Honkai Impact: Tiên Tôn Trùng Sinh

chap 3: luyện khí viên mãn



Cậu chạy với vận tốc không thể giải thích được 15p sau đã ở trong 1 khu rừng cách khá xa thành phố, khi vào đến khu thì cậu chuyển sang đi bộ 1 cách từ tốn.

Cậu hít 1 hơi sâu thì cánh rừng như thể bị hút về phía câu, 1 nụ cười hiện lên trên khuôn mặt.

'mật độ linh khí trong khu rừng này cao hơn chút so với trong thành phố nha.

Đi thêm một chút vào sâu trong rừng thì cậu tìm thấy 1 chỗ khá là ổn và thoải mái nên cậu ngồi xuống ở đó mà nghỉ ngơi hồi lại chút sức khi nãy đã dùng.
'... đây có thật sự là thế giới kiếp trước của mình hay không.

Cậu lấy trong túi áo ra 23 lõi honkai để ngay trước mắt, để trước mắt đây nhưng cậu không hấp thụ chúng vội mà ngắm nhìn chúng.

'những thứ này, những con quái vật kia và cả những con người đó nữa, là những gì mà kiếp sống trước khi xuyên không mình không hề gặp.

Thế giới trước khi cậu xuyên không không hề có sự xuất hiện của honkai, đó chỉ là 1 thế giới vô cùng bình thường.

'sau khi lên cảnh giới thiên tiên thì mình có vượt hư không mà về lại trái đất lúc ấy cũng đã trải qua khoảng 60 70 năm gì ấy, mình ở lại đó khoảng vài năm biết thêm nhiều chuyện đã xảy trong quá khứ nhưng lại không hề có 1 chút dấu hiệu gì của bọn quái vật kỳ lạ ấy hay là chút gì của những thứ này.

Cậu cầm lấy 1 cục lên bắt đầu hấp thụ năng lượng chốc lát cái lõi đó đã chuyển màu xám xịt không còn gì bên trong.

'nguồn năng lượng này có điểm khá tương đồng với với linh khí, hấp thụ 1 cái mà mình cảm giác như đang ở trên tu tiên giới 1s vậy.

Cậu cầm lần lượt chúng lên hấp thụ dần dần hết 20 cục còn lại 3 cục cấp đô đốc thì cậu thăm dò 1 lát rồi mới hấp thụ.

'ngạc nhiên nha, năng lượng của 3 cục này mỗi cục bằng năng lượng của 10 cục kia.
Vậy là cậu đã hấp thụ xong tất cả 23 cũng xong ném tất cả chúng đi như rác, cậu ngồi thiền tâm lặng như nước tiêu hoá dần số năng lượng kèm theo là việc hấp thụ thêm nguyên linh khí từ bên ngoài cảnh vật xung quanh như bị cậu hút lấy sự sống đang có dấu hiệu khô héo dần.

Sau khoảng vài giờ thì cậu cảm nhận được rằng sắp đột phá lên trúc cơ, cậu thì lại không muốn điều đó xảy ra 1 chút nào.

'không được đột phá, ta muốn củng cố thật chắc chắn luyện khí trước rồi mới đột phá. Tuyệt đối không được để sai lầm kiếp trước tái diễn.

Sai lầm kiếp trước của cậu là thăng tiến cảnh giới quá nhanh không cần biết là gì, chỉ cần đủ điều kiện lên cảnh giới mới là cậu sẽ mặc kệ mà đột phá luôn. Sai lầm đó đã dẫn đến cậu khi muốn đến cảnh giới cao thì đại thiên lôi đạo thiên kiếp đã đánh cậu suýt chết.
'còn lâu ta mới đột phá!!!.

Năng lượng trong cơ thể cậu muốn được đột phá lên cảnh giới mới để có chổ sản sinh nhưng cậu kiên quyết không đột phá khiến tất cả dồn nén ép lại ở trong cơ thể.

Tất cả các các cơ quan vì thế đau đớn cực hình có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.
'đau quá!! Nhưng mình có thể cảm nhận được... Tất cả sức mạnh đang được chắc chắn và ổn định hơn rất nhiều... Đau quááá.

Cơn đau lúc này mấy ai có thể hiểu được chứ các xương như thể đang vỡ ra từng mảnh ở bên trong, mạch máu, các cơ như thể đang liên tục phóng to thu nhỏ lại. Cái cảm giác tra tấn cực hình ấy kéo dài đến nữa đêm vẫn còn tiếp tục, cậu đã gần như đạt đến giới hạn của cơ thể rồi.

"S-sắp chịu hết nổi rồi... Muốn đột phá sao?!!... Còn lâu ta mới cho ngươi đột phá, ta phải làm cho cảnh giới luyện khí này viên mãn thì thôiiiii"
.
.
.
Trưa hôm sau, cậu giật mình tỉnh giấc hoang mang khó hiểu.

"Cái gì!!! Ta đã bất tỉnh lúc nào???"
Cậu ngay lập tức tập trung tinh thần lại dò xem cậu đang cảnh giới nào.

"TRÚC CƠ NHẤT TRỌNG!!!?? Ta vậy mà trong lúc hôn mê lại vô tình đột phá sao!!!"
Cậu tức giận quát tháo trời đất vì sao lại để cậu đột phá lên, trong cơn tức giận cậu đấm mạnh xuống đất khiến mặt đất bị chấn động dữ dội xong nứt vỡ ra tạo nên 1 cái hố nuốt chửng hết hàng dãy cây rừng.

"Hả!! Sức mạnh này...!??"
Cậu nhìn lại tay mình trong lòng suy nghĩ cảnh giới trúc cơ nhất trọng không thể nào mạnh được như vậy, cậu ngồi xuống dò sét kỹ lại lần nữa xem tại sao lại vậy.
'đây là... Sức mạnh này mạnh hơn rất nhiều so với kiếp trước khi mình lên trúc cơ nhất trọng...

Cậu đi sâu vào trong tiềm thức nhìn thấy Vô Hạn Bá Linh Thần Tể trong hình dạng bóng người ngồi như lúc cậu tu luyện.

: Luyện khí viên mãn :

Một giọng nói phát ra từ hình bóng đó đã cho cậu biết hàng giờ tra tấn thể xác đêm qua đã không uổng phí 1 chút nào cậu tuy chỉ làm được điều mà nhiều người có thể làm được là lên trúc cơ nhưng cậu đã làm được điều mà kiếp trước không thể.

"Luyện khí viên mãn"
Cậu mở mắt dậy hít 1 hơi thật sâu, đứng dậy phủi bụi trên quần áo rồi chạy về thành phố trong khi gương mặt vẫn còn nụ cười mãn nguyện.
'ta đã đúng khi cố gắng dồn ép sức mạnh mình lại, giờ đây ta chạy như bay 1 cách ung dung nhẹ nhàng chưa từng có. Vậy ra đây là điều sẽ có khi viên mãn 1 cảnh giới.

Khi đi cậu đã phải chạy đến 15p mới tới khu rừng mà giờ chỉ cần 5p cậu đã về tới thành phố, về đến nơi thì cậu chạy sang mấy khu chưa bị phá hủy hi vọng tìm thấy gì đó để ăn đã hai ngày cậu gần như chưa có gì bỏ bụng.
'cảm giác đói bụng này khó chịu thật.

Tuy giờ cậu có thể không ăn vẫn sống bình thường nhưng cảm giác đói bụng này thì sẽ luôn ở đó đến khi cậu lên cảnh giới cao hơn.

Cậu chạy quanh thành phố mà gần như không thấy 1 nơi nào mở cửa hay buôn bán.
'cơn đói này làm mình đi chậm lại luôn rồi.

Cậu đi bộ xung quanh thành phố đổ nát thì có 1 con honkai trông thấy, nó lao đến tấn công còn cậu thì mặc nhiên chả quan tâm sự hiện diện của nó, 1 là vì muốn dùng cảm giác đau giảm bớt chút cảm giác đói 2 là muốn xem liệu nó có làm cậu bị thương được hay không.

Pằnggg.
Con honkai chưa kịp chạm đến cậu thì đã bị 1 viên đạn bắn chết. Cậu nhìn theo hướng viên đạn thì thấy 1 cô gái tóc trắng trên tay cầm hai khẩu súng.
"Này ngươi không sao chứ?"[kiana]

Cậu chỉ nhìn cô gái đó mà không nói lời nào ngay sau cô ấy là 1 cô gái tóc tím cầm 1 thanh katana, 1 cô nhóc tóc xám trông thấp tuổi theo sau.
"1 dân thường!? Tại sao cậu lại ở đây!?"[mei]
'hô bọn họ trông khá đó, thói quen kiểm tra người khác lại nổi lên rồi.

Nói rồi cậu ngất xỉu ba người đi đến xem cậu thế nào.
"Này cậu, cậu bị sao vậy!!?"[mei]



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật