[Chuyển ver | Bác Chiến] CHA NUÔI

Phiên ngoại: Cuộc sống hạnh phúc của 4 người



"Hai người các cậu định cứ như vậy tới khi nào?" Al khoác tay lên vai Đường Đinh Chi, híp mắt nhìn hai cha con nhà kia đang ngồi đối diện bọn họ.

Hai cha con bọn họ đang giận dỗi nhau, chẳng ai thèm nhìn mặt đối phương.

Đường Đinh Chi đẩy mắt kính lên: "Al, đáp án cho câu hỏi này chứa đầy tính suy đoán, hơn nữa còn có thể bị thao túng một cách chủ quan. Bọn họ có thể vẫn sẽ tiếp tục như vậy, cũng có thể ngay lập tức thay đổi trong một giây tiếp theo. Trên thực tế, bản thân câu hỏi này không làm rõ được nội dung thực tế được thể hiện bởi các yếu tố tiêu biểu, tại sao lại là 'như vậy', 'như vậy' đến tột cùng là mang ý nghĩa gì? Khi anh hỏi người khác, tốt nhất nên nói rõ vấn đề ra, em cho rằng vấn đề này của anh thật sự không có ý nghĩa. Chúng ta đã kết hôn lâu như vậy mà anh vẫn chưa thể nói ra một câu mang tính logic cao, em có hơi thất vọng."

Al trừng y một cái, sáp lại gần há miệng cắn tai y.

Đường Đinh Chi giật mình: "Động tác này có ý nghĩa gì vậy?"

"Có nghĩa là anh và em đã kết hôn lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã quen được với cái tính thích phân tích hành động người khác của em, đây đã là sự thỏa hiệp lớn nhất rồi. Nếu em còn chê anh nói chuyện không logic lần nữa, anh sẽ cắn em."

Đường Đinh Chi giơ tay lên: "Được, thỏa hiệp, hôn nhân là đại biểu cho sự thỏa hiệp, em hiểu được." Nói xong liền im miệng, chuyên chú quan sát Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Đường Đinh Chi chưa bao giờ thực sự chung sống với người khác kể từ khi chỉ là một đứa bé, bởi vậy rất nhiều hành vi và lời nói của Al khiến y rất hoang mang. Vì thế y bắt đầu nghiên cứu hành vi con người, ngôn ngữ tứ chi học, biểu cảm học và tâm lý học, trong đó ngôn ngữ tứ chi học và biểu cảm học là tiến bộ nhanh nhất, bởi vì y thường xuyên phải giải phẫu người.

Bây giờ y đang nghiên cứu suy nghĩ trong lòng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu, hung tợn trừng y một cái: "Nhìn cái rắm, đồ mọt sách."

Đường Đinh Chi bị mắng mà chẳng biết tại sao, lặng lẽ lùi về phía sau, không còn nhìn chằm chằm nữa, mà chuyển sang nhìn trộm.

Al cả giận nói: "Ông đây khó lắm mới được hồi lại máu, sắp xếp kỳ nghỉ xa xỉ cho cả bốn người chúng ta, hai người tốt xấu gì cũng phải cho ông chút mặt mũi chứ. Mấy người có biết một giờ thuê của chiếc xe này là bao nhiêu không? 2000$! Đã 45 phút rồi mà vẫn bày ra cái bộ dạng này, nói cách khác là đã lãng phí 1500$ của ông rồi đấy."

Vương Nhất Bác thở dài, xoay người nói với Tiêu Chiến: " Được rồi ba ba, con không so đo với ba nữa, chúng ta làm hòa đi."

"Ai không so đo với ai, ta chẳng qua chỉ nói chuyện điện thoại với Vera thôi, con liền náo loạn cả ngày, lăn qua một bên, mặc xác con."

Vương Nhất Bác cũng tức giận nói: "Ba không có việc gì sao lại nói chuyện điện thoại với cô ấy, hai người thân nhau lắm phải không? Hơn nữa ba nói những lời này là......"

"Là Jobert ở trên giường cô ấy gọi điện cho ta, ta tiện thể nói vài câu bông đùa với cổ, chúng ta vẫn luôn như vậy."

"Các người vẫn luôn nói chuyện với nhau như vậy?" Vương Nhất Bác cất cao giọng nói, "Ba vẫn luôn lải nhải với cô ấy rằng ba nhớ nhung cái mông của cô ấy có phải không?"

"Mẹ nó, có phải con bị mất trí rồi không, hồi nhỏ chẳng phải đã từng đưa con đến chỗ của Vera rồi sao? Chẳng nhẽ ta phải bày tỏ với một kỹ nữ rằng ta nhớ cô ấy, muốn cùng cô ấy phát triển quan hệ tình cảm thuần khiết sao?"

Al nén cười, chôn mặt lên vai Đường Đinh Chi, còn Đường Đinh Chi lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến chỗ của Vera đâu phải một hai lần, hàm ý muốn dạy cho cậu cái đạo lý "Nam nhân nên trải sự đời". Mặc dù khi đó cậu vẫn còn rất lâu nữa mới đến tuổi vị thành niên. Khách làng chơi và kỹ nữ gặp nhau sao có thể nói lời hay ý đẹp, kỳ thực nói vài câu vui đùa cũng không có gì là lạ, chẳng mấy ai nghiêm túc vào thời điểm đó cả.

Mặc dù Vương Nhất Bác nghe hiểu đạo lý này, nhưng khi nghe Tiêu Chiến nói vậy cậu vẫn cực kì không thoải mái. Cậu cảm thấy Tiêu Chiến thực sự rất ngứa đòn, cậu đứng ngay bên cạnh mà Tiêu Chiến vẫn không coi ai ra gì, dám đùa giỡn người phụ nữ khác. Nếu cậu không có ở đó, chẳng biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa!

Vì thế sau khi gọi điện thoại cho Jobert, Al đã cố ý sắp xếp kỳ nghỉ trên đảo Silicy lần này, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy.

Al cười đủ rồi, vẻ mặt lại trở về nét nghiêm túc: "Đền tiền."

-----------------------------------------------------

Ngồi siêu xe ngắm cảnh vậy mà hết ngắm nổi, bốn người hai cặp đôi, mắt to trừng mắt nhỏ, xấu hổ không sao kể xiết.

Al bảo tài xế lái xe về khách sạn, hắn không thèm hao tâm tổn sức với hai tên ngu ngốc này nữa, chẳng bằng trở về phòng làm tình. Mới nãy hắn vừa phát hiện ban công bên này thực sự rất đặc biệt, có thể bao trọn được cảnh đẹp nhất trên biển.

Bên cạnh khách sạn của bọn họ là một quảng trường giải trí tổng hợp vô cùng rộng lớn, từ tầng trệt đến tầng bảy là khu mua sắm hàng xa xỉ, rạp chiếu phim và nhà ăn, trên tầng bảy lại là một số câu lạc bộ tư nhân cao cấp. Chủ của quảng trường và khách sạn này là cùng một người, cũng là một trong những gia tộc mafia có ảnh hưởng nhất nước Ý.

Nơi này không chỉ có điều kiện tốt, việc mua sắm ở đây cũng vô cùng thuận tiện, là khách sạn được hoan nghênh nhất hòn đảo Silicy này.

Khi xe dừng trước cửa khách sạn, Vương Nhất Bác đột nhiên nói: "Bây giờ là 4 giờ chiều, về phòng lúc này cũng không có việc gì làm, chúng ta đi ăn cơm đi."

Al rầm rì một tiếng: "Các người không có, tôi có."

Tiêu Chiến trừng mắt liếc hắn một cái: "Anh không có." Hiện tại hắn không muốn một mình ở chung với Vương Nhất Bác một chút nào, bởi vì bây giờ hắn không có tâm tình đánh nhau, có vẻ Vương Nhất Bác cũng có suy nghĩ như vậy, nên mới đưa ra đề nghị đi ăn cơm.

Al bĩu môi: "Thật không thú vị, cậu lúc nhỏ đáng yêu hơn bây giờ nhiều." Vốn dĩ hắn muốn để hai người kia thích làm gì thì làm, còn hắn muốn về phòng làm chút "vận động trước khi ăn cơm" cơ. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, để hai người họ ở chung với nhau, rất có thể sẽ lại đánh nhau. Bọn họ có thói quen nghề nghiệp, đi đâu cũng mang theo súng, nếu gây ra động tĩnh quá lớn, kỳ nghỉ của bọn họ sẽ tan tành mây khói. Coi như vì đại cục, Al quyết định vẫn sẽ đưa hai người đi ăn cơm, chí ít còn có thể can ngăn bọn họ.

"Được rồi, chúng ta đi sang bên kia ăn cơm." Hắn xoay người vỗ vai tài xế, nói bằng tiếng Ý biểu đạt muốn xe chạy đến quảng trường.

Bọn họ bước xuống xe, tiến đến trung tâm quảng trường, theo lời giới thiệu của tài xế, trên tầng sáu quảng trường có một nhà hàng Ý rất nổi danh, nơi đó nhập về các loại hải sản từ khắp mọi nơi trên thế giới, lại còn tươi ngon, rất đáng để thưởng thức.

Khi bốn người họ đi qua quảng trường rộng lớn, người qua đường cũng nhịn không được ngó nghiêng về phía bọn họ. Ba người với khí thế hiên ngang lẫm liệt, mang vẻ đẹp huyền bí với mái tóc đen huyền đặc trưng của người Phương Đông, bên cạnh họ còn có một người đàn ông Châu âu cũng mê người không kém, tóc vàng mắt xanh cùng một nụ cười tỏa nắng. Nhóm tổ hợp kỳ diệu này thực sự là mỹ cảnh hiếm có, ai ai cũng không thể rời mắt được.

Al trêu đùa Đường Đinh Chi, ghé sát bên tai y thấp giọng nói: "Bảo bối, bọn họ đều đang nhìn em, là bởi vì em quá xinh đẹp đấy."

Đường Đinh Chi cũng đè thấp giọng nói: "Al, bọn họ đang nhìn chúng ta, nguyên nhân cũng không phải vì em xinh đẹp. Dựa vào chỉ số IQ của anh cũng có thể lý giải được cơ sở khoa học, giống như ba con khỉ lông đen tự nhiên nhảy vào lãnh thổ của một đám khỉ lông vàng vậy. Bọn họ cứ nhìn chằm chằm chúng ta, chẳng qua là vì đặc trưng giữa chúng ta và bọn họ không có sự giống nhau mà thôi."

Al giận đến nỗi phồng mang trợn má.

Tiêu Chiến cười ha ha: "Ê đồ khỉ lông vàng, mau chạy về với đồng bào của anh đi, ha ha ha ha."

Al thẹn quá hóa giận: "Anh muốn cướp một con khỉ lông đen làm con tin."

Bốn người với tám cái chân dài, nhanh chóng đi vào thang máy, chạy thẳng lên tầng sáu, dựa theo bảng hướng dẫn tìm tới nhà hàng kia.

Đường Đinh Chi vẫn còn đang mải mê giảng giải về lý thuyết khỉ lông đen và khỉ lông vàng của mình, khi bọn họ đi qua hành lang, ngoại trừ Đường Đinh Chi, ba người còn lại đều cảm giác được có điểm gì đó khá bất thường. Cái loại cảm giác này rất khó hình dung, chính là trực giác của những kẻ đã quen với cuộc đời lính đánh thuê, quanh năm làm bạn với máu tươi và không e ngại vào sinh ra tử. Đối với các phần tử nguy hiểm bên ngoài, loại trực giác này sẽ trở nên cực kì mẫn cảm, nhất là với Vương Nhất Bác và Al, cả hai đều là Long Huyết Nhân, có thể nhạy bén dự đoán trước các tình thế nguy hiểm, dây thần kinh phản ứng và tự bảo vệ bản thân hoạt động rất tốt.

Ba người cảnh giác nhìn chung quanh toàn bộ tầng lầu, bốn phía, trần nhà, thang cuốn, thang máy, nhà ăn, tất cả những nơi có thể dùng mắt thường để quan sát, bọn họ đều quét qua một lần.

Đường Đinh Chi cũng cảm nhận được sự bất thường của ba người họ, y hạ giọng: "Làm sao vậy?"

Tiêu Chiến trầm giọng nói: "Chỉ sợ có chuyện, nhanh chóng rút lui."

Không khí lưu động, hướng đi của đám người xung quanh cũng trở nên kì quái, khó có thể đoán được biểu cảm khác thường trên khuôn mặt bọn họ, cho dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhất nhưng ở trong mắt bọn họ vẫn trở nên vô cùng rõ ràng. Giống như khi ở trong rừng rậm, bọn họ có thể căn cứ vào hướng thực vật sinh trưởng và mùi thân cây bị đứt gẫy trong không khí, để xem có cạm bẫy nào đang chờ phía trước không. Bọn họ cũng có thể căn cứ vào những chi tiết nhỏ nhất mà người bình thường hoàn toàn không thể nhìn ra, phán đoán xem chung quanh có uy hiếp nào đang rình rập không. Dù có là phán đoán sai, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm đến nghiệm chứng, biện pháp tốt nhất chính là mau chóng rút lui. Bất kể nơi này có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến bọn họ, bọn họ chỉ là những du khách vô tội.

Bọn họ không dám ngồi thang máy, lối thoát hiểm lại càng không phải là biện pháp an toàn, muốn xuống lầu chỉ có thể đi thang cuốn. Mà khi bọn họ đi đến thang cuốn, lại phát hiện có mấy người lạ mặc đồ đen đeo kính râm đang xông lên từ dưới thang, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

"Vẫn nên đi lối thoát hiểm thôi, không thể nhảy xuống từ tầng sáu được." So với việc ở trong một không gian hẹp bị đóng kín như thang máy, ít nhất khi ở cửa thoát hiểm mà chẳng may đụng phải những thành phần nguy hiểm, bọn họ vẫn còn có không gian để phản kháng. Dưới tình huống chưa thể xác định được mục tiêu của đối phương là ai, quyết không thể tự chặn đứt đường lui của mình.

Bốn người lại chạy về lối thoát hiểm thêm một lần nữa, dọc theo cầu thang chạy xuống tầng dưới, mới xuống được một tầng, ở cửa cầu thang lại đột nhiên xuất hiện những người mặc áo đen, một trong số đó có người dùng tiếng Pháp kêu bọn họ đứng lại.

---------------------------------------------------------

Lúc này bọn họ sao có thể dừng lại được, thừa dịp mấy kẻ áo đen chưa rút súng, bọn họ đã lao xuống phía dưới, năng lực công kích của những người này so với bọn họ quả thực không khác gì trẻ con đánh nhau, quyền cước mèo cào nhanh chóng bị đánh bại.

Bọn họ lục soát vũ khí trên người những kẻ này.

Vương Nhất Bác nói: "Bọn họ nói tiếng Pháp, những người này thật không biết điều, dám ở trên địa bàn của kẻ khác làm càn như vậy."

Tiêu Chiến trầm tư nói: "Bây giờ chúng ta nên làm gì? Phía dưới chắc chắn đã bị phong tỏa, chỉ có thể đi lên trên."

Đường Đinh Chi hỏi: " Đi lên thì rời đi kiểu gì?"

Al hừ lạnh: "Trên lầu toàn bộ đều là các câu lạc bộ tư nhân cao cấp, tìm một phòng đợi đi, đến tối hẵng đi ra ngoài, chúng ta không liên quan đến việc này. Đừng quan tâm, muốn ông đây làm việc tất nhiên phải trả tiền."

Bốn người thương lượng một lúc, đều thống nhất với cách làm này. Dưới lầu có lẽ đã trở nên rối loạn, e rằng chỉ có mình bọn họ mới có thể nghĩ ra cách là tìm một chỗ nhàn nhã ngồi đợi.

Bốn người lặng lẽ bò lên tầng bảy, cửa an toàn "phanh" một tiếng bị phá vỡ, có người ở phía sau kêu to: "Bên kia, mau đuổi theo!"

Một bóng người hoảng hốt trực tiếp đâm vào lồng ngực Vương Nhất Bác, cậu phản ứng cực nhanh, nhanh chóng chế trụ cổ hắn, "phanh" một tiếng, nhấc bổng toàn bộ thân thể người nọ lên, ấn mạnh vào tường.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh ngạc.

"Là...... Là cậu!" Ánh mắt của người đàn ông tóc nâu từ kinh ngạc biến thành kinh hỉ, hắn cầu xin nói, "Mau cứu tôi, hãy xem xét đến việc tôi từng giúp đỡ cậu ngày trước, tôi sẵn lòng trả thù lao cho cậu."

Vương Nhất Bác nhíu mày, cẩn trọng nhớ lại tên của người này: "Roddy...... Ferbin Roddy!"

Khi nghe đến cái tên Roddy, Tiêu Chiến cũng phải cả kinh. Hắn nhớ lại 5 năm trước, hắn và Vương Nhất Bác đến du lịch tại miền Nam nước Pháp đã gặp phải sự cố ngoài ý muốn. Khi ấy, chính cái kẻ ngu ngốc mang tên Lawrence Roddy này, đã hại hắn bị bán đến đấu trường "Cloud Top". Còn một người khác tên là Ferbin Roddy, hắn vẫn nhớ Vương Nhất Bác đã từng nói qua, là người anh trai cùng cha khác mẹ với Lawrence Roddy, đứng đầu đại gia tộc Roddy tại Pháp.

Vì sao hắn lại ở đây? Hơn nữa lại còn thảm hại đến vậy?

Những kẻ truy kích từ bên ngoài đã vọt vào, cửa cũng sắp bị phá. Al dùng tốc độ nhanh nhất xông tới, hung hăng đánh vào cửa, người bên ngoài la to một tiếng, bị đẩy lùi ra sau. Al tuyệt đối không để những người đó có cơ hội tạm nghỉ, giơ súng lên, điên cuồng bắn vào cánh cửa, bên ngoài truyền đến từng tiếng kêu thất thanh.

Al nhanh chóng bắn hết một băng đạn, ngay sau đó lập tức nhảy lên cầu thang, tránh khỏi vị trí cánh cửa. Giây tiếp theo, một tràng đạn hình thoi quả thực đã xuyên thủng từ bên ngoài vào, tất cả đều đóng đinh lên bức tường đối diện.

Al vừa đổi băng đạn vừa nháy mắt với Roddy: "Anh bạn, chúng ta làm chút giao dịch đi, nhưng phải nói rõ một chút, giá thuê chúng tôi rất cao đấy."

Tiêu Chiến bắt lấy tay vịn cầu thang rồi trở mình leo lên lầu, hắn vươn tay về phía Đường Đinh Chi, nói: "Đi lên."

Cửa thoát hiểm nhanh chóng bị phá vỡ, bọn họ chỉ có thể từ vị trí tay vịn bò lên trên lầu.

Đường Đinh Chi bắt được tay hắn, Tiêu Chiến kéo người lên, Đường Đinh Chi an toàn lên lầu.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, có chút ghét bỏ nói: "Cũng đưa cả hắn lên đi."

Vương Nhất Bác nắm lấy cổ áo Roddy kéo qua, giao người cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến kéo Roddy lên, Vương Nhất Bác cũng theo lên, cả nhóm năm người cùng chạy lên lầu.

"Trên lầu đã bị phong tỏa, tôi vừa mới từ tầng tám chạy xuống." Roddy nói.

Al đáp: "Giờ mới nói thì quá muộn rồi, bọn họ đã phát hiện ra chúng ta, cả lầu trên lẫn lầu dưới đều bị phong tỏa, dưới lầu có quá nhiều người không có phận sự, không tiện hành động, vẫn là trên lầu yên tĩnh hơn, chỉ cần tập trung đánh gục kẻ địch là được."

Roddy ngẩn người: "Bọn chúng có rất nhiều người."

Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng: "Đây chỉ có thể nói một câu, bọn chúng nhất định phải sám hối vì dám quấy rầy kỳ nghỉ của chúng ta."

Mới vừa lên đến lầu tám, bọn họ đã cảm giác được có người đang chặn ở nơi đó, hơn nữa số lượng người cũng không ít.

Al huýt sáo: "Chuyện này giải quyết thế nào đây?"

Tiêu Chiến một tay bịt mắt Roddy.

Al lập tức cường hóa vảy rồng trên ngực, lao ra khỏi cửa theo cách mà không ai có thể nghĩ tới, tiếng súng và tiếng la hét cùng vang lên, nhưng chỉ sau nửa phút, mọi thứ lại yên tĩnh trở lại.

Tiêu Chiến buông Roddy ra, Roddy vọt tới ngoài cửa, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, lại nhìn đến chiếc áo của Al xuất hiện hai lỗ thủng trên ngực nhưng không bị tổn thương, ánh mắt khiếp đảm không thể hình dung: "Các người rốt cuộc đã làm cái gì?"

"Đừng nói nhảm." Tiêu Chiến đẩy hắn ra ngoài.

---------------------------------------------

Cũng không phải toàn bộ binh lực đều tập trung ở lối thoát hiểm, nhưng nếu trên đường đụng phải vài người cũng sẽ bị bọn họ nhất tề quét sạch. Đã rất lâu rồi bọn họ mới lại giao chiến với người thường, gần một năm qua, bọn họ nhận vài nhiệm vụ, tất cả đều vô cùng gian khó và nguy hiểm, người bình thường sẽ không thể nào tưởng tượng nổi, cũng buộc Vương Nhất Bác và Al phải tiến bộ nhanh chóng trên phương diện cường hóa Long Huyết. Trong mắt bọn họ, những bảo tiêu loài người này có lẽ chưa từng trải qua huấn luyện chính quy, thực sự không thể chịu nổi một kích của họ, chẳng khác nào voi bắt nạt chuột, không có chút bình đẳng nào.

Bọn họ nhanh chóng tìm một gian phòng rồi tiến vào, bởi vì lo lắng xung quanh có thể bị ám toán, bọn họ quyết định không đóng cửa phòng, ngồi ngay ở cửa. Chỉ cần một động tĩnh nho nhỏ, cho dù cách xa mấy chục mét cũng không thể thoát khỏi thính giác của hai Long Huyết Nhân nơi này.

Bọn họ vừa kiểm kê vũ khí vừa hỏi thăm tình huống: "Nói một chút đi, vì sao anh lại bị đuổi giết?"

Mặc dù nhìn qua có chút nhếch nhác, nhưng Ferbin Roddy vẫn giữ đựơc phong thái của một người đứng đầu gia tộc, nhanh chóng bình tĩnh lại: "Chuyện này nếu giải thích ra thì vô cùng phức tạp, liên quan đến vấn đề tranh chấp trong gia tộc tôi, cũng liên quan đến một số thế lực ngầm ở Pháp. Kẻ thù của chúng tôi hiện đang hợp tác với người Ý, tôi bị lừa đến đây, bọn họ đã giam giữ người của tôi, nếu tôi cũng bị bọn họ bắt được, thì chỉ có thể nhượng bộ một hạng mục trong điều khoản hợp đồng hợp tác xuyên quốc gia, đó sẽ là một tổn thất rất lớn, tôi tuyệt đối không thể rơi vào tay họ."

"Được rồi, ngọn nguồn mọi chuyện thế nào không quan trọng, chỉ cần bảo đảm cho anh có thể sống sót trở về và trả tiền cho chúng tôi là được."

Đường Đinh Chi cảm thán nói: "Al, anh thực sự rất thích tiền đấy."

Al nắm cằm Đường Đinh Chi, hôn y một cái: "So với tiền thì anh càng thích em hơn."

Vương Nhất Bác nhìn hai người bọn họ mà vô cùng ngưỡng mộ, sau đó ai oán liếc về phía Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Ba, chúng ta làm hòa đi."

Tiêu Chiến bĩu môi: "Con thừa nhận chính mình lòng dạ hẹp hòi?"

"Dù thế nào thì ba vẫn luôn đúng."

"Nói lời vô nghĩa, ta là ba của con, đương nhiên ta lúc nào cũng đúng, đây là truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc, đừng nghĩ rằng con không lớn lên ở Trung Quốc thì có thể không kế thừa."

Vương Nhất Bác dịch người lại gần: "Vậy về sau ba không được nói chuyện như vậy với những người phụ nữ khác nữa."

"Biết rồi." Tiêu Chiến thở dài trong lòng, rốt cuộc là hắn nuôi con trai hay là nuôi tổ tông vậy? Cái gì cũng muốn quản hắn, hắn được nuôi thả quen rồi, tự nhiên bị người khác quản, trong người cũng thấy khó chịu bứt rứt, chỉ muốn vùng khỏi dây cương rồi tháo chạy.

Nhưng mà...

Khi nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Vương Nhất Bác, hắn lại mềm lòng. Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ đây chính là "yêu"? "Yêu" là biến những nguyên tắc của bản thân thành bánh mì ngâm nước sao, vừa mềm vừa dễ nắn bóp? Cả đời này hắn chưa từng nói qua lời yêu, không biết nó tròn méo thế nào, thế nhưng hắn chẳng sợ cảm giác bị bó chân bó tay, hắn cũng không muốn thay đổi tình trạng cuộc sống hiện tại, ai bảo hắn thích ở bên Vương Nhất Bác cơ.

Vương Nhất Bác sờ đầu hắn: "Con đã nuôi ba nhiều năm như vậy, thật chẳng dễ dàng gì, nếu ba chạy theo người khác, con phải làm sao bây giờ?"

Tiêu Chiến trợn trừng mắt: "Ai nuôi ai?"

Vương Nhất Bác nghiêm túc đáp: "Con nuôi ba."

"Đánh rắm."

Vương Nhất Bác híp mắt cười: "Những người cha bình thường trên thế giới đều sẽ làm rất nhiều việc cho con trai, ví như nấu cơm giặt đồ chăm sóc sinh hoạt hàng ngày. Nhưng từ khi con đến, những việc này đều là con làm cho ba, bắt đầu từ năm con 5 tuổi. Ba nói xem, là ba nuôi con hay con nuôi ba?"

Tiêu Chiến nhất thời nghẹn họng, hắn "hừ" mạnh một tiếng: "Đấy là ta đang dạy dỗ con."

Vương Nhất Bác nhéo nhéo tay hắn, ái muội nói: "Ba dạy dỗ rất khá."

Al thấy hai người họ đã trở về bình thường, trong lòng cũng nhẹ nhõm thở ra. Hắn hỏi Roddy: "Toàn bộ người của anh đều bị bắt rồi sao? Các người cũng quá là vô dụng."

"Vẫn còn một nhóm đang mai phục tại khách sạn, một nhóm khác cũng bí mật bảo vệ tôi, chắc cũng an toàn, bây giờ chỉ e rằng đang nghĩ cách cứu viện, nhưng tôi không có cách nào liên lạc được với bọn họ."

"Nếu đưa anh an toàn đến tay bọn họ thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành phải không?"

Roddy cẩn trọng đáp: "Nếu bọn họ an toàn, tôi cũng an toàn."

"Được, bây giờ không có điều kiện viết hợp đồng, ghi tạc lời thỏa thuận này vào trong lòng mình đi, nếu anh dám vi phạm hiệp ước, anh sẽ biết hậu quả." Al vỗ vai của hắn, cười ha ha nói.

Roddy cũng trấn định cười đáp: "Yên tâm."

--------------------------------------

Ngoài hành lang vẫn chưa có động tĩnh nào, không biết đối phương đang suy tính điều gì, có lẽ là bị bọn họ hù dọa rồi, hoặc là đang tập trung tổ chức một đợt tiến công lớn hơn.

Roddy nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, khẽ cảm thán: "Không ngờ rằng có thể gặp lại cậu ở nơi này, cậu đã trưởng thành rồi."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Quả thực đã lâu không gặp, cảm ơn anh đã trợ giúp tôi ở Pháp."

"Không có gì, tôi cũng vì lợi ích cá nhân thôi, nhưng hôm nay có thể tương ngộ, không thể không nói chính là vận mệnh an bài."

Tiêu Chiến không kiên nhẫn nói: "Cái gì mà vận mệnh an bài, hai người đang đóng phim à?"

Al cười ha ha nói: "Chiến, cậu cũng có ngày biết ghen sao?"

Vương Nhất Bác chớp mắt: "Ba, ba ghen sao?"

"Nói vớ vẩn." Tiêu Chiến tức giận đẩy mặt cậu ra, "Đừng có nhìn ta, đi mà nhìn vị 'vận mệnh an bài' của con ấy'."

Vương Nhất Bác nhìn hắn khẽ mỉm cười, trong lòng cực kì ngọt ngào, nhìn Roddy cũng thấy thuận mắt: "Thi thể của Lawrence về sau đã tìm được chưa, đúng là hắn sao?"

"Đúng vậy, đã loại trừ một mối họa lớn cho tôi......"

Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên tiếng nổ, toàn bộ tầng lầu đều rung chuyển dữ dội, dường như sắp sụp xuống đến nơi. Hai Long Huyết Nhân phản ứng cực mau lẹ, nhanh chóng ấn cả ba người xuống đất, chặt chẽ đè dưới thân, mảng tường trên trần nhà đã vỡ vụn, gạch đá rơi xuống người bọn họ.

"Bà nó, muốn nổ chết chúng ta sao?"

"Không, chỉ để cảnh cáo chúng ta thôi, uy lực không đủ mạnh để nổi chết chúng ta."

Vừa dứt lời, lại một quả bom nữa nổ lên, sức nổ không lớn, thế nhưng cách bọn họ ngày càng gần.

Đường Đinh Chi lạnh nhạt nói: "Bọn họ muốn bức chúng ta ra ngoài, không thể đi ra bằng cửa, chỉ e rằng bên ngoài đã có sẵn một dàn súng máy đang chờ chúng ta, nghĩ cách khác thôi."

Lúc này sắc trời đã trở tối, rất nhiều xe cảnh sát và xe cứu hỏa đậu bên ngoài quảng trường, đèn pha sáng chói vẫn luôn quét tới quét lui ở ngoài cửa sổ.

Tiêu Chiến hừ cười nói: "Muốn dùng dùng cách khó hơn hay cách dễ hơn đây?"

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua đám người vây xem dưới lầu: "Vẫn nên chọn cách dễ hơn đi, nếu để bọn họ xông vào, Roddy có thể sẽ bị thương."

Al đáp: "Nói cũng đúng, kỳ nghỉ của chúng ta có hạn, vẫn nên quý trọng thời gian."

Roddy khó hiểu nhìn bọn họ, hắn còn không kịp thắc mắc đã cảm thấy sau gáy bỗng tê rần, cả người đổ ập xuống.

Tiêu Chiến đi đến một bên khác của cửa sổ quan sát một chút: "Đối diện là biển và bãi cát, ánh sáng rất kém, không ai thấy được đâu, đi từ nơi này xuống đi, xuống đến tầng lầu thích hợp rồi đi vào, chú ý nhìn xem bên trong lầu có người không."

Cho dù là ai phát hiện ra bọn họ, cũng đều không thể giữ lại.

Đường Đinh Chi lo lắng nhìn Al: "Al, cánh của anh có được không?"

"Không phải đã làm mô phỏng trong phòng thí nghiệm rồi sao, không thành vấn đề."

"Lúc đó một mình anh tự huấn luyện bay, không có sức nặng của những thứ khác, coi như ở đây nhẹ nhất là em đi, thì cũng tận 72kg đấy."

"Anh nói rồi, không thành vấn đề, mang theo cả ba người cũng không thành vấn đề."

Vương Nhất Bác nhếch miệng cười: "Khoác lác." Ngay cả một Long Huyết Nhân thuần huyết như cậu, nếu mang theo hai người trong một lần bay cũng sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực. Huống hồ Al còn là tự cường hóa hình, tuy thiên phú của hắn cũng cao, nhưng so ra vẫn không thể hơn thuần huyết. Đối với một nhiệm vụ có độ khó cao như vậy, với hắn mà nói, thực sự có chút mạo hiểm.

Al nhún vai: "Đừng tưởng rằng thuần huyết có cái gì đặc biệt hơn người, tôi cũng sẽ không thua cậu đâu." Hắn ôm lấy Đường Đinh Chi, chạy đến mép cửa sổ, sau đó ôm y trực tiếp nhảy xuống từ tầng tám.

Đường Đinh Chi mặc dù cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra điều gì, nhưng xuất phát từ bản năng sợ hãi của loài người đối với việc đột nhiên bị rơi xuống, sắc mặt y vẫn trở nên trắng bệch kinh hãi.

Đôi cánh màu tím khổng lồ sải rộng trên bầu trời cao, trong bóng đêm phản chiếu một vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến người ta phải run sợ. Long Huyết Nhân vảy tím với mái tóc vàng rực lặng lẽ mỉm cười, hắn ôm siết lấy eo Đường Đinh Chi, nhìn sắc mặt y trắng xanh mà tâm tình cũng trở nên tốt hơn, cảm giác thật thoả mãn khi cuối cùng cũng trả thù được vụ "khỉ lông vàng".

Tốc độ rơi xuống dần dần chậm lại, Al và Đường Đinh Chi an toàn tiếp đất. Khi bay xuống tầng hai, hai người phát hiện ở tầng này không có người, liền nhảy từ cửa sổ vào.

Theo sau là Vương Nhất Bác toàn thân vảy xanh rực rỡ, hai tay mỗi tay giữ một người, cũng từ từ tiếp đất. Cả người cậu tản ra sắc kim ánh trên vảy rồng, trong bóng tối lan tỏa một thứ ánh xanh nhàn nhạt, hình tượng cực kì hù dọa người thường. Rõ ràng là nửa người nửa thú, nhưng lại trông mơ hồ tựa như một đại thiên sứ được bao quanh bởi thánh quang, chầm chậm giáng thế.

Cả năm người đều an toàn tiếp đất.

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn Al: "Không ngờ anh thật sự có thể mang theo người cùng bay, ngoại trừ tôi và cha ruột ra, anh là Long Huyết Nhân thứ ba có thể bay được."

Al nháy mắt một cái: "Không có gì ghê gớm."

Tiêu Chiến nói: "Có người tới, mau thu cánh và đuôi thu lại."

Vương Nhất Bác đã cường hóa đến độ có thể tùy ý thay đổi hình dạng thân thể, cho dù không hoàn toàn biến thân nhưng vẫn có thể biến ra vảy rồng, mở rộng đôi cánh hoặc biến ra đuôi. Trong khi đó, Al hiện tại mới chỉ đạt tới trình độ cường hóa một vài bộ phận, nếu như cần sử dụng cánh rồng và đuôi, sẽ phải hoàn toàn biến thân. Tiêu Chiến nói lời này, kỳ thực là nói với Al.

Hai người khôi phục về hình thái nhân loại, áo và quần của Al đều bị rách. Bởi vì Vương Nhất Bác rất ít khi xuất hiện tình huống khó coi như vậy, vậy nên Tiêu Chiến tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tìm kiếm niềm vui trên người Al.

Tiêu Chiến cười hắc hắc: "Al, đến tuổi này rồi mà vẫn mặc quần thủng đít hả?"

Al có chút xấu hổ: "Cậu còn không mau câm miệng, anh cũng sẽ khiến cậu phải mặc đấy."

Tiêu Chiến không dám cười quá lớn, chỉ có thể hừ hừ nhịn cười, hắn nghẹn hỏng rồi.

"Chúng ta xuống lầu từ bên này đi, phải mau rời khỏi trung tâm thương mại càng sớm càng tốt." Dứt lời, Đường Đinh Chi liền mở đèn pin điện thoại chiếu về phía trước.

Al chộp lấy điện thoại của y: "Ngu ngốc, em sẽ khiến chung ta bị bại lộ."

Quả nhiên, ánh sáng vừa mới biến mất, ở đầu hành lang liền truyền đến động tĩnh.

"Đi." Vương Nhất Bác vác Roddy trên vai, trong bóng đêm thị lực của Long Huyết Nhân mạnh hơn nhân loại gấp mấy lần, cho dù chỉ dựa vào ánh trăng vẫn có thể nhìn rõ, bọn họ mò theo đi về phía cổng lớn trung tâm.

Có một đám người từ phía bên kia hành lang đang chạy tới, bước chân dồn dập, bọn họ vốn định đi vòng qua né tránh, nhưng vì không quen với địa hình, đi tới đi lui lại thành đi vào ngõ cụt.

"Anh dẫn đường kiểu gì thế?"

"Tôi nhớ là trung tâm này theo hình vòng (tròn) mà."

Lúc này, Roddy cũng từ từ tỉnh lại, hắn mở to mắt, hồi lâu sau mới phản ứng lại.

Vương Nhất Bác thả hắn xuống đất.

Roddy ngồi dưới đất, lắc lắc đầu: "Các cậu làm gì vậy? Sao lại đánh ngất tôi?"

"Bởi vì mang theo anh quá phiền phức."

Mặc dù đây thực sự không phải là một lí do hay ho, nhưng Roddy cũng thấu hiểu tình hình, lúc này thực sự không nên tỏ ra bất mãn, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta bây giờ đang ở đâu?"

"Tầng hai, phải xuống ngay bây giờ, sắp có người tới."

"Được, đi nhanh thôi."

------------------------------------

Bọn họ đi lòng vòng trở lại, dự tính lên kế hoạch mở ra một lối thoát. Không ngờ vừa tới gần, Roddy đột nhiên vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng tình hình, "Đây...hình như là người của tôi."

"A?"

"Tôi nghe được tiếng bước chân bọn họ, là người của tôi." Roddy đặt tay lên môi, trong cổ họng phát ra một tiếng huýt sáo kì quái. Chỉ trong chốc lát, bên kia cũng đáp lại bằng một tiếng huýt sáo kì quái như vậy.

Không lâu sau, có người chậm rãi tới gần, là một người nước Pháp có sống mũi cao: "Ngài Roddy!" Người nọ vọt tới, móc súng ra theo phản xạ có điều kiện, chĩa vào Vương Nhất Bác đang đứng gần cậu ta nhất.

Trong thời điểm căng thẳng này, đột nhiên xuất hiện một người ngoài thật khiến người ta phải nâng cao cảnh giác.

Chẳng đợi Vương Nhất Bác kịp phản ứng, Tiêu Chiến đột nhiên bước vọt lên, trong bóng tối bắt lấy cánh tay người nọ, xoay người vặn một cái, người kia la lên một tiếng, trực tiếp quỳ gối xuống nền đất, khớp xương vai suýt nữa bị Tiêu Chiến vặn gãy!

"Hiểu lầm rồi!" Roddy bình tĩnh nâng cao tông giọng.

Tiêu Chiến lạnh nhạt nói: "Không cho phép chĩa súng vào con trai ta." Dứt lời liền thả cậu ta ra.

Vương Nhất Bác cười khanh khách nhìn hắn một cái, trong lòng ngọt ngào vô cùng.

Roddy đi tới đỡ cậu ta đứng dậy: "De Guise, các cậu vào bằng cách nào?"

Người nọ xoa xoa bả vai đau nhức, trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với hành động tàn nhẫn của Tiêu Chiến: "Chúng tôi dẹp sạch kẻ địch ở tầng một, nhưng lại không thể đi lên những tầng trên. Cảnh sát Ý quá vô dụng, chậm chạp không chịu hành động, nếu bọn họ chịu phối hợp, có lẽ đã sớm đi lên và nghĩ cách cứu viện cho ngài rồi. Bọn họ là ai?"

Roddy có chút xấu hổ: "Đây là bảo tiêu tôi thuê tạm thời, là bọn họ đưa tôi từ trên lầu xuống." Mặc dù chẳng biết đã dùng phương pháp gì.

"Thật tốt quá, kẻ địch đều chạy lên trên tầng hết, cũng không biết chúng phân bố ở những tầng nào nữa. Nếu ngài không đi xuống, e rằng chúng tôi cũng khó mà đi lên tiếp ứng cho ngài. Thật xin lỗi, ngài Roddy, chúng tôi thật quá thất trách."

"Chuyện này sẽ bàn luận sau, mau đi ra ngoài, cảnh sát đã xử lí ổn thỏa chưa?"

"Yên tâm đi, chúng tôi có chuyên gia xử lý, chỉ cần ra ngoài là được."

Còn lại bốn người ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ rằng nhiệm vụ đến đây là kết thúc, bọn họ còn chưa thực sự hoạt động chân tay mà.

Roddy cười nói: "Yên tâm, vừa rồi đáp ứng sẽ trả tiền thù lao không ít cho các cậu, mặc dù không biết các cậu dùng cách nào, nhưng đã đưa tôi an toàn xuống đây, chuyện tiếp theo hãy để người của tôi xử lí, cảm ơn các cậu."

Al nhún vai: "Xem ra đêm nay không hề lãng phí, đi thôi, trở về khách sạn."

De Guise dẫn bọn họ xuống, bọn họ né tránh cảnh sát, rời khỏi trung tâm. Chuyện sau đó không đến lượt bọn họ quản, có thể yên tâm trở về nghỉ ngơi rồi.

---------------------------------

Sau khi quay lại khách sạn, Al chợt nhớ ra bọn họ còn chưa ăn cơm, liền đề nghị: "Còn phải ăn......"

Vương Nhất Bác nhanh chóng ném cho hắn một câu "không ăn", sau đó cấp tốc kéo Tiêu Chiến vào phòng.

Al nhún vai, cười tà nhìn Đường Đinh Chi.

Đường Đinh Chi run run: "Sao vậy?"

Al cúi xuống, ghé bên tai y thấp giọng nói: "Em yêu, coi như em làm bữa tối của anh đi." Không nói hai lời liền kéo Đường Đinh Chi vào phòng, cũng gấp gáp không nhịn nổi mà đá cửa vào, đẩy Đường Đinh Chi ngã xuống giường.

"Là muốn làm tình sao? Đây không phải là lúc thích hợp, em nghĩ rằng chúng ta hẳn là... Ừm......"

Al trực tiếp lấp kín cái miệng thiếu nợ của y.

Ở một diễn biến khác, Vương Nhất Bác cũng đang đè Tiêu Chiến lên ván cửa, ra sức hôn hít.

Tiêu Chiến thở phì phò nói: "Nhiệm vụ thật nhàm chán, chẳng đủ làm nóng người......ưm......"

"Bây giờ con sẽ làm nóng cho ba." Vương Nhất Bác vuốt ve cơ bắp rắn chắc của Tiêu Chiến, cái loại xúc cảm căng phồng này thật sự rất thích chí.

Tiêu Chiến luồn tay vào mái tóc cậu, dùng hết khả năng có thể mà đáp lại, nơi da thịt hai người tiếp xúc với nhau gần như bốc hỏa.

"Không cho phép chĩa súng vào con trai ta." Trong trí óc của Vương Nhất Bác không khỏi hồi tưởng lại những lời này, còn nảy sinh cảm giác như có thứ gì đó đang tràn đầy cõi lòng. Vương Nhất Bác cực kì ý thức được rằng, Tiêu Chiến sẽ không bao giờ biểu đạt tình cảm của hắn, hắn chỉ biết dùng phương thức này để nói cho người khác rằng, hắn cũng biết quan tâm. Cũng chính nhờ loại phương thức đơn giản mà thô bạo này, lại khiến Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng ấm áp.

Mặc dù cậu không thể quên đi những lần bị Tiêu Chiến vứt bỏ, nhưng cũng càng không sao quên được những lần Tiêu Chiến vì cậu mà không tiếc tính mạng mình. Lần đầu gặp nhau trong khu rừng nguyên sinh đầy hiểm nguy, hay khi ở Las Vegas lọt vào tay SWAT, còn cả vô số lần vào sinh ra tử cứu nguy trên chiến trường, không rời không bỏ. Kỳ thực, mỗi lần cậu yêu cầu Tiêu Chiến nghiêm túc thẳng thắn trong mối quan hệ tình cảm này, thực chất là vì cậu cảm thấy bất an, cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai, đối với Tiêu Chiến, cậu còn quan trọng hơn cả tính mạng hắn. Nếu không thì sao có thể không màng tính mạng mà hết lần này đến lần khác đến cứu cậu. Ngay cả khi Tiêu Chiến vì cậu mà nằm trên giường bệnh dưỡng thương mấy tháng, hắn cũng chưa từng nhắc tới một chữ, đối với Tiêu Chiến, những chuyện này là hiển nhiên không đáng để nhắc đến.

Tiêu Chiến dùng phương thức đặc biệt của chính mình để yêu cậu.

Tiêu Chiến đối với cậu, cho dù là tình phụ tử, tình thân, hay tình chiến hữu, tình yêu...bất kể có là gì thì Vương Nhất Bác cũng không để bụng. Cậu chỉ biết trong tim Tiêu Chiến, cậu là người quan trọng nhất, còn quan trọng hơn cả tính mạng mình, không ai trên thế giới này có thể thay thế được, như vậy là đủ rồi.

Vào khoảnh khắc Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến xuống giường hung hăng ra vào, cậu có thể cảm nhận được độ ấm trên cơ thể Tiêu Chiến, chính vì vậy mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Ba ba, con yêu ba."

"Ừ, ta biết."

"Ba, ba có yêu con không?"

"Con biết mà."

~~~END~~~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật