[Cao H][21+] Truyện Ngắn Thô Tục

Need You



Cần Anh

                                                                  -----------------------------------------


- A... đau... đau em... xin anh nhẹ một chút... ưm... đau chết mất... ư...

- Gọi là gì?...

- A... ư... Daddy... ư.. là daddy... a...

- Ngoan.. Thêm một chút nữa tôi liền tha cho em...

Hắn ta vuốt mái tóc đen mềm của em đầy yêu chiều, bên dưới luân động ngày một mạnh mẽ hơn, chèn ép thân người bé nhỏ của em dưới thân.

Cây thịt của hắn chẳng khác nào cây chày lớn, vừa to vừa cứng, giã nơi nhạy cảm non mềm của em muốn hỏng.

Cô gái nhỏ khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nắm chặt khăn trải giường mà chịu đựng. Cơ thể em trắng ngọc hằn rõ dấu vết hoang ái, cần cổ cao chằng chịt dấu bầm tím chạy dọc xuống tới ngực.

Đôi môi nhỏ mở ra thở dốc, em không thốt ra được lời, thần kinh giống như bị tê liệt, cơ thể em đau đớn không thể tả.

Gã đàn ông cao to không quan tâm, hắn vẫn thản nhiên thúc tới, thỏa mãn thú tính của bản thân. Động tác thô bạo giống như đang trút giận, hắn ta tàn nhẫn hành hạ một cô gái chỉ mới 19 tuổi.

Hai mép hoa sưng đến không ra dạng gì. Cơn đau từ sâu bên trong truyền đến đại não, hai tay em bấu chặt khăn giường khóc không ra nước mắt.

- Ư... ưm....

- Gọi Daddy!

- Um... Daddy... nhẹ... đau... em đau...

- Gọi to hơn... Tôi muốn nghe rõ hơn...

- Á.... ư.... Daddy... Daddy... nhẹ... ưm... anh nhẹ chút...

------------------

Mi mắt em nặng trĩu dần mở ra, trần nhà trắng toát lạnh lẽo. Em tỉnh dậy cùng cơn đau đớn thể xác lẫn tinh thần.

Sau khi thỏa mãn được dục vọng bản thân, hắn ta liền bỏ đi, bỏ mặc em trần trụi xơ xác nằm trên chiếc giường lớn. Số tiền lớn chuyển vào tài khoản em xem như là tiền công. 

Em đã trải qua hơn 1 năm trong mối quan hệ thế này. Ban đầu là vì số tiền lớn gã trả cho em, còn bây giờ là vì trái tim em.

Em yêu hắn. 

Chẳng biết từ khi nào em yêu hắn đến chết đi sống lại. Tâm can em mỗi khi có người gọi tên hắn đều rộn ràng hết cả lên.

Em khó khăn bước vào phòng tắm. Nhìn mình trong gương, em cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình. Hình dáng xinh đẹp đáng yêu ba mẹ ban tặng qua tay hắn liền trở nên thê thảm thế này.

Khắp nơi đều là dấu tay của hắn, bộ ngực nhỏ chằng chịt dấu vết xanh tím. Em chẳng còn nhận ra cơ thể của mình nữa.

Mi mắt em rũ xuống, đượm buồn.

Cộc cộc... 

Tiếng gõ cửa khiến em bừng tỉnh.

- Tiểu thư, cô dậy chưa?

- Cháu dậy rồi thưa bác. Cháu sẽ xuống ngay

Hắn mua nhà cho em, thuê người làm chăm sóc cho em, tất cả hắn đều cho em được, ngoại trừ tình yêu.

Em dẫu biết rất rõ, nhưng vẫn không thể ngăn con tim mình rung động trước hắn. Tình yêu của em đơn phương đau đớn. Hắn cho em hi vọng rồi lại tự tay dập tắt nó. Từ đầu tới cuối chỉ có một mình em thật lòng thật dạ mang tình cảm trao cho hắn.

--------------------

- Tối nay tôi đến. 

- Vâng.

Em ngậm ngùi tắt điện thoại. Tối qua hắn hành hạ em ra nông nỗi này còn chưa đủ sao? Cơ thể gày nhom đầy dấu vết hoang ái tối qua em còn chưa gột rửa được, tối nay lại phải hầu hắn ngủ.

Cô gái nhỏ buồn rười rượi, ánh mắt trong trẻo ngày nào giờ đây nhuốm màu đen tối. Có lẽ em chẳng thể nào quên được khoảng thời gian đau khổ này.

Bầu trời tối bao trùm căn nhà lớn hắn dành cho em, cảnh vật xung quanh tối đen trông càng u ám. Hắn trở về tìm em đúng như lời hắn nói. Bộ tây trang trên người vẫn thẳng thớm như lúc sáng hắn đi, nhưng tâm trạng hắn dường như là tệ hơn. Hàng chân mày rậm chau lại, ánh mắt hắn lạnh băng, động tác dứt khoát mạnh mẽ. 

- Xuống đây!!

Em đứng ở chân cầu thang e dè nhìn gã đi vào. Đôi chân em vẫn còn run nhẹ do dư âm tối qua, những bước chân không được vững vàng, em chầm chậm tiến đến bên cạnh hắn.

Gã ngồi trên ghế sofa, tư thế thoải mái, tay vỗ lên đùi, ý muốn nói em ngồi lên đùi gã. Cô gái nhỏ tinh tế vừa nhìn liền hiểu ý. Em vừa đặt mông ngồi xuống liền bị hắn vồ lấy.

- Có nhớ tôi không?

Thanh âm ồm ồm phát ra từ cuống họng, không khí xung quanh dậy lên một chút mùi men rượu. Gã dường như đã uống trước một chút rượu.

Em ngồi trên đùi gã run nhẹ sợ hãi. Em nhớ mãi những lần say gã đã hành hạ thể xác của em như thế nào. Những dư âm ấy tồn tại mãi mãi, tạo thành nỗi sợ tâm lý lớn đối với một cô gái nhỏ như em.

- Không nhớ tôi?

Gã dựa cầm trên vai em nhắm hờ mắt nghỉ ngơi. Gã tham lam hít vào một hơi thật sâu, đem hương thơm dịu nhẹ đặc trưng trên người em cuốn hết vào khoang phổi. Đôi tay lớn gã ôm chặt eo nhỏ, dùng sức kẹp chặt em trong lòng. 

- Ưm... Có...

Em e dè cất lời đáp lại câu hỏi của gã. Cô bé giống như chú mèo nhỏ không nhận được ấm áp, cả người gần như cuộn tròn lại với nhau để tìm cảm giác an toàn.

Gã siết chặt hơn vòng tay, một mạch đứng thẳng dậy, bế em giống như em bé nhỏ, đi lên tầng.

- Ngoan lắm! Tôi cũng rất nhớ em...

Gã xoa đầu em giống như đang cưng nựng một em mèo nhỏ. Động tác mềm dịu nhẹ nhàng khiến trái tim em thoáng run nhẹ. Con tim nhỏ bé của em vì hành động vô tình của gã mà tăng nhịp. Cô gái nhỏ này xem ra là đã yêu gã rất nhiều.

------------------

- Đau lắm... đừng... a... Daddy... xin anh... ưm... Daddy... đau...

Đáng tiếc rằng, những hành động ngọt ngào ấy kéo dài chẳng bao lâu, giống như những cơn gió nhẹ mát trước cơn giông bão rần trời.

Cơ thể nhỏ bé kia giống như cây hoa bồ công anh, một cơn gió thổi qua liền cuốn đi tất cả. Em chật vật đau đớn xin tha đến khản cả cổ, thế mà gã chẳng màng để ý tới.

Bên dưới hoa huyệt đỏ ửng như sắp rỉ máu. Nơi tư mật va chạm nhiều lần sinh ra cảm giác đau rát đến cùng cực. Em gồng mình chịu đừng từng đợt tấn công mãnh liệt từ gã. Dương vật lớn đâm sát gốc, mỗi lần như thế em cảm nhận được cơ thể mình đang bị xé ra. 

Đau...

Rất đau...

Gã cười biến thái, bên trong tùy ý đâm chọt đầy thích thú. Bàn tay mân mê hai ngọn đồi nhỏ đến nghiện.

- Ha... Thật chặt... Em có thích không?... hưm... quá ngọt...

- Ưm... đau... a... em... đau...

Gã hăng say trên cơ thể em, từng tế bào trong người gã dường như đều đang reo hò vui sướng. Từng chút từng chút gã càng lấn sâu hơn, vào đến nơi tận cùng, gã rốt cuộc không kiềm chế được mà bắn ra.

Cảm giác bên trong tử cung nóng rực đến cháy người. Em bất tỉnh trong vòng tay rắn chắc kia nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể mình đang tiếp nhận mầm mống của gã đàn ông tuyệt tình này.

Đôi mắt diễm lệ nhắm chặt, hàng mày đẹp nhăn nhúm biểu hiện cơ thể em bây giờ đang rất đau đớn.

Gã nhìn khuôn mặt nhỏ trong vòng tay, chợt nhận ra khuôn mặt hồng hào trước kia bây giờ lại xanh xao tím tái. Gã cảm nhận được hơi thở của em đang yếu dần. 

- Em... em làm sao vậy? Này... em sao thế?...

Gã hốt hoảng ôm em ngồi dậy, gã lay mạnh người em mong rằng em sẽ tỉnh lại, thế nhưng gã làm thế nào em vẫn chung thủy nhắm mắt, hơi thở ngày càng yếu dần đi.

- Không được!! Tôi không cho phép em nhắm mắt. Nghe không? Mở mắt ra!! Tôi bảo em mở mắt ra!! 

Gã cuốn cuồng chạy quanh phòng lấy đồ tắm mặc vào cho em, bản thân cũng vội vàng khoác một cái. Nét mặt gã tái mét bồng em chạy xuống hầm xe.

- Em tỉnh lại!! Không có lệnh của tôi em không được phép chết!!

---------------------

- Sao rồi? Em ấy thế nào rồi?

- Xin ngài hãy bình tĩnh. Đều do Tiểu Thư đang mang thai nhưng vẫn động mạnh khiến thai động. Chỉ cần chăm sóc tịnh dưỡng kĩ càng sẽ không sao.

- Có thai sao?

- Vâng, đã hơn 4 tuần thưa ngài.

Gã nhăn mày khó chịu, chẳng nể nang gì mà mở tung cánh cửa bước vào phòng bệnh.

- Tôi dặn em thế nào? Tại sao lại để bản thân mang thai?

- Em...

Em thất kinh. Cơ thể yếu ớt ngồi bật dậy trong ngỡ ngàng. 

Em rõ ràng đã uống thuốc theo lời hắn rất đều đặn, không lý nào lại mang thai như vậy.

- Sao? Có gì để giải thích hay không?

Hắn nổi giận ngồi xuống ghế sofa trừng mắt nhìn em, đợi chờ 1 lời giải thích rõ ràng.

- Em đã uống thuốc rất đều đặn... theo lời ngài đã dặn dò...

Giọng em nhỏ dần, mặt cuối xuống vì sợ hãi.

Lúc kí hợp đồng đã giao kèo kĩ càng, nếu mang thai, em sẽ phải phá thai, và chấm dứt hợp đồng bặt buộc. 

Nếu như điều đó xảy ra, em sẽ ra sao? 

Tiền gửi về cho gia đình, tiền đóng học, tiền sinh hoạt, thậm chí là tiền bồi dưỡng sau khi phá thai, em phải đào ở đâu mới có?

Còn có cả, mối quan hệ không còn, em mỗi ngày đều không còn nhìn thấy hắn nữa. Tình yêu của em, phải làm sao?...

- Uống thuốc đều đặn? Đều đặn mà bây giờ lại mang thai sao? Không cần nói nhiều, phải xử lý nó ngay lập tức.

Vừa dứt lời hắn liền xoay người bỏ đi. Cánh cửa đóng lại rầm một thật lớn, cảm giác như chuỗi ngày ác mộng sắp bắt đầu

Đôi vai em run lên ần bật, tay em ôm chặt bụng của mình. 

Không. Em nhất định không để cho bất cứ kẻ nào là hại đến cái thai này. Đây là đứa con đầu lòng của em và người em yêu. Sẽ không ai có thể xâm phạm.

-------------------------

Thơi gian trôi qua đã hơn 1 tháng.

Gã dường như đã biến mất trong cuộc sống của em. Em vẫn ở trong ngôi nhà hắn đã mua cho em, mỗi tháng tiền vẫn được chuyển vào tài khoản của em, người làm vẫn ở lại chăm sóc cho em.

Tất cả đều như trước đây, ngoài trừ việc hình bóng hắn không còn trong tầm mắt của em nữa.

Cái thai ngày càng lớn, thời kì thai nghén cũng đến, ăn uống có chút khó khăn cộng thêm việc cơ thể em vốn gầy ốm xanh xao nên rất hay mệt mỏi.

- Tiểu thư, cô ngày nào cũng buồn bã như vậy, sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ không ít.

- Tôi biết. Cảm ơn dì.

- Dì có nấu cho Tiểu Thư canh hầm, Tiểu Thư ráng uống một chút, sáng đến giờ vẫn chưa có gì ỏ bụng, cũng cần phải cho đứa nhỏ trong bụng ăn chứ.

Em cầm chén canh hầm, uống từng ngụm một. Em không thể ăn nhiều do cơn ốm nghén thất thường này. Những người mẹ mang thai khác cũng chẳng ai ốm nghén dữ dội như em vậy.

Cơ thể lúc trước gầy gò không sao, bây giờ còn có tiểu bảo bối, em phải nghĩ cho con của mình. 

- Tiểu Thư lại nhớ đến ông chủ sao?

Dì giúp việc ất ngờ hỏi khiến cơn sóng tình vốn yên lặng chưa bao lâu lại nổi cơn sóng dữ. Trong lòng em nhớ hắn, em không nói, nhưng càng giữ trong lòng, bản thân lại càng nhwos thương hơn.

Nhiều lúc em tự hỏi, hắn đối với mình tệ như vậy, vì điểm gì em lại yêu hắn như sinh mạng.

- Vâng...

Hắn ban đầu không phải kiên quyết bắt ép em phá bỏ đứa bé, sau lại biến mất chẳng thấy bóng dáng, đến cả tin nhắn hay cuộc gọi cũng chẳng có.

Là do gã bỏ em rồi, hay muốn đợi em sinh con xong sẽ bắt đứa nhỏ đi?

Dù là bất cứ lí do gì, đều không khỏi khiến trái tim em tan vỡ.

- Tôi nghĩ ông chủ có việc đột xuất nên không thể đến thăm hai mẹ con. Sau khi xong việc chắc chắn ông chủ sẽ trở về thôi. Tiếu Thư hãy yên tâm tịnh dưỡng thật tốt.

- Vâng.

-----------------

Một tuần sau, em khám thai trở về, vừa vào cửa đã thấy dáng người cao cao đang ngồi ở sofa phòng khách. 

Bộ tây trang đó... chẳng phải là của em tặng hắn hay sao?

- Về rồi?!!

Hắn thấy em mở to mắt đứng yên ở cửa không nhúc nhích nên lên tiếng dò hỏi.

- Anh...

- Lại đây! 

Hắn vẫy tay bảo em lại gần. Em như chẳng thể tin vào mắt mình. Thấy hắn, em vừa vui mừng vừa lo sợ.

- Tôi bảo em lại đây!!

- À... vâng.

Từng bước từng bước, em chậm rãi bước đến bên hắn.

Cánh tay hắn nắm tay em kéo lại gần hơn, đặt em ngồi xuống bên cạnh.

- Em bé thế nào rồi? Khỏe mạnh chứ?

Thái độ hắn ân cần như vậy, em có chút không quen. Mặc dù hơi bỡ ngỡ, nhưng miệng nhỏ vẫn lễ phép trả lời câu hỏi của hắn.

- Vâng. Em bé khỏe.

- Thế thì tốt. Gần 2 tháng qua tôi phải sang Pháp đi công tác gấp, bây giờ mới có thời gian về thăm em và con.

Giọng hắn đều đều nhẹ nhàng rót vào tai em giống như đang thôi miên. Em có thể cảm nhận được sự ngọt ngào trong hành động của hắn.

Cách hắn nói, cứ như cả em và hắn đang là 1 gia đình hạnh phúc vậy.

- Thời gian qua tôi đã suy nghĩ rất kĩ càng...

Em có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập rất nhanh. Em rất sợ. Sợ hắn sẽ mang con của em đi.

Có phải... hắn sẽ mang con đi...?

- Tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều... Nhìn nhận lại đúng tình cảm của mình...

Không khí xung quanh giống như ngưng đọng, em cảm thấy không thể thở nỗi...

- Thời gian qua tôi biết mình sai rồi... Đến ngay cả bản thân mình muốn gì, yêu ai cũng không thể cảm nhận được...

Em vẫn lặng yên, nghe từng câu chữ hắn nói..

Hắn bất chợt nâng 2 bên má của em, buộc em phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt màu nâu nhạt mà trước đây em chẳng bao giờ có cơ hội nhìn được.

- Em nghe tôi nói không?

- ...

- Em trả lời... Có nghe tôi nói không?

- Em... Em nghe...

- Tôi muốn em nghe thật kĩ....

- Vâng...

- Tôi Yêu Em...

Đôi mắt em trừng to, như chẳng thể tin vào tai mình. Hắn có phải đang trêu đùa em không?

Trái tim nhỏ bé đập mạnh như chưa từng được đập, từng thước da thịt đều run lên nhè nhẹ. Em không tin, nói đúng hơn là không dám tin...

- Tôi biết em khó có thể chấp nhận một con người khốn nạn như tôi. Bản thân tôi đã gây ra cho em nhiều nỗi đau. Nhưng em ơi, tôi cầu xin em. Tôi có thể làm bất cứ thứ gì để chuộc lỗi, chỉ cần em cho tôi 1 cơ hội.

Ánh mắt hắn ôn nhu thấy rõ, bàn tay ấm áp dịu dàng nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn bên trong, cả đời này hắn cũng không muốn buông ra.

- Anh... anh vừa bị té đập đầu xuống đất hả?

- Hả...? À.. anh không...

Hắn đỏ mặt quay đi nhưng đôi tay vẫn chung thủy nắm chặt không muốn buông ra. 

- Những lời anh vừa nói... có là thật lòng không?

- Anh có thể chứng minh.. Chỉ cần em cho anh 1 cơ hội... Anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy...

- Được... Miễn cưỡng cho anh một cơ hội...

Khoảng thời gian sau đó, hắn trầy trật từng ngày phục vụ em và bé nhỏ. Vì sự cưng chiều của hắn khiến em mọi thứ đều dựa vào hắn.

Những ngày tháng chứng minh tình yêu sau này khẳng định rằng sự tha thứ của em năm đó không hề sai trái.





Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật