yzl • lzmq | tháp ngà

23.



The Show Must Go On. . .

Một ngày làm việc bình thường như mọi ngày, bảy giờ bốn mươi lăm phút, chuông báo thức đúng hẹn vang lên.

Trương Gia Nguyên vùi đầu trong chăn lật người một cái, dựa theo quán tính mơ mơ màng màng vươn tay ra tắt báo thức, di động ném xuống sàn nhà, mà cậu lại một lần nữa rúc vào trong chăn —— ngủ thêm năm phút nữa, cậu yên lặng thề với lòng, ngủ thêm năm phút nữa thôi rồi dậy!

"Trương Gia Nguyên!" Giọng Lâm Mặc vang lên ngoài cửa phòng, "Ba phút nữa còn chưa dậy, hôm nay đi nhờ xe Lưu Chương mày nghỉ nhá."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . Ác quỷ, mẹ nó tên này là ác quỷ thuần chủng đấy à? Trương Gia Nguyên cáu kỉnh vò tóc, khẽ mắng một câu đm, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy đi rửa mặt.

Cách lần đi công tác trước ở Bắc Kinh của Lâm Mặc đã qua gần một tháng, dựa theo tần suất đi công tác chia đều một tháng ít nhất hai chuyến bay đi bay về của Tiểu Lâm tổng nhà bọn họ, đúng như dự đoán, quyền sử dụng cả căn nhà nguyên tuần này lại thuộc về Trương Gia Nguyên.

Tuy rằng cuộc sống bận rộn làm công ăn lương của con sen tư bản cũng không có gì thay đổi, nhưng chung quy vẫn sẽ có vài chuyện xảy ra làm người ta vui vẻ, tỷ như nói, lần này lái xe đưa Lâm Mặc ra sân bay rốt cuộc cũng đổi người.

Chiếc Maybach màu đen của Lưu Chương dừng ở chỗ đậu xe tạm bên ngoài khu căn hộ, không biết có phải bởi vì Châu Kha Vũ sau khi về nước tác phong quá mức phô trương, khiến quản lý Lưu nhà ta bị kích thích sâu sắc, Trương Gia Nguyên từng nghĩ Lưu Chương có thể chạy miết chiếc Bentley cũ từ chỗ ba hắn bỏ đi, thế nhưng trong một tháng ngắn ngủi Lưu Chương lại dùng vận tốc ánh sáng đổi xe —— phong cách xa xỉ thịnh hành, cái đám phá gia chi tử này có ngày sẽ phải nếm trải sự đau khổ của cuộc sống, Trương Gia Nguyên bởi vậy mà bóp cổ tay thở dài.

"Dì ơi, này cháu đã nói là lấy một bánh hai trứng mà, dì chỉ bỏ có một trứng rưỡi cho cháu! Vậy đâu có được!"

Quầy bánh tráng trứng nhỏ bên ngoài khu nhà xếp hàng dài, Trương Gia Nguyên mặc tây trang giày da, khoác túi xách sau lưng, dùng cái giọng Thượng Hải lẫn khẩu âm Đông Bắc so đo từng chút với dì bán hàng xem nửa quà trứng gà còn lại đi về đâu.

"Ây da, nhóc con, rõ ràng là bỏ hai quả đây thôi, cậu có nhìn kỹ không vậy hả?" Động tác đảo sạn của dì ấy vẫn rất nhanh nhẹn, chân tay linh hoạt, vội vàng nêm gia vị, rắc thêm hành lá, đem bánh tráng trứng cùng túi giấy nhét vào tay Trương Gia Nguyên, thong thả nói, "Dì đây bán một tháng lời gần hai vạn, không đến mức thiếu cậu nửa quả trứng gà này ha."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . Trương Gia Nguyên tay cầm bánh tráng trứng cạn lời không nói, đồng thời cạn lời theo cậu còn có đám tri thức làm công ăn lương đứng xếp hàng dài một loạt chờ mua bữa sáng đằng sau. Ai nấy đều đeo cà vạt mang túi xách, ngoại trừ hai quầng thâm rõ rệt trên mắt chứng tỏ không ngủ đủ giấc, người nào người nấy đều không có gì khác nhau, mà cả tập thể sáng ra lại bị công kích cá nhân. . . . . . Một vài người trong đấy vẻ mặt đã chực khóc, phỏng chừng đang tính toán xem chuyển từ tài chính sang bán hàng ăn sáng thì cần những thủ tục gì.

Cuối cùng Trương Gia Nguyên đành buông tha cho nửa quả trứng gà kia, phẫn nộ xoay người chuẩn bị quay về xe Lưu Chương. Vừa đi đến bên cửa ghế lái phụ, cậu còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, đã trơ mắt nhìn cửa xe được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai lại thiếu đánh mà cậu vô cùng quen thuộc.

"Buổi sáng tốt lành." Châu Kha Vũ mỉm cười chào cậu, "Trùng hợp vậy, em cũng đi nhờ xe à?"

. . . . . . Trương Gia Nguyên mặt không chút thay đổi nói, "Xuống dưới, ngồi phía sau đi."

Châu Kha Vũ ngồi yên tại chỗ như núi Thái Sơn, không nhúc nhích, "Làm gì? Em vậy mà lại muốn ngồi bên cạnh Lưu Chương?"

"Em muốn trải nghiệm cảm giác ngồi ở ghế lái phụ của Maybach không được à!" Trương Gia Nguyên cả giận nói, "Lăn xuống mau! AK cái tên xấu xa kia đã nói trước là cho tao làm người đầu tiên ngồi lên ghế phụ rồi mà! Bội bạc!"

"Sorry lah, tao quên mất." Lưu Chương từ phía bên kia thò đầu ra, phất tay với cậu, giọng không chút nào áy náy, "Hôm nay ra cửa hơi vội, sợ không kịp đưa Lâm Mặc ra sân bay, nên lúc Kha Vũ lên xe tao quên nhắc nó."

Lâm Mặc ngồi đằng sau buồn bã nói, "Đúng vậy, tụi mày còn ở đó tán gẫu nữa, xem ra hiện tại tao đổi chuyến bay còn kịp."

Trứng chọi đá, Châu Kha Vũ địch không lại Trương Gia Nguyên. Quản lý Châu cuối cùng đành bất đắc dĩ nhường lại vị trí lái phụ vinh quang này, xám xịt bị đuổi xuống phía sau ngồi, ngoài miệng cũng không chịu nhận thua, "Lâm Mặc, tao xem vị bạn trai này của mày thật là không xứng chức chút nào, tùy tiện để người khác ngồi lên ghế phụ của AK, xem ra mày cũng không để ý nó lắm nhỉ."

"Cũng tạm, không phải mày cũng ngồi qua rồi à?" Lâm Mặc hết sức tâm lý bảo,"Nếu ba đứa tụi mày đều bằng lòng sống chung với nhau, tao cũng không phải không rút lui được, tao thấu tình đạt lý lắm đó."

Lưu Chương ngồi trước lái xe sắc mặt không đổi, liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, ngay sau đó chiếc Maybach vững vàng rẽ ra đường lớn, "Anh ngược lại hi vọng em không cần thấu tình đạt lý đến vậy."

Giọng hắn bình thản, hai người ngồi sau đấu võ mồm nửa ngày đồng loạt nghe ra vài phần xơ xác tiêu điều, Châu Kha Vũ lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa, ra vẻ rút khỏi chiến trường, không nên chọc người đang cầm lái, đây là hắn biết nhìn đại cục.

Lâm Mặc ho nhẹ một tiếng, "Đương nhiên. . . . . . Em khẳng định phải lấy cho bằng được năm trăm vạn rồi mới đi, không thì thiệt chết."

"Năm trăm vạn?" Châu Kha Vũ cười lạnh một tiếng, "Lưu Chương tặng không mày cũng được, mày nhất định nhớ giữ cho kỹ."

. . . . . . . . . . . . Ba đứa trẻ trâu. Trương Gia Nguyên đời này không còn gì lưu luyến vừa nhai bánh tráng trứng vừa định chợp mắt, mới sáng sớm ra sao đứa nào đứa nấy có tinh thần dữ, cậu xem ra tăng ca còn chưa đủ nhiều đấy nhỉ! Bất thình lình, cậu nghe thấy giọng nói hoang mang của Lưu Chương, "Sao tao lại ngửi thấy mùi hành ở đâu đây vậy?"

. . . . . . . . . . . . Trương Gia Nguyên im lặng giấu cái bánh tráng trứng ra sau lưng mình, nhưng đã chậm, Lưu Chương vừa liếc mắt thấy bộ dạng đang nhai của cậu đã muốn bão nổi, "Trương Gia Nguyên! Xe tao mới mua! Mày còn dám ngồi trên xe tao ăn cái gì đấy hả? ! Mày có biết xe này một lần rửa tốn bao nhiêu tiền không! ! ?"

"Ai nha, tổ trưởng." Trương Gia Nguyên chân thành khuyên hắn, "Xe a nhà a đều là vật ngoài thân, sống không mang đến chết cũng chẳng mang đi, mày một năm kiếm được bao nhiêu chớ, tao xem chút tiền rửa xe vặt vẵn này mày không so đo với tao đâu ha?"

"Sáng mai tám giờ bốn mươi lăm ở công ty tao phải. . . . . ."

"Mày thôi nha!" Nghe được lời uy hiếp quen thuộc, Trương Gia Nguyên chớp mắt xù lông, thiếu điều cầm bịch bánh trong tay ném vô trán Lưu Chương, "Mày mà còn lấy công mưu tư nữa là tao rời nhóm mày đó biết không! ?"

"Rời nhóm?" Lưu Chương cười ha hả, "Thế đi qua đâu nha? Khắp thiên hạ này, đâu chẳng là đất của vua."

"Qua chỗ anh này." Vừa dứt lời, hắn nghe thấy Châu Kha Vũ ngồi sau chậm rì rì nói, "Không khí bên nhóm anh tốt lắm, thật ra chỉ cần không có AK cái tên cuồng việc này thì không khí đã rất không tồi rồi. . . . . ."

Lâm Mặc bên cạnh đã nằm bò lên lưng ghế lái phụ, chọc chọc vai Trương Gia Nguyên, hào hứng nói, "Cho tao một miếng, mau mau mau, chỗ này tao thấy xếp hàng đông lắm, mấy lần muốn mua cũng không có thời gian."

Trương Gia Nguyên phân nửa bữa sáng cho cậu, nhắc nhớ, "Cẩn thận một chút, rơi xuống xe AK nổi sùng lên thì chết."

"Tao trả tiền rửa xe cho." Lâm Mặc đầu cũng không thèm ngẩng, sảng khoái phất tay, Trương Gia Nguyên giơ ngón cái với cậu, hết sức hài lòng nhìn mặt Lưu Chương càng lúc càng đen.

"Nè, tụi mày khi nào thì được nghỉ phép thế?" Châu Kha Vũ đột nhiên hỏi, "Có muốn tranh thủ đi ra ngoài du lịch một chuyến không?"

"Nghỉ phép?" Lưu Chương nở nụ cười, "Châu thiếu gia, anh Viễn hiện tại bận đến sứt đầu mẻ trán, giữa lúc toàn dân nhập ngũ, mày còn dám nói mấy lời lung lạc quân tâm thế này à?"

Châu Kha Vũ căn bản không thèm để ý đến hắn, trực tiếp quay đầu về phía Lâm Mặc, thấy Lâm Mặc híp mắt suy nghĩ một chút, nói, "Tao định dồn ngày phép đến cuối năm, nghỉ dài một chút. . . . . . Không thì đi Anh đi? London tao đi hai lần rồi, cũng thích lắm, thật ra tao trước đây còn rất muốn đi LBS học một khóa fulltime MBA, nhưng mà. . . . . ."

"Đi đi, mày hiện tại đi cũng được mà." Châu Kha Vũ nói, "Chỉ cần Lưu Chương không có ý kiến là được."

"Tao thì có thể có ý kiến gì." Lưu Chương cười nói, "Lâm tổng làm quyết định tao còn có thể hó hé được gì à?"

". . . . . . Tình trạng của hai đứa bây thế này căn bản không giống quay lại với nhau được không?" Trương Gia Nguyên nhịn không được cảm khái, "Yêu xa, muốn tìm kích thích đến thế à? Còn chơi quá trớn nữa tao thật sự sẽ khuyên hai đứa mày đoạn tuyệt đó."

Lưu Chương không sao cả nhún vai, "Đoạn không được, mày yên tâm."

"Thế còn mày?" Lâm Mặc ngoảnh đầu, hỏi Châu Kha Vũ đang vui vẻ nghe Lưu Chương cùng Trương Gia Nguyên đấu khẩu, "Mày tính toán thế nào?"

"Tao? Không phải tao nói qua với mày rồi à." Châu Kha Vũ cười ha ha, "Bỏ mẹ nó công việc đi, tao chuẩn bị sau ba lăm sẽ từ chức, sang Pháp bán rượu nho!"

Lâm Mặc đỡ trán mỉm cười, cậu đập đập vào lưng ghế phụ, trêu đùa bảo, "Nghe một chút chí hướng rộng lớn của tiểu thiếu gia nhà ta nè, Nguyên nhi, suy nghĩ bắt đầu học tiếng Pháp từ giờ không?"

"Vì sao phải học?" Trương Gia Nguyên giải quyết miếng bánh trứng cuối cùng, gấp túi giấy lại, khó hiểu hỏi, "Ở Pháp thì nhất định phải nói được tiếng Pháp à?"

"Tỷ lệ người dùng tiếng Anh ở Pháp cũng không cao, mày không sống được thì biết làm sao?" Lâm Mặc thảo luận vấn đề này với cậu, lại nghe Trương Gia Nguyên trả lời tỉnh bơ, "Không có khả năng, ở Pháp, trai đẹp như tao căn bản không đói chết được ok?"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . Lâm Mặc muốn nói lại thôi, im lặng ngửa đầu nhìn trần xe trong chốc lát, sau đó quay sang nhìn Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ nhún vai với cậu, ngụ ý đã bảo rồi mà.

Lâm Mặc tâm phục khẩu phục nói với hắn, "Trăm năm hảo hợp."

"Cảm ơn." Châu Kha Vũ cười tủm tỉm gật đầu, "I'll take that."

Gió lướt qua ngoài cửa xe, Châu Kha Vũ ngước mắt nhìn đường chân trời lúc ẩn lúc hiện sau những tòa nhà cao đằng xa, những đám mây trắng ngần, bầu trời xanh thẳm.

Tựa như năm năm về trước, bầu trời bên trong tháp ngà.

-END (Again)-


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật