Thiên Quan Tứ Phúc

PHIÊN NGOẠI 3



Đây là ý nói "Chính bản thân ngươi là lễ vật tốt nhất" sao? Tạ Liên vô cùng chịu không nổi cách suy luận này, ngay cả tự ngẫm lại cũng không ngẫm nổi, vỗ một chưởng lên trán, thầm nghĩ: "Ta lại không tự luyến đến như vậy."

Quốc sư thấy y lắc đầu liên tục, nội tâm kháng cự lại nói:"Ngươi cũng thật là không có tiền đồ mà. Ngươi, thần quan độc nhất phi thăng đến tận ba lần trên Thượng Thiên Đình! Hoa Quan Võ Thần! Tiên Lạc Thái Tử! Mười bảy tuổi dám đứng trước mặt người trong thiên hạ nói mình muốn cứu vớt chúng sinh! Mười tám tuổi..."

Tạ Liên lập tức nói:"Quốc sư! Ngừng! Quốc sư! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!"

Loại lịch sử đen tối này có gì tốt để kiêu ngạo chứ!

Quốc sư thần tình phức tạp nhìn y, dường như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Thái tử điện hạ, ngươi thật sự không cần phải hạ thấp mình như vậy mà."

Tạ Liên nói:"Thật ra không phải là tự hạ thấp mình, chỉ là..."

Chỉ là, đối mặt với người mình ngưỡng mộ trong lòng, đương nhiên muốn tặng đối phương thứ tốt nhất trên thế gian. Nhưng, lại không tránh khỏi luôn mang suy nghĩ, bản thân mình vẫn chưa đủ tốt.

Quốc sư nhìn vẻ mặt này của y, thở dài, hai tay đan vào trong tay áo, suy tư một trận, nói:"Khóa trường mệnh đúng không, ngươi chờ một chút, để ta suy nghĩ. Đã qua nhiều năm rồi, ta cũng không dám chắc có nhớ rõ toàn bộ kỹ thuật cùng nghi thức khai quang không."

Tạ Liên nói: "Không đáng ngại. Nếu ngài cũng không nhớ nổi, vậy ta sẽ dựa trên ký ức mà chế tạo là được. Tin rằng thành tâm thì sẽ hiệu nghiệm."

Trong chốc lát, Quốc sư liếc y một cái, nói: "Ngươi muốn hỏi hắn một chút hay không?"

"...."

Quốc sư chưa nói tên, nhưng Tạ Liên cũng biết, "hắn" ở đây là chỉ ai.

Quân Ngô bị trấn áp sâu trong lòng đất ở Đồng Lô này.

Trầm mặc một lúc lâu, Tạ Liên vẫn lắc đầu.

_

Sau khi nán lại ở núi Đồng Lô hơn nửa ngày, Tạ Liên trở về Quỷ Thành.

Lúc này, cách sinh thần chính thức của Hoa Thành, chỉ còn mấy canh giờ nữa. Đám quỷ sau khi bàn bạc đâu vào đấy với Tạ Liên, nét mặt đều làm bộ không có chuyện gì phát sinh, trong thâm tâm lại đang lén lút bố trí Quỷ Thành. Tạ Liên lách người tiến vào một cửa hàng nhỏ, chỉ chốc lát sau, đám quỷ đều vây quanh sang đây, vội vàng hỏi thăm kêu loạn cả lên:"Thế nào? Thế nào?"

Tạ Liên nghĩ thầm đây quả thực cứ như đang ăn trộm vậy, nói: "Thành chủ nhà các ngươi thế nào? Có phát hiện ra chuyện gì bất thường không?"

Đám quỷ nói:"Không có không có. Thành chủ cả ngày hôm nay đều ở trong Thiên Đăng Quán."

Tạ Liên có chút ngạc nhiên: "Ở đó cả ngày?"

"Đúng đó! Tâm tình thành chủ hôm nay hình như không tệ. Đại... Tạ đạo trưởng, ngươi chuẩn bị xong lễ vật sinh thần cho thành chủ chưa?"

Tạ Liên lúc này mới yên tâm, vuốt ve khóa trường mệnh đã tiêu hao hết cả tâm tư mới đúc được kia, mỉm cười, nói:"Chuẩn bị xong rồi."

Đám quỷ mừng rỡ, bọn họ lại bàn bạc một phen xem nên bố trí chúc mừng sinh thần ngày mai ra sao, sau đó mới quay về Thiên Đăng Quán. Đi vào, Hoa Thành vậy mà đang luyện chữ.

Không cần y đốc thúc, Hoa Thành vậy mà vẫn chủ động luyện chữ, này thật đúng là ngàn năm có một, xem ra đúng là tâm tình rất tốt. Tạ Liên thấy cây Bát Hoang Bút trân quý kia đang dưới tay hắn viết ra những văn tự vặn vẹo xấu xí, không hiểu sao buồn cười, lắc đầu. Nghe được Tạ Liên trở về, Hoa Thành buông bút xuống, cuối cùng không dằn vặt nó nữa, mỉm cười, nói: "Ca ca, huynh trở về rồi? Vừa đúng lúc, đến xem thành quả hôm nay của ta đi."

Tạ Liên mỉm cười:"Được." đang định đi sang. Nào ngờ, đúng vào lúc này, vẻ mặt cứng đờ, chân thoáng ngừng lại, nhíu máy.

Hoa Thành lập tức cảm thấy không đúng, trong nháy mắt sau, đến ngay bên cạnh Tạ Liên: "Sao vậy?"

Vẻ mặt Tạ Liên chợt khôi phục như trước:"Không có gì."

Cũng không hẳn là không có gì, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, tim của y khẽ nhói một chút.

Hoa Thành không để y trả lời qua loa, đi đến cầm cổ tay y, nói: "Huynh đã đi đâu? Lại bị thương à?"

Tạ Liên nói ":Không có."

Câu này vẫn là nói thật, chính xác không có, tuy rằng bôn ba suốt mấy ngày, nhưng cũng coi như thuận lợi, không gặp nguy hiểm gì. Hoa Thành trầm ngâm trong chốc lát, không tra ra được gì, buông tay xuống. Tạ Liên đang vận tức, cũng không phát hiện gì, thầm nghĩ hẳn là ảo giáo thôi, cười nói:"Có lẽ do bị trật gân một chút thôi. Được rồi, đưa ta xem thành quả của đệ hôm nay đến tột cùng trông thế nào nào?"

Hoa Thành lúc này mới nhoẻn miệng cười, nắm tay y, nói:"Sang đây."

Tạ Liên còn chưa đáp lại, bỗng nhiên, tim lại nhói một cái.

Lần này không phải ảo giác! Y rõ rành rành cảm giác được, nếu như lần đầu tiên giống như đau nhói do bị kim đâm, lần thứ hai, lại như bị móng tay sắc nhọn của thứ gì đó xẹt qua. Nếu không phải Hoa Thành vừa mới xoay mặt đi, chỉ sợ lần này Tạ Liên sẽ không thể dùng "Không có gì" để đáp cho có lệ được.

Tạ Liên tạm thời không muốn kinh động đến Hoa Thành. Hai người ở Thiên Đăng Quán chơi một hồi, y tùy tiện tìm một cái cớ để đi ra ngoài, lại tỉ mỉ kiểm tra bản thân.

Hồi lâu sau, y thả tay xuống, vẻ mặt ngưng trọng.

Kết quả đương nhiên là không có vấn đề gì, nếu không, mới vừa rồi Hoa Thành nắm tay y đã điều tra ra được.

Vậy tại sao lại vô duyên vô cớ nhói tim?

Suy nghĩ trong chốc lát, Tạ Liên đoán rằng mình bị tà túy gì đó nhập thể, hoặc trúng phải kỳ độc nào đó, nhưng không chút kinh hoảng, chí ít hiện tại không cần phải như vậy. Một lát sau sẽ hết thôi, lại sắp đến sinh thần Hoa Thành rồi, nếu vào lúc này gặp chuyện không may, Hoa Thành khẳng định sẽ không có tâm tư thưởng thức lần sinh thần này, cũng không phải chưa từng trải qua chuyện kỳ lạ như vầy, cũng không để tâm, quyết định chịu đựng qua hết ngày này trước đã, sau đó lại lặng lẽ giải quyết sau.

Buổi tối, tính canh giờ cũng sắp đến rồi, Tạ Liên quay lại Thiên Đăng Quán. Hoa Thành ở trong đang chán đến chết, làm bộ làm tịch viết bậy vẽ bạ, quăng thành một đống giấy vụn, Tạ Liên buồn cười, nhưng ý cười còn chưa dâng, lại nhói tim một trận, dùng ngón tay xoa tim cũng không có tác dụng, thầm nghĩ:"Xem ra thứ này có vài phần lợi hại, ráng nhịn đã."

Y khẽ hít một hơi, đi đến, ấm giọng nói:"Tam Lang? Có một việc, có lẽ cần đệ giúp một chút."

Hoa Thành đặt bút xuống, nói: "Giúp việc gì?"

Tạ Liên nói:"Trước hết mời nhắm mắt lại."

Hoa Thành nhíu mày, cũng không hỏi nhiều, nghe lời nhắm mắt lại. Tạ Liên nắm hai tay của y, cười nói:"Đi theo ta."

Cảnh này so với cảnh đêm đó ở núi Dữ Quân hoàn toàn trái ngược, Hoa Thành cười cười, nói: "Được."

Tạ Liên kéo hai tay hắn, chậm rãi đi đến cửa trước, nói: "Cẩn thận bậc cửa."

Hoa Thành không biết đã lẩn quẩn trong Thiên Đăng Quán này bao lâu rồi, đương nhiên không cần y nhắc cũng biết phải đi thế nào, nhưng vẫn chờ y nhắc đến mới giơ giày lên. Dây bạc treo trên giày leng keng lanh lảnh, hai người bước khỏi đại môn, đi ra đường lớn.

Đi một hồi, Tạ Liên nói:"Được rồi, mở mắt đi."

Hoa Thành lúc này mới theo lời y mà mở mắt. Trong nháy mắt, trong con mắt đen kịt kia tựa như được từng ngọn minh đăng thắp lên, thoáng cái sáng rực.

Trên đường lớn, giăng đèn kết hoa, so với mặt đường lộn xộn trước kia, đã thanh sảng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tựa như mỗi căn nhà đều dốc sức chỉnh đốn lại, mấy bảng hiệu rách rưới đều đổi mới hết, mái nhà cong cong được chiếu sáng lấp lanh, rực rỡ hẳn lên. Đám quỷ không biết từ lúc nào đã vây quanh hai người họ, mới vừa rồi thở mạnh một cái cũng không dám, Hoa Thành vừa mở mắt liền bắt đầu liều mạng gãy đàn thổi sáo, nháo nhào la làng lên:"Thành chủ sinh thần vui vẻ!" Có kẻ còn thừa dịp hỗn loạn càn rỡ hô cái gì mà "Trăm năm hảo hợp" "Sớm sinh quý tử", vô cùng náo nhiệt.

Thấy hiệu quả lại hỏng bét thế này, Tạ Liên một chưởng vỗ trán. Bọn họ trước đó rõ ràng đã huấn luyện một phen, ép bọn chúng phải hô to chỉnh tề mà, sao bây giờ lại hô hào loạn xạ lên như vậy!

Hoa Thành mặt không biểu cảm, xem ra không vì vậy mà có chút thay đổi gì, chỉ nhíu mày, nói:"Các ngươi làm gì vậy? Nháo đến chết người mà."

Đám quỷ đã hoàn toàn bỏ sạch thành quả huấn luyện kia, nói:"Chết thì chết đi! Dù sao ở đây cũng đâu có người đâu!"

Hoa Thành cười khúc khích, quay người lại, liền thấy Tạ Liên đứng sau hắn, hai tay giấu sau lưng, nói: "Tam Lang, nghe nói... hôm nay là sinh thần của đệ?"

Hoa Thành trông như đã đợi lâu ngày lắm rồi, ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn y, mỉm cười nói:"Ừ. Đúng vậy."

Tạ Liên ho nhẹ vài tiếng, đột nhiên nhảy lên, quyết liệt đeo khóa trường mệnh kia lên cổ hắn, nói:"Cái này... vội vàng đúc, mong rằng không bị ghét bỏ!"

Hoa văn khắc trên khóa trường mệnh giống hệt như hoa văn trên giáp cổ tay của hắn, lá phong, hồ điệp, mãnh thú các loại, tinh xảo vô cùng, mà lại ẩn chứa một linh lực rất mạnh mẽ hùng hồn, vừa nhìn liền biết không phải đẳng cấp bình thường. Đám quỷ đều ồn ào cả lên:"Tuyệt quá! Thật đẹp! Đây là bảo bối gì đây!"

"Ôi! Chỉ có thành chủ mới xứng với loại bảo vật này! Cũng chỉ có loại bảo vật này mới xứng với thành chủ!"

Bọn chúng hô hào càng lúc càng quá mức, khiến cho Tạ Liên dở khóc dở cười, càng khẩn trương hơn, không biết có nên hỏi Hoa Thành cảm thấy thế nào không. Hoa Thành cũng không nói lời nào, chỉ có hai mắt đang sáng ngời, bên môi hiện lên ý cười, cầm lấy khóa bạc kia, tựa hồ định mở miệng.

Nào ngờ, chính vào lúc này, dị biến nổi lên.

Hai đầu gối Tạ Liên đột nhiên mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.

Chuyện này xảy ra bất thình lình, đám quỷ vây xem vốn đang vui vẻ hớn hở lại chuyển sang kinh hãi một trận. Vẻ tươi cười của Hoa Thành trong nháy mắt biến mất, nhanh tay lẹ mắt tiếp được y, nói: "Ca ca? Làm sao vậy?"

Sắc mặt Tạ Liên trắng bệch, lắc đầu, miễn cưỡng cười, nói:"Không..."

Lời còn chưa dứt, cổ họng đã nghẽn lại.

Không xong, lại nữa rồi!

Cơn đau nhói khó hiểu lại đến, mà lần này, đau nhức còn kịch liệt hơn trước đó, tựa như trái tim sắp bị nổ tung vậy.

Tạ Liên thầm than không ổn rồi, không nghĩ lại đau khí thế như vậy, lại còn càng ngày càng đau dữ tợn, mà còn phát tác ngay đúng giờ phút này.

Y còn định trấn tĩnh lại, nhưng trận đau nhức này vẫn đang tiếp tục duy trì, tựa như có người nào đang vung một nhánh gỗ đào, đóng từng cái từng cái một vào tim y. Tạ Liên đau đến khó thở, không nâng đầu lên nổi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Sắc mặt Hoa Thành triệt để thay đổi:"Điện hạ?!"

Hắn nắm lấy cổ tay Tạ Liên, nhưng vẫn không dò ra được gì, nói:"Điện hạ! Hôm qua huynh đã đi đâu?!"

Bốn phương tám hướng đều là tiếng hô hoán đầy hoảng hốt lo sợ. Tạ Liên khẽ hé miệng, nhưng mà, dường như có thứ gì đó đóng ở cổ họng y, khiến y ngay cả một lời cũng nói không ra.

Hoa Thành ôm lấy cánh tay bắt đầu run rẩy của y. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ xưa nay lúc nào cũng bình tĩnh nhàn nhã của Hoa Thành nay đã bị nhuộm thành một màu lo lắng đến sắp phát cuồng lên, tim Tạ Liên tựa như bị búa nện một cái, cuối cùng chống đỡ không nổi, hôn mê bất tỉnh.

Trước khi mất đi tri giác, trong đầu y đều là câu: "Xin lỗi."

Ngày hôm nay, là sinh thần của Hoa Thành mà.

_

Không biết qua bao lâu, Tạ Liên chợt giật mình tỉnh dậy, còn chưa kịp thở gấp vài hơi, mờ mịt nhìn chằm chằm lên bầu trời phía trên, mơ mơ màng màng nghĩ thầm:"Chỗ này là...Thiên Đăng Quán? Ta sao lại... đang ngủ?"

Y còn đang từ từ thanh tỉnh lại, bỗng nhiên một bàn tay đỡ lấy y, giọng nói của Hoa Thành gần trong gang tấc:"Điện hạ?"

Tạ Liên vừa ngẩng đầu, quả nhiên là mặt của Hoa Thành, hai đầu lông mày lộ vẻ lo âu. Y ngẩn người, đang định mở miệng, trong tim lại truyền đến một cơn đau nhức.

Cơn đau này khiến y hoàn toàn thanh tỉnh, nhất thời cả người cuộn lại, năm ngón tay bấm vào da thịt trong lồng ngực, dùng sức cực mạnh, dường như muốn moi tim của chính mình. Hoa Thành thấy thế lập tức bắt lấy tay y, nói:"Điện hạ!"

Nếu không phải hắn mau chóng giữ lấy, chỉ sợ trên ngực Tạ Liên sẽ lưu lại năm vết máu rồi. Lúc này, bên cạnh có một giọng nói phát ra:"Ta thấy không ổn, bằng không ngươi trước hết buông huynh ấy ra đã!"

Mộ Tình sao lại cũng ở đây. Hoa Thành nói: "Nếu ta buông ra, huynh ấy tự đả thương chính mình thì lo liệu thế nào đây?!"

Giọng Phong Tín lập tức vang lên "Ta giúp ngươi giữ huynh ấy lại! Phải nhanh chóng biết được đang xảy ra chuyện gì, huynh ấy sao lại cứ đau mãi không ngừng như vậy!"

Tạ Liên khom người, cảm nhận được cánh tay kia đang nắm lấy cổ tay y. Nghe xong lời này, động tác Hoa Thành đình chỉ trong chốc lát, quả nhiên buông y ra.

Nhắc đến cũng kỳ quái, y vừa buông Tạ Liên, cơn đau kia quả nhiên giảm đi không ít, Tạ Liên tốt xấu gì cũng có thể cử động lại, nghiêng người, phát hiện Phong Tín cùng Mộ Tình đang đứng bên giường, đại khái là bị kêu đến giúp đỡ. Mà Hoa Thành đang đứng cách đó không xa, dõi theo y không dời mắt.

Vừa nhìn một cái, cảm giác đau đớn khó khăn lắm mới vơi đi của Tạ Liên liền quay bật trở lại. Mộ Tình thấy sắc mặt y lại thay đổi, nói với Hoa Thành:"Đứng xa một chút! Huynh ấy hình như vừa lại gần hay nhìn thấy ngươi thì lại đau!"

Hoa Thành nghe vậy, thân hình cứng đờ, thần sắc cực kỳ đáng sợ, khó nói nên lời, nhưng vẫn lập tức lách mình, đi hẳn ra bên ngoài phòng. Mà khi hắn vừa biến mất khỏi tầm mắt của Tạ Liên, cơn đau nhức trong tim Tạ Liên quả nhiên cũng ngưng hẳn.

Đau nhức đến rồi lại đi, Tạ Liên sắp bị bức đến điên rồi, thở dốc một hơi, khó khăn nói: "Này... cuối cùng... là chuyện gì vậy?"

Mộ Tình vẫn đang cùng Phong Tín vững vàng kiềm lấy y, phòng ngừa y lại lộn xộn đòi gặp Hoa Thành, nói:"Cái này phải hỏi huynh đó! Huynh xảy ra chuyện gì? Chắc chắn đã chọc trúng thứ gì rồi!"

Tạ Liên nói:"...Ta kiểm tra rồi, trên người ta không có tà túy nào cả."

Mộ Tình nói: "Vậy mấy ngày nay huynh có đi đến chỗ nào kỳ quái không?"

Tạ Liên nói:"Chỗ ta đến mấy ngày qua, chỉ có núi Đồng Lô, và... mộ Quốc sư."

Mộ Tình nhíu mày, nói: "Cái gì? Mộ Quốc sư? Mộ Quốc sư nào?"

Hoa Thành đứng ngoài phòng, cũng đã hiểu ra, nói: "Mộ của Phương Tâm Quốc sư?"

Tạ Liên nói:"Không sai. Tam Lang, đệ cứ vào đây đi..."

Giọng nói nặng nề của Hoa Thành từ bên ngoài truyền vào:"Ca ca ở đấy tu dưỡng cho tốt, ta đi xem thử."

Tạ Liên lập tức nói:"Ta cũng đi!" Thế nhưng, y vừa nhấc người, lập tức đau đến mức nằm vật xuống. Hoa Thành vừa nói xong một câu kia liền không nghe giọng đâu nữa, có lẽ đã rời đi. Tạ Liên lại định miễn cưỡng ngồi dậy, Mộ Tình nói:"Ta thấy huynh lộn xộn còn chưa đủ sao, đi cũng đi không nổi nữa rồi!"

Tạ Liên bị hai người bốn tay đè xuống, còn đang giãy dụa, nói:"Cũng không phải chưa từng chịu đau, đau riết thành thói quen rồi." Y cũng không thể chỉ vì đau đớn, mà không gặp Hoa Thành nữa.

Mộ Tình lại nói: "Huynh nguyện chịu đau, vị Tam Lang kia của huynh cũng không chịu."

Tạ Liên giật mình, nghĩ đến cảnh y đau đớn đến ngất đi trước mặt Hoa Thành thì hắn sẽ mang thần tình thế nào, lại cân nhắc mới vừa rồi Hoa Thành phát hiện mình vừa đến gần thì y lại đau như vậy sẽ có thần tình thế nào, hô hấp bị kiềm hãm, ngực lại mãnh liệt nổi lên một trận tê tâm liệt phế, lúc này sắc mặt cũng trắng bệch. Phong Tín cùng Mộ Tình đều đang quan sát y, Phong Tín ngạc nhiên nói:"Huyết Vũ Thám Hoa không phải đã đi rồi sao? Sao huynh ấy vẫn đau chứ?"

Mộ Tình vô cùng nhạy cảm, nói:"Mới vừa rồi không phải trong đầu huynh lại nghĩ đến hắn chứ?"

Tạ Liên cắn răng nhẫn nhịn một hồi, mới miễn cưỡng nói:"Thế thì sao... Lẽ nào... Ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ đến?"

Mộ Tình nói:"Đừng nghĩ. Càng nghĩ càng bị giày vò. Để ta đưa huynh chén nước uống trước đã."

Tạ Liên liền lắc đầu, đến sức lực để nói "bỏ đi" cũng không có, Mộ Tình đứng dậy rót nước, y lại nhắm hai mắt lại, miễn cưỡng hồi phục tâm tình. Thế nhưng càng bình tĩnh, lại càng lo lắng. Không biết là loại tà túy nào tìm đến y, hai người bọn họ đều lần lượt dò xét mà không ra đầu mối nào, Hoa Thành đi một mình, y thực sự không yên lòng. Lúc này, Mộ Tình đem chén trà đến.

Chén trà trắng như tuyết lịch sự tao nhã, Hoa Thành tối hôm qua cũng dùng chén trà này. Nghĩ đến đoạn này, mặt Tạ Liên lại không còn chút máu, nằm vật ra không nói nổi. Mộ Tình vừa nhìn liền biết y lại không quản đầu óc của mình, trà trong tay cũng đổ ra ngoài, đen mặt nói:"Sao huynh chuyện gì cũng đều phải nghĩ đến hắn vậy? Không muốn sống nữa hả?"

Tạ Liên nói:"...Cái này sao ta có thể khống chế nổi?" Nếu như có thể nói không muốn nghĩ đến ai là có thểkhông nghĩ đến người đó được, vậy rất nhiều phiền muộn oán khổ trong thế gian sẽ chẳng tồn tại nữa.

Mộ Tình nói: "Ta thấy cứ trực tiếp đánh huynh ấy ngất xỉu đi, đỡ cho huynh ấy không quản được đầu óc của mình."

Thế nhưng, từng làm người theo hầu Tạ Liên, Phong Tín tuyệt đối sẽ không đánh Tạ Liên, đương nhiên, cũng không cho phép người khác trước mặt mình đánh Tạ Liên, lập tức nói: "Không được! Ta thấy ngươi vẫn nên nói chuyện với huynh ấy nhiều một chút, di dời sự chú ý của huynh ấy, như vậy sẽ không nghĩ đến Huyết Vũ Thám Hoa nữa."

Mộ Tình nói: "Ta có thể nói cái gì với huynh ấy chứ? Nói cái gì mà huynh ấy chả nghĩ đến Huyết Vũ Thám Hoa? Vẫn là trực tiếp đánh ngất đi cho rồi!"

Phong Tín nói:"Dù sao cũng không được đánh! Như vậy đi, chơi nối thành ngữ sẽ không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác đúng không nào? Bảo đảm huynh ấy sẽ không rảnh rỗi nữa. Ta trước, Thọ tỉ nam sơn!"

Mộ Tình đối với cái trò này căm thù đến tận xương tủy, nhưng hơn hết vẫn không tình nguyện mà nói tiếp:"...Sơn cùng thủy tận."

Tạ Liên cũng thực sự không còn cách nào, yếu ớt nói tiếp:"...Ố tử đoạt chu..."

Vừa dứt lời, tim y lại nhói lên. Mộ Tình khó hiểu nói: "Sao đến cả cái này huynh cũng nghĩ đến hắn được? Không liên quan gì nhau cả!"

Tạ Liên thầm nghĩ, sao không liên quan? Chu, màu tía, áo đỏ, hồng y. Nghĩ đến hồng y, y có thể nào không nghĩ đến Hoa Thành chứ?

Dằn vặt như vậy, y cũng nhịn không nổi nữa, kiên quyết dùng sức, vùng khỏi hai người đang kiềm y lại, "Rầm" một tiếng lăn từ giường xuống. Phong Tín cùng Mộ Tình sớm đoán được sức bật của y rất mạnh, âm thầm ra sức giữ, nhưng cũng không thể ngăn được y. Thấy y giãy ra, vội vã chế trụ y lại, tuy nhiên lại bị y đánh một chưởng ngã sấp xuống không đứng dậy nổi. Mộ Tình vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy y chạy ra phía cửa, nói: "Huynh đi đâu vậy? Đừng có chạy lung tung!"

Tạ Liên cũng đang gấp đến cực hạn rồi, lấy hai viên xí ngầu trong tay áo ra, lảo đảo nhào về phía cánh cửa.

Hoa Thành từng nói qua, chỉ cần Tạ Liên muốn gặp hắn, cho dù ném ra mấy điểm, y đều có thể gặp được hắn, bổ nhào về phía trước như vậy, Tạ Liên cũng không biết xí ngầu này đưa y đến chỗ nào, nhưng vừa ném một cái, quả nhiên đã ngã vào một lồng ngực. Giọng nói có chút kinh ngạc của Hoa Thành truyền từ phía trên đầu y vang lên: "Điện hạ!"

Tạ Liên nhanh chóng trở tay ôm lấy hắn, vô cùng sợ sẽ không gặp được hắn, nói:"Tam Lang! Đệ đừng đi một mình, ta... đi cùng đệ..."

Hoa Thành dường như cũng muốn ôm lấy y, nhưng cánh tay giương vươn đến giữa chừng lại cứng đờ, miễn cưỡng khắc chế mình, nói:"Điện hạ, mau trở về, huynh sẽ vô cùng đau đớn."

Tạ Liên cắn răng ôm hắn càng chặt hơn, run giọng nói:"Đau thì cứ đau đi!"

Hoa Thành nói: "Điện hạ!"

So với việc ngồi ở nơi khác nghĩ đến Hoa Thành mà đau đến muốn chết đi, không bằng ôm Hoa Thành thật chặt mà đau đến chết. Càng đau lại càng muốn ôm hắn thật chặt. Đầu Tạ Liên đều bịn rịn mồ hôi hột, cách một quãng lại nói:"Đệ chờ ta một chút, sắp bớt rồi, ta sẽ ổn ngay thôi, ngay tức khắc sẽ tập quen được. Ta hoàn toàn có thể nhịn đau. Đệ ở bên cạnh ta, đau đến đâu ta cũng nhẫn nhịn được. Nếu đệ muốn bỏ đi, vậy thực sự...đau đến không cách nào nhịn được..."

Nghe xong vài câu này, Hoa Thành giật mình hồi lâu, một lát sau, thấp giọng nói: "Điện hạ à..."

Một tiếng này tựa như than thở lại tựa như bi thương, dường như so với Tạ Liên còn dày vò hơn. Tạ Liên chủ động ra sức ôm lấy hắn, cũng đợi vượt qua được trận đau nhức khó chịu này.

Đang nỗ lực bình phục lại hô hấp, bỗng nhiên một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Thứ này là dùng mặt nạ của huynh sau khi bị nung nóng mà chế thành sao?"

Giữa cơn choáng váng, Tạ Liên giờ mới phát hiện, chỗ bọn họ đang đứng, chính là một mộ phần hoang vu âm trầm, đúng là Mộ Quốc Sư y đã ghé thăm mấy ngày trước. Mà phía sau bọn họ còn có một người đang đứng đó, thân hình cao thẳng, chính là Lang Thiên Thu.

Y mới vừa rồi đến đây một nửa thần trí còn đang mơ hồ, đương nhiên không chú ý đến có người thứ ba ở đây. Bây giờ để ý đến thì cũng chẳng còn sức lực để cảm thấy xẩu hổ nữa. Lúc này, Phong Tín cùng Mộ Tình cũng đuổi đến nơi. Mộ Tình mới vừa rồi bị y đánh một chưởng ngã trên đất không dậy nổi, tức giận đến trán nổi đầy gân xanh vĩnh viễn không lặn xuống được, quát lớn: "Huynh chạy lung tung cái gì! Hai người bốn tay cũng không kiềm được huynh! Đây là chỗ quái quỷ gì? Giống như mộ phần vậy!"

Phong Tín cũng đang đánh giá bốn phía, nói:"Chỗ này chính là mộ phần mà? Còn là mộ phần bị người ta đào bới lên. Đây là mộ phần của Phương Tâm Quốc sư?" Hắn nhìn Lang Thiên Thu, ngạc nhiên nói:"Thái Hoa điện hạ, sao lại ở đây?"

Sắc mặt Lang Thiên Thu không mấy tốt, nói "Nghe nói hôm trước mộ Quốc sư có dị động, ta đến xem thử."

Đến xem, kết quả vừa khéo gặp được Hoa Thành cùng Tạ Liên. Không biết hắn đang nghĩ gì, không có tâm tình chào hỏi hay giải thích thêm nữa, nhìn chằm chằm Tạ Liên, lại hỏi một lần nữa: "Đây là khóa trường mệnh huynh dùng mặt nạ bạch ngân chế tạo ra đúng không? Ngày hôm trước có phải huynh đã trở lại đây một chuyến, lấy mặt nạ kia đi không?"

Do dự một hồi, Tạ Liên gật đầu.

Trước kia y đảm nhiệm chức Quốc sư ở Vĩnh An Quốc, trên mặt quanh năm đều đeo một chiếc mặt nạ bạch ngân. Bản thân chiếc mặt nạ bằng bạc này rất hiếm có, chính là dùng nửa cân Bạc Yêu rèn thành, ngoại trừ có thể che mặt, hiệu quả chân chính ở chỗ có thể phản ngược lại pháp thuật, phòng thân hộ mệnh. Sau khi Phương Tâm Quốc sư "mất", mặt nạ này làm vật chôn cùng, bị đặt vào bên trong quan tài.

Tặng lễ vật, đương nhiên phải đưa thứ mà mình vô cùng trân quý. Tạ Liên vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ đến xưa kia bản thân từng có một bảo bối như vậy, vô cùng hữu dụng, đã nhiều lần giúp đỡ y. Y đối với mặt nạ này quyến luyến không rời, chỉ là lúc bò ra từ quan tài không mang nó theo, vì vậy suốt một đêm đi đến mộ Phương Tâm Quốc sư, bới mộ phần của chính mình, đào nó lên, lại đun chảy nó thành ngân thủy, một lần nữa luyện thành một cái khóa trường mệnh.

Mọi người đều mang vẻ mặt quỷ dị. Dù sao, mộ Phương Tâm Quốc sư cho đến bây giờ đều không có ai tế bái, cây cỏ cũng mọc cao mấy thước, Tạ Liên trở về cũng không quét dọn cho mình. Không quét dọn còn chưa nói đi, còn tự đào mộ mình lên... cũng không có ai lại đi làm loại chuyện này!

Lúng túng trầm mặc trong chốc lát, Tạ Liên thấy vẻ mặt Lang Thiên Thu đầy cổ quái, giải thích: "Mặt nạ này không phải lấy của nhà các ngươi, cái kia là do ta trước đây tự thu phục một con ngân yêu mà luyện thành..."

Nếu như đồ vật của hoàng tộc Vĩnh An, y cũng không định nghĩ đến việc lấy đi làm nguyên vật liệu chế thành lễ vật cho sinh thần của Hoa Thành. Y cũng không biết Lang Thiên Thu vẫn còn để ý đến mộ Quốc sư, y còn tưởng rằng Lang Thiên Thu khi đó chôn y xong liền bỏ mặc, bằng không nếu chỉ đào lên rồi đắp đất trở lại như cũ, cũng sẽ không kinh động đến Lang Thiên Thu phải đến đây kiểm tra.

Lang Thiên Thu sửng sốt, lập tức cả giận nói:"Ta cũng không định tính toán cái này với huynh!"

Hoa Thành nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh xuống, Lang Thiên Thu biến sắc. Mà nhìn cái khóa bạc kia, bỗng nhiên nhíu mày, tựa như nhớ ra điều gì đó.

Ánh nhìn của y cùng Lang Thiên Thu giao nhau, phát hiện hắn cũng mang ánh mắt giống mình. Hoa Thành đương nhiên sẽ không bỏ qua, nói:"Ca ca? Huynh phát hiện ra manh mối gì sao? Vấn đề nằm ở chỗ khóa trường mệnh này?"

Tạ Liên quả thật có manh mối, đoán được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng y không biết nên mở miệng thế nào. Lang Thiên Thu nhưng mặt lại xanh đi, định nói thay y.

Hắn nói:"Là chính bản thân y."

Hoa Thành lạnh lùng nói:"Là có ý gì?"

Tạ Liên vội nói: "Thiên Thu!"

Lang Thiên Thu liếc y một cái, nhưng vẫn nói tiếp, nói:"Sau tiệc Lưu Kim, là ta đã lôi y đến chỗ này."

Tạ Liên nói:"Đừng nói nữa."

Lang Thiên Thu liếc nhìn y, ngậm miệng, đại khái cũng không biết nên kể phần kế tiếp thế nào. Nhưng hắn không nói, người ngoài cũng hiểu chuyện xảy ra tiếp theo.

Chuyện xảy ra sau tiệc Lưu Kim, thái tử Vĩnh An Lang Thiên Thu bắt được Phương Tâm Quốc sư, vì báo thù, đem người còn sống đóng vào trong quan tài, phong ấn quan tài giữa vùng hoang dã này, không cho phép bất luận kẻ nào đến tế bái tưởng niệm. Đương nhiên, vốn cũng không có ai muốn đến tế bái tưởng niệm.

Khi đó, sau khi bị một cây đinh dài làm từ gỗ đào đóng xuyên qua tim, máu từ trong tim Tạ Liên chảy ra ngoài, nhiễm đỏ chiếc mặt nạ bạch ngân bị đem làm vật bồi táng kia. Yêu khí của Ngân Yêu bảo tồn lượng máu này, khiến nó thoát ly khỏi thân thể Tạ Liên, vẫn còn sống như trước. Mà mấy hôm trước, Tạ Liên trở về đào mộ phần mình lên, lấy mặt nạ này đúc thành khóa trường mệnh, máu kia bị y thức tỉnh, liền nhân cơ hội trở lại thân thể y.

Thảo nào Hoa Thành cùng chính y dò xét, nhưng không tra được chỗ nào dị thường. Đơn giản là vì thứ tác quái vốn là từ trong thân thể của y, là máu của chính bản thân y, đương nhiên tra không ra chỗ dị thường!

Hoa Thành khẽ động, Tạ Liên nhìn không ra vẻ mặt của hắn, vội kiềm hắn lại: "Tam Lang!"

Lang Thiên Thu giết y, vốn là để báo thù, lão Quốc chủ của Vĩnh An quả thật là chết trong tay y. Bị hắn đóng một đinh vào trong quan tài, vốn là một oán đổi lấy một oán. Tạ Liên thở hổn hển mấy hơi, ngực lại đau nhức một trận, nhịn không được rên một tiếng. Từ đó, hai đầu lông mày Hoa Thành lại nhuốm một màu lo âu, nói:"Điện hạ?"

Lang Thiên Thu chần chừ trong chốc lát, thấy mặt Tạ Liên trắng như giấy, nói:"Ta... cần ta giúp không?"

Tạ Liên biết với tính tình của hắn sẽ nghĩ cái gì, vội nói:"Không sao không sao, Thiên Thu, không cần ngươi giúp. Chuyện này không liên quan đến ngươi, không phải vấn đề ở chỗ ngươi. Là chính bản thân ta không cẩn thận. Ngươi có thể không cần xen vào."

Mộ Tình cũng hiểu được tình huống vừa là khổ chủ vừa là hung thủ này của Lang Thiên Thu, quả thật vô cùng khó xử, nói: "Không sai, Thái Hoa điện hạ ngươi không cần lo cho y, quay về đi."

Lặng lẽ trong chốc lát, Lang Thiên Thu nói: "Được."

Dù hắn nói được, nhưng vẫn không rời đi. Mọi người cũng chẳng quan tâm đến, bởi vì Tạ Liên lại đau đến mức lăn qua lăn lại. Mà y càng đau đến lăn lộn thì lại càng ôm chặt lấy Hoa Thành, nhất định không chịu buông tay, Hoa Thành nhìn y như vậy, quả thực tâm tình hết nóng rồi lại lạnh. Quỷ Vương Huyết Vũ Thám Hoa tam giới vừa nghe tiếng đã sợ, lại khăng khăng ôm lấy y không có biện pháp nào. Phong Tín nói:"Trước hết giải quyết chuyện này đã!...Điện hạ? Huynh làm sao vậy??"

Tạ Liên mới vừa rồi còn đang giãy dụa đến lợi hại, sau một tiếng "Rắc" vang lên, lại bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, đầu đầy mồ hôi nằm trong lòng Hoa Thành, bất động.

Hoa Thành dùng sức ôm lấy y, thấp giọng nói: "Điện hạ, ổn rồi. Không đau nữa."

Mọi người giờ mới phát hiện, trong tay hắn đang nắm một đống bột phấn màu bạc vỡ tan tành. Mà khóa trường mệnh trước đó hắn trân trọng đeo trên ngực, lại biến mất.

Chỉ cần hủy khóa trường mệnh này đi, máu bị nhiễm yêu khí trong tim Tạ Liên đương nhiên cũng dần yên ổn. Vì vậy, hắn cầm lấy khóa trường mệnh kia, nhẹ nhàng nắm chặt, liền nghiền nát nó.

Hô hấp của Tạ Liên dần dần bình ổn lại, hơi nghiêng tay, lại thấy giữa những kẽ tay của Hoa Thành lấm tấm rơi xuống vài ánh bạc, sau đó đón lấy ánh mắt của Hoa Thành. Chẳng biết tại sao, lại có chút đau lòng.

Y lẩm bẩm nói:"Ừ...Không đau."

_

Sau khi tháo gỡ được nguyền rủa, Tạ Liên cáo biệt đám người Phong Tín, Mộ Tình, Lang Thiên Thu, cùng Hoa Thành chậm rãi quay về hướng chợ Quỷ.

Hai người sóng vai, mặt Tạ Liên suốt một đường đều nóng lên.

Này phải trách Phong Tín và Mộ Tình.

Mới vừa rồi trước khi bọn họ mỗi người một ngả, Phong Tín lau mồ hôi, vẫn nhịn không được hỏi: "Nhưng rốt cuộc vì sao Điện hạ vừa nhìn thấy Huyết Vũ Thám Hoa lại bị như vậy? Máu trong tim huynh bị gì? Rắp tâm không muốn huynh sống dễ dàng à?"

Trong lòng Tạ Liên biết rõ xảy ra chuyện gì, vừa nghe hắn hỏi, vội nói:"Cái này không cần nghiên cứu kỹ đâu!"

Phong Tín nghi ngờ nói:"Sao lại không cần nghiên cứu kỹ? Lỡ lần sau lại bị như vậy nữa thì sao? Dù sao cũng nên điều tra rõ ràng đi."

Mộ Tình hừ giọng nói:"Ngươi đây còn không nghĩ ra à? Máu kia chảy khỏi thân thể huynh ấy nhiều năm như vậy, sau khi trở về, còn chưa thích ứng được, nhất định là giận dỗi nên tác quái. Nếu như huynh ấy tâm tịnh như nước, không bận tâm đến điều gì thì không sao..."

Nhưng, nếu như y một lòng không an phận, trong tâm khẽ động, máu kia liền kích động không ngừng, khiến y đau đớn khó chịu, nặng hơn nữa sẽ khiến y ôn lại cảm giác bị gỗ đào xuyên tim xưa kia.

Tạ Liên lúc đó hoàn toàn không dám nhìn Hoa Thành đang có biểu tình gì, y chỉ cảm thấy mặt mũi đời này của mình đều mất sạch trước mặt Hoa Thành hết rồi.

Ý tứ này, không phải nói y chỉ cần vừa nhìn thấy Hoa Thành, vừa nghĩ đến Hoa Thành, là sẽ nhịn không được mà tâm trí xao động, cho nên mới đau nhức đến mức lăn qua lộn lại!

Nghĩ đến đây, tim Tạ Liên lại điên cuồng nhảy dựng lên. May mắn thay, hiện tại, cho dù tim y có đập nhanh đến đâu đi nữa, cũng không cảm thấy đau.

Đột nhiên, Hoa Thành sau một hồi trầm mặc nói: "Điện hạ."

Tạ Liên lập tức đáp lại:"Sao?"

Hoa Thành nói: "Huynh ở trong mộ phần kia, ngây người bao lâu?"

Tạ Liên giật mình, nói:"Không nhớ rõ nữa."

Dù sao cũng đã rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức không muốn tính nữa. Đau buốt, đói khát, mất máu, ảo giác. Ngay từ đầu vẫn không cử động, sau đó lại nhịn không được mà hối hận, điên cuồng đập quan tài, muốn phá quan tài chui ra, nhưng cuối cùng vẫn mặc cho bản thân lâm vào hắc ám vô biên vô hạn.

Không phải bách kiếm xuyên tâm thì cũng là đau đớn vĩnh viễn không thể siêu sinh này. Đau khổ cứ như triền miên không dứt không có điểm dừng.

Y thở dài. Hoa Thành lập tức nói:"Sao vậy Điện hạ? Còn đau không?"

Tạ Liên lắc đầu. Một lát sau, y rầu rĩ nói:"Tam Lang, xin lỗi nha."

Hoa Thành khó hiểu nói: "Sao lại phải xin lỗi ta?"

Do dự một hồi, Tạ Liên nói:"Ngày hôm nay rõ ràng là sinh thần của đệ, vốn muốn đệ trải qua một ngày thật tuyệt, nhưng lại hành hạ đệ suốt một ngày một đêm phải suy nghĩ biện pháp phá giải nguyền rủa như thế này."

Vốn y còn định ít nhất chờ đến lúc sinh thần kết thúc, nhưng vẫn không thể nhịn được.

Tạ Liên nói:"Mà ngay cả lễ vật tặng đệ, cũng vì muốn giúp ta giải lời nguyền mà phải hủy đi rồi."

Hơn nữa, còn là chính tay Hoa Thành bóp nát. Tạ Liên nghĩ lại từ đầu đến cuối, một ngày hôm nay đây quả thực chuyện gì cũng không xong, vô cùng chán nản.

Hoa Thành nhưng lại ôn nhu nói: "Điện hạ."

Hắn dừng bước, nói:"Lễ vật huynh tặng ta, ta đã nhận được."

Tạ Liên ngẩn người: "Ta tặng đệ cái gì?"

Trăm triệu lần cũng đừng nói huynh chính là lễ vật tốt nhất này nọ nha, vậy sẽ khiến y càng thêm xẩu hổ.

Hoa Thành chăm chú nhìn y, thấp giọng nói: "Điện hạ nói, cho dù đau đớn, cũng muốn đi gặp ta. Cho dù đau thành như vậy, cũng không muốn rời khỏi."

"...."

Hoa Thành nói: "Ta thật sự rất vui."

Nhớ đến mình lúc đó ôm chặt lấy Hoa Thành nói bộ dáng chắc hẳn trông vô vùng thê thảm. Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, định đem vẻ mặt làm bộ ra vẻ tự nhiên mà che đậy biểu cảm của mình. Hoa Thành lại đột nhiên kéo y sang, dùng sức ôm chặt vào lòng.

Tạ Liên sững sờ, lồng ngực đang dán sát vào y khẽ chấn động, nghe được âm thanh nặng nề của hắn.

Hoa Thành nói:"Thật sự. Ta thật sự rất vui."

Ta cũng thật sự rất vui. Tạ Liên thầm nghĩ.

Trong suốt trăm năm dài đằng đẵng, cho dù sẽ đau thương, Hoa Thành cũng chưa từng có ý định buông bỏ y.

Tạ Liên phát hiện ra điểm này, mới thật sự là chuyện vui vẻ nhất.

Hoa Thành nói:"Tuy rằng ta thật sự rất vui, nhưng không muốn huynh phải chịu đựng nỗi đau đớn này thêm một lần nào nữa."

_

Hai người quay lại chợ Quỷ, đám quỷ lo sợ bất an suốt một ngày đêm, thấy hai người bình an trở về, lúc này mới sôi nổi chúc mừng loạn cả lên. Hoa Thành vẫn như cũ, đến một câu cũng lười phản ứng, cùng Tạ Liên đi vào Thiên Đăng Quán. Nhưng hai người vừa đi vào lại phát hiện, bên trong quán có không ít đồ vật, Hoa Thành nói:"Ai đem vào đây?"

Tạ Liên cầm lên kiểm tra từng cái, nói "Ơ? Hình như là lễ hạp? Này là Vũ Sư đại nhân tặng đó, rau cải còn tươi nguyên... Này hình như là Phong Sư đại nhân tặng?...Cái này nhất định là Bùi tướng quân..."

Y kiểm tra qua một lượt, cười híp mắt nói:"Tam Lang! Đây là lễ vật sinh thần mọi người tặng cho Quỷ Vương đệ đó."

Y mấy ngày nay đều đi khắp nơi hỏi mọi người nên tặng lễ vật gì thì tốt, tuy rằng không nói là muốn tặng ai, nhưng đại khái đều bị đoán ra rồi.

Hoa Thành đối với mấy món này đều không có hứng thứ, nói:"Đem tất cả ra ngoài hết đi. Chiếm diện tích."

Thấy hắn quả thực định phái người đem vứt ra ngoài, Tạ Liên vội nói: "Hay là đừng làm vậy. Dù sao cũng là tấm lòng mà... Đợi một chút, sao cái này cũng có, ai tặng vậy???" Tạ Liên vậy mà lại thấy xen lẫn trong một đống lễ vật nghiêm chỉnh còn có Mê Tình Dược cùng Đắc Tử Hoàn, dở khóc dở cười, xem chúng nó như khoai nóng bỏng tay mà vứt sang một bên. Hoa Thành hình như lại có chút hứng thú với mấy thứ này, cầm lên nhìn một chút:"Cái gì đây?"

Tạ Liên nhanh chóng ngăn hắn lại: "Không phải thứ tốt lành gì! Không nên nhìn!"

_

Sau cùng, Tạ Liên xoắn xuýt một phen, vẫn quyết định đem đai lưng tự tay mình làm đưa cho Hoa Thành, dùng để thay thế cho khóa trường mệnh kia.

Hoa Thành nhìn, cười đến thiếu chút nữa thở không nổi, tuy rằng quỷ vốn không cần thở, tóm lại, ôm y một hồi lâu, vẫn khen ngợi y, khen đến độ Tạ Liên xấu hổ không chịu nổi, nằm trên giường giả chết. Mà qua ngày thứ hai, Hoa Thành quả thực đeo nó lên, thần sắc vẫn như cũ mà chuẩn bị đi ra ngoài, Tạ Liên vừa thấy, suýt nữa ngất đi, bật người lăn xuống giường nhào đến cầu xin nửa ngày, Hoa Thành mới mười phần miễn cưỡng mà đáp ứng y không dùng đến nó, không đem cái hoa văn kia bày ra trước mặt bàn dân thiên hạ. Nhờ vậy, Tạ Liên mới thoát được số phận tay nghề xấu hổ nhục nhã của mình bị phơi bày ra ngoài.

Còn nữa, bởi vì một trận ngày ấy của Hoa Thành quá vang dội, khiến cho trên trời dưới đất ai cũng biết Tạ Liên trong ngày sinh thần của hắn đau đớn kêu trời không thấu mà ngất đi, dẫn đến sau khi bại lộ chân tướng, trên trời dưới đất ai cũng biết Tạ Liên bị Huyết Vũ Thám Hoa mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chết đi sống lại, chuyện này để sau hãy bàn.

TOÀN VĂN HOÀN


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật