[Phạm Thiên x Mikey] Tự Do

59.



Người con gái vóc dáng gầy gò, mang sắc đẹp của mùa thu bình lặng, im re như một pho tượng bị rêu phong ôm lấy. Nàng tự xưng Tiểu Ninh với vị công tử đoản mệnh. Mikey thầm nghĩ, sớm biết như thế, em đã đến nơi này sớm hơn. Không rõ bản thân đã bị nhốt trong cái vòng luẩn quẩn này bao lâu, nhưng Mikey thật sự nhìn đến phát chán rồi.

Nếu người con gái kia thật sự là Ninh Hinh, vậy linh hồn kéo giữ em lại vòng kí ức này lẽ nào là Ân Hoại? Nhưng giữ em lại có ý nghĩa gì, chẳng lẽ muốn Mikey tác hợp hai người bọn họ cùng nhau nắm tay xuống Hoàng Tuyền ư?

Mãi mê nghĩ ngợi. Mikey tựa người vào cạnh bàn thờ, lại không ngờ cái tựa lưng này làm lung lay linh bài bên trên. Một tiếng lạnh cạch nghiêng đổ, linh bài một đường thẳng rơi xuống thau đồng đang phừng ngọn lửa đang dần lụi tàn. Mikey cũng vì điều này mà khẽ giật mình, mắt tập trung nhìn về linh bài đang nằm gọn trong chậu đồng, tia lửa lem nhem bay phất phơi trong không trung, nhuốm nhanh qua không khí một sắc đỏ lấm tấm như pháo sáng.

Nhưng còn chưa kịp hoàng hồn, Mikey bị tiểu Ninh doạ cho hồn vía bay đi. Nàng ta hốt hoảng chạy lại thau đồng, đôi bàn tay trần trụi cứ thế vùi cả vào chậu đồng đang rực lửa, không nói tiếng nào cầm linh bài ra khỏi thau đồng.

- Ân công tử, tiểu Ninh...tiểu Ninh..

Mikey: Ninh Hinh, cô rốt cuộc là có ân hay có oán đây...

Lời này Mikey nói ra, dĩ nhiên chỉ mình em nghe mình em thấu. Ninh Hinh dùng vạc áo lau đi vết tro trên linh bài, sụt xịt ôm nó vào lòng, rồi lại đứng lên đặt gọn lên bàn thờ. Mikey nhìn không ra thứ cảm xúc phức tạp trên ngũ quan thiếu nữ kia, đến khi người rời đi, vẫn không thấu nổi.

Hệt như khuôn mặt lần đầu Mikey tự soi chính em trong vũng máu, vừa bi đát vừa đau khổ. Uất hận chồng chất, nỗi nhớ khôn tả. Một lời khó diễn tả hết được.

Tiểu Ninh rời đi, Mikey lẳng lặng theo sau cả ngày, rốt cuộc đến khi Tsubaki-hime hoá điên thảm sát cả nhà họ Ân. Mikey ngồi im thinh bên hiên nhà, nhìn đến chán cảnh chàng ta cười điên điên dại dại móc mắt tên gia nhân xấu số dưới sân.

Mikey: Vậy rốt cuộc, oan ức ngươi muốn ta thấy là cái chết của ngươi sao? Hay là ngươi đau đớn vì không thể chung huyệt với Ninh Hinh nên mới lôi ta đến đây..
.
.

Kokonoi: T-Tìm được rồi!!!

Kakuchou: Có thu hoạch?

Kokonoi lật đật đặt hai tờ giấy bị thời gian vò đến nhàu nát, chữ nghĩa cũng khó lòng dịch ra, nhập nhoè đến khó coi. Kakuchou im lặng ngồi đó, tận đáy lòng dành tặng một vị trí vững chãi cho sự kiên trì của Kokonoi, bàn tay cũng gập quyển sách lại, tập trung lắng nghe đối phương lí giải.

Kokonoi: Mày từng nhớ tao có nói về việc Tsubaki-hime bị phong ấn bởi bảy ngôi mộ giả chứ?

Kakuchou: Nhớ. Nó có liên quan sao?

Kokonoi: Không liên quan. Ban đầu tao đã thử tìm hiểu về ngọn núi đó, vốn dĩ nó được người xưa gọi là núi chạm mây, là ngơi thần linh hạ phàm du ngoạn.

Kakuchou: Khoan đã. Ngọn núi linh thiêng như vậy, tại sao lại trở thành nghĩa trang của người dân ngôi làng kia?

Kokonoi: Trong lịch sử của ngôi làng kia chép lại: "Một vị đạo sĩ đã phán rằng, ngọn núi ấy sẽ mang đến tai ương cho người dân sinh sống dưới chân núi. Cũng phán rằng, ngọn núi ấy không hề có thần linh cai quản, chẳng qua chỉ là một con ác linh cư ngụ sâu trong lòng núi mà thôi."

Kakuchou: Chính vì thế...

Takeomi: Chính vì thế người dân đã bỏ mặt ngọn núi kia, để nó tự sinh tự diệt.

Takeomi đặt hai cốc cafe xuống bàn, nhìn một mớ hổn loạn bên trong thư phòng, hắn ngao ngán thở dài. Nhưng không thể phủ nhận tài năng mò mẫm của Kokonoi, tờ giấy nát tươm thế mà vẫn đọc ra được.

Takeomi: Vậy nó có liên quan gì đến việc của Tsubaki-hime nói chung và Boss nói riêng?

Kokonoi: Sức mạnh của Tsubaki-hime không chỉ đơn thuần là một oán hồn chết tức tưởi. Hắn ta hội tụ đủ hỉ nộ ái ố, chết không nhắm mắt, bị người yêu phản bội, đóng đinh vào quan tài mà chết. Oan hồn một đêm giết hết nhà họ Ân, nguyền rủa cả một ngôi làng.

Kokonoi: Mày nghĩ bảy tên kiếp trước của chúng ta đủ sức phong ấn được hắn ta sao?

Lời này Kokonoi nói ra, mọi thứ như bị nuốt vào tiếng tích tắc của đồng hồ cũ kỹ bên góc nhà. Takeomi trầm ngâm một lúc, ngẫm lại mới thấy, quá nhiều điều mâu thuẫn trong câu chuyện bọn họ nhìn thấy.

Kakuchou: Kiếp trước của chúng ta khi trở về Nhật Bản mới bị oan hồn của Tsubaki-hime giết chết...nhưng chẳng phải chính bọn họ đã phong ấn Tsubaki-hime lại hay sao?

Takeomi: Nếu như vậy, có người tiếp tay hắn? Nhưng là ai? Chẳng lẽ là hai cái xác mặc kimono kia?

Kokonoi: Chưa đủ thông tin, có thể hai cái xác kia chỉ là nạn nhân bị kéo vào...

Kakuchou: Trước mắt điều tra về việc phong ấn của Tsubaki-hime vậy.

Nói là điều tra, nhưng để vén lên tấm màn che đi sự thật 400 năm trước là điều không thể, còn là sự kiện có người cố tình giấu đi, gần như bất khả thi. Bọn họ là những kẻ cầm súng giết người, không phải nhà khảo cổ học tài ba. Sức cùng lực kiệt, Kokonoi tự nhận rằng bị Sanzu dí vì không đủ chỉ tiêu tiền bạc còn nhàn hạ hơn vùi đầu vào đống này.

Kokonoi: Trước mắt cứ theo đường này điều tra. Boss thế nào rồi.

Takeomi: Vẫn vậy...

Tông giọng Takeomi nhuốm màu của tuổi xế chiều, trầm lặng như gánh vác nỗi đau không lời ôm lấy không gian yên tĩnh. Hắn rời đi, để lại Kokonoi và Kakuchou trầm ngâm nhìn nhau trong thư phòng, sắc mặt nặng nề sát khí, chất chồng lên từng tiếng thở nặng nhọc.

Kakuchou: Phải nhanh chóng đưa Boss trở về, bằng mọi giá phải đem ngài ấy trở về.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật