Anh có thể hôn em được không ? | Chuyển Ngữ | BKPP Fanfiction

Phiên ngoại



Đã 3 tháng rồi cả hai người họ đều chưa hề một lần xuất hiện trong cuộc đời nhau kể từ ngày hôm đó .
Mã Quần Diệu vẫn như mọi ngày dạo bước trên đường trở về ký túc xá , không khí buổi đêm nhộn nhịp , đầy ắp người qua lại nhưng hắn lại cảm thấy thật trống rỗng , kể từ sau lần đó hắn tưởng chừng bản thân sẽ trở về như cũ nhưng Lâm Y Khải thật sự có một sức ảnh hưởng vô hình , Mã Quần Diệu không nhận ra được điều đó cho đến khi mất đi hắn mới cảm nhận được nó to lớn đến mức nào

Mã Quần Diệu vô hồn bước qua dòng người chen chúc vô tình tầm mắt lại va vào một cậu thiếu niên trắng trẻo với đôi mắt to tròn , là Lâm Y Khải
Gương mặt Lâm Y Khải lúc này đỏ bừng và có vài cô gái đang cố gắng đưa cậu trở lại vào trong quán bar gần đó
Mã Quần Diệu tâm tình sôi sục , không suy nghĩ nhiều mà đi theo sau
Hắn mặc đồ của công nhân , lẩn lút phía sau đám đông rồi trốn vào trong . Xung quanh đây đầy ắp là người , những ánh đèn khiến hắn chói mắt nhưng trái tim vẫn một lòng muốn tìm kiếm Lâm Y Khải
Mã Quần Diệu lại một lần nữa bắt gặp Lâm Y Khải đang cố gắng trèo vào nhà vệ sinh , hắn rón rén bước lại gần hơn và mùi dừa lần nữa thoang thoảng trong khoan mũi , hắn đứng ngay sát phía sau Lâm Y Khải , để không may cậu có ngã về đằng sau vẫn có hắn đỡ lại nhưng Lâm Y Khải dường như biết hắn ở đây , câu thụt lùi áp sát vào người Mã Quần Diệu rồi ngửa đầu ra sau tựa vào vai hắn

" Anh theo dõi em sao , đồ biến thái "

" Tôi....tôi không có " Mã Quần Diệu nói , cổ họng hắn nghẹn ứ như có thứ gì có mắc vào , thực chất hắn không hề nghĩ hành động của mình là bám đuôi nhưng khi được hỏi lại chẳng biết trả lời

" Lâu quá không gặp anh , anh Mã " Lâm Y Khải thấy Mã Quần Diệu lúng túng liền cảm thấy rất vừa lòng mà mỉm cười , đôi mắt cậu lim dim nhưng vẫn cố mở ra để nhìn Mã Quần Diệu thật rõ

Mã Quần Diệu không trả lời chỉ nhìn Lâm Y Khải mềm nhũn áp sát vào người mình , gương mặt kia mơ hồ dụi dụi vào cổ hắn , Mã Quần Diệu lại cảm thấy nhớ nhung của bản thân thực sự không thể chối bỏ

Đột nhiên , Lâm Y Khải xoay người vòng tay ôm lấy cổ Mã Quần Diệu

" Anh à , anh đã ăn gì chưa ? Nhà em vừa gửi dừa vào , anh có muốn ăn dừa không? "

Lúc này Mã Quần Diệu mới nhìn thấy rõ gương mặt đỏ như gấc của Lâm Y Khải , đôi mắt người nọ long lanh tựa hồ , nốt ruồi điểm lên làn da ẩn hồng vì men nhưng thứ hắn chú ý nhất là đôi môi sưng đỏ của cậu , hắn nhìn nó rất lâu , cảm thấy trái tim mình trùng xuống

" Môi cậu sao lại sưng vậy ? "

Lâm Y Khải nghe Mã Quần Diệu hỏi liền rút một tay về hờ hững xoa xoa môi mình

" Không phải chuyện của anh đâu , anh Mã "

Mã Quần Diệu nghe xong lại khó chịu thêm nghìn phần , định mở miệng ra hỏi thêm nhưng từ phía xa đã nghe tiếng chí choé của vài cô gái , họ đang tìm Lâm Y Khải

Mã Quần Diệu quay sang nhìn họ , bản thân lại chẳng có chút lung lay gì trước những cô gái xinh đẹp này nữa , điều hắn tìm là Lâm Y Khải nhưng có lẽ bây giờ không tiện lắm . Hắn giữ chặt gấu áo Lâm Y Khải rồi tách tay cậu ra khỏi người mình , thụt lùi ra phía sau rồi đẩy cậu về phía mấy cô gái kia

Lâm Y Khải cảm thấy tức giận vì hạnh động của hắn, rõ ràng không phải Mã Quần Diệu đến đây là để tìm Lâm Y Khải sao ? Ấy vậy mà người ta vừa muốn đem Lâm Y Khải đi hắn liền không do dự mà giao cho

Cậu tức giận nhìn mấy cô bạn trước mặt rồi nắm lấy tay Mã Quần Diệu mà kéo đi , bọn bạn cậu vẫn đứng đực ra đó ngay từ đầu

" Y Khải em đi vặn vẹo như vậy thì đi chậm thôi " Mã Quần Diệu nói khi tay vẫn đang cố gắng đỡ lấy Lâm Y Khải đang vắt chéo chân mà đi ở phía trước

Lâm Y Khải nghe xong lại ngang bướng mà ngồi phịch xuống đất , ngước mặt lên nhìn Mã Quần Diệu đầy khó chịu

" Thích như vậy đó "

" Em có sao không? " Mã Quần Diệu không quan tâm đến sự giận dỗi vô cớ kia , hắn lúng túng khum người xuống muốn đỡ lấy cậu

" Anh Mã , em đau , mau cõng em " Lâm Y Khải đưa hai tay ra như con nít đòi bế

Mã Quần Diệu như hoàn toàn thay đổi ,không hề do dự mà xoay lưng lại , ngồi xuống chờ cậu leo lên , Y Khải rất ngoan ngoãn mà bám chặt lấy hắn

" Anh đưa em về ký túc xá nhé " Mã Quần Diệu nói , cõng Lâm Y Khải dạo bước trên con đường lé lói vài ngọn đèn

" Giờ này ký túc xá trường nào còn mở thì anh cứ thả em vào "

" Hả " Mã Quần Diệu ngơ ngác dừng lại nhìn Lâm Y Khải như con mèo nhỏ đang cọ cọ má vào vai hắn

" Đã qua giờ giới nghiêm rất lâu rồii , đại ca " Lâm Y Khải phì cười nhìn gương mặt ngáo ngơ của người kia , trong lòng lại dâng lên một cảm giác vui sướng lạ thường

" Vậy giờ em ở đâu ? "
" Đưa em về phòng của anh đi "

.
Đúng là người lớn bây giờ nói là làm , Mã Quần Diệu thật sự mang Lâm Y Khải về phòng mình
Hôm nay ký túc xá chẳng có ai cả vì bạn cùng phòng của Mã Quần Diệu đã trở về nhà nghỉ ngơi cả rồi , Lâm Y Khải bước vào trong thấy căn phòng chỉ có hai người bất chợt lại cười ranh mãnh nhìn bóng lưng đang loay hoay sắp xếp lại giường của Mã Quần Diệu

" Y Khải em ngủ giường của anh nhé , anh sẽ sang giường anh Lâm ngủ " Mã Quần Diệu hì hục xếp chăn gối , trải giường phẳng phiu rồi ngước mặt lên trìu mến mời Lâm Y Khải vào nằm

" Em không muốn nằm ở đó "

Lâm Y Khải nhìn Mã Quần Diệu bằng đôi mắt sáng bất thường , hai bắp đùi non cọ cọ vào nhau , cậu lấy tay để ra phía sau rồi bước lại gần Mã Quần Diệu , nhón chân lên thì thầm vào tai hắn

'" Em muốn nằm trên người của anh "

Mã Quần Diệu nghe đến đây , nhịp thở đã bắt đầu mất kiểm soát , hắn nhớ Lâm Y Khải , nhớ mùi hương và cơ thể trắng trẻo kia , hắn còn nhớ luôn cả tiếng van xin của cậu , nghĩ đến đây Mã Quần Diệu bấu chặt lấy vạt áo mình rồi lùi về sau , nhìn thấy Lâm Y Khải đôi mắt vẫn sáng ngời ,lòng hắn lại sôi sục đến phát điên

" Đừng đùa nữa Y Khải "

Lâm Y Khải không trả lời , cậu bước lại phía giường rồi ngồi lên đó vắt chéo chân , ống quần ngắn quá rộng khiến đó phần đùi non lộ rất sâu , cặp chân thon cứ thế mà lắc lư , rõ ràng là đang khiêu khích Mã Quần Diệu

Mã Quần Diệu nuốt nước bọt , yết hầu hắn nhấp nhô mất kiểm soát , đôi mắt không thể rời khỏi Lâm Y Khải , Mã Quần Diệu thở dài bước lại cạnh cậu rồi ngồi xuống

Căn phong trở nên yên lặng khiến Lâm Y Khải có chút ngứa ngáy , cậu nhìn sang thì thấy Mã Quần Diệu đang cúi đầu nhìn sàn nhà , Lâm Y Khải quả là yêu trúng một tên đã cứng đầu còn siêu cấp ngốc nghếch.

Gương mặt Lâm Y Khải đã tức đến đỏ hồng , những thứ cậu muốn thì chắc chắn sẽ làm cho đến cùng , cậu bỏ chân xuống rồi một mạch gác đùi lên chân Mã Quần Diệu , cả khoảng cách cũng không còn quá 3 cm , hai người họ đích thị là muốn dán chặt vào nhau rồi

" Y Khải làm gì vậy " Mã Quần Diệu bất ngờ , gương mặt hắn đỏ ửng nhìn Lâm Y Khải đang đắc ý mà khó hiểu

" Bóp chân cho em đi , lúc nãy té đau quá đi mất "

Mã Quần Diệu cứ nhìn Lâm Y Khải , một lúc sau lại lia mắt xuống cặp đùi thon đã lộ gần hết , hắn đặt bàn tay thô lên cặp đùi non rồi nhẹ nhàng mơn trớn , dần về sau lại dùng lực mà bóp đến đỏ ửng

Lâm Y Khải bị bàn tay thô của Mã Quần Diệu dày vò ở bắp đùi lại càng cảm thấy hưng phấn , đầu óc bắt đầu quay cuồng như hơi men từ đâu lại trở về

Tay Mã Quần Diệu càng miết càng sâu rồi dần dần đưa tay vào ống quần rộng mà xoa xoa cậu nhóc đang dần ngóc đầu của Lâm Y Khải

" Ưmm... "

Lâm Y Khải mặt đỏ tía tai , nhìn mà Quần Diệu đê mê sờ soạn khắp người mình , rồi lại nhìn đũng quần đã căng phồng của hắn , lòng có chút rạo rực

" Anh Mã nằm xuống đi "

" Hả "

" Em sẽ tặng quà cho anh "

Nhưng sau câu nói đó , món qua của Lâm Y Khải không phải là một đêm đê mê hay một phút hoang lạc gì đó . Mà nó chỉ đơn giản là một nụ hôn mà đã lâu rồi, cậu đã chờ đợi rất lâu rồi

Hai đôi môi quấn lấy nhau , vừa mãnh liệt lại vừa nâng niu , bàn tay thon dài đan vào từng sợi tóc của Mã Quần Diệu mà xoa xoa . Mà Quần Diệu cũng không thể nằm im , hắn dùng tay chạm vào lưng của Lâm Y Khải sau đó vuốt ve thật nhẹ nhàng

Lâm Y Khải cảm nhận được bàn tay ấm nóng , thô ráp kia nay lại nhẹ nhàng ve vuốt tấm lưng mình , mọi uất ức theo đó cũng muốn tuông trào . Cậu dứt ra , nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của Mã Quần Diệu rồi rơi lệ

Mã Quần Diệu thấy người đẹp trước mắt không ngừng rơi lệ , lòng hắn lại chua xót đến lạ nhưng chỉ biết nghẹn ngào lau đi những giọt nước mắt ấm nóng lăng trên gò má của người kia

" Anh sẽ hôn em chứ ? Anh có muốn hôn đàn ông không ? "

Mã Quần Diệu lặng người, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Lâm Y Khải. Giờ đây hắn mới hiểu , hoá ra lời nói của mình lại như một hòn đá đè nặng lên trái tim của đối phương .

Người ta không nói không có nghĩa là không đau , mà là đau đến mức không nói nên lời.

" Anh sẽ không hôn đàn ông "

Lâm Y Khải nức nở, nước mắt không ngừng tuông trào , cậu ôm lấy trái tim tổn thương định đứng dậy rời đi .

Tưởng chừng Mã Quần Diệu lại ngu ngốc, ngờ nghệch để vụt mất Lâm Y Khải. Nhưng tình yêu chính là thứ khiến cho một kẻ dù nhút nhát nhất cũng có thể đánh đổi cả cuộc đời mình

Mã Quần Diệu nắm lấy bàn tay Lâm Y Khải, ngước đôi mắt tròn , chân thành nhìn người trước mặt, giọng hắn trầm đi

" Anh chỉ hôn Y Khải thôi được không? "

Ngay giây phút ấy những khuất mắt nhỏ nhặt nhất đã được xoá bỏ , giờ đây chỉ có tiếng đập liên hồi của hai trái tim cô đơn đã tìm được nhau . Lâm Y Khải ôm chầm lấy Mã Quần Diệu, tiếng nấc nghẹn ngào nay lại không còn chua xót nữa.

Họ tìm được nhau rồi , bạn và người đó thì sao?

END...

Đây không phải là phần của tác giả mà chỉ là phần của mình muốn viết để mối tình này kh chóng vánh như tình cảm của mình
:((
Thật sự xin lỗi mọi người vì tới giờ mới kết thúc được, mấy tháng qua mình trải qua nhiều thứ lắm. Kết kiểu này thì cũng thật kh đáng với sự chờ đợi của mọi người, mong mọi người thông cảm cho mình nhé !!! Và cảm ơn thật nhiều vì mọi người đã cmt nhắc mình viết tiếp (༎ຶ ෴ ༎ຶ)


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật