Bỏ lại Russia đứng chôn chân, America đi nhanh đến phòng bệnh của thằng em trời đánh mang tên Canada.
Rầm!!
Y mạnh bạo lấy chân đạp cánh cửa phòng bệnh không 1 chút thương tiếc. Liếc nhìn qua kẻ đang nhai đống trái cây ngon lành mà cha mẹ gửi tới
America: Ồ~ Mi trông sung sướng phết nhỉ Canada? Được cha mẹ gửi đồ ăn đến miệng luôn cơ
Canada: Ặc.. khụ khụ...A-Anh Ame...
Suýt chút thì nghẹn, Canada ngước lên hoang man nhìn ông anh mình với vài nét sợ hãi
America: Em trai yêu dấu, chúng ta tâm sự lại chuyện hôm qua đi nhỉ?
Nâng nhẹ chiếc kính râm, America sử dụng nụ cười như mẹ hiền dịu của mình tiến gần tới giường bệnh của Canada
Canada: Ờm...có gì từ từ nói anh ơi...
America: Gì thế? Anh đến chăm sóc em trai yêu dấu của anh thôi, làm gì mà tái cả mặt ra thế kia?
Canada: ...
Ông đến chăm sóc hay cho tôi ở lại bệnh viện thêm mấy tuần nữa?
__________
Lúc này, tại trường học
Việt Nam: Chời ạ! Thằng Mẽo đâu mất tiêu rồi?! Ủa mà con nhỏ này là ai thế kia ??
Việt Nam chống tay than thở, rồi nhìn người con gái trước mắt đang nhìn vào điện thoại cười khúc khích mà hồi nãy nó là đứa to mồm nhất hỏi, nhưng khi thấy tai và đuôi mèo của cô thì đã nhận ra. Ôi cái con mồn lèo mê yaoi...
Japan: Hử? Cậu hỏi tôi à?
Japan quay sang nhìn Việt Nam hỏi lại
Việt Nam: ...Ừ
Japan: À, tôi là Japan. Học sinh mới chuyển tới, rất vui được làm quen
Japan giới thiệu rồi đưa tay ra với ý bắt tay làm quen.
Việt Nam cũng vui vẻ cười tươi bắt tay đáp lại
Việt Nam: Ừm!
Nụ cười tỏ nắng kèm theo combo thân thiện dễ thương, đẹp trai khiến người khác phải say lòng. Japan dường như đã trúng thính của cậu mà sáng mắt lên rồi đưa điện thoại ra nói
Japan: Aaa! Việt Nam, Cho tớ xin facebook đi! Bờ li!
Việt Nam: A...được thôi. Đợi tớ chút nhé
Việt Nam nhanh lấy điện thoại ra rồi đưa facebook của mình cho cô mèo Japan
Japan: Cảm ơn cậu nha Việt Nam! Ủa mà cậu có người yêu chưa thế?
Việt Nam: Chưa, mà cậu hỏi chi?
Japan: Làm người yêu tớ luôn đi! Đúng lúc tớ đang ế luôn nè.
Việt Nam: H-Hả...??
Ơ kìa bạn ơi, mình mới quen nhau được vài phút. Liêm sỉ của bạn đâu rồi??
Chưa kịp định hình lại sự việc. Định nói phản đối thì tiếng chuông reo lên. Cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của Việt Nam.
Japan: A, vào lớp rồi. Mà cậu học lớp nào thế Việt Nam?
Việt Nam: 11A4...Ủa mà chi??
Japan: Uầy! Trùng hợp thế, tớ cũng học lớp đó. Chúng ta có duyên thật đó, xứng đáng làm người yêu của nhau! Giờ chúng ta cùng về lớp thôi
Việt Nam: Nani???
Ú ớ chưa hiểu cái gì. Việt Nam trong trạng thái chưa kịp loading xong bị Japan kéo lên lớp.
Ơ kìa cái con mê trai này!!
Bước nhanh chân tới lớp, cả hai tay trong tay đi qua dãy hành lang, người đi đường nhìn mà gai mắt, muốn lấy cái gì đó đập thẳng mặt đôi trai gái ấy
Đứng trước cửa lớp, Japan thả tay Việt Nam ra rồi bảo cậu vào đó trước. Việt Nam gật đầu rồi đi vào ổn định lại chổ ngồi
EU: Hôm nay tôi thông báo vài việc. Thứ nhất, bạn America vì có việc phải đi thăm người nhà ở bệnh viện nên đã xin nghỉ. Thứ hai, hôm nay lớp ta có học sinh mới. Vào đi em
Thầy EU từ tốn nói với cả lớp rồi quay về hướng cửa lớp.
Cửa lớp học mở ra, 1 cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn với đôi tai và đuôi mèo tạo nét dễ thương cho cô bước vào.
Japan: Xin chào! Tớ là Japan, người yêu của Việt Nam. Rất hân hạnh được làm quen!
Hết chap 29