yzl • lzmq | tháp ngà

08.



Châu Kha Vũ

Là người phụ trách fieldwork, Châu Kha Vũ đến công ty thực ra còn sớm hơn bất kỳ ai, sáu giờ sáng hắn đã rời giường, bảy giờ đã bước vào công ty quẹt thẻ, ngồi trong phòng họp chờ mọi người.

Bảy giờ mười lăm phút, Trương Gia Nguyên bước vào cửa, thở hổn hển, trong mắt còn mang theo chút ngái ngủ do dậy sớm, những người khác còn chưa đến, cậu nhìn lướt qua một vòng sau đó thở phào nhẹ nhõm, chọn một chỗ trống ngồi xuống, chào Châu Kha Vũ, "Quản lý Châu chào buổi sáng."

"Chào." Châu Kha Vũ trả lời, thấy cà vạt của cậu thắt lệch, có chút không đành lòng nhìn thẳng, dời mắt bảo, ". . . . . . Cà vạt lệch kìa."

Hắn nghe Trương Gia Nguyên cúi đầu mắng một câu, nhận mệnh tháo cà vạt xuống thắt lại, "Cái thứ này phiền quá. . . . . . Hồi tiểu học đeo khăn quàng đỏ, đến khi lớn lại phải đeo cái này, kiểu gì cũng không trốn được."

Châu Kha Vũ nhìn cậu tay chân vụng về, ngón tay sắp xoắn hết vào nhau, nhịn không được bật cười, "Hay là tôi lên mạng tìm cái giáo trình cho cậu nhé, hướng dẫn chi tiết cách thắt khăn quàng đỏ?"

"Không cần, xong rồi!" Trương Gia Nguyên thắt cà vạt trước giờ đều là mèo mù với cá rán, thắt đại một hồi rồi cũng xong, hiện tại có chút đắc ý, giọng điệu nói chuyện với Châu Kha Vũ cũng thoải mái hơn rất nhiều, giống như về lại thời đại học, "Ài, hôm nay mấy giờ chúng ta mới xong việc đây?"

"Chắc tầm bốn năm giờ chiều." Châu Kha Vũ xem qua đồng hồ. "Sao vậy, cậu có việc?"

"Cũng không tính." Trương Gia Nguyên thản nhiên trả lời, "Đi cọ cơm."

"Vậy sẽ tranh thủ không làm cậu chậm trễ." Châu Kha Vũ nói xong, hắn giống như ngửi thấy một mùi hương rất quen, mùi thuốc lá, là từ trên người cái tên ngồi trước mặt này truyền đến.

. . . . . . Hắn nhớ tới bức ảnh chụp trên vòng bạn bè của Trương Gia Nguyên, chiếc gạt tàn đầy thuốc, cảm thấy tên này mấy năm nay thật đúng là càng lúc càng to gan, "Mùi thuốc lá trên người nặng vậy, Lâm Mặc không giết cậu à?"

"Tôi hút lúc nó ngủ rồi, lúc tôi đi nó còn chưa dậy." Trương Gia Nguyên khoát tay, "Bằng không cậu nghĩ làm sao tôi còn sống mà ra khỏi cửa được."

Cái vẻ vô lại điếc không sợ súng này, Châu Kha Vũ khuyên chân thành, "Hút ít thôi, không tốt cho cơ thể đâu."

"Ai dô?" Trương Gia Nguyên nghe được mấy lời tích cực như vậy, cả người đang nằm dài trên bàn cũng ngồi bật dậy, dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá hắn, "Cậu? Khuyên tôi? Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng hút thuốc à?"

Cậu vừa dứt lời, đã thấy Châu Kha Vũ lại trưng ra cái vẻ hết cách không nhịn được cười, không hiểu ra sao nói, "Cười gì đó, hôm nay cậu ăn gì mà cười suốt thế? Quản lý Châu tôi nói cậu này, hình tượng của cậu sụp đổ rồi đó."

"Trong mắt cậu mà tôi còn có hình tượng à?" Châu Kha Vũ cười hỏi, "Thế hình tượng của tôi là gì thế?"

Trương Gia Nguyên muốn nói lại thôi, biểu tình rối rắm một hồi, cuối cùng cũng chẳng nói gì, cậu lắc đầu, lôi laptop từ trong túi ra chuẩn bị khởi động máy, lại nghe Châu Kha Vũ không sợ chết tiếp tục khích, "Không dám nói hở? Xem ra cũng không phải hình tượng gì tốt hết ha."

. . . . . . Trương Gia Nguyên lườm cho một cái, "Cậu một vừa hai phải thôi nhen."

"Nên một vừa hai phải là cậu đó." Châu Kha Vũ khẽ hừ một tiếng, "Năm đó nếu không phải tôi bao che cho, cậu sớm đã bị Lâm Mặc đá ra khỏi phòng, hiện tại còn thái độ vậy với tôi?"

"Bớt nha, nợ lần đó tôi trả rồi được chưa?" Trương Gia Nguyên cau mày, có chút không kiên nhẫn, "Cậu có thể nhớ thì nhớ hết một lượt không hả?"

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, nửa ngày không ai nói chuyện, một lúc lâu sau, Châu Kha Vũ mới chậm rì rì a một tiếng, "Vậy coi như hòa."

Lúc Patrick đẩy cửa bước vào, phát hiện bầu không khí đặc biệt yên tĩnh, dưới sự yên tĩnh lại ẩn giấu một đợt sóng ngầm đối chọi gay gắt, nhưng rõ ràng hai người này ngồi cạnh nhau, cũng không nhìn đối phương, một người cúi đầu gõ máy tính, một người khác giống như đang đọc tài liệu gì đó.

. . . . . . Mùi thuốc súng quái lạ, cậu nghĩ thầm, vội lắc người ngồi xuống chỗ bên cạnh Trương Gia Nguyên.

Châu Kha Vũ rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái, chủ trì cuộc họp xong cả nhóm liền đi thẳng đến công ty cần điều tra, mọi người được phân công rất rõ ràng, một ngày bận rộn chính thức bắt đầu.

Trong lúc nghỉ giữa giờ, bên nhà hàng gửi tin nhắn thông báo cho Châu Kha Vũ, nhắc hắn thời gian đặt bàn tối nay, vị trí là một bàn bốn người ở đại sảnh. Châu Kha Vũ liếc nhìn một cái, rồi bỏ lại di động vào túi. Hắn nhớ tới câu đi cọ cơm Trương Gia Nguyên nói ban nãy, chỉ biết cảm thán một từ, quả nhiên.

Lâm Mặc quả nhiên là một đứa bạn tồi đáng tin, đương nhiên, Châu Kha Vũ tự nhận mình cũng coi như một đứa bạn tồi không kém. Bọn họ tuy rằng hay tính kế đối phương, nhưng không ngoại lệ đều hi vọng người kia sống thật tốt. Tựa như hồi đại học Lâm Mặc ra lệnh cho hắn và Trương Gia Nguyên phải cai thuốc, tựa như Lưu Chương từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ bí mật giúp hắn, tựa như Trương Gia Nguyên. . . . . .

Suy nghĩ của Châu Kha Vũ đến người này liền dừng lại. Hắn nhớ tới câu nói kia của Trương Gia Nguyên "tôi đã sớm trả rồi", mới chợt ý thức quen biết Trương Gia Nguyên nhiều năm như vậy, lời người này nói với hắn nhiều nhất không ngoài câu này ——

Trả nợ cho cậu lần này.

Trương Gia Nguyên là một người có thói quen phân rất rõ nợ nần tình cảm, cậu có thể tính không rõ chuyện tiền bạc, nhưng tuyệt đối sẽ không phân không rõ cảm tình. Về điểm này, cậu mới là người giỏi nhất trong đám bốn người bọn họ, ba tên còn lại bất luận người nào so với cậu cũng phải nhận thua.

Thật là một ưu điểm làm người ta vừa yêu vừa hận.

Hồi đại học hắn bắt được Trương Gia Nguyên hút thuốc, lại bị hối lộ bằng một đĩa thịt kho tàu và điểm danh lớp sáng. Hiện tại nhìn lại đây rõ ràng là một cuộc giao dịch rất ngu xuẩn, Châu Kha Vũ nghĩ nát óc cũng không thông, sao hắn có thể bảo Trương Gia Nguyên đi điểm danh giúp mình, hai đứa khó dậy ngang nhau, thật đúng là một đứa dám nhờ một đứa dám nhận.

Vì thế cứ đến tám giờ sáng mỗi ngày, trong phòng ngủ bốn người sẽ luôn tái diễn một màn như này.

"Trương Gia Nguyên, dậy đi!" Châu Kha Vũ mắt còn chưa mở, suy nghĩ trái lại rất rõ ràng, "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Trương Gia Nguyên ôm gối đầu lật người, lầm bầm, "Đứa nào muốn làm quân tử thì đi mà làm."

. . . . . . . . . . . . Châu Kha Vũ hết cách, nâng một tay khoát lên trán, thở dài thật sâu.

"Gia Nguyên nhi." Hắn bỗng nói, "Mày thật sự, rất không thích cái ngành tài chính này à?"

Đối diện hồi lâu không thấy trả lời, Châu Kha Vũ kiên nhẫn chờ, vất vả lắm mới nghe thấy tiếng khàn khàn của Trương Gia Nguyên, "Không thích, cũng không ghét, chỉ là không có cảm giác, mày hiểu không?"

"Vậy mày còn tính tốt nghiệp xong về kế nghiệp ba mày?"

". . . . . . Nói nhảm, nói nhảm đó mày nghe không ra à?"

Châu Kha Vũ mím môi, dụi dụi hai mắt, vất vả lắm mới mở được mắt, nhìn đỉnh màn trên đầu, "Vậy. . . . . . Mày thích cái gì? Guitar, âm nhạc?"

"Này thì có gì quan trọng chứ, dù sao cũng có đi học được đâu." Hắn nghe Trương Gia Nguyên cười khẩy, giống như châm chọc, lại như đang tự giễu, "Mắc cái giống gì tám giờ sáng đàm đạo nhân sinh với tao vậy?"

"Không biết." Châu Kha Vũ chớp mắt, hắn nâng tay lên, mở ra năm ngón, che trước mắt, hắn nhìn phân nửa ánh sáng bị che khuất sau lòng bàn tay, rồi lại có càng nhiều tia sáng len qua kẽ tay trộm tiến vào, "Chỉ là tao cảm thấy, đại học không phải là kết thúc, nếu không lấy được một lá bài tốt, vậy thì càng phải cố gắng tận dụng những lá bài đang nắm trong tay, bởi vì những thứ này về sau sẽ trở thành vốn liếng của mày."

Trương Gia Nguyên nửa ngày không rên một tiếng, qua vài phút, lại nghe giọng cậu vang lên, "Vốn liếng gì cơ?"

"Vốn liếng để mày có thể đi làm chuyện mà mày muốn." Châu Kha Vũ nói xong, Trương Gia Nguyên lại bật cười, "Lòng vòng thế làm gì? Mày rốt cuộc muốn nói gì hở?"

"Tao muốn nói, cái mày cần làm là, cố gắng lên lớp, cố gắng học hành, cố gắng kiếm tiền." Châu Kha Vũ đan tay lên trán, chậm rãi nói với cậu, "Sau đó, không cần từ bỏ guitar của mày, một ngày nào đó rồi mày sẽ lại cầm nó lên thôi."

"Đệt, thì ra là mày muốn khuyên tao đi học à?" Trương Gia Nguyên giật mình, "Châu Kha Vũ mày vậy làm tao áy náy lắm đó, tao muốn đi học luôn rồi này."

"Phải không?" Châu Kha Vũ cảm thấy mĩ mãn, một lần nữa chui lại vô chăn, "Vậy nhớ điểm danh giúp tao đó, cảm ơn."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Qua vài phút, tiếng loạt soạt mặc quần áo vang lên, sau đó là tiếng lách cách của đinh ốc khi có người bước xuống cầu thang, Trương Gia Nguyên vọt vào nhà vệ sinh, chốc lát sau lại lao ra, lúc đi ngang qua bàn Châu Kha Vũ hung hăng mắng một câu, "Chắc đời trước ông đây nợ mày!"

Trương Gia Nguyên chạy tới lớp vừa sát giờ, cậu vội vàng lách tới bên cạnh Lâm Mặc ngồi xuống, hỏi trộm, "Ài, lão Đặng tới chưa thế?'

"Chưa." Lâm Mặc lắc đầu, "Không phải lần nào thầy ấy cũng đến muộn vài phút à. . . . . ."

Còn chưa nói xong, một bóng người làm đám sinh viên vừa nhìn đã hãi xuất hiện ngoài cửa lớp, tay trái cầm bình trà giữ nhiệt, tay phải cầm thước và giáo án, kiểu áo Tôn Trung Sơn tiêu chuẩn, không nhanh không chậm thong thả bước tới.

"Đệt!" Trương Gia Nguyên nhìn người đến hai mắt mở trừng, cả người thiếu chút bị dọa ngốc tại chỗ, "Sao lại là tuần bổ lên lớp? Lão Đặng đâu? !"

"Sao tao biết?" Lâm Mặc cũng kinh ngạc, khoa tài chính của bọn họ có tứ đại tuần bổ nghe danh thôi đã sợ mất mật, lần nào lên lớp lần đó điểm danh, đến lúc thi cũng chưa từng du di, cứ đi trễ hai lần là bị trừ sạch điểm. Lớp của Trương Gia Nguyên tốt số, dạy đám cậu là lão Đặng chủ trương cổ vũ học tập là chính, bình thường đối với mấy chuyện đi trễ về sớm này đều mở một mắt nhắm một mắt, được đám sinh viên tôn sùng là thánh mẫu Maria phiên bản nam.

Ai biết tuần này lão Đặng bị cảm, ở nhà nghỉ ốm, vậy mà lại đi nhờ cái người tàn bạo nhất trong số bốn vị tuần bổ đến dạy thay. Trương Gia Nguyên tay chân lạnh ngắt, nghĩ thầm toi đời rồi, Châu Kha Vũ còn đang nằm ườn trên giường, mấy động tác vụng về của cậu lừa lão Đặng còn được, đem đi lừa vị này rõ ràng là không biết tự lượng sức mình.

Cậu lén lút lôi di động dưới bàn ra nhắn tin cho Châu Kha Vũ: SOS! ! ! Tuần bổ dạy thay! Mau tới!

Châu Kha Vũ không trả lời, phỏng chừng lại đang ngủ nướng.

Trương Gia Nguyên: mày không tới, tao không bao che được đâu đó! ! !

Vẫn không trả lời.

. . . . . . Quên di, Trương Gia Nguyên từ bỏ, tuyệt vọng nhủ thầm, phó mặc số phận đi.

Sau này Trương Gia Nguyên vẫn thường nghĩ, có vài thứ chính là mệnh, mày phải chấp nhận, đừng có nghĩ giở trò khôn vặt làm gì, bởi vì trái lại sẽ biến khéo thành vụng. Châu Kha Vũ và tên cậu bắt đầu đều là Z, trùng hợp thế nào lại xếp sát nhau, tuần bổ điểm danh tốc độ rất nhanh, Trương Gia Nguyên dùng động tác xuất sắc nhất từ trước tới giờ, còn tưởng có thể lừa qua trót lọt, đang định mừng thầm, lại nghe thấy vị giáo sư đứng trên bục giảng nói, "Mời hai bạn Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên đứng lên."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Giọng hai bạn này giống nhau quá nhỉ." Tuần bổ thản nhiên nói, "Đứng lên cho mọi người làm quen một chút."

Lâm Mặc ném cho cậu một ánh mắt bi ai.

. . . . . . Sau lưng Trương Gia đổ mồ hôi lạnh, tay chân xụi lơ, đang định bất chấp chống bàn đứng dậy, ngoài cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc.

"Báo cáo."

Trương Gia Nguyên nghe giọng nhìn sang, trái tim bị treo lơ lửng lúc này triệt để không giữ được nữa, trực tiếp rơi xuống, vỡ tan tành.

Châu Kha Vũ thở hồng hộc đứng ngoài cửa, lần đầu tiên mới chật vật đến thế. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Gia Nguyên lúc này vẻ mặt cũng đang ngây ra, tâm tình phức tạp.

Châu Kha Vũ nhận được weixin của Trương Gia Nguyên đã hơn tám giờ năm phút, hắn vốn đang nửa tỉnh nửa mơ, nhìn đến tin nhắn nháy mắt liền bị dọa tỉnh, vội vội vàng vàng rời giường, cũng chẳng kịp để ý phối đồ thế nào, tùy tiện tròng đại một bộ vào người rồi chạy ra khỏi cửa.

Bình tĩnh bình tĩnh. Trên đường chạy đến lớp, Châu Kha Vũ không ngừng an ủi bản thân, chữ đầu tên hắn là Z, khẳng định là bị điểm danh cuối cùng, nói không chừng còn kịp, đến lúc đó trộm chui vào từ cửa sau, thần không biết quỷ không hay.

Nhưng chờ hắn chạy được đến cửa lớp, nhìn thấy Trương Gia Nguyên bị gọi đứng lên, tên nhóc bình thường hay cợt nhả chẳng nghiêm túc chút nào kia, lúc này mang theo vẻ mặt bi tráng chuẩn bị hy sinh, không biết còn tưởng cậu muốn lấy thân đi chắn lựu đạn.

. . . . . . Diễn lắm thật. Châu Kha Vũ âm thầm phun một câu, nghĩ cũng không nghĩ đi thẳng vào từ cửa trước, vừa vặn quang minh chính đại chạm mặt với vị tuần bổ kia.

"Báo cáo." Châu Kha Vũ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình.

Hắn hình như là bị hạ cổ mất rồi.

Sau này Châu Kha Vũ nghĩ thế nào cũng thấy bản thân khi đó không quá bình thường, hắn căn bản chưa bao giờ làm chuyện xúc động, cũng rất ít khi xử trí theo cảm tính, hắn nghĩ không ra chính mình vì sao chỉ trong nháy mắt nhìn thấy Trương Gia Nguyên, trong lòng lại dấy lên cái cảm giác chủ nghĩa anh hùng rất quỷ dị đó, hoặc nói cách khác, là ý muốn bảo vệ.

Ánh mắt khôn khéo của tuần bổ xuyên qua kính mắt quét tới, liếc nhìn hắn một cái, cúi đầu nhìn danh sách, sau đó lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Gia Nguyên.

"Hai người các cậu, ai là ai?"

Châu Kha Vũ hít sâu một hơi, thầm kêu khổ cho cái vận khí xúi quẩy của mình, nhưng việc mình làm thì tự mình chịu, hắn không tính kéo Trương Gia Nguyên xuống nước. Đang định báo tên, Trương Gia Nguyên đã đưa mắt ra hiệu cho hắn, lén lút làm một cái khẩu hình mà chỉ có hai người họ mới hiểu.

Trả nợ cho mày.

"Thưa thầy, em là Châu Kha Vũ." Trương Gia Nguyên đứng thẳng lưng, ra vẻ tích cực nhận sai, biết vậy chẳng làm, "Bạn Trương Gia Nguyên buổi sáng dậy không nổi nên nhờ em điểm danh hộ. Vì đều là bạn học nên em mới giúp cậu ấy. . . . . . Thật sự xin lỗi thầy, nhất định sẽ không có lần sau!"

Tuần bổ gật đầu, cầm bút đỏ đánh một dấu X lớn bên cạnh tên Trương Gia Nguyên nói, "Trương Gia Nguyên tính đi muộn một lần, viết kiểm điểm một ngàn từ nộp cho tôi ở văn phòng. Tôi sẽ nói với lão Đặng của mấy cậu, còn có lần sau, tự gánh lấy hậu quả."

May mà vị giáo sư này là lần đầu tiên dạy thay, còn chưa ghép mặt chỉ tên được hết tất cả mọi người, sắc mặt cả lớp lúc nghe thấy Trương Gia Nguyên nói câu ấy đều rất khôi hài, giống như đang xem một bộ phim hài, Lưu Chương còn tới mức dúi đầu vào cánh tay, cố gắng không để mình phá ra cười lớn.

Tất cả mọi người đều đang cười, chỉ mình Châu Kha Vũ là không.

Trả nợ cho mình? Cả buổi học hắn cũng chẳng nghe vào, trong đầu vẫn luôn không ngừng tự hỏi, Trương Gia Nguyên nợ hắn lúc nào? Người kia như thế nào lại nhân lúc hắn không để ý, tự mình im lặng tính nợ nhân tình rồi vậy. Lúc Châu Kha Vũ cúi đầu chép bài, rốt cuộc cũng nghĩ thông, trong lòng Trương Gia Nguyên có một cán cân chỉ thuộc về mình cậu, có một vài người nằm ở bên có nợ nhất định phải trả, còn một số người lại được đặt ở bên có thể thua thiệt.

Hắn muốn biết Trương Gia Nguyên rốt cuộc đặt mình ở bên nào. Hắn lại càng muốn biết hơn là, chính mình lại nguyện ý trở thành bên nào của Trương Gia Nguyên.

Sau khi tan học, cả đám ào ra như ong vỡ tổ, không ít người đi ngang qua Trương Gia Nguyên ném cho cậu một ngón cái, khen một câu, Nguyên ca diễn xuất tốt đó!

Quá khen quá khen. Trương Gia Nguyên khiêm tốn xua tay, vừa quay đầu, đã chạm phải ánh mắt khó nói thành lời của Châu Kha Vũ, thấy cậu hơi giật mình, không tự nhiên rụt người về sau, ". . . . . . Hòa rồi nhé, sau này đừng đòi tao nữa."

Châu Kha Vũ thở dài, dọn laptop và sách vở trên bàn, đeo túi đứng dậy, cố ý đi chậm một chút, đến lúc lùi về phía sau Lưu Chương và Lâm Mặc một đoạn, mới nhỏ giọng hỏi Trương Gia Nguyên, "Mày nợ tao hồi nào? Sao tao không biết?"

"Mày quên rồi hả? !" Trương Gia Nguyên kinh ngạc, "Sớm biết thế tao không trả lại cho mày! ! Thì là vụ thịt kho tàu lần đó á! Thịt của mày không phải bị tao ăn mất một nửa à, nên hôm nay mới trả lại mày một lần đó."

"À ——" Châu Kha Vũ kéo âm, làm bộ như tỉnh ngộ nói, "Tao còn tưởng là bị chó ăn chứ, thì ra là mày ăn à."

Trương Gia Nguyên: . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trương Gia Nguyên: "Mày không nói được gì hay ho thì ngậm miệng lại."

Châu Kha Vũ cười cười đặng chạy đi, nhưng Nguyên ca là người nào cơ chứ, hai ba bước liền đuổi kịp, sau đó lấy đà nhảy lên lưng hắn, tàn nhẫn kẹp lấy cổ hắn, "Xem tao hôm nay thay trời hành đạo, thu phục mày cái tên yêu nghiệt này. . . . . ."

"Trương Gia Nguyên!" Lâm Mặc và Lưu Chương đi đằng trước đứng ở cầu thang chờ bọn hắn, thấy hai người xà quần phía sau, mới gọi, "Nhanh lên! Còn có lớp đó!"

"Đến đây!" Trương Gia Nguyên lớn tiếng đáp, từ trong túi áo lấy ra một chiếc vé nhét vào tay Châu Kha Vũ, dặn dò hắn, "Vé vào cửa của lễ hội âm nhạc, giữ cho kỹ nha, mất là không còn đâu đó."

Nói xong, cậu nhảy xuống khỏi lưng Châu Kha Vũ, bước nhanh về phía trước, "Lâm Mặc chỗ tao còn thừa hai vé, mày với AK có đi không. . . . . ."

Giọng của cậu trai phía trước nhỏ dần, Châu Kha Vũ thật vất vả mới chỉnh lại quần áo bị làm loạn, xốc lên túi đeo chéo chậm rãi bước tới, không nhanh không chậm bắt kịp ba người đằng trước.

Bên ngoài tòa nhà đại học bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây trắng ngần, hắn chợt hy vọng giờ phút này thời gian có thể trôi qua chậm một chút, lại chậm thêm một chút.

Lễ hội âm nhạc mà Trương Gia Nguyên tham gia được tổ chức vào tuần cuối cùng của học kỳ, cũng là thời gian thoải mái nhất của đám sinh viên. Mùa hè bắt đầu, những chai soda sủi bọt mát lạnh, những tay chơi nhạc ôm guitar đàn hát, tất cả mọi danh từ về tuổi trẻ như đều hội tụ tại đây.

Tiết mục mở màn đầu tiên là của Trương Gia Nguyên, bình thường ở ký túc xá cậu chỉ chơi guitar mộc, Châu Kha Vũ còn chưa từng nghe qua cậu chơi guitar điện như thế nào. Đám sinh viên ríu rít tập trung lại một chỗ, chiều cao của hắn quá chiếm ưu thế, nên cũng không tiện đứng đầu, vì thế lùi về sau vài bước, vừa vặn có thể nhìn thấy được toàn bộ sân khấu.

Lưu Chương bị hội học sinh lôi đi dẫn chương trình, hiện tại chỉ có Lâm Mặc ở bên cạnh hắn. Lâm Mặc bản thân cũng không thấp, chỉ là đứng cạnh Châu Kha Vũ thành ra có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn, làm cậu bực bội không thôi, lâu lâu lại chọc chọc bả vai Châu Kha Vũ, "Nè, mày có muốn ngồi xổm xuống, cho tao leo lên vai mày không?"

"Mơ đẹp quá ha." Châu Kha Vũ xùy một tiếng, "Đừng hòng chạm được vô đầu tao."

"Mày có tài nguyên mà không dùng, lãng phí thấy mồ." Lâm Mặc lầm bầm vài câu, vẫn không từ bỏ ý định tiếp tục giật dây hắn, "Thử một lần đi, mày nghĩ coi, chiều cao của tao với mày cộng lại, Trương Gia Nguyên khẳng định liếc một cái là thấy được liền."

Châu Kha Vũ không hề lung lay, "Cho nên?"

"Cho nên. . . . . ." Lâm Mặc tiến đến bên tai hắn, thấp giọng hỏi, "Mày thật sự không suy xét hở?"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . Châu Kha Vũ thở dài, vươn ngón trỏ, nghiêm túc nói, "Một lần. Chỉ một lần này thôi đó."

"Ít nói nhảm, nhanh lên!" Lâm Mặc không chút khách khí nhấn vai hắn xuống, "Sắp bắt đầu rồi!"

Lễ hội âm nhạc đại học tổ chức hai năm một lần, năm nay bọn họ đã là năm hai sắp lên năm ba, trải qua khoảng thời gian tươi đẹp nhất, vừa triệt để thoát khỏi cấp ba, lại chưa hoàn toàn bước vào xã hội, cuộc sống thoái mái vô cùng. Châu Kha Vũ cõng Lâm Mặc, gian nan tìm cách đứng thẳng, cảm thấy nghe xong bài này chắc hắn bị đè lùn đi năm phân quá.

Xung quanh đều là người trẻ tuổi, phất cờ đỏ, vẽ kim tuyến lấp lánh, bọn họ la to, gào thét, điên cuồng, không biết mệt mỏi tiêu hao hết toàn bộ năng lượng.

Đó là một mùa hè rực rỡ biết bao.

Tiếng của Lưu Chương vang lên trên sân khấu, "Tiếp theo đây, chúng ta hãy chào đón tay guitar của ngày hôm nay, đến từ khoa tài chính năm hai, Trương Gia Nguyên!"

Châu Kha Vũ ngẩng đầu, hắn nhìn về phía trước, thấy Trương Gia Nguyên đeo trên lưng một chiếc guitar, chống tay nhảy lên sân khấu, vô cùng phóng khoáng.

Lâm Mặc không thèm giữ cân bằng, buông hai tay đang chống lấy tay Châu Kha Vũ, đưa lên miệng, hét lớn tên cậu, "Trương Gia Nguyên! Trương Gia Nguyên! Nhìn bên này! !"

Không biết có phải do tiếng hô của Lâm Mặc quá lớn hay không, Trương Gia Nguyên đang cúi đầu chỉnh dây đàn ngẩng lên, thật sự nhìn về phía bọn họ.

Sau đó cậu nhếch môi mỉm cười, hai ngón tay đặt trên môi, ném qua một nụ hôn gió.

Sau này mỗi lần Châu Kha Vũ nhớ về thời đại học, thường sẽ không thể tránh khỏi nhớ lại cảnh tượng khi ấy.

Cả đám sinh viên đều thét chói tai, vì tay guitar trẻ tuổi siêu ngầu, vì sức nóng của mùa hè, vì cả chính họ, vì thanh xuân.

Lưu Chương đứng trong bóng tối phía sau màn sân khấu, hắn cầm kịch bản trong tay, còn đang cúi đầu học thuộc lời dẫn, Lâm Mặc ngồi trên vai Châu Kha Vũ, hét đến khàn cả cổ họng, Trương Gia Nguyên đứng trên sân khấu, nhịp trống vang lên, cậu gảy đàn, đung đưa theo điệu nhạc, tự do lại đầy phóng túng.

Đó là cuộc sống mà Châu Kha Vũ chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng có được.

Tiền tài, giao dịch, trách nhiệm, lợi ích, những thứ này trong thoáng chốc đã cách hắn rất xa —— hắn bỗng từ đi từ một thế giới tinh xảo đầy áp lực này, bước tới một thế giới điên cuồng tuỳ ý khác.

Trong tai Châu Kha Vũ chỉ có tiếng nhạc đang xao động, hắn nghe thấy Trương Gia Nguyên hát ——

Mùa hè này thật tuyệt, tôi nắm tay em chạy trốn về phía trước

Không có phương hướng không có mục tiêu, chỉ có ánh sao lấp lánh

Cơn gió ấm áp vẫn đang thổi, một giây tiếp theo rơi vào biển người

Từng cơn sóng cuộn trào giữa đêm đen, thoả sức điên cuồng cùng bờ biển

"Gia Nguyên nhi vẫn là có rất nhiều ưu điểm, phải không?" Lâm Mặc bỗng nhiên cúi đầu, vỗ vỗ mặt hắn, hỏi hắn.

"Đương nhiên." Âm thanh quá lớn, Châu Kha Vũ sợ Lâm Mặc nghe không rõ, gân cổ lên trả lời cậu, "Đương nhiên!"

Lâm Mặc bật cười, cậu lại hướng tầm mắt về phía sân khấu, bỗng nghe thấy Châu Kha Vũ lớn tiếng nói, "Tao cảm thấy! Trương Gia Nguyên giống gió!"

"Gì?" Lâm Mặc tưởng mình nghe nhầm, "Điên[1] gì cơ? Mày mắng nó?"

"Không phải!" Châu Kha Vũ cười ha hả, hắn ghé sát vào tai Lâm Mặc đang cúi xuống, nói với cậu, "Là gió! Một cơn gió!"

"Nó là gió? Vậy mày là gì?" Lâm Mặc tựa vai hắn, thấy ánh mắt của Châu Kha Vũ hơi sửng sốt, lại rất nhanh trở nên mềm mại, tràn đầy ấm áp.

"Tao thì. . . . . ." Hắn nhẹ giọng nói, "Có lẽ, tao là một gốc cây."

"Cái gì?" Giọng Châu Kha Vũ nói chuyện quá nhỏ, Lâm Mặc thật sự nghe không rõ, gào lên hỏi hắn, "Mày bảo mày là cái gì? !"

Rất nhanh giọng cậu bị tiếng nhạc thay đổi vang lên liên tiếp đến cao trào đánh gãy.

. . . . . .

Tôi nói hãy theo tôi đi, trong một đêm không ai biết đến

Giây phút trước tận thế, em còn muốn suy nghĩ điều gì

Tôi nói em đừng nghĩ nhiều, đừng quan tâm chi nữa, quyết định yêu thì yêu thôi

Còn bao lâu nữa thành phố này sẽ sụp đổ, tôi muốn tặng em một đoá hoa hồng

. . . . . .

Món đầu tiên được đưa lên khoảng mười lăm phút sau, Châu Kha Vũ cảm thấy bên cạnh có người huých tay hắn, hắn nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện Trương Gia Nguyên đang nháy mắt với mình.

Châu Kha Vũ hiểu ý, cầm lấy ly rượu bên tay, cười nói, "Bình thường mọi người đều bận bịu, có cơ hội tụ tập cũng không dễ dàng gì. Mọi người cạn ly nào?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Trương Gia Nguyên vội vàng hát đệm, "Mày xem lần trước tụi mình tụ tập là từ hồi nào rồi, đến đến, cạn một ly! Vang đỏ hay vang trắng đấy?"

"Ở đây chỉ có vang đỏ thôi." Lưu Chương cầm lấy chiếc bình decanter, rót cho mỗi người một ly, sau đó nâng ly mình lên, "Đến, kính. . . . . . Chúng ta kính cái gì đây?"

Bỗng nhiên bị ngắt mất nửa câu làm ba người còn lại đồng loạt cười rộ lên, Trương Gia Nguyên nâng ly rượu, pha trò trêu chọc hắn nói, "Kính thanh xuân cuối cùng cũng đã mất!"

"Vậy cũng được." Lâm Mặc đồng ý, ngón tay đặt trên ly thuỷ tinh, cầm lên cạn ly với Trương Gia Nguyên, "Vậy để chúng ta kính thanh xuân cuối cùng cũng đã mất của Trương Gia Nguyên."

Trương Gia Nguyên: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . Lâm Mặc mày có thấy hôm nay mình quá đáng lắm không?"

"Kính đại học đi." Châu Kha Vũ là người cuối cùng nâng ly gia nhập, cười nói, "Kính một thời đại học không thể quay trở lại."

"Kính thịt kho tàu ở căn tin số ba." Lâm Mặc theo sát, Lưu Chương nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, "Kính tám giờ sáng không lết nổi khỏi giường."

Trương Gia Nguyên: . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trương Gia Nguyên: "Tụi mày đều nói hết rồi giờ muốn tao nói gì đây?"

"Nghĩ giúp mày một cái này." Lâm Mặc láu cá cười rộ lên, "Kính hoả nhãn kim tinh của tuần bổ."

Trương Gia Nguyên mặc kệ cậu ta, dứt khoát ngẩng đầu uống cạn, "Đi, tao trước, mọi người tuỳ ý."

Cậu uống quá nhanh, từ cổ đến mặt đỏ bừng, Châu Kha Vũ chú ý thấy, chậm rãi vỗ nhẹ lên lưng cậu.

Gió hè thổi qua cả căn phòng, lướt qua hai má và gáy của mỗi người, mát lạnh sảng khoái, không lưu lại chút dấu vết.

------------

[1] - cơn gió và - bị điên đều đọc là /feng/ nên Lâm Mặc nghe nhầm =)))


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật