[Dramione|Dịch] The Disappearances of Draco Malfoy

HỒI KẾT: HAI THÁNG SAU



"Parkinson... Parkinson... à đây, Chấn thương do Sinh vật Huyền bí," nữ phù thủy tại quầy lễ tân của Bệnh viện thánh Mungo với vẻ ngoài khó ở nói. "Tầng một, Khu Hồi sức," cô ta chĩa cây bút lông về phía bảng chỉ dẫn trên sàn, rồi nhìn lên lần đầu tiên kể từ khi Hermione và Draco dừng lại trước quầy.

Chiếc bút lông của cô gái tóc vàng bị đóng băng giữa không trung. "Chờ đã. Hai người là..."

"Cảm ơn," Hermione nói nhanh, kéo Draco về phía cánh cửa đôi.

Đôi mắt Draco ánh lên vẻ thích thú. "Chán được ca tụng là anh hùng rồi à?"

"Draco," Hermione nói với giọng trang nghiêm. "Em muốn chúng ta ít nhất phải cố gắng giữ đúng lịch trình của mình. Chúng ta đã đến muộn, và nơi này thì quá đông. Đó, thấy không?"

Hành lang bên ngoài cánh cửa đôi đang rất hỗn loạn. Người nhà của các bệnh nhân đang bao vây những Lương Y mặc áo choàng màu xanh lá cây. Đám đông dày đặc đến nỗi các bức chân dung trên tường gần như không thể được nhìn thấy. Phải mất vài phút dài của những câu xin thứ lỗi và kiễng chân để họ đến được cầu thang. Và khi họ đến được đó, một luồng tiếng xì xào bắt đầu theo sau họ. Những cái đầu quay ngoắt lại. Những cái cổ nghển lên. Hermione phóng nhanh vào cầu thang với vẻ nhẹ nhõm.

Cầu thang cũng đông đúc không kém, hầu hết đều có những người đang trên đường đến tầng bốn – Chấn thương do Thần chú. Khi họ đi vào tầng Chấn thương do Sinh vật Huyền bí, họ thấy nơi này vắng vẻ hơn. Chẳng bao lâu sau, họ bước vào Khu Hồi sức, một hành lang gần như trống rỗng với những chiếc giường được ngăn bằng những tấm rèm mỏng manh, lơ lửng.

"Hermione, Malfoy," giọng Ron vang lên từ cuối khu. "Ở đây."

Họ đến gần chiếc giường đó và thấy Ron, Harry và Goyle đang quây quần bên cạnh giường của Pansy. Bản thân Pansy đang ngồi trên giường và trông cực kỳ buồn chán theo một cách duyên dáng, một bản sao của tờ Tuần báo Phù thủy đang được đặt trên đùi cô. Sau khi trao nhau những cái ôm và chào hỏi, Draco và Hermione lấy thêm hai cái ghế và ngồi xuống cuối giường.

"Sao rồi, Pansy?" Hermione nói, cố gắng không tỏ ra quá lo lắng.

Draco dán mắt vào chiếc băng của cô ấy. "Anh tưởng họ phải cho em xuất viện vào thứ Hai rồi chứ."

"Đúng vậy," Pansy nhìn vào dải băng trên người mình một cách ủ rũ. "Nhưng sau đó có rất nhiều vết bầm tím đột nhiên xuất hiện, nên họ muốn thực hiện thêm một vài xét nghiệm. Có vẻ như là em sẽ phải ở đây ít nhất một tuần nữa."

"À, thì," Ron nói với sự bất cẩn có chủ ý. "Thêm thời gian để học phải không – gì ấy nhỉ?" cậu nghển cổ lên để đọc trang bìa của tờ Tuần báo Phù thủy. "Bảy Cách Không Dùng Đũa Phép để Khiến Chàng Phù thủy Đặc Biệt Ấy Nằm Dưới Bùa Mê Của Bạn."

"Một danh sách vô dụng," Pansy nói. "Họ thậm chí còn chẳng đề cập đến việc nhận một án tử tại Azkaban nữa."

Mọi người xung quanh giường đều bật cười, tai của Ron hiện lên màu đỏ, và Pansy thì trông có vẻ hài lòng.

Hermione lén nhìn Ron, người với đôi mắt đầy quầng thâm giống hệt Pansy. Sau trận chiến, Pansy ở lại Bệnh thất của Hogwarts trong hai tuần. Bệnh viện thánh Mungo tiếp nhận quá nhiều bệnh nhân bị thương đến nỗi bất cứ chấn thương nào không nguy hiểm đến tính mạng đều được chỉ định đến các bệnh viện được trang bị kém hơn khác trên khắp đất nước. Và mặc dù vết cắn của Nagini không trở nên tồi tệ hơn khi cô ấy ở Hogwarts, nhưng Bà Pomfrey cũng không có đủ nguồn lực để chữa lành vết thương hoàn toàn. Cuối cùng, vào giữa tháng Sáu, sau khi trải qua các tác dụng phụ đáng lo ngại, cô ấy đã được chuyển đến Bệnh viện thánh Mungo.

Suốt cả quãng thời gian đó, Ron đã đến thăm Pansy gần như mỗi ngày, thậm chí còn dành hẳn một vài đêm để ở bên giường bệnh của Pansy. Một đống thứ thuộc quyền sở hữu của họ đã tích tụ thành một đống lộn xộn trên chiếc bàn cạnh giường ngủ: những tấm thiệp động viên được vẽ tay bởi các em trai của Pansy, bộ cờ vua cũ kỹ của Ron, hai bó hoa to oạch từ Theo Nott và Blaise Zabini, một chồng báo Quidditch Theo Quý mà có thể có thuộc về một trong hai người họ – Pansy là một người hâm mộ trung thành của đội Những Chú Chim Ưng Falmouth, trước sự phẫn nộ của Ron – và một cái lọ đầy vảy rồng màu opaline mà Charlie đã tặng cho Ron, thứ mà Pansy đã chế tác thành đồ trang sức.

Họ nghe thấy cánh cửa cuối khu mở ra và đóng lại. "Ôi, chúa ơi," Ron nói, giật mình đứng dậy. "Là họ."

Biểu cảm của Pansy hầu như không thay đổi, nhưng cơ cổ họng cô ấy thắt lại như thể cô ấy đang cố nuốt chửng cái gì đó mà không thành công.

"Cha mẹ em à?" Draco nói, thấp và nhanh chóng. Pansy gật đầu một cách cộc lốc.

"Ôi, không," Hermione nói, đứng dậy. "Phải chi chúng ta không đến muộn – tốt hơn là chúng ta nên cho Pansy một chút riêng tư đi."

Tất cả bọn họ đều biết rằng Pansy đã không nói chuyện với cha mẹ mình kể từ khi chuyển đến trụ sở của Hội vào đầu tháng Ba. Ngay cả những tấm thiệp từ các em trai của cô cũng đến từ bưu điện cú thay vì là đến từ những con cú của gia đình Parkinson.

Ron và Goyle cũng đã đứng dậy. "Hai người ngồi yên đi," Pansy cảnh cáo, nắm lấy tay của Ron và Goyle, nhưng họ đã né được. "Ron! Greg!"

"Tự làm thì sẽ tốt hơn đấy," Goyle nói một cách trang trọng. Hermione vẫn đang cố quen với việc nghe Goyle nói những câu đầy đủ. Mỗi lời nói đều có chủ ý, như thể đòi hỏi sự tập trung cao độ của cậu, và cái cách mà cậu giao tiếp bằng mắt mỗi khi nói khiến cho lời nói của cậu nghe thật nặng nề. Goyle cũng đang trong quá trình hòa giải với cha mẹ mình. Cha cậu vẫn đang ở trên Tầng Bốn, hồi phục sau những triệu chứng cuối cùng từ chấn thương gây ra bởi Lời nguyền Qủy lửa.

Hermione nghe thấy Ron nói bằng một giọng trầm khi cô vội vã rời đi. "Bọn anh sẽ đợi ở ngay bên ngoài, được chứ?"

Hermione lắp bắp cất tiếng "Xin chào" khi ông bà Parkinson đi qua, không nhìn vào mắt họ. Cô không nghĩ rằng mình có thể nhìn vào cha mẹ của Pansy mà không nghĩ đến bản thân và Draco trong Bộ Pháp thuật.

Trong hành lang, họ tránh đường cho một Lương Y đang đi cùng với một bệnh nhân có một cái mũi đã bị biến thành vòi voi. "Chắc là họ sẽ ở đó một lúc lâu đấy," Ron nói với vẻ hối lỗi.

"Không sao đâu," Harry nói, kiểm tra đồng hồ. "Dù sao thì mình cũng nên đến Hẻm Xéo. Hermione, Draco, hai người có đi đến đó không?"

Draco gật đầu. "Bọn này sẽ trở lại vào ngày mai nhé, Weasley," hắn nhìn vào cánh cửa dẫn đến khu giường bệnh của Pansy một cái nhìn cảnh giác. "...để chứng kiến ​​hậu quả sau đấy."

"Sẽ ổn thôi," Ron nói như thể đang chuẩn bị tinh thần, mặc dù giọng nói đó nghe như đang tự cố thuyết phục bản thân. "Đi đi. Và hãy đi lối phía sau ấy – chỗ đó không đông đâu."

Họ Độn thổ ở một con phố nhỏ gần đó. Ngay sau đó, Hermione, Draco và Harry đã đến được Hẻm Xéo. Hiện đang là thời điểm của mùa hè ấm áp, ổn định, với những đợt nắng kéo dài nhiều ngày, nên họ tự thưởng cho mình những cây kem từ tiệm Fortescue. Hiện cửa hàng đã có một tấm bảng tưởng niệm Florean Fortescue được treo trên tường. Tất cả bọn họ đều dừng lại trước đó một lúc rồi tiếp tục lên đường.

"Mình nghe nói cuối cùng họ cũng đã tìm thấy ông ấy vào tuần trước," Hermione nói nhỏ. "Ý mình là Florean Fortescue ấy. Mình đọc được trong tờ Nhật báo Tiên tri rằng... hài cốt của ông ấy được tìm thấy trong khuôn viên của Trang viên Lestrange."

"Giờ mới tìm thấy sao," Harry nói. "Ông ấy đã biến mất vào đầu năm thứ sáu mà."

"Tôi còn thấy ngạc nhiên khi họ tìm được bất cứ điều gì, theo cách mà Bộ đang được điều hành ngay bây giờ đấy," Draco nói, đưa ra một cái nhìn bác bỏ đối với lập trường của tờ Nhật báo Tiên tri. "Shacklebolt khó mà có thể gánh vác toàn bộ mọi thứ trên vai được."

Harry và Draco bắt đầu tranh luận về cách mà Sở Thần sáng được cải tổ, và việc Kingsley được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Tạm thời đã gây ra ảnh hưởng như thế nào đối với Ban Thi hành Luật Phép thuật. Trong khi đó, Hermione vẫn đang suy nghĩ về tấm bảng bạc nhỏ trên tường có tên của Fortescue trên đó. Mắt cô cay xè. Thật kỳ lạ, những thứ chạm vào làn da của cô trong những ngày này, trong khi những thứ khác lướt qua cô như một cơn gió nhẹ.

Không thể tránh khỏi, họ lại bị chặn lại ở giữa Hẻm Xéo dọc đường đi. Những phù thủy đẫm nước mắt tranh nhau bắt tay Harry, và hầu như sẽ tiếp tục làm luôn như vậy với Hermione và Draco. Đặc biệt là khi đồng hành cùng Harry, không ai có thể nhận nhầm họ với ai khác ngoài hai thành viên nổi bật nhất của Hội Phượng hoàng: Hermione Granger, cựu thành viên bị Truy nã Số hai Toàn quốc; và Draco Malfoy, một trong hai người duy nhất phản bội Chúa tể Hắc ám mà vẫn còn sống sót.

"Thực sự không công bằng chút nào," Hermione cáu kỉnh sau cuộc chạm trán thứ năm hoặc thứ sáu như vậy. "Tên của chúng ta thì liên tục xuất hiện đến mức lặp đi lặp lại trong tờ Nhật báo Tiên tri, trong khi những người như thầy Remus, hoặc bác Hagrid, hoặc Dobby thì vẫn chưa được ai phỏng vấn cả," cô mím môi. "Mình tự hỏi điều gì có thể khiến Thế giới Phù thủy không coi trọng những đóng góp của họ cơ chứ."

"Để mình đoán cho," Harry nói với một tiếng thở dài.

"Mình nghiêm túc đấy, Harry! Mình đã đọc lại tờ Nhật báo Tiên tri hàng ngày kể từ khi họ sa thải một nửa nhân viên và bắt đầu xuất bản trở lại. Không có một đề cập nào về những đóng góp của gia tinh, yêu tinh hoặc những người lai cho Hội cả. Không một lần!" cô sôi sục nói.

"Viết một bài luận đi," Draco nói. "Nguyên cái tờ Nhật báo Tiên tri ấy sẽ phải cúi người để trở thành nhà xuất bản đầu tiên cho nữ anh hùng chiến tranh Hermione Granger đấy."

"Không phải là một ý kiến ​​tồi," Harry nói.

Hermione thở dài. "Không, vẫn chưa đủ. Mình đã cố gắng trong nhiều năm để mọi người lắng nghe S.P.E.W.... Mình thực sự nghĩ rằng cách duy nhất để thực hiện một số thay đổi thích hợp là quay trở lại Hogwarts để thực hiện nốt kỳ thi N.E.W.T.s và tạo dựng sự nghiệp từ đấy."

Hermione biết rằng Draco cũng có ý định quay lại Hogwarts để hoàn thành nốt năm thứ bảy, đặc biệt là vì hắn cũng quan tâm đến các công việc tại Bộ và Bộ sẽ cần một thời gian dài để cải tổ. Họ đã nói về chuyện này thường xuyên trong những tháng kể từ sau trận chiến, vào những buổi chiều yên bình tại nhà của gia đình Zabini, nơi Draco và mẹ hắn đang ở trong khi họ tìm kiếm một ngôi nhà mới. Ông bà Weasley đã luôn khăng khăng đòi Hermione, Draco và Harry đến nhà họ ăn sáng vào mỗi cuối tuần, nơi bà không ngừng quan tâm và hỏi thăm kế hoạch tương lai của họ.

Nhưng bây giờ đã qua nửa mùa hè, và Harry vẫn chưa đưa ra bất kỳ dấu hiệu nào về việc cậu có ý định quay lại Hogwarts hay không. Hermione và Draco đều liếc nhìn cậu; trông cậu có vẻ trầm ngâm.

"Sao rồi?" Draco nói. "Cậu định làm gì đây, Potter? Viết một cuốn hồi ký bán chạy nhất thế giới sao?"

Harry xoa gáy. "Thực ra, tôi đang bắt đầu gửi thư cú cho ông Kingsley. Sở Thần sáng đang cố gắng truy quét những tên Tử thần Thực tử còn lại. Hàng trăm kẻ trung thành với Voldemort đã bỏ trốn đến các quốc gia khác hoặc ẩn náu. Ông Kingsley đã hỏi tôi liệu tôi có muốn tham gia việc truy bắt này không, và tôi đã trả lời vài ngày trước rằng tôi sẽ tham gia."

"Harry!" Hermione cố gắng thể hiện sự nhiệt tình trên khuôn mặt của mình, nhưng một thứ gì đó giống như sự thất thần đang lan tỏa ra khắp gương mặt cô. "Đó là... chà, đó là..."

Draco không cố gắng tỏ vẻ phấn khích. "Quay trở lại làm việc đó luôn sao?" hắn thở dài. "Không cảm thấy mệt mỏi với việc treo cái mạng mình ra trước gió à?"

"Bây giờ khác rồi," Harry lập luận. "Chúng ta không phải chống lại cả thế giới nữa. Và chúng ta phải kết thúc việc này triệt để."

"Đúng là," Hermione chậm rãi nói. "Chúng ta cũng phải sửa chữa tất cả những thiệt hại mà đám Tử thần Thực tử đã gây ra với cách tuyên truyền đó."

Harry gật đầu. "Ngoài ra, mình sẽ đến thăm Hogwarts. Mình nghĩ Ron cũng có thể sẽ tham gia với các Thần sáng, nhưng bọn mình sẽ đến gặp bồ thường xuyên nhất có thể," cậu nhìn lên con đường dẫn đến điểm đến của họ. "Và rõ ràng là có một học sinh mới mà chúng ta phải hỏi thăm."

Họ dừng lại bên ngoài Cửa hàng Ollivander và nhìn qua cửa sổ. Hermione có thể nhìn thấy Ollivander đang ngồi phía sau quầy, với một cô gái có mái tóc màu vàng bồng bềnh. Luna đã đồng ý làm trợ lý cho ông ấy vào mùa hè, một điều rất phù hợp với cô, vì cô ấy có thể đến thăm cha mình ở Bệnh viện thánh Mungo dễ dàng hơn nhiều khi đi từ Hẻm Xéo. Cả cô và Ollivander đều đang vẫy tay chào tạm biệt một bóng người lúc này đang chui qua ngưỡng cửa, miệng cười rạng rỡ.

"Harry!" Hagrid cười lớn, dùng chiếc hộp dài, mỏng và đầy bụi trên tay để vẫy chào họ. "Hermione! Draco! Rất vui được gặp mấy đứa, rất vui được gặp mấy đứa," ông ấy vỗ vai Draco khiến hắn loạng choạng.

"Bọn cháu nhìn nó được không, bác Hagrid?" Hermione háo hức nói, chỉ vào chiếc hộp.

Hagrid mở nắp ra và để lộ một cây đũa phép có cán dày ngang cổ tay Hermione. "Tất nhiên là được. Gỗ sồi, như cây đầu tiên của ta! Mười tám inch, và lõi dây tim rồng."

"Thật tuyệt vời," Harry nở nụ cười toe toét.

Hagrid sụt sịt thành tiếng khi ông ấy nhét chiếc hộp vào sâu bên trong chiếc áo khoác ngoài của mình. "Chưa bao giờ nghĩ rằng ta sẽ được phép hoàn thành khóa học ở Hogwarts... Cụ Dumbledore đã đưa ra một bản kiến ​​nghị sau khi cháu giúp ta giải oan vào năm thứ hai, Harry, nhưng Bộ đã từ chối điều đó... không muốn thừa nhận họ đã đổ oan cho ta là người đã mở Phòng chứa, thấy không?... Nhưng ta đoán là Kingsley và Minerva đã can thiệp vào chuyện này."

Hermione mỉm cười rạng rỡ. "Có đúng là anh Charlie đang đảm nhận vị trí Giáo viên môn Chăm sóc Sinh vật huyền bí của bác không?"

"Đã dọn vào ở trường Hogwarts luôn rồi ấy," Hagrid gật đầu nói. "Chỉ có Charlie sẽ sống ở trong lâu đài, còn ta sẽ ở trong túp lều của mình. Không nghĩ có một ký túc xá nào sẽ chứa vừa ta," ông ấy ngượng ngùng cười. "Tất nhiên, họ sẽ phải tìm một giáo viên mới đảm nhiệm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám..."

"Họ đã tìm được rồi," Draco nói. "Là thầy Remus. Chị Tonks đã gửi thư cú cho cháu sáng nay để kể chuyện ấy."

"Ôi, thật tuyệt," Hermione thở dài. "Em đã nghĩ người đó sẽ có thể là thầy Snape cơ."

Hagrid cười khoái chí. "Không. Không chắc Snape sẽ trở lại làm giáo viên, thật lòng đó. Minerva vẫn sẽ dạy môn Biến hình, và bà ấy cũng giữ Slughorn lại để dạy môn Độc dược. Vì vậy, bà ấy đã đề nghị Snape vị trí Phó hiệu trưởng, không tham gia giảng dạy môn nào hết."

"Tốt," Hermione và Harry cùng nói, trong khi Draco có vẻ hơi thất vọng.

"Chà, nghe này," Hagrid nói, với một cái vỗ nhẹ khác vào vai Hermione và Draco. "Ta sẽ gặp hai đứa vào thứ Sáu cho bữa tiệc sinh nhật của Harry, được không? Có một danh sách cần mua ở đây mà ta cần phải xem qua đấy!"

"Phải rồi," Harry nói, lấy danh sách từ tay Hagrid. "Bác đã đến tiệm Apothecary chưa?"

Hagrid nhảy cẫng lên, làm cho một băng ghế gần đó rung lên trên lớp đá cuội. "Vẫn chưa."

"Vậy thì đi thôi," Harry nói, và mỉm cười với Hermione và Draco trước khi cậu và Hagrid cùng nhau quay trở lại Hẻm Xéo.

Hermione thở ra một cách chậm rãi và cảm thấy Draco cũng làm như vậy bên cạnh mình.

"Sẵn sàng chưa?" hắn hỏi.

"Rồi, em nghĩ vậy," Hermione nói khi họ quay lại và đi lên Hẻm Xéo. "Tuy nhiên, chuyện này sẽ rất lạ đấy. Vậy, nếu một người trong hai ta cảm thấy quá tải, chúng ta sẽ... sẽ bịa thêm vài từ nào đó vào cuộc trò chuyện, được chứ?"

Draco gật đầu. "Số học Huyền bí?"

"Hoàn hảo," Hermione nuốt nước bọt. "Nhưng... không, em nghĩ là sẽ ổn thôi. Dù sao thì chúng ta đã đến Trang trại Hang Sóc nửa tá lần rồi."

Tuy nhiên, khi Tiệm Phù thủy Quỷ quái nhà Weasley xuất hiện phía trước, Hermione cảm thấy mạch đập của mình đang nhanh dần. Lần cuối cùng cô ở bên trong tòa nhà đó, họ đã Độn thổ vào văn phòng của Fred và George từ làng Hogsmeade trong ngày diễn ra tang lễ của Dumbledore. Cô hình dung ra căn hộ phía trên cửa hàng đầy những bức ảnh của gia đình Weasley và những món đồ quá mức tinh xảo.

Đám tang của cặp song sinh diễn ra ở quy mô nhỏ và rất riêng tư, ở vùng nông thôn gần Trang trại Hang Sóc, nơi hai anh em nhà Weasley thường bay trên những cây chổi trong suốt thời thơ ấu của mình, lướt qua những mặt ao và bụi cỏ. Những tuần sau trận chiến đầy sự tang tóc đến nỗi, gia đình họ nghĩ rằng tốt nhất là chỉ nên tổ chức một đám tang nhỏ cho cặp song sinh với các thành viên trong gia đình và Hội. Tuy nhiên, hàng trăm lá thư và những lời chia buồn đã đến Trang trại Hang Sóc trong suốt nhiều tuần. Một số đến từ học sinh và giáo viên của Hogwarts, một số khác đến từ những người hâm mộ cửa hàng, một số khác đến từ các đồng minh của Hội, những người đã nghe thấy đài Nhật báo Potter, được tiếp thêm sức mạnh và sự an ủi từ các chương trình phát sóng của Fred và George.

Hermione thấy cổ họng mình như thắt lại khi họ dừng lại trước Tiệm Phù thủy Quỷ quái nhà Weasley. Cửa tiệm đã mang màu sắc mạnh mẽ như mọi khi, màu cam kết hợp rực rỡ với màu xanh lá cây và màu tím. KHAI TRƯƠNG! một biển hiệu có chữ cái bật ra và kêu răng rắc được đặt ở phía trước.

"Mong là họ đều ở trong đó," Hermione nói khi họ bước vào cửa hàng, nơi còn đông đúc hơn cả ở Bệnh viện thánh Mungo.

"Có đấy," Draco nói, chỉ tay về phía sau. Đằng sau quầy thu ngân, Ginny Weasley đã nhận ra họ và vẫy tay, cười toe toét. Bên cạnh cô ấy, một người khác đang viết nguệch ngoạc trên tấm bìa kẹp hồ sơ và dùng tay kia ấn lên cặp kính gọng sừng của mình, là Percy.

Ron đã nói cho Hermione biết mọi chuyện đã xảy ra như thế nào. Sau đám tang, đã có một cuộc tranh cãi trong toàn gia đình về việc phải làm gì với cửa hàng mà cặp song sinh đã để lại. Arthur đã đề nghị họ cung cấp mặt bằng và ý tưởng của cặp song sinh cho cửa hàng của Zonko, bởi đó là nơi mà Fred và George đã ngưỡng mộ rất nhiều trong suốt cuộc đời của họ. Molly đã nghĩ rằng họ nên đóng cửa hàng và bán nó đi, và số tiền thu được sẽ được quyên góp cho đài tưởng niệm của cặp song sinh. Nhưng chính Percy đã rất kiên quyết, với sự nhiệt thành đáng ngạc nhiên, rằng Tiệm Phù thủy Quỷ quái nhà Weasley phải tiếp tục hoạt động. Anh ấy thậm chí còn đã hét vào mặt cha mẹ mình rằng, "Hai đứa nó đã từ bỏ Hogwarts vì cái cửa hàng này! Hai đứa nó thậm chí đã liều chết để giữ cho nó hoạt động! Hai đứa nó..."

Bà Weasley bật khóc khi nghe tới đó, và kết thúc cuộc tranh cãi. Ginny và Ron đã đứng về phía Percy, và cuối cùng những người còn lại trong gia đình cũng đồng ý. Câu hỏi đặt ra là làm thế nào để điều hành cửa hàng – và câu hỏi đó đã được giải đáp khi cuối cùng gia đình đã tự mình đến xem qua căn lều và căn hộ của cặp song sinh. Ở đó, họ đã phát hiện ra rất nhiều cuốn sổ ghi đầy những dòng chữ vụn vặt, chứa đầy những kế hoạch trị giá hàng năm trời nếu không muốn nói là hàng thập kỷ. Percy đã thu thập các cuốn sách và, với sự tỉ mỉ đến ám ảnh đã mang lại cho anh ấy mười hai điểm 'Xuất sắc' trong kỳ thi O.W.L., bắt đầu đưa kế hoạch của hai người em trai mình thành hiện thực.

"Tất nhiên, có một số việc anh ấy không thể tự làm được," Ginny đã nhận xét với Hermione tại một trong những bữa sáng ở gia đình Weasley. "Anh ấy có thể viết vài thứ một cách hài hước, anh Percy, nhưng anh ấy lại chẳng biết cách tạo ra những thứ bùng nổ. Em đang cố gắng giúp anh ấy trên mặt trận đó."

Giờ đây, Hermione và Draco đang cùng nhau bước đến quầy thu ngân, Ginny và Percy bước sang một bên để chào mừng họ.

"Hermione," Percy nói, sau khi đã kết thúc việc ghi chép trên tấm bảng của mình. "Draco. Thật vui khi được gặp cả hai đứa."

"Em cũng vậy," Hermione nói to để mọi người có thể nghe thấy trong tiếng ồn ào sôi động của cửa hàng. "Việc mở cửa trở lại diễn ra như thế nào rồi?"

"Thành thật mà nói, rất căng thẳng," Percy chấm vào tờ giấy da của mình với một lực mạnh đến nỗi khiến ngòi bút bị uốn cong. Anh ấy thở dài và búng đũa phép; nhấc tấm bảng của mình lên cao và đặt nó xuống quầy.

"Vẫn ổn, chị Hermione," Ginny nói, mỉm cười và hất mái tóc dài màu đỏ của mình ra phía sau. "Đúng là bọn em đã suýt chết đuối trong vài ngày đầu tiên – những đồng Galleon cứ liên tục tràn vào mà. Nhưng mọi chuyện đã tốt hơn rất nhiều kể từ khi bọn em thuê anh Lee về làm quản lý," cô hất đầu mình về một góc, nơi Lee Jordan đang trình diễn cách sử dụng Bùa Lượn Uống Được cho một đám đông thích thú. Các miếng nhãn trên vỏ chai óng ánh có nội dung Thêm chút thăng hoa cho bất kỳ bữa tiệc nào!

"Hiện tại thì mọi chuyện rất ổn," Percy cáu kỉnh nói. "Nhưng khi em quay lại Hogwarts, Ginny..."

"...chúng ta sẽ để anh Lee xử lý hầu hết mọi thứ và thuê thêm người," Ginny kiên nhẫn nói. "Hoặc, anh biết đấy, em có thể ..."

"Không," Percy nói. "Em sẽ trở lại học nốt năm thứ bảy. Không tranh cãi gì nữa."

"Merlin ơi, anh nói y như mẹ vậy. Anh Harry đâu có đi học nốt năm thứ bảy đâu."

"Công bằng mà nói," Draco nói. "Potter đang bận trở thành đầu tàu của một cuộc cách mạng rồi."

Ginny nhún vai. "Chắc là em sẽ phải tìm một cuộc cách mạng khác để dẫn đầu rồi."

Hermione bật cười. "Bọn chị cũng sẽ trở lại Hogwarts, Ginny. Và chị vừa nghe nói thầy Remus sẽ trở lại để dạy môn Phòng chống đấy."

Ginny ngẩng mặt lên. "Chà, đó là một lý do chính đáng để quay lại đấy."

"Và," Percy nói. "Em sẽ cần phép thuật cấp N.E.W.T. nếu chúng ta định phát triển phần còn lại của những ý tưởng này, Ginny," anh ấy liếc nhìn chồng vở nằm ngổn ngang ở các góc. "Một số trong số đó thậm chí còn cao cấp hơn nhiều so với những gì anh đã... đã dự đoán."

Giọng anh tỏ vẻ đau đớn. Rồi anh ấy lại bận rộn với cái bảng ghi chép của mình.

Ginny nhìn từ Draco sang Hermione rồi mỉm cười. "Đó," cô ấy nói nhỏ. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hoặc chí ít là em nghĩ vậy."

Ginny không nói rõ, nhưng Hermione biết cô ấy muốn nói gì.

Chúng nổi lên một cách chớp nhoáng dưới ánh sáng mặt trời, và mắt Hermione lại cay xè. Cô ngước lên nhìn Draco và có thể nhìn thấy sự xao xuyến trong những cử động nhỏ từ miệng hắn, trong cách ánh mắt hắn di chuyển qua cửa hàng rồi quay đi chỗ khác. Cô cảm thấy bụng mình như bị bóp chặt khi hắn bắt gặp ánh mắt của cô.

"Em ổn chứ?" Draco nói khẽ.

"Vâng, em ổn. Anh thì sao?"

Hắn nhún vai.

"Chỉ là... anh có bao giờ...?" Hermione nuốt nước bọt khi họ bắt đầu bước đi. "Đừng bận tâm. Thật là ngớ ngẩn."

"Anh không nghĩ thế đâu."

Cô cố nở một nụ cười yếu ớt.

"Anh có bao giờ sao nào?" Draco hỏi.

"Em không biết nữa. Đôi khi em thức dậy và em nghĩ rằng mình vẫn còn ở đó, trong trụ sở chính. Và em không muốn điều đó thành sự thật, nhưng nó gần như là..."

Khi họ đi lên Hẻm Xéo, Hermione cố gắng để diễn tả ý của mình. Trong những giờ phút bối rối trong bình minh đó, khi nghĩ rằng cô vẫn đang ở trong Nhà Potter, Fred và George đang trò chuyện trên gác mái và chiếc Cúp của Hufflepuff vẫn nằm ngoài tầm với... Hermione không nhớ nó hay gì cả. Sẽ là vô lý nếu cô nhớ nó. Nhưng có điều gì đó về việc tất cả mọi người đều sẽ không bị tổn thương, bằng một cách nào đó – một điều dường như quá viển vông mà cô đã liên tục bám víu vào mà chẳng muốn buông ra.

"Anh biết," Draco nói. "Nếu nó là sự thật, có những thứ mà chúng ta có thể thử lại."

Hermione thậm chí không cần nhìn cũng biết là hắn đang nói về cha mình. Họ tiếp tục bước đi trong sự im lặng trầm ngâm một lúc trước khi cô siết chặt tay hắn và nói. "Chà, đó là điều cuối cùng chúng ta phải làm hôm nay. Hay là chúng ta đi vòng lại để đến tiệm Phú quý và Cơ hàn được không?"

"Thực ra còn một vài thứ nữa," Draco nói.

"Vậy sao? Em có thể thề là..."

"Trí nhớ hoàn hảo của em không đánh lừa em đâu, Granger, đừng lo lắng," hắn choàng tay qua vai cô. "Cứ đi theo anh."

.

Bên cạnh Hàng hóa Quidditch Chất lượng là một cánh cửa màu xanh lam nhạt. Draco đặt đầu đũa phép của mình vào chiếc gõ bạc trong vài giây, và cánh cửa tan vào hư vô.

"Ôi!" Hermione kêu lên, quay lại nhìn hắn. "Đây có phải là... chẳng lẽ anh đã..."

"Anh không hiểu em nói gì cả."

Draco dẫn cô qua ngưỡng cửa để bước vào một tiền sảnh tràn ngập ánh sáng. Trần nhà bằng kính màu chiếu những giọt ánh sáng lên lá cây, cũng như lên sàn khảm. Ngay đối diện là một bức tường với một dãy gồm bảy cánh cửa. Draco đến gần chiếc thứ bảy, rút ​​một chiếc chìa khóa nặng bằng đồng từ trong túi ra và đặt nó vào lỗ khóa.

"Bọn anh đã dọn đến ở đêm qua," Draco nói. "Quyết định thoát khỏi sự cưu mang của Zabini," rồi hắn mở cửa căn hộ.

Hermione bật ra một tiếng cười nhỏ.

"Gì?" hắn hỏi.

"Không có gì," cô nói, bước vào trong. "Nhưng không có gì ngạc nhiên, phải không?"

Draco cho rằng cô nói có lý. Căn hộ này mang dáng vẻ truyền thống. Tòa nhà này đã được xây dựng vào khoảng cuối những năm 1700 và được yểm bùa vào những năm 1890. Sàn gỗ sẫm màu sáng bóng với vẻ ngoài của thời gian. Các cửa sổ kiểu Pháp có rèm che kín mít mở ra những chiếc ban công nhỏ nhìn ra Hẻm Xéo từ vị trí thuận lợi trên tầng bảy. Thảm sàn là hàng nhập khẩu, đồ nội thất là hàng trong nước. Mẹ hắn đã nhận xét như vậy một cách hài lòng khi họ ngắm căn hộ.

"Em không hiểu," Hermione lướt một tay qua chiếc ghế bành. "Em cứ nghĩ anh muốn sống ở vùng nông thôn cơ.

"Đã từng. Mẹ anh cho rằng tốt nhất là bây giờ nên sống gần với trung tâm của mọi thứ hơn."

"Tại sao?"

Draco chỉnh lại một trong những bức chân dung, chính xác đến từng milimet. Bên trong bức chân dung, một con ngựa đực đen, ngẩng lên và khịt mũi với hắn vì dám chạm vào lớp khung mạ vàng. "Bà ấy nghĩ rằng hai mẹ con giờ nên đóng một vai trò tích cực trong việc đánh bóng danh tiếng của gia đình Malfoy. Trên thực tế, điều này có nghĩa là từ thiện hàng nghìn Galleon cho mọi thứ có thể chuyển động được."

"À," Hermione liếc nhìn xuống hành lang dài. "Mẹ anh đâu?"

"Tại biệt phủ. Rõ ràng họ đang có kế hoạch xây dựng lại nó như một di tích lịch sử. Đi bộ qua và xem phòng khiêu vũ nơi họ tổ chức Liên đoàn Phù thủy Quốc tế vào năm 1824, xin chú ý đứng sau những sợi dây này, đại loại là vậy."

"Anh có nghĩ anh sẽ trở lại đó không?"

Draco do dự. Hắn vẫn cảm thấy lồng ngực quặn thắt khi nghĩ đến cảnh tượng đổ nát đen kịt ấy.

"Có lẽ là sau tốt nghiệp," Draco nói – nhưng Hermione lúc này trông rất u ám. Đây không phải là những gì hắn định làm khi cho cô xem căn hộ; hắn đã hy vọng cô sẽ hào hứng.

"Đây," hắn nói, ra hiệu cho cô đi về phía cửa. "Còn một việc nữa chúng ta cần làm."

.

Nửa giờ sau, họ đã ngồi vào bàn ăn dành cho hai người ở Erialo. Nhà hàng nằm gần đầu Hẻm Xéo, và các bùa mở rộng không gian của nó đã tốn hơn năm mươi giấy phép mở rộng từ Văn phòng Ổn định Không gian. Những gì nhìn từ bên ngoài vào chỉ là một căn hộ studio ở tầng ba trong một tòa nhà chung cư bằng gạch. Nhưng ngay khi bước vào, nó đã trở thành một sân thượng bằng gỗ bốn tầng nhìn ra một hồ nước lấp lánh. Tầng cao nhất của sân thượng rải rác những cây Bạch tuộc màu bạc có những bông hoa thỉnh thoảng chạm vào nhau trong gió, nhẹ như tiếng chuông.

Draco đã cư xử theo cách mà cha mẹ đã dạy cho hắn. Hắn cầm túi của Hermione để đưa cho nhân viên phục vụ. Hắn kéo ghế của cô ra khỏi bàn trước khi cô ngồi. Trong suốt những thủ tục này, giữa họ có một khoảng cách khiêm tốn gợi lên sự mỉa mai nhẹ nhàng, và những tiếng bật cười đến từ cả hai người họ. Khi Hermione cảm ơn hắn và ngồi trên thành ghế của mình, hắn cảm thấy như thể họ đang chơi trò diễn kịch bằng một cách nào đó. Hai tháng tự do và vẫn có những khoảnh khắc như thế này: sự không thực tế được xếp vào thực tế mới.

vài người đang nhìn về phía họ, như hắn đã lường trước, nhưng không phải vì hắn là Malfoy và Hermione là phù thủy gốc Muggle, và không phải là vì họ là mối nguy hại cho bất kỳ ai ở đây. Niềm vui tràn qua Draco khi hắn ngồi xuống, dâng trào trong từng cảm giác: sự mát mẻ của bầu không khí, mùi bánh mì và dầu ô liu, ánh ban mai trên má và tóc của Hermione.

"Anh hy vọng đây không phải là bàn mà em đã ngồi với Flint," Draco nói.

Hermione nhăn mặt. "Không, bọn em đã ngồi ở tầng một của sân thượng. Anh ta cũng đã liên tục phàn nàn về điều đó," cô liếc nhìn xung quanh. Tầng cao nhất của sân thượng chỉ chứa được năm bàn. Chân mày cô ấy nhíu lại. "Ôi, Draco, làm ơn hãy nói với em rằng anh đã không hối lộ nhà hàng để có cho chúng ta ngồi trên này. Có rất nhiều cách sử dụng tiền của mình tốt hơn là..."

"Em nghĩ rằng anh cần phải hối lộ với ai chắc?" Draco nói. "Em là Hermione Granger. Anh là Draco Malfoy. Họ sẽ cho chúng ta ngồi ở bất kỳ bàn nào vào bất cứ lúc nào."

"Ồ. Tốt. Trong trường hợp đó thì," cô cầm thực đơn lên với một nụ cười có phần ranh mãnh. "Đôi khi, em cho rằng điều đó thật tuyệt, được công nhận."

"Chúng ta nên tận dụng nó ở Hogwarts," Draco nói. "Em rất xin lỗi, Giáo sư Vector, em vẫn chưa hoàn thành biểu đồ tính toán về sự suy giảm tuần tự quá trình thi triển bùa phép... Nhưng em đã cứu Thế giới Phù thủy ba tháng trước, điều mà em chắc chắn rằng thầy sẽ đồng ý rằng nó xứng đáng với ít nhất một điểm 'E' nhỉ."

Hermione bật cười. "Sự suy giảm tuần tự quá trình thi triển bùa phép chỉ là rác rưởi mà thôi."

"Đọc xong sách giáo khoa luôn rồi à?"

"Đúng, và em thực lòng không biết tại sao họ lại dành nửa chương cho vấn đề suy giảm ấy. Em thấy rằng các nguyên tắc có vẻ không rành mạch chút nào, vì vậy em đã thử tính toán lại mọi thứ và dường như, khi em sửa mọi biến số trong kỹ thuật của người thi triển, hầu như không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy sức mạnh phép thuật thực sự bị suy giảm khi lặp lại," Hermione nhấp một ngụm nước. "Em có một giả thuyết rằng Lamnick và Velter chỉ đang đưa ra ý kiến chủ quan về việc họ không có sức chịu đựng. Và bây giờ các thế hệ phía sau sẽ phải đối mặt với những lỗ hổng trong trong các lập luận của họ."

Draco ngả người ra sau ghế của mình, đắm chìm trong niềm vui học tập của cô. "Có lẽ đó là bài luận cần được xuất bản trên tờ Nhật báo Tiên tri. Một bài viết lật tẩy các phương pháp kém cỏi của hai nhà Số học Huyền bí đã chết từ những năm 1950."

"Em sẽ bắt đầu viết nó từ ngay bây giờ đấy," Hermione đáp.

Họ nói về các lớp học lâu hơn một lúc – lịch trình của họ cho N.E.W.T.s hứa hẹn sẽ rất tương đồng – và về việc người mà họ nghĩ sẽ được chọn làm Huynh trưởng cho năm thứ năm và năm thứ sáu. Họ nói về việc Remus và Tonks chuyển đến làng Hogsmeade; cặp cha mẹ trẻ đó đã mời Draco đến thăm căn hộ mới của họ ở phía trên quán Cái Đầu Heo để gặp Teddy bé nhỏ.

Buổi tối dần đến. Bên những chùm rượu vang lung linh chuyển màu từ hoa oải hương sang đỏ tía, họ nói về cha mẹ của Hermione, về việc tái hiện ký ức của họ đã được cải thiện nhiều thế nào. Ban đầu họ đã rất tức giận với Hermione vì đã can thiệp vào tâm trí của họ, nhưng họ đã dịu đi khi cô giải thích hoàn cảnh của năm ngoái. Giờ đây, họ sẽ đến Bệnh viện thánh Mungo một lần vài tuần để tham gia một số liệu pháp điều trị. Bởi đôi khi, trong những mơ, họ vẫn nghĩ mình không phải là Dominic và Celia Granger mà là Wendell và Monica Wilkins.

"Anh sẽ được gặp họ trong bữa tiệc sinh nhật của Harry," Hermione nói. "Tất nhiên, em đã kể cho họ mọi thứ về anh rồi."

"Mọi thứ sao?"

"Hầu như."

"Vậy là anh sẽ không còn gì để nói nữa."

"Anh có thể đứng đó và tỏ vẻ bí ẩn."

Draco nhìn ra mặt hồ. "Như thế này?"

"Vâng, hoàn hảo."

Đột nhiên, khi nhìn vào ánh sáng đang chuyển dịch trên mặt nước, Draco nhớ ra cha mình đã kể cho hắn nghe chuyện ông ấy đã cầu hôn mẹ mình như thế nào tại Erialo. Hắn tự hỏi liệu có phải chuyện đó đã xảy ra ở ngay chính chiếc bàn này không. Lời cầu hôn diễn ra trong im lặng: một câu hỏi nhẹ nhàng và một chiếc nhẫn được đưa ra từ sâu trong áo choàng của Lucius. Không có tiếng la hét hay sự cảm thán nào từ Narcissa, chỉ là sự chung tay và sự hiểu biết rằng họ muốn gắn kết cuộc đời của hai người thành một. Đó là ký ức đầu tiên về cha kể từ cái chết của Lucius mà không làm Draco cảm thấy đau lòng. Hắn khắc ghi nó vào trong tim và tự hỏi liệu sau này hắn có thể lặp lại điều này không, sự không đau đớn này.

Draco trở lại với chính mình khi nghe thấy những tiếng thì thầm. Chiếc bàn bên cạnh họ đã nhận ra chính xác những người kế bên họ là ai. Một phù thủy mặc áo choàng màu xanh lá cây đang thì thầm đầy phấn khích với vài người bạn đồng hành, trong khi tất cả bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Draco và Hermione một cách công khai.

"Anh có muốn chuyển đến một nơi nào đó riêng tư hơn không?" Hermione nói khẽ.

Draco nhún vai. "Cứ để họ nhìn."

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, và theo cách cô mỉm cười, nắm lấy tay cô chặt hơn một chút như mọi khi. Mãi cho đến khi tiếng nói ở bàn bên cạnh tắt lịm, Draco mới liếc xuống để thấy áo choàng của mình đã vướng trên bàn, lộ ra một phần cẳng tay. Dấu ấn đen ngòm nổi bật trên làn da của hắn.

Draco quan sát cánh tay của mình, và hắn biết những người khác cũng vậy. Hắn nghĩ về bản sao của chính mình mà Dumbledore đã tạo ra đang nằm trên Tháp Thiên văn, Dấu ấn lừng lững hiện ra trên cơ thể bất động. Hắn nghĩ về cậu bé đó đang lùi dần sau lưng hắn, biến mất vĩnh viễn trong màn đêm.

Những ngày này, Draco thức dậy vào mỗi buổi sáng và đưa cây đũa phép của mình qua Dấu ấn như Remus đã chỉ dẫn. Trong những tháng kể từ khi hắn bắt đầu tập thể dục, đã có một sự cải thiện rõ ràng trên đó. Màu đen tuyền đã chuyển thành một màu đen mềm mại hơn của sấm sét. Mỗi ngày, hộp sọ và con rắn sẽ dần nhạt đi. Và tới một ngày nào đó – có thể là năm năm, có thể là năm mươi năm – dấu ấn sẽ biến mất và như thể nó chưa bao giờ có ở đó.

Ở phía sau Draco, những lời thì thầm đã trở lại, căng thẳng với những nghi ngờ mới, nhưng hắn không có động thái gì để che đi cánh tay của mình. Không cần. Hắn ngước mắt lên nhìn Hermione và nhìn thấy sự quan tâm của cô.

HẾT.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật