yzl • lzmq | tháp ngà

14.



Trương Gia Nguyên

Từ lúc bắt đầu quá trình due diligence toàn diện, Trương Gia Nguyên cảm thấy mỗi ngày của mình đều như đang sống trong địa ngục, hận không chia một phút thành tám để dùng. Sáng sớm đưa Lâm Mặc ra sân bay xong, về lại công ty dự họp, họp xong lại lập tức lái xe sang công ty kiểm toán, lịch trình nguyên một ngày xếp chật kín.

Dự án cần phải xử lý trên tay rất nhiều, nhưng Châu thị loại này không hổ là hạng mục trọng điểm, giai đoạn pre-work đã qua, hiện tại đều đang trong quá trình triển khai chính thức, Trương Gia Nguyên cân nhắc thương vụ này mà xong, thể nào cậu cũng sẽ được thăng chức —— tốt nghiệp nhiều năm như vậy nàng dâu nhỏ rồi cũng thành mẹ chồng, tuy thăng chức vẫn là nhân viên quèn, nhưng ít ra cũng là nhân viên quèn lương cao hơn chút, cứ nghĩ đến đây Trương Gia Nguyên lại nhịn không được mừng muốn khóc.

Mọi người đều biết một công ty muốn niêm yết cần ba cỗ xe ngựa hộ tống, ngân hàng đầu tư, công ty luật và công ty kiểm toán. Vài năm trước ba bên còn phân công hợp tác, ngân hàng đầu tư đứng ra làm bên môi giới, hai bên còn lại phụ trách xử lý các vấn đề về pháp luật và tài chính, hiện tại lại không như trước, yêu cầu ngân hàng môi giới phải tiến hành điều tra độc lập, nếu không đến khi bản cáo bạch xảy ra vấn đề mọi trách nhiệm sẽ tính lên đầu phía môi giới.

Lặp lại toàn bộ công việc của bên luật sư và kiểm toán viên hiển nhiên là không thực tế, bởi vậy chỉ có thể cùng lúc tham dự với cả hai bên, nói thẳng ra là, bên ngân hàng đầu tư phải luôn có người túc trực giám sát.

Hôm nay Trương Gia Nguyên chính là đến để giám sát, công ty kiểm toán này đã hợp tác với bên họ nhiều năm, tuần trước ngoại trừ cùng Châu Kha Vũ qua công ty phỏng vấn nhân viên ban điều hành bị nhốt trong phòng tối nguyên ngày, còn lại là phỏng vấn với bên kiểm toán —— đều là người quen cũ.

Quan hệ của Trương Gia Nguyên với mấy kiểm toán viên cao cấp phụ trách hạng mục lần này cũng không tệ, đặc bệt là Phó Tư Siêu, người này cũng học đại học ở Bắc Kinh, cách trường cũ của Trương Gia Nguyên hai trạm xe, hồi Lâm Mặc còn ở B&L ba người bọn họ cuối tuần cũng hay hẹn nhau đi ăn suốt.

"Tụi bây thì dưới quyền bộ tài chính, công ty luật thì đã có bộ tư pháp lo, bên ủy ban chứng khoán còn không phải túm đầu bọn tao ra mà hành à."

Nhân lúc Phó Tư Siêu đang pha cà phê cho cậu ở pantry, Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng ngơi ra được một chút, nằm bò trước máy tính bán than với cậu bạn, "Tao kể mày nghe, hôm nay xong việc với bên mày, tối còn phải tăng ca đi gặp bên công ty luật, mấy ngày này ngày nào cũng xui quá chừng, cảm giác như trăm công nghìn việc đổ xuống á, mà ngó qua tài khoản ngân hàng, èo! Một phần tiền dư cũng không có!"

"Công ty luật?" Phó Tư Siêu cẩn thận bưng ly cà phê đi tới, đến khi đặt xuống bàn mới thờ phào một hơi, cậu kéo ghế ngồi xuống đối diện với Trương Gia Nguyên, hiếu kỳ hỏi, "Bọn mày giờ phải theo cả hai bên đấy à? Vậy còn không phải mệt chết?"

". . . . . . . . . . . . Cũng không hẳn." Trương Gia Nguyên thở dài, khéo léo giải thích, "Thì, quản lý mới bên tao ấy, người ta. . . . . . chắc là có chút hiểu lầm gì đó với tao. . . . . ."

"À ——" Phó Tư Siêu ra vẻ tỉnh ngộ, "Chèn ép mày, bắt mày làm thêm việc hở?"

". . . . . ." Trương Gia Nguyên tự nhủ vậy cũng không tính nói xấu gì, mới từ chối cho ý kiến ừ một tiếng, "Cũng không khác mấy, nhưng không phải chèn ép, con người cậu ta không có tệ vậy. . . . . . Ai dô tao cũng không nói rõ được."

Phó Tư Siêu bắt chéo chân vuốt cằm, bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ, Trương Gia Nguyên thấy cậu như vậy lại có chút chột dạ —— kiểm toán viên cao cấp Phó nhà ta cũng là người thông minh lanh lợi, còn đặc biệt rành bới lông tìm vết, Trương Gia Nguyên sợ cậu ta lại hỏi "người ta sao lại chèn ép mày", vậy thì biết trả lời làm sao? Ngay cả cậu cũng đâu có biết.

Dù sao cũng đâu thể thật sự chỉ vì buổi liên hoan tốt nghiệp lần đó, cậu không cẩn thận phi lễ Châu Kha Vũ có chút xíu. Trước không nói đến chuyện Châu Kha Vũ lúc đó đang say, rõ ràng cả Trương Gia Nguyên cậu đây cũng uống say mà! Hai con ma men ở cạnh nhau làm ra cái chuyện kia cũng không kỳ quái. . . . . .

"Không đúng nha." Phó Tư Siêu chợt nói, "Quản lý mới của bọn mày, họ Châu phải không?"

. . . . . . . . . . . . Trương Gia Nguyên ha ha một tiếng, "Thanh danh cậu ta truyền cũng xa ghê nhỉ."

"Đương nhiên, cái ngành này của bọn mình thiếu gì bát quái." Phó Tư Siêu bật cười, đầy kính mắt, "Tao nghe nói cậu ta ở Morgan còn cách cái ghế phó giám đốc có một bước thôi đấy, kết quả lại đột ngột từ chức, sau đó chạy đến công ty bọn mày."

Trương Gia Nguyên ậm ừ trả lời, "Ờ. . . . . . Hình như đúng là có chuyện như vậy."

"Thế thì cậu ta chắc vẫn ở New York suốt, vậy có thể có ân oán gì với mày được ta?" Phó Tư Siêu khó hiểu, "Cậu ta vào B&L tính ra mới có hai tuần, mày lỡ gây ra tội tình gì tới mức làm người ta ghi hận thế hả? Chửi người ta? Hay là tạt cà phê vào người người ta hử?"

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trương Gia Nguyên nghĩ thầm thế tao hôn nó có tính không, cậu giấu đầu hở đuôi bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, ra vẻ trịnh trọng nói, "Làm việc đi làm việc đi! Lo làm việc bớt tám nhảm!"

Chính là Trương Gia Nguyên có ngàn phòng vạn phòng tới cỡ nào, cuối cùng vẫn bị Phó Tư Siêu gài cho khai ra gần hết, lúc biết chuyện cậu và Châu Kha Vũ là bạn cùng phòng suốt bốn năm đại học, Phó Tư Siêu ngạc nhiên tới rơi cả bút, làm khẩu hình OMG đầy khoa trương. Trương Gia Nguyên còn tưởng cậu ta đã khui ra được một vụ yêu hận tình thù gì kinh thiên động địa lắm, lại nghe người này hưng phấn hỏi, "Cho nên á! Cậu ta cao một mét chín thật đấy à? !"

Trương Gia Nguyên: ". . . . . . Gì?"

"Con bé Sarah nhóm bên cạnh tuần trước gặp qua cậu ta một lần ở công ty mày ấy, bảo là cao lắm, đã cao lại còn đẹp trai." Phó Tư Siêu nói liếng thoắng, "Đặc biệt so với một đám phàm nhân đi bên cạnh, thật đúng là y hệt như trong phim điện ảnh vậy đó. Tài chính thật là hủy cả đời sau, lấy chiều cao đó không đi chơi bóng rổ đúng là phí, còn không nữa vô giới giải trí cũng dư sức kiếm được một mớ!"

"Không phải, cái gì gọi là phàm nhân hả?" Trương Gia Nguyên không dám tin cách dùng từ của bạn mình, "Tụi mày có thể tháo kính xuống rồi hẵng nhìn lại cậu ta được không? Bộ dạng tạm được đi, chiều cao làm gì lố vậy, cũng hơn tao nửa cái đầu chứ mấy. . . . . . Làm gì mà bị tụi bây tâng bốc lên dữ thế?"

Phó Tư Siêu có lòng nhắc nhở, "Thì mày cũng đã một mét tám lăm rồi kìa. . . . . ."

"Vậy cậu ta cũng không tới một mét chín!" Trương Gia Nguyên chốt như đinh đóng cột, "Tối đa 188, tao là bạn cùng phòng tao nói tính! Còn chơi bóng rổ ấy hả, tao cũng không nhẫn tâm phá vỡ ảo tưởng của tụi bây, lấy kỹ thuật của cậu ta á, thôi đừng có thêm dầu vào lửa cho đội tuyển quốc gia của chúng ta nữa."

Trách thì trách cậu quá thân với Phó Tư Siêu, nói chuyện phiếm cũng không khống chế được giọng điệu, đến khi phát hiện Phó Tư Siêu đang dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá mình, Trương Gia Nguyên mới ý thức được vừa rồi thái độ nói đến Châu Kha Vũ của mình rất tùy ý, khiến cho người ta có cảm giác hai người như bạn bè chí cốt lâu năm.

"Mày với cậu ta xem ra quan hệ cũng không tệ ha." Phó Tư Siêu chống đầu nhìn cậu, mỉm cười ranh mãnh. Trương Gia Nguyên tránh đi ánh mắt của cậu, tiếp tục vùi đầu vào công việc, ". . . . . . Làm việc làm việc đi! Bớt nói tập trung làm việc!"

Cậu và Châu Kha Vũ có xem là bạn bè chí cốt không đây? Bận xong với bên kiểm toán, trên đường lái xe quay về công ty Trương Gia Nguyên mới nghĩ, có lẽ đã từng là như thế, từ sau khi Châu Kha Vũ đi New York, hai người lại chưa từng thấy mặt, tính ra cũng phải bốn năm rồi.

Bốn năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, từ lúc Trương Gia Nguyên biết Châu Kha Vũ đến lúc thành bạn bè lại đến khi thích hắn, một loạt những thay đổi tâm lý này, kỳ thật chẳng qua cũng chỉ cần bốn năm mà thôi.

Từ thích đến không thích, bốn năm dư dả.

Trương Gia Nguyên giỏi xã giao, lại càng giỏi bảo trì quan hệ, cậu với đám bạn tốt thời đại học đa phần đều còn giữ liên lạc, Lâm Mặc là bạn thuê nhà chung tạm thời không tính đến, Trương Đằng sau khi tốt nghiệp làm việc ở Hàng Châu, mỗi lần Trương Gia Nguyên đến Hàng Châu đều mặt dày mày dạn chạy tới nhà cậu ta ăn chực, Lưu Chương tuy ở Boston, hai người vẫn thường xuyên bất chấp sai giờ online nối mic đánh đoàn chiến —— đương nhiên mấy chuyện này khẳng định là phải lén làm sau lưng Lâm Mặc.

Trong số nhiều người như vậy, chỉ có mình Châu Kha Vũ là không gặp. Đến cùng là vì sao, không ai có thể cho Trương Gia Nguyên một đáp án.

Rõ ràng trước đây quan hệ của họ tốt đến vậy, ngủ đối giường, cùng nhau đi học muộn, cùng nhau tới căn tin ăn cơm, hồi thực tập năm ba năm tư, Châu Kha Vũ vẫn hay đứng bên đường cái dưới mấy gốc bạch đàn ở cửa sau trường đại học chờ cậu suốt. Rất nhiều ký ức đều còn rõ nét, Trương Gia Nguyên thậm chí còn nhớ lúc những phiến lá bạch đàn rơi xuống đất, tiếng giòn vang phát ra khi bị dẫm nát dưới những đôi giày thể thao, cậu khi ấy chỉ cần vừa nhấc mắt, đã có thể trông thấy Châu Kha Vũ đứng ở cuối đường.

Thẳng tắp, cao ráo, trẻ trung lại đầy khí phách.

Tựa như một gốc bạch đàn.

Hắn đeo chiếc túi đưa thư một bên vai, cúi đầu nhìn di động, cũng không chú ý đến ánh mắt của cả trai lẫn gái quay đầu lại nhìn mỗi khi đi ngang qua mình. Châu Kha Vũ hồi đại học vẫn luôn là như vậy, đã quen hưởng thụ cảm giác được một đám người vây quanh, cũng tập mãi thành quen với sự chú ý của tất cả mọi người, thế nên chuyện gì cũng đều xem nhẹ —— Trương Gia Nguyên hình dung loại trạng thái này thành là: Phật sống, không có dục vọng trần thế.

Hay giả như đăng một cái thread trên diễn đàn trường, với chủ đề là #chàng trai năm ấy chúng ta từng thầm mến#, Trương Gia Nguyên dám cam đoan, có đếm từ dưới lên ba lần lại từ trên xuống ba lần, tần suất xuất hiện tên của Châu Kha Vũ nhất định là cao nhất.

Dựa vào thị giác thượng đế từ bốn năm sau nhìn lại, không ai có thể phủ nhận Châu Kha Vũ những năm ấy chính là nhân vật làm mưa làm gió nhất trường —— không phải đứng đầu khoá thì thế nào, không phải hội trưởng hội học sinh thì lại làm sao? Thành tích tốt hơn hắn lại không đẹp trai bằng hắn, mà đẹp trai hơn hắn. . . . . . Hình như cái ngành này của bọn họ tạm thời không có ai đẹp trai hơn Châu Kha Vũ cả.

. . . . Dừng, dừng dừng dừng, dừng lại dừng lại. Phía trước là đèn đỏ, Trương Gia Nguyên còn đang chìm đắm trong hồi ức vội vàng nhấn phanh, còn bị chiếc xe đằng sau bấm còi.

Sao lại thế này, Trương Gia Nguyên nhìn đèn xanh đèn đỏ trước mắt trong lòng không thôi dậy sóng, không đúng nha, hình tượng Châu Kha Vũ trong ký ức của cậu cư nhiên lại là như vậy? Ông trời có mắt, mắc cái giống gì cậu phải dùng đến ba đoạn văn chỉ để khen diện mạo của Châu Kha Vũ, này mà hợp lý à!

Cậu dám thề với lương tâm, Trương Gia Nguyên năm hai mươi mốt tuổi khi ấy, tuyệt đối không bị sắc đẹp của hotboy khoa hấp dẫn lấy nửa phần —— lúc đó cậu còn trẻ, mạch não cũng đơn giản như người thường, biểu hiện cụ thể chính là lúc Châu Kha Vũ đứng như người mẫu ở đầu đường bị người ta chú ý, xa xa bỗng truyền đến tiếng cười ha ha quen thuộc.

Châu Kha Vũ hoang mang ngước mắt nhìn sang, trông thấy Trương Gia Nguyên đang ôm bụng ngồi xổm bên đường, thậm chí còn cười ra nước mắt.

". . . . . . Mày cười cái gì thế?" Tuy rằng mạch não của Trương Gia Nguyên ngẫu nhiên sẽ lại tự lập phái riêng, nhưng đột nhiên phát tác như vậy vẫn làm Châu Kha Vũ trở tay không kịp, hắn bước tới đỡ Trương Gia Nguyên dậy, người này lại dựa vào cánh tay hắn tiếp tục cười đến đặc biệt càn rỡ, "Anh Châu nè, lúc mày đứng bên đó, không phát hiện chuyện gì hở?"

". . . . . . . . . . . ." Châu Kha Vũ trực giác kế tiếp cũng chẳng phải lời gì hay ho, nhưng hắn vẫn theo bản năng mà hỏi, "Chuyện gì cơ?"

"Mày, với cái cây bên cạnh á." Trương Gia Nguyên kiễng chân lên, rất khoa trương duỗi thẳng hai tay, vẽ thành một cái trục hoành, sau đó còn nói hết sức nghiêm túc, "Tụi mày, cao ngang nhau."

Châu Kha Vũ: . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hotboy khoa mặt lạnh tanh quay đầu bỏ đi, Trương Gia Nguyên nhanh tay lẹ mắt túm chặt lấy cánh tay hắn, giải thích liên hồi ai nha tao sai rồi mà, quên mất chiều cao là tử huyệt của mày! Ai nha Kha Vũ Kha Vũ, anh Châu, anh à, em mời anh ăn cơm nha tha thứ cho em đi mà!

"Một bữa không được." Nghe được câu cuối, sắc mặt Châu Kha Vũ mới miễn cưỡng dịu xuống, "Hai bữa."

". . . . . . Mày được voi đòi hai bà Trưng đấy à? Thuyết đòn bẩy là dùng như vậy đó hả?"

Hotboy khoa tiếp tục xoay người muốn đi, Trương Gia Nguyên lúc này cũng không thèm khách khí với hắn nữa, trực tiếp nhảy một cái đánh đu trên lưng hắn, bản sắc bá vương lộ rõ, ôm cổ Châu Kha Vũ uy hiếp, "Một bữa, không thêm, không ăn là mất!"

"Được rồi được rồi được rồi, một bữa thì một bữa!" Hiện tại đổi ngược là Châu Kha Vũ xin tha liên hồi, hết sức mềm mỏng nói với cậu, "Mày xuống trước đã. . . . . . Không phải, Gia Nguyên nhi tao bị mày siết thở không nổi. . . . . ."

"Đúng là không dùng bạo lực không được mà." Trương Gia Nguyên chậc một tiếng, ngoan ngoãn trượt xuống khỏi lưng hắn, quay người đi kiểm tra số dư trong ví điện tử, lập tức hào phóng, "Đi! Dẫn mày đi ăn ngon!"

"Đi thôi." Châu Kha Vũ xoa cổ, ra vẻ đứng đắn đề nghị, "Trực Lệ hội quán[1] được không?"

. . . . . . Trương Gia Nguyên cẩn thận không trả lời, lén lút quay người đi xem giá, rồi lại so sánh một chút với tiền lương thực tập của mình, trầm ngâm hồi lâu mới nói, "Châu Kha Vũ, tao khuyên mày một vừa hai phải."

Rốt cuộc vẫn là không nhịn được, Châu Kha Vũ cười ngả lên vai cậu, từ trên xuống dưới hệt như một đứa ngốc vui vẻ.

Hai người đứng tại chỗ thương thảo nửa ngày, gần đây có một quán mỳ chua cay Trùng Khánh, Lâm Mặc từng đề cử, nhưng Trương Gia Nguyên không ăn cay, lại gọi cho Lưu Chương hỏi thăm, góc ngã năm Quảng Đông Tử Giang có một cửa hàng trà bánh kiểu Hong Kong không tệ, cơ mà hiện tại hai đứa mày chạy sang đó sợ chỉ có thể chờ hết một đêm tới mai lại ăn chút điểm tâm sáng.

Rõ là vô nghĩa, Châu Kha Vũ quyết đoán cúp điện thoại, quay lại nói với Trương Gia Nguyên: không nghe tụi nó, mày chọn đi.

Quanh đi quẩn lại một vòng, kết quả vẫn là về căn tin, ôi, trường xưa, hương vị của gia đình! Trương Gia Nguyên đứng trong dãy xếp hàng dài ở căn tin Học Ngũ[2] xúc động cảm khái, nồi vàng nồi bạc còn không bằng cái nồi sắt nhà mình, điểm tâm hội quán gì cơ chứ, đâu cũng không lâu đời bằng cơm đùi gà và thịt kho tàu truyền thống của căn tin.

Quẹt thẻ cơm trả tiền, Trương Gia Nguyên bưng hai phần cơm đùi gà về đặt trước mặt Châu Kha Vũ biểu tình lúc này cũng không vui vẻ gì, thành khẩn nói, "Là mày bảo tao chọn đấy nhé."

". . . . . . Đúng vậy." Châu Kha Vũ nghiến răng nặn ra một nụ cười, "Mày quả nhiên không phụ sự tin tưởng của tao."

Hotboy khoa họ nhiều lắm cũng chỉ hay càu nhàu ngoài miệng, thực ra đặc biệt nghe lời lại rất dễ nuôi, lúc này Châu Kha Vũ ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn đối diện gặm đùi gà, Trương Gia Nguyên chậm rãi giảng giải hết một lượt lịch sử món cơm đùi gà truyền thống của trường, từ sự di dời của Khang Bác Tư[2], đây đâu chỉ là một món cơm đùi gà chua cay vô cùng đơn giản, đấy chính là tình cảm của nhà trường với đông đảo sinh viên các khoá!

Châu Kha Vũ nghe đến choáng vâng, hắn cầm đũa chọc chọc lớp da ngoài cùng được chiên vàng óng, thậm chí có chút không nỡ xuống tay, "Một phần này bao nhiêu tiền?"

". . . . . . Quên rồi, cũng không để ý." Trương Gia Nguyên thử nhớ lại, không quá chắc chắn nói, "Hình như là bảy tệ thì phải?"

Châu Kha Vũ gật gật đầu, giơ ngón tay cái, tán thưởng nói, "Tình cảm của trường chúng ta thật đúng là đồ tốt giá rẻ."

. . . . . . . . . . . . Lời này nói ra quả nhiên rất có trình độ, đều nghe không ra là đang khen cậu có tầm nhìn hay đang khịa cậu keo kiệt. Trương Gia Nguyên làm như không có việc gì cầm lấy di động, định chụp một bức ảnh cơm đùi gà gửi qua cho Lâm Mặc, chợt phát hiện trong list có một cái hình đại diện lạ hoắc, "Ơ đệt, Châu Kha Vũ mày đổi hình đại diện lúc nào thế?"

"Ban nãy đó." Châu Kha Vũ rút một tờ giấy lau miệng, trả lời cậu, "Lúc mày đi mua tình cảm á."

Trương Gia Nguyên ho khụ một tiếng, nghiêm túc nhận xét, "Tao cảm thấy cái hình này của mày, xanh lét luôn á, mà nhìn quen ghê. . . . . . Đây không phải là cái cây ban nãy à? !"

"Giờ mày mới phát hiện hử?" Châu Kha Vũ nhịn không được cười rộ, hắn bình thường lúc không cười nhìn lạnh lùng thật, nhưng mỗi khi cười lên lại đặc biệt dịu dàng, đơn thuần lại thêm hào hoa phong nhã —— má nó, đừng cười nữa! Trương Gia Nguyên hận không thể lấy cái khẩu trang đeo lên cho hắn, người nhìn về phía bàn của bọn họ lại càng nhiều! Lam nhan hoạ thuỷ sao còn không có chút tự giác nào thế hả?!

"Đấy là bạch đàn." Châu Kha Vũ dừng một chút, nói, "Cao vút, bốn mùa tươi xanh, tao rất thích."

. . . . . . . . . . . . Trương Gia Nguyên cảm thán, "Đúng là biết vớt vát cho mình ghê heng, thì ra tao nói bừa mà cũng trúng đấy nhỉ."

Châu Kha Vũ ngẩng đầu, nhìn cậu một cái, lại không đầu không đuôi bỏ thêm một câu, "Hơn nữa, gốc bạch đàn này nhiều lá nhất."

"Cho nên?" Chứng minh tóc mày nhiều à? Trương Gia Nguyên trong lòng nghĩ vậy lại không dám nói, Châu thiếu gia người ta văn nghệ biết bao, cậu cũng không nên làm làm tụt hứng.

"Cho nên. . . . . ." Giọng Châu Kha Vũ nhẹ dần, "Nó lại càng có thể cảm nhận được gió."

Những lời này đến cùng mang ý gì? Bí ẩn này Trương Gia Nguyên năm hai mươi mốt tuổi đoán không ra, mà Châu Kha Vũ cũng không chịu nói với cậu. Nhiều năm về sau, bí mật không được tiết lộ rồi cũng trở thành một trong vô vàn tâm sự bị chôn vùi, tính cả quãng thời gian ngắn ngủi tươi đẹp thời đại học, đều thành những ký ức thanh xuân ngẫu nhiên làm người ta cảm khái.

Thời gian lướt qua trước mắt, bọn họ dần trở thành những người lớn chẳng còn cố chấp như trước kia, Trương Gia Nguyên hai mươi bảy tuổi tiếc nuối phát hiện, thì ra bản thân cậu đối với đáp án của rất nhiều chuyện, vốn cũng chẳng hiếu kì đến vậy.

Cậu chỉ là còn có chút hoài niệm, hoài niệm cơm đùi gà ở Học Ngũ, thịt kho tàu ở ba căn tin, hoài niệm con phố sau trường với hàng bạch đàn cao vút, có lẽ, cậu ngẫu nhiên còn có thể hoài niệm người kia.

Nhưng rốt cuộc rồi vẫn biến thành hoài niệm mà thôi.

Châu Kha Vũ sau khi đến New York gần như offline hoàn toàn, Trương Gia Nguyên có khi hứng lên, muốn tìm hắn tán gẫu vài câu, thường cũng chẳng thể nhận được tin nhắn đáp lại ngay lập tức —— sai giờ cũng vậy, bận rộn cũng thế, hồi âm của Châu Kha Vũ vẫn luôn chậm trễ.

Sau này đi làm, cậu thức đêm chơi game với Lưu Chương, nghe Lưu Chương nói anh Châu nhà mày bận thật đó, bận muốn chết, tao còn sợ nó có số kiếm tiền không có số tiêu. Trương Gia Nguyên nghe xong không hé răng, qua một lúc lâu mới thở dài, nói: ai mà không bận, tao cũng bận đấy thôi, tao ngủ bốn tiếng một ngày phải gần cả tuần nay rồi.

Không giống. Lưu Chương đáp, Châu Kha Vũ lần này rõ là liều mạng, mày chừng nào thấy nó đặc biệt cố gắng qua? Đời này, xem như tao được chiêm ngưỡng rồi.

Có thể để Lưu Chương cảm thán như vậy, xem ra người nọ thực đúng là đang liều mạng vì sự nghiệp. Trương Gia Nguyên buông chuột, liếc mắt nhìn khung chat vẫn mãi không nhận được phản hồi, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, cậu nói không rõ đây là loại cảm xúc gì. Sau khi tốt nghiệp dần thành người xa lạ là chuyện bình thường, bạn cũ không liên hệ cũng là chuyện bình thường, mọi người bộn bề nhiều việc, ai nấy đều có cuộc sống riêng của mình cũng rất bình thường, rõ ràng cậu đều hiểu, vậy bản thân còn đang hờn dỗi điều gì?

Nhưng chuyện này phát sinh trên người Châu Kha Vũ chính là không bình thường, bởi vì Châu Kha Vũ từng nói sẽ không phụ lòng cậu, hắn còn nói, có phải chỉ cần tao xin lỗi, mày sẽ tha thứ cho tao?

Tưởng hay lắm. Trương Gia Nguyên nghĩ, giờ mày có quỳ trước mặt bố, bố cũng không tha thứ cho mày.

Lâm Mặc thường nói, Trương Gia Nguyên có khả năng đem lại hạnh phúc cho người khác, cũng có khả năng khiến mình sống thật vui vẻ, đối với người trưởng thành mà nói đây quả là một năng lực không tầm thường. Vì mấy chuyện tào lao mà phiền não cũng không đáng, không giải quyết được thì lẩn tránh, cậu cố ý tránh đi mọi tin tức về Châu Kha Vũ, giống như năm đó Lâm Mặc vĩnh viễn thấy Lưu Chương là đi đường vòng —— chẳng qua người ta là người yêu đã chia tay đàng hoàng, còn cậu đây là chuyện gì, một đoạn yêu thầm thất bại à?

Một năm sau khi tốt nghiệp cậu được thông qua thực tập, từ Bắc Kinh điều đến Thượng Hải, ga đến của sân bay Hồng Kiều người qua kẻ lại, Trương Gia Nguyên đẩy hành lý đi ra đã thấy Lâm Mặc đứng ở cửa ga chờ mình, thiếu chút nước mắt lưng tròng. Cậu mặc kệ đống đồ chạy vội về phía Lâm Mặc, Lâm Mặc bị doạ nhảy dựng, ngoài miệng còn la hành lý hành lý không cần đồ của mày nữa à! ? hai tay ngược lại vẫn dang rộng đỡ lấy cậu.

Trương Gia Nguyên ôm người thật lâu không nói, cậu vốn chỉ muốn diễn một chút cho vui, kết quả lúc nhào vào lòng Lâm Mặc, cậu lại thật lòng có chút muốn rơi nước mắt.

Đều là khách tha hương, lại cùng là người làm công, rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, tiểu bá vương oán trời oán đất thì ra cũng sẽ biết sợ. Lâm Mặc dịu dàng vỗ lưng cậu, nói: lát nữa đi ăn bánh bao chiên nhé, quán ngay đối diện cửa nhà hát kịch, tao dẫn đường.

Vậy mày mời khách hả? Trương Gia Nguyên chôn đầu vào cổ cậu, rầu rĩ hỏi, nghe thấy Lâm Mặc cười đến run cả người, nói: tao mời, ngày đầu tiên mày tới đây đương nhiên là tao mời chứ.

Chào mừng đến Thượng Hải, Nguyên nhi. Lâm Mặc nói, không có việc gì đâu, vẫn như hồi chúng ta ở Bắc Kinh thôi, nơi này cũng không lớn đến thế.

Thật vậy, Thượng Hải thì ra cũng không lớn đến thế. Sau khi làm việc ở B&L gần bốn năm, Trương Gia Nguyên ngồi trên ghế đằng ngoài ban công nhà trọ hứng gió đêm, nhìn màn đêm phồn hoa như gấm ngoài cửa sổ, bỗng cảm thán nói với Lâm Mặc: trước kia tao cảm thấy mày chỉ đang bốc phét, sau này sắp xếp ổn thoả, mới phát hiện mày nói đúng. Có lớn hơn nữa thì khác gì đâu, chúng ta có thể nhìn thấy còn không phải chỉ là một góc nhỏ này thôi sao.

Rất nhiều chuyện, trước đây cảm thấy nghĩ mãi không ra, sau lại cảm thấy kỳ thật cũng không nhất thiết phải nghĩ.

Lâm Mặc ôm máy tính, ngồi trên sô pha phòng khách xử lý email, nghe nói vậy, bật cười bảo: Gia Nguyên nhi, mày trưởng thành thật rồi.

Gió lặng im đến thế, đằng xa loáng thoáng truyền đến tiếng còi báo sương mù trên sông, bén nhọn mà ngắn ngủi, lại như một đoạn ảo giác mơ hồ.

Nước trà trong tay nguội dần, Trương Gia Nguyên dựa lưng lên ghế, ngẩn người nhìn về phương xa, thật lâu sau, Lâm Mặc nghe thấy cậu thấp giọng nói: nhưng tao cũng không muốn trưởng thành.

Nhưng mà, không thể không trưởng thành nha. Trương Gia Nguyên đứng dậy, đặt cốc lại lên bàn trà, cười cười duỗi lưng: được rồi, emo xong, quay lại làm việc thôi!

Cậu không chú ý chính là, Lâm Mặc ngồi sau cửa kính không biết đã bỏ máy tính xuống từ lúc nào, lẳng lặng nhìn đứa nhỏ lớn tướng tràn đầy sức sống trước mắt, thầm nghĩ, đây chính là Trương Gia Nguyên —— buồn bực vĩnh viễn sẽ không vượt quá ba phút, rất giỏi kiếm tìm những điều ấm áp trong cuộc sống, lại càng giỏi lan toả ánh sáng đến từng góc tối trong lòng người khác.

Đây chính là Trương Gia Nguyên vui vẻ hạnh phúc nhất trong cả đám bọn họ năm đó, thành thục chín chắn như Lưu Chương thích đấu võ mồm với cậu, cao cao tại thượng như Châu Kha Vũ tránh cũng không tránh được bị cậu hấp dẫn, về phần bản thân Lâm Mặc, cậu nghĩ, cậu càng cảm thấy may mắn mấy năm gần đây, họ vẫn luôn làm bạn có nhau kề bên.

"Gia Nguyên nhi." Lâm Mặc bỗng nhiên mở miệng, cậu thấy Trương Gia Nguyên xoay người, đẩy cửa ban công, đi về phía mình. Ánh đèn trong phòng khách rất nhạt, Trương Gia Nguyên đứng trước mặt cậu, Lâm Mặc dang rộng hai tay, cho cậu một cái ôm.

Tựa như mấy năm trước ở sân bay, Trương Gia Nguyên cũng vội vàng chạy đến ôm lấy cậu như vậy.

Từ từ lại đến đi. Trương Gia Nguyên nghe thấy Lâm Mặc nhẹ giọng nói, chúng ta đều đang dần dần trưởng thành, không cần gấp gáp như vậy.

------------

[1]Trực Lệ Hội quán 直隶会馆 là một hội quán/nhà hàng lâu đời ở Bắc Kinh, với 6 loại văn hoá ẩm thực đặc sắc

[2]Căn tin Học Ngũ 学五食堂 là một trong số 11 căn tin/nhà ăn ở Đại học Bắc Kinh, nổi tiếng với món cơm đùi gà. Từ năm 2015 theo thay đổi quy hoạch, căn tin Học Ngũ cũ được dời sang Chước Viên, cửa hàng thức ăn nhanh Khang Bác Tư (phiên âm của từ Campus) dời đến Học Ngũ, đây cũng là căn tin lâu đời nhất ở Bắc Đại.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật