yzl • lzmq | tháp ngà

05.



BGM: 远方 - 余枫

Trương Gia Nguyên

Người sống cả đời, chung quy cũng phải đối mặt với vài tình huống xấu hổ tới mức chỉ muốn kiếm ngay cái lỗ mà chui xuống dưới, hay trải qua vài chuyện xui xẻo chỉ cầu cho không bao giờ gặp phải lần hai.

Đã là nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả, có muốn trốn rồi cũng có ngày nó quay lại tìm mình, cái này gọi là ý trời, chạy cũng chạy không thoát.

Trương Gia Nguyên vừa nói, tay vừa dùng sức, vô lăng cũng xoay theo hướng tay, đến khi chạy lên cao tốc sân bay cậu lại tiếp tục lải nhải, "Nhưng mà, dùng cách này để trả nợ, không phải có chút quá quắt hay sao! Mày nói coi mọi người đều tốt nghiệp cùng năm, dựa vào cái gì nó là boss, còn tao phải làm trâu làm ngựa cho nó?"

Lâm Mặc ngồi ở ghế lái phụ nhắm mắt đáp: "Nói như thể hồi đại học mày chưa từng làm trâu làm ngựa cho Châu Kha Vũ vậy."

. . . . . . Trương Gia Nguyên nhất thời nghẹn lời, nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề mặt mũi, không thể không kiên trì cãi lại, "Việc nào ra việc đó chứ! Đại học là đại học, đi làm là đi làm. Tên khốn Châu Kha Vũ đó, hôm qua bắt tao làm profile nguyên một buổi chiều, hôm nay lại kêu tao rà soát đống báo cáo tài chính trong vòng năm năm trở lại, còn phải review báo cáo dự toán, sáng mai phải giao!"

Nói xong, cậu bực bội mắng một câu, "Đúng là tên điên, B&L không có người à? ! Chỉ đè mình tao ra mà dí!"

"Mày nghĩ theo hướng lạc quan đi." Lâm Mặc tốt bụng khuyên, "Bạn học cũ với nhau, tin tưởng năng lực của mày, nên mới giao cho mày nhiều việc một chút, cùng bình thường mà."

"Nhiều việc một chút? Dẹp đi, thà là nó tăng lương cho tao thì được." Trương Gia Nguyên cười lạnh, nhấn phanh dừng ngay trước đèn xanh đèn đỏ. Trong lúc chờ chuyển đèn, cậu chống tay lên trán, nghiêng đầu nhìn qua cửa xe, chợt thở dài một hơi.

Tiếng thở dài này rất không giống với phong cách của Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc vốn đang lim dim sắp ngủ, lúc này híp mắt nhìn cậu, nghe Trương Gia Nguyên nói, "Thật ra. . . . . . hình như, cũng không thể trách nó, dù sao đây cũng là lượng công việc bình thường của tụi tao. . . . . ."

Lâm Mặc nhíu mày, không trả lời, dư quang liếc nhìn vẻ mặt buồn bực của Trương Gia Nguyên phản chiếu qua lớp cửa kính, "Là vấn đề của tao. . . . . . Cứ nghĩ đến chuyện người đang khoa tay múa chân với tao là nó, trong lòng tao lại thấy khó chịu."

"Vậy rốt cuộc mày khó chịu cái gì?" Lâm Mặc nghe xong cảm thấy buồn cười, miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ nói với cậu, "Hôm liên hoan tốt nghiệp, mày nhân lúc Châu Kha Vũ uống say, hôn người ta, nó không tìm mày tính sổ là may rồi."

Cậu cố ý nhắc lại chuyện cũ, quả nhiên, Trương Gia Nguyên lập tức xù lông, hệt như một con mèo nhỏ bị đạp trúng đuôi, Lâm Mặc còn đang nghĩ chắc mình lại nghe câu chống chế kinh điển "Tao cũng say mà, không nhớ gì hết á!" của tên nhóc này, nhưng lần này chỉ thấy cậu ta im lặng vài giây, muốn nói lại thôi, hai hàng lông mày xoắn hết lại với nhau.

Trả nợ nha, nợ nần hồi trẻ dại dột. Trương Gia Nguyên cảm thán câu cuối, đèn đỏ chuyển sang xanh, cậu nhấn chân ga phóng theo chiếc xe phía trước, chiếc Audi nhỏ lắc lư giữa biển xe cộ đang lưu thông, mà suốt dọc đường về nhà, Trương Gia Nguyên cũng không nói thêm lời nào.

Về đến nhà đã gần mười giờ tối, Lâm Mặc ở Hong Kong làm việc liên tục với cường độ cao suốt một tuần, thiếu ngủ nghiêm trọng, xuống xe đến hành lý cũng lười cầm, trực tiếp đi vào thang máy. Đến trước cửa nhà, cậu híp mắt lục tìm chìa khóa, mở cửa, lập tức đi tới phòng ngủ, sau đó đóng cửa, trong phòng không có lấy một tiếng động.

Trương Gia Nguyên trai tráng khỏe mạnh, vừa làm lái xe kiêm luôn chân khuân vác, kéo hành lý chịu thương chịu khó theo sau, vẫn là chậm mất một bước. Cậu nhìn cửa phòng ngủ đóng kín, lần thứ hai trong tối nay thở dài một tiếng, để hành lý trước cửa phòng Lâm Mặc, hai tay đỡ eo, lắc lắc đầu, xoay người về phòng mình tiếp tục sửa lại báo cáo tài chính và ppt.

Trong phòng đầy mùi khói thuốc, một mẩu thuốc lá chưa tắt hết còn kẹp bên gạt tàn, Trương Gia Nguyên vớ lấy điếu thuốc, một lần nữa ngậm lên miệng, bắt đầu loay hoay tìm bật lửa.

Trương Gia Nguyên có một thói quen xấu, một thói quen cực xấu từ hồi cấp ba đến giờ —— cậu nghiện thuốc lá rất nặng, nhất là khi phải chạy deadline. Mấy năm nay từ khi sống cùng với Lâm Mặc, bị giám sát chặt chẽ, mới có thể khống chế được đôi chút, nhưng một khi bận đến mức chân không chạm đất, cậu lại nhịn không được mà bắt đầu tái phạm.

Dù sao Lâm Mặc cũng đang ngủ, Trương Gia Nguyên nghĩ vậy, lặng lẽ lôi từ ngăn kéo ra một bao thuốc, tinh thần tỉnh táo ngồi lại vào bàn làm việc. Cậu cầm điện thoại chụp một bức ảnh là màn hình laptop của mình, chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè bán than —— dân ngân hàng đầu tư a dân ngân hàng đầu tư, thời gian còn quý hơn mạng sống, thức đêm thành thói, phong cảnh bên dưới, đột tử bên trên.

Status vừa đăng, chốc lát đã có vài lượt like, nhìn một lượt không ngờ đều là thành viên team cậu, Patrick còn nhảy vào bình luận: huynh đệ cùng cảnh ngộ 🤝

Được lắm, xem ra Châu Kha Vũ thật sự không có bên trọng bên khinh, Trương Gia Nguyên nghĩ thầm, cả đám đêm nay lại cùng nhau chiến đấu tới sáng. Cậu bực bội vò đầu, rên rỉ một tiếng, đang định thôi lười biếng quay trở lại làm việc, trên màn hình chợt nhảy ra một cái hình đại diện nhìn rất quen mắt.

Hình đại diện là một gốc cây. Trương Gia Nguyên nhận ra gốc cây này, sau lưng học viện của bọn họ là một khu phố mua sắm sinh viên rất nổi tiếng, dọc đường trồng một hàng bạch đàn cành lá sum suê, thân cây thẳng tắp. Năm ba đại học, cậu làm thực tập ở B&L thường xuyên phải đi qua đoạn đường này, vị trí mỗi cái cây ở đó đều thuộc như lòng bàn tay.

Gốc cây trên hình đại diện, chính là gốc bạch đàn cao nhất, thẳng nhất, cành lá rậm rạp nhất, cũng gần với cổng sau học viện nhất.

Cùng lúc nhận ra gốc cây thân quen này, trong nháy mắt cậu cũng nhận ra hình đại diện này là của ai.

Châu Kha Vũ. Bức ảnh tuỳ ý chụp vội này, hắn dùng từ thời đại học đến tận bây giờ, chưa từng thay đổi.

Châu Kha Vũ thả like cho cậu.

Từ từ, Châu Kha Vũ thả like cho cậu? ?

Đm, thật sự là đm. Trương Gia Nguyên giật mình, tức giận bừng bừng —— sao cậu ta dám, nhóm bọn cậu hiện tại thành một đám người không ra người ma không ra ma như này là nhờ ai? ? Được lắm cái đồ Châu bóc lột, gan cũng to quá rồi ha? !

Xem ra mồ hôi xương máu của nhân dân lao động giờ phút này cũng không làm đám tư bản kinh sợ cho được! Cậu chuẩn bị vô cùng cốt khí tắt di động ném sang một bên, lại thấy một cái bình luận mới nhảy ra.

Lâm Mặc: đừng hút nữa, mùi khói thuốc mẹ nó bay tới tận phòng tao rồi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trương Gia Nguyên yên lặng dập tắt điếu thuốc trong tay, cẩn thận ngoảnh đầu ra sau nhìn một lượt, xác nhận không có ai đứng sau lưng lườm cậu, mới thở phào một hơi.

Lâm Mặc bị mẫn cảm với mùi thuốc lá, chuyện này cậu phát hiện từ năm hai đại học.

Phòng của bọn họ không chỉ có mình Trương Gia Nguyên hút thuốc, Châu Kha Vũ cũng là một tên nghiện thuốc, Lưu Chương bình thường không hay hút, chưa tới mức nghiện, nhưng để nói là chân chính không dính chút khói thuốc nào, chỉ có mình sinh viên năm tốt Lâm Mặc.

Cả phòng đều biết mũi của Lâm Mặc thính như chó, Trương Gia Nguyên có khi bị bài tập dồn cho phát sầu, chạy ra ngoài ký túc xá hút hai điếu, còn cố ý cởi bớt nút áo cho bay mùi chờ nửa ngày mới quay về, kết quả vừa mới lết qua bàn Lâm Mặc, tên này đã bắt đầu nhăn mũi, "Lại hút nữa hả, hút cho lắm vào có ngày chết người đó."

Trương Gia Nguyên bị sạc cho một trận, tất nhiên phải kéo người xuống nước chung, không chút do dự nhấc tay chỉ vô Châu Kha Vũ đang nằm trên giường chơi máy tính, "Nó cũng hút mà! Tao vừa đi cái là nó đã đuổi theo sau rồi!"

"Tao làm gì có?" Đối mặt với lời vu khống trắng trợn, Châu Kha Vũ kinh ngạc không thôi. Khi đó hắn còn chưa luyện được tuyệt chiêu vuốt mặt không nể mũi nói đâu trúng đó như bây giờ, thật sự rất dễ bị ăn hiếp, phản ứng hình cung lại đặc biệt đáng yêu, ngay cả tìm cớ giải thích cho mình cũng nói không nên lời.

"Có, chắc chắn là nó có!" Trương Gia Nguyên càng phách lối, chỉ hận không lôi được hắn xuống giường cho Lâm Mặc nghiệm thân, "Lâm Mặc, không tin mày ngửi xem!"

"Đấy cũng không là phải ban nãy. . . . . ." Châu Kha Vũ nói đến nửa mới ý thức được không đúng, vội ngậm miệng, vẻ mặt hối hận không kịp. Trương Gia Nguyên vừa thấy Lâm Mặc híp mắt lại đã biết bản thân đạt được mục đích rồi, vội làm bộ cam đoan, "Mặc, lần này là lần cuối, tao thề. . . . . ."

"Mày thề? Mày thề như dóc ấy." Lâm Mặc thản nhiên, "Bớt làm bộ làm tịch, hai đứa mày sau này còn nghiện thuốc nặng như vậy, tự dọn ra ngoài mà ở."

"Đừng mà, vậy tàn nhẫn quá đi ba!" Trương Gia Nguyên sợ đến bay màu, "Án treo cũng không cho luôn hả?"

"Vậy cai thuốc đi." Lâm Mặc nói, "Mày với Châu Kha Vũ giám sát lẫn nhau."

. . . . . . . . . . . . Trương Gia Nguyên thật đúng là không ngờ bộ não thông minh của Lâm Mặc cũng nghĩ ra được chủ ý này, cậu im lặng liếc qua Châu Kha Vũ, quả nhiên, Châu Kha Vũ khẽ ho một tiếng, "Mày không nghĩ tới khả năng tao với nó cấu kết làm bậy à?"

"Đứa nào bị đối phương phát hiện hút thuốc, báo cho tao, đứa đó mời cả phòng ăn đùi gà với thịt kho tàu." Lâm Mặc gõ bàn kết án, "Còn có ý kiến gì không?"

Hai vị bên B nhỏ bé bị buộc ký kết giao kèo đồng loạt lắc đầu, "Không có."

Trương Gia Nguyên vốn cứ nghĩ cái chủ ý này rõ là xàm, kết quả về sau mới phát hiện, Lâm Mặc thật đúng là một tên cao thủ biết cách đùa giỡn lòng người, không cần tốn quá nhiều công sức đã khơi mào lòng hiếu thắng và thích ăn thua giữa cậu với Châu Kha Vũ, mặc cho hai đứa cậu đấu đá, ngồi yên chờ ngư ông đắc lợi.

Ngoài mặt quan hệ của hai người vẫn hòa bình, sóng yên biển lặng, Châu kha Vũ thậm chí còn thiện chí đề nghị liên minh với cậu, Trương Gia Nguyên cũng giả vờ đồng ý, trong đầu lại tính toán xem làm sao bắt thóp được hotboy khoa bọn họ —— kèn hiệu chiến tranh nổi lên từ một khắc Lâm Mặc hạ lệnh, khoanh tay ngồi đấy thì chỉ có nước chờ chết mà thôi. Châu Kha Vũ cũng chẳng phải dạng mềm mỏng nhân từ gì, Trương Gia Nguyên trong lòng biết rõ, chính mình đắc tội cậu ta, đến lúc sau có cơ hội cắn ngược tên đó nhất định sẽ không khách khí.

Lưu Chương sau khi tan làm về lại phòng ngủ đã được Lâm Mặc phổ cập nội quy mới, vừa nghe đến chuyện thi cai thuốc, thiếu chút cười ngã ngửa, dùng cái giọng oang oang của hắn nói, "Vậy tương lai một năm sắp tới thịt kho tàu của phòng mình được Trương Gia Nguyên bao trọn rồi."

"Nè nè nè, mày nói kiểu gì đó hả?" Thấy Lưu Chương chưa gì đã xem cậu như người thua cuộc, Trương Gia Nguyên có chút không vui, "Này còn chưa bắt đầu, mày nói mò cái gì?"

"Nói tới nói lui, còn không phải là so ai "nhẫn" hơn ai à?" Lưu Chương nói, "Trương Gia Nguyên, cái khác tao không dám nói, chứ điểm này mày thua Châu Kha Vũ chắc. Đám tụi mình có đứa nào kiên nhẫn được như nó đâu."

Lưu Chương và Châu Kha Vũ xưa giờ cũng chẳng ai ưa ai, hai người đều là thành viên hội học sinh, lại thực tập ở cùng một công ty, ngày thường chi phí ăn mặc so ra không kém nhau là mấy, có phần giống như nam châm cùng dấu nên đẩy nhau vậy. Nghe được Lưu Chương ủng hộ Châu Kha Vũ, quả thật có thể so với kỳ quan thứ tám của thế giới, ngay cả Lâm Mặc cũng quay lại, kỳ quái nhìn hắn đánh giá vài lần, "Vụ gì đây? Châu Kha Vũ nhét tiền cho cậu à?"

"Nó? Nó muốn nhét chưa chắc đằng này đã chịu nhận." Lưu Chương vội vàng bỏ cặp vào tủ quần áo, cởi áo  khoác, nói, "Tôi thực tập chung với nó gần một năm rồi, có vài chuyện rõ hơn mấy cậu. Chờ đó mà xem, Gia Nguyên nhi lần này thua thảm chắc."

"Vậy thì tôi đặt cho Trương Gia Nguyên." Lâm Mặc như càng muốn đối nghịch với hắn, thản nhiên liếc về phía giường Trương Gia Nguyên, "Cược không?"

Lưu Chương nhún vai, "Có gì không thể."

"Cuối tuần tôi có hội nghị, rất quan trọng, cần chút đồ giữ thể diện." Lâm Mặc gõ gõ bàn, "Chiếc Breguet của cậu, cho tôi mượn ba ngày."

"Không thành vấn đề." Lưu Chương vui vẻ ứng chiến, "Nếu cậu thua, tôi muốn đống note trên lớp của cậu, tất cả các môn."

Lâm Mặc có chút do dự, nhướn mày, ngón tay dừng lại trên mặt bàn không di chuyển.

"Có thể." Cậu nói, "Thành giao."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Trương Gia Nguyên ở một bên không nói nên lời, cuối cùng nhịn không nổi, vớ lấy cái gối ném về phía Lưu Chương, gào lên, "Có bệnh hả? Hai đứa bây rảnh quá không có chuyện làm sao không ra đầu thôn lựa phân[1] ấy? Đã được đương sự đồng ý chưa? Nè, Châu Kha Vũ!" Cậu cảm thấy một mình đấu với hai tên này có phần thế đơn lực mỏng, vội vạng chạy tới đầu giường, lật màn của Châu Kha Vũ, "Mày ổn không vậy hả, loại chuyện xâm phạm nhân quyền như thế này vậy mà mày cũng không hé răng. . . . . ."

Rất nhanh Trương Gia Nguyên liền biết vì sao từ lúc Lưu Chương vào cửa đến giờ, Châu Kha Vũ cũng không rên lên một tiếng. Hotboy khoa của chúng ta đeo tai nghe, dựa vào đầu giường, vẻ mặt điềm tĩnh nhắm nghiền hai mắt, hiển nhiên gà gật một hồi, cuối cùng ngủ thiếp đi luôn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . Rồi rồi, tụi mày muốn cược thì cược đi. Trương Gia Nguyên yên lặng kéo màn lại.

Câu nói kia của Lưu Chương càng giống như đổ dầu vào lửa, lòng hiếu thắng của đám con trai một khi bị gợi lên, là một chuyện vô cùng đáng sợ. Vì thắng lợi cuối cùng, Trương Gia Nguyên dám nghẹn vài ngày, một điếu thuốc cũng không đụng tới, kẹo bạc hà ngậm hết gần hai hộp, chỉ vì chờ Châu Kha Vũ gặp chuyện trước.

Rõ ràng, Châu Kha Vũ so ra còn kiên nhẫn hơn cậu mười phần, một người từ nhỏ đến lớn đã quen làm kẻ thắng, hắn tuyệt đối không cho phép bản thân lật xe trong một vụ đánh cuộc nhỏ nhặt như này.

Cứu mạng, nghiệp chướng a! Gần một tuần trôi qua, Trương Gia Nguyên rốt cuộc hỏng mất, mấy lần cậu lén chạy ra ngoài trường hút pod vị ô mai, vẫn cảm thấy không đủ đô, nhưng nếu thật sự hút loại nặng hơn, phỏng chừng vừa bước vào ký túc xá liền bị Lâm Mặc ngửi ra mùi, truy nã tại chỗ.

Tuy nói là nói vậy, nhưng sống đến tận bây giờ, ông nhỏ nhà họ Trương chỉ quán triệt một điều —— tuyệt đối không được để bản thân chịu ấm ức. Ngoại trừ chuyện chọn ngành tài chính là bị người nhà bắt ép, những chuyện khác một khi đã muốn, Trương Gia Nguyên tự nhận thật đúng là không có gì mà cậu không làm được, không chút kiêng nể tự do làm loạn, mấy từ này quả thật dùng để miêu tả Trương Gia Nguyên của tuổi hai mươi. Không có cơ hội thì tự tạo nên cơ hội, chẳng lẽ còn muốn làm mình nghẹn chết hay sao?

Một buổi sáng phải dậy sớm từ tám giờ bình thường như mọi ngày, chuông báo thức trong phòng đã vang lên từ lúc bảy giờ, Lâm Mặc là người đầu tiên xoay người xuống giường, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Chờ cậu đi ra, Lưu Chương đang dụi mắt ngáp dài, đứng chờ ngoài cửa, thấy cậu liền nói, "Cậu đi gọi Gia Nguyên đi, kêu nó nửa ngày, vẫn không chịu dậy."

"Lại cái tật ngủ nướng của nó đây mà." Lâm Mặc xem thường, "Có lần nào nó với Châu Kha Vũ không phải lay lắt mãi mới chịu dậy đâu."

". . . . . . Lần này không giống lắm, một chút động tĩnh cũng không có. Nếu không phải tôi thò tay vô kiểm tra, thiếu chút còn tưởng nó ngừng thở luôn đấy." Lưu Chương nói xong ngáp một cái, khoát tay, ôm chậu rửa mặt tranh thủ chạy đi chiếm nước nóng.

Lâm Mặc không tin tà, đu lên cầu thang đập hai phát vào cái đống đang cuộn thành một cục tròn vo kia, không phản ứng, cậu lại dùng sức đẩy vài lần, nghe thấy tiếng rầu rĩ truyền ra từ trong chăn, ". . . . . . Đừng rộn, buồn ngủ muốn chết. . . . . . Để tao ngủ thêm một lát."

"Còn muốn ngủ?" Lâm Mặc cạn lời, "Mày dậy nhìn coi mất giờ rồi, sắp muộn đến nơi rồi đó."

"Tụi mày đi trước đi. . . . . ." Trương Gia Nguyên trốn trong chăn lật người sang một bên, sau đó lại bất động, "Tao. . . . . . ngủ thêm năm phút."

. . . . . . Lâm Mặc trợn mắt xem thường, cậu nhảy xuống khỏi cầu thang, dọn laptop và sách vở, khoác thêm áo khoác chờ Lưu Chương và Châu Kha Vũ cùng đi học.

Rất nhanh bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, phòng ngủ lại khôi phục yên tĩnh như cũ, cuộn cơm nắm lăn hai vòng trên giường, nhô đầu ra ngoài. Trương Gia Nguyên mất nửa ngày mới chui được ra khỏi chăn, ngồi trên giường thở hồng hộc, trong mắt một chút buồn ngủ cũng không có. Cậu lưu loát nhảy xuống giường, cầm lấy bao thuốc và bật lửa đã chuẩn bị sẵn trong ngăn kéo, chuồn đi.

Không tệ, rất không tệ, mọi việc đều trong tầm tay. Trên đường chạy tới nhà vệ sinh nam, Trương Gia Nguyên yên lặng giơ ngón cái cho mình —— đinh, kế hoạch thành công.

Nhà vệ sinh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, vào giờ này, người dậy rồi đều đã đi học, đám chưa dậy chắc vẫn còn rúc trong chăn. Trương Gia Nguyên mừng thầm, quả nhiên ông trời giúp mình, nhanh chóng lách vào một phòng trống. Rút một điếu thuốc, bật lửa, hít vào một hơi, Trương Gia Nguyên lập tức cảm thấy mình như sống lại, cậu mơ mơ màng màng, giá mà có cái cửa sổ có thể tựa cửa ngắm cảnh bên ngoài, đóng giả làm Trương Quốc Vinh trong Xuân Quang Xạ Tiết nhỉ.

Rầm rầm.

Có người đang phá cửa.

Tay Trương Gia Nguyên run lên, thuốc cầm không chắc, rơi tọt vào toilet.

"Trương Gia Nguyên." Giọng Châu Kha Vũ vang lên ngoài cửa, vẫn điềm tĩnh, rõ ràng, toàn là ý xấu như cũ.

"Ra đây." Châu Kha Vũ nói, "Tao biết mày ở trong đó."

Trương Gia Nguyên giật thót một cái, bật lửa cũng rơi khỏi túi áo, rớt vào thùng rác.

Nếu cảm giác về thời gian có thể đem ra so sánh, một khắc này chắc chắn là top10 những khoảnh khắc dài nhất trong đời Trương Gia Nguyên.

"Châu Kha Vũ?" Cậu không tin được vài tai mình, "Không phải mày đi học rồi à?"

"Ai nói với mày là tao đi học rồi?" Châu Kha Vũ cười lạnh, giọng có vẻ đắc ý, "Tìm chỗ hút thuốc mà cũng không xong, mày nghĩ mình giấu kín lắm đấy à?"

. . . . . . Trương Gia Nguyên chống cửa, lúc đang giãy chết thẹn quá hóa giận, bực mình la to, "Ai hút thuốc hả? ! Ai hút? Tao cảnh cáo mày Châu Kha Vũ, đừng có mà ngậm máu phun người nha!"

Châu Kha Vũ nửa ngày không mở miệng, như thể bị cậu chỉnh cho không cãi lại được, một lúc sau, Trương Gia Nguyên mới nghe thấy tiếng hắn, ". . . . . . Trong ngăn kéo của mày có ba bao thuốc, hiện tại lấy đi một bao còn lại hai bao, còn chưa nói bật lửa cũng tìm không thấy, lát nữa mày tới lớp ngồi cạnh Lâm Mặc, lấy cái mũi của nó kiểu gì mà không gửi ra?"

"Tao cũng không định ngồi cạnh nó mà." Trương Gia Nguyên khóc không ra nước mắt, "Tao tính chuồn vào từ cửa sau!"

"Vậy tao sẽ tìm cách để mày ngồi cạnh nó." Châu Kha Vũ thong thả đáp lại, "Đừng chối, khói thuốc bay từ bên trong ra ngoài rồi kìa."

Qua vài phút, tiếng máy bơm lại vang lên, cửa phòng bên cạnh mở ra, Châu Kha Vũ nhấc mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt u ám của Trương Gia Nguyên, hắn có chút hãi, bình tĩnh lùi về sau vài bước. Nhưng Trương Gia Nguyên giây tiếp theo liền lật mặt, khóc meo meo nhào tới bên hắn, "Anh Châu! Anh! Có gì từ từ thương lượng!"

Mãnh nam nhào vào lòng, Châu Kha Vũ lần này thật sự bị cậu đụng phải lảo đảo lùi về sau hai bước, ". . . . . . Mày xuống khỏi người tao đã rồi muốn nói gì thì nói."

Trương Gia Nguyên giả lơ, tiếp tục mặt dày mày dạn khóc lóc om sòm, tóm lại chính là không chịu buông tay, Châu Kha Vũ lúc này mới cảm thấy có gì đó sai sai, "Có phải mày muốn kéo dài thời gian, để mùi thuốc lá bay đi hết phải không?"

Trương Gia Nguyên bị nói trúng tim đen: ". . . . . . . . . . . ."

Châu Kha Vũ cười khẩy một tiếng, không chút lưu tình quay đầu bỏ đi, Trương Gia Nguyên nhanh tay lẹ mắt túm lấy hắn, "Anh Châu ơi anh Châu ơi anh Châu à đừng đi mà! Được rồi được rồi, tao nhận, tao nhận được chưa!"

Châu Kha Vũ bị quấn lấy bước đi cũng không nổi, dứt khoát khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, lạnh lùng xem cậu ta biểu diễn. Trương Gia Nguyên cắn răng, không nỡ bỏ giày sao bắt được sói, hai mắt trông mong ngóng nhìn đối phương, "Kha Vũ à. . . . . ."

Châu Kha Vũ nổi hết da gà từ đầu đến chân, "Nói chuyện đàng hoàng."

"Dạo này í, chơi game tốn không ít tiền, thẻ cơm cũng không thừa lại bao nhiêu . . . . . . Mời một mình mày thôi còn được, mời ba đứa, cái này. . . . . . có hơi quá sức, mày hiểu mà phải hông?" Trương Gia Nguyên xoa xoa tay, ỏn ẻn cười nói, "Nếu không tao mời mình mày thôi nha? Đừng nói với hai đứa kia, mày xem quan hệ của hai đứa mình. . . . . ."

Châu Kha Vũ ha một tiếng, "Đừng nha, anh Nguyên, hai ta thì có quan hệ gì chứ?"

"Còn không phải tình này vững chắc hơn vàng sao." Trương Gia Nguyên thâm tình nắm lấy tay hắn, lắc qua lắc lại, "Dù sao tao cũng chỉ muốn mời mình mày thôi à, mày coi có chịu hay không."

Châu Kha Vũ suy nghĩ một chốc, mới trả lời, "Vậy lần sau lớp buổi sáng, mày điểm danh hộ tao."

. . . . . . . . . . . . Trương Gia Nguyên hít sâu mấy hơi, tự nhủ mình đang có việc cầu người ta, bất chấp gật đầu đáp ứng, "Chốt."

Một phần thịt kho tàu, một cái đùi gà, nhà ăn số 3 chật kín người, tay bác gái chia cơm run liên hồi, phần thịt cho một người chia thành nửa phần, Trương Gia Nguyên nhìn mà mí mắt cũng muốn giật theo, nhịn không được mở miệng nhắc, "Cái kia, cô ơi. . . . . ."

Bác gái ngẩng đầu, trước mắt là một cậu trai rất thanh tú, cao ráo khôi ngô, cười lên vừa lanh lợi vừa đáng yêu, "Cho. . . cho con thêm một chút được không, cô coi một phần chỉ có từng này, có phải không quá xứng với con đúng hông?"

Người nha, lớn lên đẹp trai, chính là vô cùng hữu dụng. Bưng một đĩa thịt kho tàu đầy ắp về bàn, Trương Gia Nguyên hết sức vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của mình —— nhìn cái đĩa thịt kho này xem, ai trông thấy qua chớ? Lưu Chương có ngoan ngoãn xếp hàng ba lượt cũng chưa chắc lấy được nhiều như cậu!

Lúc đống đồ ăn đặt xuống trước mặt Châu Kha Vũ, mí mắt anh Châu cũng không khỏi nhếch lên, ". . . . . . Mày mới đi cướp nhà ăn về à?"

"Mị lực, mị lực cá nhân chớ sao. Tao cũng bất đắc dĩ dữ lắm." Trương Gia Nguyên khiêm tốn nói, "Mấy đứa xếp hàng sau tao chắc sắp hận chết tao rồi."

Cậu đọc được từ trong mắt Châu Kha Vũ ném qua bốn chữ không biết xấu hổ, nhưng ai thèm để ý đến cái gọi là khinh bỉ của của mấy kẻ thể diện chớ. Tên nhóc Châu Kha Vũ này trước mặt người khác toàn làm bộ làm tịch, thật ra ngây thơ muốn chết, còn dễ bị tính kế. Trương Gia Nguyên nhớ lại hôm đầu tiên nhập học, Châu hotboy khoa khi đó vẫn còn là nam thần lạnh lùng cao ngạo, không khỏi có chút hoài niệm khoảng thời gian cả đám còn ngại ngùng với nhau.

"Tao đi vệ sinh một lát." Ăn được một nửa, Châu Kha Vũ buông đũa, lấy giấy lau miệng, đứng lên chuẩn bị đi.

"Đi đi, đi đi." Trương Gia Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, "Đi tiểu thì nói là đi tiểu, ở đây cũng đâu có người ngoài, ra vẻ lịch sự vậy làm gì."

. . . . . . Châu Kha Vũ mặt không đổi sắc sải bước bỏ đi —— mười bước giết một người, ngàn dặm đâu rong ruổi[2], Trương Gia Nguyên nhìn bóng dáng của hắn, cảm giác mỗi bước đi đều rất dùng sức, như thể muốn đạp lên đầu người nào đó một đường tiến tới vậy.

Thịt kho tàu trong đĩa còn đầy ắp, Trương Gia Nguyên quan sát một hồi, cảm thấy với sức ăn của Châu Kha Vũ, muốn ăn hết cũng khó, liền gắp hai miếng bỏ vào bát của mình, lại nhìn, vẫn còn hơi nhiều, thế nên lại gắp hai miếng. . . . . .

Đợi Châu Kha Vũ trở về, đĩa thịt kho tàu đã trống trơn, mà Trương Gia Nguyên ngồi phịch trên ghế mặt ngửa lên trời, ợ một tiếng rõ là to.

". . . . . . Trương Gia Nguyên?" Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm cái đĩa đến một chút nước thịt cũng không còn, bình tĩnh hỏi, "Thịt của tao đâu?"

". . . . . . . . . . . . Vừa rồi có con chó chạy vô đây, nhảy lên bàn ngậm đống thịt của mày đi mất rồi." Trương Gia Nguyên trợn mắt nói dối, "Ai da tao muốn cản cũng cản không kịp. . . . . . Mày coi đến nước cũng bị nó liếm sạch. . . . . ."

Châu Kha Vũ nghe xong bật cười, hắn vốn đã cao, lúc này đứng bên ghế nhìn Trương Gia Nguyên từ trên xuống, tựa như một vị thẩm phán, "Được lắm. Mày muốn chơi trò này với tao phải không?"

"Thế nào, mày lại muốn đi mách Lâm Mặc à?" Trương Gia Nguyên ha một tiếng, lắc lắc ngón tay như đoán trước, "Chậm. Đĩa thịt kho tàu ban nãy có một nửa là mày ăn đó, nhận tiền hối lộ nhận một nửa thì vẫn là hối lộ."

Nói xong, cậu lắc đầu, làm như tiếc nuối thở dài một hơi, "Chúc mừng mày, lại cùng tao thông đồng làm bậy."

Lúc trở về phòng ngủ, Lâm Mặc và Lưu Chương đều đã ngồi trước bàn học xem tài liệu, nghe tiếng cửa mở đồng loạt ngẩng đầu —— ngoài cửa hai người bước vào, Trương Gia Nguyên hớn ha hớn hở, miệng cười tươi rói như hoa, Châu Kha Vũ trái lại không nói một lời, sắc mặt đen như chậu than, lạnh như sương giá.

Không đợi Lâm Mặc mở miệng hỏi thăm, Châu Kha Vũ đã lập tức xẹt qua cậu, bò lên giường. Trương Gia Nguyên cũng định bắt chước theo, nhưng vừa bước qua bàn Lâm Mặc, đã thấy người này nhăn mũi.

Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm! ! !

Một đống chấm than nhảy ra khỏi lồng ngực Trương Gia Nguyên, cậu chàng ngoài mặt làm bộ không có việc gì, trên thực tế chân đã run như cầy sấy, lại nghe Lâm Mặc hỏi, "Hôm nay mày. . . . . . cướp được thịt kho tàu hả?"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Ha ha, phải đó." Trương Gia Nguyên cười giả lả, liếc mắt, "Mày nói cái khứu giác này của mày. . . . . . không đi cống hiến cho cục an ninh quốc gia thật đúng là đáng tiếc mà, ha ha."

Làm sao để biến lớn thành nhỏ, giải quyết nguy cơ, đương nhiên là phải dựa vào trí tuệ. Trương Gia Nguyên hôm nay chuyển bại thành thắng, tâm trạng vô cùng tốt, ôm guitar vừa gảy đàn vừa ê a hát, "Mùa hè này thật tuyệt, tôi nắm tay em chạy trốn về phía trước. . . . . . Ô ố ô, không có phương hướng không có mục tiêu, chỉ có ánh sao lấp lánh. . . . . ."

Màn bỗng nhiên bị người xốc lên, Trương Gia Nguyên giật mình, ngón tay đang bấm hợp âm cũng buông lỏng. Cậu vừa ngoảnh lại, liền đối diện với hàng mi hơi rũ xuống của Châu Kha Vũ.

Phòng ngủ có hai đứa nhà giàu, nhắc tới Lưu Chương, đám bạn học đều thường đùa giỡn gọi hắn một tiếng thái tử gia, nhưng Châu Kha Vũ lại khác, mỗi lần gọi đến Châu thiếu gia, hắn vừa nhấc mắt, bạn sẽ cảm thấy cách xưng hô này thật sự rất chân thật.

Khuôn mặt Châu Kha Vũ trước giờ đều mang theo nét quý phái, khi không cười ánh mắt cao cao tại thượng, xa cách cự tuyệt tiếp xúc, một khi im lặng, đôi mắt ấy cũng trở nên ôn hoà, vô duyên vô cớ lại thêm chút đa tình.

Một tay cậu ta chống lên thành giường, cả người đều chồm sang bên này, dựa vào cậu rất gần.

Trương Gia Nguyên không hiểu sao tim đập bình bịch.

Cậu biết Châu Kha Vũ đẹp, khoa bọn họ mỹ nữ rất nhiều, dàn hotgirl tranh nhau nửa ngày, cũng không bầu ra được người đẹp nhất, nhưng chỉ cần nhắc đến hotboy của khoa, nổi tiếng gần xa chắc chỉ có mỗi gốc hoa này —— năm đó trong khoa bỏ phiếu ẩn danh, nhan sắc của Châu Kha Vũ đè bẹp biết bao hoa thơm cỏ lạ, giành được số phiếu áp đảo. Trương Gia Nguyên bởi vậy mà buồn bực thật lâu, đi khắp nơi kiếm chuyện với Châu Kha Vũ, kết quả người ta căn bản còn không biết có vụ bầu chọn này, chậc, vậy không phải còn nực cười hơn à.

Không. . . . . . cái này không phải trọng điểm. . . . . . Trương Gia Nguyên nghĩ thầm, Châu Kha Vũ đẹp, Châu Kha Vũ ngầu, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng cậu là bạn cùng phòng, ngày nào cũng nhìn khuôn mặt này lắc qua lắc lại trước mắt, cậu không thể, ít nhất là không nên. . . . . .

"Ồn muốn chết." Châu Kha Vũ bỗng nhiên nói, hắn nâng cằm chỉ chiếc guitar Trương Gia Nguyên đang ôm trong lòng, lại chỉ tay vào tai nghe của mình, vẻ mặt đau khổ nói không nên lời, "Anh hai, mày nghĩ cái màn của mày cách âm hả?"

. . . . . . Trương Gia Nguyên ngại ngùng buông đàn, "Xin lỗi. . . . . . ai da không đúng, sắp tới lễ hội âm nhạc, tao tập chút thì làm sao? Chọc gì tới mày hử?" Cậu càng nói càng thêm tự tin, dứt khoát ôm lấy guitar, "Nghe đi cho quen, được nghe ông đây hát là phúc khí của mày đó nhá!"

Châu Kha Vũ xuỳ cười, "Phúc khí này cho mày đó mày muốn không?"

"Nói chuyện đàng hoàng nha Châu Kha Vũ!" Trương Gia Nguyên giận, "Còn muốn tao giữ vé lễ hội âm nhạc cho mày không hở?"

Châu Kha Vũ đang định xoay người về giường mình, nghe thế liền dừng lại, quay đầu lườm cậu.

"Mày dám không giữ vé cho tao thử xem?" Hắn nói.

Nhóm chat công ty gửi thông báo, sáng thứ bảy bên công ty khách tiến hành điều tra độc lập, báo cáo kiểm soát tài chính và pháp lý mấy năm rồi đã được Lưu Chương gửi vào nhóm chat, yêu cầu trước ngày mai phải đọc qua hết một lượt.

Hôm nay là thứ sáu, sắp đến cuối tuần, nhưng bầu không khí ở văn phòng B&L như bị bao phủ bởi một tầng áp suất thấp, người nào người nấy mặt mũi nặng nề, dán đều bốn chữ —— sống không bằng chết.

Buổi sáng mới nộp xong báo cáo, hiện tại lại có yêu cầu điều tra mới, Trương Gia Nguyên bóp vai, cả người không có sức sống, mặt không đổi sắc gõ biên bản họp trên máy tính, nghe Châu Kha Vũ chỉ đạo, "Vậy sáng mai bảy giờ rưỡi, mọi người trực tiếp tập trung ở công ty. Có vấn đề gì không?"

. . . . . . Lặng ngắt như tờ, không ai trả lời.

Châu Kha Vũ quay đầu liếc nhìn Lưu Chương đang ngồi bên cạnh, "Quản lý Lưu?"

"Tôi không có ý kiến." Lưu Chương nhún vai, "Nghe cậu sắp xếp."

Patrick tuổi nhỏ, còn là nhân viên mới, vừa vào được một năm, mấy ngày nay bị lăn qua lăn lại muốn điên rồi, vẻ mặt đau khổ trộm nhéo đùi Trương Gia Nguyên, ra hiệu cho cậu mau đi cứu vớt chúng sinh.

Trương Gia Nguyên tự động ngó lơ, cắn răng không lên tiếng.

Ai biết tên nhóc Patrick này xuống tay rõ ác, đùi cậu bị nhéo tím đen một mảng, Trương Gia Nguyên vì nhịn đau mặt mũi méo xẹo, ráng kiềm chế xúc động không cho cậu ta một cước văng ra khỏi cửa.

"Trương Gia Nguyên."

. . . . . . Lại cue, lại cue, chả lẽ còn không nhớ hết tên mọi người trong team, nên dí đầu một mình cậu đấy hả.

"Đây." Trương Gia Nguyên uể oải đáp, "Quản lý Châu mời nói."

"Không có gì, nhìn mặt cậu có vẻ rất phức tạp, cảm giác cậu có chuyện muốn nói." Châu Kha Vũ mỉm cười, hai tay lồng vào nhau, ra vẻ nghiêm túc lắng nghe.

. . . . . . Gánh vác toàn bộ kỳ vọng tha thiết của cả team, Trương Gia Nguyên không thể không vượt khó vươn lên, "Ngày mai cuộc họp đầu tiên của chúng ta với công ty bên kia bắt đầu vào lúc chín rưỡi. . . . . ."

"Cho nên cậu cảm thấy bảy giờ rưỡi quá sớm?"

". . . . . . . . . . . . Thật ra cũng không phải ý này." Cái này không phải tui nói, là chính cậu nói đấy nhé. Trương Gia Nguyên nghĩ thầm.

Châu Kha Vũ im lặng hồi lâu, một lúc sau, hắn tháo kính xuống, cầm lấy khăn lau kính, nói, "Mọi người gần đây đều rất vất vả, đây là lần đầu tiên nhóm chúng ta phụ trách một case IPO lớn như vậy, còn chưa quen cũng rất bình thường, cái này tôi hiểu."

"Nhưng nếu đã tới B&L, hi vọng mọi người tập trung bỏ ra 200% tinh lực và hành động. DD không đơn giản là vài cuộc họp với ban quản lý điều hành của các công ty như vậy, giữa bên mua và bên bán luôn tồn tại rất nhiều thông tin không tương xứng, là bên môi giới, việc chúng ta phải làm chính là dưới những nhân tố hạn chế này, có thể lấy được tín nhiệm của họ với chúng ta, cũng như giữa hai bên với nhau. Đạo lý đơn giản như vậy, tin tưởng mọi người đều hiểu rõ hơn tôi."

Ngày mai bảy giờ rười, hi vong có thể gặp được mọi người ở công ty. Châu Kha Vũ nói xong câu này, liền cho tan họp, làm vật hi sinh vô tội nhất lần này, Trương Gia Nguyên bưng bộ mặt ỉu xìu, ôm máy tính như u linh bay ra khỏi phòng họp.

Trên đường quay về bàn làm việc, cậu nhắn tin cho Lâm Mặc: ngày mai phải đi fieldwork. . . . . . tối tao về trễ đó nha

Lâm Mặc rất nhanh nhắn lại: tự mày giải quyết đi, mai công ty tao có liên hoan

Trương Gia Nguyên: . . . . . . tối thứ bảy, mày bỏ rơi tao đi liên hoan một mình á? Lâm Mặc mày thật ác độc

Trương Gia Nguyên: tụi mày liên hoan ở đâu đó

Lâm Mặc gửi địa chỉ qua, Trương Gia Nguyên nhìn hàng chữ kia trầm mặc. Nhà hàng này cậu có nghe nói qua, chủ yếu là bị dọa vì mức giá tiêu chuẩn bình quân ba ngàn một người. Lúc ấy cậu còn lải nhải với Lâm Mặc, cái nhà hàng này mở ở Thượng Hải đúng là ủy khuất cho nó, sao không qua Trung Đông mà mở ấy, chủ chỗ đó có phải cảm thấy chém khách so ra còn dễ kiếm tiền hơn bán dầu mỏ hay không?

Trương Gia Nguyên: . . . . . . tụi mày tự trả hay sao?

Lâm Mặc: có người mời khách

Trương Gia Nguyên: . . . . . . . . . . . . .

Trương Gia Nguyên: cái kia

Trương Gia Nguyên: liên hoan công ty mày có được dẫn theo người nhà không?

------------
[1] Một cách nói phũ thường dùng khi bình luận ở weibo hay douyin, ý bảo không có việc gì thì ra đầu thôn lựa phân đi đừng ở đây làm phiền người khác

[2]十步杀一人, 千里不留行 Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành - đây là hai câu thơ trong bài Hiệp Khách Hành của Lý Bạch, cũng lấy từ điển tích trong Trang tử, Tạp thiên, Thuyết kiếm. Trích: Vương hỏi: "Nghề kiếm của ông có gì hơn người?" Đáp: "Kiếm của thần trong mười bước giết một người, nên không được đi suốt ngàn dặm." Bản dịch thơ của Trương Việt Linh.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật