EDIT||| Bậc thầy thẻ sao - Tinh tạp đại sư - Điệp Chi Linh

#45: Thành lập hiệp hội



Trần Tiêu biết tính cách anh trai mình, nếu không có hứng thú với Tạ Minh Triết, cửa nhà anh sẽ không mở. Nếu y đã mở cửa để hai người vào, nhìn thẻ bài Tạ Minh Triết đã làm, còn bảo Tạ Minh Triết làm một thẻ đánh phó bản phổ biến, điều này cho thấy y đã dao động, chỉ là y muốn kiểm tra Tạ Minh Triết một chút, xem Tạ Minh Triết có thực sự có thiên phú hay không, sau đó mới quyết định nhận cậu làm học trò.

Rất nhanh đã đến 12h, sau khi bàn bạc xong, vốn Trần Tiêu nên nhanh dắt Tạ Minh Triết chạy lấy người, nhưng Trần Tiêu vẫn là một tên da mặt dày: "Anh, hay là em đi nấu cơm, chúng ta cùng ăn trưa, anh dễ tâm sự với Tiểu Tạ hơn."

Trần Thiên Lâm không thể đuổi Tạ Minh Triết về, nên đành cho Trần Tiêu chút mặt mũi: "Trong tủ lạnh có đồ ăn, cậu làm đại cái gì đấy đi."

Trần Tiêu 'vâng' một tiếng, hưng phấn mà vén tay áo lên đi vào phòng bếp nấu cơm.

Trần Thiên Lâm đứng dậy đi đến thư phòng cầm một quyển sổ rất dày. Nhìn qua bìa cuốn sổ rất cũ, trang giấy ố vàng, hiển nhiên có chút cổ xưa. Y đưa cuốn sổ cho Tạ Minh Triết: "Đây là phân tích về kỹ năng của năm hệ mà năm đó tôi ghi lại, cậu xem đi, đây chỉ là phần cơ bản thôi."

Tạ Minh Triết cảm kích mà nhận lấy: "Cảm ơn Lâm thần! Đây là do anh tự tay viết ạ?"

Trần Thiên Lâm gật đầu: "Tôi có thói quen ghi chú, viết tay có thể củng cố ký ức trong não, nó cũng giống vẽ tranh, tự mình vẽ ra khung cảnh, so với chế tác trên máy tính còn nhớ tốt hơn."

Tạ Minh Triết tò mò hỏi: "Anh cũng vẽ tranh sao? Em thấy bên cạnh thư phòng có một phòng vẽ tranh."

"Vẽ chơi thôi, vẽ chút hoa cỏ." Trần Thiên Lâm nói, "Cậu xem cuốn sổ trước đi."

"Vâng." Tạ Minh Triết mở cuốn sổ ra, liền thấy chữ viết Trần Thiên Lâm đoan chính như chữ in, ghi lại rất nhiều kĩ năng khác nhau của năm hệ từ rất lâu trước đó. Đặc biệt là hệ mộc, set thẻ do chính Trần Thiên Lâm làm ra, phần phân tích kỹ năng khống chế của thẻ hệ mộc còn có tận mấy chục trang...

Tạ Minh Triết ôm lấy cuốn sổ như ôm một món chí bảo, xem đến say mê.

Trần Thiên Lâm thấy thiến niên cúi đầu nghiêm túc đọc cuốn sổ, thái độ cực kỳ thận trọng, trong lòng không khỏi dâng lên một tia hảo cảm.

Lúc trước khi y bắt đầu dùng cuốn sổ này, y chỉ vừa mới nhập môn, mang theo tâm lý học tập mà ghi chú vô cùng chi tiết các loại kỹ năng, ngoài việc viết về các giả thiết kỹ năng của năm hệ, còn có rất nhiều lý giải của chính y. Sợ rằng người trẻ tuổi sẽ không có kiên nhẫn đọc qua, nhưng xem bộ dạng của Tạ Minh Triết dường như rất thích thú. Nhìn đến những điểm quan trọng, thiếu niên gãi đầu suy nghĩ, khi thì gật gù, bộ dạng nghiêm túc đọc sách rất đáng yêu.

Trần Thiên Lâm cười khẽ, không quấy rầy cậu, đứng dậy đi đến phòng bếp.

Trong phòng bếp, Trần Tiêu đang vén tay áo lên nấu ăn, anh ta giờ đã là một thanh niên cao lớn, khí chất cả người đều thay đổi, nhưng mặt mày vẫn là bộ dạng quen thuộc trong trí nhớ.

Phát hiện Trần Thiên Lâm ở phía sau, Trần Tiêu lập tức khẩn trương: "Anh, sao anh lại vào đây..."

Trần Thiên Lâm bình tĩnh nói: "Ở đây chỉ có hai người chúng ta, cậu không cần phải kiếm cớ. Cậu tới gặp tôi, không phải chỉ vì Tạ Minh Triết đi?"

Sống lưng Trần Tiêu cứng đờ, một lát sau mới nói: "Mấy năm nay, em vẫn luôn rất hối hận, lúc đó uống rượu mê sảng, nói với anh nhiều thứ vớ vẩn, em muốn gặp mặt anh để xin lỗi..."

"Cậu cho rằng tôi để ý chuyện này?" Giọng nói của Trần Thiên Lâm thực lãnh đạm, "Cậu gạt tôi làm chuyện ngu xuẩn gì, còn cần tôi nhắc nhở sao?"

"..." Sắc mặt Trần Tiêu vô cùng xấu hổ.

"Vì sao lại ký hợp đồng với Thiệu Bác?" Trần Thiên Lâm trực tiếp hỏi.

"..." Trần Tiêu chật vật dời tầm mắt, hận không thể trở về quá khứ tát chính mình một cái. Bị ánh mắt bình tĩnh của anh trai nhìn chằm chằm, mặt anh ta đỏ lên, thở dài, lúc này mới thấp giọng nói: "Anh, lúc trước em suy nghĩ quá đơn giản, anh là tuyển thủ xuất sắc nhất liên minh, em vẫn luôn rất sùng bái anh, Thiệu Bác còn nói với em là chỉ cần em vào câu lạc bộ, anh ta sẽ cho em xuất đạo, cùng đi thi đấu với anh."

"Vào mùa giải thứ 5 có thể hạng mục thi đấu đôi, lúc ấy anh không có cộng sự nào bên cạnh, em liền nghĩ nếu em có thể gia nhập Thánh Vực, sẽ có thể cùng anh đi thi đấu đôi, anh em chúng ta phối hợp nhất định sẽ rất ăn ý..."

"Cho nên cậu liền gạt tôi ký hợp đồng với tên đó?" Trần Thiên Lâm không vui cắt ngang lời anh ta.

"..." Trần Tiêu cúi đầu hối hận không thôi, lúc anh ta ký hợp đồng thì anh trai và Thiệu Bác vẫn chưa có chuyện gì, anh ta căn bản không nghĩ tới việc hợp đồng có bẫy, một lòng chỉ muốn cùng anh trai thi đấu, Thiệu Bác là người anh trai tín nhiệm nhất, hơn nữa tên đó còn nói chuyện rất bùi tai, anh ta liền dứt khoát ký kết, lừa anh trai, muốn cho anh trai một kinh hỉ.

Kết quả, cái anh ta tự cho là 'kinh hỉ', vậy mà lại mang đến phiền toái cực lớn cho anh trai mình. Lúc trước Trần Thiên Lâm quyết tâm giải nghệ, thật ra một phần cũng vì lý do này, Trần Tiêu không có mặt mũi nói cho Tạ Minh Triết nghe, đây là do hành động ấu trĩ của anh ta đã đẩy anh trai mình vào hoàn cảnh bị động.

Chẳng những mình bị lừa, mà em trai của mình cũng ký hợp đồng theo —— Trần Thiên Lâm lúc ấy có bao nhiêu thất vọng, căn bản không thể dùng lời nói để tả được.

Bị sự việc của trúc mã và em trai đả kích, khiến y nản lòng thoái chí, cho nên mới phải rời đi.

Trần Tiêu biết mình đã phạm vào một lỗi sai cực lớn, anh ta không nên lừa anh trai mình, nhưng khi đó bản thân mình cũng không biết nên xử lý thế nào. Anh trai đi rồi, anh ta cũng hận câu lạc bộ Thánh Vực thấu xương, chỉ có thể âm thầm thề rằng không kiếm một đồng cắc nào cho Thánh Vực.

Từ đầu mùa giải thứ 5, Thiệu Bác dựa theo hợp đồng đưa anh ta đi thi đấu, anh ta liền cố ý thua trên sân đấu, thua không tiếng động, rất nhiều đối thủ còn chưa nhận được đây là do anh ta cố ý, chỉ cảm thấy anh ta luôn để hụt trong thời khắc mấu chốt, nắm không chắc thời cơ.

Liên tục thua mười trận, fan của Trần Thiên Lâm tới xem đều tức sôi máu mà mắng anh ta: "Cậu vậy mà là em trai của Lâm thần? Thật cùi bắp!" "Kém hơn anh trai cậu vạn lần!" "Tên ngu xuẩn này còn dám ký hợp đồng với Thánh Vực, nếu tôi là Lâm thần chắc tức hộc máu!" "Lâm thần là người tốt như vậy, sao mà lại có một tên em trai ngu ngốc vậy chứ? Thật là em trai ruột sao?"...

Trong vô số trận đấu, Trần Tiêu gặp Đường Mục Châu trên sân đấu.

Cùng là người mới xuất đạo vào mùa giải thứ 5, Đường Mục Châu là thiếu niên thiên tài không thể đỡ nổi, Trần Tiêu thì chỉ biết làm xấu mặt anh trai. Đường Mục Châu thắng 10 trận liên tiếp, đấu với Trần Tiêu thua 10 trận, là một trận đấu vô cùng châm chọc, cuối cùng kết quả như mọi người đã đoán được, ở thời khắc mấu chốt Trần Tiêu không theo kịp tiết tấu, bị Đường Mục Châu đánh bại, tỉ số 2:0, thua cực kỳ dứt khoát.

Sau khi thi đấu kết thúc, Đường Mục Châu đi đến trước mặt anh ta, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được mà nói bên tai anh ta: "Cậu thua rất chân thật. Trong liên minh chỉ có tôi biết thực lực của cậu mạnh như thế nào. Thi đấu hôm nay tôi không tính. Chờ một người cậu quay về, chúng ta chân chính quyết đấu."

Trần Tiêu không trả lời, quan hệ của anh ta cùng Đường Mục Châu thực ra rất tốt, Đường Mục Châu hiểu anh ta, sớm đã nhìn thấu màn kịch của anh ta, cũng biết anh ta diễn kịch như vậy là muốn mau chóng thoát khỏi khống chế của Thánh Vực."

Nhưng đại bộ phận người xem và Thiệu Bác đều không biết thực lực chân chính của Trần Tiêu, mọi người đều cho rằng Trần Tiêu là 'bùn nhão không trét nổi tường", vì thế Thiệu Bác liền không quản anh ta, Trần Tiêu nhân cơ hội đưa ra thỉnh cầu: "Thiệu tổng, tôi hình như không có thiên phú thi đấu, hay là anh cho tôi về tập sự đi. Không cần phát lương cho tôi, chúng ta dứt khoát hủy hợp đồng được không?"

Thiệu Bác ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cậu trở về tập sự thì không sao, nhưng đã ký hợp đồng thì không thể tùy tiện nói bỏ là bỏ... Tiền lương ta cứ làm theo hợp đồng, một tháng 1500 đồng, xem như tôi thay mặt anh cậu cho cậu tiền sinh hoạt phí học đại học." Trần Tiêu dù rằng là đồ bỏ, nhưng gã có chút kiêng kị thiếu niên này, vì Trần Thiên Lâm đã từng nói qua, thiên phú của em trai mình không kém hơn mình là bao."

Trần Tiêu cố nén xúc động muốn đánh gã trước mặt thành đầu heo, bình tĩnh nói: "Được, vậy hợp đồng kia đành nhờ Thiệu tổng giữ giúp tôi."

Anh ta tận lực giữ bình tĩnh rời khỏi câu lạc bộ, đến trường học.

Trong thời gian ký hợp đồng, anh ta sẽ không kiếm một đồng nào cho Thánh Vực, càng không thắng trận đấu nào để hấp dẫn sự chú ý. Chờ đến khi hợp đồng hết hạn, được giữ bản quyền thẻ bài trong tay, Trần Tiêu mới có thể chân chính thể hiện thực lực, thể hiện tình yêu với sàn đấu.

Vốn dĩ anh ta cũng định sẽ chính thức thi đấu vào mùa giải sau, sự xuất hiện của Tạ Minh Triết chỉ là đi trước kế hoạch của anh ta thôi.

Nhìn sắc mặt ảo não, hối hận trên mặt em trai, âm thanh Trần Thiên Lâm không khỏi ôn hòa hơn, nói: "Hôm nay đưa Tạ Minh Triết tới gặp anh, cậu rốt cuộc đã quyết định, năm sau cùng Tạ Minh Triết sát phạt liên minh?"

"Đúng vậy." Trần Tiêu dừng một chút, lại nói tiếp, "Anh, anh yên tâm, em sợ làm thẻ bài thì bản quyền sẽ về tay Thánh Vực, mấy năm nay em chưa làm một thẻ bài nào hết, cho nên em không gặp bất lợi gì, Thánh Vực không tìm được một đồng nào từ em, mỗi tháng còn phải phát 1500 tiền lương cho em. Thiệu Bác dù cẩn thận, nhưng em cũng giữ rất kín năng lực của mình. Em đã lén suy nghĩ rất nhiều phương án chế tác thẻ bài, set thẻ hoàn chỉnh cũng đã thiết kế tốt, chờ hết hạn hợp đồng sẽ làm ra toàn bộ."

"Cậu tốt nhất nên ký văn bản chính thức hết hạn hợp đồng với Thiệu Bác, đừng để tên đó nắm nhược điểm." Trần Thiên Lâm kiến nghị.

"Vâng, em đã tìm được luật sư, tuần sau sẽ đi gặp tên đó."

Hai người trầm mặc một lát, Trần Tiêu mới nói sang chuyện khác, ôn nhu nói: "Anh, em vẫn luôn rất kính trọng anh, năm đó em chỉ mới 18 tuổi, về phương diện tình cảm, khụ, rất ngây thơ, lời nói lúc đó anh đừng đặt trong lòng. Về sau chúng ta vẫn chỉ là người thân được không? Lời nào không nên nói em sẽ không bao giờ nói, anh tha thứ cho em đi."

Anh ta thấp thỏm nhìn anh trai mình. 5 năm không gặp, quan hệ giữa bọn họ đã lạnh như băng, Trần Tiêu chỉ mong nó dần ấm lại, làm anh em cũng không sao, ít ra cũng đỡ hơn là không được gặp lại. Trước đây anh ta quá nóng nảy, đột nhiên lại nghe những lời như vậy ai mà không tức giận. Về sau chỉ cần có cơ hội ở chung, anh ta chậm rãi tiến tới, có khi còn có hy vọng!

Có vẻ như đã tin lời anh ta, hoặc chỉ là cho anh ta một bậc thang đi xuống, Trần Thiên Lâm hơi nhắm mắt, nói: "Sau khi giải trừ hợp đồng với Thánh Vực, cậu làm một set thẻ đưa tới đây."

Trần Tiêu vừa mừng vừa sợ, kích động đến ngón tay phát run: "Được, lần tới em sẽ tới cùng Tiểu Tạ!"

***

Ăn cơm trưa xong, Trần Tiêu lưu luyến không rời dẫn Tạ Minh Triết rời đi.

Trên đường về, thần thái cả người anh ta sáng lạng, tựa như đứa nhỏ vừa thi được điểm cao được người lớn trong nhà khen thưởng, hiển nhiên, quan hệ giữa anh ta và anh trai đã hòa hoãn, điều này làm anh ta vô cùng hưng phấn. Tạ Minh Triết không biết giữa hai anh em đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai người có thể giảng hòa, Tạ Minh Triết cũng vui cho anh ta.

Trần Thiên Lâm ở quá xa, sau khi trở lại phòng làm việc đã là chạng vạng, Trì Thanh đi tới báo cáo doanh thu cửa hàng, thẻ bài trong cửa hàng đều đã bán hết, doanh thu hôm nay là 10 triệu tiền game. Ngoài ra, số tài liệu nâng cấp tích lũy trong thời gian này quá nhiều, kho không thể chứa được nữa.

Sau khi Trần Thiêu nghe thấy liền nói: "Thế này đi, để toàn bộ tài liệu bên A Thanh khá là phiền, chúng ta thành lập một hiệp hội, mở lãnh địa, để tài liệu trong kho hàng dùng dần."

Mọi người đều đồng ý.

Tạ Minh Triết hỏi: "Tên hiệp hội là gì giờ nhỉ?"

Tiểu Béo nhấc tay đề nghị: "Niết Bàn thì sao? Phòng làm việc của chúng ta tên là Niết Bàn nè, đơn giản dễ nhớ."

Trần Tiêu nhìn về phía Tạ Minh Triết: "Tiểu Tạ thấy thế nào?"

Tạ Minh Triết sảng khoái gật đầu: "Vậy chốt Niết Bàn đi, em cũng thấy ổn đó!"

Tên phòng làm là 'Niết Bàn', vừa lúc phù hợp với những gì Tạ Minh Triết đã trải qua.

Đối với Trần Tiêu, sai lầm thời niên thiếu mắc phải không có cách nào đền bù, Niết Bàn, chính là bắt đầu lại một lần nữa. Đối với Tạ Minh Triết, một đời ở Trái Đất đã kết thúc, trọng sinh đến một thế giới khác, coi như là một khởi đầu mới.

Hai người ăn ý cùng nhau đến trung tâm chăm sóc khách hàng sao Bảo Bình để nộp tiền thành lập hiệp hội.

Vị trí hội trưởng vốn Trần Tiêu định ghi Tạ Minh Triết, nhưng Tạ Minh Triết lại chuyển cho Trì Thanh, nói: "Em không có thời gian quản lý hiệp hội, vẫn là nên để cho chị Thanh đi."

Sự tín nhiệm của cậu khiến Trì Thanh ấm lòng, nghiêm túc gật đầu: "Tôi và Oánh Oánh, Tiểu Béo và A Dược cùng nhau làm, mỗi người một vị trí phó hội trưởng."

Về màu sắc tinh cầu lãnh địa, mọi người lại thảo luận một phen, quyết định chọn màu trắng.

Trước mắt trong các hiệp hội lớn, Tài Quyết là màu đỏ, Phong Hoa màu xanh lục, Ám Dạ Chi Đô màu tím, Quỷ Ngục thuần đen, Lưu Sương Thành xanh băng, nghe nói Chúng Thần Điện là màu vàng. Màu trắng sẽ không trùng với màu nào trong sáu câu lạc bộ lớn, hơn nữa Tạ Minh Triết cảm thấy, màu trắng bao hàm mọi thứ, cũng tượng trưng cho "bắt đầu lại từ đâu."

Tạ Minh Triết chọn trên bản đồ sao một điểm, mở ra lãnh địa tinh cầu.

Tinh cầu thuần sắc trắng, xung quanh bao phủ bởi ánh sáng nhu hòa xinh đẹp.

Đây mới là hiệp hội chân chính thuộc về cậu —— hiệp hội Niết Bàn!

Cảm giác này thật là đã, mọi người có thể trực tiếp chọn trên bản đồ sao truyền tống về lãnh địa.

Chẳng qua, hiệp hội vừa thành lập chỉ là một mảnh đất hoang sơ, kiến trúc đều do người chơi tự mình thiết kế. Cũng may Trì Thanh là cao thủ trang trí, dưới sự trợ giúp của em gái Trì Oánh Oánh, hai người mua sắm đủ loại vật liệu ở thương thành, từ sàn nhà, xây phòng đến phủ xanh...

Hai cô gái bận rộn đến là vui vẻ.

Trì Oánh Oánh hỏi: "Trước mắt hiệp hội chỉ có sáu người chúng ta, cần thêm người để mở nhiệm vụ hiệp hội đó."

Bàng Vũ nói: "Nhiệm vụ hiệp hội đều cho đội hình từ 10 người trở lên, tuy rằng rất khó, nhưng phần thưởng lại phong phú hơn đánh phó bản hàng ngày. Quan trọng nhất là, nhiệm vụ hiệp hội sẽ rớt thẻ cường hóa, vô cùng khó mua trên thị trường!"

Kim Dược cũng nói: "Nếu mở nhiệm vụ hiệp hội, về sau đánh phó bản có thể giao cho em và Tiểu Béo, mỗi người mang một đoàn, thẻ cường hóa về sau không cần lo nữa."

Trì Oánh Oánh nói: "Vậy chị phụ trách tuyển người nhé."

Tạ Minh Triết thực kinh ngạc nhìn về phía Trần Tiêu, không ngờ ai trong phòng làm việc cũng đều có sở trường riêng, đây vốn dĩ là muốn lập hiệp hội từ đầu đi? Vậy xem ra, mình gia nhập Niết Bàn studio, thật là may mắn cực kỳ.

Trần Tiêu dứt khoát gật đầu nói: "Oánh Oánh trước viết phương án tuyên truyền, chúng ta chỉ nhận người chơi max level biết đánh phó bản và đấu trường. Nhóm đầu tiên chỉ cần đủ 50 người để mở nhiệm vụ hiệp hội."

Sau lưng câu lạc bộ đều có hiệp hội lớn chống đỡ, nếu không tài liệu để các tuyển thủ nghiên cứu thẻ bài sẽ không đủ dùng. Như hiệp hội Tài Quyết hay Phong Hoa đều có chế độ quản lý và phúc lợi hội viên vô cùng hoàn thiện, Trần Tiêu lên kế hoạch thành lập hiệp hội trước, chính là vì quan hệ với anh trai đã tốt hơn, hơn nữa còn có Tạ Minh Triết gia nhập, anh ta mới có thể không lo lắng mà lên kế hoạch 'trở về liên minh' trước.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật