'

Alberu nhìn về phía Cale.

Anh có thể thấy Cale dùng nĩa chỉ vào mình.

"Trông như thế này vậy."

Cale mỉm cười.

Alberu lặng lẽ nhìn cậu một lúc rồi quay ra ngoài và gật đầu.

"Đúng rồi. Ta có thể đến đây thường xuyên mỗi khi cảm thấy thất vọng."

Nếu anh làm thế...

"Ta nghĩ làm như thế sẽ rất tuyệt."

Alberu vô thức cười khúc khích.

Đây là Đông lục địa.

Ngay cả khi anh sẽ trở thành một vị vua ở Tây lục địa trong tương lai gần, sẽ không có nhiều người biết anh ấy là ai khi ở đây.

Hơn nữa, không có ai ở đây biết về ngoại hình một phần tư Dark Elf của anh cả.

Sẽ không có gì lạ khi anh tự do đi lại ở nơi này.

Anh thậm chí có thể đi lại mà không cần đeo mặt nạ sau này.

'Thay vào đó, đi xung quanh trong hình dạng con người của tôi có thể thu hút nhiều sự chú ý hơn ở đây.'

Alberu đã đi loanh quanh trong bộ dạng Dark Elf kể từ khi họ rời khỏi dinh thự của Công tước Fredo.

Có những người thỉnh thoảng nhìn trộm anh, nhưng ánh mắt của họ lại dán vào mặt nạ.

Nhưng những ánh mắt đó cũng sớm biến mất.

'Có rất nhiều con lai và rất nhiều người mang sẹo. Cũng có rất nhiều người đeo mặt na giống mình'.

Ngoại hình của Alberu không nổi bật.

Điều đó gây sốc đến nỗi tâm trí của Alberu quay cuồng trong suốt thời gian họ đi bộ.

Anh bắt đầu nghĩ về tương lai khi anh có thể tự do đi lại ở đây mà không cần đeo mặt nạ.

"Nghe vui đó. Đó sẽ là một tương lai thú vị."

Thêm vào đó...

'Mình hy vọng điều tương tự có thể xảy ra ở Vương quốc Roan.'

Ngay cả khi anh không thể tận hưởng những con đường của Vương quốc Roan, anh vẫn hy vọng những người giống như anh có thể tự do đi lại trong vương quốc.

Anh muốn điều tương tự xảy ra ở Vương quốc Roan.

Một nụ cười sảng khoái xuất hiện trên khuôn mặt của Alberu.

Anh quay đầu lại với nụ cười vẫn còn hiện rõ.

"....."

Nhưng nụ cười đó đã biến mất ngay khi anh nhìn thấy Cale.

Anh bắt đầu cau mày khi nhìn Cale thưởng thức đồ ăn của mình.

"Cậu... ta nghĩ cậu đã béo hơn rồi?"

Cale hơi ngẩng đầu lên sau khi nghe lời nhận xét của Alberu.

Cale hơi nghiêng đầu sang một bên trước khi trả lời.

"Mm... tôi đoán là vậy đấy?"

Cậu không chắc vì bây giờ cậu đang là Naru, nhưng má của Naru đã mũm mĩm hơn chỉ sau vài ngày.

Cậu chắc chắn là mình sẽ béo hơn trước khi trở lại hình dáng ban đầu.

"...Ta không có gì để nói."

Alberu lắc đầu.

"Anh ơi."

Cale nhìn xung quanh trước khi nghiêng người về phía Alberu.

"...Hả?"

Alberu căng thẳng và nghiêng người về phía Naru-Cale.

Cale bắt đầu thì thầm.

"Anh biết thứ màu trắng đó, thứ màu trắng."

Alberu ngay lập tức hiểu ý của anh ta về thứ màu trắng.

Cậu ta chắc đang nói về White Star.

Alberu ngay lập tức nhận ra Cale không thể nói 'White Star' ở nơi công cộng được.

"Thì sao?"

Tim Alberu đập nhanh khi hỏi.

Cơ sở để biến White Star thành một thành viên của Quỷ tộc tồn tại bên dưới Khu vực 1.

Anh đã nhận ra White Star không chỉ là một tên khốn hơi điên khi nghe điều đó.

Hắn ta là một tên khốn cực kỳ điên rồ.

'Và chúng ta sẽ đi xem cơ sở có thể biến tên khốn điên rồ đó thành một thành viên của Quỷ tộc.'

Có phải Cale đang cố nói về điều đó ngay lúc này?

Alberu bắt đầu căng thẳng.

Cale chậm rãi nói.

"Anh thấy đấy... Thứ màu trắng đó. Hắn ta đã cho tôi vài món ngon."

"Gì?"

Khóe môi Alberu hạ xuống.

Cale dường như không để ý khi nhìn lại thức ăn của mình và tiếp tục nói.

"Bánh quy cũng ngon hơn của anh đó, anh à."

"...Là vậy sao?"

"Ừ."

Alberu không thể tin được và ngỡ ngàng.

Tuy nhiên vì một số lý do kỳ lạ ...

"Hmm... Cái đó khiến mình cảm thấy khó chịu đấy."

"Hả?"

"Không có gì. Tiếp tục ăn đi."

Alberu khoanh tay khi bảo Cale tiếp tục ăn.

Anh nhớ Raon đã bay về phía Choi Han với một hộp bánh quy như thế nào.

'Hẳn là White Star cũng đã gửi hộp bánh quy đó phải không?'

Vì một lý do kỳ quặc nào đó, Alberu cảm thấy như mình đã thua White Star.

"Không, tôi dùng xong rồi."

Alberu thấy Cale đẩy ghế ra sau và đứng dậy.

Cale, người vẫn trông giống như thiếu gia nhỏ tuổi đó nhìn xuống anh và tiếp tục nói.

"Anh, chúng ta đi xem một chút nhé?"

Cạch.

Alberu cũng đứng dậy.

"Nghe hay đấy."

***

"Công tước. Tôi mang một ít trà mà ngài thường thưởng thức."

"Cảm ơn."

Quản gia Melundo cẩn thận đặt tách trà xuống bàn mà Fredo đang ngồi và quan sát màu da.

Fredo chú ý đến ánh mắt của ông ấy và nhẹ nhàng mỉm cười để nói vẫn ổn.

"Ông đang nhìn gì đó?"

"Cái này... Chỉ là...."

Melundo dừng lại một lúc trước khi liếc nhìn Choi Han rồi tiếp tục nói.

"Trông ngài rất mệt mỏi."

"Ta vẫn ổn."

Fredo không nói gì nữa.

Quản gia hiểu Fredo đang nói anh sẽ không nhận bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Ông cẩn thận rời khỏi Fredo và đến gần Choi Han.

"Tôi nghe nói rằng ngài thích nước ép trái cây hơn trà, vì thế tôi đã chuẩn bị một ít cho cả hai ngài."

Hai cốc nước trái cây được đặt cạnh Choi Han và Raon.

"Cám ơn rất nhiều."

"Cảm ơn ông, quản gia!"

Quản gia cúi chào và rời khỏi phòng ngủ của Fredo.

Lạch cạch!

Choi Han bắt đầu nói ngay khi cánh cửa đóng lại.

"Không nên có lý do để ngươi mệt mỏi."

Fredo quay lại nhìn Choi Han.

Choi Han bình tĩnh nhìn vào mắt anh và tiếp tục nói.

"Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của Vương quốc Roan cũng như suy nghĩ của Cale-nim."

Choi Han đã quan sát Alberu trò chuyện với Fredo.

Sức nặng của cuộc trò chuyện cảm thấy khác với Choi Han, không giống như Fredo, người nghĩ Alberu là người được ủy quyền, biết được thân phận của Alberu.

Cậu nhìn Fredo, người vẫn đang nhìn cậu và tiếp tục nói.

"Vương quốc Roan đã nhượng bộ khá nhiều."

Fredo bắt đầu mỉm cười và đáp lại.

"Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy lạ."

"Hả?"

Fredo thừa nhận Vương quốc Roan đã nhượng bộ rất nhiều nhưng lại nói điều đó thật kỳ lạ. Fredo tiếp tục nói khi Choi Han bắt đầu cau mày trước những gì anh ấy nói.

"Cụ thể hơn, thỏa thuận với Vương quốc Roan là thỏa thuận mà mỗi bên đưa ra một thứ gì đó và sau đó nhận lại một thứ gì đó. Tất nhiên, việc Vương quốc Roan thực hiện một thỏa thuận thậm chí với Vương quốc Endable đã có thể được coi là nhượng bộ rất nhiều."

Fredo do dự một lúc trước khi nói tiếp.

Sau đó, anh quan sát Choi Han.

Choi Han là thuộc hạ đáng tin nhất của Cale, một người dễ đọc nhất.

Fredo đã nói ra những suy nghĩ bên trong của mình để tìm ra những suy nghĩ bên trong của Choi Han.

"Điều tôi thấy kỳ lạ là suy nghĩ của Thế tử Alberu Crossman."

Vương quốc Roan không nhất thiết phải thua thiệt do cuộc trò chuyện.

Tuy nhiên...

"Đích thân Thế tử điện hạ đã cân nhắc rất nhiều cho tôi và cả Vương quốc Endable trong tương lai."

Những cân nhắc của Alberu như được chia sẻ bởi người đại diện Bob là điều khiến tâm trí Fredo trở nên hỗn loạn.

Fredo nhớ lại những gì Bob, người đại diện của Alberu, đã nói.

'Giờ thì, tôi đoán điều này tốt cho thỏa thuận giữa hai vương quốc.'

Khi cuộc thảo luận sắp kết thúc...

'Bây giờ tôi sẽ nói cho ngài một điều mà Thế tử điện hạ đã chỉ thị cho tôi nói, do đích thân ngài ấy nói..'

'...Thế tử điện hạ là người như thế nào?'

'Vâng thưa ngài.'

'Nó là gì?'

'Điện hạ nói nếu Công tước Fredo muốn phát triển Vương quốc Endable như một vị vua chính trực... Tùy thuộc vào tình hình, điện hạ sẽ không tiếc bất kỳ 'lời khuyên cá nhân' nào có thể hỗ trợ ngài giành được độc lập của vương quốc, thiết lập một hệ thống hành chính, và xây dựng mối quan hệ với các vương quốc của Tây lục địa.'

Fredo đã thực sự hoàn toàn bất ngờ khi nghe lời đó.

Anh định nói, nhưng Bob đã tiếp tục nói trước.

"Tất nhiên, chỉ khi ngài muốn thôi, Công tước Fredo."

'...Cậu đang nói Thế tử sẽ cho tôi lời khuyên và trò chuyện với tôi?'

'Vâng. Bất cứ khi nào ngài muốn mà không cần giữ lại bất cứ điều gì.'

Alberu Crossman.

Người đang biến Vương quốc Roan thành một vương quốc hùng mạnh và sẽ trở thành vua của nó sẵn sàng cho Fredo lời khuyên.

'Tuy nhiên, đó không phải là đại diện của Vương quốc Roan mà là điện hạ, Thế tử với tư cách là một người.'

Bob vạch một đường để làm cho nó rõ ràng một lần nữa, nhưng Fredo cũng cảm thấy điều đó đủ để anh ngạc nhiên rồi.

Lãnh đạo một vương quốc...

Đặc biệt là một vương quốc mới ở đó và lãnh đạo một vương quốc là Vampire mà con người có thành kiến ​​với ...

Có nhiều mối quan tâm không thể giải quyết bằng quân đội hoặc tiền bạc.

Nhưng người được coi là nhà quản trị và chính trị gia tài ba nhất liệu có đích thân cho anh lời khuyên?

Đây là một món quà quý giá cho một người như Fredo, người sẽ trở thành một vị vua mới.

'Tôi có thể hỏi tại sao Thế lại thể hiện thiện chí với tôi như vậy không?'

'Tôi không chắc. Tôi cũng không biết lý do.'

Bob đã mỉm cười và lắc đầu.

Nụ cười dịu dàng vạch ranh giới rõ ràng của cậu ta khiến Fredo không thể hỏi cụ thể về ý định của Alberu Crossman nữa.

Fredo thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình và trở lại thực tại khi nhìn Choi Han và bắt đầu nói.

"Tại sao Thế tử điện hạ lại tỏ ra thiện chí như vậy với Vương quốc Endable?"

Có phải vì họ ở Đông lục địa chứ không phải Tây lục địa?

Hay bởi vì đó là một vương quốc mà người đó có thể kiểm soát vì biết những điểm yếu của nó?

Thiện chí đó có quá nhiều ý định tốt để nó trở thành ý định sau này.

Pfft.

Fredo có thể nghe thấy tiếng cười của Choi Han.

"Tại sao ngươi lại lo lắng về thiện chí?"

"...Tôi đang ở một vị trí để đặt câu hỏi về mọi thứ."

Fredo có nhiều người mà anh phải bảo vệ.

Hơn nữa, Vương quốc Endable chắc chắn sẽ có nhiều khoảnh khắc họ phải sống sót.

Đó là lý do tại sao anh phải nghi ngờ và cẩn thận từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Thiện chí vô cớ của Alberu là một điều khác đáng lo ngại và làm Fredo mệt mỏi.

Fredo nhìn Choi Han đang im lặng và tiếp tục nói.

"Có vẻ như cậu biết điều gì đó nhưng không có kế hoạch nói với tôi."

"...Không có lý do gì để ta phải giúp ngươi cả."

"Lạnh lùng làm sao."

Choi Han phớt lờ lời bình luận của Fredo và quay lưng lại với anh ta trước khi dọn dẹp những mảnh vụn bánh quy mà Raon đánh rơi.

Đôi mắt cậu ta hơi trầm xuống khi làm điều đó.

'...Alberu Crossman.'

Có thể Choi Han là người biết nhiều nhất về bí mật của Alberu sau Cale.

Cậu có thể hiểu tại sao Alberu, với tư cách là Bob, lại thể hiện thiện chí như vậy với Vương quốc Endable.

Có lẽ đó là lý do tại sao, nhưng Choi Han thậm chí còn muốn giúp đỡ Alberu hơn trước.

'Mình cần dạy người đó kiếm thuật.'

"Anh, có chuyện gì vậy?"

"Tự dưng ta chợt thấy ớn lạnh. Có kẻ đang nói xấu về ta sao?"

Cale ngây người nhìn Alberu đang xoa gáy.

Alberu nhận thấy ánh mắt của cậu ta và từ từ nhìn đi chỗ khác.

"Khụ, nhưng tại sao chúng ta lại ở Khu vực 2?"

Họ được cho là đi theo Khu vực 1.

Cale và Alberu, những người sẽ đến cơ sở sẽ biến White Star thành một thành viên của Quỷ tộc hiện đang ở trên Khu vực 1 một cấp. Họ đã đến Khu vực 2.

Alberu có thể thấy Cale bắt đầu mỉm cười.

"Nơi đây có chuột của chúng ta."

Cale đang cười như một thanh niên có kinh nghiệm trong khi lại có hình dạng là một cậu bé.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật