[GI fanfiction] [AyaThoma] Có phải Inazuma nhiễm phóng xạ không?

Hôn nhân, và tình yêu



Tag: Hiện đại, chồng chồng, bối cảnh kết hôn đồng tính hợp pháp hoá.

Cp: AyaThoma.
____________________________________

Có một vài người, họ yêu nhau, họ yêu bằng tất cả những gì họ có và cũng nhận lại được tất cả những gì được cho đi.

Có vài người, họ yêu nhau, thực sự yêu nhau, một cách ngọt ngào, vài tháng, vài năm, vài chục năm, họ vẫn yêu nhau.

Nhưng họ không kết hôn.

Có vài người, họ yêu nhau, thực sự yêu nhau, một cách cuồng liệt, một cách điên rồ, rất lâu, rất rất lâu.

Nhưng họ lại không bên nhau.

Vì họ kết hôn.

Tình yêu của hôn nhân nó không phải tình yêu, nó là sự ràng buộc, là kết nối. Tình yêu của hôn nhân không phải thứ tự nguyện, nó là điều kiện.

...

Một trái chín bạn thấy trên cây, có thể nó không xinh đẹp, nhưng nó từng là một nhành hoa.

Rất đẹp.

Rất thơm.

Rất rực rỡ.

...

***

Thoma pha một tách trà, một ly trà nhàn nhạt, thoang thoảng. Mưa rào không phải là một cảnh sắc đẹp để thưởng trà, nhưng Thoma lại nuôi một vị hoàng tử nhỏ.

Cực kì ngang ngược.

Ayato mua một vài hộp bánh ngọt, đấy là ở tiệm bánh bên kia phố. Mưa rào không phải là một thời tiết đẹp để ra ngoài. Nhưng Thoma lại nuôi một vị hoàng tử nhỏ.

Cực kì chiều chuộng.

...

Ayato ngồi trên chiếc ghế sofa đơn đặt cạnh cửa sổ và Thoma thì co chân trên chiếc ghế treo đối diện. Một đĩa bánh ngọt ăn dở và hai tách trà nóng. Khói mỏng nghi ngút hoà làm một với những giai điệu mềm mềm từ chiếc loa nhỏ cuối phòng. Lại lượn qua lượn lại những tấm ảnh cũ treo trên tường.

Một vài tấm ảnh cũ kĩ, có cái đã ố vàng, mờ đi cả một góc. Mốc ẩm xoá trắng cả màu hình.

Nhưng chúng vẫn còn được treo trên tường, một cách chắc chắn. Phía trên hằn lại một vài vết nứt, của những chiếc đinh ghim bắt vít không chặt, rơi xuống, rồi lại bị bắt lên.

Có những thứ không thể bị hoen mờ.

Bọn họ kết hôn lâu lắm rồi, họ không nhớ rõ nữa, nhưng nó chẳng thể nhiều bằng những đoá hoa họ tặng cho nhau, kín cả một sân vườn, đầy cả một ban công.

Bọn họ bên nhau lâu lắm rồi, họ chẳng nhớ rõ nữa, nhưng nó chẳng thể nhiều bằng những nụ cười họ dành cho nhau, thứ mà chẳng ai đếm được.

Nhưng cứ coi như nó cũng kín cả một sân vườn, đầy cả một ban công đi.

Vì họ yêu nhau lâu lắm rồi.

Đã từng rất thích những nụ hôn, và những cái ôm, nhưng tình yêu chẳng phải được đếm bằng vài thứ vật chất vụn vặt như vậy.

Thoma là một người độc lập, và Ayato cũng vậy. Chính bản thân họ là những cây đại thụ tự vươn mình lên sống, chiếm lĩnh một phương, xưng bá một vùng.

Nhưng vẫn là hai cây đại thụ ấy, trời xui quỷ khiến dặt dẹo vào nhau, tựa vào nhau, quấn lấy nhau.

Chiếm lĩnh lấy nhau, xưng bá với nhau.

Ayato không thích kết hôn, nói đúng hơn là gã không thích sự kết hôn tùy tiện. Gã không cầu hôn Thoma, cái điều mà ai cũng nghĩ gã sẽ làm, gã dành thời gian lâu hơn để ngẫm về điều đó, để thực sự cảm nhận và thực sự suy xét.

Gã yêu Thoma, có chứ, trái tim gã đập rộn ràng và cơ thể gã thì lâng lâng, nếu không phải là yêu thì gã cũng không biết còn có cách giải thích nào ngớ ngẩn hơn về việc ấy.

Nhưng gã không cầu hôn Thoma. Gã không muốn Thoma cuốn vào những rắc rối của gã, ấy là một sự trân trọng, Ayato nghĩ, gã yêu em, nên gã trân trọng em. Bằng tất cả những gì gã có gã nguyện xây cho Thoma một toà thành màu hồng. Duy chỉ có màu hồng thôi.

Nhưng Thoma không như thế.

Thoma không muốn mọi thứ một cách tùy tiện, trùng hợp thay, hôn nhân không phải thứ tuỳ tiện.

Có một bản tình ca, mà Thoma nghĩ Ayato sẽ thích nó. Về một chàng trai yêu một chàng trai khác, đông xuân hạ thu, mỗi ngày đều yêu. Yêu đến trái tim cồn cào, yêu đến đáy lòng cạn khô.

Và sau đó được yêu.

Thu hạ xuân đông, mỗi ngày đều yêu, yêu đến trái tim căng tràn, yêu đến hoa nở bên môi.

Và sau đó họ chia tay.

Xuân hạ thu đông, không còn bên nhau nữa.

Tình yêu và thực tại là hai trạng thái khác nhau của con người, thực tại có thể có hoặc không có tình yêu, nhưng tình yêu lại khác.

Nó phải có thực tại.

Thoma biết điều đó.

Em biết điều đó hơn cả.

Vì nó là những giọt nước mắt, những sự đau buồn, những nụ cười.

Chua chát.

Ayato từ chối lời cầu hôn của Thoma.

Họ yêu nhau, hơn tất cả, nhưng Ayato không muốn cả hai đi tới hôn nhân một cách vội vàng như vậy.

...

Ayato không muốn Thoma đi tới hôn nhân một cách thiệt thòi như vậy.

Bọn họ trân trọng nhau, tôn trọng nhau, đến mức nguyện để người kia rơi một giọt nước mắt.

Còn mình thì nhảy xuống biển lửa.

"Xin lỗi, anh nghĩ chúng ta có hơi vội vàng"

***

Có một bản tình ca, mà Ayato nghĩ Thoma sẽ thích nó, là về một chàng trai yêu một chàng trai, đã từng không yêu, nhưng lại yêu rất nhiều.

Rất rất nhiều.

Nhưng rồi chàng trai lỡ tổn thương chàng trai nọ.

Và họ không yêu nhau nữa.

Họ 'không liên lạc với nhau' nữa

Ấy là một loại trạng thái, khi hai người vẫn còn yêu, nhưng giữa bọn họ có một tầng giấy mỏng.

Không ai dám chọc thủng.

Sự e ngại ấy chính là thứ khiến họ nhận ra bản thân chưa từng yêu người kia đến vậy. Họ chưa tin tưởng nhau đến vậy.

Và họ yêu người khác.

Họ trốn tránh thực tại bằng việc bước tiếp, những đoá hoa, những cái ôm, những nụ hôn. Họ làm tất cả để lấp đầy khoảng trống trong góc tim.

Tự lừa bản thân rằng họ đã chẳng còn yêu nhau nữa.

Họ nguyện tự lừa một tháng, hai tháng, một năm, hai năm.

Họ nguyện tin rằng bản thân đã quên nhau.

Ấy là một bản tình ca ngọt ngào, Ayato đã nói thế. Và chàng trai kia nhận ra bản thân ngu ngốc đến nhường nào, chàng trai nọ cũng khốn nạn ra sao.

Họ khóc, khóc rất nhiều.

Họ đã khóc hết những nụ cười dành cho nhau biết bao năm tháng, họ đã khóc cho cả những cơn say khi họ không có nhau.

Họ đã khóc rất nhiều.

"Anh yêu em."

"Xin lỗi vì đã yêu em."

"Rất nhiều."

***

Hôn nhân không phải sự tùy tiện, hôn nhân không cần sự chuẩn bị.

Bước nền của hôn nhân là tình yêu.

Cái tự do của tình yêu chính là tình yêu của hôn nhân. Hôn nhân là khi bạn yêu người ấy đủ nhiều, không phải cái yêu bồng bột của tuổi trẻ. Mà là cái yêu có trách nhiệm, là thương, là mong, là đợi.

Tương lai của tình yêu chỉ có hai màu, còn tương lai của hôn nhân là một trang giấy trắng.

Và bạn chính là bút màu.

Tình yêu là một thứ tuyệt vời.

Và hôn nhân còn hơn thế nữa.

Lần đầu tiên bạn cảm thấy cuộc đời này không có tẻ nhạt đến vậy. Bạn không có cô đơn đến vậy.

Chỉ là một nhành hoa nở, cũng có người nghe bạn nói.

Chỉ là một áng mây trôi, cũng có người ngắm cùng bạn.

Chỉ là một đời người, cũng có người qua cùng bạn.

Hôn nhân không phải nấm mồ chôn tình yêu, hôn nhân chỉ là một trạm dừng chân của tình yêu thôi.

Có lẽ bạn chưa gặp đúng người.

Có lẽ bạn chưa thực sự được yêu.

...

Một trái chín bạn thấy trên cây, có thể nó không xinh đẹp, nhưng nó từng là một nhành hoa.

Rất đẹp.

Rất thơm.

Rất rực rỡ.

Nhưng bạn không thể phủ nhận rằng nó rất ngọt.

Rất thơm.

Rất rực rỡ.

...
____________________________________

Xin chào, mình là San

Thật đáng tiếc phải nói có lẽ đây là chiếc fic cuối mình viết, ít nhất là chiếc fic cuối mình tự nguyện viết không vì lý do gì cả cho AT.

Mình sắp thi tốt nghiệp, và mình cũng không biết mình còn có thể trụ với fandom được bao lâu. Mình cũng đã lâu lắm rồi không viết fic.

Hôm nay mình đọc được một bài post bên weibo vn, mình chợt có chút cảm xúc, tuy không nhiều nhưng tạm vậy.

Thực ra mình không muốn viết vào lúc này, như các bạn đã biết thì cuối tuần này mình thi, mình nên ôn bài thay vì làm điều gì đó ngớ ngẩn. Nhưng hôm nay mình có khá nhiều cảm xúc tiêu cực, mình cảm thấy bản thân không ổn cho lắm, nên mình tự giải toả một chút.

Rất cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành mình trong suốt thời gian qua, chúc các bạn sẽ sớm có được tình yêu của mình.

Mình có thể sẽ nhận req, nhưng không nhiều.

Yêu các bạn rất nhiều, dù cho là gì đi chăng nữa, các bạn và mình đã đều cố gắng rồi.

31052022 - SD


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật