TUYỆT ĐỐI PHÙ HỢP - CỐ GIA HỆ LIỆT

PHIÊN NGOẠI 4 - CUỘC SỐNG VIÊN MÃN



Hạ Tử Thần trở người, cánh tay vươn ra khỏi chăn, lộ ra cổ và xương quai xanh đầy vết hôn ngân. Cố Hủ mặc áo ngủ tựa người ngồi một bên nhìn văn kiện, lúc nhìn thấy cánh tay quang lỏa của cậu, ánh mắt liền trở nên nhu hòa, kéo kéo chăn, một lần nữa giúp cậu đắp lại.

Ánh mắt đang nhắm chặt của Hạ Tử Thần khẽ động đậy, sau đó chậm rãi mở ra, mang theo chút buồn ngủ còn chưa thanh tỉnh, sau khi nhìn thấy Cố Hủ, nhẹ giọng khàn khàn nói, "Chào buổi sáng."

Cố Hủ cúi người, khẽ hôn lên đôi môi vẫn còn chút sưng đỏ của Hạ Tử Thần, "Ngủ thêm một lúc nữa đi."

Hạ Tử Thần lắc đầu, nếu còn tiếp tục ngủ, buổi tối phỏng chừng sẽ mất ngủ.

Cố Hủ đem văn kiện tùy ý để lên tủ đầu giường, kéo chăn ra một chút, phủ lên thân thể Hạ Tử Thần, đem đôi chân thon dài kia tách ra, hôn hôn Hạ Tử Thần, tiếp nhập vào nơi bởi vì tối hôm qua khai phá quá độ, hiện tại vẫn còn mềm mại.

Đột nhiên bị tiến vào khiến cho Hạ Tử Thần khẽ rên ra tiếng, một chút buồn ngủ còn sót lại cũng toàn bộ bị cưỡng chế dời đi, có chút không cam lòng vỗ lưng Cố Hủ, "Thắt lưng em còn rất đau."

Cố Hủ cười hôn lên lỗ tai và cái cổ mẫn cảm của Hạ Tử Thần, "Một lần thôi."

Hạ Tử Thần bất đắc dĩ ôm lấy cổ Cố Hủ, hưởng thụ cảm giác kích thích và cao trào khi hai thân thể tiếp xúc thân mật.

Từ sau khi Thịnh Thần đi vào ổn định, Cố Hủ đối với loại sự tình này liền tràn ngập nhiệt tình. Thời điểm ban đầu còn bận tâm Hạ Tử Thần còn phải đến trường, sẽ không làm quá mức. Nhưng hiện tại Hạ Tử Thần đã học nghiên cứu sinh, tuy rằng bận, nhưng chương trình học lại không nhiều giống như khóa chính quy. Hơn nữa năm đầu tiên khi Hạ Tử Thần tốt nghiệp đại học, hai người đã chạy ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Hiện tại Cố Hủ muốn thế nào thì được thế đó, hết thảy đều là danh chính ngôn thuận.

Mà Hạ Tử Thần cơ bản cũng sẽ không cự tuyệt loại kích tình này. Chỉ cần Cố Hủ không quá đáng, sẽ thuận theo anh. Cố Hủ cũng rất giữ đúng mực, phàm là ngày hôm sau Hạ Tử Thần có khóa, anh đều tận lực khắc chế, để tránh làm cho người ta không xuống giường được.

Thông qua kinh nghiệm suốt một thời gian dài như vậy, Hạ Tử Thần cũng phát hiện chỉ cần bản thân ít lên tiếng, Cố Hủ sẽ không làm quá mức. Bất quá Cố Hủ đối với thân thể của cậu càng ngày càng hiểu biết, muốn nhịn không ra tiếng cũng trở nên càng ngày càng khó khăn, hơn nữa Cố Hủ cũng sẽ không cho phép cậu nhịn xuống, thường thường đến cuối cùng, Hạ Tử Thần chỉ có thể nhận mệnh, đành phải bình nứt không sợ bể(1) mà chấp nhận để Cố Hủ bài bố.

(1) Nguyên văn là 'Phá quán tử phá suất': theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục thôi.

Đợi thời điểm Hạ Tử Thần tỉnh lại đã là buổi chiều, Cố Hủ đem cháo mua tối hôm qua bỏ vào lò vi sóng hâm nóng rồi mang vào phòng ngủ, hai người đơn giản xử lý bữa cơm đầu tiên của ngày hôm nay.

Trình độ nấu ăn của Cố Hủ Hạ Tử Thần quả thật không dám khen tặng, cũng không muốn để anh học, cho nên thời điểm Hạ Tử Thần dậy muộn, hoặc là Cố Hủ ra ngoài mua bữa sáng, hoặc là đem thức ăn ngày hôm trước chuẩn bị tốt bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại một chút, việc này đối với Cố Hủ mà nói so với việc bắt Cố Hủ đi đun nước sôi còn dễ dàng hơn.

Cố Hủ tuy rằng thông minh, nhưng thông minh trong công việc và nấu cơm là hai việc khác nhau, nấu cơm cần chính là kinh nghiệm, cũng căn cứ vào khẩu vị và sở thích cá nhân để điều hòa. Mà không phải là trong món ăn bạn để bao nhiêu vật liệu cùng đồ gia vị này nọ, sau đó cứ thế mà ăn là thấy ngon được...

Ăn cơm xong, Cố Hủ đi rửa chén. Hạ Tử Thần gọi điện thoại cho Hạ Ngự Trạch.

Di động vang lên vài tiếng mới được kết nối, bên kia truyền đến thanh âm của Hạ Ngự Trạch, "Thần Thần?"

"Dạ, ba, con và Cố Hủ buổi tối sẽ về nhà ăn cơm." Đây là bọn họ đêm qua đã thảo luận, hiện tại Hạ Ngự Trạch có Kiều Sở Khâm, thời gian theo bọn họ ra ngoài cùng nhau ăn cơm ngày càng ít, bắt đầu hưởng thụ thế giới của hai người.

"A? Hôm nay?" Hạ Ngự Trạch hiển nhiên thực ngoài ý muốn.

"Sao vậy ạ?"

"Ba và Sở Khâm đang ở sân bay, chúng ta lập tức phải đến đảo Bali chơi vài ngày."

"Được rồi, vậy ba và chú Kiều hảo hảo vui chơi đi." Hạ Tử Thần sớm đã thành thói quen, chỉ cần Kiều Sở Khâm có thời gian rảnh sẽ dẫn ba đi khắp nơi chơi. Trước kia Hạ Ngự Trạch còn có thể báo trước với cậu một tiếng, sau đó số lần nhiều lên, Hạ Ngự Trạch cũng lười mỗi lần đều nói cho Hạ Tử Thần, dù sao con trai muốn mình tìm có thể gọi di động.

Không bao lâu sau khi Kiều Sở Khâm hướng Hạ Ngự Trạch cầu hôn thành công, hai người liền đi đăng ký kết hôn. Sau đó lại mua nhà ở mới, bắt đầu chính thức cuộc sống hai người.

Trước kia buổi tối không có việc gì, Hạ Tử Thần sợ ba sẽ cô đơn, còn có thể cùng Cố Hủ trở về cùng Hạ Ngự Trạch ăn bữa cơm, sau đó ngẫu nhiên còn có Cố Diễm đi cùng, lại thêm Kiều Sở Khâm gia nhập, sau đó Kiều Sở Khâm mỗi lần đều đến. Thẳng đến khi bọn họ kết hôn, Hạ Tử Thần cũng không cần lo lắng ba mình sẽ cô đơn nữa, bữa ăn này cũng liền biến thành thời điểm cuối tuần không có việc gì thì trở về nhà ăn cơm. Đương nhiên, trong nhà nhiều thêm một Kiều Sở Khâm, lại càng giống một gia đình hơn.

Công ty giải trí mà Kiều Sở Khâm và Cố Diễm hợp tác thành lập phát triển rất thuận lợi, mà một đại thiếu gia trước kia duy ngã độc tôn như Kiều Sở Khâm, hiện tại cũng biến thành đàn ông tốt của gia đình. Chỉ cần không phải tham dự xã giao, anh đều sẽ về nhà cùng Hạ Ngự Trạch ăn cơm, nếu thật sự không từ chối được, chỉ cần Hạ Ngự Trạch nguyện ý, hai người sẽ cùng đi dự. Hiện tại trong cái vòng luẩn quẩn này, mọi người đều biết vị Kiều đại thiếu gia này đã có người yêu, hơn nữa còn có chút khuynh hướng 'thê quản nghiêm'.

Hạ Ngự Trạch và Kiều Sở Khâm không có nhà, bọn họ có trở về cũng không có ý nghĩa gì.

Rửa bát xong, Cố Hủ nhìn thấy Hạ Tử Thần ngồi trên sôpha ngẩn người, giơ tay xoa nhẹ tóc cậu một chút, "Làm sao vậy?"

"Ba em và chú Kiều đã đi du lịch rồi, chúng ta không cần qua đó." Cầm cái đệm đặt ra phía sau, để cho cái eo đã có chút chua xót dựa vào thoải mái hơn một chút, Hạ Tử Thần suy nghĩ một lúc, lại nói, "Nếu không buổi tối chúng ta trở về nhà anh đi?"

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là hôm nay buổi tối đến chỗ Hạ Ngự Trạch, thuận tiện ở lại một đêm, giữa trưa ngày mai về nhà Cố Hủ, ăn cơm tối rồi trở về nhà.

"Được, đều tùy em." Cố Hủ gật gật đầu.

Hạ Tử Thần gọi điện thoại đến Cố gia, nói cho bọn họ biết cậu và Cố Hủ buổi tối sẽ trở về ăn cơm, quản gia cười ha ha đáp, sẽ chuẩn bị thức ăn hai người thích.

Từ sau khi Cố Hủ dẫn Hạ Tử Thần về nhà, thời gian Cố ba Cố mẹ mỗi năm ở lại N thị nhiều hơn rất nhiều, chỉ cần bọn họ có ở trong nước, mỗi tuần Hạ Tử Thần đều cùng Cố Hủ trở về một lần, cùng hai vị trưởng bối ăn bữa cơm.

Chạng vạng, hai người lái xe đến Cố gia, còn chưa vào cửa, đã nghe thanh âm đàn tranh vang lên, người đang khảy đàn đúng là Cố mẹ.

Cố mẹ từ nửa năm trước đến nhà Cố Hủ và Hạ Tử Thần làm khách, nhìn thấy đàn tranh trong phòng khách cũng bảo cậu đàn cho bà nghe một khúc, sau đó bị kinh diễm, liền thật sâu say mê loại nhạc khí cổ điển đầy ý vị này. Về nhà bắt đầu liên hệ giáo viên chuẩn bị học tập một phen. Ở tuổi này khẳng định không có khả năng đàn thành cái gì chuyên gia âm nhạc, nhưng làm một người yêu thích đàn nghiệp dư vẫn vô cùng tốt.

"Phu nhân, tứ thiếu gia và tiểu thiếu gia đã trở về." Quản gia nói với Cố mẹ còn đang ngồi ở đại sảnh đàn đến hăng say.

Nghe vậy, động tác trên tay của Cố mẹ lập tức dừng lại, đứng dậy bước nhanh ra ngoài phòng khách, đối với Hạ Tử Thần vừa mới vào cửa nói, "Đến rất đúng lúc, mau tới dạy mẹ đoạn này đàn như thế nào, thầy giáo nói xong mà mẹ quên mất rồi."

Lần này không đợi Hạ Tử Thần ngồi xuống, đã bị Cố mẹ kéo đi.

"Thằng bé vừa tới, em cũng phải để con nó nghỉ ngơi một chút chứ." Cố ba ngồi trên sôpha nói.

"Không sao, con không mệt." Hạ Tử Thần cười cười, kỳ thật từ nhà cậu đến đây cũng đi chưa được mấy bước chân.

"Vẫn là để út cưng đến đàn cho giống khúc nhạc hơn đi, đoạn này từ trưa đến giờ mẹ đàn khiến con sắp tẩu hỏa nhập ma." Cố Ngạo từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "Con biết mẹ ham thích, con cũng rất ủng hộ, nhưng khi con rảnh rỗi, mẹ nên đàn một khúc bình thường cứu vớt một chút đi."

Cố Ngạo gần đây không bận, cho nên vẫn ở lại N thị, công việc của Cố Hàm cũng đã ổn định, không cần phải chạy khắp nơi nữa, đến ngày nghỉ cũng trực tiếp trở về nhà. Nhưng thật ra Cố Diễm vẫn rất bận, có đôi khi một tháng cũng không gặp mặt hơn được một lần.

"Đúng rồi." Cố mẹ đột nhiên nghĩ đến một việc, chạy ra tiền sảnh cầm một cái hộp trở lại, đưa cho Hạ Tử Thần, "Cái này cho con, hai ngày trước vừa được làm xong đưa đến đây."

Hạ Tử Thần nghi hoặc mở hộp ra, bên trong là một bộ móng tay để đàn bằng ngọc, bạch ngọc ôn nhuận trong suốt, ẩn ẩn một loại ánh sáng nhu hòa.

"Tháng trước Cố Ngạo đi Myanmar trở về có mang theo một khối ngọc, mẹ cũng không muốn làm vật phẩm trang sức gì, tặng người khác lại cảm thấy đáng tiếc, liền nảy sinh ý tưởng làm tặng con thứ này."

Hạ Tử Thần cười gật đầu, cũng không từ chối, "Con rất thích, cám ơn mẹ, cám ơn anh ba." Cậu rất thích bộ móng tay này, nhìn cũng rất ý vị. Chẳng qua cậu cũng không định đeo bộ móng này đi đánh đàn, dù sao chất ngọc thật tốt, vạn nhất không cẩn thận làm hư, vậy sẽ rất đáng tiếc. Đặt ở nhà để ngắm thật ra cũng là một lựa chọn rất tốt.

Ăn xong cơm tối, người một nhà ngồi ở phòng khác hàn huyên trong chốc lát, sau đó liền ai đi làm việc người nấy.

Buổi tối hôm đó Hạ Tử Thần và Cố Hủ ngủ lại Cố gia, thời gian ở nơi này càng nhiều, Hạ Tử Thần cũng không cảm thấy có cái gì không được tự nhiên.

Sau khi tắm rửa, hai người đến thư phòng, đều tự mở máy tính lên, đăng nhập vào [Kiếm Chỉ Thương Ngân]. Trải qua một năm tỉ mỉ xây dựng và chế tác, Thịnh Thần đã chính thức ra mắt trò chơi được game thủ vô cùng chờ mong này. Từ thời điểm close beta mọi người đã vô cùng nôn nóng, đợi đến lúc open beta, người chơi thiếu chút nữa làm sập server, Cố Hủ cùng tổng giám thiết kế và tổng giám chế tác họp suốt đêm, đem server vốn dĩ đợi đến tháng sau mới ra mắt trực tiếp mở ra, thế này mới giảm bớt áp lực cho các server.

Trải qua một loạt thí nghiệm và sửa chữa, [Kiếm Chỉ Thương Ngân] hiện tại đã tiến vào quỹ đạo, số lượng người chơi vẫn theo đà thẳng tắp đi lên, nghiễm nhiên đã muốn trở thành game mới nổi tiếng nhất trong nước. Kiều Sở Khâm cùng hợp tác cũng xây dựng cho trò chơi một nền móng chất lượng rất cao, hơn nữa Kiều Sở Khâm còn vận dụng thủ pháp kinh doanh thành thục, làm cho lực ảnh hưởng của trò chơi lan rộng đến nước ngoài.

Từ khi trò chơi bắt đầu open beta, người của Thiên Phong Nhã Các liền đủ số chuyển về đây, một lần nữa sáng lập những kỳ tích thuộc về Thiên Phong Nhã Các. Mà thú vị hơn là, trong quá trình thăng cấp, Hạ Tử Thần thấy được rất nhiều nhân vật và tên bang hội quen thuộc, hỏi thăm mới phát hiện mọi người đều là từ [Kiếm Hồn] chuyển sang.

Ngoại trừ [Kiếm Hồn] còn có rất nhiều game thủ từ các game khác chuyển sang, đương nhiên, cũng có tân thủ tiểu bạch ngốc nghếch đáng yêu gia nhập. Việc này càng làm cho trò chơi trở nên phá lệ náo nhiệt. Thường xuyên có thể nhìn thấy trên kênh phụ cận người mình quen biết đang đối thoại, mặc kệ là trước kia bạn chơi game nào, cũng có thể ở game này đụng mặt người quen. Trong một game khác lại có thể gặp được bạn bè hoặc là cùng bang hội, sẽ cảm thấy có một loại thân thiết nói không nên lời, cho dù ở trò chơi trước thuộc phe đối lập, đến nơi này quan hệ cũng trở nên hòa hợp, cho dù vẫn là đối lập, cũng càng như là tương ái tương sát.

『Bang hội』[Nhanh nhẹn khởi vũ]: Nửa giờ nữa đi hạ phụ bản hai lăm người cổ thành Hoàng đô, muốn đi thì đến gặp tớ báo danh tiến đội.

『Bang hội』[Đêm khuya tiềm hành]: Hôm nay sao lại là Nhanh nhẹn tổ chức? Kiếm lang đâu?

Người của Chiến Minh Điện không chuyển sang toàn bộ, chỉ có An Cảnh, Đường Huy và vài người trước kia chơi cùng, Kiếm lang và Đường Huy thương lượng một chút, quyết định để người của Chiến Minh Điện nếu có chuyển sang sẽ trực tiếp gia nhập Thiên Phong Nhã Các, Đường Huy và An Cảnh cũng thành phó bang chủ trong bang. Mọi người vì để dễ dàng nhận biết nhau, đều tiếp tục sử dụng tên gọi ở [Kiếm Hồn], cảm giác hết thảy quan hệ giữa mọi người không có gì thay đổi, chỉ có trò chơi là càng trở nên phấn khích.

『Bang hội』[Nhanh nhẹn khởi vũ]: Bang chủ phải giúp Bách thảo chiết đi hằng ngày trước, bằng không Bách thảo chiết sẽ gia bạo anh ta.

『Bang hội』[Kiếm lang]: Ai đi hằng ngày tiến tổ, một trị liệu hai công kích. Bách thảo treo máy theo tôi, không cần trông cậy vào công kích của cậu ấy...

『Bang hội』[Tam kiến chung tình]: Bách thảo phó bang sao phải treo?

『Bang hội』[Kiếm lang]: Tắm rửa.

『Bang hội』[Hoa hướng dương]: Ây dô, em bổ não nghiêm trọng, máu mũi.

『Bang hội』[Nhất quý trán lạc]: Máu mũi+1, bang chủ mau vọt vào đi thôi, em biết anh đợi không kịp, ha ha ha.

『Bang hội』[Hủ gia hồng nương]: Cơ tình bắn ra bốn phía cái gì chứ, máu mũi +2.

『Bang hội』[Quyến rũ thiển lam]: Máu mũi + n...

...

Thời điểm lễ mừng năm mới năm trước, La Tễ và Mạc Tường đều được gia đình cho phép, để hai người về nhà ăn tết, xem như thừa nhận quan hệ của bọn họ. Dù sao bọn họ đã độc lập, làm cha mẹ, cho dù trước đó cảm thấy tức giận, thời gian dài như vậy, tức giận gì cũng đã sớm tiêu tan. Nói như thế nào cũng là con ruột của mình, so sánh với việc mất con trai cùng vấn đề tính hướng gì đó, hiển nhiên con người vẫn là quan trọng hơn. Việc tiếp nhận bọn họ cũng trở nên thuận lý thành chương.

Cùng nhau cố gắng kiên trì nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến được ngày người trong nhà đồng ý, Mạc Tường và La Tễ rất vui mừng cũng nhẹ nhàng thở ra, còn đặc biệt mời riêng Cố Hủ và Hạ Tử Thần ăn cơm, xem như chúc mừng. Hạ Tử Thần và Cố Hủ cũng thực vì bọn họ mà cao hứng. Tuy nói tình yêu là chuyện của hai người, nhưng thái độ của người trong nhà cũng vô cùng quan trọng, chỉ có người hai nhà hòa hợp, tình yêu mới có thể tiếp tục duy trì.

『Bang hội』[Tàn mặc vô ngân]: Thêm tôi và Thẩm Thẩm.

『Bang hội』[Kiếm lang]: Được.

『Bang hội』[Nhất quý trán lạc]: Oa, đại thần. Hướng đại thần thỉnh an.

『Bang hội』[Tam kiến chung tình]: Đại thần vạn phúc kim an, ôm đùi!

『Bang hội』[Hoa hướng dương]: Đại thần, cầu quỳ liếm!

『Bang hội』[Hoa cúc cô nương]: Tiểu Hướng, cậu sẽ bị đại thần phu nhân đánh.

『Bang hội』[Hoa hướng dương]: Đại thần phu nhân, em sai rồi, em chỉ liếm màn hình...

『Bang hội』[Thẩm Khê]: ...

...

Giữa rừng hoa hướng dương ở ngoại ô chủ thành, Tàn Mặc Vô Ngân một thân hắc y và Thẩm Khê một thân bạch y sóng vai nhau đứng. Thẩm Khê đem hoa hướng dương đã thu thập tốt giao dịch cho Tàn Mặc Vô Ngân, để cho anh tạm thời bảo quản.

Trong [Kiếm Chỉ Thương Ngân], Tàn Mặc Vô Ngân vẫn như trước là chức nghiệp công kích ngọc thụ lâm phong, Thẩm Khê vẫn như cũ là trị liệu vạt áo tung bay. Chẳng qua hiện tại Thẩm Khê đã biến thành chàng trai khả ái, cái đầu chỉ tới bả vai Tàn Mặc Vô Ngân, tóc dài tung bay giữa hai người, mang theo một loại quấn quanh ái muội. Tuy rằng đồng tính lại dị thường xứng đôi.

"Đi hạ phụ bản thì ở cửa đợi bọn Mạc Tường cùng đi." Cố Hủ ngồi ở sôpha đối diện nói với Hạ Tử Thần.

"Ừm." Hạ Tử Thần gật gật đầu, gọi kỵ mã hai người cưỡi ra. Sau khi lên ngựa liền kéo Tàn Mặc Vô Ngân lên.

Một tiếng hí vang, bạch mã vội vàng rời khỏi rừng hoa hướng dương, lưu lại một mạt bóng dáng phi thường hòa hợp. Liền giống như ngôn ngữ của loại hoa hướng dương này, làm nổi bật tình yêu của bọn họ ― Trung thành, ái mộ, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc mà bản thân mong muốn.

TOÀN VĂN HOÀN.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật