[0309] (Ngọc Hải & Văn Toàn) Định Mệnh Ta Là Một Đôi

Lắng nghe trái tim em



Cậu chỉ im lặng không hồi đáp, anh nghĩ chắc là cậu giận mình lắm, nên mới im lặng như thế, yên ắng vài phút cậu gỡ viên socola mà anh đưa ra cho ngậm vào trong miệng. Bước xuống giường và tiến gần đến giường anh, ngồi cạnh giường và thì thầm thốt lên rằng: "khi ấy đâu phải là hôn, hôn là như thế này này". Cậu đặt lên môi anh một nụ hôn nồng ấm.

-------------------

Trong căn phòng vắng chỉ còn anh với cậu, nghe được câu nói xin lỗi từ anh. Lại khiến cậu suy nghĩ nhiều hơn, suy nghĩ đến ngày đầu anh và cậu gặp gỡ, xung đột với nhau trên sân, rồi lúc anh chăm sóc quan tâm cậu, luôn dõi theo mọi bước chân của cậu, luôn âm thầm che chở, luôn có mặt khi cậu cần, mỗi tối một ly sữa ấm, khi cậu thấy căng thẳng và mệt mỏi anh luôn âm thầm tặng cậu món cậu thích, luôn tâm sự và an ủi động viên cậu. Lúc này cậu tháo viên socola anh đưa khi nảy, bỏ vào miệng và tiến về phía giường của anh, nơi mà có anh đang nằm đấy thẫn thờ sau câu xin lỗi cậu mà không được hồi đáp.

- Anh xin lỗi em làm gì, em biết là anh muốn tốt cho em, em phải xin lỗi vì đã lỡ làm anh rơi xuống nước cùng với em ấy chứ.

- E..m e..m em không giận anh à, v..ì vì đã lỡ hôn em.

Cậu lắc đầu nhè nhè rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, đôi mắt đen huyền, ánh mắt sắt bén khi trên sân cỏ nay chỉ còn là ánh mắt rưng rưng, hối lỗi. Cậu khẽ tiếng lại gần anh thì thầm vào tai anh một câu.

" Khi ấy đâu phải là hôn, hôn là như này này"

Đôi môi cậu khẽ đặt lên môi của anh, mắt cậu nhắm nghiềm lại, mà âm thầm trao cho anh nụ hôn nồng ấm. Về phần anh vẫn còn sững sờ về nụ hôn bất chợt của cậu, mắt trợn tròn, nhìn về phía khuôn mặt trắng muốt kia, rồi anh cũng nhắm nghiềm mắt bắt đầu cảm nhận nụ hôn của cậu, 2 người hoà vào nhau mà ngấu nghiến, cậu khẽ chủ động tách đôi môi anh ra, truyền vào đấy viên socola mà cậu đã ngậm từ trước, anh đón nhận viên socola mà cảm thấy ngọt ngào vô cùng, vị đắng nhẹ trong kẹo dừng như bị hoà tan đâu mất, để lại trong khoan miệng 2 người là vị ngọt ngào vô bờ bến.

Hai chiếc lưỡi quấn vào nhau, nụ hôn nồng thắm, của 2 con người, hoà vào đấy vị ngọt ngào của tình yêu chớm nở. Bỏ lại sau lưng đó là bao gánh nặng công việc, thi đấu, dư luận, bao nhiêu chấn thương. Mà hoà mình vào giây phút này, giây phút chỉ như tồn tại riêng cho 2 người. Họ như muốn đứng yên thời gian để mãi trọn sống trong thời khắc này mãi mãi.

Sau một lúc mảnh liệt đôi môi của cậu cũng dần dần từ từ rời bỏ đôi môi anh. Cả hai cùng mở mắt nhìn về đối phương, chỉ lặng người quan sát mà không nói nên được một câu nào. Dường như một người năng nỗ và hoạt bát như cậu dường như đã không chịu nỗi giây phút ngại ngùng này.

-Sao anh nhìn em dữ vậy, bộ mặt em có dính gì à,....

- À đâu có, chỉ là nhìn em ngà say, má ứng đỏ trên làn da trắng mướt của em nhìn xinh xắn quá, anh không cưỡng lại nỗi sức hút từ em nên nhìn thôi...

- Ai dạy cho anh mấy câu đấy vậy,... Anh không phải là Hải Quế đội trưởng nắng mưa thất thường của em. Nói anh là ai.

- Em nói gì cơ, ai của em.

Cậu chỉ biết cúi mặt xuống mà ngượng ngùng, không đáp lại câu trả lời từ anh. Bất chợt, anh luồn tay vào sau gáy của cậu, lại tiếp tục đưa cậu vào nụ hôn sâu, nụ hôn mà chất chứa bao lâu nay, bao nhiêu niềm khao khát của anh dành cho cậu, bao nhiêu lần anh muốn làm, nhưng lại sợ mối quan hệ của cả hai sẽ ngày càng xấu hơn. Nhưng giờ đây, anh có thể đường đường chính chính mà chiếm lấy nụ hôn của cậu, chiếm lấy bao khao khát cháy bỏng của cậu.....

-------------------

Hôm nay, papa Park cho cả đội nghĩ tập 2 ngày vì phải đi giải quyết công việc với VFF. Mục đích chuẩn bị cho trận tranh tài giải bóng đá AFF cup sắp tới. Cậu tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của anh, mặt trời đã ló dạng từ khi nào, thời tiết hôm nay trong lành đến lạ, chim chóc thì nô đùa hót vang, cậu ngẩn cổ lên định nhìn anh xem khuôn mặt anh ngủ có dễ thương hông. Vì thường ngày anh toàn thức sớm hơn cậu. Có bao giờ mà nhìn thấy anh ngủ chứ. Bỗng cậu giật mình vì ánh mắt của anh, chẳng biết anh thức dậy từ khi nào, vẫn nằm yên mà ôm cậu vào lòng, lặng thầm nhìn ngắm cậu say giấc .

- Ây.. Anh thức dậy khi nào đấy, dậy rồi sao không đi vscn đi nằm dây làm gì chứ.

Anh đặt một nụ hôm lên trán của cậu, khuôn mặt tươi tắn như hoa được mùa nở rộ ấy, cười nhẹ và thì thầm vào tai của cậu.

- Anh dậy từ lúc em ghì lại anh, cố ôm chặt lấy anh không buông ấy.

Dứt lời anh rời khỏi chiếc giường và vào nhà vệ sinh, bỏ lại cậu nằm trên giường, đỏ mặt ngượng ngùng, vò đầu bức tóc vì câu nói của anh.
Sau một lúc lâu anh và cậu cũng vscn xong cùng nhau xuống sảnh khách sạn, để gặp mặt các thành viên trong đội tuyển cùng dùng bữa sáng.

---------- Hết Ep12--------------

King mong mọi người tiếp tục ủng hộ cho King nhé,.. Hãy thêm vào danh sách đọc của bạn nếu thấy hay, hãy chia sẽ tác phẩm đến bạn bè của các bạn giúp King nhé. ❤

Cảm ơn các bạn đã theo dõi và hãy cùng King phát triển thêm tác phẩm nhé. Hãy đọc, cảm nhận, bình phẩm và chia sẽ giúp King nhé ❤
Love all 🎼


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật