Trở thành kẻ vô lại nhà Bá tước (501-700)

Chap 507: Có hiệu quả! (4)



- Ta hiểu rồi! Ta sẽ chuyển lời cho Choi Han ngay!

Cale đang quan sát trần nhà khi nghe câu trả lời của Raon.

Cậu rút cây roi ra khỏi túi.

"Nói với những Tinh linh đã ký khế ước với Elf và Dark Elf."

'Hỗn loạn, hủy diệt, hòa bình. Cứ để chuyện đó cho tôi.'

Cale đưa ra mệnh lệnh cho Tinh linh Gió tự tin, người đang bảo cậu cứ để nó làm. Tin nhắn ngắn có thể được chuyển đi nhanh chóng và Cale nắm lấy cành cây.

"Mở nó ra. Tôi cần bước ra ngoài."

Anh ta đang nói chuyện với Cây Thế giới giả.

- Hứccccc. Waaaaaaaah.

Nhưng nó đang khóc.

Cái cây này đã khóc.

Cale bối rối và bắt đầu suy nghĩ.

'Tại sao nó lại khóc? Có lý do gì để nó khóc?'

Và cậu nghe thấy tiếng rên rỉ của Cây Thế giới giả.

- Hứcccccccccc. Tôi đang bị bỏ lại phía sau, waaaaaah. Tôi cũng muốn chạy đi, waaaaaaaah!

Cây giả buồn lắm.

Nó cảm thấy mọi thứ quá bất công.

'Mình diện cả cây đen như thế này không phải vì mình muốn.'

Nó không muốn trở thành một cái cây đen thui như thế này. Nó càng ghét những người làm những việc xấu xa như thế này.

- Hứccccc. Không phải tôi bị Elisneh kiểm soát vì tôi muốn bị kiểm soát đâu mà. Waaaaaaaaaaaaaaah. Tôi thích Cây Thế giới và không muốn gây hại cho cô ấy... Waaaaaaaaaaaaaaah. Nhưng mọi người đều ghét tôi. Hứcccccc, hứccccc. Waaaaaaaaaaaah.

Cậu có thể nghe thấy tiếng cây sụt sịt.

'Cây Thế giới có mũi không?'

Cale đã có suy nghĩ đó một lần nữa nhưng Cây Thế giới giả đang rất nghiêm túc.

- Tôi chỉ quen thôi. Hứccc.

Cây Thế giới giả thậm chí không thể di chuyển các nhánh của nó một cách tự do khi bị Elisneh điều khiển.

Hơn nữa, không ai có thể trò chuyện với nó; tất cả những gì nó có thể làm là cô đơn ở trung tâm của mê cung tối tăm không ánh sáng này.

Cuối cùng nó đã tìm thấy một cơ hội.

Cale Henituse là cơ hội đó.

Cây Thế giới giả đã biết về người này. Người này là một người nào đó trong ký ức của nó.

Đó là lý do tại sao nó bắt đầu nói chuyện với cậu ta và cố gắng có được ba mươi phút tự do ngay cả khi nó phải trả giá bằng cách đốt cháy bản thân một chút.

Sau đó nó đã sử dụng quyền tự do đó để bảo vệ Cale.

Nó đã hy vọng Cale sẽ cứu nó.

Cây Thế giới giả yếu ớt lầm bầm.

- Tôi, tôi cũng muốn ra khỏi đây.

Đó là vào thời điểm đó.

"Ai nói tôi sẽ bỏ rơi ngươi?"

- ...Hức, sao cơ?

Cành của Cây Thế giới giả bắt đầu rung rinh.

Cale không quan tâm và không để ý đến cành cây.

"Nhanh lên, bỏ những cành cây này ra."

- Chờ đã, cái đó-

"Ngay."

- À, đó, vâng, vâng!

Cây đen đáp lại bằng một giọng nói run rẩy và dịch chuyển cành của mình.

Các cành cây nhanh chóng chuyển động tương tự như một bông hoa đang nở và Cale dễ dàng bước ra.

- Nhân loại! Thực sự, thật sự có cứu được cây đen này không? Nó nói nó đang bị kiểm soát! Cây nhỏ tội nghiệp!

- Umm, nh, nhưng cậu sẽ di chuyển tôi như thế nào? Điều đó thậm chí có thể?

Cậu nghe thấy giọng nói của cả Raon và Cây Thế giới giả.

"Hì."

Cale cười.

Tại sao?

"... Cale Henituse-"

Đó là bởi vì cậu đã chạm mắt với Elisneh.

- Nhân loại ... N, ngươi có ... cái nhìn của kẻ lừa đảo vĩ đại nhất ......

- ... Mm ... Tôi rất xin lỗi. Nếu tôi đã làm sai điều gì đó ......

Cậu làm lơ giọng nói của cả Raon và Cây Thế giới giả.

Thay vào đó, cậu chỉ về phía Elisneh, người đang nghiến răng nhìn mình.

"Gì?"

Cale thì thầm khi thấy Elisneh cau mày trước hành động của cậu.

'Không phải ngươi, mà là bên cạnh cơ.'

'...Cạnh mình?'

Elisneh quay đầu lại.

Sau đó, cô nhìn thấy một aura đen sáng rực lóe lên như một cơn sóng ầm ầm để tấn công một người.

"Ahhhhhhh!"

Con rắn lông trắng tan chảy trong aura đen đó. Sau đó, có người nắm lấy mắt cá chân của con ngựa gió đang lơ lửng trên thân con rắn.

"... Choi Han!"

Haa.

Choi Han mỉm cười khi chạm mắt với Elisneh. Và đồng thời thanh kiếm trong tay đâm vào một chỗ nào đó.

Phập.

Aura đen lọt vào mắt cá chân của ông già trên ngựa gió.

"Aaaaaah!"

Máu phun ra khi aura biến mất. Choi Han nắm lấy cổ chân bị vừa bị đâm xiên.

"Tên chết tiệt ngươi!"

Chú thuật sư cầm gương phóng những mũi tên gió về phía Choi Han, kẻ đã tấn công đồng đội của mình.

Hàng chục mũi tên gió sẽ lao vào Choi Han, buộc cậu phải vung kiếm để né tránh.

Lúc này, Chú thuật sư cầm gương đang lên kế hoạch giải cứu Chú thuật sư điều khiển lông.

"Bệ hạ. Tôi vẫn ở đây."

Chú thuật sư gương cũng đồng thời đứng trước Elisneh để chặn đòn tấn công của Choi Han.

Swooooosh-

Những mũi tên lao về phía Choi Han.

"Pfft."

Choi Han ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy tiếng cười của ai đó. Ông già vừa bị đâm vào mắt cá đang cười cho qua cơn đau.

"Pfft. Đồ ngu ngốc! Ngươi nghĩ mọi thứ sẽ được giải quyết bằng cách làm mắt cá chân của ta bị thương?"

Làm thế nào cậu sẽ ngăn chặn hàng chục mũi tên gió?

Hơn nữa, đó không chỉ là những mũi tên gió nhắm vào Choi Han.

Chú thuật sư đã điều khiển những chiếc lông bay đi ngay khi vừa từ bỏ mắt cá chân của mình.

"Chết đi!"

Những chiếc lông vũ cùng với những mũi tên gió lao về phía Choi Han. Cậu ta đang hứng chịu những đòn tấn công sắc bén từ mọi hướng và không có nơi nào để trốn thoát.

Choi Han đang lơ lửng trên trời khi nắm chặt lấy chân và mắt cá chân con ngựa gió và tay Chú thuật sư lông bắt đầu cười khúc khích và phấn khởi hét lên.

"Ngươi sẽ nhanh chóng biến thành pincushion!" (Pincushion: một chiếc đệm nhỏ, nhồi, được sử dụng trong may vá để giữ ghim hoặc kim)

Choi Han bắt đầu nói.

"Như yêu cầu."

"Hả?"

Chú thuật sư lông tự hỏi liệu mình có nghe đúng không.

'Có phải hắn vừa nói không quan tâm đến việc mình có biến thành pincushion?'

Chú thuật sư tự hỏi Choi Han nói vậy là có ý gì.

Ông nhận ra điều gì đó thật kỳ lạ.

"...Hả?"

Cả mũi tên gió và lông vũ đều không lao vào Choi Han. Mọi thứ đều yên lặng.

Chú thuật sư rời mắt khỏi Choi Han và nhìn xung quanh.

"... Ngư, ngươi-"

Ông không thể nói nên lời.

Hàng chục chiếc lông vũ và những mũi tên gió... Có hàng chục sợi chỉ đen mảnh đang bám chặt lấy chúng.

Ánh mắt của Chú thuật sư chuyển động cho đến khi nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đang đứng trên vai một con quái vật xương đen.

"Necromancer ......!"

"Bây giờ ngươi có chắc là ngươi có thể nhìn thấy những gì hiện tại không?"

Chú thuật sư đảo mắt và cơ thể bắt đầu run rẩy. Ông nghe thấy giọng nói phát ra từ ngay bên cạnh mình.

Ông chợt nhận ra không ai đang bám vào mắt cá chân của mình nữa. Chú thuật sư lông chậm chạp quay đầu lại.

"Né mau!"

Chú thuật sư gương hét lên nhưng Chú thuật sư lông đã nhìn thấy một thanh kiếm xuyên qua vai mình.

"Ugh... Ugh!"

"Hai."

Chú thuật sư lông ngã khỏi con ngựa gió và hướng về phía mặt đất khi Choi Han nói vậy.

"... Tên chết tiệt!"

Chú thuật sư gương lập tức xóa bỏ sự hiện diện của con ngựa gió mà Choi Han đang đứng. Tuy nhiên, sợi chỉ đen đã đến gần và giữ chặt Choi Han để cậu không bị ngã.

Elisneh nhìn về phía Choi Han và bắt đầu nói.

"Điều gì đang mang lại cho ngươi sự tự tin để nhảy lên? Ta đoán ngươi lại muốn rơi vào ảo ảnh một lần nữa!"

Choi Han đã cao ngang ngửa với Elisneh.

Những người khác sợ hãi rơi vào ảo giác và không dám làm như vậy, nhưng Choi Han đã làm điều đó mà không chút do dự. Elisneh khinh thường và bắt đầu ra tay.

"Lần này sẽ là thế giới mạnh hơn lần trước! Ta biết ngươi có lẽ tự tin vì đã thoát ra khỏi ảo ảnh của ta một lần, nhưng- "

Và sau đó ngập ngừng.

Ooooooong-

Cô có thể cảm thấy không khí dao động và sức mạnh tập hợp lại.

Elisneh quay đầu lại.

"...Cái gì-"

Mana đang tập trung trên ngọn cây đen.

Mana đen tụ lại rất nhanh trông có vẻ sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

"... Ha. Ta đoán các ngươi có kế hoạch loại bỏ Cây Thế giới đen."

Elisneh nâng cánh tay với phần vai bị thương khi nói. Rất đau, nhưng máu đã ngừng chảy và cô có thể cử động được một chút.

Đôi mắt đang nhìn Cale, người đang ở dưới gốc cây, nơi tập trung mana.

"Ta đoán tôi không có lựa chọn nào khác."

"Ruff!"

Fluffy sủa ngay lúc đó. Công chúa Jopis trong vô thức bước ra khỏi sự bảo vệ của con quái vật xương và đến bên cạnh Fluffy.

Fluffy vừa sủa vừa nhìn lên trần nhà. Những chú chó con khác cũng bâu lại và di chuyển bên cạnh cô.

Jopis bắt đầu cau mày.

"...Ánh sáng."

Trần nhà của mê cung vừa mới tối om, nhưng... Những ánh sáng trắng bắt đầu tập trung ở đó.

Chúng giống như ánh sáng đã chiếu vào Cale.

Hầu hết mê cung đã bị phá hủy và bây giờ nó trông giống một đồng bằng hơn. Trần nhà bao phủ toàn bộ khu vực rực sáng bởi ánh đèn trắng.

"Cale Henituse. Đa số đồng minh của ngươi sẽ rơi vào ảo ảnh và chết ngay khi phá hủy Cây Thế giới đó."

Elisneh nâng cánh tay bị thương của mình lên phía trần nhà.

Ooooooooong-

Những ánh sáng trắng tập trung về phía bàn tay đang giơ lên cao của cô ta.

Những ánh sáng trắng tập hợp lại với nhau và tạo thành một quả cầu, tương tự như quả cầu mana đen trên ngọn cây đen. Khu vực xung quanh cô bắt đầu nóng lên vì những ánh sáng trắng đập vào nhau.

Cô ấy cảnh báo Cale.

"Hãy bảo Rồng của ngươi lập tức dừng lại."

Cô chắc chắn rằng thứ mana đen đó là của con Rồng mà Cale Henituse đang sở hữu.

"Haaaaa."

Cale thở dài thườn thượt.

Cậu nhìn quanh như đau đầu và cuối cùng lại nhìn Elisneh. Cậu cũng đang nhìn vào quả cầu lớn màu trắng đang tụ tập trong tay cô ta.

Những người khác đã ngừng chiến đấu và tập trung vào Cale và Elisneh.

Quả cầu mana đen và quả cầu trắng...

Cả hai đều có kích thước lớn và mọi người đều có thể cảm thấy một lượng lớn sức mạnh dao động trong chúng. Họ cảm thấy như nếu hai ánh sáng đó va chạm nhau, kết quả của trận chiến này sẽ được tiết lộ.

"... Tôi không biết Elisneh sẽ mạnh đến mức này."

Jopis bắt đầu cau mày.

Cô muốn tham gia vào trận chiến nhưng biết mình sẽ chỉ là vật cản vì trình độ của cô còn thấp.

'Nếu mình đã học đúng cách-'

Nếu cô ấy có thể đào tạo thành một Chú thuật sư đúng cách giống như cách Elisneh đã trưởng thành như một Ảo ảnh sư...

'Mình có phải là người chống lại Elisneh không? Không, phải là mình.'

Jopis nắm chặt tay.

Đôi mắt cô ấy nhìn Cale một cách tuyệt vọng khi hành động như vậy.

Cậu ta là đồng minh của cô, người sẽ chiến đấu chống lại Elisneh vì cô.

"Có chuyện gì vậy? Ngươi có cảm thấy sợ hãi về việc phá hủy Cây Thế giới sau khi thấy ta mạnh như thế nào không?"

Elisneh bắt đầu mỉm cười.

Đó là vì Cale trông mệt mỏi. Cậu cũng đang cau mày như có rất nhiều điều để lo lắng.

"Ngừng lo lắng-"

"Tại sao?"

Cale bắt đầu nói.

Cậu vò đầu bứt tóc và hỏi một cách thô bạo như đang rất bực bội.

"Tại sao cô cứ hỏi tại sao tôi lại lên kế hoạch phá hủy Cây Thế giới? Hả? Các ngươi thực sự nghĩ ta sẽ phá hủy nó à?"

Cale không có ý định phá hủy Cây Thế giới giả cũng như không bỏ nó lại.

"...Gì?"

Tay phải của Cale đang hướng về phía áo sơ mi của mình khi Elisneh kinh ngạc hỏi.

Riiiiiiiiiiiiii-!

Cậu xé một huy hiệu ra khỏi áo sơ mi của mình.

Đó là huy hiệu chỉ huy của cậu được đặt bên cạnh gia huy của Công quốc Henituse.

Cale mỉm cười và quay lại.

"Đây."

Cậu đưa tay chạm vào cây đen. Đôi mắt của Cale sau đó lấp lánh.

Cây đen hăng hái trả lời.

- Tôi đã sẵn sàng! Tôi sẽ chỉ tin tưởng cậu, Chỉ huy!

Nụ cười của Cale trở nên tươi tắn hơn.

"Tôi sẽ lấy cái này. Heh."

- Tôi ở bất cứ đâu cũng được, miễn sao không phải ở đây thôi! Tôi sẽ chỉ tin tưởng cậu, Chỉ huy Tôi tin tưởng cậu! Tôi tin cậu!

Cale phớt lờ phản ứng cuồng nhiệt của Cây Thế giới giả trong khi cảm thấy biết ơn Elisneh.

'Cô ta đã giúp mình nhớ lại một thứ mà mình đã quên.'

Ảo ảnh nhắc nhở cậu về cuộc sống của mình với tư cách là Kim Rok Soo khiến cậu nhớ lại điều đó mà trong giây lát cậu đã quên mất.

"He he."

Cậu không thể ngừng cười.

Cành đen đang rung tinh.

Cây Thế giới giả tưởng Cale là một người tốt, nhưng nụ cười của cậu trông giống như một vampire đang cười gian ác sau khi tìm thấy con mồi.

- Hả? Hả?

Tuy nhiên, cả cây đen không thể nghĩ đến nụ cười của Cale nữa.

Cái cây cảm thấy có một sức mạnh bao quanh nó.

Cảm giác như có sức mạnh đang ôm lấy nó nhưng cũng như đang ra lệnh cho nó.

Tuy nhiên, Cây Thế giới giả đã nhận ra điều gì đó.

'... Mình có thể ra ngoài! Mình có thể ra khỏi đây!'

Nó cảm thấy chắc chắn.

Một giọng nói chói tai vang lên.

"Ngươi, cái gì thế này?! Ngươi đang làm cái gì vậy hả?!"

Đó là giọng của Elisneh.

Cale kiểm soát một chút sức mạnh chảy ra từ trái tim mình. Vậy là đủ. Sức mạnh hướng tới cái cây mà Cale đang chạm vào mà không cần cậu phải làm gì nữa.

Cho dù đó là một vật phẩm hữu hình hay một sức mạnh vô hình. Khả năng này cho phép cậu lưu trữ bất cứ thứ gì ở một vị trí đã định.

Đó là khả năng của Lee Soo Hyuk, bây giờ là khả năng của Cale.

Chấp nhận.

"Không-!"

Cây đen trở nên trong suốt và bắt đầu biến mất.

Elisneh hét lên khi nhìn thấy quả cầu màu trắng bay về phía Cale.

"Ngươi nghĩ ta sẽ để yên cho ngươi làm điều đó sao?!"

Ooooooo-

Quả cầu màu trắng bắt đầu bay về phía Cale một cách chính xác.

Cô cần ngăn Cây Thế giới biến mất.

Đó là vào thời điểm đó.

Khoảnh khắc quả cầu trắng rời khỏi tay Elisneh...

"Ta đã chờ đợi khoảng khắc này!"

Cô nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ phát ra từ một chỗ trống. Elisneh chuyển ánh mắt khỏi Cale.

Shaaaaaaa-

Quả cầu đen phía trên cái cây biến mất đã mở ra ngay lúc đó. Quả cầu mana đó không phải để tấn công.

Đó là một quả cầu phòng thủ.

Quả cầu đen biến thành một tấm khiên và bao phủ Cale.

"Thiếu gia. Cứ giao việc đó cho chúng tôi."

"Chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ. Chúng tôi sẽ có thể ngăn chặn cái này nếu tất cả chúng tôi hợp tác với nhau."

"Đúng rồi. Chúng tôi đang tràn đầy sức mạnh sau khi hấp thụ rất nhiều Tử mana đó."

Những Tinh linh đã nhận được thông điệp từ Tinh linh Gió và truyền đến Tasha, Jeet, và những Elf, Dark Elf tương ứng của họ. Elf và Dark Elf đã sử dụng những Tinh linh của mình để tạo ra những kết giới phía trên tấm khiên đen để bảo vệ Cale nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, Elisneh không thể nhìn thấy điều đó.

Nơi cô nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ đầy phấn khích...

Giọng nói phát ra từ trần nhà lúc này đã trống rỗng sau khi Elisneh gom tất cả những ánh sáng trắng lại với nhau.

"A."

Elisneh thở hổn hển.

Trần của mê cung không có lãnh địa ảo ảnh giờ đã biến mất ánh sáng trắng không còn đáng sợ nữa.

Có ai đó đã chờ đợi cái trần nhà không ảo giác này.

Con Rồng con vỗ đôi cánh nhỏ của mình và nhanh chóng bắt đầu bay.

Sau đó, nó bắn vật ở chân trước của mình lên trần nhà.

Nó không cần nhiều mana như đã sử dụng cho tấm khiên đen bảo vệ Cale.

Nó chỉ cần một quả cầu mana nhỏ đã được cô đặc và cô đặc lại.

Mana được tập hợp lại thành hình mũi tên đã rời khỏi tay của Raon.

Sau đó nó đâm vào một chỗ duy nhất.

"F*ck-!"

Elisneh bắt đầu cau mày.

Rắccc.

Cô nghe thấy tiếng trần nhà bắt đầu nứt ra sua khi nhận phải mũi tên đó.

Đôi khi, tất cả những gì cần thiết chỉ là một vết nứt nhỏ để tạo ra một khoảng trống khổng lồ. Hơn nữa, mặc dù đó là một đòn tấn công với một lượng nhỏ mana, nó đến từ một con Rồng.

Booboboboooooooooom-

Trần nhà bắt đầu nứt ra.

Một cái lỗ bắt đầu xuất hiện.

Ánh nắng từ trên mặt đất bắt đầu chiếu vào mê cung.

Đó là ánh sáng mặt trời thực sự đã lọt vào khi trần ảo ảnh của mê cung vỡ vụn.

Elisneh cảm thấy chóng mặt ngay khi vừa nhìn thấy ánh sáng đó.

"Ta cũng đang chờ đợi điều này."

Cô nghe thấy ai đó thì thầm.

"Ugh!"

Chú thuật sư gương rên rỉ khi ngã xuống đất.

Hành động đó khiến những con ngựa gió mà Chú thuật sư đang điều khiển cũng phân tán vào không khí. Con ngựa của Elisneh cũng biến mất.

Cô ta không còn có một bức tường mê cung để đáp xuống nữa.

Điều duy nhất cô có thể làm là ngã xuống đất.

"Ugh!"

Tuy nhiên, có một ai đó đã nắm lấy cổ cô ta khi cả người đang nghiêng về phía con ngựa gió biến mất.

Nó đã cản không cho cô ta bị ngã.

Đó là một người đàn ông mặc trang phục màu đen bị trói bởi những sợi chỉ đen.

Ron Molan mỉm cười về phía Elisneh.

"Cô đã cho thiếu chủ của bọn ta thấy tuyệt vọng. Cô không nên làm như vậy."

"Ugh."

Elisneh không thở được.

'Từ lúc nào? Ông ta đã đến gần như vậy khi nào? Mình không thể cảm nhận được gì cả.'

Cô ấy run rẩy nhìn Ron đang cười.

Tuy nhiên, Ron quay lưng lại với cô ấy và thản nhiên nói chuyện với người cũng đang lơ lửng trên không bằng những sợi chỉ đen của Mary.

"Ta đoán ta cũng đã lo cho hai kẻ còn lại rồi."

"...Thật nhàm chán."

Choi Han quay đi với vẻ mặt cau có.

Cậu đã đánh mất con mồi thứ ba và thứ tư vào tay Ron.

Những chuyển động của Ron thực sự là lén lút.

"Tất cả là nhờ ngươi đấy. Tất cả là nhờ ngươi cứ chạy lung tung mãi."

Ron cười hiền từ trong khi vẻ mặt của Choi Han trở nên trống rỗng.

Tuy nhiên, hai người họ đã sớm nhìn xuống.

Quả cầu màu trắng đang bắt đầu lao vào mục tiêu của nó.

Boooooooom!

Cale có thể thấy quả cầu màu trắng phát nổ khi nó va vào tấm khiên màu đen và kết giới của những Tinh linh.

Tầm nhìn của cậu lập tức trắng xóa, nhưng cậu mỉm cười và nói.

"Tôi đoán có vẻ chúng ta đã ra khỏi mê cung rồi."

Giọng nói tràn đầy tự tin.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật