Đồng Nhân Dân Quốc Kỳ Thám ( Kiều Sở Sinh × Lộ Nghiêu ) Odnoliub

Chương 36









Lộ Nghiêu cứ thế đứng chôn chân tại chỗ nhìn Kiều Sở Sinh đứng giữa sân lớn đối diện Lão Hà một thân cường tráng khỏe mạnh, dáng vẻ già nua mấy ngày vừa qua chỉ giăng màn che mắt người mà thôi.

Khoanh tay ghì chặt áo khoác Kiều Sở Sinh mới vứt cho mình cầm, nắm tay siết chặt áo, lại thả lỏng miết miết phẳng vải. Mặt chôn vùi trong cổ áo ôm ở trong lòng, anh biết hành động của mình có bao nhiêu biến thái, nhưng nếu không như vậy anh sợ bản thân sẽ không kìm được cơn thịnh nộ đang cuộn trào trong lòng mà lao xuống đoạt hắn khỏi những con mắt của đám cẩu hôi hám chỉ biết trực chờ ăn lại đồ thừa của kẻ khác.

Nếu biết có ngày này anh nhất định không nói mấy lời hơn thua với hắn ở biệt thự, từ sau sẽ uốn lưỡi bảy lần suy xét kĩ càng rồi mới nói.

Hắn thì biết cái gì chứ, hắn chịu thương còn cứng đầu cái gì. Tại sao lại có người không biết thương tiếc thân thể của mình đến vậy? Chẳng lẽ không phải đều ở trên người của hắn hay sao?

Gặp Kiều Sở Sinh mới biết sức chịu đựng của con người có thể kinh khủng đến dường nào, nó vượt khỏi những kiến thức sách vở khoa học vĩ đại mà anh được biết, vượt qua sức tưởng tượng mà anh có thể nghĩ ra. Giờ thì anh đã có thể chấp nhận được sự quái kiệt của một thằng nhóc mười sáu tuổi vứt bỏ sự hồn nhiên để sống sót giữa một đàn quạ thối nát.

Chính giữa sân lớn phòng tuần bộ, quần hùng bao quanh, Bạch Khải Lễ vẫn là người ngồi ở ghế chủ vị, ngón trỏ cùng ngón cái xoay nhẹ nhẫn bên tay còn lại.

Kiều Sở Sinh chấp tay thủ lễ với Lão Hà, "Sư bá. Nhớ ra hết sức."

Lão Hà chỉ "Hừ" một tiếng, liền chớp nhoáng bay người tới hạ quyền đánh từ trên cao xuống.

Kiều Sở Sinh lách người né được, canh điểm nối giữa ngực và bụng phản đòn, Lão Hà cũng không vừa chân đáp đất bắt chéo tay đỡ được một quyền này. Kiều Sở Sinh chuyển chân đá tới đầu gối phá trụ đối thủ, hai tay nhắm vai phải song sát đấm tới liên tục.

Lão Hà khụy một gối đập mạnh xuống nền đất, lập tức phản xạ nghiêng vai né được một cú chuẩn bị đấm tới.

Kiều Sở Sinh tung người xoay hai vòng giữa không trung lấy lực, chân phải đá từ trên xuống nhắm vào cạnh nối giữa vai và cổ đối thủ, chính thức khiến hai chân của Lão Hà thoát lực quỳ thẳng trên đất.

Chân phải hắn vừa chạm đất liền nghiêng người, chân trái nhấc lên đá thẳng tới lồng ngực ông ta. Khiến người bay một đường đập lưng vào cột gần đó rớt xuồng đất.

Lão Hà bị Kiều Sở Sinh vốn nghĩ đã chịu thương nặng khắp người đánh đến không kịp trở tay, khụ khụ hai tiếng nôn ra máu. Hôm qua còn lợi dụng được Lộ Nghiêu gây khó dễ được hắn, cộng thêm chốn không người hạ ám chiêu động được đến vết thương của hắn, ngày hôm nay giữa thanh thiên bạch nhật trước mắt nhiều người còn chơi lại trò đó chính là vứt hết mặt mũi cho chó nhai.

Kiều Sở Sinh trái lại không tiến tới túm lấy ông, đợi người bò dậy từ trên đất tiến trở lại sân, hắn cũng không mở miệng, không ra đòn trước, đợi ông phun ra một ngụm máu, lấy lại nhịp thở mới tiếp tục.

Lão Hà nhìn tới vai phải Kiều Sở Sinh, hắn bị thương nhưng ông giả như không biết, ai sẽ bắt bẻ được ông.

Kiều Sở Sinh cảm nhận được ánh mắt của Lão Hà đang nhắm tới thứ gì, gân trán bất giác giựt giựt nhớ lại cảm giác đau thấu trời đêm qua. Trong một trận chiến sinh tử kẻ sống mới là kẻ chiến thắng, luật chỉ có một, chính là không có bất kì luật nào.

Hiện tại giữa hai người giao kèo là dựa trên tôn chỉ của sư môn, lấy đức làm đầu. Một bên khóe miệng nhếch cao giễu cợt suy nghĩ thiếu tinh thần thượng võ của ông, hay cho câu danh môn chính phái, trượng nghĩa công bằng. Đuôi mắt bất chợt bắt lấy thân ảnh Lộ Nghiêu đứng lẳng lặng từ trên lầu nhìn xuống. Hắn biết Lộ Nghiêu đang không được vui.

Lão Hà nghiêng một góc 90 độ đá ngang tới, Kiều Sở Sinh cũng một đòn y chang đá tới. Vốn nghĩ hai chân sẽ đụng nhau đạp văng cả hai ra xa. Chân Kiều Sở Sinh từ đá vào mạn sườn đột nhiên chuyển chếch lên cao, chẻ từ trên cao đáp xuống, đá trật khớp một bên đùi của đối thủ.

Lão Hà kêu lên một tiếng thảm khập khiệng nhấc chân khó khăn lùi về sau hai bước.

Hắn nhanh chuyển đòn đánh tới chân ông ta vừa hạ đất đạp thêm một quyền vào vai, bị Lão Hà lấy tay cản được. Kiều Sở Sinh chân phải vừa dẫm đất, lập tức nghiêng người, chân trái xoáy quét từ dưới lên dùng gót giày nhắm thẳng cầm của ông ta, hất bật khiến người ngã ngửa về sau.

Trước khi để cả cơ thể Lão Hà kịp đáp đất Kiều Sở Sinh xoay thân ra sau lưng, một tay đỡ được ông ta đẩy ngược trở lại.

Không có chuyện hắn sẽ nương tay. Hạ thủ lưu tình đối với kẻ muốn lấy mạng mình là điều ngu ngốc nhất mà hắn từng nghĩ đến, giống như biết kẻ thù muốn giết mình còn giúp người đỡ phiền phức hai tay lấy dao dâng lên. Ăn miếng trả miếng, không cho phép bản thân chịu thiệt, chính là thứ hắn muốn để Lộ Nghiêu hiểu được, cũng chính là thứ cuộc đời này dạy cho hắn.

Hắn nhắm chuẩn vị trí vai phải ông ta đã từng đấm mình, giống như mãnh hổ vươn người tay trái uy dũng đấm xuống. Một tiếng nứt gãy giòn tan vang vọng, tiếng kêu thảm thiết đánh bật tất cả tiếng la hét cổ vũ đồng hồ quay ngược thời gian tái hiện lại quá khứ.

Đấu trường nhộn nhịp những tiếng cười xem trò hay, kẻ có tiền đem mạng người thành trò tiêu khiển mua vui. Trên khán đài đôi mắt sắc lạnh phai nhạt hơi ấm của con người khoát lên sự lạnh lẽo của loài động vật tranh đấu chỉ muốn sinh tồn, mờ ảo vẫn đục màu đỏ tươi. Máu từ trên đầu như long châu đứt gánh tí tách chảy qua lông mày nhiễu qua hàng mi dài tuột khỏi mắt hắn. Nằm la liệt xung quanh là tàn cuộc còn xót lại, máu thịt dính bết trên sàn, những kẻ bại trận thoi thóp mở trừng cặp mắt căm phẫn nhìn hắn, sương mù vây lối từng đòn đấm ra tàn nhẫn đoạt mạng những kẻ trên lôi đài cũng tự tay vò nát tra tấn chính linh hồn hắn.

Sạt đất vào thế khóa cổ, hai chân hắn từ sau vòng lên dạng hai chân Lão Hà ghìm chặt khóa lại, tay phải kẹp cổ, tay trái dùng lực ép siết cho mặt mũi ông ta ngạt khí. Muốn buộc lão phải đập tay xin tha mạng. Nhưng trời không ủng hộ lòng người, chính hắn cảm nhận cơ bắp vai phải căng chặt miệng vết thương cũng vì thế rách phừt phựt, máu túa ra thắm ướt băng vải lẫn áo sơ mi. Trong đầu vang lên thành tiếng, không xong rồi.

Cộng thêm lúc này Lão Hà phản kháng dù phải dùng chút hơi tàn cũng phải nhắm vai phải hắn đấm xuống, cảm giác vừa đau vừa tức giận kích thích sự hiếu thắng đua nhau phân tranh. Đến lúc hắn cảm nhận sự yếu ớt buông lỏng động mạch dưới cánh tay mình, chợt thả tay đẩy Lão Hà mặt đã trắng nhếch sắp hết dưỡng khí ra.

Lão Hà nằm đó vẫn còn hơi thở, đôi mắt thờ thẫn nhìn lên bầu trời. Kiều Sở Sinh hạ mắt từ trên cao nhìn ông nhẹ nhàng buông một câu, "Ông thua rồi."

Đây chính là việc hắn muốn biết, hắn hiếu thắng, hắn thích ganh đua, hắn có thể nhìn nhận thua cuộc nhưng kết quả phải để hắn phục, dù nửa điểm màu xám quẹt ngang cũng không cho phép.

Hắn muốn tìm được câu trả lời một đáp án khiến hắn phải thỏa lòng, hắn muốn biết lỗ hổng trong trận chiến đêm qua. Và kết quả có vẻ không ngoài dự đoán cho lắm, kẻ luôn tự tin bản thân không có gì vướng bận đã xuất hiện điểm yếu chí mạng. Đầu chếch hướng lên cao, ánh mắt mông lung rơi trên bóng dáng thiếu niên từ lầu hai lười biếng đẩy trọng lực cho tường, mỉm cười với hắn làm khẩu hình miệng "Rất soái". Điểm yếu này cũng không tồi, rất xinh đẹp, hắn rất vui lòng nhận lấy.

Hắn phủi phủi bụi trên người, phắt tay cho A Đấu dẫn Đàm Trinh bắt giam, cũng để người tản bớt đi.

"Đàm Nghĩa Hùng với một kẻ yếu đuối như Đàm Trinh, nếu ông ấy muốn phản kháng lại Đàm Trinh sẽ có mấy phần thắng. Vết tích trên tay Đàm Trinh có mấy phần lực vốn đã có thể bẻ gãy cánh tay cậu ta, có lẽ chính Đàm bá cũng đã muốn buông xuôi, đến lúc trả lại món nợ ông ấy phải trả. Ông ấy chết rồi cũng tốt. Chính ông cũng hiểu mà, đến lúc phải giải thoát cho mình rồi." Kiều Sở Sinh để mặc ông như vậy, cất bước lên lầu.

Bạch Khải Lễ đứng lên, cùng Kiều Sở Sinh đi lên văn phòng, nhỏ giọng trách mắng "Ông ấy cũng đã có tuổi con cũng không biết đường nương tay sao."

"Nương tay chính là đang xem thường ông ấy." Hắn cười cười cho qua chuyện.

"Đàm Trinh, con..."

Kiều Sở Sinh không để Bạch lão đại nói hết vội cắt ngang, "Con tự có sắp xếp, sẽ không để Đàm gia tuyệt hậu. Trước khi để cậu ta nhận xét xử nhất định cho người mang giọt máu đời tiếp theo."

Hắn lên lầu nhìn thấy Lộ Nghiêu liền quyết định im lặng dừng cuộc nói chuyện.

Lộ Nghiêu tiến tới mặc lại áo khoác cho hắn, Kiều Sở Sinh thụ sủng nhược kinh nhíu mày cảnh giác.

Bạch Khải Lễ cũng không tiếp tục, cái bộ dạng chột dạ chuyện xấu nào cũng không được để lộ kia của hắn khiến ông tức đến muốn cười.

Có điểm chán nản trong lòng, con trai ông đặt Lộ Nghiêu bên cạnh một thời gian dài lâu vẫn chưa nhận ra Lộ Nghiêu không phải cái gì cũng như một tờ giấy trắng. Ai là cừu ai là soái chưa kết thúc buổi đi săn thì không thể biết được.

Bạch lão đại chuyển ánh nhìn dừng trên người Lộ Nghiêu. Đôi mắt những chàng trai tầm tuổi dường như luồn tràn trề nhiệt huyết chứa đựng nhiều hoài bão, ngược lại ở thiếu niên này có cái gì đó rất đặc biệt. Ánh mắt nhìn đời trong trẻo tưởng như soi sâu đến tận đáy linh hồn, những cơn sóng gần bờ êm ả trầm tĩnh thôi miên thị giác lẫn tâm trí đưa người ta ngã vào một miền vô thực tự tại.

Cái sự vô thường coi cuộc sống thực nhạt nhẽo này là điều ông không thể dò được, thể như lúc nào cũng có thể biến mất chẳng có thứ gì có thể níu chân người này, trái ngược với đôi con ngươi đen nhánh huyền bí, lướt qua miệng giếng sâu thâm thẩm cất giấu con thú dữ bên trong, bất kì thứ gì ném vào nó đều không thể tìm thấy lối ra.

Cuộc đời này ông đã đi qua quá nửa, đây là người thứ hai ông nhìn thấy có cặp mắt giống như vậy, tầm mắt ông rơi vào suy tư trên người Kiều Sở Sinh, người đầu tiên chính là mẹ của thằng nhóc này.

"Thanh Long Bang nợ cậu một ân tình lớn."

"Kẻ hèn việc nhỏ, không đáng để bận tâm." Lộ Nghiêu giữ một phong thái khiêm tốn đáp lễ Bạch Khải Lễ.

Bạch lão đại thực vừa lòng vỗ vỗ vai anh, "Có thời gian cùng Sở Sinh trở về ăn một bữa cơm."

Bây giờ thì Lộ Nghiêu đã hiểu không thể dừng lại của Kiều Sở Sinh là gì, phá được hay không phá được anh sau chuyện này đều tránh không khỏi can hệ tới Thanh Long Bang.

Ba chữ nợ ân tình này chính là móc xích cho mọi sự khởi đầu nan. Kiều Sở Sinh có lẽ đã nhìn thấu trận, hiểu rất rõ toàn cục, chỉ là do anh bướng bỉnh không nghe.

Lộ Nghiêu mỉm cười gật nhẹ đầu trả lời.

Bạch Khải Lễ vừa quay đi nụ cười trên môi Lộ Nghiêu liền dập tắt. Con ngươi co lại hiện rõ sự cố chấp bất thường "Sở Sinh" cái tên này chỉ được phép một mình anh gọi.

"Tam Thổ. Chuyện vừa rồi là tôi khống chế không tốt tình hình. Có phải bị dọa sợ lắm không?"

Thanh âm vang lên bên tai kéo ngược lại hồn Lộ Nghiêu. Nhanh chóng trả lời, "Vừa rồi làm tôi sợ chết khiếp."

"Tôi cho người mang Lão Hà đi trước. Là anh cứng đầu không chịu." Hắn từ đầu đã đại khái dự đoán được ý định của Lão Hà, mới tìm cớ lôi ngươi đi. Nếu không phải chiều lòng cậu nhóc thì những chuyện vừa rồi cũng không có cơ hội xảy ra.

"Làm sao tôi biết được. Sao cứ thích động tay động chân vậy chứ. Anh xém chút nữa phải đi tìm người khác phá án cho mình rồi." Âm cuối còn hơi kéo dài biến tấu câu nói thành đang hờn dỗi làm nũng.

"Không được nói bậy." Kiều Sở Sinh vươn người qua, ngón trỏ đặt bên môi Lộ Nghiêu chặn lời anh, "Nhớ rõ, vị trí bên cạnh tôi chỉ có duy nhất, đã cho anh người khác không thể động đến nữa."

Làn môi ấm nóng mềm mại đặt dưới tay trơn trượt đàn hồi, gảy cho tim hắn nhột nhạt. Ngón tay ý định rời khỏi bị Lộ Nghiêu đột nhiên tích tắc đoán được nắm lấy, cố ý nấn ná kéo một đường sượt dài trên môi, làm người mộng tưởng anh đang hôn lên đầu ngón tay hắn. Bàn tay xinh đẹp tựa những cánh sen bao lấy đôi tay thô ráp trải qua sương gió áp bên má, dùng nhiệt độ da thịt trao đổi hơi ấm da thịt, cháy bỏng sôi sục huyết dịch.

Vừa rồi đánh nhau đồng hồ đã bị hắn tháo ra, để lộ vết thương hơi lồi lên kéo vòng quanh cổ tay. Đầu Lộ Nghiêu chầm chậm cúi xuống, môi kề sát cổ tay Kiều Sở Sinh nâng niu hôn xuống, cánh hoa vuốt ve vết sẹo hồng nhạt, lưu luyến dừng lại thật lâu mới rời đi.

Cả một quá trình mi mắt chưa từng hạ xuống, không ngừng ngước nhìn Kiều Sở Sinh, đôi mắt theo từng động tác trân trọng bảo vật trong tay câu đi linh hồn Kiều Sở Sinh. Ham muốn ích kỷ chiếm lấy làm của riêng đốt cháy lí trí, ép buộc mặt hồ rộng lớn chỉ được phép phản chiếu một mình bóng hình anh, tay vẫn nắm trong tay siết chặt, Lộ Nghiêu từng bước dịch sát đến người hắn.

"Nhớ rõ rồi. Từng lời anh nói tôi đều nhớ rõ, khắc cốt ghi tâm, khảm sâu trong máu thịt......chưa bao giờ quên."

Gió bấc quét qua vai phủi đi lớp bụi của những câu chuyện cũ, để lộ dòng chữ bị bỏ quên một thời ngây ngô kiều diễm.

Vẫn là gương mặt nét ngây thơ ấy giờ phút này mang vẻ buồn mang mác hoài niệm, cũng thật quyến rũ, câu dẫn đến điên dại giống như ma quỷ đòi mạng hắn.

Hầu kết Kiều Sở Sinh lăn lăn trượt lên trượt xuống liên hồi, tay rút khỏi hầm lửa đang thiêu đốt hắn, quay lưng nhìn ánh chiều đang tắt dần, giấu diếm tham lam từ sâu cõi lòng.

"Lộ thiếu gia." Được hắn nghiền ngẫm cuốn qua đầu lưỡi, trân thành còn như đang cầu xin thốt thành tiếng.

".....Tôi không phải trò đùa của cậu. Tôi biết cậu tức giận việc tôi không tuân theo quy định đánh bị thương dân thường, nhưng đừng làm như vậy nữa. Còn có lần sau khiêu khích tôi sẽ.....trừ lương cậu. Chơi đùa đủ rồi thì có thể đi."

Chân mày hắn nhíu chặt, lời buông quá cay nghiệt nhưng thiếu niên nào hay tình cảm đã chớm nở một khắc cũng khó giấu, tình yêu hèn mọn biến thành tội trạng chẳng thể nói nên lời.

Kiều Sở Sinh cương quyết cụp mi không thèm để cho anh một ánh nhìn, che đi những suy nghĩ đảo điên trong đầu giữ chặt đối phương bên mình dài lâu. Nhưng biết làm sao đây, nỗi sợ hãi trước tình yêu đã khiến hắn lùi bước cả vạn lần không dám đối mặt, tự lừa mình dối người viện đủ lý do làm cái cớ tránh xa anh, tấm sắt đầy gai nhọn quấn thân cố gắng kêu gào bản thân đừng tự đa tình lún sâu trong đầm lầy.

Lộ Nghiêu chạm lên vai hắn, tại đó xoa xoa nhẹ. Đau lòng! Máu đang từ từ tích ra khỏi vết thương, anh có thể cảm nhận rõ rãng sự ẩm ướt dưới lớp áo dày đặc kia, anh rất muốn được hôn lên, chịu đi những nỗi đau mà hắn phải chịu.

Lộ Nghiêu mạnh mẽ đi đến trước mặt hắn buộc người phải nhìn mình.

"Sở Sinh....Ca...."

Ở trong tim đọc thầm cái tên này ngàn vạn lần mới dám lướt qua dây thanh quản, lượn quanh một vòng nhỏ trong miệng mới trơn tru bật ra một tiếng cuối tha thiết tựa những nốt nhạc cuối đàn dương cầm.

Thanh âm dịu nhẹ xen lẫn run rẩy, đôi mắt kiên định sáng ngời, bàn tay vẫn đặt trên ngực hắn, tay còn lại chậm rãi chạm lên gò má hắn, "....Sở Sinh ca. Anh nhìn em đi. Trong mắt em có điểm nào đang tức giận với anh sao?"

Một khắc đấy nước động rơi trên nền thời gian chảy siết để mọi thứ được ngưng lại rơi vào yên tĩnh. Kiểu xưng hô ấy, thanh âm non nớt đó.

Cảm xúc trong mắt lăn tăn đột nhiên cuộn sóng lớn, ngạc nhiên, vừa kinh sợ không dám tin, mọi tâm trí tập trung nhìn thật kĩ người đang đứng trước mắt khiến hắn không thể nào còn tâm tư tiếp tục lảng trốn.

"Bé con".

Hai chữ này tuột khỏi miệng hắn trong vô thức, giống như trở lại khoảnh khắc năm ấy hắn đứng trước mặt tiểu thiếu gia vô cùng vô cùng xinh đẹp, là người tuyệt mĩ nhất mà hắn đã từng được gặp, đứa trẻ ấy có cặp mắt giống mẹ hắn vô kể, khiến lòng hắn bất giác nảy lên sự che chở vô hình, muốn bán cả linh hồn cho cậu, dù thân ở địa ngục cũng muốn với lấy chút ánh sáng hão huyền kia.

Hắn vẫn luôn hiểu rằng, ánh sáng kia là quá cao vời với mình. Có mười vạn câu thơ tình lại chẳng muốn người ấy hay, hiện tại đã in hằn trong ánh mắt khi hắn nhìn về phía cậu. Là vực sau đã hóa thành trì hay trái tim góc cạnh đã đục thành lệ cay.

Mặt trời níu kéo chút nắng tàn của hoàng hôn, người đứng ngược sáng chút hơi ấm yếu ớt hắt lên gương mặt thiếu niên.

Ông trời ban cho hắn mộng tưởng Lộ Nghiêu cũng sẽ rời bỏ nơi tươi sáng thuộc về cậu vì hắn bước đến thế giới u uất, nắm lấy tay hắn thấp lên ngọn đèn dầu đã bị dập tắt, dẫn đường đưa lối cho hắn đến nơi gọi là nhà.

Kiều Sở Sinh cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi, chìm đắm trong niềm vui bất tận này. Cúi đầu là có thể nhìn được môi mắt của cậu, suốt ba mươi mấy năm cuộc đời hắn chưa từng biết cái gì gọi là công bằng, cho tới lúc này Lộ Nghiêu đứng ở trước, gọi hắn một tiếng, "Sở Sinh ca."

"Sao vậy? Gặp lại tôi anh không vui sao? Sở, Sinh, ca." Ba chữ cuối nghiền nát qua cổ họng mang theo gió lạnh mà quét tới.

Kiều Sở Sinh như kẻ lạc hồn chầm rì rì lắc đầu, kinh hỷ này chưa tiêu hóa hết kinh sợ khác đã ghé qua hỏi thăm.

Lộ Nghiêu đánh úp bất ngờ không cho người có cơ hội kịp suy nghĩ đường lui, "Lão Kiều. Anh không phải thích thầm tôi rồi đấy chứ?" Câu hỏi nghiêm túc xen lẫn tiếng cười nhạt, ngoài mặt treo nụ cười thơ ngây khiến người không có cách nào tức giận.

"Cậu nghĩ sao?" Kiều Sở Sinh trong lòng đã loạn cào cào ngoài mặt vẫn giữ nguyên trấn tĩnh đáp lại rành mạch Lộ Nghiêu, thân kinh bách chiến nhiều năm cũng đâu phải để trưng, tùy tâm sở dục không để lộ ra nửa điểm cảm xúc khác thường.

Yêu thích một người đôi mắt là thứ không thể che giấu. Còn cứng miệng!

Anh nhìn hắn thật lâu dường như đã trải qua rất nhiều năm ánh mắt ấy vẫn như thuở ban đầu chưa từng rời khỏi nam nhân, một lòng dõi theo, mong chờ cái kết viên mãn. Nếu cuối cùng là hắn, chậm một chút, lâu hơn một chút nữa anh vẫn sẽ đợi.

"Sở Sinh, đôi mắt anh đang nói với tôi......Anh thích tôi. Thừa nhận đi, Kiều Sở Sinh anh đã chết mê Lộ Nghiêu tôi rồi. Tôi biết anh thích tôi. Là anh không chịu thừa nhận, anh không nói, tôi cũng sẽ không nói. Kiều Sở Sinh, tôi đợi anh đến nói yêu tôi."

Lộ Nghiêu nghiêng mặt hôn lên đuôi mắt hắn, chạm nhẹ môi mình hôn lên môi hắn, chuồn chuồn đáp nước rất nhanh liền rời khỏi. Ánh mắt chăm chú vẽ theo ngũ quan gương mặt Kiều Sở Sinh, cẩn thận ghi nhớ con người vô tình này. Bởi vì anh sợ, anh sợ rất lâu sau nữa anh mới có thể gặp được hắn. Anh sẽ nhớ hắn đến chết đi sống lại.

Lùi dần, lùi dần, cách Kiều Sở Sinh ngày càng xa, sau đó xoay lưng khuất bóng khỏi tầm mắt hắn. Tự tôn, lòng kiêu hãnh của anh trước mặt Kiều Sở Sinh triệt để sụp đổ rồi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật