[HOÀN] CỬA NGÀY CÀNG NHỎ - Tây Tây Đặc [ĐM/EDIT]

23.Mỗi ngày đều bị bảo chủ chưởng bay



Editor: ARE

Beta: Kumo


Chiều tà vô thanh vô tức đổ xuống.

Lục Thận Hành nghiêng người ngồi trên lan can, lưng dựa vào cột, vạt áo đỏ thẫm hơn mở ra, mang vẻ phong hoa chỉ độ tuổi này mới có.

Khóe mắt hắn hạ xuống, tầm mắt dừng ở túp lều căng phồng bên dưới. Tạm thời hắn không muốn truy cứu xem là do sức kiềm chế của cơ thể này tác quái, hay do lòng hắn vẫn luôn có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Lửa nóng rất nhanh mà lan rộng, tràn đầy mãnh liệt.

Lục Thận Hành quay đầu, cả hắn lẫn người đang ở sau cánh cửa khép nửa kia đều cần một hồi tùy ý phóng thích.

Nhưng mà...

Ngón cái và ngón trỏ của Lục Thận Hành chạm nhau làm thành một vòng tròn, khóe miệng lộ ra một độ cong, ngoài cười nhưng trong không cười. Vừa rồi không thấy, chắc cũng không lớn được như vậy.

"Ting, Lục tiên sinh, trước đó không lâu quý công ty đã nghiên cứu và phát triển một loại sản phẩm mới, hạo hoa, các gói dùng thử đã bắt đầu được tung ra."

Trong đầu hiện lên một chuỗi lời chào hàng của mấy nhân viên tiếp thị. Lục Thận Hành không có gì hứng thú, "Dùng để làm gì?"

"Ting, chuyên trị mọi loại khô ráo, chật chội, đủ loại bệnh trạng."

Khơi thông đường ống? Ánh mắt Lục Thận Hành sáng lên, lập tức nhảy từ trên lan can xuống, buồn ngủ lại có người tới đưa gối đầu, đúng là khổ tận cam lai.

"Ting, mỗi người dùng sẽ nhận được một gói vật phẩm miễn phí, cứ mỗi đơn đặt hàng hạo hoa đều sẽ được tặng kèm cúc hoa linh." Hệ thống tiếp tục nói, "Lục tiên sinh xin hãy nhớ để lại đánh giá khen ngợi năm sao."

Lục Thận Hành híp híp mắt, gói vật phẩm này nghe cũng không tệ.

Cánh cửa trạm trổ mở rồi lại đóng, màn giường long phượng mạnh mẽ lay động, trên giường phát ra tiếng vang nhỏ.

Thẩm Thành vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, y thấy thiếu niên không rời đi, sóng dữ nơi đáy mắt lập tức được áp xuống.

"Sờ ta đi." Lục Thận Hành dúi tay Thẩm Thành phủ lên túp lều, cầm lấy xoa nắn, túp lều không nhỏ đi ngược lại còn lớn hơn nữa.

Lòng bàn tay nóng hầm hập, mí mắt Thẩm Thành khẽ nâng, ung dung cử động ngón tay.

Lục Thận Hành chống khuỷu tay, bờ môi nóng hổi rơi xuống tai và thái dương Thẩm Thành, dọc theo đường nét xinh đẹp chuyển qua gáy y, không nhẹ không nặng gặm cắn.

Trên thái dương đã rịn ra tầng mồ hôi mỏng, nhịp thở của Thẩm Thành rối loạn. Y là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng là người thường, sẽ có tình có dục.

Phá phong quyết vận khí bên trong cơ thể, khí áp quanh thân Thẩm Thành đột ngột thay đổi, ái tình. Bầu không khí ướt át do động tình thoáng chốc bị một trận kình phong rét lạnh đầy kinh hãi át đi.

Y đặt tay còn lại lên eo thiếu niên, khống chế lực đạo siết chặt lại, truyền chân khí, không để đối phương bị thương. Thẩm Thành nhíu mày, vì sao y và thiếu niên càng thân mật, nội lực trong cơ thể lại càng hỗn loạn?

Lục Thận Hành và Thẩm Thành hơi thở quấn quít, thân thể giao hòa. Hắn ngựa quen đường cũ mà bắt lấy một thứ.

Hô hấp Thẩm Thành ngưng lại.

Sau khi mất đi khả năng làm một nam tử bình thường, thù hận của Thẩm Thành không hề biến mất, tan thành mây khói chỉ với cái chết của Tứ Nương. Y oán trời trách đất, hận vận mệnh bất công, chán ghét trần thế.

Bóng tối sinh ra trong thâm tâm quá nhiều. Từng chút một khuếch tán, tích lũy, thối rữa, bốc mùi, một chút ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu tới.

Sau khi thiếu niên xuất hiện, mỗi ngày đều dính ở bên người y, giống như không bao giờ hết năng lượng hay kiên nhẫn, y thấy nó ồn ào, rắc rối, phiền phức. Lúc ban đầu, y không quan tâm đến những cảm xúc ấy.

Mãi cho đến ngày nọ, thiếu niên vẫn giống thường ngày đến thay y phục cho y, lại trầm mặc không lên tiếng. Y lại nhìn ra thiếu niên không vui, thậm chí lại hết lần này đến lần khác để ý. Khoảnh khắc đó y mới nhận ra, đây là cảm xúc mà đã nhiều năm y không cảm nhận được.

Lục Thận Hành hôn hôn khóe mắt Thẩm Thành, đầu lưỡi liếm đi nước mắt còn đọng. Cho dù một thân võ nghệ như vậy, người này vẫn căng thẳng thành khúc gỗ.

"Vì sao lại thở dài?" Thẩm Thành hỏi.

"Lúc nào ngươi cũng trông thế này." Lục Thận Hành vén sợi tóc dính trên má Thẩm Thành đi, bó tay không biết phải làm sao. Đến khi nào em mới có thể ngồi lên người tôi lẳng lơ phóng đãng, quấn lấy tôi, khóc lóc van xin tôi làm em, hăng hái hơn một chút.

Thẩm Thành nhíu mày, ngẩng cổ tùy ý để dấu hôn rơi xuống, bọn họ rõ ràng là lần đầu tiên, ở đâu ra cái dáng vẻ như cũ vừa nói?

"Ta thích chủ động một chút." Lục Thận Hành không đứng đắn nói.

Mày Thẩm Thành càng nhíu chặt, như là gặp phải chuyện khó xưa nay chưa từng thấy. Sau một chốc im lặng, y ghé lại gần, chủ động hôn lên môi Lục Thận Hành, động tác cứng đờ gượng gạo

Trông giống như chó con liếm sữa vậy, dốc lòng nhập tâm, Lục Thận Hành phụt cười ra tiếng, trong lòng vui sướng.

"Trước kia có thể bay lượn, bây giờ trốn trong tổ rồi."

Nói thầm một câu, Lục Thận Hành không vui sờ lên điểm mềm mại kia. Hắn không khỏi suy nghĩ, linh hồn trú trong thân thể này có phải cũng trói buộc với một hệ thống hay không? Chỉ là không cùng nhiệm vụ với hắn, mục tiêu bất đồng, sau khi hoàn thành một nhiệm vụ sẽ bị xóa sạch ký ức.

Suy nghĩ bị một tiếng rên rỉ kiềm nén cắt ngang, Lục Thận Hành nhướng mày. Dù là là Tân Lương hay là Thẩm Thành, biểu cảm của người này vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có thân thể là thành thật lên tiếng, bọn họ khát khao âu yếm của hắn nhiều hơn nữa.

Nếu không phải hình ảnh kia quá điên rồ, nhìn phản ứng của y, không dưới một lần Lục Thận Hành nghĩ mình đã nuôi dạy người này làm việc kia trong nhiều năm rồi, hà hà.

Hỉ phục rườm rà bị ném trên mặt đất, giày vớ hỗn loạn nằm một bên, thiếu niên nhiệt huyết sôi trào dựa trên đầu vai nam tử anh tuấn, mái tóc đen dài rũ xuống khó phân biệt ta ngươi quấn quýt lấy nhau.

Lục Thận Hành đứng trước cửa do dự, đẩy vào một ít, lại lùi ra một chút, mài một chút lại cọ một chút ở cửa vào. Hắn vận sức lực toàn thân, căng chặt từng thớ cơ bắp, làm công tác chuẩn bị.

Vòi nước nhỏ từng giọt, Lục Thận Hành lửa sém lông mày, hô hấp lần sau so với lần trước càng nặng nề hơn.

Khuôn ngực trắng nõn ửng đỏ, một tầng mồ hôi căng bóng trơn mịn phủ lên môi. Thẩm Thành mím đôi môi đã sưng hồng nghiêng đầu, khóe mắt đuôi mày y là sự khát khao và mong đợi khó có thể che giấu.

Lục Thận Hành cắn vành tai y, trầm thấp cười, "Chờ lễ vật của thượng đế."

"Ting, hạo hoa và cúc hoa linh đã đưa đến."

Sau khi nghe thấy âm thanh, Lục Thận Hành ngay lập tức cảm thấy cánh cửa kia như bị một lực nào đó ngang ngược mở ra, trước mắt hắn hiện ra một vùng đất vô cùng rộng lớn.

Trên đời thế mà lại có thứ tốt như vậy.

Lục Thận Hành cảm thấy thế gian lại đong đầy yêu thương. Hắn nín thở, nhân lúc hăng chí làm việc, gần như là thô bạo mà xông vào bên trong cánh cửa, ở bên trong càn quét, chiếm đất làm vua.

Khoảnh khắc khe hở được lấp đầy, lông mi Thẩm Thành ướt đẫm, tấm lưng nóng bỏng cong lên rời khỏi mặt chăn, vô tình đuổi theo nhịp lên xuống dịu dàng quen thuộc.

Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được, phải chịu được những cảm giác không ai chịu được

Lục Thận Hành không rảnh đi dạo bên trong cánh cửa, hắn đang trải qua đau đớn tột cùng và sung sướng tột cùng, hai thái cực liên tục tới lui, chồng chéo lên nhau.

Thẩm Thành ngân ra một âm cực nhẹ từ trong mũi, khóe mắt ướt một mảng.

Giống như trước đây, dù cho Lục Thận Hành ở bên trong đấu đá bừa bãi, ngang ngược thô bạo, cánh cửa cũng không bị hư hại chút nào, hoàn toàn có thể chiến tiếp ba trăm hiệp nữa.

Dù là nhặt được bảo vật hay là bị hố, Lục Thận Hành không chẳng còn lòng nào để suy nghĩ, hô hấp hắn đột nhiên run lên dữ dội, vút, mũi tên đã bắn lên cửa.

Trận đầu tiên đại thắng.

Đã beta.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật