Trở thành kẻ vô lại nhà Bá tước (501-700)

Chap 511: Ngon miệng (3)



Chạy trốn.

Bud đã quen với việc chạy trốn, nhưng anh ghét bỏ chạy.

"... Phù. Phù... Phù..."

Bud nghe thấy Elf bên cạnh thở hồng hộc và cảm thấy ngọn lửa bên trong mình bùng lên.

Thật không thể tin được một Elf đã quen ở trên núi lại có thể mệt mỏi như thế này, nhưng Elf bên cạnh anh không còn cách nào khác ngoài việc mệt mỏi.

'... Anh ta đã sử dụng quá nhiều sức mạnh Tinh linh.'

Nhóm mà Bud hiện đang dẫn đầu... Và nhóm khác mà Elf Sorros đang dẫn đầu ở phía đối diện...

Elf bên cạnh anh đã sử dụng Tinh linh của mình để duy trì liên lạc giữa hai nhóm.

"Phù, phù. Bud-nim."

"...Chuyện gì vậy?"

"Ngay cả những Tinh linh cũng không thể trốn hoặc ẩn nấp vì không có nơi nào có thể chạy được."

Elf tuyệt vọng.

Hiện tại, những Tinh linh đã ký khế ước với Elf không thể di chuyển được trên ngọn núi này.

Họ hoặc la hét và bỏ chạy, trốn dưới lớp áo của người ký khế ước, hoặc tản ra và ẩn nấp quanh ngọn núi trong khi chờ thời gian trôi qua.

Swooooooosh-

Bud bối rối sau khi nghe thấy một thứ gì đó cắt gió và hét lên về phía một người lính đánh thuê ở bên trái mình.

"Cúi đầu xuống!"

Người lính đánh thuê không chỉ cúi đầu mà cả cơ thể giống như không đáp lại phản hồi từ người anh ta.

Rắcc!

Một mũi tên bay qua người lính đánh thuê và đâm xuyên xuống cái cây bên cạnh.

'Chết tiệt!'

Bud bắt đầu cau mày và quan sát.

Ánh mắt anh nhanh chóng hướng về hướng mũi tên bay tới.

Sột soạt-

Anh có thể nhìn thấy những cái bóng ẩn mình giữa những tán cây.

Nhóm của Bud đang bỏ chạy đã bị tấn công bởi những mũi tên như thế này. Bud chỉ có thể né tránh những đòn tấn công này mà không thể phản công.

"Đội trưởng! Có phải chúng ta sẽ tiếp tục bị đánh như thế này không?!"

Một trong những lính đánh thuê phía sau anh  không thể n1n được sự tức giận của mình nữa và lên tiếng.

"Vậy thì cậu ý kiến xem chúng ta nên làm gì?"

Người lính đánh thuê này bối rối sau khi nhìn thấy ánh mắt của Bud.

Bud nhìn vào trạng thái lộn xộn của cấp dưới cứng ngắc của mình và tiếp tục nói.

"Cậu nghĩ chúng ta có thể bắt được tên khốn đã bắn mũi tên đó trong tình trạng hiện tại sao?"

"...Nhưng mà-!"

"Cậu nên biết tốt nhất là di chuyển theo kế hoạch."

Người lính đánh thuê im lặng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Bud.

Kế hoạch.

Bud đã có một kế hoạch.

Người lính đánh thuê quyết định làm theo kế hoạch đó. Tuy nhiên, anh ta chỉ không thể kìm được sự tức giận của mình sau khi nhìn thấy mối nguy hiểm đang đến gần cũng như rất nhiều người bị thương đang phải chờ đợi người khác đến cứu giúp.

Bud cũng hiểu cảm giác của người lính đánh thuê này.

Đó là lý do tại sao anh nhìn về phía người lính đánh thuê đang lặng lẽ nén cơn tức giận của mình và nặng nề nói.

"... Chúng ta tiếp tục di chuyển thôi."

Cả nhóm bắt đầu bước đi một lần nữa khi phải đối mặt với những chấn thương và mệt mỏi.

"... Phù, phù... Phù...."

Họ tiếp tục lội qua bụi rậm và cây cối và nghe những tiếng thở nặng nhọc xung quanh.

Một Elf bên cạnh anh bắt đầu nói.

"Không cần phải lo lắng về việc đi đâu. Kẻ thù đang dẫn chúng ta đến một nơi duy nhất, vì vậy tôi đoán chúng ta chỉ cần đến nơi mà chúng bảo chúng ta phải đi là được rồi."

Lời nói đùa cợt đầy tức giận và buồn bã.

Ngay cả Glenn, người đang trên lưng Bud cũng bắt đầu bật cười tự ti.

"Pfft. Chúa ơi, để chúng ta trở thành con mồi cho cuộc chiến này vậy."

"... Đừng cười đồ khốn. Vết thương của cậu sẽ bị rách lại đấy."

"Ai quan tâm chứ. Chết tiệt."

Lời nói của Glenn khiến Bud không thể nói gì khác.

Họ là con mồi cho cuộc chiến.

Bud đã nhận ra từ lâu kẻ thù đang dồn nhóm của anh và nhóm của Sorros về một địa điểm duy nhất.

'Chúng ta là con mồi.'

Ánh mắt Bud lấp lánh.

'Và chúng đang săn chúng ta.'

Vì một lý do kỳ lạ nào đó, kẻ thù không giết họ mà thay vào đó họ chỉ dẫn họ đến một địa điểm nhất định.

"Phù, phùuuuu-."

Bud hít một hơi và nhìn xung quanh.

'Chúng ta đang hướng về trung tâm của ngọn núi.'

Có một cái bẫy ở đó?

Đó có phải là lý do tại sao họ bị nhốt ở đó không?

'... Mình lại không nghĩ đó là một cái bẫy.'

Bud không chắc chắn nhưng đã xác định sẽ không có tình huống đó.

'Không đời nào những tên khốn giống như quái vật đó lại cần phải giết chúng ta bằng cách sử dụng bẫy!'

Những tên khốn giống như quái vật đó có đủ sức mạnh để giết Bud và tất cả những Elf khác ngay lúc này.

Đó là lý do tại sao có vẻ như không có khả năng chúng đang chăn thả họ để giết họ.

Bud quyết định sử dụng thực tế đó để có lợi cho họ.

Có vẻ như họ không thể làm được gì nhiều vào lúc này khi quân số của họ bị chia cắt giữa đội phía Đông và đội phía Tây.

"Chúng ta cần tập hợp lại với nhau. Chúng ta cần làm việc cùng nhau."

"Tất cả chúng ta sẽ không chết sao?"

Tất cả những người đang chạy đều bối rối và có vẻ khó xử sau khi nghe câu hỏi của Elf.

Họ đều có những suy nghĩ giống nhau.

Khi trận chiến kết thúc, cả đồng minh và kẻ thù sẽ được tập trung tại một chỗ.

Không có khả năng họ sẽ chết như những con chó chống lại kẻ thù mạnh hơn của họ?

Tất cả họ đều nghĩ  mọi chuyện có thể sẽ tốt hơn khi họ tụ tập lại với nhau, nhưng cảm giác đáng ngại rằng điều ngược lại cũng có thể đúng trong lòng họ.

Bud biết họ có những suy nghĩ này.

'...Có lẽ. Đúng. Có thể khả năng chúng ta tử vong cao hơn.'

Bud cũng biết sự thật đó.

Đó là lý do tại sao anh đã cố gắng âm thầm đưa vài Elf và lính đánh thuê xuống dưới chân ngọn núi. Tuy nhiên, kẻ thù chú ý rất kỹ đến chuyển động của nhóm Bud đến nỗi họ không thể đưa dù chỉ một nhóm nhỏ người đi nơi khác.

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.

Bud có thể cảm thấy tim mình đập loạn xạ.

Anh đã không cố ý sử dụng nhiều aura của mình sau khi xác định mức độ sức mạnh thực sự của kẻ thù bằng mùi.

Anh đã lưu nó và tiết kiệm thêm một ít nữa.

Anh nói.

Giọng anh nghiêm túc nhưng tràn đầy năng lượng.

"Vẫn tốt hơn là tập hợp với những người khác thay vì chiến đấu vào tình hình hiệnt tại và tăng nguy hiểm."

Họ sẽ có thể tồn tại lâu hơn ngay bây giờ nếu tập hợp lại với nhau và tạo ra những kết giới.

Bud đã nói với những người khác để tiết kiệm sức mạnh của họ cũng như sau khi xác định sức mạnh của kẻ thù.

Anh đang lên kế hoạch cho tất cả mọi người sử dụng sức mạnh của mình cùng nhau khi tập hợp lại.

Và ngay lúc đó ...

"Bất kể tôi phải làm gì, ít nhất tôi cũng sẽ cứu được vài người dù cho có chết trong quá trình đó."

Nếu họ cứ cố chấp như vậy...

Sau đó, tên khốn đó chắc chắn sẽ đến.

Bud lại nói.

"Tôi đã liên hệ với Cale, vì vậy, tên khốn sẽ đến với các đồng minh của chúng ta."

Bud có thể cảm thấy hy vọng và mong đợi tràn ngập những người xung quanh.

Lý do gì khiến họ cố gắng chạy trốn và chống cự càng lâu càng tốt?

Đó là bởi vì họ đã hy vọng có ngườ có thể đến để cứu họ.

Bud đề cập đến Cale bởi vì anh đã đoán được tình hình đó và muốn thúc đẩy họ nhiều hơn một chút.

'Nhưng... Cale. Tên khốn đó không nên đến đây.'

Bud kìm lại tiếng thở dài muốn bật ra.

'Tên đó chắc chắn sẽ cố gắng đến đây càng nhanh càng tốt vì mình đã không thể giải quyết được tình huống này và đã yêu cầu cậu ta giúp đỡ.'

Bud nhớ lại khoảnh khắc anh nhận ra sức mạnh của kẻ thù và bắt đầu cau mày.

'Lẽ ra mình nên liên lạc để bảo cậu ấy đừng đến.'

Nhưng anh không có một pháp sư để gửi một tin nhắn như vậy.

Glenn và những người khác có thể sử dụng ma pháp là những người đầu tiên bị tấn công và không ai trong số họ có thể sử dụng được ma pháp, ít nhất là vào thời điểm hiện tại.

'... Mính đã coi thường tên khốn White Star đó. Không, chúng ta đã thiếu thông tin.'

White Star là thủ lĩnh của kẻ thù của họ, nhưng hắn không chỉ có thuộc hạ.

Hắn cũng có những người giúp đỡ và hợp tác.

'Một nghìn năm không phải là một khoảng thời gian ngắn.'

Bud cố gắng che giấu sự thật anh gần như hết hơi và tiếp tục nói.

"Chúng ta hãy cố gắng hết sức, một thời gian ngắn nữa thôi."

Nghe Bud, đội trưởng, nói một cách nghiêm túc và nghĩ về việc Cale sẽ đến cứu họ khiến cả nhóm tràn đầy năng lượng trở lại.

Tất cả đều lê tấm thân mệt mỏi, cõng những người đồng đội bị thương và một lần nữa lại bị đẩy ra.

Họ phải chạy như vậy không biết bao lâu.

"Bud-nim."

Bud gật đầu với Elf đang nhìn anh.

Một số Elf bước tới và chém các bụi cây.

Một khu vực rộng mở hiện ra.

Trước mặt Bud là một vùng đồng bằng rộng rãi nơi cây cối và bụi rậm hoàn toàn thông thoáng.

Tất nhiên, khu vực xung quanh khu vực trống trải này được bao phủ bởi cây cối và bụi rậm đến mức khó có thể tin rằng vùng tuyết rơi không quá xa.

"Kỳ lạ. Ở đây làm sao có khu vực thoáng đãng như thế này được."

Elf lo lắng nhìn sang Bud.

Bud cũng cảm thấy buồn cười sau khi nhìn thấy khu vực thoáng đãng này.

Đây là một khu vực nhân tạo không phù hợp với địa hình núi non hiểm trở này.

Đó là vào thời điểm đó.

"... Bud-nim!"

Mặt khác...

Họ nhìn thấy một Elf cắt ngang qua bụi cây và dừng lại ngay trước khu đất trống.

Elf bên cạnh Bud cất giọng.

"Sorros-nim!"

Elf ở phía bên kia là Sorros, người đã lãnh đạo Elf.

Nhìn ông ta cũng rất khủng khiếp, tuy nhiên, Elf rất vui vì tất cả họ đều sống sót và gặp lại nhau.

Lúc ấy,

Lạch cạch. Lạch cạch.

Bud nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau.

"A."

Elf bên cạnh Bud tái mặt.

Khịt.

Bud ngửi thấy mùi hương của ai đó nồng nặc khiến mũi anh gần như tê dại.

Sau đó anh cảm thấy một lượng lớn sức mạnh tập trung sau lưng mình.

"Chết tiệt!"

Và đồng thời nghe thấy tiếng hét của Sorros, Bud có thể nhìn thấy vô số mũi tên đen chĩa vào lưng Sorros.

Khịt!

Bud hít một hơi nữa.

Anh đã ngửi thấy mùi này trước đây. Anh đã ngửi thấy mùi của một người có cùng sức mạnh này khi lần đầu tiên đến Tây lục địa.

Đó là lý do tại sao Bud không thể tin được khi nhớ lại một chủng tộc có mùi này.

'... Là Dark Elf ......!'

Kẻ thù đã tấn công phe của Sorros là Dark Elf.

'Là Dark Elf đến từ Đông lục địa sao?!'

Tuy nhiên, Bud không có đủ thời gian để suy nghĩ.

Lạch cạch. Lạch cạch.

Anh tiếp tục nghe thấy tiếng vó ngựa không hợp với khu rừng này cũng như sự dao động của sức mạnh không ngừng tăng trưởng.

Bud bắt đầu hét lên.

"Mọi người tập hợp lại với nhau!"

Nó đã đến.

Sức mạnh đó đã đến một lần nữa!

"Tiếp tục kế hoạch!"

Đồng minh họ vốn được chia thành hai tập trung tại khu vực trống ngay khi Bud hét lên.

Sorros và Bud nhìn nhau.

Họ đã lên kế hoạch trước khi họ không thể liên lạc với nhau với những Tinh linh nữa.

Đó là lý do tại sao họ đã tiết kiệm hết sức có thể.

Bud ra lệnh cho lính đánh thuê.

"Dựng khiên lên!"

Tất cả gấp rút tập hợp lại thành đội hình tại khu vực trống.

Họ nhanh chóng xác nhận không có bom và bẫy ở khu vực này.

Những người lính đánh thuê ở bên ngoài đội hình đã lấy khiên của họ ra ngay.

Sorros bắt đầu hét lên.

"Lấy cung ra!"

Các Elf lấy cung ra và nhắm mũi tên vào giữa các tấm khiên và hướng về phía kẻ thù.

Những tấm khiên lớn bao quanh đồng minh giống như một bức tường thành lớn.

Elf và lính đánh thuê...

Họ đã kết hợp cùng nhau rất tốt nếu như nói họ chưa bao giờ hợp tác với nhau trước đây.

"Hãy chăm sóc cho Glenn."

"Vâng."

Những pháp sư được đặt ở trung tâm của bức tường khiên này.

Họ là những người duy nhất có thể liên lạc với bên ngoài hoặc thực hiện phép dịch chuyển.

"...Này."

"Ngồi im và tự chăm sóc bản thân đi."

Bud phớt lờ Glen và bước ra từ phía sau tấm khiên. Sorros đã đứng bên cạnh anh.

Cả hai người họ đều chĩa kiếm về hướng họ đến.

Rắc, rắc.

Hai người tiếp cận từ phía Sorros trước, một người dừng lại và người kia tiếp tục bước đi.

Người mặc áo choàng đen cởi bỏ mũ trùm kín mặt.

Sorros cau mày ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó.

"... Làm thế nào một Dark Elf có thể-"

Người đang tiến về phía họ là một Dark Elf.

Những Tinh linh đã ký khế ước với Elf không thể làm bất cứ điều gì vì đó là những Tinh linh đã ký khế ước với Dark Elf.

Bud, người đang đứng quay lưng lại với Sorros từ từ kiểm soát hơi thở của mình.

"Huuuuuu."

Lạch cạch. Lạch cạch.

Bud vừa siết chặt kiếm vừa nhìn người vừa xuất hiện với tiếng vó ngựa.

'... Một Kỵ sĩ đen.'

Một người phụ nữ mặc áo giáp đen cưỡi một con ngựa đen lớn đang tiến đến khu vực trống này.

Và phía sau là những kỵ sĩ đội mũ giáp. Họ cũng đang cưỡi ngựa.

Hơn nữa, con ngựa mà cô ấy đang cưỡi trông rất kỳ lạ. Nó không phải là một con ngựa bình thường. Mắt nó đỏ ngầu.

'Không phải vậy.'

Kỵ sĩ và con ngựa đó đã thể hiện sức mạnh kỳ lạ khi họ chiến đấu.

Soạt.

Có một người đàn ông bên cạnh kỵ sĩ đó đang vỗ quạt khi đi về phía trước.

Ooooooooooong-

Có một nguồn sức mạnh không xác định được tập hợp lại trên đầu người đàn ông đó.

'Mình có một suy nghĩ, nhưng ...'

Anh có một suy nghĩ về nguồn gốc của sức mạnh đó, nhưng anh không thể nói chắc chắn.

Tất cả những gì anh biết là bất cứ thứ gì mà thứ đó chạm vào đều bị phá hủy. Sức công phá của nó không phải chuyện đùa.

Sức mạnh đó sẽ sớm bay về phía họ.

'Mình sẽ chặn nó.'

Bud từ từ truyền aura vào bên trong cơ thể mình.

Ooooooooong-

Thanh kiếm của anh bắt đầu rung lên.

'Mình sẽ chặn nó.'

Và sau đó...

'... Mình sẽ kiên trì!'

Bud nhớ lại quyết định của mình và cau có trừng mắt với kẻ thù.

Cạch cạch cạch cạch.

Con ngựa của kỵ sĩ áo đen dừng lại.

Thịnh. Thịch. Thịch

Bud có thể cảm thấy tim mình đập loạn xạ.

Anh cũng có thể cảm thấy thanh kiếm được bao phủ aura của mình cũng đang rung lên.

Đó là vào thời điểm đó.

Kỵ sĩ đen bắt đầu nói.

"Có vẻ như có vài người đã đến đây trước chúng ta rồi."

"...Gì?"

Bộp. Bộp.

Bud nhanh chóng nhìn về phía phát ra tiếng ồn.

Một trong những cái cây xung quanh khu vực trống trải đang rung lắc.

'...Lẽ nào?'

Đó là khoảnh khắc ánh mắt của Bud bắt đầu rung lên.

Có người nhảy khỏi cây.

Bùm!

Bud gọi tên người đó trong vô thức.

"Choi Han!"

Đó là Choi Han.

Anh cũng có thể nhìn thấy Chuột trên lưng Choi Han.

Bud biết người này.

Đó là một trong những thành viên của Quân đoàn Biệt động.

'...Tên đó còn sống!'

Có một người từ Quân đoàn Biệt động vẫn còn sống.

Đồng tử của Bud bắt đầu rung lên.

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.

Tim anh đập loạn xạ vì một lý do khác.

Nếu Choi Han ở đây... Vậy thì...

"Hiya."

Ai đó chậm rãi bước ra từ phía sau cái cây mà Choi Han đã nhảy xuống và nhàn nhã vẫy tay.

Mặc dù giọng nói của cậu ta rất bình tĩnh, nhưng Bud có thể thấy ánh mắt của Cale đang trở nên lạnh lùng khi nhìn kĩ Bud và những người khác.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật