Trở thành kẻ vô lại nhà Bá tước (501-700)

Chap 517: Muộn màng (2)



Vị trí của Vua.

Dưới vị trí đó một bậc.

Alberu đang ngồi đó và nhìn xuống thuộc hạ của mình ở chân cầu thang.

"Điện hạ! Chúng tôi vừa nhận được yêu cầu khẩn cấp từ Đoàn pháp sư khu vực Tây Bắc!"

Alberu Crossman nhắm mắt lại khi nghe thuộc hạ báo cáo.

"Chúng ta cần phải nhanh chóng gửi thêm quân tiếp viện cho họ! Họ nói những kẻ có vẻ như  là thuộc hạ của White Star đã sẵn sàng để chuẩn bị tấn công lãnh địa của Hầu tước Taylor Stan!"

"Họ đang nói Đoàn Pháp sư và Đoàn Kỵ sĩ mà chúng ta đã cử đến khu vực Tây Bắc không đủ để chống lại chúng!"

Những báo cáo về việc số lượng thuộc hạ của White Star đã xâm nhập vào khu vực Tây Bắc của Vương quốc Roan nhiều hơn nhiều so với dự kiến ​​và những tên đó rất mạnh vẫn đang tiếp tục lấp đầy căn phòng.

"Chúng ta phải gửi thêm quân đến để bảo vệ lãnh địa Stan!"

Nhưng cũng có người phản đối.

"Không! Lực lượng bảo vệ thủ đô sẽ giảm nếu gửi thêm quân đến khu vực Tây Bắc!"

"Bây giờ chúng ta đang trong một trận chiến! Chúng ta không thể giảm quân lực tại thủ đô được!"

Một đại tướng cau mày và ông ta lên tiếng.

"Vậy thì chúng ta sẽ vứt bỏ lãnh địa Stan sao?!"

"Ông biết rõ đó không phải là ý của tôi mà! Nhưng chúng ta phải để quân ở đây vì không thể để thủ đô bị chọc thủng được! Không phải lựa chọn tốt hơn là đưa quân từ những khu vực khác đến khu vực Tây Bắc sao?"

"Ông đang nói đùa chắc? Chúng ta không thể làm điều đó được! Quân đội ở những lãnh địa gần đó không đủ để chống lại lực lượng của White Star!"

Không thể ngăn một cơn bão lớn với một ngôi nhà rơm.

Việc gửi quân từ những lãnh địa khác có thể sẽ khiến binh sĩ chết thay vì làm ảnh hưởng đến chiến lực của lực lượng của White Star.

"Nhưng chúng ta vẫn không thể rút thêm quân khỏi thủ đô được."

Tướng quân kia lắc đầu với vẻ mặt cứng đờ.

"Thủ đô. Thủ đô và cung điện là trung tâm của mọi thứ trong Vương quốc Roan. Bản thân hệ thống chỉ huy sẽ tan rã nếu nơi này bị phá hủy."

Một tướng quân khác ngước lên nhìn Alberu và lại cúi đầu.

'... Sẽ thật khủng khiếp nếu White Star đến thủ đô thay vì lãnh địa Stan và điều gì sẽ xảy ra với điện hạ chứ.'

Họ cần phải ngăn chặn điều đó bằng mọi giá.

Lý do Vương quốc Roan có thể duy trì sự phát triển của mình ngay bây giờ là vì sự hiện diện vững chắc của Alberu Crossman ở trung tâm.

Mặt khác, họ cũng không thể để lãnh địa Stan thất thủ.

'... Đây là trận chiến thực sự đầu tiên chống lại White Star. Cuộc chiến sẽ trở nên khó khăn hơn nếu chúng ta thua trận đầu!'

Tinh thần cũng sẽ giảm theo.

Họ không thể chỉ ngồi một chỗ và để điều đó xảy ra được.

"Không phải White Star nghĩ vật hắn tìm là ở Tây Bắc sao? Vậy thì chúng ta nên bảo vệ nơi đó vì chắc chắn hắn ta sẽ đến đó!"

Người đang cãi lại ông ta bực bội đập vào ngực mình.

"Và ông sẽ làm gì nếu những tên khốn đó sử dụng sơ hở ở thủ đô để tấn công cung điện hả?! Ông sẽ chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra với điện hạ chứ?!"

Tướng quân vừa nói vậy liền ngậm miệng lại với vẻ mặt như muốn nói ông đã nói một điều mà lẽ ra không nên nói.

Ổng đã nói thẳng ra những lời trong suy nghĩ.

Mọi người im bặt và im lặng bao trùm căn phòng.

Tất cả đều cảnh giác với phản ứng của Alberu.

Tướng quân vừa lỡ lời lên tiếng.

"Thưa điện hạ. Chúng ta không thể để thất thủ ở thủ đô được."

Nói rõ hơn, họ không thể để vua và Alberu đang ở trong cung điện rơi vào tay kẻ thù.

Một tướng quân khác hỏi ngược lại.

"... Vậy thì chúng ta nên làm gì?"

Không ai có thể trả lời câu hỏi đó.

Họ cũng cần phải bảo vệ lãnh địa Stan, vì đó là một phần của Vương quốc Roan.

Sẽ là tốt nhất nếu họ có thể dựa vào người dân ở đó giành chiến thắng bằng chính sức mạnh của mình như lãnh địa Henituse đã làm, nhưng không thể như vậy được vì lãnh địa Henituse là trường hợp đặc biệt.

Nhưng họ cũng không thể giảm quân lực tại thủ đô được.

Đó là bởi vì Vương quốc Roan biết về sức mạnh của White Star hơn bất kỳ ai khác.

'Thiếu gia Cale và những người đi theo ngài ấy cũng không có ở đây!'

Lực lượng mạnh nhất lúc này lại đang ở bên ngoài Vương quốc Roan.

Những quản lý không thể không nhíu mày.

"Có hai điều mà các ngươi đang tranh cãi nãy giờ."

Alberu đã kết thúc sự im lặng của mình và bắt đầu nói.

"Đầu tiên là lãnh địa Stan không thể bị đánh bại và rơi vào tay White Star. Đó là lý do tại sao các ngươi đều nghĩ nên gửi thêm quân đến đó."

Những tướng quân đều lo lắng nhìn Alberu dù cho những thiết bị liên lạc xung quanh đang reo liên tục.

"Vấn đề khác là... Nếu chúng ta đưa quân đến... Các ngươi lo lắng những tên đó sẽ nhắm vào thời điểm đó để xâm nhập vào thủ đô và chiếm lấy cung điện."

Alberu sẽ sớm chọn giữa hai lựa chọn mà họ có.

Những tướng quân đang rất lo lắng vì  không biết Alberu sẽ quyết định như thế nào.

"Cuối cùng, vấn đề là liệu White Star có nhắm đến khu vực Tây Bắc của Vương quốc Roan hay không. Hắn đang hướng tới thứ mình muốn hay là nhắm tới bệ hạ và ta?"

Một trong những tướng quân đang lắng nghe e ngại nói.

"Điện hạ, như ngài đã biết, mất lãnh địa cũng không sao. Tuy nhiên, cả một cơ cấu điều hành có thể sụp đổ nếu người lãnh đạo biến mất. Hơn nữa, nếu lỡ như ngài trở thành con tin của White Star, rất có thể toàn bộ Vương quốc Roan sẽ bị kéo theo. Chúng ta phải tránh điều đó bằng mọi giá."

Ông ta nghiêm túc nói thêm.

"Việc hệ thống phòng thủ xung quanh thủ đô cần phải được củng cố để chuẩn bị cho khi thất thủ và chúng ta cần phải chỉ huy lãnh địa Stan cầm cự càng lâu càng tốt."

Alberu nghiêm túc nhìn ông ta và hỏi ngược lại.

"Ngươi. Chúng ta chỉ mất lãnh thổ nếu lãnh địa Stan thất thủ? "

Tướng quân đó không thể nói được.

Alberu nhìn và bình tĩnh tiếp tục.

"Người dân của lãnh địa, trước tiên sẽ mất nhà cửa và mạng sống của họ."

Anh không thể để điều đó xảy ra.

Một nụ cười hiện trên khuôn mặt anh.

"Ta biết tất cả các ngươi đều đang suy nghĩ kỹ về vấn đề này, nhưng nếu suy nghĩ thấu đáo về nó thì thật đơn giản. Có một giải pháp dễ dàng."

Một trong những tướng quân đã nhận ra suy nghĩ của Alberu, bắt đầu lên tiếng.

"Điện hạ! Tôi tin tôi biết ngài đang nghĩ gì, nhưng... Đó-!"

Ông không thể tiếp tục nói.

Alberu đưa tay lên cắt ngang lời.

Sau đó, Alberu tiếp tục nói.

"Vì chúng ta không biết White Star muốn gì, chúng ta chỉ cần gom hai thứ hắn muốn vào cùng một chỗ."

"Điện hạ!"

"Điện hạ, người không thể làm như vậy!"

"Tại sao ta không thể làm điều đó?"

Trước ánh mắt chằm chằm của Alberu, tất cả đều im lặng hoàn toàn.

Alberu từ từ nhìn từng thuộc hạ xung quanh mình.

'White Star sẽ nhắm đến khu vực Tây Bắc hoặc mình.'

Chính xác là vậy.

Nếu White Star chỉ muốn sức mạnh từ Tây Bắc, hắn đã không gây náo loạn như vậy.

Hắn có thể lén lút xâm nhập và chiếm lấy sức mạnh mà không ai hay biết.

Thay vào đó, hắn lại cho thuộc hạ của mình lộ diện và đe dọa lãnh địa Stan.

Hành động đó có thể có nghĩa là gì?

'... Hắn thiếu thông tin.'

Anh chắc chắn White Star không biết vị trí chính xác của sức mạnh đó.

Trong trường hợp đó, hắn chỉ có thể làm một trong hai điều.

Hắn có thể tiếp quản mọi khu vực mà sức mạnh hắn có thể xâm nhập và tìm kiếm kỹ càng hơn.

Hoặc, hắn có thể bắt người có thể biết vị trí của sức mạnh đó và tra hỏi thông tin từ đó.

Người duy nhất ở Vương quốc Roan ngoài Cale có thể biết thông tin đó là Alberu, người nhận được báo cáo của Cale.

Alberu quyết định làm theo suy nghĩ của White Star.

"Đối với các ngươi, ta yếu đuối đến vậy sao?"

Đó là vì White Star không biết nhiều về Alberu.

"Ngươi thật sự đang phạm một sai lầm nghiêm trọng nếu làm vậy."

Anh ra lệnh cho thuộc hạ.

"Quân đội, và ta."

Alberu đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Tất cả chúng ta sẽ đi."

Anh ra hiệu cho người hầu trước cửa.

Cạch-

Cánh cửa mở ra và những người hầu đang đợi bên ngoài bước vào phòng với đồ mà Alberu yêu cầu họ mang theo.

"A."

Những tướng quân không thể ngừng há hốc mồm khi nhìn thấy những gì họ đang mang vào.

Alberu bước xuống khỏi ghế và đi qua những tướng quân trước mặt để đến chỗ người hầu.

Nói rõ hơn, anh đứng trước món đồ mà người hầu mang đến.

Và chạm vào.

Đó là một bộ giáp với huy hiệu Roan.

Bộ giáp có hình mặt trời rực rỡ mọc giữa hai vách đá.

Anh chạm vào bộ giáp và ra lệnh cho những tướng quân.

"Chúng ta sẽ nhanh chóng khởi hành. Mau chuẩn bị."

Những tướng quân đứng xung quanh nhắm nghiền mắt hoặc tự giải quyết theo cách khác khi cúi đầu.

Họ đã nhận ra ngay khi bộ giáp được đưa đến nơi này.

Lãnh đạo của họ.

Thế tử đến đây hoàn toàn có ý định ra chiến trường.

Ngài ấy đã quyết định mọi thứ trước khi cuộc họp bắt đầu.

Họ cúi đầu xuống và đáp lại mệnh lệnh của Alberu.

"Vâng! Theo mệnh lệnh của ngài!"

Alberu Crossman.

Anh sẽ sớm tham gia trận chiến đầu tiên của mình.

***

Chân anh tiếp tục trượt xuống.

"...Điều này khiến tôi phát điên mất!"

Bud ngừng hét và nhanh chóng tiến lên vài bước.

"Leo lên."

"Hừ, hừ. Tôi-"

Bud sau đó buộc Pan vào lưng mình.

"Hừ, tôi không sao. Thủ lĩnh."

"Câm miệng."

Pan tuy nhỏ nhưng lại khá nặng nên chân Bud bắt đầu lún xuống nhiều hơn.

"Chết tiệt."

Mũi anh ngứa.

Elf Sorros bước tới và bắt đầu nói khi Bud ngoáy mũi một cách vô thức.

"Những tên đó đang đến gần?"

Mặt ông thể hiện rõ sự vội vã.

Sorros đầy mồ hôi khi hỏi liệu kẻ thù có đang đến gần hay không. Thánh tử Jack ở phía sau lên tiếng.

"Tôi xin lỗi. Tôi nên sử dụng nhiều năng lực của mình hơn."

Bud ngay lập tức lắc đầu.

"Không. Chúng tôi có thể tiến xa đến mức này mà không ai tử vong vì cậu đã sử dụng sức mạnh của mình cho chúng tôi rồi. Hơn nữa, tôi nghĩ cậu còn cần phải sử dụng sức mạnh của mình ở nơi khác, Thánh tử."

Thánh tử Jack nhẹ nhàng cười và xin lỗi.

Dù vậy, cậu ta vẫn thỉnh thoảng lén nhìn về phía sau.

Bud mím môi sau khi nhìn thấy hành động đó.

Anh nghe thấy một giọng nói từ phía trước ngay lúc đó.

"Có những đám mây đang bay qua!"

Bud nhìn về phía trước.

Anh và những người khác trong tình trạng tốt hơn đều đang cõng người bị thương và người mệt mỏi.

Có hai người đang đứng ở phía trước của nhóm này.

Ông già trong gia tộc Molan nhìn lên bầu trời và bắt đầu hét lên.

"Có thể có bão tuyết!"

Bud cũng nhìn lên bầu trời.

Những đám mây đen đang di chuyển đến.

Thời tiết ở vùng tuyết có thể thay đổi mỗi giờ. Vùng tuyết này có thể sớm bị bao phủ trong một cơn bão tuyết.

Bud nhìn về phía trước và chạm mắt với Beacrox, người đang đứng cạnh ông già trong gia tộc Molan.

Beacrox bắt đầu nói.

"Nếu chúng ta rẽ góc đó, chúng ta sẽ trú ở đó. Từ chỗ đó, chúng ta có thể trốn thoát."

Bud có thể cảm thấy Pan bối rối trước câu nói đó.

Pan bắt đầu lầm bầm.

"... Nhưng chỉ có một vách đá phía trước góc đó thôi mà?"

Bud cũng bối rối, nhưng anh bắt đầu di chuyển sau khi thấy Beacrox tiếp tục bước đi.

Tất cả đều cố gắng hết sức để tiếp tục bước đi.

Họ không thể dừng lại.

Họ không thể lãng phí thời gian của họ.

'Nhanh thôi.'

Beacrox cũng đang cảm thấy như vậy.

Anh nghĩ về những người đang theo sau.

'Mình đang dẫn dắt những người này.'

Hiện tại Beacrox đang phụ trách những người này. Đó là lý do tại sao anh phải cẩn thận và kỹ lưỡng nhưng cũng phải tiến hành mọi chuyện một cách nhanh chóng trong khi phải duy trì sự cân bằng giữa hai nhu cầu trái ngược này.

'Ban đầu nó là một vách đá!'

Anh biết họ sẽ sớm đến vách đá.

Đó là lý do tại sao anh thúc giục họ tiếp tục.

"Tăng tốc độ!"

Anh bắt đầu vội vàng.

Cuối cùng họ cũng rẽ ngoặt để đến điểm đến đầu tiên.

"Đây là một vách đá! Chúng ta cần dừng lại!"

Pan hét lên từ phía sau.

Mọi người đều dừng bước đúng như dự đoán.

Crunch, crunch.

Bud là người cuối cùng rẽ vào góc cua và Pan đến mỏm đá trên lưng Bud.

"A."

Pan sau đó bắt đầu thở hổn hển.

Beacrox bình tĩnh nói.

"Vị trí này là điểm gần nhất giữa ngọn núi này và ngọn núi ở phía Tây."

Vách đá này không chạm vào vách núi bên kia, nhưng đây là điểm gần nhất giữa hai ngọn núi.

Pan trong vô thức lầm bầm.

"... Một cây cầu."

Hai vách đá đã được kết nối với nhau.

Giọng của Beacrox lúc này rất chắc chắn.

"Xin hãy quan tâm đến chúng tôi."

Anh ta đang nói chuyện với hai pháp sư đang đứng đó.

"Tất nhiên. Chúng tôi cần phải làm điều đó một cách triệt để vì đó là mệnh lệnh của Tháp Chủ."

"Chúng tôi đã chờ đợi mọi người đến. Chúng tôi đến sau khi nhận được lệnh của Rosalyn-nim. Xin hãy chăm sóc chúng tôi thật tốt."

Rosalyn, người xuống núi tìm kiếm nhóm của Cale đã không đến một mình.

Cô đã ở lại Cung điện Roan hầu hết thời gian cách xa Cale và những người khác.

Cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ trong thời gian đó.

Họ đang chuẩn bị cho mục tiêu của cô, Ma Tháp.

Một phần trong số đó đã được chuẩn bị.

Do đó, có một số pháp sư đã chọn ở lại bên cạnh Rosalyn. Họ là những người muốn tham gia cùng cô ấy khi cô ấy hướng tới mục tiêu của mình.

Pháp sư chỉ vào khu vực giữa hai vách đá vốn dĩ không có người.

"Đây là cây cầu băng mà chúng tôi đã tạo cùng với Rosalyn-nim."

Một cây cầu bây giờ đã lấp đầy khu vực trước đây không có người.

"Cây cầu băng này có thể chịu tổng cộng trọng lượng 500 người. Tất cả sẽ có thể vượt qua mà không gặp bất kỳ vấn đề gì. Chúng tôi có một số vòng tròn ma thuật được tạo ra cho bất kỳ tình huống bất ngờ nào, thế nên mọi người không cần phải lo lắng về những vấn đề khác."

Bud nhìn qua cây cầu băng lớn và vững chắc trước mặt.

Các pháp sư đi cùng Rosalyn cũng đang canh gác đầu bên kia.

Beacrox lên tiếng.

"Chúng ta sẽ bắt đầu với những người đang những người bị thương đi qua và được những người từ gia tộc Molan hướng dẫn."

Mọi người kịp thời xuất phát qua cầu.

Bud đã quan sát từ phía sau và chờ đợi cho đến khi kết thúc.

Bộp.

Sau đó anh  ngẩng đầu lên sau khi thấy một thứ gì đó màu trắng rơi trên tay mình.

Ông già của gia tộc Molan và một pháp sư đồng thời lên tiếng.

"Nhanh lên! Chúng tôi không biết khi nào tuyết sẽ biến thành bão!"

"Nhanh chóng kiểm tra độ an toàn của cầu băng và sau đó tăng tốc!"

Tình hình trở nên vội vã hơn khi tuyết bắt đầu rơi.

Bud vô thức nhìn về phía sau.

Beacrox từ lúc nào đã đến gần anh và bắt đầu nói.

"Họ sẽ ổn thôi."

Bud nhắm nghiền mắt.

"Đúng rồi. Họ sẽ làm tốt."

Thánh tử Jack thì thầm một cách bình tĩnh nhưng tuyệt vọng như đang nói với chính mình.

"... Tất cả họ sẽ ổn thôi."

Thánh tử Jack nghĩ về cô em gái Hannah của mình.

Cô ấy không có ở đây.

Đó không chỉ là cô ấy.

Ron, những đứa trẻ, Rosalyn, Choi Han.

Và Cale.

Không ai ở đây.

Họ đã tách khỏi nhóm trước đó để chờ kẻ thù đến.

Lộp bộp. Lộp bộp.

Tuyết bắt đầu dày hơn.

Jack, Bud và Beacrox nhìn lại và tuyệt vọng mong những người bạn của họ sớm trở về.

***

"... Đã đến lúc kẻ thù lộ diện. Không phải chúng ta nên bắt đầu di chuyển sao?"

Mọi người nhìn xuống và Hannah lặng lẽ hỏi.

Họ hiện đang trốn ở một nơi nào đó mà họ có thể nhìn xuống và chờ đợi kẻ thù.

"Chết tiệt! Tại sao đột nhiên có một cơn bão tuyết xuất hiện chứ?"

Choi Han nhìn cậu sau khi nghe lời vừa rồi.

Ánh mắt Cale lấp lánh, không giống như những lời giận dữ mới thốt ra.

Tuy nhiên, Cale không nhìn Choi Han mà chỉ nhìn tuyết rơi dày đặc và bầu trời tối dần.

Cậu lặng lẽ lẩm bẩm một mình.

"... Có vẻ như nó sẽ quét sạch tất cả."

Tuyết sẽ quét sạch kẻ thù sẽ sớm bắt đầu.

Mọi thứ đều do thiên nhiên gây ra.

Dĩ nhiên cũng sẽ do Cale gây ra.

-----

Là do bản Eng không có phân cách chuyển đoạn nên mình tự phép tạo phân cách chuyển đoạn nha.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật