yzl • lzmq | tháp ngà

01.



Zhou Daniel

Ngày đầu tiên bước vào B&L, Châu Kha Vũ mới ý thức được bản thân đã trở lại vòng tay của đại đô thị trong nước.

Thượng Hải, thành phố có thể khắc họa rõ nét nhất dáng vẻ phồn hoa của Trung Quốc, chỗ hắn đứng hiện tại, là trái tim của thành phố này. Mà nơi này sở dĩ có thể trở thành trái tim, đáp án đương nhiên cũng rất đơn giản, không ngoài hai thứ.

Money and fame, easy and expensive.

Thời điểm nhận ra bản thân sẽ phải giao thiệp với những thứ này cả đời, Châu Kha Vũ vừa nhận được thư trúng tuyển từ một trường đại học hàng Top của Bắc Kinh, được gửi đến bằng hình thức cổ lỗ sĩ nhất —— qua đường bưu điện. Vốn là dân bản địa, hắn có lẽ là một trong những người nhận được thư trúng tuyển sớm nhất.

Vừa đăng ảnh lên vòng bạn bè, chưa đầy ba giây, di động đã vang, màn hình hiện người gọi đến: Leo.

Hắn nhận điện thoại, nghe thấy tiếng ồn ào từ phía đối diện, tiếng Anh xen lẫn với những ngôn ngữ khác, tiếng máy đánh chữ giống như suốt hai mươi bốn giờ chưa từng dừng lại.

"Congrats! Daniel!" Leo chúc mừng hắn giữa tiếng hỗn loạn, "Ngày đầu tiên bước vào giới tài chính, how u feel?"

"Come on. . ." Châu Kha Vũ bất đắc dĩ, "Em thậm chí còn chưa đi báo danh."

"Oh freshman, your innocence never disappoints me. (Sự ngây thơ của mày quả không làm anh thất vọng)" Leo cười ha ha, "You'll have your first lesson from me, my brother. Nơi này không tồn tại báo danh, tới rồi chứng tỏ mày đã tự động dự thi, làm tốt chuẩn bị chiến đấu."

Châu Kha Vũ không nói lời nào, hắn lật ngược mặt thư trúng tuyển trên tay, ánh mắt nặng nề. Leo rút chút thời gian trăm công nghìn việc gọi đến an ủi hắn, hiện tại đã đạt được mục đích, chuẩn bị cúp điện thoại, lại ở một giây cuối cùng nhắc nhở hắn, "Đúng rồi, anh hai nhờ anh nhắn mày một câu. Mày không qua Mỹ học đại học là chọc ông ấy giận rồi đấy, tự giải quyết cho tốt."

Welcome to the world of fight. Đây là câu cuối cùng Leo nói với hắn.

Đó là dạng thế giới như thế nào, lại là một loại sinh hoạt ra sao. Một năm kia Châu Kha Vũ không suy nghĩ nhiều lắm, hắn còn đang may mắn bản thân trốn thoát thành công, sang Mỹ chẳng khác nào bước vào địa bàn của anh hai, còn nói gì đến tự do.

Hắn được bao bọc quá mức, mọi chuyện suy nghĩ cũng rất đơn giản, không hề biết cái nơi mà mình muốn trốn thoát, chính là toà thành bao người mơ ước bấy lâu lại không thể bước vào.

Nhưng Châu Kha Vũ không hối hận. Hắn trước nay rất ít khi hối hận. Ba năm làm việc ở Morgan, ngẫu nhiên ngẩng đầu khỏi chồng báo cáo và bản thảo ppt chất đầy bàn, tầm mắt hắn lướt qua lớp cửa kính trong suốt không một hạt bụi, ngắm nhìn những toà cao ốc biểu trưng của quảng trường thời đại, ánh đèn neon hắt dài lên những tấm biển quảng cáo lớn, mang lại cảm giác áp bách đến lạ kỳ.

Xung quanh mọi người một khắc không ngơi, mỹ nữ tóc vàng mặc đồ công sở đi cao gót bưng hai ly cà phê lướt nhanh qua hắn, đồng hồ trên tay đám đàn ông đang vùi đầu vào công việc chốc chốc lại sáng lên —— thời gian chính là tiền tài, tiền tài tạo nên vận mệnh, mỗi một giây qua đi chớp mắt biết bao thứ đã đổi thay, mỗi một người đều tại thế giới thiên biến vạn hoá này tranh thủ bảo vệ vị trí của mình, cũng làm mọi cách để bản thân không bị đào thải.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, trước mắt Châu Kha Vũ mơ hồ biến thành một cảnh tượng khác.

Như cũ vẫn là những tấm biển quảng cáo lớn, chỉ là đèn neon đã đổi thành những bóng đèn nhỏ lờ mờ sáng, đung đưa qua lại, ánh đèn giữa màn khói nóng bốc lên phá lệ mịt mờ. Chiếc xe ba gác bày hàng điểm tâm chầm chậm chạy phía trước, Trương Gia Nguyên khoác tay Lâm Mặc, chỉ về phía biển quảng cáo đang treo trên cao, ngoảnh đầu gọi hắn: Châu Kha Vũ! Mau mau! Bánh tráng trứng hôm nay mua ba tặng hai này!

Đứa ngốc. . . . . . Là mua ba trả tiền hai. Hắn nghe thấy tiếng Lưu Chương cười mắng.

Một chồng báo cáo mới bị đặt xuống bàn, Châu Kha Vũ ngẩng đầu, là mỹ nữ tóc vàng ban nãy vừa đi ngang qua hắn, cũng là quản lý nhóm dự án của hắn, nhún vai với hắn.

"Jackson has been fired, just now. (Jackson bị sa thải, mới vừa nãy.)" cô nói, "I'm sorry, but you have to finish his work. Can you recheck this for me before you leave Daniel? (Chị rất tiếc, nhưng em phải làm nốt công việc của cậu ta. Daniel, giúp chị kiểm tra lại mấy thứ này trước khi em về được không)"

Jackson là thực tập sinh cùng lứa với hắn, một tên nhóc Chicago, tốt nghiệp Kellogg, giống Châu Kha Vũ sau khi tốt nghiệp trực tiếp thông qua phỏng vấn tuyển thực tập, thuận lợi trở thành analyst ở tuổi 22.

Tên nhóc này trước khi nhận chức còn rất sáng sủa, trong thời gian thực tập càng ngày càng tàn tạ, có hôm bọn họ gặp nhau ở pantry, Jackson mang theo hai quầng thâm mắt cực đại hỏi hắn, Daniel, cậu nghĩ đến cái chết bao giờ chưa?

Châu Kha Vũ do dự trong chốc lát, vẫn là lắc đầu, nói: rất ít.

Me too. Jackson nói: nhưng từ sau khi tới đây, mỗi ngày tôi đều nghĩ xem nên nhảy từ tầng mấy xuống.

Cậu ta nói như đang đùa, nhưng Châu Kha Vũ biết không phải vậy.

Nghe tin Jackson bị sa thải, Châu Kha Vũ chẳng những không tiếc nuối, còn có chút may mắn thay cậu ta. Thông lệ của ngân hàng đầu tư, ngay khi bị sa thải sẽ lập tức thu hồi thẻ ra vào cùng toàn bộ đặc quyền, lúc này có nghĩ muốn nhảy lầu cũng không vào được tòa nhà này nữa, cũng tốt, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.

"That's fine. Leave it to me. (Không sao, giao cho em đi)" Hắn nghe tiếng mình trả lời.

Lúc này Châu Kha Vũ mới cảm thấy có chút áy náy, trong hoàn cảnh phải tranh thủ từng phút từng giây như vậy, hắn không nên lãng phí thời gian đi hồi tưởng cuộc sống thời đại học của mình.

Thẻ ra vào quét qua máy kiểm soát an ninh, cửa kính theo tiếng báo mở ra, một giọng nữ máy móc lịch sự vang lên: Welcome to B&L, Daniel. Wish you have a good day.

Vẫn như cũ có người đi ngang qua hắn, chẳng qua tóc vàng mắt xanh nay đã đổi thành những gương mặt châu á quen thuộc, người nào người nấy đều mang bộ dạng tập mãi thành quen nôn nóng lại bình tĩnh, xách cặp lướt vội qua nhau.

Châu Kha Vũ thu tay, thuận tiện cất thẻ vào túi áo vest. Hắn chỉnh lại cổ áo, cũng như vô số người đang vội vã ra vào, nhắm đến một hướng riêng, đi về phía trước.

Trương Gia Nguyên

Hôm nay Product group từ trên trời rớt xuống một tên nhảy dù[1], chuyện này đã truyền khắp B&L. Trương Gia Nguyên biết được tin này, còn là nhờ đồng nghiệp team khác trộm tiết lộ cho cậu, nghe nói trong cuộc họp VP của bọn họ đích thân ra mặt, xem ra lai lịch của vị nhảy dù này rất không tầm thường.

Dưa không thể ăn bậy, bát quái không thể nghe lung tung, Trương Gia Nguyên quyết giữ thái độ truy tìm sự thật, trộm lưu lại chờ đến khi cuộc họp sáng kết thúc, lập tức cọ đến cạnh phó giám đốc nhà cậu, nhỏ giọng hỏi, "Team chúng ta hôm nay có phải có một tên nhảy dù mới tới không? Quản lý AK yêu dấu, nói nghe xíu đi?"

"Xác thật là có." Lưu Chương gật đầu, bỏ Macbook vào túi đựng laptop, đứng dậy, "Nhưng không phải team chúng ta."

"Đệt, a-associate nào thảm vậy?" Trương Gia Nguyên kinh ngạc, "Người ta là phú nhị đại, không thể đánh không thể mắng, ngày sau biết phải sống sao."

Lưu Chương cười cười, đẩy kính mắt, bình tĩnh đáp, "Người mới là A, không phải AN." Nói xong, hắn lại nhấn mạnh, "Cùng cấp với tao."

. . . . . . Trương Gia Nguyên mặt không biểu tình hung hăng đặt ly cà phê xuống bàn họp, qua ba giây, thở dài một hơi, nhận mệnh bưng ly lên nhấp một ngụm, cảm thán nói, ". . . . . . Lại là một tên SVIP à."

"Cũng có thể nói vậy." Hai người cùng nhau rời khỏi phòng họp, trên đường về bàn làm việc, Lưu Chương tiếp tục giới thiệu với Trương Gia Nguyên, giọng điệu như đang nói về người quen cũ đã lâu không gặp, "Trước đây cậu ta ở Mỹ, có ba năm kinh nghiệm làm việc ở Morgan, từ một ngân hàng lớn nhảy sang chỗ chúng ta, chưa nói đến việc hạ thấp giá trị bản thân, nhưng ít nhiều cũng coi như tương thích ngược[2], associate đối với cậu ta mà nói chẳng qua cũng chỉ là bước đệm, rất bình thường."

"Chờ. . . . . . chờ chút?" Trương Gia Nguyên nghe được một nửa đã cảm thấy có gì đó sai sai, "Morgan? Tao nghe Patrick nói anh ta tốt nghiệp trường tụi mình, sao lại vào Morgan được?"

Dứt lời, cậu lập tức bổ thêm một câu, "Đương nhiên tao cũng không nói đại học chính quy nước ta không tốt nha, nhưng Morgan là chỗ quỷ nào chớ. . . . . . Mơ cũng đừng mơ!"

"Mày đều nói không phải sao, người ta là SVIP." Lưu Chương thản nhiên đáp, "Money solves everything, if not, then add more. (Tiền có thể giải quyết hết thảy, nếu như không được, vậy lại bỏ thêm)"

". . . . . ." Trương Gia Nguyên quyết định giãy dụa lần cuối, "So với mày còn V?"

Lưu Chương hiếm thấy không trả lời, một lát sau, nhún vai.

"So với tao còn V." Hắn nói.

Lời này của Lưu Chương quả thật khiến Trương Gia Nguyên giật mình, làm bạn cùng phòng ký túc suốt bốn năm đại học, về quản lý AK của team cậu, Trương Gia Nguyên đương nhiên biết được một vài tin tức nội bộ phi thường bí mật, tỷ như cái vị trước mắt vừa nói người ta SVIP này đây, bản thân chính là thái tử gia của B&L.

Nói là thái tử gia, thật ra cũng có chút khoa trương, nhưng Lưu Chương xác thực xem như con nối nghiệp cha. Ba của hắn là một trong vài vị banker có tiếng trong ngành hiện tại, người tiên phong của các ngân hàng liên doanh trong nước, nghe đồn L trong B&L chính là ba của Lưu Chương.

Thân là con nhà nòi, nhân mạch và tài nguyên nắm trong tay cơ hồ có thể giúp Lưu Chương ở giữa một đám bạn học đồng trang lứa đi ngang —— mà tên này quả thật cũng làm như vậy. Hồi đại học Lâm Mặc từng ví Lưu Chương giống như "một con cua bị nấu chín", một là châm chọc Lưu Chương lúc giận lên rất dễ đỏ mặt, hai là vì tác phong hành sự của hắn rất độc tài.

Ấy thế mà một người như vậy, cư nhiên lại nói gã nhảy dù kia còn VIP hơn cả hắn. Hay lắm, Trương Gia Nguyên nghĩ thầm, má nó đừng nói là con trai Donald Trump chứ.

Chín rưỡi họp team vừa chấm dứt, mười rưỡi lại bắt đầu cuộc họp bộ phận hàng tuần, Trương Gia Nguyên chống cằm nhìn màn hình trước mặt, hôm qua cậu chỉ ngủ được bốn tiếng, hiện tại chóng mặt đến độ mắt bắt đầu nổ đom đóm. File excel đã sửa xong gửi AK, mà bản thảo ppt gần trăm trang trước mắt mới chỉ xong một nửa, nhìn một đám ký tự trung anh nhảy múa loạn xạ trước mặt, Trương Gia Nguyên chửi thầm trong lòng, má nó, làm hết hai năm này rồi từ chức, ông đây nói được làm được.

"Đi thôi, Gia Nguyên nhi!" Patrick team bên cạnh phụ trách dự án mảng khu vực Thái Lan cầm tập hồ sơ vẫy gọi cậu, Trương Gia Nguyên đáp một tiếng, uể oải theo sau.

Cuộc họp do người phụ trách hạng mục lần này tổ chức, Trương Gia Nguyên vẫn luôn cảm thấy bản thân cậu làm gì cũng không xong, được cái vận khí cũng không tệ, VP của bọn cậu tuy rằng nghiêm khắc, nhưng người thật sự rất tốt. Không như Tiểu Cửu đồng hương của Patrick, lúc trước cũng phụ trách mảng Thái Lan, sau lại bị điều sang khối Nhật Bản, lãnh đạo trực tiếp là người Nhật, một đại ma vương cuồng công việc có tiếng ở B&L, Tiểu Cửu cả tuần làm hơn chín mươi mấy tiếng đồng hồ còn bị tra tấn muốn chết, mỗi ngày đi làm trên mặt đầy vẻ bi thương.

Mỗi lần Trương Gia Nguyên và Patrick túm tụm lại lén chia đồ ăn vặt, trông thấy Tiểu Cửu như u linh bay tới bay lui trong văn phòng, Trương Gia Nguyên đều sẽ cảm thán, "May mắn anh Viễn là người tốt. Bắt tao làm việc dưới trướng Santa, sợ là mạng cũng không còn."

Patrick miệng nhét đầy khoai tây chiên, không ngừng gật đầu, "Ừa!"

Chờ Trương Gia Nguyên bước vào phòng họp, Bá Viễn đã ngồi ở ghế chủ tịch, hai bên trái phải của anh phân biệt là quản lý dự án, tiếp xuống nữa, là đám dân công tài chính bọn cậu.

Lưu Chương ngồi ở ghế đầu tiên bên trái, đang cúi đầu gõ chữ trên word. Người đối diện hắn, đương nhiên, cũng chính là vị ngồi ở ghế bên phải kia, mang một cặp kính viền vàng, mũi cao, lưng thẳng tắp.

. . . . . .Chính là như thế nào lại cảm thấy nhìn quen mắt vậy ta?

"Đẹp trai ghê!" Trương Gia Nguyên nghe thấy tiếng cảm thán từ tận đáy lòng của Patrick ngồi bên.

Đúng là rất đẹp trai, Trương Gia Nguyên đáp thầm, bằng không sao ngồi vững top 1 hotboy khoa tài chính của bọn cậu suốt bốn năm cơ chứ. . . . . . Từ từ hông đúng, cái này không phải trọng điểm? ? ? Đây là chuyện gì? ! ? Tên này cmn sao lại xuất hiện ở đây? Đậu xanh rau má. . . . . .

"Mọi người đến đông đủ rồi chứ." Bá Viễn tạm dừng câu chuyện đang nói dở với Lưu Chương, ngẩng đầu nhìn một vòng, cười nói, "Thời gian này mọi người vất vả thêm một chút, chờ đợt IPO này xong, anh mời mọi người đi ăn."

Cả phòng đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay, Trương Gia Nguyên cũng máy móc vỗ theo —— cậu đã muốn đơ ra rồi, vừa rồi quá mức chấn kinh, cậu cần bình tĩnh lại một chút.

"Còn nữa, giới thiệu với mọi người thành viên mới." Bá Viễn vỗ nhẹ lên vai gã trai đẹp ngồi bên phải, ý bảo hắn đứng dậy, "Châu Kha Vũ, trước đây công tác ở Morgan, hiện tại là quản lý dự án của bộ phận chúng ta."

Anh đẹp trai chống bàn, đẩy ghế về phía sau, lúc đứng thẳng người dậy, Trương Gia Nguyên cảm nhận được tiếng hít thở xung quanh đều cứng lại, giây phút ấy tất cả nhân viên ngồi đây giống như đều có thể nghe được tiếng lòng của nhau, bộ phận của bọn họ trước giờ chưa từng ăn ý đến vậy ——

Người đàn ông này, thật mẹ nó cao quá đi.

"Xin chào, tôi là Châu Kha Vũ, mọi người có thể gọi là Daniel cũng được. Trước đây từng làm việc ở Mỹ hơn ba năm, rất vinh hạnh gia nhập đại gia đình B&L, sau này nhờ mọi người giúp đỡ thêm." Nói xong, trai đẹp còn cúi người một cái.

Lời giới thiệu ngắn gọn, dùng từ lịch sự, lại thêm bộ dạng đẹp trai, mức tiếp nhận của mọi người đối với vị nhảy dù mới tới này thật đúng là cao nhất từ trước đến nay, cuộc họp hàng tuần cũng lần đầu tiên mở màn vui vẻ đến vậy. Là nhân viên phân tích được phân đến nhóm của Châu Kha Vũ, Patrick miệng cười đến tận mang tai, trộm ghé vào tai Trương Gia Nguyên nói, "I love IBD! Em yêu bộ phận đầu tư ghê! Muốn em làm ở B&L thêm mười năm cũng được!"

Trương Gia Nguyên sắc mặt không đổi đẩy cậu ta ra, "Bây sống đến ngày đó đi rồi hẵng nói."

Sau khi giới thiệu người mới, cuộc họp thuận lợi tiến hành như thường lệ, Lưu Chương cùng mấy vị quản lý còn lại bắt đầu báo cáo công việc, trình bày các hạng mục đang nắm, Bá Viễn ngẫu nhiên sẽ cắt ngang hỏi vài câu, phần lớn thời gian là gật đầu lắng nghe. Lúc kết thúc đã gần mười hai giờ rưỡi, đến giờ ăn trưa, mọi người lục đục chạy ra ngoài hết, Bá Viễn cười cho qua, chỉ bảo Lưu Chương và Châu Kha Vũ ở lại một lát.

Trương Gia Nguyên đang vội vàng thu dọn đồ đạc bỗng nhiên bị điểm danh, "Trương Gia Nguyên." Cậu ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn Bá Viễn, thấy lão đại cười cười nhìn mình, "Em cũng ở lại một lát."

Cứu mạng. Cứu mạng.

Trương Gia Nguyên đáp vâng một tiếng, trán lại không ngừng đổ mồ hôi.

Patrick đang đứng ngoài cửa chờ cậu cũng kinh ngạc, hai người lặng lẽ liếc nhau, Patrick lén lè lưỡi, nháy mắt với cậu, sau đó không chút lưu luyến rời đi.

Đến lúc phòng họp chỉ còn ba người bọn họ và Bá Viễn, Trương Gia Nguyên lúng túng bị kẹp giữa hai vị thái tử gia, thầm nghĩ vạn vạn không ngờ tới, buổi gặp mặt bạn học đại học đầu tiên sau khi tốt nghiệp lại là loại cục diện thế này.

"Nghe nói ba người các cậu đều tốt nghiệp cùng một trường đại học, cùng khoá?" Bá Viễn hỏi.

"Phải." Lưu Chương gật đầu, "Còn cùng lớp."

Bá Viễn như có điều suy nghĩ gật đầu, Trương Gia Nguyên lại càng đề cao cảnh giác —— ông trời làm chứng, nếu thực sự phát sinh chuyện gì trái pháp luật, vậy nhất định là hai ông tướng đứng bên cạnh cậu đây làm, nửa điểm cũng không liên quan đến cậu! Cậu dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Bá Viễn, ý đồ truyền đi tiếng lòng "Không thể vì là bạn học mà can tội liên đới a lão đại!".

"Còn cùng phòng ký túc." Châu Kha Vũ ngữ khí bình tĩnh.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trương Gia Nguyên chống lại nụ cười của Bá Viễn lặng lẽ lùi về sau một bước. Sau đó lại lùi một bước, lùi đến bước thứ ba, đụng phải vai một người, vừa ngẩng đầu, Châu Kha Vũ đang cúi mắt nhìn cậu.

Vì thế Trương Gia Nguyên lại bước lên trước một bước, cười ha ha, trực tiếp thú nhận tội trạng, "Phải, ha ha, đều là bạn cùng phòng cũ."

Tiếng cười lúng túng này làm cả ba người đồng loạt lâm vào trầm mặc.

Bá Viễn nhân từ là thật sự nhân từ, tuỳ tiện hàn huyên thêm vài câu, sau đó lưu lại bọn họ rời đi, trước khi đi còn dặn Trương Gia Nguyên và Lưu Chương nhớ chiếu cố bạn học cũ.

. . . . . . Làm ơn đi lão đại, Trương Gia Nguyên lén nhìn góc mặt lạnh lùng của Châu Kha Vũ, lẳng lặng oán giận nhìn kiểu gì cũng thấy ở đây người nên được chiếu cố nhất là mình mới đúng.

Về phần vì sao khi ấy đối mặt với Châu Kha Vũ Trương Gia Nguyên lại đặc biệt chột dạ, trời biết đất biết Lâm Mặc biết, còn Trương Gia Nguyên bản thân phi thường không muốn nhớ lại, vậy nên vừa ra khỏi cửa cậu đã như bôi dầu dưới chân vội vàng chuồn mất, bỏ hai người Châu Kha Vũ và Lưu Chương lại phía sau.

Đám đồng nghiệp cơ bản đã đi ăn trưa trở lại, Patrick tốt bụng còn mang cho cậu một phần mua về, Trương Gia Nguyên giống như kẻ trộm trốn dưới bàn làm việc, lén lút nhắn tin cho bạn học cũ kiêm bạn chung nhà hiện tại Lâm Mặc.

Trương Gia Nguyên: đệt, mày còn nhớ cái tên VIP hôm bữa tao kể nhảy việc qua công ty bọn tao không?

Trương Gia Nguyên: là Châu Kha Vũ! Má nó, là Châu Kha Vũ đó ! ! !

Trương Gia Nguyên: còn lấy cái gì mà tên tiếng Anh, Daniel! Đm, đổi cái tên thôi còn cho là tao không nhận ra à? !

Lâm Mặc không trả lời, Trương Gia Nguyên cũng đã quen, tiếp tục bùm bùm type một đống chữ.

Trương Gia Nguyên: mày nói xem tên đó đến B&L làm gì? Trong nước nhiều ngân hàng đầu tư như vậy, lấy CV của cậu ta muốn đi đâu mà chẳng được, đến chỗ bọn tao làm gì?

Phía dưới hiện lên một tin nhắn, cậu nhìn chăm chú, là Lâm Mặc trả lời.

Lâm Mặc: tao biết

[Sói già phố Dinh Khẩu: là Châu Kha Vũ! Má nó, là Châu Kha Vũ đó! ! !]

Lâm Mặc: cậu ta đi làm sớm vậy? Thật chuyên nghiệp

Trương Gia Nguyên hoang mang, không tự giác gửi đi một chuỗi ? ? ? ?

Lâm Mặc: AK chắc còn biết trước cả tao

Ngụ ý là chuyện này đừng trách tao, có việc tìm Lưu Chương tính sổ.

Trương Gia Nguyên: tao cám ơn tụi mày, cả thế giới chắc có mình tao không biết?

Lâm Mặc: hiểu mà, dù sao hai đứa bây quan hệ cũng đặc thù. Mày còn từng hôn người ta.

Trương Gia Nguyên: . . . . . . . . .

Trương Gia Nguyên: ngoài ý muốn. . . . . . Tao nói là ngoài ý muốn mà, lúc đó uống say. . . .

Trương Gia Nguyên: ê mà chuyện này liên quan gì đến việc tao có biết cậu ta về nước hay không? Cậu ta còn muốn về tìm tao lấy mạng hay. . . . . .

"Trương Gia Nguyên."

sao. . . . . . . . . . . .

Tay cầm di động run lên, Trương Gia Nguyên nhìn về phía thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng kia, linh hồn bé nhỏ suýt chút doạ rớt phân nửa.

Châu Kha Vũ một tay đút túi quần, tay kia đang cầm tập hồ sơ, ánh mắt bình tĩnh xuyên qua cặp kính gọng vàng, nhìn cậu từ trên cao.

"Chỉnh lý lại profile của công ty ban nãy nhắc đến trong cuộc họp, trước năm giờ chiều hôm nay giao cho tôi." Châu Kha Vũ nói.

. . . . . . Ai ai cũng biết, làm ở ngân hàng đầu tư điều cần thiết nhất là không được đi ngủ, một nữ cày bằng hai nam, một nam cày bằng ba con cún, nhưng mà, Trương Gia Nguyên cảm thấy đôi khi, cậu vẫn cần giữ lại chút quyền lợi cơ bản của mình.

"Cái kia, Châu Kha Vũ. . . . . . Không phải, quản lý Châu." Trương Gia Nguyên vắt nát óc xem làm sao có thể uyển chuyển nhắc nhở hắn một chút, "Cậu tìm lộn người phải không, bàn làm việc của Patrick ở bên kia. . . . . . Trưởng nhóm của tôi là AK."

"Tôi mới nói chuyện với AK, hiện tại thời gian rất gấp, thứ sáu này bắt đầu chạy DD[3], hai nhóm tạm thời sẽ share nhau làm research." Châu Kha Vũ nói xong, khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười vừa khinh thường vừa thương hại mà Trương Gia Nguyên đã từng thấy qua vô số lần thời đại học.

Trước khi xoay người rời đi Châu Kha Vũ còn để lại một câu, Trương Gia Nguyên vì mấy lời này ngây người chừng ba giây, sau đó ngửa mặt lên trời, không tiếng động chửi thề một tiếng, thuận tiện ân cần thăm hỏi một chút Châu gia liệt tổ liệt tông.

Chúc mừng cậu, Nguyên nhi. Biểu tình của Châu Kha Vũ khi nói câu này vẫn giữ nguyên tiêu chuẩn luyện được sau bao năm ở Morgan —— điềm đạm, lãnh tĩnh, ung dung tự tại.

Good luck, you are in my team now.

------------

[1] 空降兵 - cách gọi những nhân viên nhảy việc từ công ty này sang công ty khác

[2] thuật ngữ IT chỉ khả năng đọc, hiểu, hỗ trợ các định dạng cũ của ứng dụng mới, ở đây ý lz là người mới qua công ty họ có phần hạ thấp năng lực, làm quen với môi trường nhỏ hơn

[3] due diligence - thẩm định doanh nghiệp, quá trình thẩm định, rà soát toàn bộ các hoạt động và nội bộ của doanh nghiệp mục tiêu để đưa ra cho khách hàng một bức tranh tổng thể nhất về doanh nghiệp đó


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật