[Chiến Bác/ZSWW] Hoàng tử điện hạ của ta [TRANS]

Hoàng tử điện hạ của ta - Chương 7 (Chương cuối)



Lúc dịch có thay đổi chút tình tiết và bối cảnh, mời mụi ngừi đọc nhé.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thái độ của Vương Nhất Bác không hề kích thích được Tiêu Chiến, hắn chỉ cười nhẹ rồi nói: "Đợi sức khỏe của đệ ổn hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng thầm nghĩ... chẳng bao lâu nữa là hắn sẽ không thể gặp được y nữa rồi. Không biết sau khi hắn chết, y sẽ có phút giây nào nghĩ đến hắn hay không?

Âm giọng lạnh lùng vô cảm của Vương Nhất Bác lập tức truyền đến: "Tỉ lệ thành công là bao nhiêu?"

"Có 50 phần trăm cơ hội thành công." Nói cách khác, lần thử nghiệm này chính xác là hắn lấy mạng sống của chính mình ra để đánh cược, đến sau cùng có thành công hay không... chỉ có thể phụ thuộc vào may mắn...

Một giây sau, hắn liền nghe được một câu nói của y: "Trước tiên việc thử nghiệm không cần gấp gáp, đợi ngươi tìm được phương pháp khác hoặc là có thể tăng tỷ lệ thành công... rồi hẵng tính..."

Tiêu Chiến không muốn biết tại sao Vương Nhất Bác lại nói ra câu này, hắn chỉ biết câu nói của y đã tô điểm thêm một sắc màu vào thế giới chỉ hai màu trắng đen của hắn, kéo hắn ra khỏi địa ngục tối tăm. Hắn của giờ phút này không có cảm giác trái tim nguội lạnh như ban nãy nữa, khoảnh khắc này, hắn hạnh phúc vô cùng.

Nhất Bác không nỡ để hắn ch.ết! Hoàng tử điện hạ của ta... quả nhiên ta vẫn có chút vị trí nhỏ bé trong lòng người...

"Đừng nghĩ quá nhiều, ta chỉ là không muốn thử nghiệm thất bại mà thôi." Vương Nhất Bác nhanh chóng bồi thêm một câu khi nhìn thấy sự vui mừng trên gương mặt hắn.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn rất vui vẻ, chỉ cần Vương Nhất Bác không để hắn ch.ết liền, thì hắn vẫn cảm giác được trong lòng y thật sự có hắn.

Hắn nở một nụ cười dịu dàng: "Ta biết, Hoàng tử điện hạ đừng lo lắng, ta nhất định sẽ tìm được phương pháp chuyển đổi tin tức tố của đệ."

Lúc này Vương Nhất Bác lại một lần nữa nghe được Tiêu Chiến gọi mình là "Hoàng tử điện hạ", mà tiếng gọi lần này rốt cuộc cũng đã trở lại âm giọng dịu dàng như xưa. Xem ra người này... chỉ cần tùy tiện nói với hắn một câu dễ nghe, thì hắn liền trở lại dáng vẻ tràn đầy sức sống.

Y mặc kệ cảm giác kỳ quái đang dâng lên trong lòng, kiên quyết không thừa nhận rằng trong lòng mình thoáng qua một tia đau lòng mỗi khi nhìn thấy gương mặt ngập tràn bi thương của Tiêu Chiến.

Đối với y mà nói, Tiêu Chiến đã dùng đủ mọi thủ đoạn vô lễ đối với y, từ việc hạ thuốc, cho đến ép y ngủ với hắn,... hắn đã làm những chuyện xấu xa thế kia, làm sao y có thể có tình cảm với hắn được chứ...?

Về phần Tiêu Chiến, hắn mặc kệ Vương Nhất Bác đang nghĩ gì, đối với hắn mà nói, chỉ cần y vẫn còn một chút khả năng yêu hắn, thậm chí là không cần yêu, chỉ cần y nguyện ý giữ hắn ở lại bên mình, thì hắn cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Giữ lại bên mình một thời gian, biết đâu có thể giữ lại cả một đời.


Vương Nhất Bác quên mất rằng, con người một khi đã bắt đầu mềm lòng... thì sẽ từng bước thỏa hiệp. Kể từ sau khi nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của Tiêu Chiến, trái tim y dường như đã không còn sắt đá như trước nữa rồi...

Khi biết được việc Tiêu Chiến dùng những thứ thuốc thử nghiệm đó sẽ khiến cơ thể hắn trở nên suy yếu, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, y liền cất giọng mỉa mai: "Sao thế? Ngốc đến nỗi thử tới thử lui những thứ thuốc đó trên người mình... cho dù biết nó có hại như thế nào...?" Vừa nói, y vừa vươn tay giật lấy lọ thuốc từ trong tay hắn.

Tiêu Chiến có chút khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác, hắn vẫn chưa phản ứng lại kịp, Nhất Bác... đang quan tâm mình sao...?

Có điều Tiêu Chiến cũng biết rằng cho dù Vương Nhất Bác có thật sự quan tâm đến hắn, thì y cũng sẽ không nói ra, nhưng không sao, hắn đều hiểu hết...

Vì vậy, hắn ngoan ngoãn đáp lời: "Ừm." Sau đó để mặc cho y giật lấy lọ thuốc trong tay.

Vương Nhất Bác nhìn vẻ cam chịu của Tiêu Chiến, trong lòng có chút cáu kỉnh, người đàn ông này thật nhát gan quá đi, không phải ban đầu còn dám đánh thuốc y sao?

Nếu Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đang nghĩ gì vào lúc này, hắn nhất định sẽ nói: ~Bởi vì tình yêu khiến ta điên dại...~

Y không thèm nhìn hắn nữa, nhưng vẫn mở miệng nói: "Về sau đừng tuỳ tiện dùng thân mình thử thuốc nữa."

Lời nói vừa dứt, y liền nhìn thấy nụ cười của Tiêu Chiến rực rỡ lạ thường, còn có chút hơi ngốc nghếch và ngây thơ nữa, đột nhiên bản thân càng cảm thấy cáu kỉnh, vì vậy liền xoay người rời đi.

Sau này, Vương Nhất Bác cũng biết rằng Tiêu Chiến đặc biệt mong chờ đứa con. Mỗi lúc biết y muốn đi thăm con, hắn đều dẫn y ra khỏi cửa phòng, nhưng lại chẳng mở miệng nói muốn đi cùng y.

Vương Nhất Bác cảm thấy người đàn ông này thật là giả tạo, rõ ràng đó cũng là con của hắn mà? Muốn đi thăm thì cứ đi chứ. Vì vậy, y liền mở miệng nói với Tiêu Chiến đang trưng vẻ mặt tràn đầy sự mong đợi đứng bên cạnh y: "Ngươi đi với ta."

Sau đó y quay người đi không thèm nhìn hắn nữa, thật sự là lười nhìn cái nụ cười quá mức rực rỡ này của hắn, mỗi lần nói chuyện với y... hắn đều nở nụ cười vui vẻ như vậy, thật không biết có gì đáng vui để cười nữa...


Bé con của cả hai lại cực kỳ thích bám lấy người Tiêu Chiến. Bỗng có đôi lúc y lại cảm thấy bé con này có chút chướng mắt, rõ ràng là trong mắt của người trước mặt... y mới là duy nhất cơ mà, không phải sao...? ( U là chời Nhất Bo ghen với Baby lun á hở 😆😆😆 )

Sao lại có thể bị một bé con cướp hết sự chú ý chứ, chẳng lẽ đây chính là cái thứ *đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một người* mà hắn nói đây sao...? Vậy bé con này là thế nào...?

Vương Nhất Bác của lúc này hoàn toàn không biết cảm xúc của mình là gì, y đâu biết thật ra đấy chính là ghen đó, mà đã là ghen... thì chứng tỏ trong lòng y đã có Tiêu Chiến rồi.


Y cũng quên mất rằng... sở dĩ Tiêu Chiến ôm bé con trong lòng... bởi vì bé con là kết tinh của cả hai...

Y vẫn luôn dùng ngữ điệu lạnh lùng châm biếm hắn, lúc không vui thì sẽ mở miệng mắng hắn, nhưng hắn chưa bao giờ phàn nàn trách móc lại dù chỉ một câu. Vì vậy, sau vài lần nổi cáu với hắn, y cảm thấy không thú vị nữa nên cũng đã không quản hắn nữa.

Chỉ là... nếu bé con cứ bám lấy người Tiêu Chiến, y sẽ kéo nó ra và đưa vào tay của người hầu, để người hầu bế đi chơi.

Mỗi lần như vậy y đều sẽ nghiêm túc cảnh cáo Tiêu Chiến: "Ngươi đừng có lúc nào cũng chơi với con, đừng có quên... những việc ngươi đã hứa với ta vẫn chưa hoàn thành đâu đấy."

Những lúc như thế, Tiêu Chiến chỉ cười nhẹ như mọi khi, ngoan ngoãn thuận theo ý người: "Tất cả đều nghe theo đệ, Hoàng tử điện hạ của ta."

Cho đến cuối cùng, Vương Nhất Bác đã quen với sự kề cạnh của Tiêu Chiến, dù cho y chưa bao giờ mở miệng nói thích Tiêu Chiến, thậm chí chưa bao giờ nói một lời tốt đẹp với hắn, nhưng hắn luôn sẵn lòng làm mọi việc vì y.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần được ở bên cạnh y, thế là đã đủ lắm rồi.

~~~

Ngoại truyện: (Mị tự viết)

"Đệ... đệ cho ta ngủ cùng giường với đệ có được không...?" Tiêu Chiến rón rén mở lời.

Vương Nhất Bác nghe thấy thế thì nhíu mày nhìn hắn, chẳng nói lời nào.

Tiêu Chiến thấy vậy thì cũng không dám nằm lên giường, mà cũng không chịu rời đi, cứ đứng đơ ra đó.

"Còn đứng đơ ra đó làm gì... không mau nằm lên giường đi..." Y giả bộ cáu kỉnh nói.

"À à... được được..." Hắn nghe thế thì sướng rơn người, lập tức phi lên giường không chút nghĩ ngợi.

Cả hai mỗi người nằm một bên, cơ thể cứng đơ như pho tượng. Đâu phải cả hai chưa bao giờ gần gũi với nhau đâu, thậm chí còn sinh ra bé con nữa cơ mà, nhưng mà chẳng biết sao giờ phút này nó lạ lắm...

Vài phút sau, hắn lấy hết can đảm quay sang ôm chầm lấy Vương Nhất Bác vào lòng. Ban đầu y có chút giãy dụa, nhưng sau đó đã chịu nằm yên trong lòng hắn.

Tiêu Chiến âu yếm đặt lên trán đối phương một nụ hôn chất chứa đầy yêu thương.

"Cảm ơn đệ đã cho ta cơ hội được ở bên cạnh đệ."

"Cảm ơn vì đã sinh cho ta một bé con kháu khỉnh."

"Xin lỗi vì những chuyện ta đã làm với đệ trước đây."

"Ta yêu đệ... Hoàng tử điện hạ của ta."

Dứt lời, đôi môi hắn tìm đến đôi môi căng mịn của đối phương, hai đôi môi cứ thế quấn quýt lấy nhau, hương vị ấy thật quá đỗi ngọt ngào.

Bàn tay to lớn vi vu trên khắp thân thể của đối phương, dần dần từng lớp y phục trên người y lần lượt rơi xuống, phô bày thân thể trắng nõn quyến rũ mê người.

Tiếng ậm ừ khẽ rên siết của đối phương thốt ra mỗi lúc bàn tay hắn chạm đến nơi nhạy cảm... khiến đầu óc hắn tê rần...

Hắn yêu y vô cùng, muốn khảm y vào sâu trong cơ thể hắn, mãi mãi chẳng rời.

"Chiến... ưm... nhanh lên đi...aaaa..." Vương Nhất Bác nhịn không được mà phát ra những lời nói kích tình cùng âm thanh rên rỉ nỉ non. Lần đầu tiên y nói những lời như vậy với hắn. Chẳng biết từ bao giờ mà Tiêu Chiến đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời y.

Tiêu Chiến trong giây lát đơ người ra, y đang nói với ta sao, y đã hoàn toàn chấp nhận ta... Ý nghĩ vui vẻ hiện lên trong đầu, hắn ra sức động thân, đáp ứng lời cầu hoan của đối phương, không ngừng đưa côn thịt to lớn của mình đâm ra đâm vào hậu huyệt nhỏ của người dưới thân. Khi nghe thấy lời cầu hoan của y, hắn hạnh phúc vô cùng, nhịp điệu động thân cứ thế ngày một tăng lên.

Vách thịt nóng ấm của y mút chặt lấy côn thịt của hắn, hắn sung sướng đến phát điên.

"Đệ... đệ có yêu ta không...?" Tiêu Chiến thở hổn hển, dùng hết mọi can đảm để thốt ra câu hỏi này, cho dù câu trả lời của đối phương tiếp theo đây có như thế nào, hắn cũng vô cùng mãn nguyện.

Nhưng mà... hắn chẳng nghe thấy câu trả lời nào, chỉ nghe thấy người dưới thân rên siết nỉ non theo từng cú động thân của hắn. Đôi mắt y khép hờ, phần thân dưới đưa lên cao nương theo từng nhịp điệu của hắn.

Nhịp điệu lên đến cao trào, cả hai không ngừng thở dốc, hai cơ thể va chạm vào nhau mãnh liệt, phát ra những âm thanh kích tình, và rồi cả hai cùng lúc bắn ra...

Sau khi bắn ra, Tiêu Chiến gục đầu vào hõm cổ của Vương Nhất Bác.

Trong khoảnh khắc vẫn còn lưu luyến hương vị dục vọng đê mê, bỗng một câu nói nhẹ như gió thoảng vang lên bên tai hắn.

"Có... Ta yêu ngươi..."

Lời nói nhẹ như gió thoảng mây bay, nhưng lại khiến trái tim hắn khắc sâu cả một đời.

End.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chính thức kết thúc thêm một bộ truyện nữa, cám ơn mọi người đã ủng hộ.

13.12.2021 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật