¦Countryhumans¦ America Ta Có Tiền Thì Có Quyền!!

tôi và em.



Đáng lẽ tôi nên làm hẳn một bộ riêng biệt cho VietChi. Nhưng tôi khá lười.
Nốt cái này rồi mai mốt có gì tôi sẽ nghĩ về RusAme.

*Lời nhắn lưu ý nhỏ:
-mọi tình tiết đều là ngoại truyện.
- theo ngôi thứ nhất, Vietnam xưng tôi.
- đừng buồn, vui lên.

_________________________

Hôm nay trời vẫn mưa, không khí vẫn vương mình mùi ẩm ướt.
Tôi trở về ngôi nhà của tôi và em. Dọn dẹp lại từng thứ, như ngày em và tôi còn ở đây quấn quít yêu chiều nhau.

Mắt tôi mệt mỏi, hướng đến căn phòng cuối hành lang tầng hai. Nặng trĩu từng bước đi đến.

Cạch.

Tôi mở cửa ra, quan sát quanh căn phòng.

Những bức ảnh treo tường, đều là những hình ảnh ghi dấu kỉ niệm của tôi và China.
Cái tủ quần áo mà tôi và em đã đứng cãi cọ về vị trí phù hợp để đặt nó trong phòng.
Kệ sách kia...đa số sẽ toàn là sách văn học hoặc những cuốn tiểu thuyết em tự viết.
Cái giường đôi lớn. Nơi êm ái vỗ về lẫn tôi và em sau những thời gian làm việc mệt mỏi.

Tôi đi đến cái tủ gỗ cạnh giường. Kéo hộc tủ ra.
Bên trong là vài ba lọ thuốc. Một ít giấy tờ.

Là giấy tờ bệnh án của China.

Và một bì thư. Được cẩn thận đặt trong góc trong cùng.

Tôi lấy phong bì ấy ra. Trên đó còn ghi một nét chữ cẩn thận.

"Gửi bạn lớn nhà em, Vietnam"

Tôi nheo mắt. Em đã chuẩn bị hẳn thư tạm biệt tôi mà sao lại không trực tiếp nói với tôi nhỉ?

Tôi mở phong bì ra, lấy bức thư bên trong.

"Gửi Vietnam.
Chắc hẳn lúc anh tìm ra cái bức thư này thì em không ở cạnh anh được nữa rồi.
Xin lỗi nhé. Em không đủ can đảm để nhìn anh buồn rầu và lo lắng cho mình đâu.
Cũng xin lỗi. Vì đi mất và chẳng nói với anh lời nào. Không kịp tạm biệt anh rồi..."

Ừ. Tồi lắm. Em tệ vãi ra Trung Quốc à...
Bộ, tôi không được biết em bị cái gì? Bị bệnh gì và chịu đau đớn như nào sao? Sao em tệ thế? Sao em lại ích kỷ che giấu nó?
...
Chính tôi cũng thật tồi tệ...
Đáng lẽ tôi nên chú ý đến em nhiều hơn. Đáng ra tôi nên quan tâm chăm sóc em nhiều hơn...

Tôi cắn môi, gần như muốn chảy máu.

Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi đọc tiếp những lời sau. Mắt từ đỏ hoe. Dần dà, những dòng sau khiến những giọt nước nóng hổi từ khoé mắt tôi chảy ra.

Tôi khóc. Trong sự tuyệt vọng, tiếc nuối.

Em. Làm tôi đau vô cùng.

...

"Em biết thế nào anh cũng sẽ trách bản thân. Đừng, trách mỗi em là được rồi. Đó là lỗi của em. Đừng trách bản thân. Vietnam đã làm rất tốt.

Khi em phát hiện ra căn bệnh này thì em đã rất hoảng, hoảng lắm. Rồi, sợ hãi.
Nếu như em không qua khỏi thì sao đây?
Nếu như Vietnam biết thì có phải làm sao đây?
Nếu như em stress vì căn bệnh này mà tổn thương bạn nhà mình thì làm sao đây?
Nếu như...em đi mất. Bạn nhà em, phải làm sao đây?

Từng cơn đau mà căn bệnh khốn khiếp đó mang lại khiến em khốn khổ lắm.... nhưng, em nào dám nói ra?
Chỉ biết ỷ lại đám thuốc men dù chẳng mấy tác dụng ngoài việc giúp cơn đau ấy tạm thời lắng đi một chút.

Vì nó. Em mất ngủ, mà chả giám nói gì ngoài việc cố ôm chặt mỗi đêm như bị ác mộng.

Vốn, chính nó đã làm ác mộng rồi. Nhưng không thể thức giấc được.

Em chấp nhận sống cùng nó, đến khi em đi.
Chấp nhận cơn đau, quen thuộc việc thay và uống thuốc.

Em muốn kể cho Vietnam nghe lắm. Nhưng không thể, Vietnam sẽ lo lắng rồi buồn rầu đến mất ngủ cho mà xem.
China này không thích việc đó chút nào.

Thôi thì đành chịu, đau dần dà. Rồi sẽ ổn thôi.
Cho đến khi. Đầu em không thể chịu nổi. Tiếng ho của em ngày một nhiều. Máu từ miệng đã ở trên tay. Cổ họng, đau rát, khô khốc. Bụng cồn cào, không ăn uống được gì, chỉ ăn một tí là lại nôn hết. Đau chết đi được.
Em đến giới hạn rồi.

Chỉ biết thở dài ngao ngán. Biết gì không. Lúc viết bức thư này, em đã khóc...

Vì sắp phải xa Vietnam rồi, buồn bã và đau gấp nhiều lần những cơn đau kia.

Thôi thì em đi. Vietnam ở lại nhé.

Ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, không thức khuya nhiều. Đừng ăn vặt nhiều nhé. Biết bạn có thối quen uống ít bia lúc xem bóng đá nên em chuẩn bị vài lon trong tủ lạnh rồi. Đừng uống nhiều.
Uống nhiều tối em về kéo chân đấy.
Đừng buồn lâu quá đấy, Vietnam cười vui vẻ hạnh phúc, em mới yên tâm được.

Hãy hạnh phúc nhé.
Cho đến ngày chúng ta có thể gặp lại.

China"





















#Chloe: nghe China nói chưa, đừng buồn, vui lên=)
Oa, dừa lòng hả dạ quá cả nhà=)) cuối cùng tui cũng có cảm hứng để làm cái gì đó buồn buồn rồi=))

Chúc các nàng có ngày tốt lành nhé!
Bái baii















Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật