Đi trên dãy hành lang nọ, Việt Nam bỗng cảm thấy bản thân đã quên 1 thứ gì đó, nhưng quên cái gì ấy nhỉ?
Việt Nam: Này, hình như chúng ta quên cái gì đó đúng không?
America: Ừ nhỉ, nãy giờ cứ cảm giác mình đã quên cái gì đó...
Canada: Ờ ha. Nhưng mà quên cái gì mới được?
thế rồi cả 3 dừng chân lại nghĩ ngợi, nhưng vẫn không nhớ ra bản thân họ đã quên mất thứ gì.
***
Ở 1 cầu thang nào đó
Lina: Chết tiệt!! Sao họ dám quên mình luôn cơ chứ?! Còn bỏ mình lại!
Vừa bực tức chửi vừa đi đến lớp, Lina không thể tin được là có người lãng quên ả.
***
Việt Nam: Thôi dẹp đi, khó quá bỏ qua
America: Ừ...
Thở dài 1 cái, Việt Nam dừng suy nghĩ rồi bắt đầu nhấc chân lên tiếng về phía trước. Gì chứ khó quá bỏ qua đi, ai rảnh đâu mà nhớ
Đáp lại Việt Nam xong, America cũng nhấc chân đi theo, Canada cũng khẽ gật đầu rồi đi theo cả 2.
Bỗng, có 1 ý tưởng nào đó vừa xẹt qua đầu America, y dừng bước lại khiến Việt Nam và Canada phải chú ý?
Canada: Chuyện gì vậy anh?
Việt Nam: Mày bị gì à?
America: Không, tao vừa nghĩ ra 1 ít tưởng
Việt Nam: Là gì??
Việt Nam và Canada đồng loạt thắc mắc, cả hai chăm chú nhìn America chờ đợi câu trả lời
America: Thay vì trở lại lớp và phải nghe những thứ nhàm chán đó thì tại sao chúng ta không cúp học đi chơi?
Việt Nam: Ý kiến hay!
Canada: Nhưng anh, lỡ cúp rồi giáo viên báo với cha thì...
America: Yên tâm, đến lúc đó anh mày sẽ xử lý
Canada: Nhớ lời đấy nhá, đến lúc đó thì đừng có bảo là em không cản
Việt Nam: Uầy, yên tâm đi Canada. Mẽo nó chịu trách nhiệm hết ấy mà
Trấn an người bên cạnh, Việt Nam vỗ vai Canada với ý " Có gì cứ để nó chịu hết"
America: Còn chờ gì nữa. CÚP THÔI!!
Việt Nam: Triển liền!!
Canada: Đi!!
Và thế là cả 3 chạy ra ngoài, mặc kệ vẫn còn vài ánh mắt dõi theo. Họ cóc quan tâm, cúp học quan trọng hơn.
Việt Nam: Ê ê leo lẹ mậy
America: Đm, chân ngắn khó leo chết mẹ. Hối cc
Việt Nam: Má mày, bảo vệ ra là khỏi cúp giờ. Leo lẹ hộ tao với!!
Sau 1 hồi khó khăn, cuối cùng America cũng leo qua tường thành công với sự giúp đỡ của Việt Nam và Canada. Đáp được tới mặt đất bên kia bức tường, America phủi bộ quần áo rồi chờ Việt Nam leo qua
Việt Nam cũng leo qua theo, cậu là đứa cuối cùng. Giờ qua lẹ rồi chạy
Việt Nam: Xong!
Đáp đất 1 cách nhẹ nhàng, Việt Nam phủi tay rồi kéo anh em nhà kia chạy đi. Nãy cậu vừa thấy bóng áo xanh lam với vẻ chững chạc nào đó đi qua. Vâng, bác bảo vệ đó
Canada: Chạy chạy!!
America: Đcm kéo từ từ 2 thằng kia!!! Tao chạy không kịp bây giờ!!
Canada: Không biết phải nói sao nhưng em không biết bản thân đã tạo nghiệp gì mà có thằng anh chân ngắn như anh
America: Im mẹ mồm luôn đê! Thắc mắc gì thì đi mà hỏi cha mẹ ấy, hỏi tao làm đéo gì?!
Việt Nam: Cần tao bế mày chạy luôn không?
America: Đéo!!!
America dốc sức chạy bằng 2 người kia. Con mẹ nó, leo tường xong chưa kịp thở đã phải chạy như này. Má nó mệt thấy mạ
Chạy mãi 1 hồi rồi họ đến 1 tiệm cà phê. Tới đây nghỉ mệt chút rồi tính tiếp
Bước vào trong quán, 1 cửa tiệm cà phê mang phong cách vintage nhìn rất ưng mắt, view lại rất đẹp, có lầu ở phía trên. Rất thích hợp để ngắm cảnh, nếu ngắm hoàng hôn ở đây thì quả là tuyệt vời. Nhưng tiếc là họ tới đây vào buổi sáng.
Chọn cho mình 1 bàn, họ nhìn vào bảng menu. Lựa chọn cho bản thân 1 ly nước giải khát. Trong lúc lực chọn thì đã có một cô nhân viên đến đứng cạnh họ từ lúc nào
Việt Nam: Uống gì?
America: Ờm....cho tao soda việt quất đi
Canada: Lấy tớ ly trà đào cam sả
Việt Nam: Ok!
Việt Nam nhìn hai người họ rồi quay qua chị nhâm viên, vui vẻ nói
Việt Nam: Chị lấy cho tụi em 1 ly soda việt quất, 1 ly trà đào cam sả và 1 ly trà sữa truyền thống nha chị.
Chị nhân viên ghi chép những thứ Việt Nam nói vào 1 cuốn sổ rồi mỉm cười gật đầu quay đi.
Trong lúc chờ đồ uống tới, cả 3 ngồi thảo luận với nhau địa điểm để đi chơi
America: Ê hay đi coi phim đi
Canada: Thủy cung thì sao?
Việt Nam: Công viên nước nữa
Đưa ra ý kiến không cùng 1 nơi, họ bắt đầu nhìn nhau rồi đồng thanh
America&Việt Nam&Canada: Đi cả ba!!
Hết chap 19