(Dịch) Tin Đồn - Dư Trình

Ngoại truyện xuất bản: Sự tham gia



***

Mùa xuân năm nay Giang Nhược đã tích góp đủ tiền, dự định mua bất động sản ở Phong Thành.

Lúc vẫn đang trong đoàn quay phim cậu đã nhờ bạn bè giúp mình để ý chỗ phù hợp.

Bạn bè chia làm hai phe, một là phe cấp tiến sống tận hưởng do Chu Hân Dao cầm đầu, cho rằng mua nhà thì nên đến nơi đến chốn, càng to càng tốt, bài trí cũng phải ưu tiên chất lượng để tránh khi dọn vào không vừa ý lại phải sửa; phe còn lại là phe bảo thủ sống tiết kiệm như An Hà, cho rằng nhà chỉ cần ở được, trang hoàng cũng có thể làm từ từ, tiền thừa gửi ngân hàng, thời buổi kinh tế khó khăn, có tiền tiết kiệm mới tự tin.

Giang Nhược cảm thấy hai phe đều có lý, kết hợp ưu khuyết điểm rồi mua một căn hộ kiểu Âu ở tầng trên cùng một chung cư thuộc khu vực đang phát triển của thành phố, giá lẫn diện tích đều vừa phải, còn có thêm một phòng làm phòng làm việc, vừa hay.

Nhà đã hoàn thiện, mua xong là có thể tiến hành sửa sang.

Nhà thiết kế nội thất vừa chuyện nghiệp vừa có trách nhiệm, thường xuyên đến tận nơi chỉ huy và kiểm tra. Tuy vậy Giang Nhược là chủ nhà cũng không quẳng gánh người ta, dẫu sao cũng là ngôi nhà đầu tiên của mình mà. Thời gian nghỉ sau khi quay phim xong hầu như cậu không ngủ nướng, hàng ngày đều chạy đến nhà mới từ sáng sớm.

Tịch Dữ Phong cũng đi với cậu mấy lần, thấy cậu chốc thì xắn tay áo giúp công nhân một tay, chốc lại cầm khoan điện tự mình làm, anh cảm thấy cậu nhọc lòng thái quá.

"Rảnh rỗi chẳng thà nghỉ ngơi, anh tìm đội sửa chữa trọn gói cho em..."

Giang Nhược không cho Tịch Dữ Phong nói dứt câu, gỡ tấm lọc điều hoà đưa anh: "Cầm hộ em."

Tịch Dữ Phong: "..."

Kiểm tra xong, lau sạch bụi trên tấm lọc và lắp về chỗ cũ, Giang Nhược vừa xuống thang vừa nói: "Có thể tự làm vì sao phải thuê? Trang hoàng nhà mình cũng cần tham gia mà."

Tịch Dữ Phong duỗi tay đỡ cậu, nét mặt không tỏ ý kiến gì hệt như đang nói: Em vui là được.

Tất nhiên Giang Nhược vui.

Từ nhỏ cậu đã giỏi các việc chân tay, thay bóng đèn, sửa vòi nước các thứ đều là chuyện vặt, kể cả chơi game cũng thích game trang trí hơn, vẫn luôn ao ước có một ngôi nhà của riêng mình.

Hôm thợ mộc đến làm Giang Nhược dậy rất sớm, không ăn sáng đã mơ mơ màng màng lái xe đi để rồi bị xe phía sau tông phải lúc vào trục đường chính, cả người xô về trước theo quán tình xong lại bị dây an toàn kéo về ghế, bấy giờ cậu mới tỉnh ngủ hẳn.

Vốn dĩ Giang Nhược không định báo cho Tịch Dữ Phong đầu đuôi sự việc không mấy nghiêm trọng này, ai ngờ anh gọi điện đúng lúc Giang Nhược đang thương lượng với chủ xe phía sau, cảnh sát cũng có mặt, tiếng ồn ào lọt vào điện thoại làm anh nhận ra tình hình bất thường, vội vàng phóng xe đến.

Đường chính đang giờ cao điểm khá tắc, chờ Tịch Dữ Phong đến nơi thì sự việc về cơ bản đã được giải quyết, chỉ còn chuyên viên bồi thường bảo hiểm đang chụp ảnh thu thập bằng chứng cùng hai chủ xe chuyện trò rôm rả.

Hoá ra xe của chủ xe phía sau là xe mới, đi chưa đầy một tuần nên vẫn chưa quen, không phải cố tình gây ra tai nạn.

Dù sao cũng có bảo hiểm ô tô, Giang Nhược cũng không trách anh ta, cả hai khai báo đúng ngọn nguồn sự việc cho cảnh sát giao thông. Giang Nhược vội vàng tới nhà mới mở cửa cho thợ mộc, anh Trần chủ xe phía sau nghe nói cậu đang sửa nhà bèn thuận miệng hỏi, phát hiện không ngờ hai người lại mua nhà ở cùng một chung cư.

Chủ xe họ Trần nói: "Tôi ở đấy chủ yếu là vì giao thông thuận tiện, môi trường của chung cư cũng tốt."

Giang Nhược đồng tình: "Tôi cũng thích môi trường ở đó, cách xa cầu vượt, yên tĩnh."

"Hơn nữa quy hoạch rất hợp lý, sắp tới sẽ xây trường tiểu học ở gần."

"Hoá ra anh Trần tính toán cho con cái đi học sau này."

"Cái đấy thì không, tôi theo chủ nghĩa độc thân, cũng không định có con."

"Người nhà không giục sao?"

"Từ hồi cấp ba tôi đã bắt đầu làm công tác tư tưởng cho gia đình, bao nhiêu năm nay gia đình cũng xuôi xuôi rồi."

"Anh Trần tính xa quá, đúng là tấm gương mà."

...

Tịch Dữ Phong ở bên cạnh đút một tay vào túi nghe hai người nói chuyện, tỉnh bơ như không quan sát anh Trần.

Người này khoảng trên dưới bốn mươi, đeo kính, để hai hàng ria ngắn, khi cười mắt có vết chân chim rất rõ, bộ com lê thoải mái tôn lên dáng người đẹp của anh ta, chắc hẳn thường xuyên tập thể dục.

Anh ta cũng khá cao, nhưng theo Tịch Dữ Phong thấy thì vẫn thấp hơn anh một khúc.

Cuộc đối thoại bên vệ đường kết thúc khi nhân viên giải quyết bồi thường ra về.

Lúc tạm biệt anh Trần lấy danh thiếp trong xe đưa cho Giang Nhược bằng hai tay: "Không va chạm không quen biết, ta kết bạn nhỉ."

Tịch Dữ Phong liếc danh thiếp, quản lý tiền sảnh một khách sạn.

Giang Nhược không có danh thiếp, anh Trần bèn cười nói: "Tôi đành bị động chờ cậu liên lạc vậy."

Trên đường về Giang Nhược kết bạn Wechat với người ta. Tịch Dữ Phong dùng ánh mắt hỏi cậu vì sao phải kết bạn với người đó, Giang Nhược đáp: "Dù gì cũng là hàng xóm, về sau cũng có thêm một người giúp đỡ mà."

Vì xe đã đưa đi sửa nên Tịch Dữ Phong cho lão Lưu đưa đón Giang Nhược mỗi ngày, còn mình tự lái xe đi làm.

Mấy ngày đầu Giang Nhược còn hay gửi ảnh chia sẻ tiến độ sửa sang với Tịch Dữ Phong, thi thoảng phàn nàn công nhân khó trao đổi, làm việc không cẩn thận, về việc này từ đầu đến cuối Tịch Dữ Phong chỉ tỏ một thái độ duy nhất, đó là "hay mình tìm công ty sửa chữa trọn gói cho bớt lo".

Dần dà Giang Nhược hiếm khi nhắc chuyện sửa nhà trước mặt Tịch Dữ Phong. Một hôm Tịch Dữ Phong nhớ ra mở Wechat xem, phát hiện lần gần nhất Giang Nhược gửi tiến độ thi công cho mình là năm ngày trước, mà trang cá nhân của cậu mới cập nhật năm phút trước. Giang Nhược vừa đăng một video ngắn.

Trong video công nhân đang lát sàn, camera lia sang góc khác xuất hiện anh Trần ngồi xổm trên nền kiểm tra sàn gỗ, nhận ra có người đến gần thì ngẩng đầu cười: "Tôi nói mà, chọn loại này chuẩn không sai được."

Video vẻn vẹn nửa phút, Tịch Dữ Phong xem ba lần.

Xem xong anh hỏi trợ lý lịch trình công việc chiều nay, nhận được đáp án "không có" bèn cầm áo vest tan làm sớm.

Anh không về nhà mà lái xe đến thẳng nhà mới của Giang Nhược, đến nơi sàn nhà vẫn đang lát, người họ Trần thì đã về.

Giang Nhược thấy Tịch Dữ Phong thì ngạc nhiên: "Sao anh tới?"

Tịch Dữ Phong nhìn cậu như đang nói: Anh không thể tới?

"Có thể chứ, đương nhiên có thể." Giang Nhược dẫn Tịch Dữ Phong đi xem căn phòng đã lát sàn xong, còn có cả sơn tường: "Anh thấy sao, em chọn lâu lắm mới chốt được màu này đấy."

Sự chú ý của Tịch Dữ Phong không phải sàn nhà mà là chậu cây xanh bên cửa sổ.

Giang Nhược nhìn theo tầm mắt anh, giải thích: "Anh Trần tặng em đó, anh ấy nói có thể giúp loại trừ formaldehyde."

Ánh mắt Tịch Dữ Phong hơi khác.

Mới mấy ngày đã gọi "anh" rồi.

Đến tận bữa tối thấy Tịch Dữ Phong ăn không ngon đặt đũa xuống từ sớm, Giang Nhược mới nhận ra điều bất thường.

Cậu quan sát vẻ mặt Tịch Dữ Phong: "Không phải anh lại... đấy chứ?"

Tịch Dữ Phong ngửa người tựa lên lưng ghế, ánh mắt lười biếng: "Lại làm sao?"

Thấy anh không thừa nhận Giang Nhược cũng không miễn cưỡng, nhún vai nói: "Không sao, chắc là em nghĩ nhiều."

Hôm sau là cuối tuần, Giang Nhược không thấy tài xế lão Lưu, Tịch Dữ Phong nói lão Lưu xin nghỉ rồi cầm chìa khoá xe: "Anh đưa em sang nhà mới."

Tới nơi, Giang Nhược lấy điện thoại định nhắn anh Trần qua giúp đỡ nhưng Tịch Dữ Phong cản lại.

"Chỉ mỗi anh ta có thể giúp?" Ánh mắt Tịch Dữ Phong có vẻ bất mãn: "Anh không được hay sao?"

Giang Nhược vỗ tay: "Em biết ngay, đúng là anh..."

Tịch Dữ Phong chẳng ừ hử gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận, Giang Nhược lại cười tươi ủn anh vào căn phòng mới lát sàn xong: "Nhìn đi, sao hả?"

Tịch Dữ Phong cất giọng hờ hững: "Hôm qua xem rồi mà."

"Anh có xem hẳn hoi đâu." Giang Nhược cứ bắt anh xem: "Phòng này dành riêng cho anh đấy, người khác không có đâu."

Nghe thấy Giang Nhược cố tình nhấn mạnh "người khác không có đâu", Tịch Dữ Phong nhướng mày nhìn Giang Nhược.

Giang Nhược bị anh nhìn mà xấu hổ, xoay mặt đi: "Em đi làm việc, nếu anh rảnh thì giúp nhé."

Hai người giúp thợ lắp đặt lắp đồ điện trong bếp, hiệu suất công việc cao ngoài dự tính.

Chứng kiến cảnh tượng hiếm thấy Tịch Dữ Phong xắn tay áo giúp đỡ nhấc máy hút mùi, Giang Nhược cầm lòng chẳng đặng móc điện thoại chụp một bức ảnh, đăng bài ở chế độ riêng tư, đặt tên là "sự tham gia".

Chạng vạng Giang Nhược gọi video với dì Phương, bật camera sau cho dì tham quan phòng bếp mới của mình.

"Sáng sủa lại sạch sẽ, đẹp lắm con." Trong màn hình dì Phường cười híp cả mắt: "Nhưng mà hơi ít bếp, lúc nấu cơm không tiện lắm."

Giang Nhược nói: "Dù sao con cũng ít ở nhà, cơ hội bật bếp nấu cơm không nhiều ạ."

Lát sau anh Trần tới chơi, chủ yếu là ngắm hiệu quả tổng thể của sàn nhà, đồng thời hỏi Tịch Dữ Phong bên cạnh: "Anh Tịch vừa ý không?"

Tịch Dữ Phong ngẩn ra.

Anh Trần cho biết màu sắc lẫn chất liệu của sàn nhà và sơn tường được Giang Nhược lựa chọn kỹ càng theo sở thích của anh, cuối cùng Tịch Dữ Phong cũng hiểu.

Sau đó anh có hỏi, Giang Nhược trả lời cực kỳ đương nhiên: "Đã chừa phòng cho anh thì tất nhiên phải trang trí theo sở thích của anh, nếu không người khó tính như anh mà không chịu ở thì em uổng công à?"

Tịch Dữ Phong: "..."

Anh lại không thể phản bác.

"Cho nên em đã tham khảo anh Trần, thẩm mỹ của anh và anh ấy rất giống nhau..."

Giang Nhược đang nói dở thì nhận ra gì đó, vội vàng bụm miệng mình.

Tuy nhiên đã muộn, Tịch Dữ Phong "hừ" khẽ một tiếng gần như vô nghĩa: "Rất-giống-nhau?"

"Đấy không phải trọng điểm!" Giang Nhược thật sự muốn nổi khùng: "Sao anh lại nữa rồi!"

"Anh lại làm sao?"

"Đừng biết rõ vẫn cố hỏi!"

"Ăn cơm đã."

"Được rồi được rồi, chuyện này có còn hơn không, quan trọng là có tham gia."

"..."

Im lặng kéo dài chưa đầy ba phút, Giang Nhược bỗng nhớ ra: "Nhưng anh vẫn chưa trả lời, anh thích bài trí trong phòng này không?"

Tịch Dữ Phong cảm thấy cậu mới là người biết rõ vẫn cố hỏi: "Em nói xem?"

"Sao em biết."

"Thích."

"Thế mai anh còn đưa em đến nhà mới không?"

"Có."

"Thế bao giờ sửa sang xong em có thể mời anh Trần ăn cơm không? Anh ấy đã giúp em nhiều lắm."

"... Được."

"Thế đến lúc đấy anh đi với em..."

"Ừm, ăn cơm đã."

"Ố kề!"

~ HẾT ~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật