[HOÀN] CỬA NGÀY CÀNG NHỎ - Tây Tây Đặc [ĐM/EDIT]

27.Mỗi ngày đều bị Bảo chủ chưởng bay



Editor: ARE

Beta: Kumo

Chưa đến cuối thu, giữa mày Thẩm Thành đã quanh quẩn tử khí nặng nề, Lục Thận Hành thấy y đã gần kề cái chết.

Vị Ương càng trầm mặc hơn so với trước kia, nụ cười luôn treo trên mặt Lưu Hỏa cũng không còn. Dù là vì bản thân, vì Bảo chủ, hay là vì U Long Bảo, mỗi người đều mang tâm sự nặng nề.

Đương sự lại rất thản nhiên, giống như không phải chuyện của mình.

Lục Thận Hành cho rằng Thẩm Thành không thể đợi được mùa đông đến, nhưng Thẩm Thành lại chịu đựng được cả năm, nắm ngoài dự đoán của hắn.

Tết Nguyên Tiêu ngày ấy, trong thành từng nhà vui mừng giăng đèn kết hoa, không khí nặng nề ở U Long Bảo cũng theo tiếng pháo hoa tiêu tán một ít.

Trong phòng bếp nóng nực, hơn mười đầu bếp đang chuẩn bị cơm chiều. Lục Thận Hành tựa vào cạnh bàn, đũa hắn không ngừng gắp bánh trôi vừa được vớt lên, thổi hai ba cái rồi bỏ vào miệng.

"Phu nhân, đấy là nhân thịt." Người đầu bếp trung niên bưng hai dĩa bánh trôi nóng hổi lại đây, "Đây là nhân mè đen."

Lục Thận Hành âm thanh mơ hồ không rõ, "Làm lại một mâm nhân mè đi, cho ít đường lại."

"Vâng!" Người đàn ông đứng tuổi, nhanh chóng dặn dò người làm.

Dạ dày trống rỗng dễ chịu hơn đôi chút, Lục Thận Hành lau lau miệng, thỏa mãn thở dài. Khóe mắt liếc đến một mẻ trôi nước màu vàng, hắn bước nhanh qua, "Đây là nhân hoa quế?"

Người đàn ông trung niên gật đầu, vẻ mặt căng thẳng mà lật bánh trôi trong chảo dầu, tay chân luống cuống quên lau nước ở đầu đũa, bỏ vào một phát chảo dầu lập tức sôi sùng sục, dầu nóng bắn khắp nơi.

Lục Thận Hành kéo tay áo che khuất đi mu bàn tay, cười trấn an nói, "Không có việc gì."

"Phu nhân, tiểu nhân..." Người đàn ông trung niên rất áy náy. Gã đột nhiên nhìn về phía sau Lục Thận Hành, vẻ mặt sợ hãi như thấy quỷ.

Lục Thận Hành quay đầu, quỷ chưa thấy lại thấy được Thẩm Thành.

Phòng bếp thoáng chốc bị hơi thở âm lãnh bao lấy, tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, không dám thở lớn.

Kinh mạch bị tổn hại trong cơ thể đi nghịch chuyển. Ngực Thẩm Thành phập phồng rõ ràng, hô hấp dồn dập, gân xanh trên thái dương nổi lên, khuôn mặt vặn vẹo.

Lục Thận Hành thấy thế, lập tức đi tới kéo Thẩm Thành. Nhưng vẫn trễ một bước, một chất lỏng ấm nóng bắn vào sau gáy, hắn quay người, người đàn ông trung niên ban nãy còn nói chuyện với hắn bây giờ đã tắt thở.

Máu loãng chảy lênh láng ra mặt đất làm người ta vô cùng buồn nôn, không một ai dám phát ra tiếng.

Sắc mặt Lục Thận Hành xanh mét, hắn hít sâu, kiên trì bước tới. Mặt hắn bị chân khí cuồng bạo của Thẩm Thành cắt ra nhiều miệng vết thương.

Nắm lấy tay Thẩm Thành, Lục Thận Hành không quan tâm máu chảy ròng ròng trên cằm mình, trong cổ họng tràn ra mùi máu tươi, "Ta ở đây."

Đôi mắt dữ tợn khát máu của Thẩm Thành chợt có một tia thanh tỉnh, y nắm chặt tay Lục Thận Hành, một tay khác lau đi máu trên mặt hắn. Trong âm thanh cất giấu van xin khó phát hiện, "Trở về đi."

Cơ bắp nóng như lửa đốt, Lục Thận Hành mắng chửi trong lòng như điên. Hắn quên mất bao nhiêu sách võ hiệp ở đó không chọn, bây giờ lại làm vai chính không võ nghệ không nội lực trong một bộ phim thảm họa.

Chuyện ngày hôm đó bị đóng kín sau cửa phòng bếp, vết máu trên mặt đất đã được rửa sạch sẽ. Mọi người vẫn bận rộn với công việc trên tay, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Mùi thuốc trên người Lục Thận Hành ngày càng nồng nặc, chính hắn cũng cảm thấy bản thân lúc nào cũng có thể chết trên tay Thẩm Thành.

Xuân về hoa nở, trời đất này là thế giới của bọn họ.

Thẩm Thành gầy đến không thể nhìn nổi, hô hấp ngắt quãng. Lục Thận Hành ngồi ở mép giường, chà chà ngón tay, hắn gặp người này lần đầu tiên là trùng hợp, lần thứ hai là duyên phận, không nên có lần thứ ba.

"Thương em một đời, cũng bên em một đời, kiếp sau tôi không muốn gặp lại em nữa." Lục Thận Hành híp mắt, đầu lưỡi ở trong khoang miệng y quét một vòng, dùng âm lượng chỉ bản thân nghe được.

Thế giới là giả, người cũng là từ câu chữ xây dựng thành, nhưng tình cảm là thật. Lục Thận Hành sợ bản thân sẽ lạc lối ở đây, quên mất mục đích ban đầu, cho nên mỗi lần muốn thả lỏng đều tự nhắc nhở bản thân.

Nếu ngày nào đó hắn quên nhắc mình, vậy thì sẽ là một chuyện rất đáng sợ.

Hắn không thể quên thân phận và mục đích của mình, nhất định phải phân biệt rõ đây chỉ là trò chơi. Hắn có cha mẹ đang đợi, cũng có anh chị em, bạn bè chí cốt. Hết thảy mọi thứ đang làm đây chỉ là để trở về, để quay lại cuộc sống nguyên bản ban đầu.

Lục Thận Hành nhìn kỹ người trước mặt, người kia vẫn như trước, không nhớ gì cả. Một khi liên quan đến những chuyện không phải nhiệm vụ, hắn sẽ suy nghĩ nhiều, cũng băn khoăn nhiều, việc này không tốt.

Đáng sợ nhất chính là ngày nào đó hắn lẫn lộn giữa hiện thực và hư ảo. Lục Thận Hành nhìn vết thương trên cánh tay, vết cũ vừa mờ đã có thêm vết mới. Những ngày tháng này kéo dài không dứt.

"222, có phải mày đã chọn mục tiêu cho hai thế giới nhiệm vụ này không?"

"Ting, Lục tiên sinh, thứ này không có trong phạm vi công tác của tôi."

Câu trả lời như dự đoán, không như mong đợi. Lục Thận Hành cảm thấy không thú vị, cảm giác mọi thứ đều bị động thật bực bội.

Hắn không ngừng suy diễn, có phải linh hồn trong cơ thể Thẩm Thành cũng giống hắn hay không, cũng phải lo lắng cho tiến độ nhiệm vụ.

Thẩm Thành mở mắt ra, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không khác xưa, hơi thở u ám ngày càng nồng đậm, làm người ta sợ hãi bất an. Lục Thận Hành từng giây phút đều đối mặt, đã nhìn quen.

"Đã là khi nào rồi?"

"Giờ dần một khắc." Lục Thận Hành ngáp một cái, cách một lớp chăn xoa bóp người Thẩm Thành, "Chờ một chút nữa là trời sáng rồi."

Hắn kìm nén hậm hực trong mắt. Ở bên Thẩm Thành hơn một năm, hắn đã cạn kiệt kiên nhẫn. 5% còn lại cũng không chút xê dịch, xem ra đã thật sự vô vọng.

Thẩm Thanh đưa tay sờ lên gò má mặt Lục Thận Hành, chậm rãi vuốt ve rồi ngừng ở cổ hắn. Ánh mắt đen sâu thẳm bị lông mi che khuất, nhìn không rõ xúc cảm.

"Bình minh đã lên chưa?"

"Sắp."

Một lát sau Thẩm Thành vẫn hỏi câu này, đôi mắt có chút mệt mỏi của Lục Thận Hành bỗng co rụt lại. Hắn cảm nhận được hơi thở của cái chết trên người Thẩm Thành.

Bên tai nghe thấy tiếng, "Đừng sợ", bàn tay trên cổ siết chặt, lực tay kinh khủng ngày càng tăng. Ý thức Lục Thận Hành dần tan rã, đầu ngón tay hắn ghì chặt mu bàn tay Thẩm Thành, cố sức cào cấu, cuối cùng lại chậm rãi thả ra, vô lực buông thõng.

Khoảng khắc khi hơi thở của Lục Thận Hành mất đi, khóe môi Thẩm Thành nhếch lên, nở nụ cười mãn nguyện, là cảm giác sung sướng khi hoàn thành tâm nguyện.

Đi đôi với tiếng cười của y là âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Lục Thận Hành: "Ting, thế giới nhiệm vụ thứ hai hoàn thành."

Kinh mạch vốn đã không chịu nổi một đòn cuối cùng cũng vỡ nát, Thẩm Thành thất khiếu đổ máu, y hợp y(*) lẳng lặng nằm xuống bên cạnh Lục Thận Hành. Bàn tay hai người đan vào nhau, y nhắm mắt lại, thủ thỉ: "Ta đến đây."

(*)mặc nguyên quần áo 

Ánh lửa đánh thức toàn bộ U Long Bảo. Họ thấy Thủy Trúc Viên chìm trong biển lửa ngút trời, lửa lớn theo gió lan ra, cuốn đi mọi thứ, để lại một mảng đống đổ nát.

Trời đã sáng.


Đã beta.

--------------------

Thế giới này nhiều lôi cực, rà mìn thụ bộ này là yandere, bệnh kiều tới mức này là tiêu cực rồi ấy mng thấy không hợp thì nên quay xe, xin hãy tôn trọng nhân vật của tác giả.

Lúc đầu t edit cũng rất sốc luôn, Thẩm Thành ra tay giết người yêu, 5% còn lại là ước nguyện được chết cùng với Thập Nhất của anh.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật