[0309] (Ngọc Hải & Văn Toàn) Định Mệnh Ta Là Một Đôi

Chấp nhận định mệnh



Thế là giờ đây việc Hải thích Toàn không còn là 2 người biết, mà Minh Vương người bạn thân thiết của Văn Toàn cũng đã biết chuyện, ban đầu cũng cũng bở ngỡ và ngơ ngác nhưng sau vài giây đứng hình, Vương nở 1 nụ cười nham hiểm, âm mưu toan tính một điều gì đấy, nụ cười này mang đầy ẩn ý, cuộc sống của cậu bạn thân Văn Toàn, sẽ được cậu bạn Minh Vương thay đổi thế nào đây !!!
------------------------

      Mới đấy mà gần 3 tháng luyện tập thấp thoáng trôi qua, ngày mai là ngày đội tuyển diễn ra trận đấu giao hữu. Cảm xúc cậu bồi hồi lo sợ, vì đây là lần đầu tiên thi đấu với danh nghĩa cầu thủ đội tuyển quốc gia, mang trên vai lá cờ đỏ sao vàng, sau lưng hàng triệu người dân tin yêu. Một mình ngồi trong căn phòng vắng gió len lỏi, tóc cậu nhẹ nhẹ đong đưa, nhưng vẫn không thể thổi đi được sự căng thẳng của cậu...

     Anh từ phía bên ngoài bước vào phòng, trên tay là 1 viên socola trắng, món ăn yêu thích của cậu và 1 ly sữa ấm, từ từ đi vào. Phòng thì tắt hết đèn, thấp thoáng dưới ánh trăng anh nhìn thấy khuôn mặt trắng mướt, đôi mắt long lanh nhìn về phía cửa sổ,  sống mũi cao thẳng tấp, đôi môi đỏ hồng căng mộng, thân hình rắn rỏi lấp ló dưới ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, anh đứng đấy khá lâu, cứ ngóng nhìn về phía chàng trai đang ngồi trên giường mà thẩn thờ, bổng điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, làm cả anh và cậu cùng giật mình.

      - Ơ anh vào khi nào đấy.

      - Sao em không mở đèn phòng lên, mà ngồi trong đêm vậy, không sợ bóng tối à.

      - Em lười nên không mở đèn lên.

      - Em lười hay căng thẳng quá mà quên mất luôn việc mở đèn đấy....

      - Em nào có...anh chỉ khéo tưởng tượng.

     - Ờ..ờ.. thì không. Nhưng anh có mang sữa ấm lên cho em này, giúp em giảm căng thẳng hơn đấy, với tặng em viên socola này nè.

     - Sao anh biết em thích ăn socola trắng vậy, e...m em cảm ơn nhá

     - Em uống sữa đi, rồi tranh thủ mà nghĩ ngơi, khi xưa anh cũng như em, lần đầu thi đấu căng thẳng lắm, trên mang lại mang trọng trách của nước nhà.

    - Anh kể cho em nghe về lần đầu thi đấu của anh đi.

    - Uhm ~

     Tiếng thầm thì vang lên trong phòng, ngoài kia anh và cậu là những người hùng của dân tộc, nhưng sau khi vào căn phòng nghĩ anh và cậu như 2 cậu bé, mới ngày nào còn bỡ ngỡ tập tân từng quả bóng, chia sẽ kỉ niệm cho nhau về ngày đầu tiên thi đấu của mình, tiếng cười khúc khích của cậu, giọng nói Nghệ An ấm áp từ anh, làm cậu vơi đi phần nào áp lực. Của buổi thi đấu sắp tới.

    ---------Phòng 608------

     - Anh Trường hay mình giúp đội trưởng hốt chủ tịch nhà ta về đi anh.

    - "Chủ tịch" ¿¿¿

   - À ....à thằng Toàn ấy,... Em thấy hình như đội trưởng rất thích luôn ấy chứ hông phải cảm nắng đâu.

    - Sao em lại nghĩ như vậy...

    - Khi nảy, em xuống dưới khách sạn, lấy sữa cho anh, em thấy đội trưởng cầm trên tay 1 ly sữa nóng, thêm 1 viên socola rồi đi lên phòng ấy.

     - Ủa em có nhìn nhầm không đấy, Hải nó có bao giờ dùng sữa, đặt biệt nó thích ăn ngọt từ bao giờ.

      - Thì thế mới đáng nghi chứ, một người không uống sữa ăn ngọt lại cầm đúng 1 combo đấy lên phòng. Còn cẩn thận hâm sữa nóng nữa chứ.

    - Ý em muốn nói là Hải nó chuẩn bị cho Toàn ấy hả.

   - That right! Đúng là anh người yêu tui híp thật chứ không ngốc nhỉ.

   -Này..này em nói gì đấy.

  - Đâu đâu em đâu có nói gì ....

------------ Trận đấu đã kết thúc--------

     Tuy toàn đội đã ghi thành công 2 bàn thắng và thắng đội tuyển đối phương, nhưng tổn thấy cũng không hề nhẹ 2 cầu thủ phải chấn thương, 1 cầu thủ thì nằm sân. Sau trận anh còn ăn mừng với toàn đội cậu đã lặng lẽ vào phòng thay đồ, sợ anh nhận ra cậu chấn thương lại lo lắng cho cậu nữa, nên đã giấu đi, vì chấn thương cộng với căng thẳng chuyện trận đấu mà cậu đã kiệt sức ngấc đi bên trong phòng thay đồ.

      Sau một thoáng vui vẻ cùng chiến hữu, anh chợt nhận ra thiếu đi bóng hình trắng trẻo, xinh xắn của cậu, anh nghĩ cậu mệt nên về khách sạn trước, vào nhà thay đồ mà về xem cậu ra sau, bước vào anh thấy bóng hình quen thuộc đang nằm dưới sàn nhà, khuôn mặt lấm tấm mấy giọt mồ hôi, đôi môi khô khốc, khuôn mặt xanh nhợt nhạt,...

      - Toàn ....Toàn em làm sau thế, Toàn tỉnh lại, ...em sau vậy,... Em đừng làm anh sợ nha,... Toàn nghe anh gọi không tỉnh lại cho anh,...

     Không biết qua bao lâu anh gọi mà cậu vẫn không đáp, đôi mắt đỏ ngầu ngấn lệ từ khi nào, anh vội vàng bế cậu, chạy đi trong sự ngỡ ngàng của các đồng đội còn đang ở phía sân, đôi chân thoăn thoắt, chạy khỏi sân thi đấu, Trọng và Vương nhìn thấy Toàn trên tay Hải cũng vội kéo Dũng và Trường chạy theo...

  -------- Trước phòng cấp cứu-------

  - Anh đừng lo quá anh Hải, Toàn nó không có sau đâu, Trọng tin là Toàn nó chỉ mệt quá thôi ấy mà.

   - Phải đấy Hải mày cứ sốt sắn vậy làm tao với Vương chóng cả mặt ra đấy..

    Anh vẫn lặng im không nói bắt cứ câu nào, sắc mặt nhăn nhó lo lắng cho cậu, Tiến Dũng cũng hiểu được tâm trạng của anh, cũng im lặng từ lúc đến bệnh viện tới giờ chỉ lẳng lặng vỗ vỗ vai anh như trấn an, rồi cho anh ngồi xuống ghế đối diện phòng cấp cứu..

  10 phút,.. 30 phút,.. 50 phút,.. ......

Thời gian cứ ấy thế mà đã trôi qua hơn 1 giờ đồng hồ mà đèn vẫn sáng, bác sĩ vẫn chưa ra, anh càng sốt ruột hơn nữa tay cứ bấu vào nhau muốn rướm cả máu,.. Bổng ánh đèn đỏ tắt xuống, bác sĩ bước ra cùng băng ca của cậu,...

   - Em ấy thế nào rồi bác sĩ ,....

   - Cậu Hải cứ bình tĩnh, cậu ấy đã không sau rồi, chỉ là do chấn thương nhẹ, cộng với căng thẳng quá độ mà làm cậu ấy kiệt sức, giờ y tá sẽ đưa cậu ấy về phòng dưỡng bệnh, có lẽ sẽ ở đây vài hôm đấy, cậu Hải theo tôi lấy thuốc cho cậu ấy nhé...

     Anh rời khỏi đấy tầm 30 phút thì quay lại, ngồi cạnh giường bệnh của cậu, Vương thấy anh ngồi đấy cũng ra hiệu cho mọi người ra ngoài, dành không gian cho Toàn nghĩ ngơi.. Anh vẫn ngồi đấy nhìn cậu nhóc mình thương nằm trên giường bệnh, anh thấm vài muỗng nước vào đôi môi khô cứng của cậu, nắm lấy đôi tay cậu mà đau lòng không siết. Đôi mi ngân ngấn lệ mà thốt lên từng tiếng, chậm rãi mà ấm áp lạ thường.
    
    - Sao em ngốc thế, chấn thương phải bảo anh chứ, có biết là anh lo thế nào không hả, lỡ em làm sao thì thế nào đây, anh xin lỗi, vì anh đã không chăm sóc tối cho em, em mau tỉnh lại đi chứ, vậy mà tranh cãi với anh này, Văn Toàn lôi nhoi hằng ngày của anh đâu rồi, luôn gây rắc rối cho anh đâu rồi, em mau tỉnh dậy mà nghe anh nói này. " A..N..H ANH YÊU EM "

---------------Hết Ep8----------
  
  Như vậy cuối cùng định mệnh cũng đã khẳng định rằng Hải yêu thương cậu nhóc sinh sự này, Hải phải làm thế nào để chiếm lấy trái tim của cậu nhóc lém lĩnh này đây,... Chap sau sẽ trả lời nhé ....🥰🥰
   
   Thật sự KingFox xin chân thành cảm ơn đến các bạn đã ủng hộ nhiệt tình tác phẩm này. Với những dòng bình phẩm thân tình của các bạn là động lực mỗi ngày để tui viết thêm chap mới.
Love all 🎼


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật