Xuyên Thành Thư Ký Trà Xanh Của Chủ Tịch

CHƯƠNG XIX



Ở phòng khách lớn hiện tại không khí không giống bình thường lắm, có lẽ bởi vì thêm 2 nhân vật mới.

Tiếng nói sang sảng vang lên phá tan bầu không khí im lặng.

-" làm gì mà im thin thít vậy, ông già này về thăm các người không vui à." Tuy một câu trách móc nhưng trên môi ông Lâm lại treo nụ cười.

-" không có không có ạ, chỉ là bọn con hơi xúc động." Dương Chấn thấy phu nhân của mình mím môi không hé nửa lời liền lên tiếng nói đỡ.

Dương Thành Quân cứ nửa phút lại nhìn bụng vợ 1 lần cũng bị giật mình.

-" không nói nổi các người, hôm nay ông dẫn theo bạn già về. Ông Nguyên là bạn đồng hành cùng ta. Ta có kể với các con rồi."  mọi người nghe vậy lần lượt chào hỏi người ngồi bên cạnh ông Lâm.

-" đây là con gái, con rể và cháu trai cháu dâu tôi, hôm qua có kể với anh rồi đó. Chờ lâu như vậy cũng có chắt nhỏ khà khà." ông lão giới thiệu lần lượt sau cùng cũng chỉ tới bụng của Nguyên An cười một cách không ai đỡ được.

Lúc nãy ánh mắt ông Nguyên mới hướng tới cháng trai trẻ tuổi ngồi bên cạnh cháu trai mà ông bạn giới thiệu. Trong một khoảng khắc gương mặt xinh xắn đó làm ông hoảng hốt.

Truyện chỉ đăng tải trên Wattpad thanhan_416 và MangaToon Thánh An, ở nơi khác đều là ăn cắp

Đúng là giống, rất giống! Suy nghĩ trong đầu nảy lên, gương mặt này rõ ràng giống hệt con trai ông. Ông vô thức đi đến bên người cậu ấy, tay sờ đến nốt ruồi son sau tai của anh.

-" cháu... tên là gì?" ông chợt nhận ra ánh mắt những người còn lại đều đặt lên mình, rụt tay lại về chỗ ngồi. Hít lấy một hơi chất giọng run run hỏi.

-" là Nguyên An ạ."  Nguyên An bắt đầu nghi ngờ, không lẽ nguyên chủ còn có thân phận khác. Trong cốt truyện mà anh đọc chỉ cho biết Nguyên An này lúc nhỏ được người trong viện trẻ mồ côi nhặt được về nuôi dưỡng, cũng bởi vì giống anh ở hiện thực nên sớm hoà nhập được. Hiện tại xuất hiện một nhân vật mới mà anh không rõ có từng xuất hiện trong nguyên bản không làm anh cực kỳ hoang mang.

-" cái tên này.... là ai đã đặt cho cháu?"
ông nghe xong ánh mắt thêm sáng, giọng nói càng lúc càng run.

Nguyên An dùng hết sức bình sinh lục lại trí nhớ về cốt truyện. Sau cùng bỗng nhớ tới chi tiết văn án nhắc qua. " cháu là cô nhi, tên là viên trưởng theo mảnh giấy kèm trong người lúc gặp được cháu đặt."

-" Làm sao vậy anh Nguyên, tên của cháu dâu tôi có vấn đề gì sao?" ông lão thấy tình hình có vẻ không ổn, bèn hỏi thăm bạn già.

-" tôi nghĩ là đứa bé ấy.... là đứa nhỏ mà tôi giấu đi thời điểm ấy."

-" thôi được rồi, xin lỗi mọi người. Tôi bị cảm xúc lấn át nên không kiềm chế được, mọi người cứ trở lại bình thường đi." Ông Nguyên lén lút khịt mũi rồi nói tiếp.

-" thật thất lễ, cháu nghĩ câu chuyện của ông có liên quan đến cháu?" Nguyên An bỗng nhiên muốn nghe thử câu chuyện này, linh cảm cho anh biết có thể liên quan đến thân thế thật sự của cơ thể mà linh hồn anh đang mượn.

Ông ấy nghe vậy vội nhìn sang Nguyên An. Một lúc sau mới gật đầu, ông nghĩ đứa trẻ này cũng có cảm giác giống mình.

-" cháu có thể cho ta xem cổ tay một chút không?" ông cụ nhìn Nguyên An, ngỏ lời.

Nguyên An không suy nghĩ nhiều lập tức vén tay áo dài lên cho ông cụ xem

-" Quả nhiên, cháu là đứa bé năm đó." ông cụ nhiên chiếc bớt đỏ trên cổ tay trắng nõn của anh, ông cũng có một cái giống hệt.

Đây là ấn kí của con cháu Nguyên gia, ông nghe kể tổ tiên ngày xưa ông bà có một đứa con được cho biết là con của trời ban thế nhưng không cẩn thận bị kẻ thù gia tộc giở trò xấu bắt cóc đem đi tráo đứa nhỏ giả mạo vào gia đình. Về sau khi đất nước lâm nguy, ông bà trùng hợp phát hiện đó không phải là con họ. Nổ lực tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được, khi đó người nọ cứu đất nước thành công độc lập cũng về với gia đình hai vị tổ tiên liền cho người đi tìm dược liệu về làm ra một loại mực kì lạ, dùng bút điểm một ân kí lên tay người nọ, sau lại dùng một thanh sắt nóng đặt lên làm vết mực mãi mãi trường tồn trên thân thể con của trời. Từ đó con cháu Nguyên gia di truyền vết "ấn kí" để mãi không bị thất lạc dòng máu con trời. Lại nói Nguyên gia là một nhánh của "Nguyệt Nhân tộc" một tộc ít người trên thế giới này mà đàn ông có thể mang thai duy trì nòi giống sinh ra con trời. Về sau người trong tộc vì chiến tranh mà chỉ còn một bộ phận nhỏ. Ông cụ nhớ lại hồi ức lúc trẻ thơ, đôi mắt sáng ngời lúc này đã ngập nước mắt.

-" có thể nói chuyện riêng với ông một chút không?" ông cụ do cảm động mà tay run run chạm vào vết bớt đó.

Nguyên An biết chắc chắn chuyện ông muốn nói sẽ liên quan đến thân thế nguyên chủ. Quay sang xin phép mọi người rồi cùng ông ra chồi mát trong vườn hoa hồng của ba chồng. Nơi này được trồng từ trước nhưng từ khi ba anh chuyển về nhận trách nhiệm chăm sóc thì đặc biệt tươi xanh.

-"những lời ông nói sau đây có lẽ khó tin nhưng là sự thật, cháu có muốn biết thân phận thật của mình không?"

-" vâng ạ, cháu muốn nghe."

-" cháu là cháu nội của ta, hai người cha của cháu ngày trước bị ám sát mà ra đi. Ta trong lúc cấp bách chỉ có thể cho người mang cháu ra ngoài giấu đi. Ta xin lỗi rất nhiều vì không tìm lại được cháu sớm hơn, hiện tại gặp được cháu ta rất vui." ông cũng nói lý do bản thân nhận ra chính xác Nguyên An, trong giọng nói run rẩy nước mắt ông rơi lã chã vì hạnh phúc.

-" con không trách ông đâu ạ." Nguyên An nghe câu chuyện ông kể không hiểu sao cũng không kiềm được nước mắt.

Hai người ôm nhau, mặc dù ông cụ không muốn nhưng Nguyên An vẫn muốn xét nghiệm ADN để chắc chắn.

Khi hai ông cháu trở vào cả nhà đang chờ họ cùng ăn cơm trưa, những người còn lại mặc dù không biết chuyện nhưng thấy họ vui nên cũng vui lây.

Sau ngày hai ông cháu nhận nhau, mọi người biết chuyện cũng mời ông Nguyên ở lại chung vui cùng gia đình và bầu bạn với ông Lâm.

Cũng vài tháng sau đó hai nhóc con trong bụng Nguyên An ra đời.

Khi hai nhóc được 2 tuần tuổi.

Trong phòng ngủ, Nguyên An ở trên giường nằm cùng hai nhóc. Vừa trò chuyện vừa nghịch đôi tay bọc bao tay vải của hai bé.

'Cạch'

Cửa phòng mở ra, Dương Thành Quân đi vào nhẹ tay đóng cửa lại. Đến bên cạnh ba cha con hôn Nguyên An một chút lại cạ hai nhóc con một chút.

-"Nguyên An, cảm ơn em đã đến bên cuộc đời anh. Còn cho anh hai thiên thần nhỏ nữa."

Nói xong không đợi anh phản ứng lại mà quỳ xuống bên cạnh giường. Tay lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu đen, không ngoài dự đoán của mọi người mở ra bên trong là chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng của nam.

-" Nguyên An, Dương Thành Quân này yêu em. Em có đồng ý làm vợ của Dương Thành Quân không?" còn nhe răng cười thật sáng lạn.

-" em đồng ý, Nguyên An cũng yêu anh." Nguyên An sửng sốt giây lát rồi lấy tinh thần cười thật tươi đáp lại, đồng thời cũng đưa bàn tay cho hắn mang nhẫn cho.

-"con cũng yêu hai ba!" giọng nói non nớt vang lên. Tiểu Thiên cùng mẹ đi du lịch đã về từ lâu lúc này cũng tham gia cuộc trò chuyện.

Sau đầy tháng của hai tiểu thiếu gia Dương Nguyên Khánh và Nguyên Thành Ân là lễ cưới linh đình chấn động của Dương thiếu với người yêu có thân thế chấn động của hắn.

_Hoàn Chính Văn_

nhiều chuyện một chút:

Tôi không định hoàn sớm đâu mấy bồ ơi =))

Mà tên của hai thằng con là t đắt theo cảm tính nên không có nghĩa gì hết, khúc tôi giải thích cái vết bớt cx tại hết cái để viết nên đưa vào đại nên mấy cô đừng dùng logic nha 😔

Tại vì khoảng tgian này vào học căng thẳng vãi ra, lúc rảnh vừa vào thì MangaToon báo drop truyện của tôi nên phải cố gắng hoàn gấp để không tôi quên tôi là tg mất. Cũng tại t viết đc nửa chương này xong ngâm nên mới vậy:)

Mà cái kết cục này chưa kết thúc câu chuyện đâu khà khà 🌚.

Mãi yêu và cảm ơn reader đã ủng hộ và theo dõi truyện của tôi tgian qua kaka 💞

T sẽ con viết tiếp phiên ngoại, beta lại,... nên mong tgian tới mấy bồ vẫn ủng hộ t nhaa.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật