yzl • lzmq | tháp ngà

12.



BGM: If I Ain't Got You – Alicia Keys/Usher
夜聊 – Rainbow 计划 / 武中奇

Châu Kha Vũ

Lúc Patrick ôm hộp bánh ngọt gõ cửa văn phòng nhóm trưởng nhà mình, chưa đến ba giây đã nghe thấy một giọng nói trầm ấm truyền tới từ phía sau cánh cửa, "Mời vào."

"Daniel! Phần cuối cùng của anh này!" Cậu nhóc đẹp trai cầm phần bánh ngọt vị dâu bước vào, thân thiết đặt đĩa bánh ở góc bàn, "AK chừa lại vị dâu cho anh!"

"Cảm ơn." Châu Kha Vũ dời mắt khỏi máy tính, trông thấy món tráng miệng phủ kem màu hồng phấn tinh xảo, khóe miệng cong cong, "Vất vả, Patrick. Đúng rồi, đêm nay ăn cơm với bên Ngô Law, có thể nhờ cậu lát nữa xác nhận lại với nhà hàng thời gian và vị trí đặt bàn được không?"

"Đương nhiên không thành vấn đề." Patrick gật đầu, cười như gió mùa xuân, "Em liên hệ liền."

Đồng dạng mỗi ngày đều chỉ ngủ bốn năm tiếng, có người có thể hoạt bát sôi nổi nhảy nhót khắp nơi, có người chỉ còn thừa lại một hơi ngoi ngóp. Nhìn thần thái tràn đầy năng lượng của Patrick, trong lòng Châu Kha Vũ không khỏi hâm mộ, hai năm trước ở New York hắn cũng sống qua không ít đêm trắng, vốn cứ nghĩ bản thân đều đã quen, không biết có phải sau khi về nước đồng hồ sinh học đảo ngược hay không, mấy ngày nay hắn thường hay cảm thấy buồn ngủ.

Già rồi sao? Cũng không có khả năng. Tuổi này của bọn họ mới là thời kỳ hoàng kim để phát triển sự nghiệp, hiện tại nói bản thân già rồi, khác gì tự giết chết tiền đồ của mình đâu.

Chắc là vì chưa quen khí hậu, Châu Kha Vũ nghĩ thầm, lại thêm hôm qua hắn thức đêm sửa tài liệu đến hơn ba giờ sáng, tập trung tinh thần cao độ, công việc và nghỉ ngơi không được cân bằng, mệt mỏi kỳ thực cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Công việc không phức tạp, chính là cần phải cẩn thận càng thêm cẩn thận. Đối với Châu Kha Vũ, mọi chuyện đều yêu cầu hoàn hảo, mỗi một số liệu, mỗi một biểu đồ, ngay cả từng dầu chấm câu cũng chỉ hận không thể in hết vào đầu, đây mới chân chính là điểm hao tâm tổn sức.

Thật ra ngay từ hồi đại học bắt đầu đi thực tập, Châu Kha Vũ đã ý thức được một điều —— cái gọi là cuộc sống của nhân viên thực tập ngân hàng đầu tư, đổi cho một cậu học sinh trung học làm cũng được. Biết làm ppt, biết dùng excel, sửa báo cáo hay hỗ trợ tìm kiếm các case tương tự, ngay cả viết proposal cũng tính là việc lớn, chính là những công việc khô khan rườm rà như vậy, diễn ra ngày qua ngày, chỉ có duy nhất một việc phải luôn được đảm bảo.

Không được để ra sai sót.

Cuộc sống thực tập nhàm chán khiến Châu thiếu gia cao ngạo khi ấy không khỏi hoài nghi bản chất ngành học của mình. Hắn học tài chính đơn giản là để giúp đỡ người trong nhà, kế hoạch phát triển công ty của anh hai không biết đã trải đến góc nào trên thế giới, mà hắn chẳng qua chỉ là một điểm cố định nào đó trên trục tọa độ. Không chỉ mình hắn, kể cả anh ba, kể cả bất kỳ người nào có liên quan tới lợi ích của nhà họ Châu, ai nấy đều là quân cờ, rút một sợi dây sẽ động cả khu rừng.

Vậy thì còn có ý nghĩa gì đâu.

Tiếng loạt soạt rất nhỏ phát ra từ máy in, Châu Kha Vũ hai mươi tuổi hai tay đút túi, ngẩn ra nhìn màn hình trước mặt, lại bỗng nhiên bị người thụi cho một cái.

"In xong rồi kìa, còn làm gì đó?" Lưu Chương ở nhóm bên liếc mắt nhìn Châu Kha Vũ, xoay người bê chồng tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp dày cộp, ném qua cho hắn, "Phía sau còn xếp hàng dài kia kìa."

Châu Kha Vũ lúc này mới hoàn hồn, chú ý phía sau quả thật có không ít người đang đứng chờ có chút mất kiên nhẫn, lại ăn ý không ai bước tới giục hắn. Trong lòng cảm thấy có lỗi, hắn thấp giọng nói một câu "Làm phiền rồi", ôm tài liệu lịch sự lùi sang một bên, đặt lên bàn làm việc bắt đầu sắp xếp lại.

Chờ hắn bấm xong đống tài liệu, Lưu Chương cũng đã đóng dấu xong mấy case nhóm bên đó đang cần, tới đứng cạnh hắn, thuận tay cầm lấy máy bấm lỗ Châu Kha Vũ vừa bỏ xuống.

"Mấy giờ mày mới xong việc thế, lát về cùng không?" Lưu Chương cúi đầu vừa bấm tài liệu vừa hỏi, "Trương Đằng nhờ tao nhắn, vụ bóng rổ mày phải cho nó một câu trả lời chính xác, còn bảo nếu mày không đổng ý, nó sẽ leo lên Quang Hoa[1] nhảy xuống cho mà xem."

. . . . . . Châu Kha Vũ khẽ ho một tiếng, "Đang giờ làm việc, chuyện ở trường về trường rồi hẵng nói."

Hắn nghe thấy Lưu Chương cúi đầu cười, rõ ràng có chút khinh thường cái vẻ vờ vịt này của hắn, nhưng cũng không nói nữa. Kết quả Châu Kha Vũ lại chậm rãi trả lời câu hỏi đầu tiên của cậu ta, "Chắc phải hơn năm giờ mới xong, còn xem anh Hùng nhà ta hôm nay phát huy thế nào."

Lưu Chương hiểu ý, gật đầu ra vẻ lý giải, "Vậy tao chờ mày ở quán cà phê dưới tầng."

"Nhóm mày nhàn dữ vậy hả?" Châu Kha Vũ cảm thấy khó tin, "Tuần này chưa đến bốn giờ đã được thả rồi?"

"All depends." Lưu Chương nhún vai, "Quản lý của bọn tao vi diệu cỡ nào, đâu phải mày không biết."

Từ đầu năm hai đại học, Châu Kha Vũ và Lưu Chương đã cùng thực tập ở Cát Hoa, hai người trước đó không trao đổi gì với nhau, chuyện trở thành đồng nghiệp cũng rất ngẫu nhiên, còn may là không được phân vào cùng một nhóm. Quản lý của nhóm Châu Kha Vũ là một người Brazil gốc Hoa, tên tiếng Anh vô cùng xịn xò, cùng tên với giải thưởng điện ảnh hàn lâm nào đó có tầm ảnh hưởng cực cao, tên tiếng Trung lại rất là dân dã, họ Vương tên Chính Hùng, nghe không chỉ chuyên nghiệp còn đặc biệt "hồng".

Mỗi lần kêu cái tên "Oscar" này, Châu Kha Vũ đều cảm thấy thái dương giật liền ba phát, để tránh việc tuổi còn trẻ đã chảy máu não, hắn quyết định mở một con đường tắt, tôn xưng trưởng nhóm nhà mình một tiếng anh Hùng.

Anh Hùng là một người rất nhiệt huyết, vừa có khả năng kêu gọi lại vừa hăng hái, đến lúc chuẩn bị tan làm cũng phải túm đám nhân viên thực tập bọn hắn lại khích lệ một lượt, ở một tầng ý nghĩa khác chuyện này kéo dài giờ tan tầm của Châu Kha Vũ.

Lưu Chương xong việc sớm, bởi vì sợ không đuổi kịp giờ cơm ở căn tin hay đi ăn cùng Lâm Mặc, vẫn thường rối rắm không biết có nên ở lại chờ hắn hay không. Trưởng nhóm bên bọn hắn cả ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi, hàng năm đi công tác bên ngoài, Châu Kha Vũ trừ bỏ nghe nói người nọ họ Khương ra còn lại không biết thêm bất cứ tin gì. Lần gặp gần nhất chính là khi hắn cùng Lưu Chương đang đứng chờ xe ở trạm xe bus, trông thấy trưởng nhóm Khương đang ngồi xổm thảo luận chút vấn đề huyền học với một vị thầy tướng số bày sạp ven đường.

Hai người đồng loạt im lặng nhìn trưởng nhóm Khương dùng mặt sau của tập bản thảo báo cáo kêu gọi đầu tư để xem bói, Lưu Chương dời mắt đi đầu tiên, thản nhiên nói, "Xe đến rồi kìa."

"Ổng thật sự biết xem đấy hả?" Châu Kha Vũ cố chấp nhìn đống chữ như gà bới kia, nhịn không được hỏi, "Còn trông như thật. . . . . ."

"Mày mà cũng tin mấy cái này?" Lưu Chương có chút khinh bỉ, "Đều là người đã trải qua giáo dục của chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội, hiện tại lại bắt đầu mê tín như thời phong kiến à?"

Châu Kha Vũ không thèm nói nữa, hắn lười khịa nhau với Lưu Chương, hai người một trước một sau lên xe, ngay giờ cao điểm, có là thanh niên trai tráng cũng không thể không bị ép tới mức dính chặt vô cửa xe. Khuôn mặt đẹp trai của Châu Kha Vũ bị ép vào thanh vịn, trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, thể nghiệm cuộc sống thể nghiệm cuộc sống, không đi xe riêng giảm lượng khí thải bảo vệ môi trường giao thông xanh bắt đầu từ mỗi chúng ta. . . . . .

"Nghe nói là rất chuẩn." Bên tai vang lên giọng nói kèm chút giãy giụa, Châu Kha Vũ cố gắng quay đầu lại, thấy Lưu Chương cũng bị chen tới không còn hình người như mình —— kính đen đều tuột xuống dưới mũi, còn mặt lạnh nói chuyện phiếm với hắn, "Trưởng nhóm Khương xem tường chuẩn lắm, tao cũng nghe người khác nói thế."

"Mày không phải không tin mấy chuyện này à. . . . . ."

Lúc này đến phiên Lưu Chương ho khan một tiếng, vẻ mặt hơi xấu hổ, "Kiêm thính tắc minh[2] thôi. . . . . ."

Châu Kha Vũ nhịn không được bật cười, xe vừa tới trạm, ngoài cửa lại có một đoàn người tràn lên như thủy triều, lần đầu tiên hắn cảm thấy may mắn vì chiều cao ưu thế có thể giúp mình giữ chặt tay nắm trên cao kia, còn có lòng túm lấy Lưu Chương đang cực kỳ tuyệt vọng.

"Lần sau. . . . . . Vẫn là gọi xe đi." Xe bus dừng tại trạm phía sau cửa đông trường đại học, Lưu Chương ho sù sụ suốt cả dọc đường, phàn nàn chất lượng không khí trong xe giờ cao điểm thật không thua gì mấy ngày bụi mịt trời, "Không được nữa thì đi bộ, kiểu gì tao cũng không chen chúc nữa!"

Châu Kha Vũ lững thững đi bên cạnh, nhìn qua vẫn đẹp trai như trước, chỉ là cà vạt có hơi xộc xệch, "Phải không, mày ổn không đó?"

". . . . . . Ông chú đứng bên cạnh tao bị hôi nách, mày không ngửi được hả?"

"Không." Châu Kha Vũ mỉm cười, "Trên cao không khí thoáng mát hơn hẳn."

Xuyên qua cặp kính ánh hàn quang của Lưu Chương, hắn trông thấy sát ý bốc lên hừng hực. Không sao, Châu Kha Vũ hài lòng nghĩ thầm, dù sao cũng chẳng phải lần một lần hai.

Quả nhiên, giây tiếp theo hắn đã nghe thấy giọng điệu âm hiểm của Lưu Chương, "Châu Kha Vũ, mày mà không cao hơn mét chín, thật đúng là có lỗi với cái bộ dạng làm màu hôm nay."

Châu Kha Vũ không hề bị lung lay, hắn đã sớm trưởng thành, theo lý thuyết sụn đầu xương đã khép lại hết rồi, đối với loại nguyền rủa này cũng không thèm để trong lòng, còn thoải mái độp lại, "Mượn cát ngôn của mày."

Người trong thiên hạ đều biết Châu thiếu gia người tốt tấm lòng vàng, khoan dung đại lượng thích giúp đỡ mọi người. Chịu đựng xong bài thuyết trình của anh Hùng, lần này sau khi tan làm hẹn gặp Lưu Chương ở quán cà phê, Châu Kha Vũ thức thời không nhắc lại đề nghị ngồi xe công cộng nữa. Nhưng Lưu Chương đứng bên đường đặt xe hơn hai mươi phút, tài xế đều bị chặn ở ngã tư, Lưu công tử trong cơn giận dữ hủy đơn, quyết định đi bộ.

Trên đường đi bộ tổng có thể tán gẫu rất nhiều chủ đề kỳ lạ, chung phòng ngủ hơn hai năm lại làm đồng nghiệp gần một năm, Châu Kha Vũ không thể không thừa nhận, Lưu Chương vậy mà lại là một trong mấy đứa bạn đại học thân nhất của hắn. Hắn nhớ lại lúc mình đứng ngẩn người ở khu vực in ban nãy, nói đùa với Lưu Chương, "Tao cuối cùng cũng hiểu vì sao Nguyên nhi không thích tài chính, quả thật rất nhàm chán."

"Đó là do chưa đến lúc kiếm tiền thôi." Lưu Chương đáp lại hắn, "Làm trợ lý đương nhiên sẽ chán."

Châu Kha Vũ tự hỏi một lúc, vẫn như trước lắc đầu, "Không hẳn. Chẳng lẽ mày không cảm thấy, cái ngành này thiếu chút. . . . . . cảm tình?"

Vừa vặn đi đến một ngã tư, Châu Kha Vũ dừng lại chờ đèn đỏ, không chú ý tới sự im lặng của Lưu Chương, sau một lúc lâu, tiếng Lưu Chương nghẹn cười truyền đến từ đằng sau, "Mày nói gì thế hả? Cảm tình?"

. . . . . . . . . . . . Châu Kha Vũ giận dỗi trừng mắt lườm nhìn tên kia một cái, "Có gì mà buồn cười?"

"Không, chỉ là cảm thấy tao hồi cấp hai chắc sẽ có nhiều chuyện để nói với mày lắm." Lưu Chương thu lại vẻ mặt cười nhạo không tin nổi kia, lắc đầu, đứng sóng vai với hắn, "Hiện tại nói việc này, không phải quá muộn rồi sao. Hơn nữa. . . . . ." Hắn dừng một chút, vẫn là không nhịn được, quay đầu sang một bên cười nói, "Mày nói mấy lời này, nghe thế nào cũng thấy như đang khoe ngầm ấy."

Châu Kha Vũ không để ý tới giọng điệu trêu đùa trong lời nói của hắn, chỉ đứng thẳng người, nhìn đèn tín hiệu bên kia đường từ đỏ chuyển sang xanh, ngay khi chuẩn bị bước tiếp, Châu Kha Vũ mở miệng nói, "Cho nên tới giờ tao vẫn chưa từng cùng người nào thảo luận qua chuyện này."

Vốn hắn tự nhận mình tuyệt đối không hề phiến tình, nhưng không biết mấy lời này tác động đến Lưu Chương thế nào, đi được một đoạn Lưu Chương lại đột ngột lên tiếng, "Mày cho là vì sao cái ngành này lắm người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán như vậy, chỉ là để kiếm được một phần công việc đến đứa học sinh trung học thông minh chút thôi cũng làm được à? Ngành nghề có ý nghĩa nhiều lắm, sao cả đống người chăm chăm cắm đầu vào cái giới tài chính này làm gì?"

Đáp án rất rõ ràng đều hiểu mà không nói, Châu Kha Vũ vẫn như cũng không đáp lại, hắn bắt đầu thấy hối hận khi hỏi Lưu Chương vấn đề này, cảm giác như mình vội vàng chạy tới nghe tên này giáo huấn vậy. Hắn cũng không hiểu làm sao Lưu Chương lại kích động đến thế, rõ ràng vừa rồi còn như vịt chết cứng miệng muốn chết, trào phúng hai chữ cảm tình của mình, hiện tại lại không khác gì mấy thanh niên cực đoan.

"Một ngành có thể thao túng tiền tài, nghe chẳng phải rất hấp dẫn sao." Không có đước đáp án từ Châu Kha Vũ, giọng Lưu Chương trái lại càng thêm bình tĩnh đến lạnh lùng, "Một đám người tầm thường, tạo ra vinh quang cho một vài người mà thôi."

"Châu Kha Vũ, tuy tao không biết bối cảnh của mày ra sao. Nhưng tự mày cũng rõ." Lưu Chương thở dài, "Mày chính là một vài người được tạo ra đó."

"Chẳng lẽ mày không phải?" Châu Kha Vũ mỉa mai, nhưng Lưu Chương lại bật cười, sảng khoái hơn cả hắn tưởng, "Tao phải, cho nên đó giờ tao chưa từng nói đến chuyện có hay không có cảm tình."

. . . . . . . . . . . . Châu Kha Vũ bực mình lườm hắn một cái.

Muốn làm một linh hồn tự do mà vô dụng[3] à, chậm. Giọng Lưu Chương có chút tiếc nuối, "Kiếp sau đổi đường đầu thai đi."

Kiếp sau, người có kiếp sau hay không đều khó nói, loại đầu tư mạo hiểm này Châu Kha Vũ tuyệt đối sẽ không làm, hắn lựa chọn sống đời này cho thật tốt. Từ nhỏ đến lớn gặp qua rất nhiều cám dỗ, đến giờ hắn mới phát hiện không biết bản thân chân chính mong muốn điều gì, những gì Lưu Chương nói thực ra đã cho hắn một lời cảnh cáo —— một vài người, một vài người được tạo ra, được ông trời khâm định số phận, phải chăng thật sự sẽ không có quyền chọn lựa cuộc sống cho riêng mình.

Châu Kha Vũ từng nghĩ hắn và Lưu Chương là cùng một loại người, nhưng Lưu Chương không đồng ý, dùng lời của quản lý Lưu nhiều năm sau mà nói, "Từ năm hai tao đã cảm thấy, công chúa tóc mây người ta sống trong lâu đài, còn Châu thiếu gia nhà chúng ta là sống trong tháp ngà, vĩnh viễn ngây ngô, vĩnh viễn mang chủ nghĩa lý tưởng."

Quả thật, có thể hiểu vì sao hồi đại học mày thích dính lấy Trương Gia Nguyên đến vậy. Lưu Chương không chú ý tới vẻ mặt mất tự nhiên của hắn, lắc lắc chiếc ly đế cao, cười nói: linh hồn tự do mà vô dụng, thứ mày yêu nhất đấy thôi.

Ngoài phòng là gió rét mùa đông New York, mà Châu thiếu gia giờ phút này đang ngồi trong nhà bị Lưu Chương chuốc đống rượu được vận chuyển bằng đường hàng không từ quê nhà sang, hoa mắt chóng mặt —— cái đồ giả đứng đắn, Hồng Tinh Nhị Oa Đầu mà uống bằng ly đế cao, hắn căm hận nghĩ, mẹ nó này có khác gì ăn mỳ ý trộn với tương Dinh Khẩu đâu? !

Tuy đầu óc đã không còn thanh tỉnh, nhưng hắn vẫn ráng cãi lại một câu: mới không phải vô dụng nhá!

Là . . . . . Một linh hồn thú vị.

Nói xong câu này, Châu Kha Vũ gục đầu xuống bàn, triệt để bất tỉnh.

Trương Gia Nguyên là người rất thú vị, Trương Gia Nguyên có một linh hồn tự do, Trương Gia Nguyên đầy nghĩa khí, thiếu niên tựa như một cơn gió, dám yêu lại càng dám hận, lúc hung lên đến cả Lâm Mặc cũng phải phát run.

Những lời này Lưu Chương đương nhiên đều không nghe được, dù sao Châu Daniel thời thời khắc khắc quán triệt phải giữ thể diện đến cùng, có làm ma men cũng phải làm một con ma men lịch sự nhất. Hắn chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, thong thả hít thở, đường nét khuôn mặt cũng trở nên nhu hoà, thật sự giống như một vị hoàng tử đang chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng chàng kỵ sĩ phóng khoáng ngang ngạnh lúc này lại không ở đây, kỵ sĩ giờ phút này đang ở bờ bên kia Thái Bình Dương, khổ không nói thành lời đấu tranh với đống báo cáo chất chồng thành núi —— bước ra khỏi tháp ngà, hoàng tử như trước vẫn là hoàng tử, kỵ sĩ lại thê thảm đến mức trở thành công nhân, không rảnh chạy đến hôn tỉnh cái tên nhát gan chỉ dám nghĩ lung tung trong lòng kia.

Hoàng tử nhỏ trong lúc ngủ mơ cũng rất tủi thân, hắn nghĩ, tôi cũng có cố ý đâu, tôi cũng có rất nhiều điều không thể làm theo ý muốn, hắn nhớ mỗi khoảnh khắc đã từng được kỵ sĩ bảo vệ, nhớ giây phút được người nọ kiên định tin tưởng bản thân là một "người tốt". Điều tiếc nuối chính là, trái tim quả cảm của kỵ sĩ, tràn đầy ý muốn bảo vệ, ai biết cậu đơn thuần là muốn bảo vệ người này, hay chẳng qua chỉ vì chàng hoàng tử cô đơn nọ vừa vặn đi ngang qua địa bàn của cậu.

Châu Kha Vũ nhớ rất nhiều cũng không quên rối rắm mãi về những điều này, mỗi lúc ấy hắn lại bắt đầu thống hận tinh thần kỵ sĩ chính nghĩa đến quá phận kia của Trương Gia Nguyên.

Trương Đằng phòng bên ngồi xổm trong phòng ngủ của đám Trương Gia Nguyên ôm cây đợi thỏ suốt một giờ, rốt cuộc cũng tóm được Châu Kha Vũ tan làm trở về cùng Lưu Chương. Cho dù giác quan của Châu Kha Vũ có nhạy đến mấy, vừa bước tới bàn học đã phát hiện có chỗ không thích hợp, lúc này đây muốn trốn cũng đã muộn. Trương Gia Nguyên vốn đang chăm chú chạy luận văn nhảy phắt dậy, bám lên lưng hắn đè cả người Châu thiếu gia xuống, gân cổ hô, "Trương Đằng! Lên! ! Ông đây sắp giữ không nổi!"

"Đến đây!" Giọng Trương Đằng từ phía trên truyền tới, Châu Kha Vũ hoảng hồn ngước lên, thiếu chút ngất ngay tại chỗ, vứt hình tượng sang một bên hét ầm lên, "Trương Đằng! Lăn xuống đây! Ai cho phép mày lên giường tao đấy? !"

Uỷ viên ban thể dục lớp hai khoa tài chính Trương Đằng, thân thể cường tráng cơ bắp phát triển, hợp lực với Trương Gia Nguyên đè Châu Kha Vũ xuống bàn. Đối mặt với việc bị sức mạnh tuyệt đối đàn áp, Châu Kha Vũ buông tha giãy giụa, ". . . . . . Tụi mày muốn làm gì, định cường bạo dân nam à? Dưa xanh hái không ngọt nhá, tao sẽ không theo đâu. . . . . ."

"Phỉ phui!" Trương Gia Nguyên đạp hắn, "Cái đồ không biết xấu hổ!"

"Đúng vậy, không biết xấu hổ!" Trương Đằng cũng hùa theo, "Tuần trước tao đăng ký thi bóng rổ cho mày, rõ ràng mày bảo tuần này sẽ trả lời, mẹ nó hôm nay đã là thứ sáu rồi đó! Ngày nào đi học cũng trốn tao, mày nói coi có phải tính quỵt nợ không hả!"

"Tao cũng đâu có nói nhất định sẽ tham gia. . . . . . Ái da!" Tay Châu Kha Vũ bị nhéo một cái, lại nhịn không được mắng ầm lên, "Đau! Trương Gia Nguyên mày xuống tay sao không biết nặng nhẹ gì hết?"

"Người khác muốn đăng ký còn không được, dành riêng một xuất cho mày." Trương Gia Nguyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Mày tính coi bọn khốn kia đã khiêu khích chúng ta bao lâu rồi, mày có ý thức tập thể xíu được không? !"

". . . . . ." Châu Kha Vũ khổ không nói thành lời, "Tao không biết chơi thật đó, mày có thấy tao chạm vô bóng bao giờ chưa?"

"Bớt xạo! Mày cao như vậy mà không biết chơi bóng á?" Trương Đằng nghi ngờ, "Trung phong mày không nắm thì biết kiếm ai? Tuỳ tiện nhấc tay một cái là chắn hết bóng của bọn nó rồi! AK, đưa đơn đăng ký đây cho tao!"

Lưu Chương ở một bên vui vẻ xem kịch, nghe gọi đến tên mình, thuận tay ném tờ đơn sang. Trương Đằng nhận lấy nói một tiếng cảm ơn, Châu Kha Vũ còn nghe thấy tên nhãi ranh Lưu Chương giả mù sa mưa đáp lại, "Không cần khách khí, nhấc tay thôi ấy mà."

"Dô dô dô, ký tên đi!" Trương Gia Nguyên nắm lấy tay hắn ký xuống ba chứ "Châu Kha Vũ" xiêu xiêu vẹo vẹo, còn lấy mực đóng dấu dính vào ngón trỏ, ấn xuống một dấu tay đỏ thẫm. Châu Kha Vũ không dám nhìn thẳng quay đi, ý đồ giãy giụa lần cuối, ". . . . . . Tụi mày nếu muốn thắng thì đừng để tao tham gia, thiệt đó, mấy đứa mày hối hận hết cho coi. . . . . ."

Không ai thèm nghe hắn nói, khắp phòng là bầu không khí đặc biệt vui mừng sau khi thành công cường bạo dân nam, chỉ còn cậu trung phong không biết chơi bóng rổ đứng một mình trong góc, cảm khái thói đời nóng lạnh, lòng người cũng thật khôn lường.

Trương Đằng quan tâm lo lịch của Châu Kha Vũ dày đặc, không bắt buộc hắn phải đi tập, chỉ dặn dò đến lúc thi đấu nhất định, nhất định phải có mặt. Đây là trận đấu giữa các khoa, hình thức cũng đơn giản, 3V3, liều tới vậy cũng chỉ là vì vấn đề mặt mũi. Tin hotboy khoa tài chính Châu Kha Vũ sẽ tham gia đã sớm được thả ra, biết bao người vì hắn mà tới, đến lúc đó lỡ như chơi trò mất tích thật, bộ mặt của khoa chủ chốt lắm tiền nhất bọn họ đây biết đặt vào đâu.

"Mày cũng đâu phải không biết, đám người ghen ghét với cái sự giàu của học viện thương mại bọn mình xếp hàng kín cả sân vận động. Bên trường dạo gần đây còn đang sửa sang lại, làm đám bên khoa máy tính chua lòm, bịa đặt bảo mày chỉ giỏi mấy động tác mèo cào đẹp mắt, chứ làm gì biết chơi đàng hoàng đâu."

Lúc Lâm Mặc thực tập xong về đến phòng ngủ, đập vào mắt đầu tiên chính là cảnh Trương Đằng với Trương Gia Nguyên đang khoác vai Châu Kha Vũ làm công tác tư tưởng, "Nói vậy lẽ nào mày cũng nhịn được à, anh Châu? Nếu mà là tao, khẳng định sẽ không thể nhẫn!"

". . . . . . . . . . . ." Châu Kha Vũ ngửa mặt nằm ườn trên giường, đầu vùi vào gối, giọng rầu rĩ không thôi, ". . . . . . Thật ra cũng không tính là bịa đặt."

"Giề?" Trương Đằng hoài nghi không tin vào tai mình, "Mày nói gì cơ?"

"Không có gì. . . . . ."

"Khoa chúng ta có những ai tham gia thế?" Lâm Mặc khoác túi xách lên thành ghế, tinh mắt lướt qua đơn đăng ký đang đặt trên bàn Lưu Chương, "Châu Kha Vũ, Trương Đằng. . . . . . Sao còn có cả Cam Vọng Tinh? Bọn mày tính nhìn mặt chọn người thiệt đấy à?"

"Mày không hiểu rồi." Trương Đằng khoát tay, nhiệt tình phổ cập kiến thức cho cậu, "Chủ đề của chúng ta lần này là "Giải thi đấu toàn siêu sao khu vực Đông Tây", All Stars, Understand?"

Lâm Mặc ồ một tiếng, quay sang Lưu Chương, "Cậu chơi bóng rổ không phải cũng tạm ổn à? Sao không tham gia?"

"Màn nổi bật này tôi góp chân vào làm gì." Lưu Chương cười to, "Tranh mặt mũi cho khoa, đương nhiên là phải nhường hotboy khoa mình rồi."

Nghe còn rất có lý, Lâm Mặc gật đầu, lại quay sang hỏi Trương Gia Nguyên, "Mày sao?"

"Tao? Thật ra tao cũng muốn đó chớ." Trương Gia Nguyên cười lạnh, ghét bỏ cánh tay Trương Đằng đang khoác lên vai cậu, bực bội nói, "Cái tên này chê tao không đủ Star! Mày nói nó có bệnh đúng không! ? Chơi tốt không phải được rồi à, còn làm bộ làm tịch thế làm gì!"

"Cũng có nói không chừa xuất cho mày đâu nha!" Trương Đằng vội vàng luồn ra sau lưng vuốt lưng thuận khí cho anh Nguyên, còn chân chó bóp tay bóp chân, "Chỗ bên bình lọc nước là của mày đó, dự bị cũng rất quan trọng!"

. . . . . . Vốn còn đang buồn bực Châu Kha Vũ lúc này hoàn toàn bị chọc cười, rất không hợp thời cười phá lên một tiếng, Trương Gia Nguyên tức khắc bắt được nơi phát ra tiếng cười, tức giận tuỳ tay vớ lấy một quyển sách trên bàn ném sang, "Giở chứng gì đó? Mày thiếu đánh có phải hay không?"

"Đừng, tao sai rồi anh Nguyên!" Châu Kha Vũ cười đến lộn vòng trên giường, tránh một loạt công kích, chui tọt vào trong chăn, không để ý Trương Gia Nguyên thẹn quá hoá giận muốn nhào lên giường đập hắn, trong tiếng cười còn có chút gàn rỡ không sợ chết.

Bóng rổ thì bóng rổ, dù có là vì nhìn Trương Gia Nguyên kinh ngạc, Châu Kha Vũ cũng cảm thấy đáng giá. Không phải chỉ là mất mặt thôi sao? Hắn bất chấp, dù sao sinh viên tài chính bình thường cũng toàn một đám mắt cao hơn trán, hiện tại chỉ tại có chung kẻ thù mà không trâu bắt chó đi cày, vậy hắn sẽ chứng minh cho bọn họ thấy —— chiều cao và kỹ thuật bóng rổ tuyệt đối không tồn tại tương quan!

Nhận thức sai lầm này quả thật đã bị Châu Kha Vũ hung hăng phản bác bằng sự thật, chứng minh đến không thể triệt để hơn. Lúc chấm dứt nửa hiệp đầu của trận đấu, Trương Đằng nhìn điểm số bị huyết tẩy, sốc tới độ quỳ rạp xuống đất, không thể không thừa nhật thất sách của mình, hổ thẹn gặp phụ lão Giang Đông[4].

"Gia Nguyên nhi, lên." Nghỉ giữa hiệp, Trương Đằng thoi thóp tựa vào tay Lâm Mặc, làm bộ giao phó nói, "Tao cần mày, thực sự cần mày."

Trương Gia Nguyên thở dài, lắc đầu, động tác nhanh nhẹn tròng chiếc áo thi đấu số 8 LA Lakers[5] vào người, còn không quên xát thêm hai nhúm muối vào miệng vết thương của Trương Đằng, "Sớm vậy làm gì? Vừa nãy tạm dừng mà mày thay anh Nguyên vào, nào đến mức thua khó coi như giờ?"

". . . . . . Phải, mày nói gì cũng phải." Giọng Trương Đặng rốt cuộc cũng trở nên hung ác, "Tao không nên ôm hi vọng không chút thiết thực trông cậy vào cái tên nào đó."

Châu thiếu gia bị khịa ra mặt vui vẻ nhận mệnh ăn không ngồi rồi, cầm khăn mặt lau tóc, lại mở nắp một chai nước đưa qua cho Trương Gia Nguyên, mỉm cười nói, "Cố lên."

. . . . . . . . . . . . Trương Gia Nguyên liếc cho một cái, nhận lấy ngửa đầu uống một ngụm hết phân nửa, rồi vặn lại nắp ném trả cho hắn. Vừa vặn nghỉ giữa hiệp chấm dứt, cậu chạy ra sân, hò hét với đám đồng đội đang ủ rũ và đội cổ động, "Làm gì đó hả! Thi đấu thôi, lấy lại tinh thần nào! Có còn muốn thắng không đấy? !"

Sân bên kia vang lên mấy tiếng huýt sáo —— mà người ta quả thật là có tư cách huýt, tỷ số chênh nhau gần năm mươi điểm vẫn bày ra đó, đại cục cơ bản đã định, Trương Gia Nguyên hiện tại nói lời này có hơi khoác lác không biết ngượng. Nhưng Trương Gia Nguyên là người nào, tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất, ánh mắt như sói trừng lớn quét một vòng, làm đám bị lườm khen ngược không dám ho he.

"Ngầu vãi!" Châu Kha Vũ thoáng nhìn Trương Đằng giơ ngón cái khen ngợi, "Quả nhiên là anh Nguyên nhà chúng ta khí thế không biết xấu hổ vô địch thiên hạ!"

Trái lại, Lâm Mặc ngày thường quan hệ với tốt nhất với Trương Gia Nguyên lúc này lại im lặng, cậu vuốt cằm trầm tư một lát, quay sang ghé đầu hỏi Lưu Chương ngồi bên, "Bình thường cậu chơi bóng với nó, xác suất Nguyên nhi thắng thế nào?"

Lưu Chương còn thật sự ngẫm nghĩ một hồi, mới đáp, "Đúng là nó chơi không tệ, cũng có sức, tốc độ lại nhanh, cách chơi cũng điên lắm. Thật ra ban nãy lúc tạm dừng mà đổi nó vào chơi tiên phong, không chừng còn có hy vọng thắng."

"Ý cậu là, hiện tại không thắng nổi?"

"Không hẳn không thắng được, nhưng rất khó." Lưu Chương cười cười, "Chênh lệch điểm thế này, trừ phi Trương Gia Nguyên hoàn toàn bùng nổ, không thì căn bản không có khả năng trở mình."

Lâm Mặc nheo mắt lại, tiếp tục tự hỏi, sau đó quay sang Châu Kha Vũ kế bên nói nghiêm túc, "Tao cảm thấy Trương Gia Nguyên có thể bùng nổ, mày nghĩ sao?"

"Ừ." Tầm mắt Châu Kha Vũ vẫn dừng trên chiếc áo số 8 màu vàng ngoài sân, khoé môi hơi nhếch lên, trong ý cười cất chứa chút dịu dàng thực nhạt, "Tao cũng thấy vậy."

Phỏng đoán chủ quan của hai người tóm lại, đều ăn khớp với nhau, mà Lưu Chương người duy nhất biết chơi bóng rổ ở đây dựa vào trụ bóng, im lặng quay mặt đi, lười nói tiếp.

"Châu Kha Vũ!"

Trên sân bỗng có người gọi tên hắn, Châu Kha Vũ lên tiếng đáp lại quay qua, cả người như bị đánh phủ đầu, ngây ngốc hết nửa ngày. Tầm mắt hắn ghim chặt, não bộ rõ ràng đang hoảng loạn, nhưng bóng dáng phản chiếu trong mắt lại rất rõ ràng.

Trương Gia Nguyên đứng chính giữa phần sân bên đội bọn họ, một tay ôm bóng, một tay đặt bên tai, nhìn hắn, giống như khiêu khích làm một động tác kinh điển siêu ngầu của Iverson[6].

Ngay sau đó cậu nhướn mày, nhếch môi cười, gập mấy ngón tay lại, biến thành một khẩu súng, hướng về phía cậu thiếu gia vẫn còn đang sững sờ, làm động tác ngắm bắn, còn phối hợp với khẩu hình.

Pằng.

Kỹ thuật bắn súng cực chuẩn, không trượt phát nào.

"Tiểu Châu, chờ nhé." Giọng nói ngang ngược của Trương Gia Nguyên theo gió truyền đến tai hắn, "Anh Nguyên đây giúp cưng lấy lại mặt mũi!"

Cả sân ồn ào, Lâm Mặc nhịn không được vì hành động kiêu ngạo của Trương Gia Nguyên thốt lên một tiếng "quào", cậu nửa kinh ngạc nửa có ý trêu đùa nhìn sang Châu Kha Vũ, không ngờ, trông thấy lại là góc mặt đờ đẫn của Châu thiếu gia ngày thường vẫn luôn ôn hoà bình tĩnh.

Đến đứa ngốc cũng nhìn ra được sự bất thường. Lâm Mặc không nói, khẽ mỉm cười, lại quay đầu về.

Vì sao, sau này Châu Kha Vũ vẫn thường nghĩ, vì sao dấu vết mà Trương Gia Nguyên lưu lại trong đời hắn, lại đậm màu sắc nét đến vậy, một nét rồi lại một nét, trùng điệp vẽ nên một bức hoạ quyển thật dài phát sáng —— hắn phải làm sao mới quên được đây, hắn căn bản không thể quên.

Ai nói chỉ có công chúa mới gặp được kỵ sĩ, đấy rõ ràng là sự kỳ thị đối với hoàng tử.

Năm hai mươi tuổi khi ấy, Châu thiếu gia từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió gặp phải nghịch lưu của mình, đó là một cơn lốc càn quét qua rất nhanh, lại không có lấy một chút dịu dàng. Hoặc có lẽ cơn gió ấy từ rất sớm đã từng lướt qua má hắn, là vẻ chói mắt của tay guitar ở lễ hội âm nhạc, cái "nồi" phải gánh vì che chở hắn đi muộn, còn có một phát súng bắn thẳng vào trái tim hắn của gã kỵ sĩ trước lúc xuất chinh kia.

Mỗi khi gió thổi qua từng phiến lá cây, thật ra đều sẽ để lại dấu vết, gió không hay, nhưng cây sẽ luôn nhớ rõ.

------------

[1]Tòa nhà Quang Hoa là công trình kiến trúc trong khuôn viên đại học Phúc Đán (Thượng Hải), toà nhà cao 142 mét, gồm 30 tầng và 2 tầng ngầm, được mệnh danh là "Trung Quốc cao giáo đệ nhất lâu"

[2]兼聽則明 xuất phát từ Tư trị thông giám thời Chu Liệt Vương, nguyên câu là "Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám", ý là lắng nghe ý kiến của các bên thì mới nhận rõ phải trái, tin theo một phía thì sẽ phiến diện, dễ sai lầm

[3] một cách nói xuất phát từ đại học Phúc Đán, được xem như khẩu hiệu không chính thức của trường, cái gọi là "tự do", là tư tưởng và học thuật, thậm chí là quan niệm cuộc sống, có thể tuỳ biến thay đổi, bản thân làm ra lựa chọn, cũng gánh chịu toàn bộ hậu quả; còn "vô dụng", là cách sinh viên Phúc Đán tự giễu, không phải không có tác dụng, mà là không truy cầu hiệu quả hay lợi ích

[4]无颜见江东父老 không có mặt mũi nào gặp các phụ lão ở Giang Đông, dùng để ví với việc người vì xấu hổ hoặc vì thất bại mà không có mặt mũi nào gặp người khác. Điển cố này liên quan đến Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, câu nói có xuất xứ từ trong Sử kí – Hạng Vũ bản kỉ của Tư Mã Thiên

[5]Số áo của Kobe Bryant trong khoảng thời gian đầu sự nghiệp khi mới bước vào giải NBA (1996-2006) chơi cho Los Angeles Lakers

[6]Allen Iverson, cựu cầu thủ bóng rổ, từng góp mặt trong 14 mùa giải tại NBA, một trong những cái tên tạo cảm hứng cho biết bao thế hệ cầu thủ không chỉ ở Mỹ mà trên khắp thế giới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật